One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Bridge To Terabithia
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 97 / 14
Cập nhật: 2020-06-24 21:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 - Lời Nguyền Độc Ác
úng vào ngày thứ hai lễ Phục Sinh trời lại đổ mưa như trút nước. Có vẻ như mọi yếu tố đều cấu kết với nhau để phá hủy cái tuần lễ tự do ngắn ngủi của chúng. Jess và Leslie ngồi bắt chéo chân dưới cổng vòm nhà Leslie nhìn ra ngoài ngắm những chiếc xe tải vun vút qua lại, bùn văng tung tóc sang hai bên đường.
– Bọn họ chẳng tuân theo quy định tốc độ năm mươi nhăm dặm một giờ gì cả, Jess lầu bầu.
Đột nhiên có cái gì đó vọt ra từ cửa sổ xe. Leslie đứng bật dậy.
– Bọn họ ném rác đó! – Leslie thét lên khi ánh đèn hậu cũng đã biến mất.
Jess cũng đứng lên. – Cậu muốn làm gì bây giờ?
– Điều tớ muốn là đi đến lâu đài Terabithia. – Leslie nói, ngao ngán nhìn trời mưa tầm tã.
– Được, đi thôi. – Jess đồng tình.
– Tại sao lại không? Đi chứ! – Leslie vui vẻ nói.
Nó xỏ ủng, mặc áo mưa và đang cân nhắc xem có nên mang ô theo không.
– Theo cậu mình có vừa đu qua bờ bên kia vừa mang theo ô được không?
– Không được đâu! –Jess lắc đầu đáp
– Chúng mình sẽ rẽ sang nhà cậu để cậu lấy ủng và những thứ cần thiết nhé.
– Tớ chẳng có cái gì cả, cứ đi như thế này thôi– Jess nhún vai nói.
– Tớ sẽ lấy cái áo khoác cũ của Bill cho cậu mặc. Đúng lúc Leslie đi lên gác để lấy áo thì Judy cũng xuống được nửa cầu thang.
– Hai đứa đang làm gì vậy? – Jess nghĩ mẹ cũng dùng những từ này, nhưng sao âm thanh phát ra không giống Judy, và ánh mắt của Judy cũng thật trìu mến, còn tiếng nói của Judy thật nhẹ nhàng như những âm thanh được phát ra từ một nơi nào đó cách xa hàng dặm.
– Chúng cháu không định làm phiền bác đâu, Judy.
– Không sao. Bác cũng đang bí, chẳng viết được gì nữa nên cũng muốn nghỉ một chút. Hai đứa đã ăn trưa chưa?
– Chúng con tự lo được mà, Judy.
Judy nhìn chằm chằm vào đôi ủng trong chân Leslie. – Sao con lại đi ủng thế?
Leslie cúi xuống nhìn chân mình. – À vâng, nó nói như thể chính nó cũng vừa phát hiện ra đôi ủng trong chân mình.:
– Chúng con định ra ngoài một chút thôi, Judy.
– Trời vẫn mưa hả con?
– Vâng ạ.
– Mẹ cũng đã từng rất thích đi dạo dưới mưa. – Judy mỉm cười, nụ cười giống hệt nụ cười của May Belle lúc nó ngủ.
– Nào, nếu hai đứa muốn…
– Nhất định rồi.
– Bill về chưa?
– Chưa ạ! Bố nói sẽ về muộn và ở nhà đừng lo gì cho bố cả.
– Tốt rồi! – Judy nói. Ồ! – Bà đột ngột thốt lên, hai mắt mở to mừng rỡ. Ôi! Thật tuyệt. – Bà hối hả quay trở về phòng làm việc và tiếng gõ vào bàn phím của chiếc máy chữ lại vang lên ngay lập tức.
– Mẹ đã nghĩ ra cái gì để viết tiếp được rồi. – Leslie cười rạng rỡ.
Jess tự hỏi không biết sẽ như thế nào nếu có ngưòi mẹ mà trong đầu luôn chứa sẵn những câu chuyện, thay vì phải lo cóp nhặt cả ngày trên vô tuyến. Nó theo Leslie lên một căn phòng lớn trên gác, nơi có những tủ đựng quần áo. Leslie lấy ra một chiếc áo mưa màu be và chiếc túi len màu đen đưa cho Jess.
– Không thấy đôi ủng nào cả. – Leslie nói, đầu vẫn rúc sâu trong tủ nên tiếng nghẽn lại khi đi qua những dãy quần áo.
– Đi dép có được không? Tớ tìm thấy đôi dép. Leslie nói và giơ đôi dép ra cho Jess xem. – Có vẻ như cỡ 12 thì phải.
– Thôi, thế nào tớ cũng làm mất nó trong bùn. Tốt nhất là tớ đi chân không.
– Nếu vậy thì tớ cũng đi chân không.
Nền đất lạnh cóng. Chúng bắt đầu thấy đau chân vì lội lâu trong bùn lạnh như băng và chúng co cẳng chạy bùn văng tung tóe. Hoàng tử Terrien chạy trước, nhảy tanh tách như con cá từ vũng bùn này qua vũng bùn khác. Chốc chốc lại dừng lại, lùa hai đứa chạy mau hơn bằng cách gặm gót chân hay té bùn vào chiếc quần jean đã ướt sũng của chúng.
Chúng dừng lại bên bờ lạch. Khung cảnh thật hãi hùng, chẳng khác gì trong Mười Điều Răn Của Đức Chúa Trời khi nước tràn vào con đường mà người Moes đã làm nên và cuốn phăng đi tất cả những người Ai Cập. Con lạch khô cạn ngày nào trơ cả đáy, nay đã thành một mặt biển rộng tới tám feet, chảy cuồn cuộn mang theo cả những cành cây, những súc gỗ lớn. Tất cả những gì có trên mình đều bị dòng nước xoáy quăng qua quật lại, chẳng khác gì những cỗ xe của người Ai Cập đang hối hả chạy trong cơn hoảng loạn. Con nước, trong cơn đói cồn cào, ngoạm vào hai bên bờ như thách thức kẻ nào dám cả gan ngăn cản nó.
– Ôi! Nhìn này! – Leslie thốt lên, thán phục.
– Thật khủng khiếp! – Jess nói, ngước mắt nhìn sợi dây chão, bị gió làm xoắn tít, lủng lẳng trên cành cây táo dại nao nao. – Hay hôm nay chúng mình không sang bên kia nữa.
– Không đâu, Jess. Chúng mình sẽ sang được mà. –Chiếc mũ áo mưa của Leslie bị gió hất ra sau, mưa làm tóc trước trán bết lại. Nó quyệt nước mưa trên má, rồi với tay xoắn ngược sợi dây cho thẳng, còn tay kia tháo khóa áo khoác ra. – Nào cho hoàng tử Terrien vào đây cho tớ.
– Không, để hoàng tử đi cùng tớ, Leslie. Thế nào nó cũng tụt khỏi áo mưa đó. – Leslie quá nóng lòng muốn sang bờ bên kia ngay, Jess đành cúi xuống nhấc con chó ướt sũng thả vào trong lòng áo mưa của Leslie
– Cậu phải nắm chặt mép áo lại và chỉ đu bằng tay phải thôi nhé.
– Tớ biết rồi. – Leslie lùi vài bước về phía sau lấy đà.
– Nắm chặt tay vào.
– Yên tâm đi, Jess.
Jess muốn mím chặt miệng và nhắm cả mắt lại, nhưng nó không thể không theo dõi Leslie đang chạy tới, chạy lui lấy đà, nâng bổng người lên, đu sang bờ bên kia cho tới khi nó hạ xuống đất an toàn.
– Bắt lấy này!
Jess giơ tay ra, nhưng mải nhìn Leslie và hoàng tử Terrien nên nó đã để trượt sợi dây Leslie tung trở lại. Nó phải nhảy lên mới với tới sợi dây và cố không nhìn hay nghĩ tới dòng nước cuồn cuộn chảy phía dưới. Nắm sợi dây trong tay nó cũng chạy tới chạy lui lấy đà tới hai, ba lần mới nâng được người lên không trung. Cuối cùng thì nó cũng loạng choạng đặt được bàn chân lạnh cóng lên mặt đất bên bờ bên kia, trước khi ngã phịch xuống. Tức thì hoàng tử Terrien lao tới, chồm cả hai bàn chân lấm lem lên người Jess và thò chiếc lưỡi hồng hồng liếm những giọt nước trên mặt nó.
Mắt Leslie cũng sáng lên mừng rỡ. – Tới rồi! – Leslie nói, cố nén để khỏi bật cười thành tiếng. – Tới rồi, đức vua của vương quốc Terabithia đã đến rồi và xin mời tất cả tiến về lâu đài.
Đức vua của Terabithia lấy mu bàn tay quệt nước trên mặt, khịt khịt mũi rồi nói với cái giọng đầy quyền uy.
– Ta sẽ đến ngay sau khi con chó ngốc nghếch này không cản đường ta nữa.
Liên tiếp hai ngày liền, thứ ba và thứ tư bọn chúng đều đến Terabithia. Trời vẫn mưa từng cơn và đến hôm thứ tư thì nước đã dâng cao hơn hẳn, ngập lút cả gốc cây táo dại. Bọn chúng phải chạy trong nước ngập tới mắt cá chân để lấy đà bay sang Terabithia và lần này Jess cũng cẩn trọng hơn khi hạ xuống mặt đất bên bờ bên kia để khỏi ngã. Thật chẳng sung sướng gì phải mặc quần áo uớt cả giờ đồng hồ ngay cả khi ở quốc vương thân yêu của mình.
Ngày thứ tư, khi chúng đang ngồi trong pháo đài, trời bỗng đổ mưa xối xả, nước lạnh như băng đang lên tận đỉnh lều. Jess tìm mọi cách mà không sao thoát khỏi sự tấn công ồ ạt của bọn xâm lược.
_ Thưa đức vua, Ngài có biết ta đang nghĩ gì không?
Leslie đổ hết thức ăn dự trữ trong cái can đựng cà phê xuống nước, rồi ấn cái can vào cái lỗ hổng to nhất để ngăn không cho nước chảy vào lều.
– Cái gì?
– Ta nghĩ chắc phải có kẻ nào đó đã reo rắc tai ương làm hại vương quốc thân yêu của chúng mình.
– Bọn dự báo thời tiết đáng ghét. – Dưới ánh sáng lờ mờ, Jess vẫn thấy Leslie làm điệu bộ hệt như một nữ hoàng khi đưa ra lời tuyên bố lạnh lùng với kẻ thù đã bị bại trận. Giọng nói của nó chẳng có vẻ gì là đùa cợt cả làm Jess cảm thấy áy náy vì mình đã không thể hiện đúng phong cách của một vị vua.
Leslie cố tình làm ngơ trước thái độ lúng túng của Jess và tiếp tục nói:
– Chúng ta lại phải vào khu rừng thiêng, xin các vị Thần Linh vạch mặt, chỉ tên bọn quái quỷ này ra và cầu xin các Ngài chỉ giúp xem làm thế nào để đánh bại bọn chúng. Ta nghĩ rằng đây không phải là trận mưa bình thường mà là trận mưa nhằm hủy diệt vương quốc của chúng ta.
– Hoàng hậu nói phải lắm. Ta cũng nghĩ vậy đó. – Jess nói và cúi rạp người, bò ra khỏi cửa pháo đài.
Dưới tán lá thông, ngay cả trận mưa cũng mất hết sức mạnh của mình. Không có ánh sáng mặt trời, cả khu rừng tối như bưng. Những hạt mưa rơi xuống cành thông tạo thành một bản nhạc quái dị. Một cảm giác sợ hãi đè nặng trong lòng Jess.
Leslie giơ tay lên cao và ngửa mặt lên vòm trời đen sậm miệng lầm rầm nói một cách trang nghiêm: – Thưa các vị Thần Linh của Rừng. Chúng con thay mặt thần dân vương quốc thân yêu của chúng con hiện đang bị một kẻ thù dấu mặt tàn phá. Chúng con cầu xin Người hãy cho chúng con đủ trí thông minh và sức mạnh để đánh bại kẻ thù này. – Vừa nói, Leslie vừa lấy cùi trỏ hích vào Jess nhắc nó làm theo.
Jess giơ tay lên, hắng giọng chuẩn bị nói thì thấy cùi chỏ của Leslie huých vào mạng sườn. – Xin các vị Thần Linh…
Leslie có vẻ hài lòng, hay ít nhất là Jess không thấy bị huých nữa. Leslie đứng lặng im kính cẩn như thể lắng nghe đấng Thần Linh đang nói chuyện với mình. Jess rùng mình, không hiểu vì lạnh hay vì khung cảnh khu rừng lúc này. Rất may là Leslie đã quyết định rời khu rừng thiêng. Jess ước gì bây giờ được mặc quần áo khô ráo, ngồi xem TV với một cốc cà phê nóng bốc khói. Nó cảm thấy mình thật sự không xứng đáng làm vua của vương quốc Terabithia chút nào.
Đã có ai từng nghe một vị vua lại sợ cả những cây thông cao vút và một chút nước ngập như vậy chứ?
Nó đu qua con lạch đầy nước và cảm thấy bực mình với chính sự hèn nhát của mình; sợ đến xanh cả mắt khi thấy con nước chảy cuồn cuộn phía dưới. Ai là người sợ con sói to độc ác? La-la-la-la! – Jess nói vói chính mình và để bớt sợ, nó ngửa mặt lên nhìn cây táo dại thay vì nhìn xuống dòng nước.
Hai đứa lội bì bõm trong bùn, bấm chân leo ngược nhà. Vừa đi Jess vừa lẩm nhẩm một vần thơ mà chẳng biết đã vào đầu nó từ bao giờ:
… Bỏ rơi một người vợ
Cùng bốn chín người con
Không một mẩu bánh mì
Hãy nghĩ xem phải chăng
Việc mình làm là đúng?
Ngay bên cạnh mình…
– Tại sao chúng mình không thay quần áo rồi xem TV hay làm gì đó bên nhà cậu nhỉ?
Nghe Leslie nói vậy, Jess mừng quá, chỉ muốn ôm ghì lấy bạn. – Tớ sẽ làm cà phê cho chúng mình. – Jess vui vẻ nói.
– Được. – Leslie mỉm cười, nói rồi chạy về khu nhà cổ Perkins. Bùn lầy hay nước đọng cũng không làm giảm sự duyên dáng của Leslie trong khi chạy.
Tối hôm đó, Jess đi ngủ với cảm giác khoan khoái vì nghĩ thế nào trời cũng sẽ tốt lên, nhưng đến nửa đêm nó giật mình thức giấc và hoảng sợ thấy trời vẫn mưa rất to– Nó định nói với Leslie rằng nó không muốn ra Terabithia, trong thời tiết như thế này, thì chính Leslie lại gợi ý như vậy khi đang làm việc nhà với Bill và Jess cũng chẳng hỏi gì thêm nữa. Không phải nó sợ phải thú nhận với Leslie rằng nó sợ ra Terabithia mà chính sự sợ hãi của mình làm nó băn khoăn nhiều hơn. Có vẻ như nó được tạo nên bằng một miếng trong bộ xếp hình của May Belle với sự thiếu hụt của mắt, má và cả cái cằm nữa Có lẽ còn tốt hơn nếu được sinh ra với sự thiếu hụt một bộ phận nào đó, kể cả một cánh tay còn hơn cả đời phải sống với sự hèn nhát. Nằm nghĩ miên man, nghe tiếng mưa rả rích, Jess tin chắc rằng dù nước có lên cao đến đâu đi nữa thì Leslie vẫn muốn đu qua bờ con lạch để đến vương quốc của riêng hai đứa. Jess thức luôn tới sáng.
Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên - Katherine Paterson Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên