Số lần đọc/download: 1362 / 14
Cập nhật: 2016-07-02 00:21:20 +0700
Chương 10
C
hủ nhật, NGÀY MÙNG 7 THÁNG BẢY
Sheree vẫn đang ở trong căn hộ đó, thưa ngài," Dodd báo cáo. "Tôi đã dễ dàng vào được bên trong."
o O o
Billy biết Randy đã nói dối, Sheree Lynn vẫn chưa đến căn nhà gỗ của hắn. Sheree đang ngồi đợi ở phòng thẩm vấn và đã sẵn sàng khai báo tất cả. Nắng sớm rọi vào mặt sàn của phòng trực ban vắng lặng khi Butch và Billy đi về phía cô ta. Đêm qua cả hai người đàn ông đều đã thức trắng.
Giáo sư Randy đã bị bắt lúc 2 giờ 05 phút sáng vì tội tàng trữ đồ ăn cắp. Randy cũng bị tạm giam vì nghi có liên quan đến một vụ giết người. Luật sư của anh ta, ông Paul Bamet, đã được thông báo từ lúc 2 giờ 45 phút và đã có mặt để chuẩn bị thủ tục bảo lãnh. Sheree Lynn Bird nói rằng cô ta sẵn sàng khai nhận tất cả những gì liên quan đến vụ án mà không cần sự có mặt của luật sư. Khi Billy bước vào phòng thẩm vấn, Sheree đang ngồi một mình cạnh bàn trong chiếc quần jean và áo len rộng, hai bàn tay thu trong lòng, tóc búi ngược ra sau. Sheree không trang điểm, mặt trắng bệch và có nhiều nếp nhăn vì lo lắng và mất ngủ. Billy đưa tách trà cho cô ta rồi ngồi xuống.
"Trông ông khá mệt," cô nói, "tôi đoán tất cả đã kết thúc rồi phải không?"
"Kết thúc ư, Sheree Lynn?" Billy hỏi, giọng mệt mỏi.
Sheree Lynn im lặng. Billy tập trung suy nghĩ. Ông rất tò mò là tại sao Sheree Lynn lại nhanh chóng đồng ý khai báo như vậy. Và vì thế, câu hỏi đầu tiên của ông là tại sao cô lại đồng ý đến đây, mà không yêu cầu một luật sư?
"Tôi không thể giữ những bí mật này lâu thêm nữa." Sheree Lynn trả lời ngắn gọn với một giọng lạnh lùng.
Butch cũng ngồi xuống, máy ghi âm đã được bật. Billy đã yêu cầu một nữ cảnh sát chứng kiến cuộc thẩm vấn. Nữ cảnh sát đứng ở gần cửa ra vào.
"Ồ, tôi nghĩ mình nên bắt đầu vào buổi sáng tôi và Randy nhận được cuộc gọi từ một cô gái trẻ, người mà ông nói là gọi đến để cảnh báo chúng tôi."
"Emily Boume."
"Tôi đã luôn lo sợ Darren Riegert sẽ làm một điều gì đó kinh khủng như Cody Schow đã làm, tự hành hạ rồi tự sát. Nhưng ông cũng phải biết rằng tôi và Randy đã nóng lòng có một cuộc sống mới bên nhau như thế nào." Sheree Lynn dừng lại một chút và liếc mắt ra sau như thể nghe thấy tiếng ai bước vào phòng.
"Rồi thế nào?" Billy hỏi.
Sheree Lynn run rẩy. "Tôi luôn sợ phải nói những điều này ra. Randy cấm tôi không được bộc lộ cảm xúc của mình." Cô lấy lại bình tĩnh khá nhanh. "Ông biết đấy, anh ấy đã có một cuộc hôn nhân tồi tệ, một vụ ly hôn vướng víu và nợ nần đeo bám. Bây giờ thì nó không quan trọng nữa. Nghe thì ngốc ngếch, nhưng điều này thực sự có ý nghĩa. Thứ bảy tuần trước, sau khi nhận được cuộc điện thoại đó, chúng tôi trở về Ngôi nhà của quỷ Sa tăng và nhìn thấy xác của Darren Riegert trong tầng hầm." Sheree Lynn dừng lại. "Tôi đã không thể nhìn cậu bé." Cô nhắm mắt lại rồi mở ra. "Nó như đang nhìn tôi. Randy nói: 'Không vấn đề gì đâu. Đứa trẻ này đã phá đám chúng ta nhiều rồi'. Lúc đó Darren đang bị treo, chân cậu bé chắc đã gạt đổ chiếc đài dùng để trèo lên. Ngực và cổ tay nó đều bị rạch và con dao ở trên sàn nhà cạnh chiếc đài."
Sheree Lynn hít một hơi dài, Billy nghĩ cô đang kìm nước mắt lại, nhưng cô vẫn giữ giọng đều đều, bình tĩnh: "Randy rất tức giận. Anh ấy nói phải che giấu tất cả những điều đó, mang cái xác đi chôn ở đâu đó và phá hủy các chứng cứ. Tồi tệ nhất là tôi đã không can ngăn anh ấy. Nhưng sau đó Randy nảy ra một sáng kiến. Anh ấy luôn luôn có những sáng kiến, ông thanh tra ạ."
"Đó là gì?"
"Tạo nên một hiện trường giả như thể Darren Riegert bị hành hạ và giết hại bằng việc treo cổ. Randy nói sẽ làm như thế, vậy là anh ấy trói chân tay Darren lại và đặt nến dưới chân cậu bé. Randy muốn hiện trường giống như một nghi lễ tế quỷ Sa tăng nên anh ấy sơn lên tường những biểu tượng và giấu con dao trong vườn cùng với chiếc đài. Anh ấy gói quần áo Darren lại rồi đem bỏ vào đống rác dưới chân cầu."
"Để chắc chắn rằng việc tìm thấy cái xác bị giết trong ngôi nhà giống như vụ tự sát thứ hai?"
"Có lẽ thế. Randy hành động ngay lúc đó. Anh ấy cũng làm cho tôi tin là như thế. Chúng tôi khá hoảng sợ. Tôi và anh ấy dự đinh sẽ trốn đi với số tiền kiếm được nhờ bán những chiếc mặt nạ. Randy cho rằng không ai có thể buộc tội chúng tôi. Anh ấy nghĩ cảnh sát sẽ quên chúng tôi đi, thay vào đó sẽ tìm kiếm một kẻ giết người bệnh hoạn. Anh ấy tin rằng khi cảnh sát điều tra những chứng cứ giả ấy, chúng tôi sẽ có thêm thời gian và được tự do."
"Cô biết chuyện về những chiếc mặt nạ bao lâu rồi?"
"Randy và Sam đã ăn cắp những chiếc mặt nạ đó từ phòng thí nghiệm của Đại học Montana vào tháng mười năm ngoái. Randy nói với tôi chúng đáng giá cả một gia tài. Thế là chúng tôi quyết định nẫng tay trên và không chia cho Sam Heavy Hand phần của hắn. Sau đó Randy dựng lên chuyến khai quật của sinh viên như một vỏ bọc để chuyển số mặt nạ đó qua biên giới. Anh ấy chọn tháng bảy vì đây là tháng có nhiều khách du lịch qua lại biên giới và việc kiểm tra tại cửa khẩu sẽ lỏng lẻo hơn. Randy đã sắp xếp bán chúng cho một người có tên là Robert Lau, một thương nhân ở Vancouver. Chúng tôi tính sẽ đi Mexico nếu thành công. Sẽ chẳng có ai tìm được Randy và tôi ở đó. Nhưng sau đó thì những đứa trẻ tội nghiệp đã chết, Cody Schow và Darren Riegert, có lẽ chúng tôi chẳng bao giờ được tự do nữa."
Sheree Lynn nâng tay phải lên và cúi đầu về phía trước. Cô nói không chút ngập ngừng và ăn năn. Sheree lại tiếp tục, những từ ngữ tuôn ra mạnh mẽ hơn. Billy nhìn vào mắt cô, đôi mắt đang nhìn bất động vào một điểm xa xăm nào đó. Butch vừa nghe vừa ghi chép.
“Tôi yêu Randy. Tôi muốn bảo vệ anh ấy. Tôi biết Randy đôi lúc hay bắt nạt người khác, nhưng cái cách anh ấy nói như thôi miên khiến tôi có thể chết vì anh ấy. Tôi đã lừa dối chính mình. Ông muốn biết động cơ của tôi là gì phải không ông thanh tra? Tôi không muốn làm tổn thương Darren, cậu bé tội nghiệp, nhưng tôi phải làm điều đó vì chính bản thân mình. Tôi đã rất mệt mỏi vì bị đổ lỗi về mọi thứ, về cuộc sống của những cậu bé và sự bạo hành trong gia đình chúng, chán việc bị mắng chửi bởi những người như Sharon Rigert."
Sheree Lynn ngừng lại và ngả lưng về phía sau. Billy chờ đợi. Ông đang cố tập trung tìm một số câu hỏi và hy vọng thỉnh thoảng Butch tham gia thẩm vấn. Tuy nhiên, không gian vẫn yên lặng.
"Randy đã kể những gì với cô về Justin Moore, cô Sheree Lynn?" Cuối cùng Billy phải lên tiếng.
"Randy nói rằng anh ấy đã làm hại Justin trong lúc tức giận. Anh ấy không muốn thế. Randy dặn tôi không được nói với ai chuyện đó. Tôi đã nghĩ về những điều anh ấy nói và tôi biết mình không nên nói dối nữa."
Billy lại nhìn vào mắt Sheree Lynn, lần này chúng bất động, trống rỗng.
"Cô có biết Sam Heavy Hand ở đâu không, Sheree Lynn?"
"Có. Các ông sẽ tìm thấy anh ta ở Cardston."
"Ở Cardston à? Sao anh ta lại ở đó?"
"Sam đang nằm trong bệnh viện," Sheree nói rồi chợt nở một nụ cười tủm tỉm, nhưng chỉ trong chốc lát khuôn mặt cô ta lại như vô hồn. "Nhưng hắn không nằm trong khoa nào cả."
"Anh ta ở đâu, Sheree?"
"Ở trong nhà xác, thưa ông thanh tra."
o O o
1 giờ 15 phút chiều Chủ nhật, Butch, Billy và Dodd ở trong căng-tin của trụ sở ăn bánh sandwich. Billy đã phải uống ba viên Tylenon để chống lại cơn đau đầu âm ỉ từ sáng.
"Mười phút nữa chúng ta sẽ gặp Randy và luật sư của anh ta," Butch thông báo.
Hầu như gần một tiếng đồng hồ qua, ba người đàn ông chỉ bàn bạc về lời thú nhận của Sheree Lynn, về vai trò của Randy trong vụ án Darren Riegert, việc anh ta làm xáo trộn hiện trường và việc Sheree Lynrt ám chỉ vai trò của anh ta trong cái chết của Justin Moore.
"Ông sẽ buộc tội cô ấy vì không tố giác tội phạm và cản trở điều tra phải không?" Dodd hỏi.
Butch trả lời: "Đúng, sau khi chúng ta làm rõ được vai frò của Randy."
"Tôi vẫn chưa cảm thấy thoải mái!", Billy nói và xoa xoa trán. "Chúng ta vẫn chưa có nhiều chứng cứ để tiến hành truy tố trong vụ Justin Moore. Chúng ta mới chỉ có lời khai của Sheree Lynn Bird và chưa thể khẳng định những gì cô ta nói đều là sự thật. Vụ của Darren Riegert cũng vậy. Điều làm tôi lo lắng nhất là tôi không chắc người đàn bà hàng xóm nhiều tuổi kia, nhân chứng của chúng ta, liệu có nhận dạng được Randy hay không. Chiếc mặt nạ bị vỡ là một đầu mối nhưng cũng có thể là một sự ngẫu nhiên. Tất cả những gì chúng ta biết được chỉ là Justin bị bóp cổ bằng hai bàn tay rất khỏe. Yianni đã có chứng cứ ngoại phạm, Sam Heavy Hand thì đang nằm trong nhà xác, chúng ta chỉ còn có Randy."
"Chín giờ sáng nay Sam Heavy Hand đã được nhận dạng bởi chị gái Rita của hắn." Dodd đọc trong sổ tay của mình. "Xác hắn được tìm thấy trên đường gần khu Waterton vào sáng sớm hôm qua. Chiếc xe tải của Sam lái đã lao xuống rãnh và con chó già của hắn đã chạy đến chỗ một người nông dần gần đó cầu cứu. Nồng độ cồn trong máu Sam Heavy Hand vượt quá mức cho phép, hắn đã lộn nhào mấy vòng và bị chấn thương ở đầu - nguyên nhân chính khiến hắn tử vong."
Billy rút từ trong túi ra mẫu sỏi ông đã lấy từ vành xe của Randy. Ông mở chiếc khăn giấy ra và cầm miếng bùn sỏi lên ngắm nghía.
"Anh nghĩ thế nào hả Dodd? Những viên bùn sỏi này rất giống với vết bùn sỏi chúng ta thu được ở bậc thềm tầng hầm Ngôi nhà của quỷ Sa tăng, đúng không?"
"Chắc chắn rồi."
Một tia chớp lóe lên trong đầu Billy. Trực giác thiền định đã xuất hiện và có tác dụng. Ông nhảy qua mấy chiếc ghế đến bên Butch và cầm lấy cốc cà phê của Butch.
"Anh còn nhớ câu chuyện trong Kinh Thánh về Cain và Abel không, Dodd?”
Dodd nháy nháy mắt "Tôi còn nhớ thưa ông."
"Kẻ mang tội Cain đã bị Chúa đóng dấu như thế nào vì đã giết anh trai mình?" (Trong Kinh Thánh, Cam và Abel là hai người con trai của Adam và Eva. Cain là một người nông dân còn Abel là một người chăn cừu. Vào mùa thu hoạch, hai anh em dâng lên Đức Chúa Trời những sản phẩm mình làm ra. Chúa chấp nhận và ban thưởng cho Abel nhưng lại không ban thưởng cho Cain. Vì ghen tức, Cain gọi Abel ra cánh đồng và đã đâm chết người em trai của mình. Chúa biết chuyện và đã trừng phạt Cam trở thành kẻ suốt đời phải đi lang thang trên mặt đất. Cain lo lắng nếu mình cứ đi như vậy sẽ có kẻ giết hại mình, nên Chúa đã phán: Kẻ nào giết Cain sẽ chịu sự trả thù gấp bảy lần, đồng thời đóng một cái dấu lên người anh ta để kẻ nào nhìn thấy Cain cũng sẽ không giết anh ta).
Butch khịt mũi và lấy khăn ăn lau qua bên ngoài cốc cà phê của mình. "Dấu của Cain phải không anh bạn?"
"Butch, chiếc xe tải ở đâu rồi? Chúng ta đã để nó ở đâu khi bắt giữ Randy sáng nay?"
"Ở khu vực có hàng rào trong trụ sở ấy."
Billy chạy xuyên qua căng-tin, ông dừng lại đột ngột ở cửa và quay lại nhìn Butch lúc này đang ngạc nhiên trước hành động của mình.
"Anh có chìa khóa không?"
Butch đứng dậy và theo Billy đến hành lang. Ông cầm chìa khóa rồi chạy cùng Billy đến khoảng sân có rào bao quanh cạnh tòa nhà chính. Billy chộp lấy chìa khóa từ tay Butch.
"Lúc đó tôi đã cảm thấy rất lạ." Billy nói.
"Cái gì cơ chứ?" Butch càu nhàu.
"Mấy tờ giấy phủ trên ghế tài xế. Chúng có những vết bẩn. Trong bóng tối nhìn như là ai đã đánh đổ cà phê đen lên đó ấy."
"Nhưng..."
Billy mở khóa cửa xe. Những tờ báo vẫn chưa có ai động đến và vẫn nằm nguyên ở vị trí cũ. Chúng có những vết lấm chấm đen.
"Cùng màu với màu sơn trên dương vật nạn nhân và trên sân, trên tường Ngôi nhà của quỷ Sa tăng."
"Anh chắc không, anh bạn?"
Billy rút một cái khăn giấy từ trong túi áo ra, cúi xuống và bắt đầu vỗ nhẹ mặt dưới chiếc ghế.
"Randy chắc chắn đã sơn lên dương vật của cái xác và mang thứ này quay trở về xe với ý định sẽ giấu nó hoặc hủy sau." Billy nhấc lên một chiếc bàn chải nhỏ dính nhiều sơn đen đã khô. "Nhưng Randy không có thời gian vì còn phải lấy những chiếc mặt nạ và gắn lại một chiếc bị vỡ. Randy phải chạy đua với thời gian để còn cùng Sheree Lynn gặp Robert Lau ở Vancouver. Nếu Randy không sửa được chiếc mặt nạ bị vỡ đó thì anh ta sẽ mất hết tiền, rất nhiều tiền. Anh ta đã có ý định thủ tiêu chiếc bàn chải này nhưng rồi quên béng đi mất và chúng ta đã có được nó."
Butch xoa xoa cằm, Billy tiếp tục lục lọi xung quanh ghế. "Ồ, ồ," ông cầm một chiếc dao nhỏ lên. "Anh có nghĩ đây là con dao anh ta đã dùng để cắt quần áo của Justin không?"
"Rất đáng hoan nghênh, nhưng tất cả những thứ anh đưa ra chỉ là phỏng đoán thôi."
"Lát nữa khi chúng ta vào phòng, Butch ạ, tôi muốn anh hãy quan sát thật kỹ vào gò má bên trái của Randy, ở đó có một vết thâm. Và hãy nhớ về câu chuyện trong Kinh Thánh. Đó là một dấu hiệu, một vết nhơ. Anh phải đồng ý với tôi rằng vết sơn trên những tờ giấy và trên chiếc bàn chải này là từ một chỗ mà ra đã. Và dấu sơn trên mặt Randy nếu cùng loại với hai dấu sơn ở đây sẽ chứng tỏ anh ta đã có mặt ở hiện trường. Tất cả những gì chúng ta cần làm là buộc anh ta phải thú nhận rằng đã có mặt ở đó."
Có hai người đàn ông ngồi trong phòng khi Billy và Butch bước vào. Randy ngồi ở bàn thẩm vấn. Anh ta vẫn mặc chiếc quần soóc và áo phông như khi Billy nhìn thấy trong phòng thí nghiệm đêm qua. Râu ria chưa cạo và khuôn mặt nhợt nhạt, Randy trông có vẻ rất căng thẳng. Mắt anh ta bắn ra những tia nhìn dữ dội dù vô cùng mệt mỏi. Luật sư Bamet bắt tay hai người với nụ cười xã giao. Butch đọc to lời buộc tội. Bamet lắng nghe, hai tay bắt chéo sau lưng. Sau khi suy nghĩ một lát, ông ta đến bên Randy, cúi xuống và giải thích ngắn gọn cho anh ta các thủ tục cần làm tiếp theo. Billy nhìn Randy không chớp. Phải cẩn thận và nắm đằng chuôi, ông nghĩ. Luật sư Barnet đến bên Billy thì thầm: "Các ông không có đủ bằng chứng để truy tố Randy đâu. Ông biết điều đó phải không? Tất cả những gì các ông có chỉ là chứng cứ trùng hợp ngẫu nhiên. Theo tôi biết thì nó chẳng có giá trị gì. Và cả những lời thú tội của cô Sheree nữa - hết sức vô giá trị."
Sau đó Bamet nói to: "Chúng ta bắt đầu được chưa, các quý ông?"
Randy vẫn ngồi yên lặng, Billy lo ngại người đàn ông này sẽ không trả lời các câu hỏi hoặc trả lời không đúng theo nội dung. Ông kéo chiếc ghế đến bên trái Randy trong khi Butch đứng gần ở cửa. Khi Billy nhìn lên Butch, ông thấy Butch nháy mắt trái hai lần. liên tiếp, một tín hiệu mà họ đã thống nhất trước khi vào phòng thẩm vấn. Vết đen trên má Randy vẫn còn đó, chỗ da xung quanh có màu đỏ, hình như Randy đã cố gắng lau nó đi nhưng không được. Có phải Bamet đã biết được nó là gì? Chắc chắn là như vậy rồi. Mạch máu trong đầu Billy như căng ra. Thẩm vấn kiểu này là một việc rất khó khăn. Đến bao giờ thì Randy mới chịu khai ra sự thật? Và sự thật mà ông đang theo đuổi là gì? Có phải người đàn ông này đã bóp cổ Justin Moore? Hay ai là người đã vòng tay bóp cổ Justin cho đến khi cậu ta trút hơi thở cuối cùng?
"Randy," Billy bắt đầu, "tôi đã nghe nói về chuyện xảy ra với bạn anh, Sam Heavy Hand."
"Thế à?" Randy quay mặt lại nhìn Billy. Giọng anh ta trở lại vẻ kiêu ngạo như lần đầu ông gặp.
"Anh ta chết như thế nào, Randy?"
"Hắn đã lừa dối tôi," Randy nói và ngả người vào ghế. "Tôi với hắn đã từng là bạn."
"Anh ta đã lừa dối anh điều gì?"
"Hắn ăn trộm chiếc xe của tôi. Hắn nói dối tôi."
"Randy, anh có chắc là như vậy không?"
Randy nhìn sát vào mặt Bỉlly và trả lời, mắt anh ta lóe lên: "Ông đang cố tìm hiểu điều gì, ông thanh tra?"
"Randy, tối qua anh nói với tôi là Sam Heavy Hand đã lấy chiếc xe tải của anh, hoặc ít ra anh cũng nghĩ thế và sáng hôm sau thì Sam đã mang trả nó cho anh."
"Vâng, vâng, đúng là thế. Hắn ta đã làm thế, thằng dối trá."
"Randy này, Sam Heavy Hand chết vào sáng sớm ngày thứ bảy, bốn hay năm tiếng đồng hồ trước khi anh đến trường Đại học. Theo cảnh sát ở Cardston thì anh ta đang lái chiếc xe tải của mình. Nếu Sam đã có xe tải thì mượn xe của anh làm gì?"
Randy hắng giọng: "Tôi không thể trả lời ông câu hỏi này, ông thanh tra."
Luật sư Bamet đứng bật dậy: "Tôi nghĩ chúng ta nên dừng việc này ở đây. Ông Heavy Hand là một người nát rượu. Có thể ông ta đã lái xe chệch khỏi đường do say rượu. Thân chủ của tôi không có liên quan đến việc đó và cũng không cần phải biết Sam đang ở đâu." Bamet ra hiệu cho Randy đứng dậy, nhưng Billy đã quay sang ông ta.
"Tôi vẫn chưa xong việc mà, ông Bamet. Chúng tôi đã thống nhất hỏi thân chủ của ông ít nhất hai vấn đề. Tôi vẫn chưa kết thúc vấn đề thứ nhất." Billy bắt chéo chân và hơi ngẩng đầu lên. "Mọi thứ rồi sẽ sáng tỏ, anh Randy ạ. Cảnh sát ở đó thông báo cho chúng tôi Sam đã ngã một cú khá nặng xuống rãnh nước và chết vì đa chấn thương. Cái rãnh ấy nằm trên đường anh trở về Waterton sau khi sát hại Justin Moore."
"Đúng rồi đấy!", Bamet khiêu khích.
Billy quay sang nói to với viên luật sư: "Và nhân viên điều tra hiện trường sáng sớm ngày thứ bảy nói anh đã dừng lại bên rãnh, nhìn chiếc xe tải và nói chuyện với anh ta. Anh đến đó để kiểm tra phải không? Chắc chắn anh biết Sam đã chết."
"Randy!" Bamet quát lên.
Randy đưa mắt nhìn viên luật sư lạnh lùng: "Tôi có thể tự trả lời được, luật sư ạ, ông im đi. Thưa ông thanh tra, tôi không biết ông đang nói về điều gì."
"Có phải đêm khuya hôm thứ sáu anh đã rời căn nhà gỗ để trở về Lethbridge? Lúc đó vào khoảng nửa đêm, và anh đỗ chiếc xe tải bên ngoài nhà Justin Moore? Anh biết cậu ta sống ở đâu. Anh ở đó vì một lý do nào đó."
"Thật là nực cười. Ông Bamet, cuộc thẩm vấn kết thúc ở đây. Tôi sẽ không nói điều gì nữa."
"Chưa kết thúc đâu, Randy. Chúng tôi còn một nhân chứng nữa "
"Cái gì?" Bamet hỏi gặng. ỉ
Billy biết việc này khá mạo hiểm, nó có thể lật được bộ mặt của Randy và Bamet nhưng cũng có nhiều rủi ro như một ván bài. Ông tránh nhìn vào mắt Butch khi tiếp tục.
"Nhân chứng đã xác nhận nhìn thấy anh và Justin đi qua sân sau Ngôi nhà của quỷ Sa tăng vào sáng sớm ngày thứ bảy. Cả hai người đều mặc quần soóc ngắn, Justin đang dựa vào vai anh hoặc anh đang cố tình làm ra vẻ như thế. Anh đang kéo lê cậu ta."
Mắt Randy trợn lên. "Bà ta ở đâu? Bà ta nói dối. Đó không phải là sự thật!" Giọng anh ta run lên. "Một lời nói dối trắng trợn."
Billy kéo ghé của ông lại gần hơn. Ông đặt bàn tay lên trên mặt bàn nơi Randy có thể nhìn thấy được rồi nắm chặt chúng lại.
"Tôi rất tiếc, anh Randy ạ. Tôi lại không nghĩ thế đâu. Tôi nghĩ anh biết điều đó. Anh đã nói dối nhiều rồi. Chúng ta hãy bắt đầu với việc về Darren Riegert nhé. Anh đã nói dối về việc nhìn thấy xác cậu ta. Sheree Lynn nói với tôi anh đã dựng lên câu chuyện như một đạo diễn tài ba. Anh đã làm cho tôi và Butch phải chạy loạn lên đi tìm một kẻ giết người vì mục đích tôn giáo hay một nhóm thờ cúng quỷ Sa tăng trong khi thực tế không phải như vậy. Nhưng dù sao cũng có ai đó đã trói chân tay của Darren lại và đốt nến bên dưới xác cậu bé."
"Ông cứ nói đi, ông thanh tra. Sheree Lynn không nói với ông như thế. Cô ấy thậm chí không có trong thành phố, tôi đã nói với ông rồi. Cô ấy đang nghỉ ngơi ở căn nhà gỗ của tôi."
"Anh chưa bao giờ thích Darren Riegert phải không, Randy?"
Randy ngồi dồn về phía trước.
"Nó là một đứa gây phiền toái. Nhưng ông thanh tra ạ, con người văn minh nào chẳng phải chịu những nỗi phiền toái. Chả lẽ chỉ vì không thích người nào đó mà tôi giết người à?"
"Ông thực sự muốn thoát khỏi nỗi phiền toái đó đúng không?"
"Sheree rất khéo bịa chuyện. Cô ấy làm thế để gây chú ý."
"Cô ấy luôn làm tất cả vì anh, phải không?'
Randy cười tự mãn.
"Ông bắt đầu luẩn quẩn rồi đấy," Bamet nói.
"Anh đã trói Darren như Sheree Lynn đã mô tả, để tạo ra một hiện trường giả. Anh đã muốn huỷ cái xác đi nhưng lại thôi vì có quá nhiều phức tạp. Một sự phiền phức khó chịu. Đánh lừa những cảnh sát ngu ngốc thì dễ dàng hơn nhiều. Anh luôn coi chúng tôi là những cảnh sát nhà quê vô dụng."
"Ôi, khổ thân tôi," Randy cằn nhằn. "Thật là đau đớn khi ông láu cá hơn tôi, phải không, ông thanh tra? Bamet này, tôi nghĩ chuyện đã đi quá xa rồi đấy."
Bamet vừa định nói thì Billy cúi đầu ghé sát vào mặt Randy: "Và anh cũng đã nói dối về Sam. Khi tôi gặp anh ở phòng thí nghiệm trong trường đại học thì Sam Heavy Hand đã chết rồi. Anh ta đã được tìm thấy trên đường cao tốc mười một giờ trước đó. Bởi vậy câu chuyện của anh về việc Sam Heavy Hand trở về Montana là không có thật. Và anh cũng nói dối về những chiếc mặt nạ khảm vàng nữa. Chẳng có ai đưa cho anh cả. Anh và Sam đã ăn cắp chúng vào tháng mười năm ngoái. Các người, anh và Sheree Lynn, định cuỗm chúng từ tay Sam bán đi lấy tiền đi Mexico để bắt đầu một cuộc đời mới." Billy dừng lại. Randy thở dồn dập hơn. Billy đếm đến năm và ngồi lại phía sau, nói nhanh hơn, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Randy. "Chúng tôi đã tiến hành khám nghiệm tử thi Justin. Đó là một sinh viên luôn tin tưởng và ngưỡng mộ anh."
Randy như co người lại. Butch bước tới, ông định nói gì nhưng lại thôi. Cả ông và Billy đều nhận thấy Randy đang bị dồn tới chân tường.
"Anh có thể tự bào chữa, Randy, nếu anh muốn." Billy hạ giọng.
"Ông đã suy đoán thế nào vậy, ông thanh tra?" Randy run run, mặt tái xám, hai bàn tay vặn chặt lại với nhau.
"Đó là sự thật. Hãy nói cho tôi và Butch biết những gì đã xảy ra."
"Ông đang mơ đấy, ông thanh tra. Ông không có bằng chứng, nhất là trong vụ Darren Riegert. Cứ cho là tôi ở với Justin vào ngày thứ sáu đi, chúng tôi đã uống bia với nhau. Chúng tôi là những người bạn và sau khi khai quật xong tôi cùng cậu ta xuống phố ăn mừng. Và ông lại bảo rằng tôi biết Sam đã chết. Đó là một điều vô lý nực cười."
Billy rút chiếc bàn chải có dính sơn đen để lên bàn trước mặt Randy.
Bamet nhào tới. "Cái gì vậy?" Anh ta hỏi. Randy lùi lại phía sau và vô tình đưa tay sờ vết đen trên má.
"Đây là chiếc bàn chải dùng để sơn lên dương vật của Justin Moore, thưa ông Bamet," Billy giải thích. "Tôi đã tìm thấy nó dưới gầm ghế trên chiếc xe của Randy cách đây không quá hai mươi phút. Nó cùng loại với màu sơn trên má trái của Randy. Màu sơn đen."
"Ông là kẻ bịa đặt ghê tởm!" Randy thốt lên. "Một kẻ da vàng bịa đặt ghê tởm."
Butch bước đến mép bàn, ông nhấc chiếc bàn chải lên.
"Bamet, chiếc bàn chải này cùng với những chiếc mặt nạ Randy chiếm đoạt sẽ là chứng cứ trước toà. Ông có thể nhìn thấy vết đen trên mặt anh ta. Chúng tôi có thể tiến hành giám định mẫu sơn trên sàn nhà Ngôi nhà của quỷ Sa tăng và đối chiếu nó với vết sơn này. Chúng tôi sẽ phân tích màu sắc, hàm lượng và tuổi của sơn. Chẳng khó khăn gì mà không làm được việc đó."
Một tiếng sau, Butch và Billy đã lấy xong lời khai của Randy, hắn đã khai nhận toàn bộ sự việc. Butch đọc lại bản ghi chép của ông trong sổ rồi ngồi đối diện với Billy lúc ấy đang vừa nghe vừa lấy tay day day thái dương. Billy sau đó ký chứng thực lời khai của Randy. Vào lúc 3 giờ 35 phút, Randy tay đeo còng bước lên xe tuần tra của cảnh sát thành phố, những thủ tục khởi tố sẽ được hoàn thành vào sáng hôm sau.
Tối hôm đó, Billy thực sự kiệt sức, ông ăn ngấu nghiến rồi ngồi nghỉ. Luôn luôn là như vậy, một sự thú tội, một bí ẩn được vén mở luôn làm cho điều tra viên cảm thấy nhẹ nhàng và muốn được nghỉ ngơi. Billy in lời khai của Randy rồi mua một cốc cà phê, ngồi đọc lại lần cuối, ông hài lòng khi thấy những tình tiết bí ẩn đã được hé lộ.
"Vào tối thứ sáu, Sam Heavy Hand và tôi phát hiện một chiếc mặt nạ bị mất. Cả hai chúng tôi đã uống rượu với nhau rất lâu. Đám sinh viên đã ra về sau bữa tối. Tôi đang ở trong bếp thì Sam kêu ầm lên: "Mày đã giấu thứ chết tiệt ấy ở đâu?" Tôi hỏi anh ta đang nói về cái gì, anh ta đấm tôi một cú vào cằm và tiếp tục gào lên: "Mày đã giấu thứ chết tiệt ấy ở đâu?" Sam đẩy tôi vào phòng khách, trên mặt bàn là túi nhựa đen đựng những chiếc mặt nạ. Chỉ còn có sáu cái. Tôi như điên lên, lật tung bàn ghế để tìm. Rồi tôi chạy vào phòng Justin tìm cả trên giường và dưới sàn vì nghĩ rằng cậu ta có thể đã giấu nó. Tôi đoán vậy và bảo Sam là có thể Justin đã lấy cắp chiếc mặt nạ. Sam nhảy vào phòng và hét lên sẽ giết Justm. Anh ta ném chai bia vào tường rồi chạy ra khỏi nhà.
Tôi chạy theo Sam, cố gắng thuyết phục anh ta theo Justin vào thành phố.
"Mẹ kiếp", Sam cười chế nhạo. "Mày đi đi, tao ở nhà. Tao không để những thứ này lọt ra ngoài tầm mắt đâu."
Tôi hét vào tai hắn: "Đi đi, tao có địa chỉ của nó trong xe đấy."
Cuối cùng tôi đã thuyết phục được anh ta đi nhưng mỗi người phải đi riêng lẻ. Sam lái xe tải của anh ta, tôi lái chiếc Chevy của mình. Cara đã đưa những sinh viên trong nhóm về nhà, chùng tôi có thể đuổi theo chúng. Tôi sẽ đến nhà Justin, Sam đến nhà Cara. Kế hoạch nghe có vẻ ổn. Chúng tôi gói những chiếc mặt nạ lại và tôi phải mất khá nhiều công sức mới thuyết phục được Sam để chúng lại căn nhà gỗ. Chúng tôi hẹn gặp nhau tại đó sau khi xong việc. Tôi và Sam sẽ khoá cửa lại, cả hai đều có chìa khoá, bằng cách đó chúng tôi có thể biết những chiếc mặt nạ ở đâu.
Vài phút tranh luận trôi qua và Sam đã đồng ý, tôi lái xe trước, anh ta đi sau. Sam đang say nên không thể tập trung cầm lái, còn tôi thì chỉ nghĩ đến chiếc mặt nạ nên phóng rất nhanh và bỏ rơi anh ta trên đường cao tốc.
Tôi đến nhà Justin, đậu xe đối diện với ngôi nhà và ngồi trên xe chờ đợi, đoán là Cata sẽ đưa Justin về. Một lúc sau tôi thấy chỉ có mình Justin về đến đầu phố, vai khoác ba lô. Tôi nhảy khỏi xe tải và bước đến trước mặt Justin, cậu ta hoảng sợ đứng im. Tôi nói: "Justin, thầy có chuyện muốn nói với em. Tôi muốn em trả lại cho tôi chiếc mặt nạ. Tôi sẽ bán và chia cho em một chút để em trả nợ." Thực sự tôi chỉ cần như thế nhưng Justin bỏ chạy vào trong nhà. Tôi đuổi theo Justin tới hành lang và quyết tâm phải lấy lại được chiếc mặt nạ. Tới bậc thềm thì con chó nhỏ chạy ra, Justin vướng chân chạy chậm lại. Tôi túm được chiếc ba lô và lôi cậu ta ngã ra. Chúng tôi vật lộn ở hành lang và tôi nghe thấy một tiếng khô khốc vang lên. Tôi xé rách chiếc ba-lô và thấy chiếc mặt nạ đã bị vỡ, các mảnh xà cừ văng ra đám cỏ và vương trên quần áo Justin.
Justin nói xin lỗi rồi vùng bỏ chạy; tôi rất tức giận lại đang có hơi men nên tóm lấy cổ và đấm vào miệng cậu ta. Justin đẩy tôi ra và chạy vào trong ga-ra bật điện lên. Tôi đuổi theo và thấy Justin đang với tay cầm một chiếc cuốc. Tôi biết cần phải ngăn cậu ta lại. Lúc này con chó khốn kiếp vẫn đang sủa. Tôi sợ nó sẽ đánh thức cả khu phố nên tôi nhảy vào và bóp chặt cổ Justin từ phía sau. Tôi không muôn giết Justin mà chỉ muốn nói chuyện một cách bình tĩnh. Cậu ta lại càng vùng vẫy và vung cán cuốc loạn xạ khiến tôi sợ hãi và càng bóp mạnh. Một lúc sau, Justin ho sặc sụa, thở khò khè rồi rũ người xuống buông rơi chiếc cuốc làm xước chiếc ô tô bên cạnh.
Lúc đó tôi biết mình đã giết diết Justin. Con chó chạy vào trong ga ra và tiếp tục sủa. Tôi bỏ ra ngoài đóng cửa ga- ra lại nhốt con chó cùng cái xác bên trong. Tới bậc thềm, tôi nhặt chiếc ba lô lên và thu gom những mảnh vỡ chính của chiếc mặt nạ. Dường như chính những con mắt trên chiếc mặt nạ đã thôi thúc tôi làm thế, dường như với tôi lúc ấy chúng là những thứ duy nhất tồn tại trên cõi đời này. Xong xuôi, tôi lại vào trong ga-ra, con chó vẫn nằm bên cái xác, rên rỉ. Tôi mở ba lô ra, lấy những phần chính của chiếc mặt nạ để trên mặt ghế ghép lại với nhau rồi lại cho vào ba lô. Tôi nhặt đồ của Justin bỏ vào trong thùng rác cạnh xe ô tô, đóng cửa ga-ra rồi ra xe tải.
Ra đến xe tải, tôi thấy khá yên tâm vì chẳng ai tìm được chiếc ba lô ở dưới ghế ngồi này. Nhưng Sam đang ở đâu? Nếu Sam tìm đến đây và phát hiện ra cái xác của Justin, hắn sẽ biết chính tôi đã làm việc đó, hắn sẽ tố cáo tôi để độc chiếm những chiếc mặt nạ. Nghĩ thế nên tôi lại quay vào tìm cách giấu xác Justin.
Con chó đã chạy ra ngoài. Tôi nâng thân thể còn ấm của Justin lên, quàng tay cậu ta qua vai tôi rồi kéo ra ngoài ga-ra. Lúc đầu tôi định mang cái xác ném xuống sông nhưng lại sợ nó sẽ nổi lên ở chân đập và sẽ bị phát hiện. Đem đi chôn thì không đủ thời gian. Tôi chợt nghĩ... hay là làm như cậu ta bị chết bởi những kẻ cuồng tín sùng bái quỷ Sa tăng? Tôi nghĩ đến cái chết của Darren Riegert và quyết định làm tương tự. Tôi cố gắng kéo lê cậu ta vào sân sau Ngôi nhà của quỷ Sa tăng. Nếu cảnh sát tìm thấy Justin thì họ cũng chỉ xác định là cùng thủ phạm với vụ Darren Riegert, còn tôi sẽ nói với họ rằng đó là do Sam thực hiện. Đó là một kế hoạch tuyệt vời. Sẽ không ai nghi ngờ tôi và Sheree Lyim. Tôi nâng cái xác lên và buộc vào ống nước nhưng nó lại trượt xuống và đổ gục trên nền xi măng, thái dương đập xuống nền nhà. Thấy vậy tôi liền nâng cái xác lên, lấy dây buộc chặt hơn rồi chạy sang phòng bên cạnh. Ở đó tôi tìm thấy một chiếc chổi sơn, một hộp sơn đen, tôi chạy lại chỗ cái xác dùng dao cắt chiếc áo phông của Justin ra và ném xuống sàn. Tôi xé những mảnh còn lại ở ngực và nhét vào túi. Phải làm giống như một vụ giết người thực sự để cảnh sát rơi vào vòng luẩn quẩn. Tôi quét sơn vào ngực và vào dương vật của Justin, vẽ một biểu tượng ở trên sàn nhà. Như trong cơn mơ, tôi cất hộp sơn rồi cầm con dao cùng chiếc chổi sơn chạy lên cầu thang ra xe tải.
Tôi phát hoảng lên khi nghĩ rằng Sam đã thừa cơ quay trở lại ngôi nhà gỗ để độc chiếm sáu chiếc mặt nạ và trở về Montana. Vì vậy tôi quyết định phải lái xe cả đêm về căn nhà gỗ. Một tiếng sau, tôi rẽ xuống đường số 5 chạy qua Cardston. Lúc tới chân đồi, tôi đã nghĩ Sam chắc chắn sẽ lừa tôi, nhưng tại khúc ngoặt Mountain View tôi thấy có ánh đèn đỏ loang loáng cùng tiếng còi xe cảnh sát. Chiếc xe tải của Sam đã lật nhào xuống rãnh sâu..."