Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Eoin Colfer
Thể loại: Phiêu Lưu
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2363 / 88
Cập nhật: 2017-03-28 19:32:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Con Át Chủ Bài
rtemis thử cầm tay nắm cửa và bị bỏng cả lòng bàn tay. Bị gắn chặt lại rồi. Bằng thứ vũ khí của mình hẳn cô ta phải phá tung nó chứ. Thật gian xảo. Một điều chẳng thay đổi mấy trong toàn bộ cục diện. Đó cũng chính xác là điều mà bản thân cậu cũng sẽ thực hiện.
Artemis chẳng phí thời gian để cố mở cửa. Cánh cửa làm bằng thép cứng còn cậu mới mười hai tuổi. Không phải thiên tài mới chỉ ra điều đó, mặc dù cậu là thiên tài. Thay vì điều đó, kẻ kế thừa dòng họ Fowl bước về phía tường điều khiển và theo dõi mọi diễn biến.
Ngay lập tức cậu biết LEP định làm gì, gửi một con quỷ đến để có được một lời cầu xin giúp đỡ, cho đó như một lời mời, và điều tiếp theo mà bạn hiểu rõ là một lữ đoàn yêu tinh bão táp sẽ tiến vào căn nhà. Thông minh thật. Nhưng nó đã được tiên liệu trước. Đây là lần thứ hai cậu đánh giá thấp kẻ thù. Dù thế nào đi nữa, sẽ không thể có lần thứ ba.
Khi chứng kiến vở kịch trên màn hình, cảm xúc của Artemis đi từ sợ hãi đến tự hào. Butler đã làm được. Chiến thắng được con quỷ mà không mảy may cầu xin sự giúp đỡ. Nhìn những hình ảnh ấy, Artemis mới đánh giá đầy đủ, có lẻ là lần đầu tiên trong đời, sự phục vụ của gia đình Butler.
Artemis khởi động thiết bị radio ba dải băng tần phát trên tầng số xoay chiều.
- Chỉ huy Root, tôi đoán rằng ông đang theo sát tất cả các kênh...
Sau một lúc không có động tĩnh gì, Artemis nghe thấy tiếng của chiếc nút micrô.
- Tôi nghe thấy rồi, con người. Tôi có thể làm gì cho cậu?
- Đó có phải là ông chỉ huy không đấy?
Một tiếng động lọt qua thiết bị thu âm màu đen. Nghe như tiếng nhựa hí.
- Không. Tôi không phải là chỉ huy. Tôi là Foaly, nhân mã. Đó có phải là tên người bắt cóc hèn hạ không nhỉ?
Artemis biết cậu đang bị xúc phạm.
- Cậu... à... Foaly. Rõ ràng là cậu chưa nghiên cứu qua sách giáo khoa tâm lý. Thật không thông minh khi làm phật ý người đang giam giữ con tin. Tôi có thể đổi ý đấy.
- Có thể đổi ý? Chẳng có từ có thể nào ở đây cả. Cả chuyện đó nữa. Chẳng bao lâu nữa mày sẽ chỉ còn là một đám mây phóng xạ.
Artemis khúc khích cười.
- Đó chính là chỗ mà anh sai lầm, anh bạn bốn chân của tôi ạ. Tới lúc quả bom sinh học đó nổ, tôi đã rời xa khỏi cái khu vực thời gian chết này rồi.
Lần này đến lượt Foaly cười:
- Mày là đồ lừa bịp, thằng người kia. Nếu có một lối thoát khỏi trường thời gian này, thì tao đã tìm ra nó. Tao nghĩ mày đang nói bằng...
Thật may là đúng lúc đó Root đã giằng lấy chiếc micro.
- Fowl hả? Tôi là chỉ huy Root. Cậu muốn gì?
- Ngài chỉ huy, tôi chỉ muốn thông báo cho ngài biết rằng, tôi vẫn sẵn lòng thương lượng bất chấp cố gắng tráo trở của các ngài.
- Con quỷ đó không liên quan gì đến tôi - Root phản ứng - Nó đi ngược lại ý nguyện của tôi.
- Thực tế chuyện đó đã được thực hiện, và thực hiện bởi LEP. Tất cả sự tin tưởng mà chúng tôi có giờ đã không còn. Vậy nên đây là yêu cầu cuối cùng của tôi. Ngài có ba mươi phút để giao nộp số vàng đó, hoặc tôi sẽ không thả đại úy Short. Hơn nữa, tôi cũng sẽ không đưa cô ta rời khỏi trường thời gian cùng tôi đâu, để cho bom sinh học nổ tan xác cô ta.
- Đừng ngốc nghếch thế, con người. Cậu đang tự đánh lừa bản thân mình đấy. Công nghệ của con người đi sau chúng tôi hàng vạn thiên niên kỷ. Không có cách nào thoát khỏi trường thời gian đâu.
Artemis rướn người gần hơn chiếc micro, cười đầy mưu mô.
- Chỉ có một cách thôi, Root ạ. Ông có sẵn lòng đánh cược cuộc sống của đại úy Short không?
Tiếng rè rè xen vào rõ ràng nói rằng Root đang ngần ngại. Khi ông trả lời thấy có pha chút cảm giác thất bại.
- Không - ông thở dài - Tôi không đành lòng. Cậu sẽ có vàng của cậu, Fowl. Một tấn. Hai mươi tư cara.
Artemis cười tự mãn. Diễn khá lắm, chỉ huy Root ạ.
- Ba mươi phút, chỉ huy. Hãy đếm từng giây một nếu đồng hồ của các ngài chết. Tôi sẽ đợi. Nhưng không lâu đâu.
Artemis kết thúc liên lạc, ngã người trên chiếc ghế xoay. Có vẻ như cá đã cắn câu. Chắc chắn các nhà phân tích của LEP đã phát hiện ra lời mời "sơ ý" của cậu. Những người có phép thuật sẽ giao vàng vì họ tin rằng ngay khi cậu chết số vàng đó sẽ trở về tay họ. Bom sinh học sẽ khiến cậu bốc hơi chẳng còn dấu vết. Tất nhiên cậu sẽ không thể bị bốc hơi hết. Theo lý thuyết.
Butler bắn ba phát đạn vào khung cửa ra vào. Cánh cửa được làm bằng thép và những viên đạn hủy diệt sẽ bật lại quay thẳng về phái hắn ta. Nhưng khung cửa lại làm từ đá xốp, thứ đá được sử dụng để xây ngôi nhà này. Nó bở vụn như phấn. Một khe hở an ninh nghiêm trọng và người ta sẽ phải sửa nó khi chuyện này chấm dứt.
Artemis bình thản ngồi chờ trên chiếc ghế xoay cạnh màn hình điều khiển.
- Tuyệt vời, Butler.
- Cám ơn cậu, Artemis. Chúng ta đã gặp rắc rối lớn ở đó. Nếu không phải là viên đại úy đó...
Artemis gật đầu:
- Đúng vậy. Tôi đã thấy. Chữa lành vết thương, một nghệ thuật phép thuật. Tôi tự hỏi không biết tại sao cô ta làm thế.
- Tôi cũng vậy - Butler nhỏ nhẹ - Chúng ta thực sự không xứng đáng nhận điều đó.
Artemis quắc mắt nhìn lên:
- Đừng có dao động, ông bạn thân mến. Kết cục của sự việc đã trong tầm tay chúng ta rồi.
Butler gật đầu, thậm chí còn nặn ra một nụ cười. Mặc dù hắn ta nhe răng hết cỡ nhưng chẳng chút thật lòng.
- Không đầy một giờ nữa, đại úy Short sẽ được trở lại với đồng đội của cô ta, chúng ta sẽ có đủ tiền để tiếp tục những cuộc phiêu lưu vô cùng táo bạo và đầy thú vị của chúng ta.
- Tôi hiểu. Đó chỉ là...
Artemis không cần hỏi. Cậu biết rõ Butler đang cảm thấy điều gì. Sinh vật có phép thuật kia đã cứu sống cả hai anh em họ mà cậu vẫn khăng khăng giữ cô ta lại để đòi tiền chuộc. Đối với một người đàn ông trọng danh dự như Butler, điều này gần như quá sức chịu đựng của ông ta.
- Thương lượng đã kết thúc. Dù sao đi nữa cô ấy cũng sẽ được trở lại với đồng loại của mình. Không có nguy hiểm nào xảy ra với đại úy Short cả. Ông hiểu lời tôi chứ.
- Còn Juliet?
- Sao cơ?
- Em gái tôi gặp nguy hiểm gì không?
- Không. Không sao đâu.
- Đám người có phép thuật ấy sẽ chỉ đến giao vàng cho chúng ta và rời đi thôi hay sao?
Artemis bình thản khịt mũi:
- Không, không hẳn như thế. Họ sẽ cho bom sinh học nổ tung dinh thự nhà Fowl vào đúng thời điểm mà đại úy Short rời khỏi đây.
Butler lấy hơi để nói, nhưng lại phân vân. Rõ ràng đó chưa phải là kế hoạch. Cậu Fowl sẽ nói cho hắn biết nếu hắn ta cần biết. Vậy nên thay vì chất vấn ông chủ của mình, Butler chỉ đơn giản nói:
- Tôi tin cậu, Artemis.
- Đúng - cậu bé đáp lại, sức nặng của sự tự tin tưởng đó hằn trên trán.
Cudgeon đang làm điều mà các nhà chính trị giỏi nhất làm: cố gắng trốn tránh trách nhiệm.
- Người của anh đã giúp đỡ bọn người đó - hắn lên tiếng, tập trung sự phẫn nộ hết sức có thể - Toàn bộ cuộc xâm nhập đang diễn ra theo đúng kế hoạch, cho đến khi con ngựa cái của anh tấn công trợ lý của tôi.
- Trợ lý á? - Foaly cười như nắc nẻ - Bây giờ con quỷ đó lại là một trợ lý cơ đấy.
- Đúng thế. Hắn ta là một trợ lý. Và tên người đó đã băm nát hắn ta. Toàn bộ chuyện này có thể đã kết thúc gọn gàng nếu không vì sự bất tài của bên các anh.
Bình thường, Root hẳn sẽ nổi khùng lên vì chuyện này, nhưng ông biết Cudgeon đang vớ lấy cọng rơm cuối cùng, cố gắng trong tuyệt vọng để cứu vãn sự nghiệp. Thế nên viên chỉ huy chỉ mỉm cười.
- Này, Foaly!
- Có, thưa chỉ huy.
- Chúng ta có thu hình cuộc tấn công của con quỷ đó vào đĩa không nhỉ?
Cậu chàng nhân mã thốt ra một lời thở dài, thật rõ là đáng tiếc.
- Không, thưa ngài, chúng ta hết nhẵn đĩa ngay trước khi con quỷ ấy bước vào ngôi nhà.
- Tiếc thật.
- Thật là xấu hổ.
- Những chiếc đĩa đó hẳn là vô giá với Quyền chỉ huy Cudgeon.
Sự bình tĩnh của Cudgeon đã bay qua cửa sổ.
- Đưa những chiếc đĩa đó cho tôi, Julius! Tôi biết nó có ở đó! Đây quả là một hành động ngáng đường trơ trẽn.
- Anh mới là kẻ duy nhất mắc tội ngáng đường ở đây đấy, Cudgeon ạ. Dùng vụ này để thăng tiến.
Khuôn mặt của Cudgeon mang một màu thật hợp với màu trên mặt Root. Tất cả mọi chuyện đã tuột khỏi tay, và hắn biết điều đó. Thậm chí cả Chix Verbil và những tên yêu tinh khác cũng lấm lét rời bỏ ngay sau lưng người chỉ huy của mình.
- Tôi vẫn có quyền hành ở đây, Julius, vậy nên đưa những cái đĩa đó ra đây nếu không tôi sẽ bắt giam anh.
- Ồ, thật không? Anh và quân đội của anh hả?
Trong một khoảng khắc khuông mặt của Cudgeon lại lóe lên vẻ tự cao xưa kia. Nó nhanh chóng tan biến trong khi hắn nhận ra rằng phe hắn thiếu hụt binh lính trầm trọng.
- Đúng thế - Foaly cười khúc khích - Ông đâu còn là Quyền chỉ huy nữa. Nó đã qua rồi. Ông còn một cuộc hẹn với Hội đồng đấy, và tôi không nghĩ là họ sẽ dành cho ông một ghế đâu.
Có lẻ chính nụ cười tươi như hoa của Foaly đã khiến Cudgeon không còn có thể kiểm soát bản thân được nữa.
- Đưa cho tao những cái đĩa đó! - Hắn gầm lên, ấn Foaly vào tàu điều khiển.
Root định để cho họ quần nhau một lúc, nhưng bây giờ không phải là lúc tự chiều mình như thế.
- Loạn rồi, loạn rồi - Ông lên tiếng, chỉ tay vào Cudgeon - Ngoài tôi ra không ai được quyền đánh Foaly.
Foaly tái mặt:
- Cẩn thận ngón tay của ông. Ông vẫn đang đeo chiếc...
Ngón tay cái của Root tình cờ chạm nhẹ vào đốt ngón tay, bật mở một van khí nhỏ xíu. Khí xì ra đẩy một phi tiêu an thần qua ngón tay trỏ làm bằng nhựa tổng hợp và cắm đúng vào cổ Cudgeon. Viên Quyền chỉ huy, chẳng bao lâu nữa chỉ còn là binh nhì, đổ ụp xuống như một viên đá.
Foaly xoa xoa cổ:
- Bắn tuyệt lắm, chỉ huy.
- Tôi không biết cậu đang nói về chuyện gì. Hoàn toàn ngẫu nhiên thôi. Tôi quên tiệt ngón tay giả ấy. Tôi tin rằng cũng có vài tiền lệ.
- Ồ, nhất định rồi. Cudgeon không may sẽ bất tỉnh trong vài tiếng đồng hồ. Khi ông ta tỉnh dậy, mọi chuyện thú vị đều đã chấm hết.
- Thật xấu hổ - Root cho phép mình có một nụ cười tươi thật nhanh, rồi sau đó quay trở lại ngay với công việc - Vàng có chưa?
- Có rồi, họ vừa chuyển đến.
- Tốt - Ông ra lệnh cho đám thuộc hạ đang bối rối của Cudgeon - Chất vàng lên một xe đẩy bay và giao chúng. Bất kỳ bất trắc nào xảy ra các cậu sẽ phải gặm cánh của chính mình đấy. Hiểu chưa?
Không ai dám đáp lại, nhưng mệnh lệnh đã được hiểu rõ. Chẳng còn ai phân vân.
- Tốt. Nào, hãy đi tới đó đi.
Root biến vào trong tàu điều khiển, Foaly gõ lộc cộc phía sau ông. Viên chỉ huy sập cửa đánh rầm một cái.
- Chiếc xe đẩy có được trang bị vũ khí không?
Cậu chàng nhân mã gõ một vài phím có vẻ quan trọng trên bàn phím điều khiển chính.
- Bây giờ thì có.
- Tôi muốn nó khởi hành càng sớm càng tốt - Ông liếc nhìn qua lớp thủy tinh phản chiếu tia bức xạ và ngăn tia laze - Chúng ta trễ vài phút ở đây rồi. Tôi thấy ánh mặt trời đang xuyên qua.
Foaly nghiêm túc cúi xuống bàn phím:
- Phép thuật đang bị phá vỡ. Sau mười lăm phút nữa không gian xung quanh chúng ta sẽ là ban ngày trên mặt đất. Những dòng nơ-tri-nô đang mất dần.
- Tôi hiểu - Root nói, lại là một lời nói dối trắng trợn. - Được rồi, tôi không hiểu. Nhưng tôi có mười lăm phút. Cho cậu mười phút để đưa đại úy Short ra khỏi đó. Sau đó chúng ta sẽ ngồi yên lặng vì loài người.
Foaly khởi động một chiếc camera. Chiếc này được nối với xe bay. Cậu ta lướt tay vô cùng thành thạo trên chiếc bàn điều khiển theo dõi dấu vết. Chiếc xe bay lao về phía trước, xém chút nữa thì làm Chix Verbil rơi đầu.
- Chạy được đấy - Root lẩm bẩm - Nó có lên được các bậc thang đó không?
Foaly thậm chí chẳng buồn ngẩng mặt lên khỏi những chiếc máy tính.
- Máy tạo khoảng trống tự động. Thành một mét rưỡi. Không thành vấn đề.
Root lườm cậu ta:
- Cậu làm thế chỉ để chọc tức tôi phải không?
Foaly nhún vai:
- Có thể.
- Được rồi, may phước cho cậu những ngón tay kia của tôi chưa lắp đủ, hiểu chứ?
- Vâng, thưa chỉ huy.
- Tốt. Giờ hãy đưa đại úy Short trở về.
Holly đi đi lại lại dưới mái cổng. Những đốm vàng tươi của ánh sáng đã dần thay thế màu xanh nhợt nhạt. Khung thời gian chết đang bị phá vỡ. Chỉ còn vài phút nữa trước khi Root phá hủy toàn bộ nơi này. Giọng của Foaly vo vo trong tai nghe của cô.
- Ổn rồi, đại úy Short. Vàng đang trên đường đến. Chuẩn bị rời khỏi đó nhé.
- Chúng ta không mặc cả với những kẻ bắt cóc nữa à?- Holly nói, ngạc nhiên - Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?
- Chẳng có chuyện gì cả - Foaly đáp không suy nghĩ - Trao đổi sòng phẳng. Vàng trao, cô được thả. Chúng ta còn gửi cả tên lửa. Một vụ nổ sinh học thật lớn và tất cả mọi chuyện chấm dứt.
- Fowl có biết về quả bom sinh học này không?
- Có, biết hết. Cậu ta còn khẳng định có thể thoát khỏi trường thời gian chứ.
- Đó là điều không thể mà.
- Chính xác.
- Nhưng tất cả bọn họ sẽ chết!
- Vấn đề lớn đấy nhỉ - Foaly vặc lại, và Holly gần như có thể nhìn thấy cậu ta nhún vai - Đó chính là thứ mà cô nhận được khi cô sống với bọn người đó hả?
Holly ngổn ngang suy nghĩ. Không có gì phân vân khi nói Fowl là một đe dọa cho nền văn minh của thế giới phép thuật. Không phải khóc cho cậu ta. Nhưng Juliet, cô bé ấy vô tội. Cô bé xứng đáng có một cơ hội.
Holly đi xuống khoảng hai mét. Đầu ngẩng cao trông chừng Butler. Bọn họ đang tập trung trong một đống đổ nát trước đây từng là tiền sảnh. Có bất đồng giữa họ. Viên sỹ quan LEP có thể cảm nhận điều đó.
Holly nhìn chằm chằm Artemis tố cáo:
- Cậu nói với họ chưa?
Artemis đáp trả lại cái nhìn của cô:
- Nói gì với họ?
- Đúng thế, cô gái phép thuật, cậu ta phải nói gì với chúng tôi - Juliet nói với giọng khiêu khích, vẫn còn bực mình về chuyện bị thôi miên.
- Đừng có đóng vai thằng ngốc, Fowl. Cậu biết tôi đang nói gì mà.
Artemis không bao giờ có thể đóng vai thằng ngốc quá lâu:
- Vâng, đại úy Short. Tôi đã nói với họ. Bom sinh học. Lo lắng của cô sẽ thật cảm động biết bao nếu nó vượt qua dự tính của tôi. Tuy nhiên, cô không phải làm khổ mình thế. Mọi thứ đang diễn ra theo kế hoạch.
- Theo kế hoạch? - Holly kinh ngạc, chỉ vào sự đổ nát xung quanh họ - Đây cũng là một phần của kế hoạch hả? Và Butler suýt bị giết - tất cả đều nằm trong kế hoạch hả?
- Không - Artemis xác nhận - Con quỷ đó chỉ là một sai sót nhỏ. Nhưng không ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch.
Holly lại phải cố kìm ý muốn thụi cho con người nhợt nhạt kia một đấm, thay vì điều đó cô quay sang Butler.
- Vì Chúa lòng lành, hãy nghe tôi giải thích. Anh không thể thoát khỏi trường thời gian. Điều đó không bao giờ làm được.
Những đặc tính của Butler hẳn là được khắc sâu vào đá.
- Nếu Artemis nói có thể thực hiện, thì điều đó có thể thực hiện.
- Nhưng em gái anh. Anh sẵn sàng mạo hiểm cuộc đời cô bé vì lòng trung thành với một kẻ chuyên gây tội ác ư?
- Artemis không phải là một kẻ chuyên gây tội ác, thưa cô, cậu ấy là một thiên tài. Còn bây giờ cô vui lòng tránh khỏi tầm nhìn của tôi. Tôi đang quan sát lối ra vào.
Holly lùi ra khoảng sáu mét.
- Các người điên rồi. Tất cả các người! Chỉ năm phút nữa thôi tất cả các người sẽ biến thành tro bụi. Các người không hiểu hả?
Artemis thở dài:
- Cô đã có câu trả lời của mình rồi đó, đại úy. Còn bây giờ, xin cô vui lòng. Đây là bước tập trung cao độ trong kế hoạch.
- Kế hoạch á? Một vụ bắt cóc thì có! Ít nhất tôi cũng có đủ can đảm để gọi tên nó như vậy.
Sự bình tĩnh của Artemis lung lay.
- Butler, chúng ta còn mũi thuốc an thần nào không nhỉ?
Gã vệ sĩ to lớn gật đầu, nhưng không nói. Vào chính khoảng khắc đó nếu cậu chủ ra lệnh tiêm, hắn ta không chắc liệu sẽ thực hiện hay không. May mắn sao sự huyên náo trên đường chính lại thu hút sự chú ý của Artemis.
- A, có vẻ như LEP đã khuất phục. Butler xem xét món hàng trao đổi đi. Nhưng vẫn phải cảnh giác đấy. Những người bạn biết phép thuật của chúng ta không phải là những người biết bỏ qua thủ đoạn.
- Cậu cũng là một người tốt lắm đấy - Holly lẩm bẩm.
Butler chạy đến chỗ chiếc cửa ra vào đã bị phá hủy, kiểm tra chiếc xe và nắm chặt khẩu Sig Saur chín li trong tay. Hắn cám ơn những hoạt động quân sự đã tránh cho mình khỏi tình huống khó xử. Trong những tình huống như thế này, quá trình huấn luyện thật là quan trọng vì không có chỗ cho sự đa cảm.
Một màn bụi mờ mờ vẫn bay hỗn độn trong không khí. Butler căng mắt nhìn qua lớp bụi, hướng về phía đường chính. Những thiết bị lọc của bên có phép thuật gắn trên mắt cho hắn ta biết rằng không có sinh vật sống nào đang tiến đến cả. Tuy nhiên, có một chiếc xe đẩy rất lớn hình như đang tự lái đang trèo lên cửa trước. Nó trôi bồng bềnh trên một lớp đệm khí sáng lấp lánh. Chắc chắn Artemis sẽ biết cấu tạo của động cơ này, tất cả điều mà Butler lo lắng là liệu cậu ta có thể cản nó lại không.
Chiếc xe lao rầm rầm đến bậc thứ nhất.
- Máy tự động - cái chân của tôi - Root ra chiều nghi ngờ.
- Vâng, vâng, vâng. Foaly đáp lại - Tôi đang làm điều đó đây.
- Đó là vàng chuộc - Butler kêu lên.
Artemis cố kìm nén sự vui sướng đang trào dâng trong ngực. Bây giờ chưa phải là lúc để cảm xúc xen vào tình hình.
- Kiểm tra xem có bẫy không.
Butler cẩn trọng bước ra cửa. Những mảnh ván bị phá nát nằm rải rác dưới chân hắn.
- Không có ai. Có vẻ như nó tự đến đây.
Chiếc xe tròng trành trên những bậc thang.
- Tôi không biết ai đang điều khiển chiếc xe này, nhưng chỉ cần vài bài học là anh ta có thể làm điều đó thôi.
Butler cúi sát xuống đất, xem xét gầm xe.
- Không có bất kỳ hệ thống chứa chất nổ nào.
Hắn rút từ trong túi ra một chiếc máy quét, kéo những chiếc ăng ten viễn vọng dài ra.
- Cũng không có máy nghe trộm. Không có bất kỳ thiết bị do thám nào. Nhưng chúng ta có gì thế này?
- Ối chà - Foaly kêu lên.
- Một chiếc camera.
Butler chạm tay vào, rồi lôi cái ống kính hình mắt cá ra khỏi chỗ dây nối.
- Máy quay đêm, phải không?
Mặc dù chở rất nặng nhưng chiếc xe phản ứng rất nhạy với sự tiếp xúc của Butler, trượt qua ngưỡng cửa, đi thẳng vào trong hành lang. Nó đứng đó kêu nhè nhẹ như thể đang chờ đợi người ta dỡ vàng xuống.
Bây giờ, khi giây phút đó đến thì Artemis lại có vẻ sợ phải nắm lấy cơ hội. Thật khó mà tin rằng sau bao nhiêu tháng như thế mà kế hoạch nguy hiểm của cậu lại đổ bể. Tất nhiên những phút cuối cùng này là những phút sống còn, và nguy hiểm nhất.
- Mở nó ra đi - cuối cùng cậu ra lệnh, ngạc nhiên vì sự lo lắng trong giọng nói của mình.
Đó là một khoảng khắc không thể cưỡng lại nổi. Juliet rụt rè tiến lại gần, đôi mắt trang điểm óng ánh mở to. Thậm chí cả Holly cũng đóng chiếc van tiết lưu hình chữ V. Butler mở chiếc bao tải màu đen, kéo nó ra khỏi đống tiền chuộc, lôi về phía sau.
Chẳng ai nói lời nào. Artemis, tưởng tượng rằng ở đâu đó người ta đang chơi khúc dạo đầu 1812. Vàng đã ở đây, được xếp thành từng hàng sáng lấp lánh. Dường như nó tỏa ra ánh sáng hào quang, sự ấm áp nhưng cũng chất chứa một mối nguy hiểm cố hữu. Khối người sẵn sàng chết hay giết người vì sự giàu có không thể tưởng tượng nổi mà chỗ vàng này có thể mang lại.
Holly bị cuốn hút. Cư dân có phép thuật luôn bị hấp dẫn bởi tất cả các loại khoáng chất thuộc về trái đất. Nhưng vàng là niềm đam mê của họ. Vẻ rực rỡ của nó. Sức quyến rũ của nó.
- Họ đã trả - cô ngạc nhiên - Tôi không thể tin được.
- Tôi cũng thể - Artemis lẩm bẩm - Butler, vàng thật chứ?
Butler nhấc một thanh ra khỏi đống vàng. Hắn chọc con dao ném vào thỏi vàng, cạo ra một mảnh nhỏ.
- Đồ thật - hắn nói, giơ cái mảnh ấy lên phía ánh sáng - Mảnh này chắc chắn là vàng.
- Tốt - Rất tốt. Bắt đầu dỡ xuống đi chứ? Chúng tôi sẽ gửi chiếc xe lại kèm theo đại úy Short.
Nghe thấy tên mình, Holly sực tỉnh khỏi cơn sốt vàng.
- Artemis, bỏ chỗ vàng đó đi. Không người nào thành công trong việc chiếm vàng của những người có phép thuật. Và họ đã cố gắng không ngừng hàng vài thế kỷ nay. LEP sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ tài sản của họ.
Artemis lắc đầu. Vui sướng.
- Tôi đã nói với cô rồi...
Holly nắm vai cậu bé:
- Cậu không thể thoát! Cậu hiểu không?
Cậu bình tĩnh đáp trả cái nhìn chằm chằm của cô một cách lạnh lùng.
- Tôi có thể thoát, Holly. Hãy nhìn vào mắt tôi và nói rằng tôi không thể đi.
Cô nhìn. Đại úy Holly Short nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của kẻ bắt giữ cô và cô nhìn thấy sự thật trong đó. Trong giây phút ấy, cô tin điều đó là thật.
- Vẫn còn thời gian - cô tuyệt vọng nói - Phải có cách gì chứ. Tôi có phép thuật.
Một nếp nhăn giận dữ xuất hiện trên trán cậu bé.
- Tôi ghét phải làm cô thất vọng, đại úy ạ, nhưng hoàn toàn chẳng có lối thoát nào cả.
Artemis dừng lại, đột nhiên cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà. Có lẻ vậy, cậu nghĩ. Mình có thực sự cần tất cả chỗ vàng này không? Lương tâm của cậu liệu sẽ không dằn vặt khi cậu hả hê với sự ngọt ngào từ chiến thắng này không? Cậu lắc đầu. Hãy bám chắc vào kế hoạch. Không được để tình cảm mềm yếu chi phối.
Artemis cảm thấy một bàn tay quen thuộc đặt trên vai cậu.
- Mọi thứ ổn chứ?
- Ừ, Butler. Cứ tiếp tục dỡ vàng xuống đi. Gọi Juliet ra giúp. Tôi cần nói chuyện với đại úy Short.
- Cậu chắc chắn là không có gì bất ổn chứ?
Artemis thở dài:
- Không, anh bạn ạ, tôi không chắc. Nhưng giờ thì đã quá muộn rồi.
Butler gật đầu, quay trở lại với nhiệm vụ. Juliet chập chững theo sau hắn ta như một con chó Terrier.
- Còn bây giờ, đại úy. Về phép thuật của cô.
- Làm sao? - Holly chất đầy sự hoài nghi.
- Tôi sẽ phải làm gì để mua một điều ước?
Holly liếc nhìn chiếc xe đẩy:
- À, điều đó còn phụ thuộc vào thứ mà cậu mặc cả?
Root không ở cái trạng thái mà bạn gọi là thư thái. Những đám ánh sáng vàng xuyên qua bức màn màu xanh ngày càng lan rộng. Còn mấy phút. Chỉ mấy phút thôi. Điếu xì gà hăng nồng đưa vào cơ thể ông toàn độc tố cũng chẳng làm chứng đau đầu của ông thuyên giảm.
- Tất cả nhân viên không cần thiết đã sơ tán chưa?
- Nếu họ không lén quay trở lại kể từ lần cuối cùng ngài ra lệnh cho tôi.
- Không phải bây giờ, Foaly. Tin tôi đi, bây giờ chưa phải lúc. Có tin gì từ đại úy Short không?
- Không. Chúng ta đã không còn kết nối được với chiếc máy thu hình ở đó từ sau vụ con quỷ. Tôi đoán là nguồn điện của nó đã bị đứt. Chúng ta nên bảo cô ấy tháo bộ phận ASAP ra khỏi chiếc mũ bảo hộ đó, nếu không, não cô ấy sẽ bị sấy khô mất. Sau tất cả những chuyện này thì điều đó thật đáng tiếc.
Foaly quay lại với bàn điều khiển. Một ánh sáng màu đỏ bắt đầu chập chờn.
- Đợi đã, bộ cảm biến cảm xúc. Chúng ta thu được hình các hoạt động ở cửa chính rồi.
Root ào đến chỗ những chiếc màn hình:
- Cậu có thể phóng lớn lên không?
- Không vấn đề gì - Foaly nhấn vào nút trợ giúp, kích màn hình tăng lên bốn trăm phần trăm.
Root ngồi xuống chiếc ghế gần nhất.
- Tôi đang chứng kiến điều mà tôi nghĩ là tôi đang chứng kiến phải không?
- Chắc chắn rồi - Foaly cười khúc khích - Điều này thậm chí còn tuyệt hơn cả tấm áo giáp của Butler đó chứ.
Holly đang đi ra. Với vàng.
Chỉ sau một giây rưỡi cô đã thấy Đội Hồi phục.
- Ra khỏi vùng nguy hiểm đó nhanh đi, đại úy - một tên yêu tinh thúc giục, nắm lấy khủyu tay Holly.
Một tên yêu tinh khác đo bức xạ trên chiếc mũ bảo hiểm của cô.
- Ở đây chúng ta vừa nhận được dung dịch hồi phục sức mạnh, đại úy. Chúng tôi cần phun ngay cho cô.
Holly mở miệng để phản đối, và ngay lập tức chất bọt phóng xạ tràn đầy vào miệng cô.
- Không thể đợi được à? - Cô thổi phù phù.
- Xin lỗi, đại úy. Thời gian rất gấp rút. Chỉ huy muốn hỏi han cô trước khi chúng ta cho nổ.
Holly vội chạy về chiếc Mobile Owps, chân cô gần như không chạm đất. Xung quanh cô, những thành viên đội Quét sạch và Hồi phục của cô đang dò xét khắp khu đất để tìm bất cứ dấu hiệu nào của sự vây hãm. Bọn yêu tinh đã tháo dỡ những chiếc đĩa trường thời gian, chuẩn bị sẵn sàng để rút chốt chặn. Những cậu chàng hay càu nhàu đã đưa chiếc xe đẩy về phía cổng. Mọi thứ được sắp xếp lại một cách an toàn trước khi bom sinh học nổ.
Root đang đứng đợi trên những bậc thang.
- Holly - ông buộc miệng - Ý tôi là đại úy, cô đã thoát khỏi đó.
- Vâng, thưa ngài. Cám ơn chỉ huy.
- Và đem theo cả vàng nữa. Đây quả là một niềm tự hào của cô.
- À, không hẳn thế đâu, chỉ huy. Tôi nghĩ là chỉ khoảng một nửa thôi.
Root gật đầu:
- Không sao. Chúng ta sẽ lấy lại phần kia nhanh thôi.
Holly quệt bọt chống phóng xạ trên lông mày đi.
- Tôi cũng đang nghĩ về điều đó, thưa chỉ huy. Fowl đã mắc một sai lầm nữa. Cậu ta chưa bao giờ nói là tôi không được quay trở lại ngôi nhà đó nữa, và xem như thể cậu ta đưa tôi đến đó lần đầu tiên, lời mời vẫn còn hiệu lực. Tôi có thể vào đó và tẩy não những kẻ xâm nhập. Chúng ta có thể giấu vàng trong những bức tường và tạo ra một khung thời gian chết nữa vào tối mai...
- Không, đại úy.
- Nhưng thưa chỉ huy...
Tính cách của Root đã trở lại với sự căng thẳng trước đây.
- Không, đại úy. Hội đồng không định dừng lại chỉ vì một tên Người Bùn ưa bắt cóc nào đó. Điều đó sẽ không xảy ra. Tôi đã ra lệnh, và hãy tin rằng không có gì suy chuyển nổi.
Holly cố khiến Root dao động.
- Nhưng cô gái đó, thưa ngài. Cô ấy vô tội.
- Tổn thất chiến tranh mà. Cô ta đã đặt mình vào bên bại trận. Chẳng thể làm gì cho cô ấy lúc này cả.
Holly ngờ vực:
- Tổn thất chiến tranh ư? Sao ngài có thể nói như thế chứ? Mạng sống là mạng sống.
Root quay phắt lại, nắm chặt vai cô:
- Cô đã làm những gì có thể, Holly - ông nói - Không ai có thể làm hơn thế. Thậm chí cô còn lấy lại được hầu hết số vàng chuộc. Cô đang mắc phải thứ mà con người gọi là Hội chứng Stockholm đấy. Cô bị ám ảnh bởi người đã bắt mình. Đừng lo, chuyện này rồi sẽ qua thôi. Nhưng những người trong đó, họ biết về chúng ta. Đến phút này chẳng có gì có thể cứu họ.
Foaly ngẩng lên khỏi những phép tính toán.
- Không đúng. Về mặt kỹ thuật. Tiện đây, chào mừng cô trở về.
Holly không thể dành ra dù chỉ một giây để đáp lại lời chào.
- Ý cậu nói cái gì không đúng?
- Tôi vẫn ổn, cô thấy đấy.
- Foaly! Cả Root và Holly đều đồng thanh quát lên.
- À, như Cuốn sách có nói: Nếu Người Bùn có thể gom được số vàng, bất chấp phép thuật hay sự thôi miên, thì số vàng đó là của anh ta cho đến khi anh ta chết - Vậy nên nếu sống thì cậu ta thắng. Thật đơn giản. Thậm chí Hội đồng cũng sẽ chẳng làm trái ý Cuốn sách.
Root gãi cằm:
- Tôi có nên lo lắng không nhỉ?
Foaly cười rầu rĩ:
- Không. Bọn chúng cầm chắc cái chết rồi.
- Cầm chắc vẫn chưa đủ.
- Đó có phải là lệnh không đấy?
- Chắc chắn rồi, anh lính.
- Tôi không phải là một anh lính - Foaly nói và nhấn nút.
Butler có hơi ngạc nhiên.
- Cậu trả lại à?
Artemis gật đầu:
- Khoảng một nửa. Chúng ta vẫn còn khối vàng. Khoảng mười lăm triệu đô la theo giá thị trường ngày hôm nay.
Bình thường thì Butler sẽ không hỏi. Nhưng lần này hắn phải hỏi:
- Tại sao thế, Artemis? Có thể nói cho tôi biết được không?
- Tôi cho là được - Cậu bé mỉm cười - Tôi cảm thấy chúng ta nợ viên đại úy một điều gì đó. Đó là trả nợ.
- Đó là tất cả sao?
Artemis gật đầu. Chẳng cần thiết nói về điều ước. Butler có thể hiểu nó như một sự yếu đuối.
- Hừm - Butler ậm ừ, hắn ta thông minh hơn vẻ bề ngoài.
- Nào, đã đến lúc chúng ta ăn mừng rồi - Artemis nói với vẻ đầy hứng thú, khéo léo chuyển đề tài cuộc nói chuyện - Sâm banh chứ?
Cậu sải bước xuống bếp trước khi cái nhìn săm soi của Butler có thể cắt cậu ra từng mảnh.
Lúc mọi người đến nơi, Artemis đã rót đầy ba ly rượu Dom Perignon.
- Tôi biết tôi chưa đến tuổi vị thành niên, nhưng tôi chắc mẹ sẽ không làm rầy rà đâu. Chỉ lần này thôi mà.
Butler cảm thấy có điều gì đó đã được sắp đặt sẵn. Tuy nhiên hắn ta vẫn nhận chiếc ly pha lê cậu bé mời mình.
Juliet nhìn người anh trai cao lớn:
- Rượu ngon chứ?
- Anh cho là thế - Butler lấy hơi - Em biết là anh yêu em mà, phải không, em gái?
Juliet nhăn mặt. Có điều gì đó khiến những người cục mịch trở nên rất dễ mến. Cô vỗ vai anh trai:
- Anh quá tình cảm để trở thành một vệ sĩ.
Butler nhìn thẳng vào mắt ông chủ mình.
- Cậu muốn chúng tôi uống thứ này, phải thế không, cậu Artemis?
Artemis thật thà đáp trả cái nhìn của Butler:
- Đúng thế, Butler. Tôi muốn.
Không nói thêm lời nào nữa, Butler uống cạn ly rượu, Juliet làm theo. Gã vệ sĩ ngay lập tức cảm thấy vị thuốc ngủ, và mặc dù hắn ta có đủ thời gian để bẻ gãy cổ Artemis Fowl nhưng hắn đã không làm thế. Không nhất thiết phải khiến Juliet đau khổ trong những phút cuối cùng như thế.
Artemis nhìn những người bạn của cậu đổ sụp xuống sàn nhà. Cậu rất tiếc khi phải lừa họ. Nhưng nếu họ được biết về kế hoạch, sự lo ngại sẽ khiến họ không chấp nhận uống thuốc ngủ. Cậu nhìn những bóng khí xoáy tít trong ly của mình. Đã đến lúc thực hiện bước đi táo bạo nhất trong kế hoạch. Chẳng ngần ngại, cậu uống ly sâm banh có pha thuốc ngủ đó.
Artemis bình tĩnh đợi thuốc ngấm vào cơ thể cậu. Cậu chẳng phải đợi lâu, mỗi liều đều được chia dựa theo cân nặng. Khi những suy nghĩ của cậu bắt đầu xoắn tít vào nhau, một suy nghĩ chợt đến với cậu rằng có thể cậu sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại. Đã quá muộn để suy xét, cậu tự trách bản thân và đổ sụp xuống bất tỉnh.
- Quả tên lửa được phóng đi rồi - Foaly nói, ngả lưng ra sau. - Giờ thì nó nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Họ theo dõi quá trình phóng tên lửa qua những cánh cửa sổ mở toang. Quả là một thiết bị đáng chú ý. Bởi vì vũ khí chính của nó rất nhẹ, nên bụi phóng xạ sẽ tập trung trong một bán kính xác định. Chất phóng xạ trong lõi là chất Solinium 2 với chu kỳ tan rã là mười bốn giây. Điều này hoàn toàn có nghĩa là Foaly có thể điều chỉnh cho quả bom sinh học chỉ phá hủy dinh thự nhà Fowl thôi chứ không thêm bất kỳ một ngọn cỏ nào nữa. Ngoài ra căn nhà sẽ không bị nhiễm phóng xạ trong vòng một phút. Trong trường hợp một vài vụ nổ Solinium không được kiểm soát, họ sẽ bị giới hạn trong trường thời gian. Thật là nguy hiểm chết người.
- Đường bay đã được định sẵn - Foaly giải thích, mặc dù chẳng ai để ý đến - Nó sẽ đi thẳng vào hành lang và nổ tung. Vỏ và đầu đạn được làm bằng một chất nhựa hợp chất và sẽ nổ tung. Mọi thứ thế là sạch sẽ.
Root và Holly nhìn vòng cung lửa của quả bom. Như dự đoán, nó xông vào cánh cửa đã bị phá hủy mà chẳng thèm gõ cửa như một viên đá rơi từ những bức tường thời Trung cổ xuống. Holly chuyển sự chú ý của mình sang chiếc camera gắn ở quả tên lửa. Trong một khoảng khắc, cô thoáng nhìn thấy khung cảnh đại sảnh đường nơi cô đã từng, cho đến vừa rồi thôi, là một tên tù binh. Nơi ấy trống trơn. Chẳng có bóng người nào cả. Có lẻ nào, cô nghĩ. Chỉ là có lẽ nào thôi.
Rồi cô nhìn Foaly và cả một công nghệ dưới những ngón tay cậu. Cô nhận ra rằng những người đó chỉ có nước chết thôi.
Bom sinh học nổ. Quả cầu lửa màu xanh sáng chói vỡ bùm và lan tới mọi ngóc ngách của ngôi nhà với những tia sáng chết người. Những bông hoa héo quắt, những con côn trùng teo lại, nhăn nhúm, còn cá chết trong bể. Không một milimet nào bị bỏ qua. Artemis Fowl và những kẻ đồng minh của mình sẽ không thể nào thoát. Không thể.
Holly thở dài, quay đi không nhìn đám ánh sáng màu xanh đang nhỏ dần đi. Với tất cả những kế hoạch lớn lao của mình, Artemis kết cục cũng chỉ đơn thuần là một nấm mồ thôi. Và vì một lý do nào đó, cô cũng cảm thấy đau lòng trước cái chết của cậu ta.
Root lại không ủy mị như thế:
- Xong rồi. Mặc áo bảo vệ vào đi. Cài kín nhé.
- Hoàn toàn an toàn - Foaly nói - Ông không nghe giảng ở trường hay sao ấy?
Viên chỉ huy khịt mũi:
- Lòng tin vào khoa học của tôi xa bằng khoảng cách tôi có thể ném cậu đấy. Khi một số nhà khoa học nào đó khẳng định với chúng ta rằng phóng xạ đã tan thì cứ hãy mặc đồ bảo hộ. Kể cả cậu, Foaly. mà chỉ có những bộ hai chân thôi. Dù sao thì tôi cũng muốn cậu ở lại trực màn hình, phòng khi...
Phòng khi gì chứ? Foaly băn khoăn tự hỏi, nhưng anh chàng chẳng buồn bình luận. Để dành nó cho ông, theo kiểu "tôi đã nói với cậu rồi mà" sau này.
Root quay sang Holly.
- Cô sẵn sàng chưa, đại úy?
Trở lại đó. Ý tưởng nhận dạng ba xác chết không hấp dẫn Holly lắm. Nhưng cô biết đó là nhiệm vụ. Cô là người duy nhất biết chút ít về bên trong ngôi nhà.
- Thưa chỉ huy, sẵn sàng.
Holly chọn một bộ quần áo bảo hộ từ giá treo, mặc trùm lên bộ áo liền quần của cô. Như khi huấn luyện, cô kiểm tra dụng cụ đo lường trước khi kéo chiếc mũ chùm đầu đã được lưu hóa. Ở lâu trong áp suất sẽ khiến bộ quần áo này rách tan, điều này chứng tỏ sự nguy hiểm chết người trong một thời gian dài.
Root sắp xếp đội hình của những người xâm nhập vào ngôi nhà. Những người còn lại của Đội phục hồi đang rất hào hứng muốn bước vào cái dinh thự đó như thể họ sẽ được tung hứng những quả bóng thối Atlantis.
- Cậu chắc là thằng đứng đầu chết rồi chứ?
- Đúng thế, đại úy Kelp. Dù gì đi nữa, cậu ta cũng chết rồi.
Trouble vẫn chưa cảm thấy thuyết phục:
- Bởi vì nó là con người. Tôi nghĩ nó cũng có phép thuật của riêng nó.
Hạ sĩ Grub cười ha hả, và lãnh ngay một cú bạt tai. Cậu lẩm bẩm điều gì đó về chuyện mách mẹ rồi nhanh chóng đội mũ bảo hiểm.
Root cảm thấy da mặt của mình đang nóng lên:
- Lên đường nào. Nhiệm vụ của các cậu là tìm ra và mang số vàng về. Coi chừng những chiếc bẫy mìn đấy. Tôi không tin Fowl khi còn sống, và tôi tuyệt đối không tin rằng cậu ta đã chết.
Cụm từ "bẫy mìn" ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Ý tưởng về một quả mình sát thương Bounuing Betty nổ ngay trên đầu cũng đủ để xua tan sự thờ ơ trong đội. Không loài nào chế tạo ra những loại vũ khí độc ác và tàn bạo như Người Bùn.
Với tư cách là một sĩ quan Recon, Holly đi đầu. Và mặc dầu chẳng còn có kẻ thù nào sống sót được trong căn nhà, cô vẫn tìm súng của mình, và cầm khẩu Neutrino 2000.
Tòa nhà nguy nga ấy yên lặng đến dễ sợ, chỉ có tiếng lép nhép của những ngọn lửa Solinium cuối cùng xua bớt đi sự tĩnh lặng. Bên trong sự tĩnh lặng ấy là chết chóc. Ngôi nhà là một nơi sinh ra cái chết. Holly có thể ngửi thấy cái mùi ấy. Đằng sau những bức tường từ thời Trung cổ này là xác của hàng triệu con côn trùng, và dưới sân nhà là những cái thây lạnh ngắt của nhện và chuột.
Họ cẩn trọng tiến đến cửa ra vào. Holly kiểm tra quanh khu vực đó bằng một chiếc máy quét tia X. Chẳng có gì nằm dưới những tảng đá lát đường ngoài bụi và một ổ nhện.
- Không có gì - cô nói vào micro - Tôi đi vào đây - Foaly, cậu vẫn đang nghe chứ?
- Anh đang ở đây với em mà, em yêu - cậu chàng nhân mã đáp lại - Nếu cô không đạp trúng bãi mìn nào, trong trường hợp đó, tôi quay lại phòng Tác chiến đây.
- Cậu có ghi nhận được bất kỳ chỗ nào có nhiệt độ cao khác thường không?
- Sau vụ nổ thì không. Những đám lửa tàn còn ở khắp mọi nơi đấy. Hầu hết là những ngọn lửa Solinium. Nó sẽ không tắt trong khoảng hai ngày.
- Nhưng không có phóng xạ, đúng không?
- Đúng.
Root khịt mũi tỏ vẻ nghi ngờ. Qua tai nghe, tiếng khịt mũi ấy nghe như tiếng hắt hơi của một con voi.
- Có vẻ như chúng ta sắp phải quét ngôi nhà theo kiểu cổ lỗ - ông càu nhàu.
- Vậy thì nên làm nhanh lên - Foaly khuyên - Tôi cho ông nhiều nhất là năm phút trước khi dinh thự nhà Fowl quay trở lại với thế giới.
Holly bước qua cái trước kia đã từng là cửa ra vào. Chiếc đèn chùm vẫn đang lắc lư nhè nhẹ do lực tác động từ vụ nổ, và mọi thứ vẫn y nguyên như trong trí nhớ của cô.
- Vàng ở dưới tầng. Trong phòng giam của tôi.
Chẳng có ai trả lời. Không một lời nào. Ai đó nôn ọe. Trúng ngay micro. Holly quay ra nhìn chung quanh. Trouble đang nhăn nhó, tay ôm bụng.
- Tôi cảm thấy không ổn - anh rên rỉ, nhìn đống thức ăn mà anh nôn ra khắp đôi giày.
Hạ sĩ Grub lấy hơi, có lẻ để cố nói một câu từ mẹ ơi. Câu mà cậu phun ra lại là một tràng mật đặc. Thật không may cho Grub, cậu chưa kịp mở tấm kính bảo vệ trước khi cơn buồn nôn đến. Thật chẳng phải là một cảnh đẹp đẽ gì.
- Ái - Holly lên tiếng, ấn nút mở tấm bảo vệ. Một trận sóng thần của thức ăn tràn khắp chiếc áo bảo hộ của Grub.
- Đi, chúa ơi - Root lẩm bẩm, chạy đi và huých vào những người khác. Ông không đi được xa. Bước một bước qua cửa và ông nôn nốt ra các bậc còn lại.
Holly quay chiếc camera gắn trên mũ bảo hộ của cô về phía những đồng đội bị hạ gục.
- Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra ở đây vậy, Foaly?
- Tôi đang tìm hiểu. Chờ nhé.
Holly có thể nghe thấy tiếng những phím máy tính bị gõ thật là mạnh.
- Xong rồi. Chứng nôn cấp thời. Buồn nôn do thay đổi không gian... ồ không.
- Sao vậy? - Holly hỏi. Nhưng cô đã biết. Có lẻ cô đã luôn biết.
- Đó là do phép thuật - Foaly thốt lên, những từ ngữ có thể hiểu được trong sự ngạc nhiên của cậu - Họ không thể bước vào trong ngôi nhà đó cho đến khi Fowl chết. Nó giống như một phản ứng thù ghét tột độ. Điều đó có nghĩa là, không thể tin được, điều đó có nghĩa là...
- Họ đã làm được - Holly kết thúc - Cậu ta vẫn còn sống. Artemis Fowl còn sống.
- Chết tiệt - Root rên rỉ, rồi lại nôn ra nền gạch đất nung.
Holly tiếp tục một mình. Cô phải nhìn tận mắt. Nếu xác của Fowl có ở đây, nó sẽ cùng đi với vàng, đó là điều cô chắc chắn.
Những bức chân dung gia đình na ná nhau chằm chằm nhìn cô, nhưng bây giờ họ có vẻ tự mãn hơn là khắc khổ. Holly muốn cầm khẩu Neutrino 2000 bắn cho họ vài phát. Nhưng như thế là phạm luật. Nếu Artemis Fowl đã đánh bại họ, thì sự thật là như thế. Sẽ không có sự trả thù lẫn nhau.
Cô xuống cầu thang để đi đến phòng giam. Cánh cửa vẫn đập nhè nhẹ từ sau vụ nổ bom sinh học. Một ngọn lửa Solinium nẩy lên khắp phòng giống như một tia chớp xanh bị sập bẫy. Holly bước vào bên trong, lo sợ điều mà cô có thể hoặc không thể nhìn thấy.
Chẳng có gì cả. Chẳng có ai chết. Chỉ có vàng. Gần hai trăm thanh vàng. Được xếp trên chiêc nệm giường của cô. Hàng lối chỉnh tề và rất gọn gàng. Anh chàng Butler giỏi giang, tốt bụng, con người duy nhất từng thách đấu và chiến thắng một con quỷ.
- Chỉ huy? Ông đang nghe chứ? Hết.
- Đã nhận, đại úy. Có xác người không?
- Không, thưa ngài. Tôi tìm thấy phần còn lại của số vàng chuộc.
Một lúc lâu yên lặng.
- Bỏ đó đi, Holly. Cô biết luật rồi mà. Chúng ta rút thôi.
- Nhưng, thưa ngài. Hẳn phải có một cách...
Foaly cắt ngang cuộc đối thoại:
- Tuy thế, chẳng có gì đâu, đại úy ạ. Tôi đang tính từng giây cho tới khi ánh sáng mặt trời chiếu khắp chỗ này, và tôi không thích phải mong chờ cơ may nếu chúng ta phải thoát khỏi đây lúc giữa trưa.
Holly thở dài. Điều đó có thể hiểu được. Con người có thể chọn thời điểm thoát khỏi đây, chỉ cần họ rời khỏi trước khi trường thời gian này tan tành. Thật là buồn lòng khi nghĩ rằng bọn cô đã bị một con người đánh bại. Một cậu bé.
Cô nhìn căn phòng lần cuối, nhận ra rằng tại đây một khối căm thù lớn lao đã hình thành và sớm muộn gì cô cũng sẽ phải dập tắt nó. Holly đút khẩu súng của cô trở lại bao. Tốt hơn hết là sớm đút vào. Lần này Fowl là kẻ chiến thắng, nhưng những kẻ như cậu ta sẽ chẳng an nhàn mà thụ hưởng đâu. Cậu ta sẽ quay lại với những kế hoạch kiếm tiền khác. Và khi trở lại, cậu ta sẽ thấy Holly Short đang đợi mình. Cùng với một khẩu súng thật lớn và một nụ cười.
Mặt đất trong vòng chu vi của vùng thời gian chết thật mềm. Hệ thống cống có thể năm trăm tuổi xuống cấp từ những bức tường thời Trung cổ kia đã biến móng ngôi nhà trở thành một vùng đất xốp thực sự. Đó chính là nơi Mulch trồi lên.
Mặt đất mềm mại không phải là lý do duy nhất để chọn đúng điểm này. Lý do khác nữa là mùi. Một tên lùn đào hầm giỏi có thể đánh hơi thấy mùi vàng dù có cách đó cả nửa kilomet nền móng bằng đá Granite. Trong chuyện này thì Mulch Diggums là một trong những kẻ có chiếc mũi thính nhất.
Chiếc xe bay gần như là đang trôi lềnh bềnh mà chẳng có ai hộ thống. Hai nhân viên của đội Hồi phục đứng chỗ vàng chuộc vừa được trả lại, nhưng lúc đó họ đang cười giễu cợt ông chỉ huy bị sốc của họ.
- Cậu không thể vứt một nửa số vàng đó đi, phải không Chix?
Chix gật đầu, bắt chước kiểu nôn của Root.
Trò hài kịch của Chix Verbil đã tạo ra sự che chắn lý tưởng cho thói ăn cắp vặt. Mulch dọn dẹp đường hầm của mình trước khi trèo ra khỏi đường hầm. Điều cuối cùng mà hắn cần là một vụ nổ khí bất thình lình để cảnh báo LEP về sự có mặt của hắn. Hắn chẳng cần phải lo lắng. Hắn có thể đập vào mặt Chix Verbil một con giun thối, ướt nhẹp và tên yêu tinh sẽ hết canh chừng.
Sau vài giây, hắn đã chuyển được mười hai thỏi vàng xuống đường hầm. Đó là việc dễ dàng nhất mà hắn từng làm. Mulch cố nhịn cười khi hắn thả hai thanh cuối cùng xuống hố. Julius thực sự đã mang lại cho hắn một ân huệ khi để hắn tham gia vào vụ này. Mọi việc không thể diễn biến tốt đẹp hơn. Hắn đã được tự do như một chú chim, giàu có và tuyệt nhất là họ nghĩ rằng hắn đã chết. Đến lúc mà LEP nhận ra rằng vàng đã bị mất thì Mulch Diggums đã ở cách xa đó cả một nửa lục địa rồi.
Tên lùn lại chui xuống đất. Sẽ phải mất vài chuyến mới chuyển hết kho báu của hắn đi, nhưng như thế cũng mất khá nhiều thời gian. Với số tiền này, hắn có thể nghỉ hưu sớm. Tất nhiên hắn sẽ hoàn toàn biến mất, nhưng một kế hoạch lại đang nhen lên trong cái đầu xảo quyệt của hắn.
Hắn sẽ sống trên mặt đất một thời gian, giả trang thành một người lùn mắc chứng sợ ánh sáng. Có lẻ sẽ mua một ngôi nhà áp mái sang trọng với rèm cửa thật dày. Có thể ở Manhattan hay Monte Carlo. Có thể có vẻ kỳ lạ, tất nhiên, một người lùn ẩn mình khỏi ánh sáng mặt trời. Nhưng đến lúc đó, hắn sẽ trở thành một ông lùn giàu có. Thật kỳ lạ khi có một chút gì đó dành cho họ thì con người sẽ chấp nhận bất cứ câu chuyện nào. Nhưng bình yên vẫn tốt hơn hết.
Artemis thấy hình như một giọng nói đang gọi tên mình. Đằng sau giọng nói ấy là một khuôn mặt, nhưng thật nhạt nhòa, khó mà nhìn ra được. Bố cậu chăng?
- Bố ạ? - Từ miệng cậu, từ ấy mới xa lạ làm sao. Không quen dùng, gượng gạo. Artemis mở mắt.
Butler đang cúi xuống nhìn cậu.
- Artemis. Cậu tỉnh rồi à?
- A, Butler. Ra là ông.
Artemis chạm vào chân hắn ta, đầu quay như chong chóng bởi cố nỗ lực. Cậu mong bàn tay của Butler nắm trên khuỷu tay cậu, giúp cậu lấy lại bình tĩnh. Juliet đang nằm trên chiếc ghế dài, dãi chảy xuống nệm. Rõ ràng tác dụng của thuốc vẫn chưa biến mất.
- Chỉ là vài viên thuốc ngủ thôi, Butler. Vô hại.
Đôi mẳ gã vệ sĩ ánh lên cái nhìn thật nguy hiểm:
- Cậu hãy giải thích đi.
Artemis dụi mắt.
- Để sau đi, Butler. Tôi cảm thấy hơi...
Butler vẫn khăng khăng:
- Artemis, em gái tôi đang nằm mê man trên ghế. Nó suýt bị giết chết. Vậy cậu hãy giải thích ngay đi.
Artemis nhận thấy mình vừa bị ra lệnh. Cậu cho rằng mình bị xúc phạm, sau đó lại cho rằng có lẻ Butler đúng. Cậu đã đi quá xa.
- Tôi không nói cho ông biết về những viên thuốc ngủ vì ông sẽ phản đối chuyện đó. Chỉ là tự nhiên thôi. Và chuyện chúng ta phải nguy lập tức chìm vào giấc ngủ là cần thiết cho kế hoạch.
- Kế hoạch?
Artemis thả người xuống một chiếc ghế êm ái.
- Trường thời gian chính là điểm mấu chốt trong toàn bộ vụ này. Nó là con át chủ bài của LEP. Chính điều đó đã khiến họ bất bại trong suốt những năm qua. Bất cứ tai họa nào cũng có thể xảy ra ở đó. Trường thời gian và bom sinh học đã tạo ra một móc xích khó lòng đánh bại.
- Vậy tại sao chúng ta phải uống thuốc ngủ?
Artemis cười - Hãy nhìn ra ngoài cửa sổ đi. Ông có thấy gì không? Họ đi rồi. Mọi chuyện đã chấm dứt.
Butler nhìn qua tấm rèm cửa lưới. Ánh sáng chói lòa và trong trẻo, chẳng còn một gợn màu xanh lờ lợ. Tuy nhiên, gã vệ sĩ chẳng mảy may ấn tượng.
- Họ đi bây giờ. Đến tối họ sẽ trở lại, tôi dám chắc điều đó.
- Không. Thế là phạm luật. Chúng ta đã đánh bại họ. Thế đó, trò chơi kết thúc.
Butler nhướn lông mày:
- Những viên thuốc ngủ thì sao, Artemis?
- Tôi biết rồi, tôi không bị đãng trí.
Câu trả lời của Butler là sự im lặng không khoan nhượng.
- Những viên thuốc ngủ. Rất tốt. Tôi đã phải nghĩ cách thoát khỏi trường thời gian. Tôi xem xét kỹ Cuốn sách, nhưng chẳng có gì cả. Không một dấu vết. Bản thân con người cũng chẳng có cách nào. Thế là tôi quay trở lại với Kinh Cựu ước, quay trở lại thời mà chúng ta và họ sống chung. Ông biết những con yêu tinh may giày suốt đêm, những cô tiên lau nhà chứ. Hãy trở lại khoảng thời gian chúng ta cùng tồn tại. Quyền năng phép thuật dùng để đổi lấy những pháo đài kỳ lạ của họ. Người đứng đầu, tất nhiên là ông già Noel (Santa Clause) rồi.
Đôi lông mày của Butler suýt chút nữa thì nhảy ra khỏi trán hắn ta.
- Ông già Noel hả?
Artemis giơ tay lên:
- Tôi biết, tôi biết. Chính tôi cũng có chút hoài nghi. Nhưng rõ ràng ông già Noel bé nhỏ của chúng ta bây giờ không phải bắt nguồn từ một vị thánh Thổ Nhĩ Kỳ, ông ấy là một thân phận khác của San D'Klass, vị vua thứ ba của triều đại Elfin Frond. Người ta biết đến ông với cái tên San lường gạt.
- So với những danh hiệu, thì đây không phải là một danh hiệu vĩ đại cho lắm.
- Đúng thế. D'Kless nghĩ rằng bằng cách phân phát những món quà hậu hĩ, ông có thể xoa dịu lòng tham của những Người Bùn trong vương quốc của ông. Mỗi năm một lần, ông sẽ tập hợp tất cả những phù thủy vĩ đại rồi nhờ họ tạo ra những vùng rộng lớn, ở đó thời gian ngừng trôi. Các cô tiên sẽ bay đi và phát quà trong khi con người đang say sưa ngủ. Tất nhiên, kế hoạch chẳng có tác dụng. Lòng tham của con người chẳng thể xoa dịu được, đặc biệt là bằng quà tặng.
Butler nhăn trán:
- Điều gì xảy ra nếu con người... chúng ta, đó là...Điều gì xảy ra nếu chúng ta thức dậy?
- A, đúng rồi. Câu hỏi hay đấy. Trọng tâm của vấn đề là ở đây. Chúng ta sẽ không tỉnh dậy. Đó chính là bản chất của vùng thời gian chết. Trạng thái bất tỉnh của ta kéo dài bao lâu, đó chính là thời gian ta ở đó. Ta không thể thức giấc hay buồn ngủ. Ông hẳn có thấy xương cốt mình rã rời mấy giờ vừa qua, mà có thể đầu ông vẫn chưa để ông ngủ đâu.
Butler gật đầu. Mọi thứ đang trở nên rõ ràng, theo cách gián tiếp.
- Vì vậy, giả thiết của tôi là cách duy nhất để thoát khỏi trường thời gian chỉ đơn giản là ngủ. Sự bất tỉnh của chúng ta là tất cả để giúp chúng ta tự do.
- Cậu mạo hiểm kinh người chỉ vì một giả thuyết, Artemis ạ.
- Không hẳn là một giả thiết. Chúng ta đã có một người thử nghiệm rồi.
- Ai vậy? À, Angeline.
- Đúng vậy. Mẹ tôi. Bởi giấc ngủ từ thuốc mê của mẹ, mẹ đi theo trật tự tự nhiên của thời gian, không bị trường thời gian rành buộc. Nếu không, tôi hẳn sẽ chỉ còn cách đơn giản là đầu hàng LEP và chấp nhận để họ xóa trí nhớ.
Butler khịt mũi. Hắn ta vẫn chưa hiểu rõ.
- Vậy, bởi vì chúng ta không thể buồn ngủ một cách bình thường được, nên tôi chỉ chia cho chúng ta liều thuốc của mẹ tôi thôi. Đơn giản thế thôi.
- Mặc dù cậu giải thích khá rõ ràng rồi. Nhưng có một lúc khác...
- Đồng ý. Cậu bé gật đầu - Vào những phút cuối mọi thứ trở nên căng thẳng. Việc đánh lừa LEP là cần thiết.
Cậu ngừng lại để Butler có thể lĩnh hội thông tin.
- Chà, tôi được tha thứ chứ?
Butler thở dài. Trên ghế, Juliet ngáy giống hệt một thủy thủ say mèm. Butler đột nhiên mỉm cười.
- Ừ, Artemis. Tất cả đã được tha thứ. Chỉ có một điều...
- Gì vậy?
- Đừng bao giờ làm thế nữa. Những người có phép thuật cũng rất... con người.
- Đúng thế - Artemis nói, những nếp nhăn xung quang đuôi mắt cậu nhúm lại - Không bao giờ làm thế nữa. Trong tương lai, chúng ta sẽ tham gia vào những cuộc phiêu lưu còn thú vị hơn thế. Hoàn toàn hợp pháp, tôi hứa đấy.
Butler gật đầu. Thế là quá đủ.
- Nào, cậu chủ, chúng ta không kiểm tra xem mẹ cậu ra sao hay sao?
Artemis trở nên nhợt nhạt, nếu chuyện đó trót lọt. Liệu viên đại úy đó có thất hứa? Nhất định cô ta có quyền làm điều đó.
- Ừ. Tôi cho rằng chúng ta nên để Juliet nghỉ. Cô ấy cần nghỉ ngơi.
Cậu liếc mắt lên phía trên, dọc theo cầu thang. Có lẻ là quá nhiều nếu cậu hi vọng rằng cậu có thể đặt niềm tin vào sinh vật có phép thuật đó. Hãy nhớ rằng, cậu đã bắt giam cô ta mặc cô ta phản đối. Cậu lặng thinh tự trách bản thân mình. Hãy tưởng tượng rằng phải cho cả triệu đô la đó đi chỉ để đổi lại lời hứa cho một điều ước. Ồ, cậu cả tin quá.
Đúng lúc đó, cánh cửa trần bật mở.
Ngay lập tức Butler rút vũ khí ra.
- Artemis, nấp đằng sau tôi. Có kẻ xâm nhập.
Cậu bé gạt hắn ra:
- Không, Butler. Tôi không nghĩ vậy.
Trái tim cậu đập thình thịch, máu dồn lên những đầu ngón tay. Điều đó có thể không. Có lẻ nào điều đó có thể không? Một bóng người xuất hiện trên cầu thang. Giống như vong hồn áo choàng tắm, tóc bà tắm vòi hoa sen ướt sũng.
- Arty hả - Bà gọi - Arty, con ở đó phải không?
Artemis muốn trả lời, cậu muốn chạy vù lên cầu thang lớn, dang rộng cánh tay. Nhưng cậu không thể. Trí não đã rời bỏ cậu hay sao ấy.
Angetine Fowl đi xuống, một tay đặt nhẹ lên thành lan can. Artemis đã quên mất mẹ cậu duyên dáng thế nào rồi. Đôi chân trần của bà nhảy qua những bậc cầu thang được trải thảm và chẳng mấy chốc bà đang đứng ngay trước mặt cậu.
- Chào buổi sáng, con trai - bà vui vẻ nói, như mọi ngày.
- M- mẹ - Artemis lắp bắp.
- Nào, ôm mẹ nào.
Artemis lao vào vòng tay mệ cậu. Thật ấm áp và an toàn. Bà dùng nước hoa. Cậu cảm thấy thích.
- Mẹ xin lỗi, Arty - bà thì thầm vào tai cậu.
- Xin lỗi vì điều gì ạ?
- Vì mọi thứ. Vì một vài tháng qua, mẹ không còn là mẹ. Nhưng tất cả sẽ thay đổi. Đã đến lúc phải ngừng sống với quá khứ.
Artemis cảm thấy một giọt nước mắt lớn trên má cậu. Cậu không biết chắc giọt nước mắt đó là của ai.
- Và mẹ không có quà cho con.
- Quà ạ? - Artemis nói.
- Dĩ nhiên - mẹ cậu cao giọng, xoay tròn cậu - Con không biết hôm nay là ngày gì à?
- Ngày ạ?
- Giáng Sinh đấy, cậu bé ngốc ạ. Ngày Giáng Sinh!
Tặng quà là truyền thống, phải không nhỉ?
- Vâng ạ - Artemis nghĩ. Truyền thống San K'Lass.
- Nhìn nơi này xem. Tẻ nhạt như một viện bảo tàng vậy, Butler?
Gã vệ sĩ vội vã đút khẩu Sig Sauer vào bao.
- Sao ạ, thưa bà?
- Gọi điện thoại cho Brown Thomas. Phủ bạch kim lên những con số. Gửi tiền vào tài khoản của tôi. Nói với Hélène là tôi muốn mua các tác phẩm của Âuletide. Các tác phẩm nghệ thuật đó.
- Vâng, thưa bà. Các tác phẩm nghệ thuật.
- À, và đánh thức Juliet dậy đi nhé. Tôi muốn mọi thứ đồ của tôi phải được chuyển vào phòng ngủ lớn. Căn xép đó bụi bậm quá.
- Vâng, thưa bà. Xong ngay, thưa bà.
Angeline Fowl quàng tay con trai.
- Nào, Arty, mẹ muốn biết mọi thứ. Đầu tiên, chuyện gì đã xảy ra ở đây thế?
- Chỉ là trang trí lại - Artemis nói - Cánh cửa cũ sần sùi lên vì ẩm ướt.
Angeline nhăn trán, chẳng hề cảm thấy thuyết phục.
- Mẹ biết rồi. Còn chuyện học hành? Con đã quyết định chưa?
Trong khi miệng trả lời những câu hỏi thường ngày, đầu Artemis rối tung, rối mù. Cậu lại trở về là một đứa bé. Cuộc sống của cậu sẽ hoàn toàn thay đổi. Những kế hoạch của cậu sẽ phải tinh vi hơn thường lệ nếu họ muốn thoát khỏi sự để ý của mẹ cậu. Nhưng nó cũng đáng đấy chứ.
Angeline Fowl đã nhầm. Bà đã mua cho cậu một món quà Giáng Sinh.
Cậu Bé Artemis Fowl Cậu Bé Artemis Fowl - Eoin Colfer Cậu Bé Artemis Fowl