Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2711 / 11
Cập nhật: 2015-12-04 17:43:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hờ sự giúp đỡ của bác sĩ Thiện, Thư có nhà ở, cơm nước khỏi phải lo.
Ông còn giới thiệu cô dạy nhiều chỗ để có tiền chi dụng. Nhờ đó Thư rất vui khi rời xa thành phố. Nhất là bệnh của mẹ Thư một ngày một khá hơn. Vui vẻ, lòng không lo lắng, Thư trẻ trung tươi mát hơn.
Cô học trò nhỏ, con của bác sĩ Thiện hay đưa Thư đi phố mua sắm đủ cả. Thư mặc đồ đẹp hơn.
Thư đến bưu điện gọi điện về thăm bạn bè, bất ngờ nhận được giọng của Thư, cả bọn đều la ré lên vì mừng. Có lẽ tuần này cả bọn lên. Bởi lâu rồi bạn bè đều bặt tin Thư, vì sợ họ báo cho Huy biết chỗ Thư ở, nên trước đây cô lặng lẽ ra đi. Cô mỉm cười một mình trên đường về, vì nghĩ đến lúc gặp lại họ Ở đay. Sài Gòn cách chốn này không xa, thế mà...
- Thư Thư! Thư Thư!
Tiếng bánh xe rít bởi thắng gấp, làm cho Thư giật mình ngước lên. Thấy khuôn mặt rạng rỡ của Huy vừa bước ra khỏi xe du lịch với cử chỉ hấp tấp, Thư biết nỗi vui mừng trong lòng anh thế nào rồi. Nhớ lại những lời bà ấy, sự sắp đặt đó khiến cô đổi thái độ với anh. Đáng lẽ bỏ đi với vẻ giận dỗi. Nhưng không, Thư vẫn tỉnh bơ bước nhẹ đi. Huy bối rối chạy theo, nắm tay cô.
- Thư Thư! Đừng vậy mà. Anh muốn nói với em một chuyện.
- Chuyện gì nữa đây? Không phải là anh nói hết ý mình rồi sao? Còn tìm đến đây làm gì? Đòi nợ, hay lấy lại số tiền giùm ba tôi đây?
Huy nhìn Thư Thư với ánh mắt lạ và nụ cười cởi mở:
- Trời ơi! Anh gặp được em, mừng quá nên chẳng biết nói gì cả. Mình lên xe đi Thư. Anh có biết bao điều cần muốn nói với em.
- Tôi không quen ngồi xe đó. Anh mời người khác đi ha. Tôi phải về nhà đã.
- Thôi mà em, làm khó anh chi vậy?
Anh nói nhỏ bên tai cô với nụ cười thật nồng nàn:
- Đi với anh. Đến chỗ vắng, em nói gì anh cũng nghe hết. Ở đây người ta nhìn, tội nghiệp anh mà Thư. Cứu bồ một bàn đi Thư.
Háy anh một cái, cô theo chân lên xe, mặt quay bên kia. Anh cười.
- Thư à! Sao đi không nói với anh tiếng nào vậy?
- Hả? Anh từng nói không nhìn, dứt khoát rồi mà, thưa trình làm gì?Bộ tôi là nô lệ anh sao, phải báo cáo mỗi khi muốn di chuyển chỗ ở?
Huy cho xe đi, anh vẫn cười, gương mặt vui hơn:
- Trong lúc quạu mà, anh có dằn được đâu, nói cho hả giận vậy thôi.
- Ai làm gì anh mà quạu. Nhớ lại đi.
- Thì thôi, cho anh xin lỗi đi. Xa em, anh tìm nát thành phố luôn đó.
- Đi trốn mà, ai dám cho biết. Càng xa, càng bí mật, càng tốt chứ gì nữa.
- Làm gì trốn. Người ta nhớ muốn điên luôn à. Em đó ác ghê đi.
- Nhớ chứ. Không có con Thư, anh đâu biết nạt nộ, chửi mắng ai cho đỡ buồn. Giờ gặp ở đây, có đổi hệ không hay bổn cũ soạn lại, mắng tiếp?
- Thôi mà, nhắc hoài, anh biết lỗi anh rồi. Không biết lỗi, ai về ngoại tìm chi biết bao lần. Bộ vắng em, anh vui lắm sao?
- Ủa! Vợ anh đâu để anh buồn vậy? Anh nói thích người vợ hiền, mẫu mực như Nhã Chi lắm mà. Yêu thương làm gì có thời gian buồn. Hay là...
- Đủ rồi nghen cô Hai. Gặp cô, tôi muốn khóc vì mừng vậy, chứ ai tỉnh bơ như cô. Nhìn ánh mắt bình thản, còn bày đặt lạnh lùng quay đi nữa, coi nóng được hay không hà.
- Ê! Ai nói tôi bướng bỉnh, cộc cằn, không xứng đáng làm vợ anh? Nói mà không mắc cỡ. Ai nhận lời mà chê bai, kết thúc cho mệt vậy ông?
Huy liếc sang cô, cười cầu hòa. Nhưng cô bĩu môi, quay mặt đi.
- Anh nói trong lúc không kiềm chế được cơn giận, em nhớ làm chi chứ?
- Sao lại không? Vì trong lúc bốc đồng đó, người ta mới nói thật những gì trong lòng, trong hồn mình nghĩ một cách chính xác. Cho nên nhờ đó tôi mới nhớ, luôn nhớ những lời phê phán ấy, để mà sửa mình.
Huy nhăn mặt cười khì.
- Cười cái gì? Không đúng sao? Lúc sỉ vả người ta, đâu có từ nào tha, cứ xả láng không cần biết người nhận tâm trạng thế nào, buồn khổ tức tối ra sao, chỉ cần thỏa mãn lòng điên khùng của mình là đủ. Giờ nói gì nữa, giả lả cho qua chuyện phải không?
- Anh biết mình sai nên tìm em xin lỗi nè.
- Một câu là bỏ qua cho anh được sao?
- Chẳng lẽ trảm đầu đao, em mới chịu sao? Lúc đó đâu còn ai thương em nữa, có phải đời vắng anh sẽ buồn lắm không?
- Phải chứ. Không có anh đàn bà con gái chết hết, nên thay nhau lấy lòng anh chứ gì?
- Nhã Chi thì có, chứ em thì ở lại đi, đúng không?
- Em không dám với cao, nên ở lại chờ chuyến phà thích hợp với thân phận mình, chứ không dám chê ai. Vì người ta làm bác sĩ mà, đâu phải dân xe ôm mà nói chuyện trời đất được.
- Đủ rồi nha. Nghề nghiệp là để thực thi nhiệm vụ trong xã hội, để củng cố sinh tồn cho mình thôi mà. Nghề nào cũng là nghề, em quan trọng chuyện mọn đó làm gì. Bản lĩnh trượng phu tồn đọng trong em ở đâu rồi.
- Với ai thì còn được, chứ với ông thì còn lâu à.
- Làm gì kị vậy. Anh không từng thân thiết với em sao. Mình đã từng chia nhau bọc trà đá mà.
Thư hỉnh mũi, liếc dài. Huy nhận được ánh mắt giận dỗi ấy, anh nhún vai cười. Thư Thư quay mặt đi:
- Ông quên rằng, người bạn mà tôi thích là ông xe ôm mà. Còn anh là người hợp nhất Nhã Chi, hiền lành, dịu dàng, gia đình sang trọng xứng đôi vừa lứa.
- Nhưng có điều em chưa quên là trái tim anh thuộc về em từ lâu rồi. Dù là xe ôm hay một bác sĩ cũng thế.
- Bác sĩ phải gọi là "ông" mới đúng đấy. Vì như thế mới xứng với địa vị và với tình cảm trân trọng của Nhã Chi chứ. Anh quen bắt cá hai tay hồi nào vậy. Tôi sợ anh luôn hà.
- Vậy cũng ráng gán ghép. Anh yêu Nhã Chi hồi nào.
- Không yêu mà hai người ở cùng một nhà, phòng mạch của anh là phòng cô ấy ở, không phải phòng tân hôn là gì? - Cô tra gạn từng lời.
- Sao em biết. Bộ có đến thám thính sao rành vậy.
- Ai thèm. Anh đâu phải là nhân vật quan trọng để người ta tốn công sức vậy. Tự bà ấy và cô vợ xinh đẹp của anh tuyên bố cho Thư biết thôi. Chẳng lẽ không có mà người ta dám tuyên bố sao?
- Nếu Nhã Chi là vợ chính thức, anh dám đi tìm em công khai sao?
- Lén lút thì có.
- Em muốn anh chở cô ta đến đây mới tin sao? Dễ thôi.
Thư nhướng mắt, khích bác.
- Dám nói hay dám làm đây anh Hai. Nếu anh tuyên bố yêu em trước mặt Nhã Chi, có sự chứng kiến của bà ấy. Em sẽ làm vợ anh không điều kiện. Thật đó, không có giỡn đâu.
Huy cho xe theo hướng ngoại ô. Đến quán cà phê Hương Quê, anh cho xe ghé vào. Huy đưa Thư vào chiếc xích đu nhỏ ở cuối vườn. Thư ngắm quang cảnh, vẽ mặt thật vui vẻ. Huy đẩy ly cam trước mặt cô, ánh mắt ngừng lại trên khuôn mặt vô tư của cô và hỏi:
- Em giữ lời chứ Thư?
- Chuyện gì mới được? - Cô cười đưa ly cam lên môi, hỏi lại.
- Thì vấn đề tình cảm của mình, anh muốn kết thúc cho xong. Để em lêu têu bên ngoài, anh sợ lắm.
Thư nhún vai, liếc anh cười:
- Chứ không phải người ta ngày đêm cận kề, anh sợ trong một phút bốc đồng ham muốn nào đó, anh phải lòng đúng không?
- Cho rằng đúng thì sao. Đó cũng là tình cảm anh dành cho em mà. Nếu yêu em ít đi thì anh sống với ai, cưới ai chẳng được. Nhưng hấp tấp hồ đồ cưới, đem vào phòng một con búp bê không biết nói, quả thật cuộc sống đâu còn ý nghĩa nữa. Chán ngấy, thà chết sướng hơn.
- Anh vui vẻ, hạnh phúc khi sống bên cô sư tử, ngổ ngáo luôn đòi sự công bình trong gia đình, lẫn xã hội anh chịu nổi không.
- Yêu và được yêu, dĩ nhiên anh chịu đựng trong hạnh phúc rồi, còn hơn xa nhau trong nhớ nhung. Cảm giác này, nỗi nhớ này anh gặm nhấm, chịu đựng mấy tháng nay rồi. Khổ chưa từng thấy. Chiều nào cũng ngồi thẩn thơ, thơ thẩn, ngày qua ngày cũng chết thôi.
- Thà chết bên người mình thương, có ý nghĩa hơn chứ gì, có phải vậy không?
Huy nắm tay cô với nụ cười sung sướng:
- Không có ai hiểu anh như em. Vậy mà đành lòng nào trốn lánh anh, làm mấy tháng nay tốn biết bao công sức truy tìm. Chỉ chưa làm lệnh truy nã thôi, chứ Sài Gòn là không còn nơi nào không có dấu chân anh tìm đến.
- Kể công thấy ghê chưa. Có cần cho thêm ly cà phê đá lớn hơn không?
- Khỏi. Một ly trà đá là vừa túi tiền của mình rồi. Thư à! Sao anh lú lẫn thật đó. Em đem mẹ đi, tức là nhập viện điều trị, thời gian đâu phải ngắn. Ngoài bệnh viện này và thành phố đâu còn ở đâu nữa. Vậy mà không đóan được, thật là ngốc tử không chê được.
- Có người đẹp một bên điệu đàng, còn nhớ gì nữa. Hứ! Xạo mà không có căn cứ. Làm như em là trẻ con vậy. Muốn dụ khị em hả. Còn lâu à.
- Em khôn không ai bằng, làm sao anh dám múa rìu qua mắt thợ chứ. Ngoại trừ em tự nguyện thôi.
Thư nhìn anh, dịu dàng hỏi:
- Nếu ba mẹ không đồng ý cho anh cưới em thì sao?
- Làm gì có. Nửa đời người rồi, anh đủ tự do và ý thức để chọn cho mình một người vợ chứ. Ba mẹ anh hiền và dễ lắm, em đừng có lo.
Nắm tay anh, cô vuốt nhẹ, giọng trầm buồn.
- Em sợ ba mẹ chê em nghèo, không muốn thấy anh khổ. Ba mẹ sẽ không đồng ý đâu. Nếu anh về thưa với gia đình mà không có vấn đề gì thì cho em hay, em mừng nha. Không thương thì thôi, một khi đã yêu nhau rồi, anh mà phụ thì em đau khổ và xấu hổ lắm, nhất là người anh cưới là Nhã Chi. Anh hiểu không?
- Anh biết. Em đừng lo. Cho dù bà ấy có lấy cảm tình ba mẹ anh thế nào đi nữa cũng không thành vến đề với anh.
- Thật chứ. Đừng gạt em nha. Anh đó, nổi cáu lên nói em tệ bạc đủ thứ. Lần sau còn vậy nữa thì đừng hòng em tạo cơ hội cho anh à.
Huy nhéo cằm cô, ánh mặt hạnh phúc. Ngửa mặt lên trời, Huy dùng hai tay làm loa:
- Anh biết rồi. Từ đây anh sẽ nghĩ đến em, yêu một mình em thôi Thư Thư! Anh yêu em lắm lắm. Đừng tìm cách xa anh nữa nghen.
Cô đứng dậy đến bên anh rồi cũng làm loa, cô nghiêng đầu nói:
- Anh đừng có ba xạo nh ạ Trời bắt anh méo miệng, nếu gạt lừa tình yêu với em đấy. Quốc Huy! Anh nhớ chưa. Yêu chỉ một mình em, cười với một mình em, nếu anh cưới Nhã Chi trời phạt không tha đó. Nhớ nha.
- Ờ ờ! Còn em đừng có lộn xộn nha. Quen vớiai là chết với anh đó. Nhớ nghen.
Họ cười đùa bên nhau thật hạnh phúc, không gian hoàng hôn khuất dần, nhường cho bóng đêm loang nhẹ vào khoảng trời dìu dịu ấy.
Cảnh Xưa Người Cũ Cảnh Xưa Người Cũ - Nguyễn Thị Phi Oanh Cảnh Xưa Người Cũ