Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Brockmann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Night Watch
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2149 / 40
Cập nhật: 2015-09-16 12:30:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
iện thoại reo.
Một lần nữa.
Wes quay sang nhìn Brittany, vẫn đang say ngủ giữa đống chăn ga nhàu nhĩ, mái tóc cô như đám mây vàng trên gối, một chân gác qua người anh.
"Em có định trả lời điện thoại không?" anh hỏi cô.
Cô mở mắt nhìn anh. Và mỉm cười. "Xin chào."
Anh mỉm cười lại với cô. "Yeah, đó là câu em phải nói khi nhận điện thoại đấy." Anh vuốt ve từ vai xuống hông cô, trở lên trên, rồi vuốt xuống lần nữa. Làn da của cô thật mềm mại và mượt mà, anh có thể chạm vào cô như vậy hàng giờ không chán.
Máy trả lời bật lên, rồi tắt ngay như thể người nào đó cúp máy. Anh đã nhận điện thoại vài lần khi Brittany ngủ, nhưng người gọi dập máy ngay khi anh cất tiếng.
"Nngười duy nhất em muốn nói chuyện cùng ngay lúc này đang ở đây, trên giường với em," cô bảo anh, nụ cười của cô còn ấm áp hơn. Cô duỗi người và rúc vào anh. Chúa ơi, cô giết anh, không ngừng. "Anh ngủ có ngon không?"
"Anh đâu có ngủ. Anh vừa chạy ra cửa hàng, sau khi đã làm em mệt nhoài."
Cô cười. "Nếu anh thật sự nghĩ đã làm em kiệt sức..."
"Yeah?" Wes nói. "Gì? Anh nghĩ em đang định chứng minh anh chưa từng làm vậy."
"Em khó mà chứng minh được khi em cũng đã làm anh kiệt sức," cô đáp lại.
Oh, anh chấp nhận thử thách, theo nghĩa đen. "Chỉ cần nói 1 lời," anh nói. "Anh sẵn sàng khi em có thể." Anh cầm tay cô và đặt nó lên khóa quần mình. "Thấy không?"
"À, à," cô nói. Nhưng sau đó, cô nhíu mày. "Tại sao anh lại mặc quần áo?"
"Anh bảo em rồi, anh ra cửa hàng."
Brittany ngừng mở khóa quần anh và nheo mắt nhìn anh. "Không phải để mua thuốc lá chứ?"
Wes khịt mũi. "Yeah, làm như anh dám hút thuốc rồi trèo lại vào giường em." Ôi trời, cách cô chạm vào anh... "Anh ra cửa hàng để giải quyết cơn nghiện khác."
Cô hôn anh rồi ngước nhìn anh với đôi mắt xanh to tròn và nụ cười- không- hề- ngây- thơ. "Đó là...?"
"Em," bằng cách nào đó anh đã xoay xở nói được. "Anh hoàn toàn nghiện em rồi. Anh đã phải mua thêm bao."
"Tốt," cô nói và hôn anh lần nữa khi anh luồn tay vào tóc cô.
Yeah, thiên đường là đây.
Điện thoại lại réo vang.
"Thật bực mình quá," cô nói. "Em biết không phải Andy gọi, nó sẽ để lại tin nhắn."
Có tiếng máy trả lời khởi động. " Hey, bạn đã gọi đến nhà Britt và Andy. Để lại lời nhắn sau tiếng bip."
"Mẹ, là con Andy."
Brittany ngồi bật dậy.
"Mẹ có ở đó không? Nếu có thì mẹ nhấc máy đi."
Cô lăn khỏi giường, với tay cầm lấy điện thoại và nhấn nút. "Hey, mẹ đây, anh bạn. Con thế nào? Phoenix ra sao?" Cô nhìn Wes. "Xin lỗi," cô cử động miệng.
Anh lắc đầu. Không thành vấn đề. Anh biết cô đã đợi điện thoại của Andy.
"Con không ở Phoenix." Wes có thể nghe thấy giọng Andy qua loa của máy trả lời. "Con đang ở San Diego."
"Cái gì?" Brittany nói.
"San Diego," cậu nói lại lần nữa. "Ở căn hộ của chị Dani. Mẹ, con cần mẹ." Giọng cậu run rẩy. "Mẹ có thể đến đây không?"
Cô đứng dậy, cầm lấy quần lót sạch từ trong ngăn kéo và mặc vào trong khi Wes cũng đang cài lại khóa quần short. "Chuyện gì xảy ra vậy?" cô nói. "Con có ổn không?"
"Yeah," Andy nói. "Con...gần như ổn."
"Gần như? Gần như là sao? Có chuyện gì vậy?"
"Mẹ có biết 5 ngày có phải là quá lâu sau một cuộc tấn công tình dục để mà, mẹ biết đấy, tìm dấu vết cưỡng hiếp?"
"Oh, Chúa ơi," Brittany nói. "Andy..."
"Dani đã bị cưỡng bức, mẹ ạ. Cô ấy không tự nguyện ngủ với Dustin Melero. Con nghe thấy hắn ta ba hoa với những tên còn lại, nói về Dani và một số cô gái khác, kể việc hắn đã cho vodka vào trong chai nước và..." Cậu bé không thể nói tiếp. Cậu đang khóc.
"Oh, Andy..." Cô đứng đó, hai tay bưng miệng, nhìn Wes như thể cô muốn anh nói hay làm điều gì đó, đánh thức cô khỏi cơn ác mộng.
Anh băng qua phòng đến bên cô và chạm vào cánh tay cô, hi vọng có thể giúp dù chỉ là một chút.
"Cho bọn chúng uống đủ, hắn nói thế, con đã nghe thấy hắn nói thế," Andy tiếp tục, "Và ‘không’ không thật sự có nghĩa là ‘không’. Hắn đã nói như vậy. Tên chó đẻ đã nói như vậy!"
"Mẹ rất tiếc," Brittany nói. Cô quay đầu khỏi Wes. "Nói chính xác, Andy, mẹ không nghĩ bây giờ chúng ta còn có thể tìm thấy nhiều chứng cứ về việc cưỡng bức. Cô ấy đã tắm chưa? Cô ấy chắc chắn đã tắm rửa đúng không?"
"Yeah, chỉ có khoảng trăm lần thôi."
Wes chui vào chiếc áo phông, trong khi Brittany mặc vào một chiếc quần jean và áo sơ mi, chải tóc rồi cột lên như đuôi ngưa.
Anh nấn ná quanh cô, hi vọng có thể làm điều gì đó để khiến cho mọi thứ tốt hơn. Nhưng không có gì cả. Không phải trong tình cảnh này.
"Hắn làm cô ấy bị tổn thương à?" Britt hỏi.
"Dĩ nhiên."
Cô lắc đầu, tay đặt trên trán. "Không, Andy, mẹ biết hắn...mẹ đang hỏi có phải...chúa ơi. Hắn ta có thô bạo không. Hắn có làm cô ấy bị thương không, có dấu vết bạo lực nào không." Cô nhìn Wes, mắt cô ngập nước. "Em không thể tin em đang nói những lời này với con trai mình."
Wes giữ ánh nhìn của cô, mong mỏi được lôi cổ Dustin Melero ra và xé hắn thành từng mảnh. Nhưng anh biết những gì Brittany cần bây giờ là anh đứng ở đây, bên cạnh cô.
"Con không biết," Andy nói. "Cô ấy không nói chuyện với con. Cô ấy khóa mình trong phòng tắm. Mẹ à, cô ấy quá hoảng loạn về những gì đã xảy ra. Cô ấy nghĩ đó là lỗi của mình. Con sợ cô ấy sẽ tự làm mình bị thương. Mẹ làm ơn đến đây. Nếu có ai đó có thể khuyên nhủ cô ấy thì đó phải là mẹ."
"Mẹ đến ngay, nhưng trước hết cho mẹ số của con," Brittany nói. Cô tìm thấy bút nhưng không có giấy trong tủ, và đang điên cuồng kiếm thứ gì đó để viết lên.
Cuối cùng đã có chuyện anh có thể làm. Wes giơ tay ra. Cô nhìn anh, anh gật đầu, và khi Andy đọc số, cô viết nó lên tay anh.
"Như thế này chúng ta sẽ không làm mất nó," anh bảo cô. "Tiện thể hỏi địa chỉ luôn đi."
"Anh sẽ đi với em?" cô hỏi.
"Dĩ nhiên," anh nói, và nước mắt lại dâng đầy mắt cô.
Nhưng cô nhanh chóng lau chúng đi. "Andy, địa chỉ là gì?" Britt hỏi, cậu bé bảo cô, và cô lại viết nó lên tay Wes.
"Để anh nói chuyện với cậu bé," Wes nói.
Cô chuyền điện thoại cho anh.
"Hey, Andy, chú Wes Skelly đây," anh nói. "Coi này, mẹ cháu và chú sẽ đi ngay bây giờ, nhưng sẽ mất khoảng vài giờ để đến đó. Chúng ta sẽ gọi cho cháu từ trong ô tô khi đến nơi, được chứ?"
"Yeah."
"Bây giờ chú sẽ gọi cho một người bạn của chú. Cô ấy là một nhà tâm lý học, người thực sự có kinh nghiệm với những nạn nhân bị chấn thương do cưỡng hiếp. Nếu cô ấy ở nhà - chú cá là thế vào giờ này - cô ấy có thể đến chỗ cháu trong vài phút nữa. Tên cô ấy là Lana Quinn."
Brittany thình lình quay lại nhìn anh, nhưng sau đó nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, như thể cô không muốn anh nhìn thấy phản ứng của cô trước tin đó.
Tin anh sắp gọi cho Lana.
Lana, người anh đã yêu bao năm nay.
Lana, người anh đã không một lần nghĩ đến trong suốt 24 giờ qua.
Lana, người có cái tên làm cho Brittany chú ý, và có thể là cảm thấy...ghen?
Wow.
Wes có rất nhiều thứ phải nghĩ đến, nhưng không có thời gian để nghĩ về bất cứ thứ gì lúc này.
"Lana sẽ nói chuyện với Dani," anh tiếp tục. "Nói qua cửa phòng tắm, nếu phải thế. Cô ấy rất giỏi, Andy. Cô ấy có thể giúp, okay? Vì vậy, khi cô ấy đến nơi, hãy để cô ấy vào."
"Yeah," Andy nói. "Cảm ơn chú."
"Chúng ta sẽ đến đó sớm nhất có thể." Wes cúp máy và nhìn Britt. "Đi thôi. Anh sẽ gọi cho Lana ở trong xe."
Trời đã tối, nhưng vẫn còn xe cộ trên đường tiến về phía quốc lộ.
Brittany ngồi trong xe Wes, cố gắng không nhấp nhổm vì sốt ruột. Andy cần cô, còn cô thì ở cách cậu hàng dặm đường. Điều đó đủ khiến cô điên lên.
Và thậm chí nếu nó còn chưa đủ, Wes đang cầm di động gọi cho Lana- Xấu- tính.
Chúa ơi, cô ghét Lana nhiều hơn bất cứ lúc nào.
"Chào, anh đây," anh nói, vì dĩ nhiên Lana sẽ nhận ra giọng anh trên điện thoại ngay lập tức, thậm chí vào lúc nửa đêm tối thứ bảy.
Có thể là đặc biệt vào lúc nửa đêm tối thứ bảy.
Đừng ghen. Đừng ghen. Đừng...
Well, tại sao không? Phút trước cô còn sắp sửa có tình dục đến mụ óc với người đàn ông tuyệt vời này. Và bây giờ cô phải ngồi đây lắng nghe giọng nói của anh trở nên nhỏ nhẹ sướt mướt đến thế nào khi nói chuyện với Lana.
Lana, người sắp sửa ra khỏi giường và lao đến nhà chị Dani, cố gắng giúp bạn gái Andy, một nạn nhân bị cưỡng hiếp.
Oh, Chúa ơi. Tội nghiệp Dani.
Tội nghiệp Andy.
Tội nghiệp Britt ghen tuông.
"Xin lỗi đã đánh thức em dậy," Wes nói vào di động khi ra tín hiệu vào đường cao tốc và tăng tốc độ lên 80. Britt phải bám vào tay nắm trên đầu cửa sổ. Ít nhất cô không phải sốt ruột vì anh lái không đủ nhanh. "Nhưng bọn anh có một trường hợp khẩn cấp, không quá xa nơi em ở."
Anh nhanh chóng kể cho Lana những gì Andy đã kể lại. Về lời ba hoa của Dustin Melero. Về Dani bỏ học và khóa mình trong phòng tắm khi Andy đến gặng hỏi sự thật.
Andy - con trai của "chị dâu của Cowboy Jones, Brittany Evans."
Xem, cô thậm chí còn chưa đạt được mức "bạn anh, Britt."
Brittany lắng nghe Wes đọc địa chỉ trên tay anh.
"Cảm ơn," anh nói. "Bọn anh sẽ đến đó sớm nhất có thể." Anh dừng lại, nghe những lời Lana - Lana- hoàn- hảo - nói ở đầu bên kia. Có thể còn bằng một giọng tròn trịa rõ ràng, hoàn hảo như ngọc nữa. "Cảm ơn," anh lại nói, giọng anh đặc biệt ấm áp. " Anh biết em sẽ làm điều này cho anh mà, bé cưng."
Bé cưng.
Wes cũng gọi Lana là bé cưng?
Oh, Chúa ơi. Ghen, ghen, ghen. Bây giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa. Nếu Lana ở quanh đây, Britt sẽ cho cô ta một cái nguýt, có thể là cả một cái gầm gừ to tiếng nữa.
Nhưng cô không có quyền nổi giận hay thậm chí tổn thương. Cô đã biết chuyện này sẽ xảy ra, ngay từ đầu. Cô đã dính líu vào trong khi hoàn toàn hiểu rõ tình cảm của Wes dành cho Lana.
Nhưng hi vọng sau một hoặc hai đêm với cô, Wes sẽ hoàn toàn quên Lana...?
Không. Cô không ngốc như vậy.
Oh, có, cô thật sự ngốc.
Well, yeah, có thể. Oh, okay,có, chết tiệt nó.
Chúa ơi, cô là một con ngốc.
Wes cúp máy, nhưng sau đó lại nhấn số khác.
"Anh lại gọi cho ai đấy?" Brittany hỏi. Bạn gái khác của anh? Oh, bình tĩnh. Hít thở sâu. Đại dương xanh yên bình.
"Hey, bé cưng," Wes nói, còn Brittany nhìn anh chằm chằm sửng sốt. "Wes đây. Xin lỗi anh gọi muộn như vậy. Ông chồng đẹp trai chết người của em có ở đó không?" Một khoảng lặng, sau đó, "Hey, Đại úy, Skelly đây. Xin lỗi đã làm phiền cậu. Yeah, tôi biết bây giờ là mấy giờ, nhưng tôi đang ở trong xe với chị dâu xinh đẹp của cậu đến San Diego. Andy gặp rắc rối, tôi hi vọng cậu có thể đến chỗ chị của bạn gái cậu bé càng sớm càng tốt để giúp đỡ cho đến khi chúng tôi tới nơi."
Anh đang nói chuyện với Harlan Jones, sĩ quan SEAL có biệt hiệu kì lạ "Cowboy" mà em gái Melody của Britt đã cưới làm chồng.
Melody là người anh đã gọi là bé cưng. Rõ ràng bé cưng không phải là từ thể hiện mức độ thân mật như Britt đã nghĩ. Điều đó làm cho việc anh gọi Lana là bé cưng có vẻ dễ nuốt hơn.
Chỉ một chút thôi.
Cô vẫn cảm thấy ghen, nhưng đi kèm với nó là một luồng sóng tình cảm dành cho người đàn ông này người đã suy nghĩ sâu sắc đến mức gọi cho Harlan Jones - người Andy tin tưởng - đến giúp sức.
Cô đã không nghĩ đến điều đó.
Wes đọc cho Jones địa chỉ và kết thúc cuộc trò chuyện bằng câu "Gặp cậu trong vài phút tới."
Anh gập máy lại và nhét nó vào chỗ ngồi trước mặt anh giữa hai chân.
Anh liếc nhìn Britt và gửi cho cô một nụ cười khích lệ. "Giao thông lúc này đã ngớt. Chúng ta sẽ đến đó nhanh hết mức có thể."
"Cảm ơn đã lái xe," cô nói. "Cảm ơn vì đi cùng em."
Anh lại liếc nhìn cô. "Tại sao những chuyện xui xẻo cứ luôn xảy ra với người tốt? Andy chắc chắn không đáng phải chịu điều này. Và anh cá cả Dani cũng không."
"Không người đàn bà nào, ở bất cứ đâu, đáng phải chịu bị cưỡng hiếp," Britt bảo anh. "Không bao giờ."
"Yeah, anh cũng nghĩ thế," anh nói. "Nhưng tuy vậy, tại sao việc này lại xảy ra với chúng? Anh không hiểu - em biết đấy, cách thức thế giới hoạt động."
Brittany quan sát anh lái xe, nhận ra anh đang nghĩ về người em trai Ethan đã chết ở tuổi 16 vì một tảng băng trên con đường mùa đông.
"Em không biết," cô nói. "Có những người đùa cợt với tử thần mà chẳng sứt mẻ gì. Những người khác chỉ lẳng lặng sống cuộc đời của mình thì cuối cùng lại gặp tai họa. Hoàn toàn thiếu công bằng, nhưng phải chấp nhận thôi, cuộc sống không bao giờ công bằng."
Anh gật đầu. "Yeah, anh hiểu điều đó."
Và bây giờ anh chắc chắn đang nghĩ về Lana và tên chồng lừa dối Quinn của cô ta và...
Nhưng anh lại vươn tới cầm lấy tay cô. "Mọi việc sẽ ổn cả, Britt," anh nói. "Andy là một đứa trẻ mạnh mẽ. Cậu bé sẽ giúp được Dani vượt qua chuyện này." Nâng bàn tay cô lên môi, anh hôn cô. "Và trong trường hợp em còn băn khoăn, anh cũng sẽ ở đây vì em. Cho đến lúc nào em còn cần anh."
Không nghi ngờ gì cả.
Brittany có thể là một tên ngốc, nhưng Lana Quinn hoàn toàn là một người đần độn.
"Dani phải đến bệnh viện," Lana trình bày lại cho Wes và Brittany. "Tên kia rất thô bạo với cô bé. Em chưa khám cho cô ấy, nhưng em nghĩ xương sườn cô ấy bị gãy, cùng với, à, rất nhiều chỗ giập nát."
Britt phát ra một âm thanh đau đớn nho nhỏ, Wes cầm lấy tay cô, những ngón tay cô lạnh như băng.
"Em cũng đã khuyên cô bé làm khám nghiệm việc cưỡng bức. Cô ấy cần đến bệnh viện, không chỉ vì sức khỏe mà còn để có hồ sơ y tế về những chấn thương," Lana nói tiếp.
"Chị biết," Brittany nói. "Chị là y tá phòng cấp cứu."
"Vâng," Lana nói. "Andy có bảo em. Cậu bé rất tuyệt vời, Brittany. Cậu ấy kiên nhẫn và khích lệ - một tảng đá rắn chắc thực sự. Chính xác là những gì Dani cần hiện nay, về mặt tinh thần. Cậu bé sẽ đi cùng cô ấy đến bệnh viện."
"Chị cũng đi," Britt nói. "Dĩ nhiên."
"À, thực ra..." Lana nói.
Đúng lúc đó, Andy ra khỏi phòng, đóng cửa lại sau lưng.
Brittany tách khỏi Wes và đến bên cậu bé.
Cậu bé vươn tới cô, khuôn mặt cậu trông giống như một đứa trẻ hai tuổi sắp òa khóc. Wes quan sát họ ôm nhau thật chặt.
"Chị ấy thật đáng kinh ngạc," Lana nói nho nhỏ. "Anh biết đấy, em chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay số những người 19 tuổi em đã gặp mà gọi mẹ giúp đỡ. Phải là một người mẹ thật tốt mới có được lòng tin ấy từ đứa con của mình. Nhưng cũng đúng thôi, chị ấy chắc đã có cậu bé từ lúc 12 tuổi."
"Cậu ấy là con nuôi," Wes và Đại úy Jones cả hai gần như nói cùng lúc.
"Ah," Lana nói, theo cách của một nhà tâm lý, dường như bình luận mà không thật sự nói điều gì.
"Dani đang mặc quần áo," Andy nói. "Cô ấy sẽ sẵn sàng đi trong vài phút nữa."
"Mẹ sẽ đi với con," Britt bảo con cô.
Nhưng Andy hơi lùi lại để nhìn vào cô và lắc đầu. Mắt cậu thâm quầng, và môi sưng vù. "Mẹ, cô ấy cảm thấy xấu hổ. Chúng con sẽ chỉ đi hai người thôi. Sẽ ổn cả. Con biết phải làm những gì, cô Lana đã chỉ cho con."
"Con yêu, con sẽ không thể ở trong phòng khám với cô ấy," Brittany phản đối. "Dani không biết mẹ là y tá sao?"
"Yeah," Andy nói. "Nhưng..."
"Mẹ có thể ở bên cô ấy khi bác sĩ..."
"Mẹ, sẽ có y tá trong phòng bên cạnh cô ấy và, mẹ biết đấy, nắm tay cô ấy. Một y tá không phải mẹ của bạn trai. Một y tá cô ấy sẽ không gặp trong bếp của bạn trai."
Brittany gật đầu. "Mẹ hiểu. Mẹ chỉ...Con yêu, ai sẽ nắm tay con?"
"Dani," cậu nhẹ bảo cô.
Britt gật đầu. Cô vươn lên chạm nhẹ vào khuôn mặt bầm tím của cậu. "Mẹ rất tự hào về con."
Cậu chạm vào môi mình và rúm lại. "Yeah, à, còn một điều nữa chúng ta cần nói chuyện. Con nghĩ có thể con đã mất học bổng. Con không chắc, nhưng con nghĩ có một hay hai điều luật về người nhận học bổng không được đấm gãy mũi một cầu thủ khác."
Brittany bật cười. "Cảm ơn Chúa," cô nói. "Mẹ sợ con sẽ bảo mẹ con đã giết hắn."
Andy thoắt chuyển sang dữ tợn. "Con đã muốn thế."
Nụ cười của cô cũng nhạt đi. "Mẹ biết."
"Hắn ta đã cười nhạo việc đó," cậu bảo cô, mắt cậu đầy nước.
Wes quay đi, trái tim anh đau đớn cho Andy và cho cả Brittany, người anh biết sẽ làm bất cứ điều gì để xóa mờ nỗi đau của con trai.
Cowboy đã đi vào bếp nhưng Lana đang quan sát Wes với đôi mắt màu nâu lục nhạt rất khác so với mắt em gái cô ấy.
"Tình yêu chữa lành mọi vết thương," cô khẽ nói. Mái tóc cô có màu nâu với một chút ánh đỏ. Khuôn mặt cô cũng bình thường hơn Amber. Cô thậm chí còn không đẹp bằng một nửa cô ấy, nhưng ở cô có một hơi ấm chân thật làm cho cô đáng yêu hơn Amber nhiều lần.
Anh đã luôn nghĩ như thế. Nhưng đứng bên ngọn lửa của Brittany, Amber như làm bằng chất dẻo còn Lana dường như thật lạnh lùng, xa cách và xanh xao.
"Anh không biết điều đó," Wes bảo cô. "Với anh dường như tình yêu luôn là thứ gây ra những vết thương chí mạng nhất. Ý anh là, nếu em không yêu người nào, vậy họ cũng không thể làm tổn thương em khi họ, chẳng hạn như, qua đời. Hoặc khi họ đến bên người khác, đúng không?"
Cô chớp mắt. Sau đó mỉm cười, lại bình tĩnh như thường ngày. "Anh đã nói chuyện với Amber về Quinn."
Wes không nói gì. Anh có thể nói gì? Không, thực ra anh đã biết về Phù- thủy- Quinn- Vĩ- đại phản bội em hàng năm rồi.
"Em nói chuyện với nó sáng nay," Lana bảo anh. "Em đã biết phải chúc mừng đám cưới sắp tới của anh." Cô liếc nhìn Brittany. "Chị ấy dường như rất tuyệt vời."
"Đúng vậy," anh nói.
"Em rất mừng cho anh, Wes." Nụ cười của cô hơi gượng gạo. Nhưng có thể đó chỉ là tưởng tượng của anh. Tuy vậy quầng thâm mệt mỏi dưới mắt cô thì không. "Anh biết không, thật là điên rồ, và có thể em không nên nói điều này, nhưng...em đã từng nghĩ rằng chúng ta sẽ ở bên nhau một ngày nào đó - em và anh. Nhìn thấy Quinn là một tên khốn như vậy..."
"Tại sao em lại ở bên cậu ta?" Wes hỏi. Anh không thể tin anh đang nói những lời này với cô ở đây và bây giờ - một cuộc đối thoại anh đã mơ về hàng năm nay.
Mọi thứ còn không thật hơn, vì thậm chí trong khi anh đang nói chuyện với Lana, anh lại thấy sự chú ý của mình đều dồn vào Brittany, người, ở bên kia căn phòng, vẫn đang nói chuyện với con trai.
"Em yêu Quinn," Lana thừa nhận. "Em đoán em đã luôn hi vọng rằng anh ấy sẽ thay đổi. Anh biết không, cả hai lần chuyện đó xảy ra, anh ấy lại về bên em thú nhận và cầu xin em tha thứ. Dĩ nhiên, sau lần thứ hai, khó mà nghĩ rằng anh ấy sẽ không tái phạm, nhưng..."
Wes nhìn chằm chằm vào cô, hoàn toàn không thể trả lời, hoàn toàn không thể thốt ra một từ.
Hai lần. Hai lần. Cô ấy nghĩ Phù thủy chỉ phản bội cô ấy hai lần.
Wes có thể nghĩ ra 7 hay 8 trường hợp về nơi Phù thủy đã ngủ với một phụ nữ bất kì gặp được trong phòng khách sạn. Đó chỉ là kể sơ qua.
Và đó chỉ là những phụ nữ Wes biết, chỉ là phần nổi của tảng băng.
"Nó không phải thật," anh buột mồm, vì anh phải kể cho cô ít nhất một phần sự thật. "Cuộc đính hôn của anh với Brittany. Đó chỉ là...Em của em có ý với anh, và...Ý anh là, cô ấy rất tốt và đủ thứ, nhưng anh không có hứng thú...Vì vậy Brittany đồng ý đóng vai vị hôn thê của anh và..." Anh lắc đầu. "Nó không thật."
"Không phải à?"
"Không."
"Toàn bộ quan hệ của anh với chị ấy chỉ là giả?"
"Vụ đính hôn," anh nói rõ hơn. "Yeah."
Lana nhìn anh, hơi nghiêng đầu sang bên. "Anh thật sự nghĩ em sẽ tin rằng anh không ngủ với chị ấy?"
Wes cười ngượng ngùng. "À, chính xác thì anh không nói thế."
"Ah."
"Nó là, em biết đấy, tùy tiện. Một cuộc chơi thoáng qua. Cô ấy là người muốn đặt ra điểm kết thúc."
"Còn anh cảm thấy thế nào?"
Anh lại cười, nhưng nghe thật gượng gạo. "Đừng có cố phân tích tâm lý của anh, bé cưng. Nếu em phải biết, anh ổn."
"Em hiểu."
"Và cũng đừng có ‘em hiểu’ với anh. Jesus."
"Dani gần xong rồi," Andy nói, ngắt lời họ. "Cô có phiền không nếu chúng ta ra khỏi phòng khách để cô ấy không phải đi qua đám đông mới đến cửa?"
"Ý hay đấy," Lana nói. "Cô nghĩ cô phải đi đây. Cô phải làm việc sớm vào buổi sáng, nên..."
Canh Khuya Canh Khuya - Suzanne Brockmann Canh Khuya