A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 68
Cập nhật: 2023-03-26 21:25:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Những Trục Trặc Khi Thi Hành Kế Hoạch 571
gày 15-8, Mao Trạch Đông lên đường đi kinh lý miền nam bằng xe lửa, đúng như nhóm Lâm Lập Quả đã biết trước. Chuyến xe lửa đặc biệt chở Mao gồm có sáu toa và một đầu máy diesel loại tối tân nhất. Hai toa giữa dành riêng cho Mao, được trang bị cực kỳ an toàn và êm ái xa hoa, có hệ thống cản âm thanh, cản đạn và chất phóng sạ. Bên trong có hệ thống báo động khẩn cấp. Một toa dùng làm phòng ngủ cho Mao, có thêm một phòng làm việc và một phòng khách rộng rãi. Toa thứ hai là phòng để Mao tiếp khách, và một phòng giải trí, có thể biến thành phòng khiêu vũ hoặc phòng chiếu phim ảnh. Trong hai toa đặc biệt này còn thiết trí những dụng cụ viễn thông tối tân nhất, để Mao có thể liên lạc với bất cứ tư lệnh quân khu nào. Nếu biến cố xảy ra trên đường đi, các toa xe lửa này có thể chịu đựng và ngăn chặn được những cuộc tấn công trong một thời gian để chờ viện binh.
Hai toa đi đầu của chuyến xe lửa chở hàng trăm nhân viên an ninh của Mao Trạch Đông. Toán an ninh được trang bị bằng những dụng cụ quan sát, truyền tin và cấp báo hữu hiệu nhất. Các vũ khí của toán an ninh này được coi là những vũ khí mạnh nhất, tối tân nhất mà Trung Cộng có thể cung cấp được. Hai toa theo sau cùng dùng để chở khoảng 50 vệ sĩ thân tín và cừ khôi nhất của Mao. Cuộc kinh lý của Mao như vậy được bảo vệ an toàn đến tối đa. Khi đến một địa phương nào thì các nhân vật đầu não của chính quyền địa phương phải đến trình diện Mao ngay tại toa xe lửa của Mao. Mao không bao giờ rời khỏi toa xe lửa của mình.
Ban tham mưu của Lâm Lập Quả nhận thấy nếu tấn công bằng bộ binh vào thẳng xe lửa của Mao Trạch Đông, thì rất ít hy vọng thành công trước sức mạnh của nhân viên an ninh và vệ sĩ trên xe lửa. Bất cứ tại đâu, Mao cũng có đủ thời giờ gọi viện binh tới. Cuối cùng Lâm Lập Quả đi đến một kết luận là phải dùng vũ khí nặng, đặc biệt là các loại hoả tiễn cực mạnh của không quân mới mong hoàn thành được mục tiêu.
Kế hoạch mới nhất của Lâm Lập Quả là dùng một căn cứ không quân phóng hỏa tiễn phá huỷ xe lửa của Mao Trạch Đông khi xe lửa đang băng qua một cây cầu gần Hàng Châu. Hỏa tiễn phải đủ mạnh để tiêu hủy tất cả sáu toa xe lửa và cả cây cầu. Kế hoạch dự trù sẽ diễn tiến như sau: Khi xe lửa chở Mao rời Hàng Châu thì tất cả lực lượng của Lâm Lập Quả sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng. Một toán quan sát được bố trí gần cây cầu. Khi xe lửa cách cây cầu mười cây số, và vào đúng tầm quan sát của đơn vị phục kích, thì đơn vị này sẽ báo hiệu về phòng phóng hỏa tiễn. Có tất cả năm nhóm phóng hỏa tiễn khác nhau, để chắc chắn có thể giết được Mao.
Trừ toán quân có nhiệm vụ quan sát, tất cả các toán khác sẽ rút lui ngay sau khi xe lủa nổ tung. Một lữ đoàn khác sẽ có nhiệm vụ lục lọi trong đám tro tàn, để tìm cho ra xác Mao Trạch Đông và Uông Đông Hưng, và sẽ dùng súng phóng hoả đốt cháy tiêu hủy hoàn toàn xác của hai người này. Lữ đoàn này còn có nhiệm vụ không để cho bất cứ một người nào trên xe lửa đươc sống sót. Sau khi nhiệm vụ hoàn tất, lữ đoàn sẽ được trực thăng bốc về Hàng Châu, và từ đó sẽ có phi cơ đưa họ về thẳng Thượng Hải hoặc Bắc Kinh. Chính Lâm Lập Quả sẽ túc trực tại phòng phóng hỏa tiễn, chỉ cách cây cầu khoảng tám cây số.
Ngày 7-9, Lâm Lập Quả bỗng được lệnh gọi về gặp Lâm Bưu tại Bắc Đới Hà. Lệnh gọi này có thể do Diệp Quần xúi bẩy Lâm Bưu, vì Diệp Quần sợ con trai giết được Mao Trạch Đông, lập công đầu thì giấc mơ lãnh đạo Trung Hoa của bà không có cơ thực hiện. Ngày 8-9, nhóm đảo chánh được tin từ Hàng Châu cho biết Mao Trạch Đông sẽ dùng xe lửa đi Thẩm Bình và sẽ trở về Thương Hải ngay. Khoảng ba giờ chiều ngày 9-9, toán phục kính nhận được tin từ Thượng Hải cho biết cấp trên của họ vừa đi Hàng Châu tiễn Mao, và xe lửa của Mao đang trên đường trở về Thương Hải.
Toán phục kích rất hồi hộp. Con mồi đang tiến lại gần họ từng phút một, với tốc độ 95 cây số một giờ. Lâm Lập Quả mới trở lại phòng phóng hỏa tiễn từ Bắc Đới Hà. Liên lạc giữa giữa toán phục kích và Lâm Lập Quả rất tốt đẹp và tiếp tục đều đặn, không có một trục trặc nào cả.
Rồi xe lửa của Mao xuất hiện. Thoại đầu là các toa dẫn đầu chở nhân viên an ninh và vệ sĩ đã tới cây cầu. Hai phút sau đó xe lửa của Mao hiện ra rất rõ trước mắt toán phục kích, và chạy hết tốc độ. Mọi người trong toán phục kích chăm chú nhìn chiếc xe lửa mục tiêu của họ không chớp mắt, và báo hiệu về cho Lâm Lập Quả: “Đây rối! Khai hỏa ngay đi!” Bây giờ xe lửa của Mao chỉ còn cách cây cầu một cây số. Hệ thống liên lạc rất tối tân và Lâm Lập Quả nhận được tin ngay. Toán phục kích hồi hộp chờ đợi những tiếng nổ long trời lở đất. Chuyến xe lửa của Mao, tất cả sáu toa, đang đi vào giữa cây cầu thì toán phục kích nhận được lệnh mới của Lâm Lập Quả: “Lệnh mới! Hoãn cuộc tấn công!”
Xe lửa của Mao qua cầu ngon lành. Toán phục kích phẫn uất, tiếc rẻ cơ hội ngàn năm một thuở đã qua mất, và ngẩn ngơ nhìn theo chuyến xe lửa chở Mao dần dần mất hút ở chân trời. Toàn phục kích vội trở về căn cứ không quân, và khi họ dò hỏi tại sao cuộc tấn công tốt đẹp như thế mà phải hoãn lại, thì được lệnh phải trở về Thượng Hải chờ lệnh mới.
Ngày hôm sau, ban tham mưu của nhóm đảo chánh đi thăm dò một cây cầu khác, khoảng 185 cây số về phía bắc Thượng Hải, trên đường đi Bắc Kinh. Lâm Lập Quả sai thiết lập một đài quan sát tại đây. Lâm Lập Quả dự định sẽ tấn công xe lửa của Mao khi xe lửa đi qua cây cầu này trên đường từ Thượng Hải trở về Bắc Kinh.
Cuộc phục kích này sẽ hoàn bị hơn. Vùng mục tiêu tấn công bao gồm 30 cây số trước cầu và 30 cây số sau cầu. Lần này hoả tiễn sẽ mạnh gấp năm lần hoả tiễn trước, và phóng từng đợt, mỗi đột 15 hỏa tiễn. Những đợt phóng hỏa tiễn liên tục như vậy không những chắc chắn phá hủy được xe lửa của Mao, mà còn ngăn chặn bất cứ quân tiếp viện nào tiến vào vùng mục tiêu. Cả một khu vực có đường bán kính 8 cây số từ cây cầu sẽ bị triệt hạ tiêu hủy hoàn toàn.
Đúng giữa trưa ngày 11-9, toán phục kích nhận được tin xe lửa của Mao Trạch Đông đang trực chỉ mục tiêu. Toán phục kích liên lạc với Lâm Lập Quả, nhưng không thấy Lâm Lập Quả trả lời. Họ được biết Lâm Lập Quả lại mới trở về Bắc Đới Hà. Phải mất rất nhiều thời giờ, toán phục kích mới nói chuyện được với Lâm Lạp Quả. Nhưng mọi người chưng hửng nghe Lâm Lập Quả ra lệnh cho nhóm phục kích phải trở về căn cứ, hoặc Bắc Kinh, hoặc Thượng Hải, và ngưng hẳn cuộc đảo chánh. Đúng lúc đó thì xe lửa của Mao Trạch Đông lại xuất hiện, bình yên chạy qua cây cầu 185. Cũng trong lúc đó thì Lâm Lập Quả phải đi theo Lâm Bưu và Diệp Quần ra phi trường Sơn Hải Quan để trở về Bắc Kinh. Diệp Quần đã thành công phá hoại được kế hoạch 571 của Lâm Lập Quả. Lâm Lập Quả không giết được Mao Trạch Đông không phải vì kế hoạcn 571 dở, mà chính vì lòng say mê quyền lực mù quáng của bà mẹ, nhất định không cho con trai thành công.
*
Tại sao kế hoạch 571 phải hoãn lại vào phút chót tới hai lần, và đúng vào những lúc có thể đánh trúng mục tiêu như đã dự liệu?
Sự việc Lâm Lập Quả thuyết phục được các sĩ quan trong phòng phóng hỏa tiễn chấp thuận bấm nút phóng các hỏa tiễn theo lệnh của Lâm Lập Quả là một kỳ công. Thực ra các sĩ quan này biết thân phụ của Lâm Lập Quả là Lâm Bưu, một người họ hết sức tôn sùng. Có điều họ cũng hơi ngạc nhiên tại sao mục tiêu của những hỏa tiễn cực mạnh này chỉ là một cây cầu và những đường rầy xe lửa. Tuy nhiên họ vẫn tuân lệnh Lâm Lập Quả, một phần vì họ không hay biết gì về việc di chuyển bằng xe lửa của Mao Trạch Đông.
Về phần Lâm Lập Quả cũng đích thân ngồi trong phòng phóng hỏa tiễn để chắc chắn mọi việc được thực hiện nghiêm chỉnh chu đáo. Nhưng đúng 1:30 ngày tấn công đầu tiên thì Lâm Lập Quả nhận được điện thoại của Chu Vũ Trì cho biết Diệp Quần muốn Lâm Lập Quả phải trở về Bắc Đới Hà ngay, và có một phi cơ đang chờ sẵn để đưa Lâm Lập Quả đi ngay. Trước hết một trực thăng sẽ chở Lâm Lập Quả tới phi trường Thượng Hải, và từ đó sẽ dùng phi cơ đi Bắc Đới Hà. Lâm Lập Quả rất lo ngại sức khoẻ của Lâm Bưu có thể bất thần suy nhược, lâm trọng bệnh, nhưng Chu Vũ Trì cho biết lý do Lâm Lập Quả phải trở về Bắc Đới Hà không liên quan tới sức khoẻ của Lâm Bưu, nhưng lệnh cho biết Lâm Lập Quả phải về ngay. Lâm Lập Quả thấy không tiện sử dụng trực thăng, sợ bại lộ, nên lái xe đến phi trường Thượng Hải và lên phi cơ đi Bắc Đới Hà theo lệnh của mẹ.
Khi Lâm Lập Quả về đến Bắc Đới Hà thì đã 9:50 tối, và Lâm Bưu đã sai tài xế riêng đón Lâm Lập Quả tại phi trường. Khi Lâm Lập Quả về tới nhà thì Lâm Bưu đã đi ngủ rồi. Lâm Lập Quả suốt đêm bàn bạc với Hoàng Phế và nhóm phục kích. Trước khi đi Bắc Đới Hà, Lâm Lập Quả giao toàn quyền cho Hoàng Phế trong việc phóng hỏa tiễn tấn công xe lửa của Mao.
Ngày hôm sau, 8-9, Lâm Lập Quả ăn sáng với Lâm Bưu. Buổi chiều hai cha con lái xe ra bãi biển Đông Sơn để ngắm sóng biển. Hai người nói chuyện với nhau rất ít. Một lúc lâu Lâm Bưu hỏi Lâm Lập Quả nghĩ gì về sóng biển. Lâm Lập Quả ngần ngừ không trả lời vì không hiểu ý tứ của thân phụ. Lâm Bưu bắt Lâm Lập Quả phải trả lời, vì đây là một câu hỏi trắc nghiệm của ông. Lâm Lập Quả suy nghĩ một lúc cũng không biết trả lời thế nào, chỉ đành bẽn lẽn cười.
Lâm Bưu gật đầu, “Con trả lời đúng.”
Lâm Lập Quả ngạc nhiên hỏi lại, “Con có trả lời gì đâu!”
Lâm Bưu giải thích, “Không có câu trả lời là cách trả lời đúng nhất. Không phải bất cứ cái gì cũng hoàn toàn rõ ràng. Người ta không thể làm cho người khác tin tưởng nếu chính mình thiếu tin tưởng.”
Hai cha con tiếp tục ngồi trong xe nhìn sóng biển, những đợt sóng biển chồm lên, xô vào bờ đá, cho tới 3 giờ chiều. Trong suốt thời gian ngồi ngắm sóng biển cho tới lúc về nhà, Lâm Bưu không hề hỏi con trai về các hoạt động riêng của con. Khoảng 5 giờ chiều, sau khi Lâm Bưu nằm nghỉ được một giờ thì cho gọi Lâm Lập Quả vào phòng ngủ của ông. Diệp Quần cũng đang chờ tại đó.
Phòng ngủ của Lâm Bưu không sang trọng lắm. Phòng thật rộng, nhưng trống không và lạnh lẽo. Trong phòng đặt rất nhiều dụng cụ tập thể dục, trông giống như một phòng thể dục hoặc một sân chơi của trẻ con. Nhiệt độ trong phòng được để vừa đủ ấm. Các cửa sổ được lắp tới ba lần kiếng, tường dầy và trang bị hệ thống cản âm thanh; các màn cửa lúc nào cũng buông xuống, vì Lâm Bưu không thích ánh sáng. Chính vì thế phòng ngủ của Lâm Bưu yên lặng và tối mò như một nhà mồ.
Kế phòng ngủ là một phòng khám bệnh thường xuyên của Lâm Bưu. Trước khi Lâm Lập Quả tới, Diệp Quần đã kín đáo dặn một vệ sĩ nấp trong phòng để sẵn sàng bảo vệ Lâm Bưu trong trường hợp Lâm Lập Quả phản kháng và chống lại bố.
Khi Lâm Lập Quả bước vào phòng thì hai cha con bàn về sự khác nhau của thời tiết giữa Thượng Hải, Bắc Kinh và Bắc Đới Hà. Rồi Lâm Lập Quả nói, “Các đồng chí làm việc với con gửi lời kính thăm cha. Họ chúc cha được trường thọ.”
Lâm Bưu cười khà khà hỏi lại con, “Trường thọ! Trường thọ? Làm gì có người thứ hai trên đất nước này được hưởng trường thọ? Tại sao họ chúc tụng như thế cho một nhân vật số hai? Họ muốn nói gì?”
Lâm Lập Quả cãi lại, “Nhưng cha là người thừa kế của chủ tịch.”
“Người thừa kế? Ngươi nghĩ thế nào về vấn đề thừa kế?”
Lần thứ hai trong cùng một ngày, Lâm Lập Quả không biết trả lời thân phụ thế nào.
Bây giờ đúng là lúc Lâm Bưu đi thẳng vào vấn đề. Ông nhìn thẳng vào mắt Lâm Lập Quả và nói, “Này Tiểu Hổ, con có lần hỏi ta những gì xảy ra trong kỳ đại hội đảng lần thứ 9 tại Lư Sơn. Lúc đó ta chỉ nói: “Con hãy tự nghĩ lấy.” Hiển nhiên là con đã có nhiều suy nghĩ, cố gắng làm một cái gì. Con cũng rất can đảm nữa. Nhưng con không nên có một quan niệm sai lầm về hắn. Đã có nhiều sự kiện chứng tỏ con cáo quỷ quyệt không bao giờ hết độc ác và lừa dối. Hắn không thể sống một ngày mà không có những trò bịp bợm lừa đảo. Chúng ta phải cho hắn nếm mùi vị của chính môn thuốc ưa thích của hắn. Chúng ta phải đập tan những toan tính của hắn.”
Lâm Lập Quả gật đầu biểu đồng tình, “Con hoàn toàn đồng ý với cha một trăm phần trăm.”
“Nhưng phương pháp của ta và của con khác hẳn nhau. Ta chẳng bao giờ có ý tưởng dùng phương sách đơn sơ phóng hoả tiễn phá hủy một chiếc xe lửa.”
Lâm Lập Quả giật mình sửng sốt, “Tại sao cha biết chuyện đó.”
Lâm Bưu mỉm cười và không trả lời ngay. Ông để bà vợ đỡ ông, dìu ông lại cái ghế bành bên cạnh chiếc bàn nhỏ. Lâm Bưu đeo kính và lục trong ngăn kéo và nói, “Ta biết nhiều hơn thế nữa.” Nói rồi Lâm Bưu lấy ra một tập hồ sơ và đưa cho Lâm Lập Quả. “Con hãy đọc những cái này.”
Lâm Lập Quả run rẩy cầm lấy tập hồ sơ. Hồ sơ đầu tiên gồm ba tấm hình. Hình thứ nhất là hình một viên sĩ quan không quân. Hình thứ hai là hình chụp tiểu sử viên sĩ quan này. Hình thứ ba là xác một người chết, đầu vẫn còn những lỗ đạn xuyên qua. Đây chính là viên sĩ quan không quân Đinh Sĩ Quý thuộc quân khu Nam Kinh, người đã báo cáo cho Ngô Pháp Hiến về âm mưu đảo chánh của Lâm Lập Quả.
Tài liệu thứ hai là của tư lệnh ngành hỏa tiễn không quân, kèm theo lời phê bình của Ngô Pháp Hiến. Viên tư lệnh này khen ngợi tư cách của Lâm Lập Quả tại căn cứ. Mục tiêu bề ngoài có vẻ như ca ngợi Lâm Lập Quả để lấy điểm, nhưng thực ra viên tư lệnh này muốn gián tiếp báo cáo cho Lâm Bưu và Ngô Pháp Hiến hành động của Lâm Lập Quả trong âm mưu dùng hỏa tiễn hạ xe lửa của Mao Trạch Đông. Ngô Pháp Hiến cũng muốn dùng tài liệu này để đẩy gánh nặng về hoạt động bí mật của Lâm Lập Quả cho Lâm Bưu gánh chịu. Ngô Pháp Hiến biết rõ mối liên lạc giữa cha con Lâm Bưu rất tinh tế, và không muốn mắc kẹt vào giữa. Ngô Pháp Hiến cho biết tình cờ bắt gặp tài liệu báo cáo này. Ngô Pháp Hiến không phản đối hành động của Lâm Lập Quả, nhưng tỏ dấu lo ngại. Ngô Pháp Hiến còn cho biết từ nay các cấp bậc chỉ huy trong không quân sẽ im lặng trước mọi hành động của Lâm Lập Quả, và yêu cầu Lâm Bưu không cho Lâm Lập Quả biết ai đã viết tài liệu báo cáo này.
Bây giờ đến lượt Diệp Quần cảnh cáo cậu con trai bằng một giọng gay gắt, “Tiểu Hổ, con không biết việc làm của con nguy hiểm đến mức nào hay sao? Tại sao con không bàn với cha con, trước khi con liều đời một cách dại dột như thế? Đây không phải là trò chơi. Nếu con không hành động khôn ngoan thì tất cả chúng ta đều mất đầu.”
Lâm Lập Quả hỏi lại, “Vậy chúng ta phải làm gì? Chúng ta không thể ngồi yên chờ họ mang búa tới chặt đầu chúng ta.”
Lâm Bưu xen vào, “Hãy ra lệnh cho bọn phục kích ở Thượng Hải phải chấm dứt ngay. Bọn trẻ các ngươi làm cái gì cũng quá mau lẹ. Lão già đó chưa đến nỗi lẩm cẩm đâu. Con tưởng con có thể xơi tái lão ta ngon lành như thế ư? Dĩ nhiên chúng ta phải làm một cái gì, nhưng không phải bằng cách đó. Việc đó không dễ dàng gì. Ta cũng có âm mưu riêng của ta từ ít lâu nay rồi.”
Lúc đầu chính Lâm Bưu cũng định dùng cùng một phương pháp tương tự như của Lâm Lập Quả. Nhưng bản chất của Lâm Bưu vốn quá thận trọng, không bao giờ ra tay tấn công mà chưa nắm chắc phần thắng. Sự thành công của một cuộc phục kích nhỏ tuỳ thuộc rất nhiều vào các yếu tố kỹ thuật về hỏa tiễn. Lâm Bưu có khuynh hướng tin tưởng con người hơn là tin vào các máy móc vũ khí, dù vũ khí tối tân đến đâu.
Lâm Lập Quả nhấn mạnh, “Cha không biết hết mọi chuyện. Hắn ta sẽ phải đi qua đó, và người của con có đủ chắc chắn diệt trừ được hắn phen này.”
“Nếu tình báo không chính xác thì sao? Làm thế nào ngươi có thể biết chắc chủ tịch có mặt trong xe lửa đó? Nếu ngươi tấn công lầm xe lửa thì có khác gì khua bụi rậm báo động cho rắn không? Chúng ta không còn nơi nào để rút lui nữa.”
Lâm Bưu cố gắng giải thích cho Lâm Lập Quả, rồi thở dài và kết luận, “Không cần phải bàn cãi thêm về vấn đề này nữa. Không một ai, kể cả ngươi, có thể làm hư hỏng kế hoạch của ta. Kế hoạch Tháp Bảo Sơn là đường lối duy nhất. Ngay cả khi ngươi có thể diệt trừ được hắn trong dịp này thì cũng chưa đúng lúc. Ngươi phải nghĩ tới việc nắm quyền sau đó. Thật là nguy hiểm nếu một cuộc đảo chánh có thể thấy quá rõ ràng là một cuộc đảo chánh. Như thế sẽ có nội chiến. Sau đó là gì? Ngươi không nghĩ rằng chính ta và ngươi sẽ phải gánh chịu mọi tai tiếng hay sao?”
Trên đường về Thưởng Hải, Lâm Lập Quả được biết về kế hoạch của ông bố, gọi là kế hoạch Tháp Bảo Sơn. Hắn biết rằng Lâm Bưu là người chủ trương kế hoạch đó, và được hầu hết các tướng lãnh cao cấp ủng hộ. Lâm Lập Quả còn được biết Lâm Bưu cũng muốn nhóm đảo chánh của Lâm Lập Quả tham dự vào kế hoạch Tháp Bảo Sơn.
Tuy thế khi về đến phòng chỉ huy ngày 9-9, Lâm Lập Quả cố gắng lắm mới dằn được ý định tấn công xe lửa của Mao Trạch Đông. Lâm Lập Quả tin chắc Mao có mặt trên chuyến xe lửa đặc biệt đó. Mọi việc xảy ra đúng như kế hoạch 571 dự liệu. Mãi đến lúc chót, Lâm Lập Quả đành phải bỏ qua cơ hội giết Mao. Tuy nhiên Lâm Lập Quả cũng phải công nhận kế hoạch Tháp Bảo Sơn của Lâm Bưu cũng rất hấp dẫn, nhất là sau đó Lâm Bưu sẽ trở thành nhân vật số một của quốc gia. Lâm Lập Quả cũng biết Lâm Bưu rất cương quyết trong áp lực bắt hắn phải chấm dứt cuộc pháo kích vào xe lửa của Mao Trạch Đông.
Khi ra lệnh chấm dứt cuộc pháo kích đầu tiên, Lâm Lập Quả biết mọi người trong nhóm đảo chánh sẽ rất phẫn nộ. Chính hắn cũng rất tiếc rẻ công lao khổ cực bao nhiêu ngày tháng mới có được cơ hội hạ Mao tốt đẹp như thế. Lâm Lập Quả liều lĩnh thiết lập một cuộc phục kích thứ hai trên đường trở về Bắc Kinh của Mao, rồi hắn trở lại Bắc Đới Hà, cố gắng thuyết phục Lâm Bưu cho hắn tiếp tục thi hành kế hoạch 571 của hắn một lần nữa. Nhưng Lâm Bưu cương quyết bắt Lâm Lập Quả phải từ bỏ ý định mạo hiểm đó. Cuối cùng Lâm Lập Quả phải vâng lời Lâm Bưu, và xoá bỏ hẳn mọi công trình toan tính của kế hoạch 571.
Cái Chết Của Lâm Bưu Cái Chết Của Lâm Bưu - Nguyễn Vạn Lý Cái Chết Của Lâm Bưu