Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Louisa M. Alcott
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 360 / 17
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Demi “An Cư”
emi và mẹ cậu ngồi trước bếp lửa. Bỗng chàng trai hỏi:
– Thưa mẹ, chúng ta có thể thư thả chuyện trò một chút chứ?
– Dĩ nhiên, con yêu. Mẹ hi vọng không có tin gì xấu chứ?
Bà Meg rời mắt khỏi giỏ đồ khâu và nhìn lên. Ta có thể nhìn thấy một nét vui thích hòa lẫn với lo âu trên gương mặt hiền từ của bà. Bà rất thích chuyện trò với cậu con trai. Bà cũng biết là cậu không bao giờ nói chỉ để cho có chuyện.
– Sẽ là những tin vui, con nghĩ thế. - Demi mỉm cười đáp và đến ngồi cạnh mẹ.
– Thế thì hãy nói nhanh lên.
– Con biết mẹ không thích ngành báo chí, và có lẽ mẹ sẽ vui mừng khi biết được là con đã từ bỏ nó.
– Mẹ vui. Đó là một công việc ít chắc chắn, không cho phép ta có những kế hoạch lâu dài. Mẹ muốn con có một công việc tốt và ổn định. Mẹ rất muốn con yêu nghề của mình, nhưng nếu không phải là trường hợp đó, thì bất cứ một công việc nào lương thiện cũng có thể chấp nhận được.
– Mẹ nghĩ sao về một công việc tại sở hỏa xa?
– Mẹ không thích lắm. Phải đi lại nhiều và ít người lui tới. Mẹ hi vọng không phải việc đó chứ, con yêu?
– Đó là một khả năng. Còn một chân kế toán ở một nơi buôn bán da, sẽ khiến mẹ thích hơn?
– Không đâu. Con sẽ gù lưng mất vì phải viết lách suốt ngày. Và một khi trở thành kế toán viên thì ta sẽ như thế suốt đời.
– Thế thì mẹ nghĩ sao về công việc của một đại diện hãng?
– Với tất cả các tai nạn, và thức ăn không tốt mà ta tìm thấy đây đó, con sẽ chết mất hoặc sức khỏe của con sẽ tồi tệ đi.
– Con có thể là thư kí riêng của một nhà văn. Nhưng lương sẽ rất thấp và không có gì bảo đảm trong công việc đó cả.
– Mẹ thích công việc đó hơn. Mẹ sẽ không phản đối một công việc lương thiện nào, nhưng mẹ không muốn con trai mẹ mất đi những năm tháng tốt đẹp nhất để kiếm một đồng lương tồi tệ trong căn phòng tối tăm. Mẹ muốn thấy con làm một công việc có thể giúp con phát triển các sở thích và tài năng của mình và làm cho con trở nên có ích. Một công việc ở đó con có thể tiến bộ, và khi thời điểm đến, con có thể đầu tư vào đó và trở thành người hùn vốn. Như vậy những năm thực tập của con không mất đi. Mẹ đã nói chuyện này với bố thân yêu của con khi ông còn sống, lúc con hãy còn bé. Nếu còn sống ông đã có thể giúp con trở thành người như ông.
Bà Meg lau một giọt nước mắt vì kỉ niệm về người chồng rất quý đối với bà. Việc giáo dục các con là một công việc mà bà có thể dành hết cả cuộc đời và trái tim mình và bà đã khá thành công, như cậu con trai và các cô con gái của bà đã cho ta thấy. Demi choàng tay qua vai mẹ.
– Mẹ à, con nghĩ con đã tìm ra đúng thứ mẹ muốn. Nếu như con không trở thành người đàn ông mà mẹ mong muốn, thì con không thể làm gì nữa. Mẹ nghe đây. Con không muốn kể cho mẹ nghe trước khi mọi thứ đã chắc chắn, vì như vậy chỉ khiến mẹ lo lắng mà thôi. Dì Jo và con đã cùng chờ đợi, nhưng giờ đây mọi thứ đã được sắp xếp xong rồi. Mẹ biết người xuất bản sách cho dì, ông Tiber, là một trong những người rất có khả năng trong nghề. Ông ấy rộng lượng cũng như ngay thẳng. Con nghĩ sẽ làm việc rất tốt ở chỗ ông, vì con thích sách vở, và vì bản thân con không viết ra được, con sẽ rất thích thú khi in ra sách. Làm nghề này cần phải có sở thích văn chương và biết suy xét, ta có quan hệ với những người thật dễ chịu và mỗi ngày đem lại cho ta nhiều khám phá mới. Mỗi lần con bước vào văn phòng lớn đó để gặp ông Tiber theo yêu cầu của dì Jo, thì con đều muốn ở lại nơi ấy. Sách bày dọc theo tường, nhiều bức tranh đẹp, những người nổi tiếng đi lại ngoài hành lang. Ông Tiber ngồi chễm chệ trên ngai và đón tiếp mọi người hơi giống như một vị vua tiếp các thần dân vậy. Những tác giả tài năng nhất cũng rất khiêm nhường và chờ đợi lời phán xét của ông với nhiều lo lắng. Dĩ nhiên con không có điểm nào chung với những người quan trọng đó, và có lẽ sẽ không bao giờ có được, nhưng con thích không khí ở đó. Nó thật khác với không khí ở những nơi khác, trong các quan hệ mà người ta chỉ nói đến tiền bạc. Ở đây, trái lại, ta có cảm tưởng như ta đang ở một thế giới khác, một thế giới con cảm thấy thoải mái.
– Đấy đúng là thứ mẹ thích! Ôi con trai thân yêu của mẹ! Cơ may của con sẽ đến nếu như con nhận được chỗ làm đó, giữa những con người tốt. Họ chắc chắn sẽ giúp đỡ con.
– Chuyện gần như xong rồi, nhưng ta không được bán da gấu trước khi giết nó. Có thể con không thích hợp. Con sẽ bắt đầu từ đầu và sẽ chậm rãi bước tới, một cách trung thực. Ông Tiber rất tử tế với con. Nếu như con tỏ ra có tiến bộ, ông sẽ cho con thăng tiến, mà không làm hại đến người khác. Con có thể bắt đầu đầu tháng tới tại nhà sách, phòng nhận đơn đặt hàng. Con đã đồng ý. Con sẵn sàng làm bất cứ việc gì liên quan đến sách vở, cả khi phủi bụi chúng! - Demi cười nói.
– Con đã có được tình yêu sách vở từ ông ngoại của con. Ông không thể sống thiếu sách được. Mẹ vui vì chuyện này. Những sở thích kiểu này cho ta thấy một con người tế nhị và giúp ta suốt cả cuộc đời. Mẹ hạnh phúc, John à, vì con đã tìm được một chỗ tốt như vậy. Nhiều cậu con trai bắt đầu làm việc sớm hơn nhiều, nhưng cũng không phải là tốt nếu ta ném chúng vào đời khi chúng còn quá trẻ, và chưa sẵn sàng để đương đầu với những khó khăn của cuộc sống. Giờ thì con đã là một người đàn ông. Con phải bắt đầu sống tự lập. Con hãy cố gắng hết mình, hãy làm cho con trở thành hữu ích, lương thiện và hạnh phúc. Đừng quan tâm đến chuyện làm giàu.
– Con nghĩ là con may mắn. Hãng Tiber đối đãi rất tốt với nhân viên. Ông Tiber bảo con rằng vấn đề bây giờ là học hỏi các khái niệm cơ bản của nghề, và sau này ông sẽ giao cho con những công việc khác. Con thấy in ra những sách hay là một công việc rất đáng kính và con thích thú khi được dự phần vào công việc ấy, cả khi một cách thật khiêm nhường.
– Nghe con nói, mẹ rất vui. Thật là một hạnh phúc khi ta yêu công việc của ta. Dì Jo có vui mừng không? - Bà Meg hỏi, bà đã mơ về một bảng hiệu tuyệt vời, treo nơi cửa một nhà xuất bản nổi tiếng, trên đó ta có thể đọc: Tiber, Brooke và công ti.
– Dì vui đến mức không thể không kể cho tất cả mọi người. Con đã có bao nhiêu là kế hoạch và con đã làm cho mẹ thất vọng nhiều lần nên con đã chờ cho thật chắc chắn trước khi kể. Con phải thuê Rob và Ted để chúng giữ dì ở nhà tối nay. Dì chỉ muốn chạy đến đây để đích thân kể cho mẹ nghe. Ông Tiber không làm mọi việc một cách vội vã, nhưng khi ông đã quyết định rồi, thì ta có thể tin tưởng.
– Đây là một ngày đẹp đối với mẹ, con yêu! Mẹ đã lo sợ, mặc cho tất cả tình thương của mẹ, là mẹ đã quá khoan dung đối với con trai, mặc dù những năng khiếu khiến cho nó bị phân tán. Giờ thì mẹ an tâm. Phải chi Daisy có thể hạnh phúc và Josie từ bỏ giấc mơ của nó, thì mẹ hoàn toàn thỏa mãn.
Demi để cho mẹ cậu vui mừng một lúc, trong khi cậu mỉm cười nghĩ đến một giấc mơ riêng nào đó mà bây giờ kể ra thì hơi sớm. Rồi với giọng người cha mà cậu hay dùng đến một cách vô thức khi nói chuyện với các em gái, cậu nói tiếp:
– Con bắt đầu tin là ông ngoại có lí khi bảo chúng ta cần phải chấp nhận số phận. Chúng ta không thể thay đổi gì nhiều. Con đã mò mẫm tìm đường đi, và hi vọng sau cùng đã tìm được chỗ thật sự dành cho con. Chúng ta hãy để Daisy hạnh phúc theo ý của nó, vì Nat là một chàng trai tốt. Nếu như cậu ấy trở về nhà an toàn, vào địa vị của mẹ, thì con sẽ để cho cả hai tự bay đi với đôi cánh của chúng. Rồi mẹ và con, chúng ta sẽ giúp bé Josie tìm được thứ thích hợp với em, sàn diễn hoặc một mái ấm…
– Mẹ nghĩ là con có lí, John à. Nhưng mẹ không thể không có những kế hoạch. Mẹ thấy Daisy gắn bó với Nat, và nếu như cậu ấy xứng đáng với nó, thì mẹ sẽ để cho cả hai được hạnh phúc như chúng muốn, như ông bà ngoại đã làm đối với mẹ. Nhưng đối với Josie, mẹ sẽ khác. Mặc dù ngày trước mẹ rất thích sân khấu, nhưng mẹ không nghĩ mẹ có thể để cho con gái yêu của mẹ trở thành diễn viên, mặc cho những năng khiếu hiển nhiên của nó.
– Lỗi tại ai? - Demi hỏi và mỉm cười khi nhớ lại những thành công của mẹ và tình yêu của bà đối với sân khấu nghiệp dư.
– Lỗi của mẹ, mẹ biết rất rõ. Làm sao có thể khác hơn được. Khi bọn con còn là những bé con, mẹ đã cho các con đóng kịch hài và mẹ đã dạy cho Josie các câu xướng khi nó còn nằm trong nôi! Sở thích của một bà mẹ phát triển trong các con của bà và bà nên để cho chúng làm những gì chúng muốn!
– Tại sao trong gia đình lại không thể có một diễn viên tài giỏi, cũng như một nhà văn, một mục sư hoặc một nhà xuất bản nổi tiếng? Chúng ta không chọn lựa tài nghệ cho mình, nhưng không nên vì vậy mà chôn vùi chúng với lí do đó là những thứ ta không thích có. Con nghĩ ta nên để cho Josie tìm lấy con đường đi của em. Có con đây để lo cho em. Nào, mẹ, cứ để cho mọi việc an bài.
– Mẹ không đồng ý, nhưng mẹ không thấy được nên làm khác như thế nào. Chúng ta hãy để cho Chúa quyết định, như bà ngoại các con hay nói khi bà phải làm một quyết định quan trọng và không biết nên quyết định như thế nào. Mẹ sẽ rất hạnh phúc nếu như biết được cuộc đời không làm cho nó khổ, thất vọng khi đã quá muộn để quay trở lại. Thật là khó để làm chủ được tất cả những gì nghề nghiệp lôi kéo theo. Mẹ biết chút ít về việc này. Nếu như không có người bố thân yêu của con thì mẹ nghĩ mẹ đã trở thành diễn viên rồi.
– Hãy để cho Josie làm rạng danh tên tuổi của chúng ta và cho thiên hạ nhìn thấy tài nghệ của gia đình chúng ta. Con sẽ giám sát em. Mẹ sẽ chăm lo cho em. Sẽ không có gì xấu xảy đến cho em đâu. Thật vậy mẹ à, sẽ không phải chút nào nếu người làm rung động trái tim mọi người vào dịp lễ Giáng sinh khi diễn vai chính trong vở kịch của dì Jo chống lại thiên hướng của con gái mình! Con thật sự tiếc là mẹ đã không trở thành diễn viên. Hơn nữa, chúng con cũng đã không có mặt trên đời nếu như đó là định mệnh của mẹ!
Bà Meg đỏ mặt khi nghe những lời tuyên bố của con trai và phải công nhận là những tiếng vỗ tay tán thưởng cũng tuyệt vời đối với bà không thua gì ngày trước.
– Mẹ đã xử sự thật ngốc, nhưng mẹ đã không cưỡng lại được sức hấp dẫn của sân khấu. Dì Jo và chú Laurie đã viết vai đó cho mẹ. Mẹ sẽ diễn cùng với các con. Ngay khi mẹ mặc chiếc áo cũ vào thì mẹ không còn là mẹ nữa. Mẹ có cảm giác như khi mẹ và các dì còn là những cô bé và diễn kịch trên gác xép. Nếu như Daisy đồng ý đóng vai con gái của mẹ thì thật là hoàn hảo. Với ba chúng ta, mẹ sẽ không có cảm tưởng là mình đang diễn kịch, mọi thứ có vẻ thật biết bao!
Demi bắt đầu đi tới đi lui trong phòng, như thể cái nóng từ lò sưởi bỗng đốt cháy má cậu.
– Mẹ có nghĩ là Alice sẽ diễn vai đó tốt hơn Daisy không? Daisy không có chút gì của một diễn viên cả, trong khi Alice đưa sự sống vào tất cả những gì cô ấy nói ra.
– Mẹ hoàn toàn đồng ý với con. Đó là một cô bé dễ thương. Mẹ rất yêu cô bé. Thế tối hôm nay cô bé làm gì?
– Cô ấy học tiếng Hi Lạp, con nghĩ như vậy. Đó là việc cô ấy thường làm vào giờ này. - Demi nói.
– Đó là một cô gái mẹ thích. Xinh đẹp, có giáo dục, nội trợ giỏi, một người vợ tuyệt vời cho một người đàn ông thẳng thắn và thông minh. Mẹ hi vọng cô gái sẽ tìm được một người như thế.
– Con cũng thế. - Demi nói khẽ.
Cậu cười với hàng sách như thể trong nhà tù bằng kính kia, các thi sĩ có thể thông cảm được với cậu và vui mừng trước nỗi đam mê của cậu.
Demi, một người biết lẽ phải, không bao giờ hành động mà không suy nghĩ kĩ. Hiểu được lòng mình một chút, cậu muốn chờ đợi cho tình cảm mới chớm này phát triển, giống như con sâu biến thành con bướm vậy. Cậu không nói gì, nhưng cặp mắt nâu của cậu nói lên nhiều điều. Nếu như trong các vở mà họ thường dựng có một đôi yêu nhau, thì chắc chắn là Alice và cậu sẽ đóng vai đó.
Cô gái học vì muốn lấy bằng một cách xứng đáng. Cậu phải làm việc trong ngôi trường rộng lớn mở cửa cho tất cả là Cuộc đời và ở đó mỗi người có thể thua hoặc thắng. Demi không có gì khác để dâng tặng ngoài bản thân cậu. Cậu khiêm nhường và tự coi mình là một món quà thật xoàng xĩnh chừng nào cậu chưa bộc lộ được khả năng có thể tự kiếm sống.
Không ai nhận ra tình thế, ngoại trừ Josie. Rất sợ anh trai nên em chỉ theo dõi anh như một chú mèo con, sẵn sàng tận dụng ngay một dấu hiệu nhỏ nhất của sự hèn yếu. Demi thường có thói quen chơi sáo buổi tối trước khi đi ngủ, diễn tả bằng nhạc những tình cảm tràn ngập tim cậu. Bà Meg và Daisy bận việc khác, không hề quan tâm đến những buổi tối chơi nhạc đó. Chỉ có một mình Josie là hiểu được chúng, và em chờ đợi thời điểm để trả thù Demi, người luôn bênh vực Daisy khi cô tìm cách hãm bớt cô em nghịch ngợm của mình.
Tối hôm đó, một cơ may đã đến với em, và em không có ý định bỏ lỡ.
– Nữ sứ giả của Thần Tình yêu đã đến! - Josie nói giọng đầy kịch tính.
– Và đó là em à? - Demi hỏi châm chọc.
– Chính em. Và em mang đến cho anh một thông tin quý báu. Của chị Alice. - Em nói thêm vừa làm dáng.
Demi đỏ mặt nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ.
– Thế à? Thế chị ấy muốn gì?
Cố kiềm chế ước muốn giật lấy bức thư khỏi tay em gái và đọc ngay, Demi bước chậm rãi về phía em, cầm lấy thư và mở xem.
– Mẹ cho phép chứ? - Cậu hỏi mẹ cậu.
Josie nôn nóng muốn biết thư nói gì.
– Thế chị Alice có hùng biện không khi chị ấy nói về tình yêu?
– Anh không biết!
– Anh không biết? Thế không phải chị ấy viết bức thư này hay sao? - Josie hỏi.
Demi bình thản nhìn em và đưa cho em phong bì.
– Đây là một lời mời đi nghe hòa nhạc tối mai. Em có muốn đọc không?
Dĩ nhiên là Josie không còn tò mò chút nào nữa một khi người ta đã đưa cho em lá thư. Nhưng em theo dõi Demi trong khi cậu đọc bức thư ngắn mà cậu ném ngay vào lửa.
– Em gái thân yêu, các vai diễn đã làm cho em trở thành lãng mạn. Vì chị Alice và anh thỉnh thoảng đóng vai những kẻ đang yêu trên sân khấu, nên em nghĩ ở ngoài đời cũng giống như thế. Đừng có mất thời gian với những chuyện tầm phào đó. Hãy quay lại công việc của em đi và đừng lo chuyện của anh. Anh tha lỗi cho em, nhưng đừng lặp lại nữa. Thật là bất nhã, các bà hoàng bi kịch không bao giờ hành động như thế cả.
Những lời này là đòn chí tử đối với Josie. Em nhún nhường xin lỗi và đi ngủ. Demi cũng làm thế, hạnh phúc vì đã tự kiềm chế được và cũng vì đã thắng được cô em gái quá tò mò. Nếu như cậu nhìn thấy nét mặt của em gái khi lắng nghe cậu thổi sáo, thì cậu không thể tin chắc mình đã thuần phục được cô. Vì trên nét mặt đó ta thấy cô không bị lừa và cô biết rất rõ anh cô đang yêu.
Các Cậu Bé Của Jo Các Cậu Bé Của Jo - Louisa M. Alcott Các Cậu Bé Của Jo