No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Gong Ji Young
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1703 / 40
Cập nhật: 2017-10-26 10:51:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Thời Đại Bị Đánh Cắp
hó khăn lắm mới tìm đưọc một căn gác xép nhỏ tại một xó Seoul. Nấu com ăn tối xong tôi dọn dẹp căn phòng rồi nghiêm túc bắt đầu viết sơ yếu lý lịch. Năm 1981 tốt nghiệp trung học nữ XX tại Seoul, năm 1984 bỏ ngang khi đang theo học khoa Duợc trường Đại học XX. Sau đó không còn gì để viết nữa.
Chẳng còn ai có thể nói cho tôi biết suốt mười năm trời tôi đã làm gì, và đương nhiên cũng chẳng có lấy một người để công nhận mười năm ấy của tôi.
Nhà xuất bản Khoa học Xã hội mà tôi tìm đến xin việc đang chuẩn bị xuất bản cuốn sách có tên Bí quyết thành công, vị tổng biên tập vói gưong mặt khắc khổ nói rằng tôi đã quá lớn tuổi để làm công việc này.
Đúng vậy. Tôi đã ba mươi hai và sắp bước sang tuổi ba mươi ba rồi. Hơn nữa lại là phụ nữ, kinh nghiệm không có, từng có tiền án, dù là án treo.
Anh Myeong Woo thi thoảng xuất hiện, mua đến cho tôi những vật dụng cần thiết. Cái đèn bàn đang bật đây cũng là của anh ấy mang sang cho tôi dùng.
Khi tôi hỏi tại sao, anh ấy liền đáp: Em không thích bóng tối còn gì.
Cái đài cát xét đang nghe nhạc này cũng là của anh ấy cho. Tôi tự hỏi, nếu mình thắc mắc thì anh ấy sẽ trả lời thế nào. Chưa biết chừng, có khi anh ấy sẽ bảo: Vì em thích giọng người khác thì thầm còn gì.
Rồi rất lâu không thấy anh đến.
… Bốn bề tĩnh lặng. Vừa có tiếng bước chân ai đó bên ngoài kia nhưng giờ cũng tắt ngấm. Vì tiếng bước chân mà giờ tôi phải chỉnh to lên tiếng nhạc khi nãy vừa vặn nhỏ.
Thật yên tĩnh. Thật là một đêm yên tĩnh. Cái sự yên tĩnh này thật buồn và dễ khiến con người ta bật khóc…
– Trong nhật ký để lại của No Eun Rim,
tháng 11 năm 1993.
Người đàn ông vẫn ngủ. Người đàn ông ấy làm việc ở bộ phận kế hoạch của nhà xuất bản nên không nhất thiết phải dậy sớm đi làm. Người vợ làm việc cho một công ty bảo hiểm đã đi làm từ sớm. Bên ngoài căn phòng anh ta ngủ, những tia nắng trong vắt của một ngày xuân muộn đang chiếu xuống nền bê tông. Dưới mặt sàn bê tông ấy, cô con gái năm tuổi của anh ta đang chơi đồ hàng, bắt chước sinh hoạt của người lớn. Đứa trẻ con chủ nhà cũng tầm tuổi con gái anh cùng chơi với cô bé.
Bọn trẻ chơi đồ hàng chán rồi dẫn nhau ra ngoài. Con ngõ bên ngoài căn nhà cũng tràn ngập ánh nắng. Sau khi con chó vàng bới đồ ăn trong thùng rác cụp đuôi xuống lỉnh mất khỏi ngõ, hai cô bé phát hiện ra một con khỉ bông bị vứt bên cạnh thùng rác. Con khỉ bông quá cũ đến nỗi bông trong bụng lòi hết ra. Cô con gái của người đàn ông đột nhiên muốn chơi con khỉ bông đó. Nhưng đứa bé sáu tuổi con chủ nhà lại cướp mất nó. Sáng nay cô bé đã đồng ý với mẹ mình, vứt bỏ con khỉ bông, nhưng khi thấy người khác thích nó, cô bé lại nghĩ rằng thật ra nó vốn thuộc về mình. Con gái người thuê nhà và con gái chủ nhà đánh nhau vì một con khỉ bông đã rách lòi cả bông. Đánh nhau rồi khóc. Tiếng khóc đã đánh thức người đàn ông. Anh ta dậy và đi ra đầu ngõ, trông thấy con khi lòi cả bông ra ngoài trông như lòi nội tạng, và con gái mình đang khóc. Trong đôi mắt to tròn như mắt nai của anh ta, lòng trắng dần bao phủ, rồi đột nhiên anh ta gào lên như một con dã thú. Người đàn ông đột ngột xuất hiện khiến cả hai đứa bé đang tranh nhau con khỉ bông sợ xanh mặt. Mấy người phụ nữ lớn tuổi đang muối kim chi trong khu thập thò ló đầu ra xem có chuyện gì, bà chủ nhà vừa đi chợ về cũng giật mình sợ hãi. Người đàn ông đang đánh cả con mình lẫn con chủ nhà.
Vừa đánh anh ta vừa nói:
— Không được như thế! Như thế là hư! Như thế là hư! Có biết không hả!
Cuối cùng chỉ còn lại tiếng di chuyển đồ đạc. Bà chủ nhà yêu cầu họ chuyển đi ngay lập tức, dù có trả thêm bao nhiêu tiền bà ta cũng không chứa nữa. Đây là lần chuyển nhà thứ mười lăm rồi. Đến cả người vợ hằng đêm vẫn tóm cổ tra hỏi anh ta có phải là nhân viên cấp cao của ANSP5 hay không giờ cũng không thể chịu nổi nữa.
— Tôi cũng định cố gắng nhịn đấy. Nghĩ đến các con, nghĩ đến anh của ngày xưa tôi cũng đã chịu đựng rồi. Nhưng giờ tôi không tài nào tiếp tục chịu đựng cái địa ngục này nữa.
Nước mắt của cô đẫm trang hồ sơ. Còn anh ta thì bị cưỡng chế đưa vào bệnh viện.
Nhìn mặt Eun Cheol trắng bệch như tờ giấy, biểu cảm cứng đờ trên khuôn mặt càng khiến anh trở nên đáng sợ. Bẵng đi vài năm không gặp, giờ đây đối mặt với người bạn cũ, thần kinh lại không bình thường, việc hỏi thăm xem mọi chuyện thế nào thật không dễ dàng, ít nhất còn khó khăn hơn cả quyết tâm đi đến Yongin sáng nay. Trong bộ đồ bệnh viện, Eun Cheol dường như chỉ còn da bọc xương. Giống như bộ da khô con rắn lột xác xong bỏ lại, Eun Cheol dường như đã biến mất, chỉ còn bộ da mang hình dáng Eun Cheol mà thôi. Đó không phải là Eun Cheol mà ngày xưa anh quen. Không thể nói chính xác được là gì nhưng chắc chắn ở bộ da ấy thiếu những thứ vô cùng quan trọng.
“Cậu có nhận ra tôi là ai không?”
Anh khẽ hỏi. Vốn định hỏi người đứng trước mặt đây có phải Eun Cheol hay không nhưng không sao thốt nổi nên lời. Thật bất ngờ, Eun Cheol bỗng mỉm cười với thái độ niềm nở.
“Đương nhiên. Chẳng phải là Myeong Woo đấy sao?”
Giọng nói của cậu ấy thật hay. Bên ngoài nhìn vào, cậu ấy giống như cái vỏ rỗng nhưng giọng nói thì đúng là của Eun Cheol ngày xưa, một giọng nói rất trong trẻo. Vào kỳ nghỉ hè, khi Eun Cheol gọi điện đến nhà anh, mỗi lần chuyển máy mẹ anh đều bảo, làm sao mà không có cô nào chết mê chết mệt chất giọng của cậu ấy cơ chứ. Eun Cheol cười với khuôn mặt chảy xệ vì thuốc thang. Hai người họ bắt tay nhau. Tay cậu cũng lạnh như tay Eun Rim vậy. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Myeong Woo đã ước rằng tất cả những chuyện này đều chỉ là một giấc mơ. Rằng có thể lại thấy một gương mặt rạng rỡ, đột ngột ló ra, đập anh đánh chát rồi hỏi anh có giật mình không. Hẳn là mong ước hão huyền. Myeong Woo buông tay Eun Cheol ra và ngồi xuống bên cửa sổ vẫn còn chút nắng ấm mùa thu. Ánh sáng mặt trời khiến khuôn mặt Eun Cheol có sức sống hơn. Eun Cheol hơi nheo mắt lại nhưng hình như cũng không né tránh ánh nắng.
“Sống sao rồi?”
Myeong Woo hỏi. Eun Cheol lại cười.
“Thì cũng tàm tạm.”
Lời nói chững lại giữa hai người. Gió thu mát rượi đang thổi ngoài khung cửa phòng thăm bệnh. Lẫn trong tiếng gió là tiếng hát rất đẹp của một nam ca sĩ nào đó.
Chỉ là hôm nay, chỉ một hôm nay thôi
Dù thân này có đẹp đến mấy
Ngày mai, khi ngày mai đến
Liệu rằng tất cả có nhạt phai.
Chỉ là khoảnh khắc, chỉ một khoảnh khắc này thôi.
Cái đẹp, người là của tôi
Nhưng cái chết đến, đến thật rồi.
Tôi mãi chỉ là cái bóng đơn côi.
Tiếng hát như bay lên trời thu. Là bài hát anh nghe lần đầu nhưng lại xuyên thấu tâm can anh. Thực ra trước đây cũng từng có trường hợp tương tự. Khi anh và Eun Cheol còn là sinh viên mới nhập trường, cả hai cùng nằm dài trên bãi cỏ đọc sách, cũng đã có lần vì một tiếng hát từ xa vọng lại mà sởn cả tóc gáy. Không biết ai đang hát nhỉ? Anh nghĩ có lẽ là một bệnh nhân nào đó có giọng hát hay mới chuyển về đây. Chắc là vậy. Chắc chắn là một bệnh nhân. Bởi vì các bác sĩ không thể nào hát một bài hát u sầu như vậy được. Giọng hát đó chỉ có thể là giọng của một người đã từng bị cướp mất thứ gì. Hình như Eun Cheol không hề để ý đến tiếng hát. Cậu cứ ngồi như thế, nhìn về phía trước.
“Ăn uống được không?”
“Cũng được.”
“Tôi định tới cùng Eun Rim nhưng không liên lạc được với cô ấy.”
“Thế à? Eun Rim giỏi trốn lắm.”
Khuôn mặt Myeong Woo thoáng nét ngại ngùng.
“Này… Mấy người bạn đều đang bàn về chuyện của cậu đấy.”
“Ừ. Tôi có thấy trên báo. Mấy câu chuyện nhảm nhí người ta dựng lên về tôi.”
Khuôn mặt Myeong Woo đanh lại. Anh nghĩ nếu cứ không đối thoại được với nhau thế này, chưa biết chừng sẽ hết hy vọng. Eun Cheol nhìn quanh rồi nhích người lại gần Myeong Woo đang ngồi cách anh một cái bàn.
“Cậu có thể giữ bí mật cho tôi không?”
Thật là một câu nói bất thường. Hướng về phía Eun Cheol, Myeong Woo gồng vai lên.
“Bọn khốn nào đó đã vứt một cái xác vào thùng rác trước cửa nhà tôi, cố tình đấy. Cái xác ấy bị tra tấn nội tạng lòi cả ra. Phải mau mau công bố sự thật này. Cậu hiểu ý tôi không? Mẹ bọn trẻ giờ đây đã hoàn toàn đứng về phe chúng rồi. Nghe nói bọn chúng còn đang vạch một âm mưu rất lớn nữa. Phải nhanh thông báo cho giới báo chí. Cậu hiểu không?”
Buổi thăm viếng kết thúc chóng vánh. Chẳng thế nghe tiếp câu chuyện hoang đường bất tận của Eun Cheol, Myeong Woo đành bảo với y tá rằng cuộc gặp mặt của bọn họ đã kết thúc. Được y tá dìu đi, Eun Cheol nhếch miệng cười xoay người nhìn Myeong Woo. Myeong Woo cũng cười lại.
Myeong Woo đi chầm chậm về phía bãi đỗ xe. Bệnh viện này thật đẹp. Có lẽ vì nằm chếch về phía Nam so với Seoul nên ở đây lá vẫn chưa rụng hết, hàng cây san sát chạy theo con đường bên trong bệnh viện ra tới tận ven hồ. Rừng phong phía sau bệnh viện đỏ rực như hoa. Bầu trời xanh soi bóng xuống mặt hồ, khiến cho nước hồ cũng như được nhuộm màu xanh của trời. Một vài bệnh nhân đang dạo bước bên con đường ven hồ trong trang phục màu xanh giống hệt Eun Cheol khi nãy. Đây đó vọng lên tiếng cười nói của các cô y tá mặc váy trắng và áo len hồng.
Myeong Woo không đi thẳng về phía bãi đỗ xe mà dừng chân một lúc bên hồ nước. Sóng nước vỗ về dưới chân anh. Nếu không có những rễ sen khô héo thì chắc chẳng ai nhớ mùa hè vừa qua, nơi này đã nở rực những bông sen. Anh băn khoăn không biết nếu Eun Cheol nhìn xuống hồ nước này cậu sẽ nghĩ gì. Liệu cậu ấy có thấy cái hồ thật đẹp không?
Lúc này đứng bên hồ, Myeong Woo thấy hồ nước quả thật rất đẹp. Ngay lúc này đây, chỉ cần thấy nó đẹp là được, không cần có bất kỳ suy nghĩ phức tạp nào khác. Nhưng thiên nhiên có đẹp đến đâu thì giờ Eun Cheol cũng chẳng thể cảm nhận được nữa. Quá muộn rồi. Nước sông cứ chảy, hoa cứ nở, phù du cứ trôi, lá vàng cứ rụng. Tuổi trẻ của chúng ta rồi cũng sớm tàn thôi. Cứ vậy rồi cả cái đẹp cũng chẳng còn mang cảm xúc đặc biệt gì nữa, chỉ còn lại đó phong cảnh gò bó.
Myeong Woo ra khỏi bệnh viện và lên xe. Lúc khởi động máy, anh lại nhớ đến tiếng hát ban nãy trong phòng thăm bệnh. Không phải cả bài mà khúc hát cuối cứ trở lại trong anh rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cái đẹp, người là của tôi
Nhưng cái chết đến, đến thật rồi.
Tôi mãi chỉ là cái bóng đơn côi.
Anh nhớ đến ánh mắt cô quạnh của Eun Cheol khi hai người ngồi đối diện nhau. Giờ không nhất thiết phải hát những bài về giai cấp, về dân tộc hay lịch sử nữa, chỉ cần hay thôi là được, chỉ cần đắm mình thưởng thức mà không cần phải nghĩ ngợi gì. Tiếc rằng đôi tai của Eun Cheol đã không còn nghe được thứ âm nhạc này nữa. Giờ đây, khi những gì chúng ta thừa hưởng, sở hữu, hay tiếp thu đều chẳng có gì quan trọng, thì Eun Cheol lại bị giam chặt trong một ảo tưởng khác, giống như Eun Rim bị cái gọi là hy vọng chi phối.
Sống hơn ba mươi năm trời, vẫn thấy mọi thứ trong quá khứ đều tốt đẹp thì thật bất hạnh biết bao. Myeong Woo đã chớp mắt mấy lần. Vì tầm nhìn bị phủ mờ. Và vì anh đang khóc.
Myeong Woo dập thuốc lá. Cửa nhà Eun Rim đã khóa ba bốn hôm nay. Anh nghĩ lần này chắc cũng uổng công đến đây, nhưng vẫn tự nhủ sẽ đợi thêm lúc nữa, trong khi hút hết một điếu thuốc khác. Gió thốc qua con ngõ nhỏ. Thu muộn, tiết trời tuy vẫn duy trì ở mức ấm áp nhưng không phải ở nơi này. Tại đây chỉ có gió mạnh mà không có nổi một tia sáng mặt trời.
Anh bước xuống con dốc và rẽ vào một quán ăn Trung Quốc gần đó. Tối đến nên bụng cũng đói. Người đàn ông đang ngủ gục trên chiếc bàn cạnh lò sưởi đã nguội than mở bừng mắt khi nghe tiếng anh bước vào. Myeong Woo phân vân không biết có nên về nhà luôn không. Quả thật anh cũng không biết cứ chờ đợi không mục đích thế này rốt cuộc có ý nghĩa gì. Nhưng vì ngoài trời quá lạnh mà thân thể lại rã rời, anh vô thức ngồi ngay xuống ghế. Anh đưa mắt nhìn quanh quán. Những bọc hành tây và củ cải muối chất đầy một góc tường trông thật xấu xí. Trên bức tường nham nhở vữa rụng treo một cuốn lịch hình cô gái mặc bi ki ni. Gương mặt cô diễn viên chỉ mặc độc chiếc bi ki ni trong tiết trời giá rét tháng Mười một thật trống rỗng.
Anh gọi một suất mì hải sản rồi lắng nghe tiếng gió bên ngoài khung cửa kính mờ mịt của quán. Hình ảnh Eun Rim xanh xao bước đi như đông cứng trong cơn gió lạnh đâu đó ngoài kia bỗng hiện ra trước mắt anh. Sao lại thế nhỉ, mỗi lần nghĩ đến Eun Rim là anh lại có những linh cảm chẳng lành.
Sáng thức dậy liền nghĩ đến cô. Giữa đêm lại lo không biết khí ga sưởi trong phòng Eun Rim có bị rò rỉ không. Ngày mưa cũng khiến anh rối bời không yên, chỉ sợ Eun Rim gặp mưa rồi ho ra máu, gục ngã bên đường. Tóm lại, chính Eun Rim cũng chẳng ngờ Myeong Woo thường xuyên ghé qua chỗ mình, chỉ vì những tưởng tượng này.
Chủ quán đưa ra đĩa củ cải muối, Myeong Woo gọi thêm một chai rượu sô chu, và chỉ lát sau anh đã uống cạn cả chai cũng như húp cạn nước dùng của món mì hải sản vô vị, chán ngắt không có gì ngoài màu nước đỏ au.
Khi anh quay lại nhà Eun Rim một lần nữa, cửa vẫn khóa. Mùa thu trời nhanh tối, gió đêm càng lúc càng thổi mạnh. Không khí lạnh như cắt. Anh ngậm điếu thuốc đứng quay lưng lại. Vừa quay người anh chợt trông thấy dưới ngọn đèn đường phía xa xuất hiện một bóng hình. Tim anh hẫng một nhịp. Đó là Eun Rim.
Không biết có phải do đi lên dốc không mà mũi và đôi gò má hốc hác của cô đỏ ửng lên thấy rõ dưới ánh sáng vàng của ngọn đèn cao áp. Trông thấy Myeong Woo, gương mặt mệt mỏi của Eun Rim lộ vẻ mừng rỡ.
“Anh đến khi nào vậy?”
Eun Rim lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa, hổn hển hỏỉ.
“Em vừa đi đâu về à?”
Khi nãy anh vẫn mong chỉ cần không có chuyện gì xảy ra với Eun Rim là được, nhưng giờ lại hỏi bằng giọng cộc cằn. Anh cũng không hiểu tại sao mình phải nổi giận như vậy nhưng vẫn tiếp tục nói:
“Hôm qua hôm kia nhà đều bỏ trống.”
“Ôi, em xin lỗi. Em không biết anh sẽ đến.”
Eun Rim vội vàng vừa bước vào nhà vừa trả lòi. Anh theo cô vào phòng. Sau cánh cửa chính là đến ngay căn bếp, một căn phòng chuồng gà điển hình.
“Em tìm được việc làm rồi.”
Vừa cởi áo khoác Eun Rim vừa nói với giọng vui vẻ. Cô yên lặng một lúc chờ đợi nhưng Myeong Woo không hỏi cô là việc ở đâu. Chắc do đã ngà ngà say, anh không có tâm trạng hỏi những câu như thế. Eun Rim quan sát thái độ của anh một lúc rồi cất tiếng:
“Lần nào nộp hồ sơ cũng trượt, nhưng có một siêu thị ở lối vào chợ dưới kia đang cần thu ngân. Em đã quyết định làm thử ở đó. Tiền công chẳng đáng bao nhiêu nhưng thời gian làm việc cũng tốt, từ chín giờ sáng đến sáu giờ tối. Chủ siêu thị là một cặp vợ chồng, tối thì có một ông chú là nhân viên nhà nước đến thay ca. Vậy nên thời gian còn lại em cũng có thể thử làm việc gì khác.”
Nụ cười của Eun Rim bỗng tắt lịm khi thấy ánh mắt cứng rắn của Myeong Woo. Eun Rim vén tóc ra sau tai cười buồn.
“Làm thế nào được chứ? Em bằng cấp không có, năng lực cũng không. Hơn nữa em còn phải trị bệnh.”
“Em có thể đợi thêm một thời gian nữa mà.”
Nghe cô bảo sẽ làm thu ngân ở siêu thị khiến sống mũi Myeong Woo cay cay. Anh chợt nghĩ đến chiếc phong bì đã để ở túi trong áo măng tô từ hôm kia, nhưng vẫn chưa tìm ra cách nào đưa nó cho Eun Rim mà không làm tổn thương lòng tự trọng của cô. Lần này đến, anh vốn định lắp cho cô một cái điện thoại. Nhờ chuyển thể kịch bản phim truyền hình thành tiểu thuyết mà anh cũng kiếm được kha khá tiền. Anh muốn chuyển số tiền đó cho Eun Rim, bảo cô thay vì làm thu ngân siêu thị thì đi học bổ túc biên tập hay cái gì đó đến khi có được bằng cấp. Anh muốn giúp cô điều này.
“Vậy nên em ra ngoài một chuyến, quay đi quay lại thoắt cái đã ba ngày. Em thực sự không biết anh đến mà. Anh dùng cà phê không? À khoan, anh vẫn chưa ăn tối đúng không? Em nấu cơm anh ăn nhé?”
“Em đi Gyeongju phải không?”
Anh bất ngờ hỏi như chặn đường cô. Ánh mắt hai người gặp nhau.
Sự thật là dù Eun Rim có khóa cửa bỏ nhà đi đâu đó một tháng anh cũng chẳng có lý do gì để giận. Nhưng khi vừa nói ra từ Gyeongju, ngực anh như bị bóp nghẹt. Nơi đó có Geon Seop, và bọn họ dẫu sao vẫn là vợ chồng. Vợ đến gặp chồng vốn là chuyện hoàn toàn chính đáng, nhưng không hiểu sao hễ nghĩ đến anh lại thấy hết sức kích động. Anh tự nhủ, vậy thì Myeong Woo, rốt cuộc mày là cái gì chứ? Nhưng chẳng ai biết được tâm sự của anh. Myeong Hee, Yeo Kyeong cũng đã hỏi nhưng anh không trả lời được. Cuối cùng anh nghĩ chẳng việc gì phải trả lời. Anh ngồi xuống, cố hết sức bình tĩnh. Với khuôn mặt như chìm sâu trong suy nghĩ, Eun Rim đổ nước vào ấm cà phê, rồi sau đó rót cà phê hòa tan ra cốc.
Anh lấy ra một phong bì trong túi áo, đặt như vứt xuống trước chỗ Eun Rim ngồi. Đó là bức thư thông báo của ủy ban đối sách về vụ No Eun Cheol. Eun Rim có chút bối rối trước thái độ của anh. Myeong Woo lạnh lùng nói thêm:
“Kyeong Sik bảo sẽ sớm ghé thăm em.”
Anh nói ngắn gọn như thể nguyên do việc đến tìm cô suốt ba ngày qua chỉ có vậy. Eun Rim rút những thứ bên trong phong bì ra đọc. Myeong Woo châm thuốc hút trong yên lặng.
Sau khi đọc hết, cô chống một tay lên đầu gối.
“Nhưng mà, liệu có hy vọng gì không?”
Ngay cả anh cũng cho rằng đã quá muộn. Sự việc xảy ra từ năm 1983. Cảnh sát tìm tới nơi ở của một tiền bối đang bị truy nã và bắt anh đi. Mười ngày sau, khi được thả ra, Eun Cheol đã không còn là Eun Cheol ngày xưa nữa. Nhưng đó đã là chuyện của mười năm trước rồi, chứng cứ hay hoàn cảnh không dễ gì mà xác định được. Chưa kể, Kyeong Sik cũng đã thở dài bảo, khó có luật sư nào chịu nhận vụ án này.
“Nếu tin chắc là có hy vọng thì sẽ có chứ.”
Eun Rim nhìn Myeong Woo, mắt loáng ánh nước. Myeong Woo né tránh ánh mắt cô. Hơi rượu trào ngược từ cổ lên mũi anh. Eun Rim cũng nuốt nước bọt trong cổ họng rồi lại nói:
“Em nấu ít cơm nhé, hay ra ngoài ăn?”
“Em có rượu không?”
“Hình như anh vừa uống rượu à?”
“…”
“Em còn nửa chai sô chu, để em lấy cho anh.”
Eun Rim bước vào căn bếp gió lùa thông thống, lấy chai rượu sô chu, củ cải khô và tỏi muối, bày lên khay rồi mang ra.
Không nói một lời, anh rót rượu cho mình và Eun Rim rồi một mình uống cạn hai chén đầy ăm ắp.
“Em đã làm sai gì sao?”
Eun Rim hạ giọng hỏi. Anh không nói gì.
“Ba ngày liên tục đến tìm em mà không gặp nên anh giận sao?”
Eun Rim lại hỏi. Lúc này anh mới ngước mắt lên. Eun Rim đang chăm chú nhìn anh.
“Không, chỉ là anh tự giận bản thân mình thôi. Trong khi em đến Gyeongju tìm Geon Seop để ăn mừng vì tìm được việc, anh lại lo lắng rằng không biết khí sưởi có bị rò không, không biết có phải vì vướng mắc gì vụ Geon Seop mà em phải đến phòng điều tra không nên ngày nào cũng đến tìm. Vậy nên anh giận chính mình. Đúng là ảo giác! Tuy mỗi người mỗi khác nhưng Eun Cheol đang bị mắc kẹt trong đó, No Eun Rim cũng thế và giờ đến anh cũng vậy.”
Vốn dĩ anh không định nói những lời này với Eun Rim, chỉ muốn uống một chén nữa rồi về nhà ngủ, nhưng cuối cùng lại không kìm nổi tự mỉa mai mình.
“Anh đã đến chỗ anh trai em à?”
Đôi mắt to tròn của Eun Rim hướng về phía anh.
“Đến chứ. Trong khi No Eun Rim đến bên chồng thì anh đến tìm người bạn suýt trở thành anh vợ mình đấy.”
“Anh đừng uống nữa.”
Eun Rim vươn tay ngăn chén của Myeong Woo. Ánh mắt hai người gặp nhau. Myeong Woo gạt tay Eun Rim ra như người say và lại nâng chén lên. Sao lại vậy, mình sao lại vậy, anh tự hỏi, nhưng cũng chẳng thể ngăn nổi bản thân. Giống như chiếc xe đạp đã bắt đầu lao xuống dốc, anh cũng đang trượt xuống không có điểm dừng. Anh tự hỏi, từ năm hai mươi tuổi lên Seoul học đại học, trong suốt mười năm sau đó mình đã làm gì? Anh bỏ vợ mà không biết cô ấy đang mang trong mình đứa con gái của anh, và sống với niềm tin về việc bắt đầu một cuộc đời mới. Nhưng thực sự trong suốt ba năm qua anh đã làm gì và sống thế nào để bù đắp lại quãng thời gian mười năm ấy? Anh rót chén cuối rồi nhìn Eun Rim.
Eun Rim châm một điếu thuốc. Thái độ lạnh nhạt lạ thường khiến người ta khó chịu.
“Mọi người hóa ra đều như vậy. Tầt cả đều tuyệt vọng.”
“Vì chúng ta đều ngu ngốc.”
Eun Rim bỗng nhặt những giấy tờ về Eun Cheol dưới đất, ném xoạch vào góc phòng rồi ôm lấy đầu. Myeong Woo uống nốt chén cuối, tiếp tục nói với Eun Rim:
“Em đúng là đồ ngốc, mấy người công nhân London có khổ sở thì liên quan gì đến em cơ chứ. Dù họ sống chen chúc trong một nơi như chuồng heo thì có liên quan gì đến em mà nghiên với chẳng cứu, định phát biểu thuyết tư tưởng mới chắc? Sinh ra ở một đất nước nhỏ bé tận cùng trái đất mà còn muốn cứu thế giới cái nỗi gì? Chẳng qua chỉ làm đau lòng cha mẹ mình thôi. Thế rồi để được thế gian này đối đãi ra sao? Thật là ngu dại quá. Thà rằng lúc đó em nên học lấy cái bằng lái xe còn hơn. Hay là học tiếng Anh giao tiếp, chơi ten nít, hoặc đi xem triển lãm tranh của Chagall. Giết chết cả đứa con trong bụng, rốt cuộc cũng được cái trò trống gì chứ.”
Tay vẫn đang ôm đầu, Eun Rim từ từ ngẩng lên. Khói thuốc xanh lởn vởn xung quanh, ánh mắt anh lóe lên như đốt nóng không gian. Tuy biết rằng anh chỉ lỡ lời, nhưng môi Eun Rim vẫn không ngừng run rẩy, trong đôi mắt cô đong đầy nước mắt. Anh cảm thấy mình còn có thể tàn nhẫn hơn nữa.
“Sao, em buồn à? Đáng lẽ anh không định nói, nhưng em cần phải biết những điều này. Muốn nghe anh nói tiếp không? Đến nước này rồi thì cần gì quan tâm ai người ta nghĩ sao. Đến nước này rồi thì em hối hận cũng có ích gì. Em cần phải giải phóng bản thân. Cần phải tỉnh ra, hiểu rằng một mình em dù sao cũng chẳng thể thay đổi thế giới. Tại sao bị bắt lại phải cắn răng chịu cực hình? Vì cái gì mà khăng khăng khiến bản thân giống như một con thú trần trụi? Đằng nào chẳng chịu thua sự tra tấn đó. Đằng nào chẳng khai nhận. Đau đớn cũng đã đau rồi, việc gì phải vừa ăn phân của chính mình vừa nhận tội? Rốt cuộc là vì sao?”
“Đừng…”
Eun Rim khó nhọc mở miệng, khuôn mặt cô đanh lại. “Đừng… anh đừng nói bừa như vậy với em. Em vẫn chưa tha thứ hoàn toàn cho anh đâu.”
Có thứ gì đó vừa giáng xuống đầu anh một cú thật nặng nề. Anh không thể không nhìn về phía Eun Rim. Ánh mắt anh dán chặt vào khuôn mặt nhợt nhạt như tờ giấy trắng và bờ môi run run của cô. Anh định nói gì đó nhưng Eun Rim lại mở lời: “Anh tưởng rằng, em, đã tha thứ hoàn toàn cho anh ư? Không đâu. Anh muốn em phải làm sao để tha thứ hả?”
Eun Rim cương quyết bắt lấy ánh mắt của anh.
“Anh nói anh Geon Seop ư? Đúng vậy, em tìm được việc nên đã đến Gyeongju gặp anh ấy đấy. Anh nghĩ anh có tư cách gì mà dám nói thế với em? Đúng vậy, anh Geon Seop đã không bỏ rơi em. Anh ấy căm ghét anh và ngày ngày làm khổ em nhưng anh ấy không bỏ em. Còn anh đã bỏ rơi em. Anh đã hứa, lời hứa mà anh không thể giữ, chỉ để chiếm hữu em trong một đêm. Nhưng người phải trả giá đắt không phải là anh – kẻ bội ước, mà lại là em. Là em và anh Geon Seop! Đúng thế. Như anh đã nói, cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng… Đúng thế đấy! Ôm mộng hão huyền, em đã giết chết đứa con trong bụng, khi em giạng hai chân cố rặn mà đẩy đứa con đã chết của anh ra, khi em gào thét như điên như dại thì chính anh ấy là người đã nắm lấy tay em chứ không phải anh. Thế mà anh lại mỉa mai khi em đi thăm anh Geon Seop, mỉa mai cả người đã từng là bạn của anh. Chỉ thế thôi sao? Chẳng phải đã có lúc anh vứt bỏ em bởi cái gọi là cuộc cách mạng gì đó sao. Thứ mà anh đã vứt bỏ em để chọn lấy, giờ ở đâu rồi?”
Eun Rim thở không ra hơi, lời nói trở nên đứt quãng. Nước mắt nối nhau chảy dài trên gò má cô. Eun Rim đưa tay lau đi những giọt nước mắt. Anh đờ ra, như thể vừa trúng một đòn chí mạng. Từ bàn tay cầm điếu thuốc cho đến bờ vai đều cứng đờ như không thể cử động.
“Đừng… đừng nói nữa.”
Tay anh run run dụi điếu thuốc xuống gạt tàn. Anh thấy hết sức ghê tởm những lời mình vừa nói khi nãy.
“Làm gì mà anh tuyệt vọng vậy? Sao anh lại ngu ngốc thế? Vì thời tuổi trẻ anh chẳng được hẹn hò đúng nghĩa, không học lái xe, học hành thi cử cũng chẳng đâu vào đâu, vì thế nên giờ anh thấy nuối tiếc ư? Thế nên giờ đây anh nói chúng ta khi đó đều ngu ngốc, anh có thể dễ dàng nói chúng ta đều thất bại sao? Cái gọi là nuối tiếc của anh chỉ đến thế thôi sao? Những ngày tháng nỗ lực của chúng ta anh thấy chỉ có thể đổi lấy cái bằng lái xe thôi ư?
Không đâu, cũng có những người không tuyệt vọng chứ. Những người không quên, những người vẫn ghi nhớ cả những người bạn đã chết hay phát điên… Những người đó nhất định sẽ dựng dậy đất nước này. Ngay bây giờ, ngay trong thời đại của chúng ta… Đúng thế, như anh đã nói, những người trẻ tuổi đi qua thời đại của chúng ta không có đến một cái bằng lái xe… Những người đó sẽ trở thành tổng thống, sẽ trở thành những nghệ sĩ. Không phải những kẻ giả tạo, mà là những người bạn thực sự… Không phải những kẻ chỉ biết đòi quyền lợi mà không hề hành động, không phải những kẻ phủ định quá khứ, cũng không phải những kẻ vì sắp phải thi mà phớt lờ buổi mít tinh bên ngoài thư viện… mà là những người chẳng còn lòng dạ nào chơi ten nít nữa bởi bạn bè bị bắt, và cả những người khóc lóc nằm trên phố, tự trói lấy nhau để không bị kéo đi.”
Anh cúi đầu im lặng. Eun Rim nhìn anh rồi lại nói tiếp: “Vậy mà anh mong em mỗi ngày ngồi đây như tượng đá đợi anh không biết lúc nào thình lình xuất hiện sao? Anh mong em dù nghe tiếng gió ngoài cửa sổ cũng bật dậy với hy vọng là anh, rồi tập trung cao độ dỏng tai lên nghe tiếng bước chân xa dần ngoài ngõ sao? Giờ cách mạng kết thúc, thế giới chấm hết rồi, anh mong em trải nghiệm thứ tình yêu chưa có ở tuổi hai mươi, mong em vẫn phải yêu anh, mặc cho chồng em bị giam hay kết án chung thân em cũng vẫn đợi anh, người chuyên viết tự truyện cho những kẻ tư bản bẩn thỉu? Mong em một lần nữa lại ôm hy vọng sao? Anh đến để kiểm chứng xem có đúng vậy không chứ gì, xem em có còn ôm mộng như thế hay không chứ gì? Phải không?”
Dứt lời, Eun Rim nhìn vào hư vô, rồi ngay lập tức lấy hai tay bưng mặt. Bờ vai cô run lên bần bật. Khuôn mặt anh đỏ lên vì bẽ bàng.
Anh không đến vì cảnh này. Anh chỉ muốn tìm người chia sẻ nỗi buồn. Anh chỉ muốn kiếm tìm một lối thoát hiểm sáng ánh đèn xanh lá. Nhưng lời nói của anh lúc nào cũng ngược với ý nghĩ, anh muốn bày tỏ tấm lòng thế này nhưng lời nói ra lại thành cái gì đó khác xa. Anh đút hai tay vào trong túi, cảm nhận được chiếc phong bì trắng đang nằm ở túi trong của chiếc áo măng tô.
Đúng vậy. Eun Rim sẽ không đời nào chấp nhận những ý tốt vu vơ của anh. Đến giờ anh mới ngộ ra, rõ ràng như thể đầu vừa bị bổ làm đôi viết lên rõ rành rành “Đúng là vậy”. Dù cho Eun Rim có chảy máu mũi, có ngất đi thì như cô nói, cô cũng sẽ không nhận những đồng tiền được trả nhờ viết thuê cho bọn tư sản bẩn thỉu. Đúng vậy. Đó mới là Eun Rim. Ánh mắt mạnh mẽ như tấn công này mới chính là cô. Đứng trước cuộc sống, đứng trước khổ đau, dù ngày mai cô gục ngã nhưng ngày hôm nay cô vẫn sẽ ngẩng cao đầu.
“Anh xin lỗi. Anh không có ý đó. Chỉ là anh lo lắng cho em thôi.”
Anh không thể nói hết câu. Bỗng nhiên anh có suy nghĩ rằng từ nay sẽ không thể đến tìm Eun Rim nữa. Dường như anh không thể bình thản đối diện với cô được nữa. Lúc này đây anh cảm thấy cực kỳ chông chênh như thể đứng trên vách đá lộng gió. Nỗi lo sợ kỳ lạ ấy bao trùm lấy trái tim anh.
“Anh về đây.”
Anh mệt mỏi đứng dậy.
“Khoan đã.”
Eun Rim chợt gọi với theo bóng lưng anh đang quay đi. Anh dừng lại, hai tay vẫn đút trong túi. Eun Rim cũng đứng dậy.
“Rốt cuộc anh lo sợ điều gì vậy?”
Giọng nói của Eun Rim tuy vẫn nghẹn ngào nhưng đã dịu đi nhiều. Anh tránh ánh mắt cô, cầm tay nắm cửa đứng im. Đây rốt cuộc là ý gì, anh không thể hiểu được. Anh không thích rơi vào tình trạng mơ hồ thế này.
“Anh… anh không sợ gì cả.”
“Nếu vậy, tại sao bên em anh luôn bất an? Tại sao anh luôn luôn ngang ngạnh, tự hành hạ mình? Tại sao?”
Eun Rim rưng rưng nước mắt nhìn anh.
Anh cảm thấy một nỗi thôi thúc muốn ôm Eun Rim đang chực khóc vào lòng. Anh muốn ôm lấy cô và thật tâm nói lời xin lỗi. Về những năm tháng ấy, về khoảng đời trẻ dại ấy. Giá như năm tháng và quãng đời xưa chấp nhận lời tạ tội của anh. Nhưng anh chẳng thể nói gì, chỉ cúi đầu né tránh ánh nhìn của cô. Đột nhiên đầu óc anh trở thành một mớ hỗn độn.
“Anh đi đi. Giờ có lẽ anh sẽ không quay lại phải không?
“Ừ. Có lẽ vậy, trong một thời gian.”
“Vậy, em sẽ không đi xa đâu.”
Dứt lời, Eun Rim ngồi sụp xuống như quỵ ngã.
Gió vẫn thổi trong con ngõ hẹp. Anh đút sâu hai tay vào túi và bước đi, co người để chống lại cơn gió.
Cá Thu Cá Thu - Gong Ji Young Cá Thu