Nguyên tác: Bet Me
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:59 +0700
Chương 10
K
hi họ đã vào trong ô-tô, cô bảo anh, “Được rồi, đưa em tài liệu tham khảo về bố mẹ anh đi.”
“Không có gì cả đâu.” Cal nói. “Họ sẽ rất lịch sự nhưng không thân thiện. Bọn anh không cần
ướp lạnh rượu ở nhà, có bầu không khí làm chuyện đó hộ bọn anh rồi.”
“Ồ, tốt,” Min nói, “đây chính xác là lúc em muốn nghe chuyện đùa.”
Nhưng khi đến nhà bố mẹ anh rồi, cô mới nhận ra là anh không hề đùa. Căn nhà rộng lớn,
một trong những biệt thự kiểu Prairie mà đối với Min lúc nào cũng trông như những trại nuôi gia
súc dùng thuốc tăng trưởng; cô hầu đứng ở chỗ cánh cửa gỗ hành xử lịch sự, đại sảnh ốp ván lạnh
lẽo, và khi họ vào trong phòng mà Min ngờ rằng là phòng khách, bố mẹ Cal tỏ ra vô cùng lạnh
nhạt.
“Chúng tôi rất vui được gặp cháu ở đây,” bà Lynne Morrisey nói với Min và nắm lấy tay cô.
Trông bà không hề vui mừng và chẳng biểu lộ gì khác ngoài nét mặt ảm đạm, vẻ ngoài lộng lẫy, đẹp
đẽ quý phái, cũng như chồng bà, ông Jefferson, và con trai bà, Reynolds, người đàn ông có lẽ là
duy nhất trên hành tinh này khiến Cal trông hơi xấu.
Từ đằng sau cô có tiếng Harry reo lên.
“Cô Min!” Cô quay lại và thấy cậu bé đang kéo Bink vào phòng.
“Chào cháu,” cô cúi xuống nhìn cậu bé. “Cảm ơn cháu vì lời mời ăn tối nhé. Cô đói ngấu rồi
đây.”
Harry gật đầu rồi cúi sát vào cô thì thầm, “Cháu thích đôi giày của cô. Những cái nơ thật xinh
xắn.” Cậu bé lại gật đầu với cô, cười rạng rỡ sung sướng.
“Cảm ơn cháu,” Min thì thầm đáp lại và liếc trộm Cal. Khuôn mặt anh vô cảm, và cô chợt nhận
ra từ khi họ tới đây đến giờ, anh không hề nói một lời. Được rồi, cô nghĩ, Chào mừng tới địa ngục.
Cô làm hết sức mình để tham gia vào cuộc trò chuyện lịch sự lạnh lẽo cho đến khi tất cả bọn họ
ngồi vào bàn và được phục vụ hàng đĩa thức ăn được trang trí với những hình xoắn si-rô xinh xắn.
Rồi cô bỏ cuộc và chỉ chăm chú ăn.
“Cháu làm việc gì, Minerva?” ông Jefferson hỏi khi họ ăn đến món thịt thăn và khoai tây.
Min nuốt xuống và cầu nguyện mình không bị gì giắt vào răng. “Cháu là chuyên viên thống kê
bảo hiểm.”
“Chú biết rồi,” ông không bị ấn tượng nhưng cũng không cau mày. “Ông chủ của cháu là ai?”
“Alliance,” Min đáp và quay lại với món thịt bò tái. Món ăn vừa đẹp mắt vừa tuyệt vời, cô phải
khen ngợi gia đình Morrisey vì điều này, nhưng nó không phải là đồ ăn của Emilio. Họ cần vài bức
ảnh dân tộc thiểu số khôi hài trên tường để làm chỗ này sống động lên. Thế cũng không có nghĩa
họ sẽ thừa nhận mình là người dân tộc. Cô liếc quanh bàn. Người Ai-len, cô cá thế, và không phải
chỉ do cái tên. Tóc đen, mắt đen và đẹp đẽ, tất cả bọn họ, theo một kiểu khổ hạnh, bi thảm. Cô nhìn
xuống chiếc đĩa được bày biện một cách phung phí của mình. Mặc dù nạn đói khoai tây rõ ràng đã
trôi qua từ lâu.
“Dobbs,” bố của Cal nói, và Min nhận ra ông vừa im lặng một lúc. “George Dobbs là phó giám
đốc ở đó.”
“Đó là bố cháu,” Min nói.
Ông Jefferson mỉm cười với cô. “Cháu đã đến làm việc cho công ty của bố.”
“Chà, có phải là bố cháu sở hữu nó đâu,” Min chắc chắn là có một quả bom ở đâu đó trong
cuộc trò chuyện này. “Nhưng ông có giúp đỡ để kiếm công việc cho cháu.”
“Em không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào,” giọng Cal đều đều. “Em là một chuyên viên thống kê.
Hẳn là em phải có đến bốn mươi lời đề nghị.”
“Có rất nhiều,” Min băn khoăn tự hỏi chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây. “Nhưng không có
quá nhiều lời đề nghị tuyệt vời. Bố em đã giúp.”
“Cháu đã rất khôn ngoan khi làm thế,” bà Lynne Morrisey nói.
Min quay sang, bắt gặp đôi mắt đen lạnh lùng của bà và nghĩ, Cháu không muốn bác ủng hộ
cháu, quý bà ạ.
“Khi chấp nhận sự giúp đỡ mà bố cháu đề nghị,” bà Lynne tiếp tục. “Rất khôn ngoan.”
“Chà.” Min đặt nĩa xuống. “Nó không có điều kiện gì đi kèm, nên không có điểm trừ nào.”
Bên kia bàn, Reynolds mỉm cười và thậm trí trông còn đẹp trai hơn. Không thích cả anh nữa,
Min nghĩ. Bink thì ngây người như phỗng, không phải vì khiếp sợ mà là đang thận trọng, và ngồi
giữa họ, Harry giữ chặt lấy cái nĩa xới xới khoai tây của cậu bé và vẫn để mắt đến tất cả mọi người.
“Và không nghi ngờ gì là có rất nhiều lợi ích,” ông Jefferson nói. “Bác chắc bố cháu đã giúp
cháu rất nhiều trong quá trình làm việc.”
“Cô ấy đã tự mình đạt được tất cả,” giọng Cal vẫn đều đều. “Các công ty bảo hiểm không có
tính ủy mị. Cô ấy giữ thành tích cao nhất để thăng tiến trong công ty của mình, và không một ai
nói rằng đó là nhờ bố cô ấy. Cô ấy thông minh, cô ấy làm việc chăm chỉ và cô ấy xuất sắc trong việc
mình làm.”
Có gì đó trống trải và khó chịu trong giọng nói của anh, không cân xứng với sự căng thẳng của
cuộc trò chuyện, và Min kín đáo đặt tay lên lưng anh. Thậm chí qua lớp áo vest, các cơ của anh vẫn
căng cứng đến mức cứ như thể cô đang vỗ vào xi măng. Cô cảm thấy người anh cứng hơn trong
chốc lát khi cô chạm vào, và rồi bờ vai anh hơi nới lỏng ra.
“Tất nhiên là thế,” ông Jefferson tỏ ra đồng tình, nhưng ông đang nhìn vợ mình, trên khuôn
mặt nở một nụ cười nửa miệng. “Chúng ta nghĩ cháu thật đáng khâm phục khi noi theo tấm gương
của bố.”
“Bố cháu không phải là một chuyên viên thống kê bảo hiểm,” Min sửa lại.
“Tất nhiên là không, cháu yêu,” bà Lynne nói, giọng bà hơi sắc. “Chúng ta khâm phục cháu vì
đã có sự lựa chọn đúng đắn và làm việc tại công ty của bố mình.” Bà mỉm cười, nhìn qua Min tới
chỗ Cal. “Con không nghĩ thế sao, Cal?”
“Con không nghĩ Min từng phạm sai lầm,” Cal nói. “Món thịt thăn này thật tuyệt vời.”
“Cal không tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình,” Reynold mỉm cười với Min, vẻ
thân thiết giả tạo, và Min nghĩ, Và anh cũng ngu như lừa khi là kẻ nói điều đó thành tiếng.
“Chà, vì Chúa, tại sao anh ấy lại làm thế chứ?” Min vui vẻ nói. Cô rút tay khỏi lưng Cal, nghĩ
thầm, mình sẽ không bao giờ gặp lại những con người đó nữa nên phải gió nhà họ đi.
“Tại sao nó nên tham gia công việc kinh doanh của gia đình ư?” bà Lynne lặp lại, nhướn một
bên mày lên, khiến Min tức giận vì cô khá là chắc chắn mình không thể làm như thế. “Bởi vì đó là
tài sản kế thừa của nó.”
“Không,” Min nói, và bên kia bàn, mắt Bink mở càng to hơn. “Việc đó sẽ hoàn toàn không tốt
cho anh ấy. Anh ấy rõ ràng đang làm việc mình nên làm.” Cô quay sang mỉm cười với Cal và thấy
anh đang trừng mắt nhìn thẳng về phía trước, vào khoảng không giữa Bink và Harry. Được rồi,
anh ấy không có ở đây, cô nghĩ bụng và nhìn Harry. Cậu bé vẫn đang nắm chặt cái nĩa, quan sát
sắc mặt mọi người. Chả trách lúc nào cậu cũng nôn ọe.
Ông Jefferson hắng giọng. “Không tốt cho nó khi gia nhập một công ty luật có uy tín và được
kính trọng ư? Vô nghĩa. Đó là truyền thống của nhà Morrisey.”
Min chớp mắt. “Bác đã gia nhập công ty của bố mình ạ? Cháu tưởng bác và cộng sự sáng lập ra
công ty chứ.”
Bên kia bàn, Bink làm một việc bất khả thi - đó là khiến cho khuôn mặt nghiêm nghị của cô
trông càng dửng dưng hơn.
“Đúng vậy,” giọng nói của Reynolds từ bên kia bàn vang lại, có vẻ đầy giận dữ. “Họ đã bắt đầu
truyền thống.”
“Cháu không nghĩ các bác có thể gọi hai thế hệ là truyền thống,” Min cố làm cho giọng mình
có vẻ suy đoán, như thể cô đang cân nhắc nó. Cô nhìn Harry. “Cháu muốn trở thành luật sư ư,
Harry?”
Harry chớp mắt với cô. “Không. Cháu muốn làm nhà ngư học.”
Min chớp mắt lại. “Cá ư?”
“Phải.” Harry hất cằm lên và cười toe toét.
“Tốt cho cháu,” Min nói.
“Harrison còn bé,” bà Lynne xen vào. “Tuần tới, nó sẽ muốn trở thành lính cứu hỏa.” Bà mỉm
cười với Harry, gần như có chút ấm áp.
“Không, tuần tới, cháu sẽ muốn là nhà ngư học,” Harry nói và ăn nốt khoai tây của mình.
Cô yêu cháu, nhóc ạ, Min nghĩ.
“Harrison,” bà Lynne nói với cậu bé. “Tại sao cháu không ăn tráng miệng trong bếp với cô
Sarah?”
“Vâng ạ,” Harry lùi ghế lại. “Cháu được phép chứ ạ?”
“Được rồi, cháu yêu,” bà Lynne nói, và Min quan sát cậu bé lon ton ra khỏi phòng, thầm nghĩ,
Harry, cún con may mắn.
“Giờ thì,” bà Lynne quay lại bàn với nụ cười âm hiểm. “Bác xin lỗi vì đã ngắt lời cháu,
Minerva. Cháu vừa nói gì nhỉ?” Bà nhìn Min như thể nói, Cô có một cơ hội để rút lui, hãy nhận lấy
đi.
Min mỉm cười lại với bà. Cắn tôi đi, quý bà. “Cháu đang nói là nếu bác phân tích tình huống
này, bác sẽ thấy chuyện Cal gia nhập công ty luôn là bất khả thi.”
Ông Jefferson đặt nĩa xuống.
Min nâng cốc rượu của mình lên. “Trước hết thì, anh ấy là con trai thứ. Con trai lớn có xu
hướng nối bước gia đình bởi vì họ là những người làm hài lòng.” Cô mỉm cười với Reynolds. “Đó là
lý do họ thường thành công.” Cô nhấp một ngụm rượu vang hảo hạng, trong khi tất cả bọn họ nhìn
cô với các mức độ băng giá khác nhau. “Ngoài ra, họ có xu hướng được nhận hầu hết sự chú ý và
kính trọng nên sự thành công của họ cũng như một dạng tiên tri mà người tiên tri tự nói tự thực
hiện vậy. Nhưng những đứa con thứ học được rằng chúng phải đòi hỏi khắt khe hơn thì mới có thể
nhận được sự chú ý, nên chúng trở thành kẻ phá luật.”
“Bác nghi ngờ rằng khái luận về tâm lý của cháu chưa được chuyên nghiệp cho lắm,” ông
Jefferson mỉm cười với cô không chút thân thiện.
“Không, nó khá là có căn cứ đấy ạ,” Min nói. “Cũng dễ nhận thấy thôi bác à. Hãy xem xét tất cả
các thần thoại và truyền thuyết. Nói cho cùng thì trong các câu chuyện cổ tích, con trai thứ luôn là
người ra đi tìm kiếm của cải của riêng mình.”
“Chuyện cổ tích,” Reynolds tặc lưỡi như một tên ngốc, trong khi Bink tiếp tục mô phỏng một
con cú bị đóng băng.
Min quay lại với ông Jefferson. “Giờ hãy xét đến tính cách của Cal. Bạn anh ấy kể với cháu là
anh ấy hiếm khi thực hiện những vụ cá cược mà mình không thắng. Phản ứng tự nhiên đối với điều
đó là việc nghĩ rằng anh ấy là một con bạc, nhưng không phải. Nếu anh ấy là một con bạc, phân
nửa số lần cá cược anh ấy sẽ thua. Thay vì thế, anh ấy tính toán tỷ lệ, và chỉ nhận lấy những rủi ro
anh ấy có thể đầu tư.” Cô nhìn Reynolds ở bên kia bàn. “Khi con trai thứ làm việc trong công ty của
gia đình, anh ta sẽ không bao giờ tiến lên đầu được. Đó thực sự là một rủi ro tồi tệ, cháu ngờ rằng
anh ấy chưa từng cân nhắc đến việc gia nhập công ty.”
“Nó sẽ thành một cộng sự,” ông Jefferson nói, tất cả mọi giả vờ trò chuyện nhẹ nhàng đã biến
mất.
“Cộng sự thứ ba, có thể thế, sau khi anh ấy theo sau bác và anh Reynolds,” Min nói. “Lại còn
phải đấu tranh với cộng sự của bác và các con ông ta nữa. Trong gia đình, anh ấy sẽ luôn là một
đứa trẻ. Anh ấy phải thoát ra. Và rồi, tất nhiên, còn có chứng khó đọc khó viết nữa.”
Sự im lặng bao trùm cả bàn lúc đó diễn ra đồng bộ đến nỗi Min ngạc nhiên tại sao không có
sương muối phủ lên bọn họ. Cô cầm dao và nĩa của mình lên, lại cắt miếng thịt thăn, ước gì cô có
thể hỏi xin một hộp Styrofoam và đi về nhà.
“Chúng tôi thích không thảo luận đến khiếm khuyết của Cal hơn,” bà Lynne nói với vẻ muốn
chấm dứt câu chuyện.
Min thưởng thức miếng thịt thăn từ từ, nhưng khi đã nuốt xuống, cô nói, “Tại sao chứ? Đó là
một phần của Cal, nó giúp tạo nên con người anh ấy. Nó không đáng xấu hổ. Hơn mười phần trăm
dân số mắc bệnh khó đọc viết, nên nó không hiếm. Và nó chiếm phần lớn trong nguyên nhân anh
ấy thành lập công ty của riêng mình. Chín mươi hai phần trăm người bị bệnh khó đọc viết thành
lập công ty riêng. Họ cần kiểm soát môi trường họ làm việc, vì môi trường làm việc thông thường
không thông cảm cho nhu cầu của họ. Và họ thường làm rất tốt bởi vì họ thường là người thông
minh, nhạy cảm.” Cô cầm lấy cốc nước. “Các bác có một cậu con trai thông minh, làm việc chăm
chỉ, thành đạt, được yêu quý, khỏe mạnh, quyến rũ và có vẻ ngoài cực kỳ dễ thương. Cháu ngạc
nhiên là các bác không chuyền tay nhau ảnh của anh ấy cho tất cả bạn bè, khoe khoang về anh ấy.”
Cô quay sang mỉm cười với Cal và thấy anh đang nhìn cô, mặt anh cứng đơ. “Cháu sẽ khoe khoang
về anh ấy nếu anh ấy là của cháu và cháu có một tấm hình.”
“Chúng ta, tất nhiên, khá tự hào về Calvin,” giọng bà Lynne lạnh lẽo.
“Ồ, tuyệt,” Min quay lại với đĩa của mình. “Anh ấy cũng đúng về món thịt thăn nữa. Nó ngon
đến mức không tin nổi.”
“Cảm ơn cháu,” bà Lynne nói, và rồi bà quay sang hỏi Reynolds về chuyện công việc. Mười
lăm phút sau, bữa tráng miệng đã được dọn lên; Reynolds, bà Lynne, và ông Jefferson đang thảo
luận chuyện công ty, Cal vẫn im lặng, Bink đã ăn ba miếng cà rốt,và uống hết rượu của cô, còn Min
thì no rồi.
Cô đặt khăn ăn xuống cạnh đĩa thức ăn và nói, “Mọi người biết đấy, cháu vốn là bạn hẹn của
Harry, nên nếu mọi người thứ lỗi cho, cháu sẽ sang chỗ bếp cùng cậu bé.” Rồi cô đứng dậy và ra
ngoài hành lang để tìm nhà bếp.
Khi cô đến nơi, Harry đang ăn nốt kem của cậu dưới sự giám sát của người phụ nữ đã dọn bữa
tối.
“Này, anh chàng cá,” cô gọi cậu. “Món đó còn chút nào không?”
Harry gật đầu về phía người phụ nữ. “Cô ấy là người đó, cô Sarah ạ.”
“Hừm,” Sarah săm soi Min từ đầu tới chân. “Cô thích vị kem nào?”
“Sô-cô-la,” Min ngồi xuống đối diện với Harry. “Sô-cô-la luôn ngon tuyệt.”
Harry dùng thìa vét đến tận đáy bát rồi ngồi im lặng nhìn Min, trông cũng nghiêm nghị như
mẹ cậu, cho đến khi Sarah đặt kem của Min xuống trước mặt cô. Có rất nhiều kem.
“Cảm ơn cô,” Min bối rối. “Tiện thể, tôi là Min.” Cô giơ tay ra với cô hầu.
“Sarah,” người phụ nữ bắt tay cô. “Ăn đi trước khi nó chảy ra.”
Min gật đầu và xúc một thìa đầy. Món kem ngon tuyệt trần, béo và mềm, và sô-cô-la vừa
thanh, vừa ngọt lại vừa đắng. Cô phải ca ngợi bà Lynne Morrisey điều này: người phụ nữ đó toàn
cung cấp đồ ăn hảo hạng.
Sarah dựa vào bồn rửa. “Vậy ra cô vừa đáp trả lại Nữ hoàng Băng giá?”
Min nghĩ đến chuyện giả vờ không hiểu và rồi nhún vai. “Tôi đã không đồng tình với bà ấy.”
Sarah gật đầu. “Cô sẽ không quay lại đây đâu.”
“Chúa ơi, không,” Min kêu lên.
Harry đặt thìa của cậu xuống, hoảng hốt. “Cô vẫn đến công viên chứ?”
“Có chứ,” Min nói. “Dù cô không chắc chú Cal của cháu có còn nói chuyện với cô hay không.”
“Anh ta có vẻ tử tế,” Sarah nói. “Trầm lặng. Chúng tôi không gặp anh ấy nhiều.”
“Tôi có thể hình dung được,” Min nói, rồi Cal đi vào bếp. “Chào, em ở đây,” cô vẫy cái thìa của
mình với anh. “Hóa ra mẹ anh cũng có gu kem tuyệt vời đấy.” Có thể đoán trước được, nếu nghĩ
đến chuyện đó.
Cal gật đầu, vẻ vô cảm. “Em sẵn sàng đi chưa?”
Min nhìn xuống cái bát đầy ứ đường và chất béo hảo hạng của mình và thở dài. “Rồi,” cô
ngoan ngoãn nói và đặt thìa xuống. Nếu cô là Cal, cô cũng sẽ gào thét để thoát khỏi chỗ này.
Cal đi ra hành lang và Harry hỏi cô, “Cháu có thể ăn kem của cô không?”
“Cháu có nôn không?” Min nói.
Harry lắc đầu. “Không phải với kem đâu ạ.”
Min đẩy bát qua cho cậu. “Cháu tự xử đi.” Cô đứng dậy. “Thật mừng được gặp cô, Sarah.”
“Vâng,” Sarah nói. “Chúc may mắn.”
Cô gặp Cal trong hành lang, và anh mở cửa cho cô mà không nói gì. Họ đi gần đến chỗ các bậc
thang thì Bink xuất hiện ở ngưỡng cửa. “Thế nào?” cô nói với Cal.
Cal lắc đầu, và cô ta mỉm cười với Min, “Rất vui được gặp lại cô,” nghe như thể cô ta thực sự có
ý đó. Cal quay lại và đi xuống các bậc thang khi Bink lỉnh đi, và Min lẽo đẽo theo anh, khá chắc
chắn là họ sắp sửa cãi nhau.
Được rồi, cô không hối hận tí nào. Cô trượt vào trong ghế trước xe Cal và yên vị trên chiếc ghế
bọc da. Được thôi, cô sẽ nhớ cái ô-tô này. Và thức ăn nữa, dù cho cô vẫn có thể đi đến quán của
Emilio mà không có anh. Và…
Cal vào trong ô-tô, đóng mạnh cửa rồi ngồi đó một lúc. Min nhìn vào nét mặt trông nghiêng
căng thẳng của anh, bụng nghĩ, Và cả anh nữa. Em sẽ nhớ anh.
“Bink muốn gì đấy?” cô cố trì hoãn bất kỳ chuyện gì sắp xảy đến.
Cal quay sang cô, và khi anh nói chuyện, giọng anh căng thẳng đến nỗi nó gần như lạc đi.
“Anh rất xin lỗi về chuyện đó.”
“Gì cơ?” Min bối rối.
“Gia đình anh.” Anh nhắm mắt lại, và sau đó anh bộc phát cơn giận, “Họ thường biểu hiện rất
tốt trước mặt người lạ.”
“Em không nghĩ mình thuộc gu của họ,” Min giữ giọng mình vui vẻ. “Và vừa rồi em cư xử bất
lịch sự. Nhưng tin tốt là, em đã được thưởng thức đồ ăn tuyệt vời và em không bao giờ phải gặp lại
họ nữa. Anh có biết loại kem đó là gì không? Bởi vì nó ngon kinh khủng, dù em đoán là nó không
phải không béo.”
“Em không để bụng ư?” Cal nói.
“Rằng mẹ anh là phù thủy, bố anh là đồ tồi, và anh trai anh là một tên ngốc khinh khỉnh ư?”
Min nói. “Không. Sao em lại phải thế? Họ không phải gia đình em, những người giờ đang trông
quá là ổn, nên em nợ anh điều đó. Giờ thì về món kem…”
Anh cúi người tới trước và hôn cô đắm đuối. Cô đặt tay lên má anh và hôn lại anh, sa vào dòng
chảy cảm xúc nóng bỏng, rực rỡ mà mỗi lần họ hôn nhau cô đều cảm nhận được, quá vui mừng vì
được chạm vào anh, có tay anh luồn qua các lọn tóc quăn của cô, được ở cùng anh. Khi anh ngừng
hôn, cô vẫn bám lấy anh, chưa sẵn sàng để anh đi. “Đó có phải là vì em đã xúc phạm mẹ anh
không?” cô hơi mụ mẫm. “Bởi vì em còn rất nhiều thứ kinh khủng để nói về bà ấy.”
Cal cười toe toét, còn cô thư giãn vì nhìn anh lại giống Cal. “Không, chỉ là anh thích hôn em.”
“Ồ, tốt,” Min bình tĩnh lại. “Ngoại trừ rằng, hãy dừng ngay việc hôn hít lại bởi vì chúng ta sẽ
không làm thế nữa. Em chỉ thấy nhẹ nhõm vì em đã nghĩ anh sẽ không bao giờ muốn gặp lại em
nữa. Em đoán chắc rằng gia đình anh cũng thế.”
Cal tra chìa khóa vào ổ rồi khởi động ô-tô. “Ồ, vài người muốn đấy.”
“Harry,” Min dựa vào ghế, cố nghĩ về điều gì khác ngoài việc hôn anh. “Đó chỉ là vì em đã cho
cậu bé kem của em.”
Cal lái xe chậm lại. “Nó ăn cả của em và của nó ư?”
“Phải. Cậu bé nói nó không nôn kem.”
“Nó nói dối đấy.” Cal dừng xe lại. “Mọi loại đường đều khiến nó bị ốm.”
“Chúng ta có phải quay lại không?” Min hoảng hốt.
“Chúa ơi, không.” Cal rút di động ra. Khi đã cảnh báo Bink về trận nôn sắp xảy ra xong xuôi,
anh khởi động xe lại.
“Tuyệt, em đã đầu độc thằng bé,” Min nói. “Giờ thì chị ấy cũng ghét em nữa.”
“Không. Chị ấy biết rõ Harry và trò lừa đảo nó dùng để có đường. Chị ấy thích em.”
“Chị ấy không trông như vậy đâu.”
“Không, chị ấy thực sự thích em,” Cal nói khi anh vòng xe ra đường. “Chị ấy đã đề nghị cho
anh một trăm nghìn đô la để cưới em.”
“Cái gì cơ?” Min bật cười. “Em không nghĩ chị ấy lại có tính hài hước.”
“Có đấy, nhưng chị ấy không đùa đâu. Chị ấy có khả năng chi trả số tiền đó.” Cal tăng tốc khi
họ rời khỏi con đường đằng trước nhà bố mẹ anh và thở dài. “Tạ ơn Chúa, chúng ta đã ra khỏi đó.”
“Chờ tí,” Min không cười. “Chị ấy đã thực sự đề nghị anh…”
“Mười năm nay, Chủ nhật nào chị ấy cũng phải ăn tối ở đó,” Cal giải thích. “Đây là bữa đầu
tiên chị ấy thấy thích thú. Khi em nghĩ đến việc bố mẹ anh đang ở độ tuổi năm mươi và hẳn sẽ
quanh quẩn ở gần trong ít nhất là ba mươi năm, đối với chị ấy nghĩa là còn thêm tối thiểu một
nghìn sáu trăm ngày Chủ nhật khốn khổ phía trước. Đó là ước tính của chị ấy. Thêm vào các bữa
tối trong những ngày lễ, và chị ấy bảo một trăm nghìn sẽ tương đương với khoảng sáu mươi đô la
một tối. Đó thực sự là món hời cho Bink.” Anh cân nhắc. “Thực ra thì, đó cũng là món hời với anh
nữa, dù không có gì trên trái đất này có thể ép anh đến đó vào mỗi Chủ nhật.”
“Chúa ơi,” Min kêu lên.
“Cộng thêm việc Harry cứ liên tục hát ‘Hunka hunka đốt cháy tình yêu’ kể từ khi chúng ta đi
ăn trưa ngày hôm qua nữa. Chị ấy nói là chỉ nội nét mặt bố mẹ anh không thôi cũng đáng giá một
trăm nghìn đô rồi.”
Có nét cười trong giọng nói của anh hiện giờ, và Min nói, “Chà, thật rối trí nhỉ.”
“Đó không phải chuyện rối trí duy nhất chiều nay.” Họ lái xe đi tiếp một lúc nữa rồi anh nói.
“Làm sao em biết anh từng bị chứng khó đọc viết?”
“Roger kể với Bonnie nên em đã tra cứu về nó trên mạng. Và rồi anh không viết công thức
món gà sốt rượu vang cho em khi em đề nghị. Anh không bao giờ nói không với em, nên em biết
đó phải là thứ gì đó anh không làm được.” Min quay đầu lại trên lưng ghế để nhìn anh. “Anh có
buồn không?”
“Không,” Cal nói. “Chuyện những người mắc chứng khó đọc viết tự thành lập công ty riêng có
phải sự thực không?”
“Phải. Điều gì em nói với họ cũng đều là thực. Làm sao anh biết về sự thăng tiến của em?”
“Bonnie kể với Roger,” Cal quành xe vào một chỗ đỗ xe.
Min nheo mắt nhìn mặt trước cửa hàng. Trông nó thật đắt đỏ và kiêu kỳ. “Anh quay lại ngay,”
anh bảo cô và đi vào trong. Mười lăm phút sau, anh quay trở ra với một cái túi đựng đồ mạ vàng
bóng loáng mà anh ném vào lòng cô khi anh vào trong xe.
“Gì thế?” cô bắt lấy nó. Nó tương đối nặng, cô nhìn vào trong và thấy những hộp vuông trắng
nhãn vàng.
“Loại kem mẹ anh mua,” anh nói khi lái xe ra khỏi chỗ đỗ. “Tám vị. Anh sẽ gửi hoa, nhưng giờ
em xứng đáng có nó.”
“Ồ.” Min nắm chặt cái túi hơn. Anh thực sự không hề bực mình. Cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa
khắp người cô, và cô nhận thức rõ ràng là cô không muốn anh rời khỏi đời mình nhiều đến thế nào.
Đấy không phải một nhận thức tốt đẹp gì.
“Mọi thứ ổn chứ?” Cal nói và cô gượng cười với anh.
“Chà, không,” cô cố tỏ ra thật tức giận. “Cái thìa đâu?”
Không rời mắt khỏi đường, anh rút ra từ túi áo vest một cái thìa nhựa và đưa nó cho cô.
“Em phát điên lên vì anh,” cô nói mà không nghĩ gì.
“Tốt,” anh nói. “Anh cũng phát điên lên vì em.”
“Theo kiểu bạn bè,” cô vội nói.
“Phải rồi,” Cal lắc đầu.
“Chỉ để anh biết thế,” Min mở hộp đầu tiên.
“Anh ấy gọi cô ta là Minnie,” tối hôm đó, khi David nhấc điện thoại, Cynthie kể lại. “Anh ấy
tặng cho cô ta chiếc mũ bóng chày của mình.”
“Chà, nếu anh ta tặng cô ấy một chiếc nhẫn tuyệt đẹp thì hãy báo cho tôi biết.” David nói. “Tôi
được có một ngày Chủ nhật yên bình không?”
“Tôi không biết, David,” giọng Cynthie có vẻ nguy hiểm. “Anh muốn có một ngày Chủ nhật
yên bình nào đó với Min trong tương lai chứ?”
“Có,” David nói. “Nhưng cô ấy ghét ăn trưa, và cô ấy không nhận cuộc gọi của tôi. Xem này,
Cal luôn đá bạn gái sau vài tháng. Tôi thấy có vẻ như điều khôn ngoan nhất nên làm bây giờ là chờ
đến khi anh ta đá cô ấy và rồi an ủi cô ấy.”
“Và việc anh ấy làm tình điên cuồng với cô ta trong hai tháng đó cũng không làm anh bận tâm
hả?” Cynthie nói.
“Này,” David ngồi bật dậy. “Điều đó…”
“Anh không hề biết người đàn ông đó có thể làm gì một người phụ nữ trên giường đâu,”
Cynthie nói. “Điều gì khiến anh nghĩ là anh có thể làm hài lòng cô ta một khi cô ta đã ngủ với anh
ấy?”
“Tôi cũng ổn trên giường,” David thấy mình bị sỉ nhục.
“Cal còn hơn cả ổn đấy,” Cynthie nói. “Nếu tôi là anh, tôi sẽ không đợi cho đến khi cô ấy phát
hiện ra là hơn nhiều đến thế nào đâu.”
“Cynthie, chuyện này thật khó chịu.”
“Tốt thôi. Cứ để anh ấy chiến thắng đi.”
Giọng Cynthie nghe kinh khủng như một cái móng tay cào cấu trên nền bảng đen. “Không
phải về chuyện chiến thắng,” David nói và nghĩ thầm, Tên con hoang đó sẽ chiến thắng.
Và hắn sẽ để mất Min. Thực ra thì đó là lỗi của cô ta. Cô ta là loại phụ nữ chỉ muốn bị coi
thường, và giờ tên Cal Morrisey đó đang bủa vây sự chú ý lên cô ta để thắng một vụ cá cược, thế mà
cô ta lại thấy phổng mũi. Hắn nghĩ Min sẽ thấy biết ơn biết bao nhiêu nếu hắn quay lại và chú ý
đến cô. Cô là một người phụ nữ thật đơn giản. Đó cũng là lý do Cal chiếm được cô. Có nghĩa nhiệm
vụ của hắn là ngăn Cal lại. Và cứu cô.
“David?” Cynthie thúc giục hắn. “Anh muốn cô ta quay lại, phải chứ?”
“Phải.”
“Vậy hãy đi qua nhà Min và làm cô ta kinh ngạc đi nào. Nói rằng cô ta quan trọng như thế
nào. Mang cho cô ta một món quà, cô ta thích cầu tuyết, nên hãy mang cho cô ta một quả cầu tuyết
ấy. Hãy trao cho cô ta niềm vui. Chết tiệt thật.”
“Cầu tuyết à,” David nhớ ra rằng có vài quả trên lò sưởi của Min.
“Và nếu cô ta từ chối, hãy bỏ lại thứ gì đó để anh có thể quay lại lấy và thử lại vào ngày hôm
sau,” Cynthie nói. “Cà vạt của anh hoặc gì đó.”
“Làm sao mà tôi lại bỏ cà vạt ra cơ chứ?” David thắc mắc.
Một khoảng im lặng ngắn ngủi, và rồi Cynthie lên tiếng. “Cứ thế mà làm thôi, David. Tôi
không có thời gian cho các bài học cám dỗ hàn gắn mối quan hệ đâu.”
“Được rồi,” David nói. “Tôi sẽ đến đó sau giờ làm. Tôi sẽ làm cô ấy ngạc nhiên. Chúng tôi sẽ
nói chuyện về đám cưới.”
“Nói chuyện?” Cynthie bốc hỏa. “Một lần trong đời, anh có thể làm gì đó nhiều hơn là nói
chuyện không?”
“Chà, tôi sẽ không xử sự như người tiền sử với cô ấy,” David nói.
“Anh từng thử qua chưa?” Cynthie hỏi.
“Chưa, tất nhiên là chưa.”
“Vậy làm sao anh biết nó không có tác dụng?”
“Chà,” David nói. “Ôi chết tiệt, được rồi. Tôi sẽ hôn cô ấy. Cô ấy hôn giỏi.”
“Thật vui khi biết điều đó,” Cynthie nói. “Đừng có mà làm loạn chuyện này lên đấy, David.”
“Không đâu,” David nói, nhưng cô ta đã gác máy rồi. “Chúa ơi, cô là một mụ phù thủy,” hắn
kêu lên với cái ống nghe, rồi cũng gác máy.
Sáng thứ Hai, bà Nanette gọi cho Min để tìm hiểu xem bữa ăn ở nhà Morrisey đã trôi qua thế
nào. “Kể cho mẹ tất tần tật,” bà bảo.
“Mẹ, con đang làm việc,” Min nói.
“Phải, nhưng bố con sẽ không bao giờ sa thải con. Ông ấy sẽ không bao giờ phản bội con.”
“Mẹ?” Min kêu lên.
“Ngôi nhà của họ trông thế nào?” bà Nanette phớt lờ cô. “Mẹ cậu ta có thích con không?”
“Nhà họ rất đẹp,” Min nói, “và mẹ anh ấy ghét con.”
“Min, nếu bà ấy trở thành mẹ chồng của con…”
“Bà ấy sẽ không trở thành mẹ chồng con.”
“…con sẽ cần bà ấy. Vào những lúc con gặp chuyện tồi tệ. Dù bà con cũng chưa từng giúp mẹ
đến cả những chuyện nhỏ…”
“Mẹ cần giúp với bố bao giờ vậy?” Min nói.
“Chà, bây giờ,” bà Nanette phát cáu.
“Vậy thì, giờ bà đã mất rồi,” Min nói. “Bà không thể giúp được. Có gì không ổn ạ?”
Một khoảng im lặng dài dằng dặc, rồi bà Nanette lại lên tiếng, giọng điệu rất kịch tính, “Ông ấy
đang bồ bịch.”
“Ồ, không phải đâu,” Min nói. “Chân thành mà nói, mẹ, bố làm thế vào lúc nào cơ chứ? Mẹ
biết ông ở đâu từng giây trong ngày cơ mà.”
“Những bữa trưa,” bà Nanette ủ ê nói.
“Ông ăn trưa với Beverly. Mà Beverly lại là người rất yêu chồng cô ấy và sẽ rất vui nếu không
phải làm việc qua trưa. Bố không bồ bịch gì với cô ấy cả.”
“Con thật ngây thơ đấy Min,” bà Nanette nói.
“Mẹ quá hoang tưởng, mẹ ạ. Chuyện gì đang xảy ra khiến mẹ nghĩ là bố lừa dối mẹ?”
“Mọi chuyện không như xưa nữa. Bố mẹ chẳng bao giờ nói chuyện cả.”
“Tất cả những gì mẹ nói đến là quần áo, đám cưới, và cân nặng của con,” Min nói. “Bố không
hứng thú đâu. Hãy nói về golf ấy. Chẳng mấy thì bố mẹ sẽ ríu ra ríu rít.”
“Mẹ nên biết trước là con sẽ không hiểu mới đúng,” bà Nanette than thở. “Sau rốt thì con đã
có Calvin của mình.”
“Con không có Calvin nào cả,” Min thò tay vào trong ngăn kéo để lấy một cái kẹp giấy. “Con
không hẹn hò - oái.” Cô rút tay ra và thấy một cái ghim kẹp ở đầu ngón tay.
“Con không có thời gian để nghĩ đến mẹ mình,” bà Nanette trách móc.
“Ôi, trời đất quỷ thần ơi,” Min kêu lên. “Mẹ hãy quay lại lo lắng chuyện đám cưới và đừng làm
việc gì ngu ngốc như là rời bỏ bố, bởi vì chẳng có chuyện gì hết. Và nhân danh Chúa, người đàn ông
ấy vô tội.”
“Các cô con gái luôn là người biết cuối cùng,” bà Nanette gác máy.
“Mẹ lẩn thẩn rồi,” Min cũng gác máy để chùi ngón tay lên một mẩu giấy nháp.
Điện thoại lại reo, gần như ngay lập tức, và cô trả lời điện thoại để rồi nghe thấy Diana nói,
“Chào chị,” với giọng ngập ngừng bé xíu.
“Có gì không ổn hả em?” Min chùi thêm máu trên giấy nháp.
“Em chỉ hơi... mất tinh thần,” Diana nói. “Chúng ta có thể cùng nhau làm gì đó không?”
“Chắc chắn rồi,” Min nói. “Tối nay thì sao?”
“Tối nay không được. Em phải đến nhà bố mẹ Greg dùng bữa. Bữa tối ở nhà bố mẹ anh Cal thế
nào?”
“Rất tệ,” Min nói. “Thế còn tối mai thì sao?”
“Cũng không nốt,” Di nói. “Susie và Karen định chuẩn bị một bữa tiệc đồ chơi ’đặc biệt’ cho
em.”
“Xin lỗi vì chị sẽ bỏ lỡ màn đó,” Min dối lòng, cố không nghĩ đến Tệ Hơn với một cái ấy giả
trên tay.
“Thế còn thứ Tư thì sao?” Diana hỏi. “Em biết tối đó chị đi chơi với Ngọt Ngào và Chanh
Chua, nhưng em có thể đi cùng không?”
“Ừ,” Min cố không cười. “Đặc biệt nếu em hứa sẽ gọi họ là Ngọt Ngào và Chanh Chua.”
“Liza sẽ giết em mất,” Diana nói, nhưng giọng cô nghe nhẹ nhõm hơn.
“Đến đây trước đi,” Min bảo cô. “Rồi chúng ta sẽ đi chơi rồi em có thể đến nhà chị và ngủ lại.
Giống như ngày xưa ấy. Ngoại trừ việc chúng ta sẽ gấp hộp bánh của em vì chúng phải được gấp
cho xong, chị mới biết điều đó.”
“Đồng ý. Được rồi. Em thấy khá hơn rồi. Đó chỉ là chứng lo lắng trước đám cưới mà thôi.”
“Phải rồi,” Min hỏi sang chuyện khác. “Dạo này em không nói chuyện với mẹ à?”
“À, có,” Diana nói. “Em sống với bà mà.”
“Không, ý chị là trò chuyện cơ. Bởi vì mẹ vừa gọi điện để bảo chị là bố đang lừa dối mẹ.”
“Ồ,” giọng Diana nghe bối rối. “Không, bà vẫn chưa đề cập đến chuyện đó.”
“Được rồi, vậy thì tốt,” Min nói, rồi trấn an Diana rằng bố họ không ngủ với thư ký của ông -
“Điều đó có nghĩa là ông sẽ phải bỏ dở bữa trưa, Di, và em có thực sự nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra
không?” - và gác máy với lời cam đoan rằng họ sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời vào thứ Tư.
Rồi cô ngồi xuống, nhìn điện thoại và chờ nó reo thêm lần nữa. Cô đã bảo Cal đừng gọi cho cô,
rằng cô muốn một tối thứ Hai cho riêng mình, nhưng vì anh không giỏi nhận hướng dẫn, nên biết
đâu...
Lúc năm giờ chiều cùng ngày, rõ ràng là đồ khốn đó đã học được cách nhận hướng dẫn. Min đi
về nhà và nghe thấy Elvis đang hát trên đài trước khi cô mở cửa. Cô bước vào và thấy chú mèo
đang nằm ườn ra trên lưng tràng kỷ, hai tai dí sát vào loa. “Mày lại bật nó lên hả?” cô đi tới và âu
yếm nó để bù đắp lại việc đã bỏ mặc nó cả ngày, một việc có vẻ không khiến nó bận lòng chút nào.
Rồi cô làm món spaghetti, một mặt bắt đầu buổi tối dễ chịu mà cô đã lên kế hoạch với chú mèo của
mình, mặt khác vẫn vểnh tai lên chờ nghe một tiếng gõ ở cửa, chỉ để phòng hờ. Khi có tiếng gõ cửa
thật, cô vừa cảm thấy tức giận vừa vui sướng. Được rồi, Cal không giỏi lắng nghe, điều đó thật tệ,
nhưng cô vẫn vui mừng vì anh đã đến.
Rồi cô mở cửa và anh không ở đó, mà là David, cảm xúc của cô đơn giản chỉ còn là tức giận.
“Anh đang làm gì ở đây?” cô hỏi.
“Anh cần nói chuyện với em.” Hắn bước vào và đứng sững lại, trừng trừng nhìn phía cuối
trường kỷ. “Chúa ơi, cái gì thế?”
“Đó là Elvis,” Min trả lời và đóng cửa lại. “Con mèo của tôi. Tôi yêu nó. Sỉ nhục nó đi và anh sẽ
chỉ còn là quá khứ mà thôi.”
David ngồi xuống tràng kỷ, xa Elvis hết mức có thể. “Anh đã nghĩ mãi về chuyện chúng ta,”
hắn vừa bắt đầu nói vừa nới lỏng cà vạt.
“Không có chúng ta nào hết,” Min nói. “Chưa bao giờ có chúng ta. Chuyện tốt đẹp nhất anh
từng làm cho tôi là đá tôi. Tôi biết ơn nhưng cũng vẫn còn tức giận với anh về chuyện đó.”
“Anh biết, anh biết, anh đáng bị thế.” David kéo nút thắt cà vạt ra, trông lôi thôi hơn những gì
Min có thể nhớ về con người này. “Đó là việc ngu ngốc nhất anh từng làm.” Hắn vỗ chỗ ngồi bên
cạnh mình. “Đến đây và để anh nói chuyện với em nào.”
Min đi đến và ngồi xuống tràng kỷ. “Nói nhanh lên,” cô bảo hắn. “Elvis và tôi có cả một buổi
tối quan trọng trước mắt.” Nghe thấy tên mình, Elvis bò lên trên thành trường kỷ, yên vị cạnh cô
và rên nhẹ. Cô giơ tay lên vuốt ve sau tai nó. “Thả lỏng đi, hổ con,” cô nói với nó. “Anh ta sẽ đi
ngay.”
David dựa vào gần hơn, mắt vẫn trông chừng con mèo. “Anh muốn cưới em, Min.”
Elvis thò một bàn chân ra và ấn ấn vào ống tay áo David.
“Chết tiệt,” David giật lùi lại trên trường kỷ. “Vì cái gì vậy?”
“Elvis không muốn cưới,” Min nói. “Tôi nghĩ Priscilla đã làm tan vỡ trái tim ông ấy. Ông ấy
luôn yêu bà ta, anh biết đấy.”
“Chẳng buồn cười đâu,” David nói.
“Ai đang cười chứ?”
“Xem này, anh nghiêm túc.” David thò tay vào túi áo và đưa cô một cái hộp. “Đây là bằng
chứng cho thấy anh nghiêm túc đến mức nào.”
“Đó không phải là một cái nhẫn chứ hả?” Min kinh hãi.
“Không,” David nói thế nên cô mở hộp. Bên trong là một quả cầu tuyết đắt tiền tầm độ tám
phân với tháp Eiffel bên trong.
“Tháp Eiffel ư?” Min kêu lên. Tên này chả biết tí gì về mình cả.
“Đó là nơi chúng ta sẽ nghỉ tuần trăng mật,” David dịch vào gần hơn. “Ở Paris. Chúng ta sẽ có
cuộc sống tuyệt vời, Min. Và anh không ngại có một gia đình ngay lập tức, chúng ta có thể…”
“Tôi không muốn có con,” Min săm soi quả cầu tuyết. “David, đây không phải loại…”
“Tất nhiên là em muốn có con rồi,” David nói. “Em được sinh ra để trở thành một người mẹ.”
Min đặt quả cầu tuyết xuống cuối bàn và nhìn chú mèo. “Có hai người đàn ông, Elvis. Một
người gọi mày là thiên thần sa ngã và người còn lại gọi mày là một bà mẹ bẩm sinh. Ai là người
mày chọn?”
“Chà, dĩ nhiên là em còn hơn cả thế ấy chứ,” David nói. “Nhưng…” Hắn dừng lại khi chú mèo
từ thành ghế nhảy xuống, cọ vào hắn và để lại một vết lông mèo trên ống tay áo. “Con mèo của em
vừa để lại lông trên người anh.”
“Cũng công bằng thôi,” Min nói. “Bộ vest của anh vừa để lại vài sợi vải đắt tiền trên người nó.”
“Min, anh biết em đang gặp gỡ Cal Morrisey,” David đánh bài ngửa.
“Anh biết hả?” Min nghĩ thầm, Đồ khốn đáng thương, ngươi vẫn cố thắng được vụ cá cược đó.
Chỉ cần cô ngủ với Cal là trả đũa được David rồi. Ý nghĩ đó nghe thú vị hơn đáng ra nó phải thế.
“Em không nên gặp gỡ Cal,” David nghiêm túc nói. “Không bao giờ nữa.”
Con mèo nhảy lên cuối bàn và huých quả cầu tuyết với một lực đủ để nó hạ cánh xuống nền đá
trước mặt lò sưởi và vỡ tan, nước chảy lênh láng khắp nơi.
“Elvis!” Min rời khỏi tràng kỷ để xua nó đi. “Tránh khỏi chỗ đó. Ở đó có thủy tinh vỡ đấy.”
“Nó cố ý làm thế,” David giận dữ.
“Phải, David, con mèo đang âm mưu chống lại anh đấy.” Min lấy cái đế ra khỏi vũng nước và
vụn thủy tinh rồi đặt nó lên bàn. Sau đó cô đi lấy giỏ rác và cho các mảnh thủy tinh vào trong.
“Con mèo đó…” David nói.
“Ừ?” Min nói khi cô nhặt mảnh lớn nhất lên.
“Đừng để ý,” David đổi chủ đề. “Em không biết Cal Morrisey định làm gì đâu.”
“Chắc chắn là tôi biết,” Min nhặt một mảnh khác lên. “Anh ấy đang cố đưa tôi lên giường.”
“Được rồi, phải,” David nói. “Nhưng còn hơn thế nữa.”
“Tôi biết.” Min nhặt mảnh thứ ba và mảnh lớn cuối cùng rồi nhìn xuống chỗ còn lại. “Đưa tôi
tờ tạp chí trên bàn, được chứ?”
David chuyển tờ tạp chí cho cô và cô xé tờ bìa ra trong khi hắn nói, “Em không biết đâu. Hắn
ta có khả năng làm mọi thứ.”
“Đó cũng là cảm tưởng của tôi.” Min trượt miếng bìa xuống dưới các mảnh thủy tinh và sử
dụng phần báo còn lại như cây chổi. Cô đổ các mảnh vụn vào giỏ và rồi thấy một mảnh lớn nữa, hơi
xa khỏi tầm quét của cô. “Xem này, David, anh không cần lo cho tôi. Tôi không yêu Cal Mo - a ui!”
Cô rụt tay lại khi máu tuôn ra. “Cái quái gì thế?” Cô nhặt mảnh cuối cùng lên và thả nó vào giỏ rồi
đi ra bếp để rửa sạch máu.
“Em có nghe anh nói không thế?” David hỏi.
“Không,” Min nói qua tiếng nước đang chảy. “Tôi bị thương. Đi đi. Tôi không muốn cưới anh.”
Cô tắt vòi nước, bọc một tờ giấy thấm quanh ngón tay và quay lại để đuổi hắn đi.
“Min,” David đứng dậy. “Em không xem những gì anh nói là nghiêm túc.”
“Chúa ơi, không,” Min mở cửa trước nhà mình. “Anh là một anh chàng tử tế, David. Ừ thì,
cũng không hẳn. Đi…”
“Không, Min, anh sẽ ở lại,” giọng hắn trầm và nghiêm túc.
Rồi hắn tóm lấy cô và hôn cô thật đắm đuối.