Số lần đọc/download: 1265 / 8
Cập nhật: 2017-09-18 23:41:06 +0700
Tháng Năm
- A
nh sao thế? - Tôi lại gần, đỡ Jan đứng dậy.
- Anh không sao, xin lỗi đã làm phiền hai người. - Jan đứng dậy. Vẻ bình thản trong câu nói khiến tôi im sững.
Tôi biết Jan đang giận và sẽ chẳng hay ho nếu mối quan hệ tiếp tục trở nên căng thẳng với sự hiểu lầm này.
- Em và Jim không phải như anh nghĩ đâu. Thực sự không phải! - Tôi cuống cuồng giải thích - Chỉ là hôm nay sinh nhật anh ấy, bọn em đã đi ăn...
- Em không nhất thiết phải kể với anh mà. Đó là chuyện của hai người. - Jan dợm bước đi nhưng tôi giữ tay anh lại.
- Quay lại đi, anh chàng đó sẽ đưa em về! - Jan hất mặt về phía Jim đang đứng. Tôi nhìn theo, thấy Jim đang cho hai tay vào túi áo nhìn ra khoảng không gian rộng lớn của dòng sông trước mặt. Tôi rút điện thoại, nhắn cho Jim một tin. Jim đọc xong không trả lời mà giơ tay lên vẫy chào tạm biệt rồi lặng lẽ bước đi. Cái dáng đi như chất chứa bao nhiêu nỗi buồn, cái dáng đi đã ám ảnh tôi rất nhiều ngày sau đó.
- Xong! Giờ em có thể biết anh muốn bọn mình cãi nhau đến bao giờ không? Có biết em nhớ anh phát điên lên không hả? - Tôi nói đơn giản, chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu đượm vẻ mệt mỏi của Jan.
Hai bàn tay ấm áp bất chợt ôm lấy gương mặt tôi. Tôi không biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua trong lúc chúng tôi hôn nhau, trong làn không khí lành lạnh của một tối đầu. Chỉ nhớ người tôi đã mềm ra trong vòng tay của Jan lúc anh cắn nhẹ vào tai và bảo:
- Có biết anh phát điên lên lúc nhìn thấy anh ta ôm em không?
***
- Em cứ nghĩ anh sẽ chạy đến và thụi cho Jim một cú trời giáng vào bụng chứ? - Tôi nói trong lúc nếm thử thức ăn.
- Anh đã qua tuổi trẻ trâu đó lâu rồi. Em không thấy anh có nước cờ cao tay hơn sao? - Jan vòng tay ôm tôi từ phía sau.
- Là sao cơ? Em không hiểu! - Tôi hơi nghiêng đầu hỏi.
- Là thế đó! Anh bỏ đi và em chạy theo anh, bỏ mặc anh chàng đó. Hẳn anh ta tức điên! - Anh cười sảng khoái.
- Jim giận đến mức gặp em ở văn phòng cũng chưa thèm nói chuyện gì với em đó! - Mùi thơm từ những đĩa thức ăn trên bàn khiến cơn đói trong tôi sôi sùng sục.
- Càng tốt! - Jan đắc chí cười.
- Anh xấu tính như thế thật hả? Em bắt đầu hối hận rồi đây! - Tôi ngồi xuống bàn, vờ buông một tiếng thở dài trong lúc anh đứng tựa vào kệ bếp.
- Hả? Chứ em muốn anh sao? Ghen thì em bảo xấu tính, không ghen thì bị em quạt cho một trận “Anh không yêu em hả?”. Chiều chuộng em khó hơn lên giời!
Cách nói của Jan khiến tôi không nhịn được cười. Tôi vươn người, vỗ vào mặt bàn đối diện, nơi Jan sẽ ngồi.
- Chẳng khó chút nào! Giờ chúng ta ngồi xuống và ăn tối được không? Em đói đến mức có thể ăn cả một con ngựa rồi đây!
- Yên tâm, lát sẽ con cua khổng lồ cho em chén! - Jan hấp háy mắt.
- Đồ ngốc! Em đã bảo theo lịch Âm, anh tuổi con Mèo cơ mà, không phải con Cua.
- Nhưng lúc chiều đi ngang siêu thị anh đã mua chiếc bánh mì con cua to thiệt to để tặng em mà! Ơ, hóa ra em tính ăn thịt anh sao? - Jan đóng vẻ mặt sợ hãi rất tài, nhưng thực ra anh đang khoái chí vì khiến tôi sập bẫy.
Tôi ngượng chín mặt, không biết nói gì liền cắm cúi ăn và trả lời nhát gừng cho hết bữa.
***
Tình cờ, tôi phát hiện một vết bầm tím ở bụng Jan. Thêm một vết nữa ở lưng. Tôi gặng hỏi thì Jan chỉ bảo chắc va đập vào đâu đó. Tôi không tin, lẽo đẽo đi theo Jan cả chục vòng quanh ngôi nhà để hỏi tại sao. Lát sau, Jan thú nhận: Anh đấm nhau với người ta đấy.
Tôi trố mắt ngạc nhiên. Chẳng phải vài bữa trước có người nói đã qua tuổi trẻ trâu, thích đấm nhau xằng bậy rồi sao?
- Anh tập ở CLB Boxing trường mình đó, không phải nhăng cuội như em nghĩ đâu!
Tôi không đuổi theo Jan nữa mà nằm trên sofa mới được thay nệm. Jan nằm dưới sàn nhà, vòng tay ôm bụng tôi. Những tia nắng của mùa hè chiếu qua những ô cửa kính nhỏ, rơi xuống nền nhà như những hạt mầm của niềm vui. Mùa hè, ra đường thấy mặt ai cũng hồng hào, rạng rỡ. Đôi ba người xa lạ trên phố còn không ngần ngại cất tiếng chào nhau. Trong bến xe bus và bến tàu, người ta chơi đàn miễn phí. Âm nhạc rộn vang khắp nơi, người dân đổ vào các trung tâm mua sắm. Penneys cũng bắt đầu những chương trình khuyến mãi, giảm giá mới. Đi ngang chỉ muốn ghé vào khuân cả đống đồ về nhà dù chưa biết để làm gì. Tôi dùng tiền tiết kiệm của mình mua cho Jan một chiếc áo sơ mi kẻ. Jan rất hợp với những món đồ kẻ, kẻ sọc, kẻ ngang, kẻ ca rô. Nhưng có vẻ Jan không thích hợp lắm với những bộ quần áo mùa hè. Chắc do Jan gầy. Nhưng suốt cả mùa rét, tôi đã không để ý và nhận ra điều đó.
- Em phát hiện mình đã bị lừa! Mùa đông anh mặc nhiều áo trông lực sĩ ghê lắm mà sao mùa hè anh ốm nheo ốm nhách vậy!
- Anh để dành hết đồ ăn cho em nên mới gầy nhom vậy đó! - Những ngón tay xương của Jan cù trên bụng tôi.
Tôi gập người sang trái để nói chuyện với Jan, nhưng anh đã im lặng. Hồi lâu, tôi phá vỡ sự im lặng đó bằng cách bắt Jan đọc thơ.
- Nhưng thơ gì cơ?
- Của nhà thơ nào đó xứ này, James Joyce chẳng hạn! - Tôi rất thích nằm nghe thơ vào những ngày nắng, như thể mình có cả thế giới ở trong một căn phòng nhỏ.
- Nhưng anh chỉ thuộc mỗi một bài!
- Thì anh cứ đọc đi, em có bắt anh thuộc nhiều bài đâu!
Jan nghĩ một lúc, trán hơi nhăn lại ra vẻ đang cố hết sức để nhớ lời thơ. Bài thơ ấy có tên Gentle lady, do not sing. Nó như thế này:
“Gentle lady, do not sing
Sad songs about the end of love;
Lay aside sadness and sing
How love that passes is enough.
Sing about the long deep sleep
Of lovers that are dead, and how
In the grave all love shall sleep:
Love is aweary now”
Dịch:
Đừng hát, cô gái dịu dàng ơi
Đừng hát, cô gái dịu dàng ơi,
Những bài ca buồn về tình yêu đã mất;
Hãy gạt đi nỗi buồn và hát
Rằng tình yêu trôi qua như thế đã đủ rồi.
Hãy hát về giấc ngủ dằng dặc thẳm sâu
Của những người tình đã chết, và hãy hát
Trong nấm mồ tất cả tình yêu sẽ yên ngủ thế nào:
Tình yêu bây giờ đã rã rời mệt