Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Tác giả: Lloyd Alexander
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Lê Minh Đức
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 77 / 11
Cập nhật: 2020-06-12 14:05:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 - Vận May Của Rhun
ó đã tìm được cô ấy rồi!” Taran reo lớn trong khi nhóm bạn vây lấy chú quạ đang hớn hở. “Magg đã đưa cô ấy đi đâu?”
“Alaw!” Quạc kêu lên. “Alaw!”
“Dòng sông ư!” Taran kêu lên. “Có xa không?”
“Gần! Gần!” Quạc trả lời.
“Giờ thì không thể nói đến chuyện quay về Dinas Rhydnant nữa.” Hoàng tử Rhun nói lớn. “Magg đã nằm trong tay chúng ta rồi. Chúng ta sẽ cứu được công chúa về trong nháy mắt.”
“Đó là nếu Llyan không vồ được chúng ta trước.” Fflewddur lẩm bẩm. Anh quay sang Taran. “Quạc cố thể đem tin này đến cho quan giám mã không? Tôi không ngại ngùng gì khi phải nói với cậu rằng tôi sẽ thấy an toàn hơn nếu sau lưng có được vài chiến binh hộ tống.”
“Chúng ta không thể để mất thêm thời gian được.” Taran trả lời. “Hoàng tử Rhun nói đúng, phải hành động ngay nếu không Magg sẽ tuột khỏi tay chúng ta. Nhanh lên, anh bạn.” cậu nói với Quạc, tung chú quạ lên cao, “hãy dẫn bọn ta đến sông Alaw.”
Họ vội vàng lên đường. Chú quạ bay từ cây này sang cây khác, sốt ruột gọi liến thoắng cho đến khi nhóm bạn lại gần hơn. Thế rồi lại vụt lên không trung, Quạc lao về hướng mà nó muốn họ đi theo. Taran biết chú quạ đang cố hết sức dẫn nhóm bạn ra khỏi dãy đồi càng nhanh càng tốt; nhưng nhiều lúc rừng cây và các bụi rậm mọc kín thành một hàng rào chằng chịt đền nỗi nhóm bạn phải rút gươm ra chém cây để mở đường.
Mãi đến quá trưa con đường của họ mới trở nên dễ dàng hơn, khi Quạc dẫn họ qua một cánh đồng dốc, trải dài xuống những hẻm núi đầy đá sỏi. Cỏ ở đây ngắn và lởm chởm như gốc rạ, đây đó điểm những khoảng đất trống với những tảng đá trắng muốt nhô lên vương vãi như những cục đá từ một trận mưa đá khổng lồ.
“Với tất cả binh lính của Rhuddlum đang lục soát khắp Mona này,” Fflewddur giận dữ nói khi họ bắt đầu xuống dốc và đi về phía bờ sông, “làm sao mà con nhện già ấy lại thoát khỏi chúng ta lâu đến thế được nhỉ?”
“Magg quỷ quyệt hơn chúng ta tưởng nhiều.” Taran cay cú đáp. “Tôi dám chắc là hắn đã đưa Eilonwy đến rặng đồi Parys. Nhưng hẳn là hắn đã ẩn nấp ở đó và không di chuyển cho đến khi biết đội quân tìm kiếm đã đi qua khỏi chỗ hắn.”
“Quân bất lương!” Fflewddur phì một tiếng. “Hẳn là thế rồi. Trong khi chúng ta đi tìm dấu vết ngày càng xa lâu đài hơn thì tên Magg xấu xa thảnh thơi ngồi đợi cho đến khi chúng ta đã đi thật xa và bỏ hắn lại phía sau! Không sao. Chúng ta sẽ sớm bắt kịp hắn và rồi hắn sẽ phải trả giá cho cái trò gian xảo đó!”
Quạc vẫn đang chao lượn thành những vòng tròn rộng trên đầu nhóm bạn, đã trở nên phấn khích hơn và bắt đầu kêu quàng quạc. Taran thoáng nhìn thấy dòng sông Alaw đang lấp lánh chảy bên dưới. Quạc bất thần tăng tốc và lao về phía đó. Với hoàng tử Rhun hổn hển phì phò phía sau, nhóm bạn chạy xuống dốc. Quạc đậu xuống một cành cây và đập cánh như điên.
Tim Taran trĩu xuống. Chẳng thấy dấu vết gì của Eilonwy hay Magg cả. Một lát sau, cậu bỗng quỳ một gối xuống. “Fflewddur!” Cậu hét gọi. “Nhanh lên! Có vết móng này. Vết chân của hai con ngựa.” Cậu bám theo dấu vết đi mấy bước, rồi dừng lại vẻ bối rối.
“Nhìn này,” cậu nói với chàng ca sĩ và Gurgi, họ đã chạy đến bên cậu. “Vết chân đi theo hai đường khác nhau. Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa. Hoàng tử Rhun,” cậu gọi, “anh có nhìn thấy dấu vết gì của lũ ngựa không?”
Không thấy chàng hoàng tử xứ Mona trả lời. Taran bật dậy và quay phắt lại phía sau. “Rhun!” cậu gọi lớn, nhưng chẳng thấy bóng dáng chàng hoàng tử đâu hết. “Anh ta lại lang thang đi mất rồi!” Taran tức giận hét lên. “Đồ ngốc nghếch vụng về! Anh ta chạy đi đâu được cơ chứ!”
Lo lắng cất tiếng gọi Rhun, cả ba người bạn chạy đến bên bờ sông. Taran đang định tự mình đi tìm cậu ta thì chàng hoàng tử xứ Mona bỗng hiện ra từ sau một rặng liễu.
“Chào, chào!” Rhun chạy tới, tươi cười một cách vui vẻ. Trước khi Taran, nhẹ người nhưng vẫn còn giận dữ, kịp quở trách thì cậu ta đã lêu lên. “Nhìn này! Thật là lạ! Đáng ngạc nhiên hết sức!”
Hoàng tử Rhun xoè bàn tay ra. Trong tay anh ta là quả cầu của Eilonwy.
Tim đập thình thịch, Taran nhìn chằm chằm vào quả cầu vàng. “Anh tìm thấy nó ở đâu thế?”
“Đằng kia.” Rhun trả lời, chỉ về phía một hòn đá phủ rêu. “Trong khi các bạn xem xét dấu chân ngựa thì tôi nghĩ là mình nên đi lục soát ở một chỗ nào khác để tiết kiệm thời giờ. Và đây là thứ tôi tìm được.” Cậu ta trao quả cầu cho Taran và cậu cẩn thận nhét nó vào trong áo.
“Cậu ta đã dẫn chúng ta đến một dấu vết còn mới nguyên.” Fflewddur nói, cúi xuống xem kỹ lớp cỏ. “Có một cái gì đó khá to và phẳng đã bị kéo ngang qua đây.” Anh ta trầm ngâm gãi gãi cằm. “Tôi tự hỏi không biết... một con thuyền chăng? Có thể như thế không nhỉ? Chẳng lẽ con nhện già ấy đã có sẵn một con thuyền ở đây sao? Tôi sẽ không lấy làm ngạc nhiên nếu biết hắn đã lên kế hoạch tất cả những việc này từ trước cả khi Eilonwy đến Mona.”
Taran bước xuống bờ sông. “Tôi nhìn thấy vết chân.” cậu gọi to. “Mắt đất đã bị dẫm nát. Hẳn Eilonwy đã vật lộn với hắn... đúng thế, ngay ở chỗ này. Và hẳn cô ấy đã đánh rơi quả cầu ở kia.” Cậu chán nản ngẩng lên nhìn dòng sông Alaw rộng lớn, nước chảy xiết. “Anh đã đoán đúng các dấu vết đấy Fflewddur ạ.” cậu nói. “Magg đã có một con thuyền đợi sẵn ở đây. Hắn đã thả hai con ngựa ra và để mặc chúng thích chạy đi đâu thì chạy.”
Taran đứng nhìn dòng nước cuồn cuộn dữ dằn một hồi lâu rồi rút gươm ra. “Nào, hãy lại đây giúp tôi một tay.” cậu gọi Gurgi và chàng ca sĩ rồi chạy đến bên rặng liễu.
“Anh định làm gì vậy?” Rhun kêu lên, trong khi Taran vội vã chặt lấy mấy cành liễu mọc dưới thấp. “Nhóm lửa ư? Chúng ta đâu có cần lửa.”
“Chúng ta có thể làm một chiếc bè.” Taran đáp, ném những cành cây đã được chặt lên mặt đất. “Dòng sông đã giúp Magg. Giờ nó cũng phải giúp chúng ta.”
Nhóm bạn kéo dây leo quấn quanh các thân cây xuống và buộc các cành cây vừa chặt lại với nhau, nối thêm vào những đoạn dây tạm bằng các dải vải xé ra từ quần áo mình. Mặc dù được làm một cách vụng về và trông giống một bó củi hơn, chiếc bè rốt cuộc cũng mau chóng thành hình. Nhưng Taran vừa mới bắt đầu buộc cái nút cuối cùng giữa một đám dây leo và dải vải rối tung thì Gurgi bỗng ré lên khiếp hãi. Taran đứng bật dậy và quay phắt lại trong khi Gurgi rối rít chỉ về phía hàng cây xa phía trên bờ sông.
Llyan đã xông từ trong rừng ra. Con mèo rừng màu hung vàng khổng lồ dừng lại một giây, một bàn chân giơ lên, đuôi quật qua quật lại, mắt nảy lửa nhìn nhóm bạn trong khi họ kinh hoàng lùi lại.
“Chiếc bè!” Taran hét lên. “Đẩy nó xuống sông đi!” Cậu túm lấy một đầu chiếc bè và vật lộn để kéo nó xuống nước. Miệng vẫn còn la hét, Gurgi chạy tới trợ giúp cậu. Hoàng tử Rhun cũng cố hết sức làm những gì mình có thể giúp. Chàng ca sĩ đã lội bì bõm xuống sông, ở đó, anh ta đứng trong dòng nước ngập đến hông và gò lưng kéo những cành cây.
Cặp tai với túm lông trên đầu Llyan cụp tới trước và những sợi râu của nó giật giật khi ánh mắt nó chạm phải chàng ca sĩ. Từ họng nó vang lên không phải một tiếng gầm man rợ mà là một tiếng kêu dò hỏi như tiếng chuông. Mắt loé lên một ánh sáng kỳ lạ, nó nhảy về phía trước trên những bàn chân đệm thịt. Kêu gừ gừ thật to, con mèo rừng lao thẳng về phía chàng ca sĩ đang hoảng loạn.
“Ôi Belin vĩ đại!” Fflewddur kêu lên. “Nó muốn bắt tôi lại đấy!”
Đúng lúc đó thì Quạc, đang đậu trên một cành cây thấp, liền vỗ cánh lao tới Llyan. Lấy hết hơi kêu quàng quạc, chú quạ bổ nhào xuống con thú đang sửng sốt. Llyan dừng lại giữa đường và tức tối gào lên. Phóng hết tốc lực, Quạc lao vọt qua cái đầu đồ sộ của Llyan, chỉ cách một sợi tóc, đập cánh và mổ lên đầu nó bằng cái mỏ sắc nhọn.
Bị bất ngờ, Llyan ngồi bệt xuống và quay đầu đánh trả chú quạ. Quạc liệng thành một vòng tròn hẹp và lại bổ nhào xuống. Llyan nhảy bật lên không trung, vuốt xoè ra tát một cú. Taran hoảng hốt kêu lên khi thấy một đám lông lả tả rụng xuống, nhưng một giây sau, cậu thấy chú quạ vẫn còn ở trên không và lại đang lao về phía Llyan một lần nữa. Nhảy nhót trước mặt nó tựa như một con ong bắp cày lớn màu đen, Quạc xấc xược kêu lên liến thoắng như thể thách thức con thú nhảy lên bắt nó, đập cánh vào mặt con mèo, rồi lại vụt đi. Khi lao trở lại, gần đến nỗi hàm răng của Llyan đớp được một chiếc lông đuôi của nó, Quạc liền chộp lấy một sợi râu của con mèo và kéo mạnh.
Gào lên giận dữ, quên bẵng mất chàng ca sĩ và nhóm bạn đang vật lộn, Llyan đuổi theo chú quạ, nó đã bay từ bờ sông vào rừng. Llyan vội chạy theo, và tiếng gầm của nó vang vọng mãi giữa những thân cây.
Với một cú đẩy cuối cùng, nhóm bạn kéo được chiếc bè xuống sông và vội vã trèo lên. Dòng chảy túm lấy chiếc bè và đẩy nó xoay tít, suýt nữa lật úp nó xuống trước khi Taran kịp chống một cây sào xuống nước. Fflewddur và Gurgi giữ cho chiếc bè tránh được một tảng đá nhô lên hăm doạ. Hoàng tử Rhun, ướt lướt thướt như chuột lột, tuyệt vọng cố chèo bằng hai bàn tay. Một phút sau, chiếc bè lấy lại thăng bằng và nhóm bạn nhanh chóng lướt xuôi theo dòng sông.
Fflewddur, mặt mũi tái mét như người chết, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. “Tôi đã sợ là chắc chắn nó sẽ chộp được tôi! Tin tôi đi, tôi không thể nào chịu nổi thêm một lần gảy đàn như ban nãy nữa đâu! Tôi hy vọng là Quạc sẽ không sao.” Anh lo lắng thêm vào.
“Quạc sẽ tìm lại được chúng ta thôi.” Taran an ủi anh ta. “Nó đủ thông minh để bay ngoài tầm với của Llyan đến khi biết chúng ta đã an toàn. Nếu con mèo vẫn tiếp tục đuổi theo nó thì tôi dám chắc ả mèo đó mới chính là kẻ phải chịu thua cuộc.”
Fflewddur gật đầu rồi quay lại và ngó qua vai mình. “Theo một cách nào đó,” anh ta nói với một thoáng tiếc nuối, ”đó là lần đầu tiên âm nhạc của tôi đã thật sự... ờ... được hâm mộ, nó theo một cách nào đó. Trong trường hợp này, nếu không có nhiều nguy hiểm đến vậy thì tôi sẽ coi đó như một lời ca ngợi rõ rành rành đấy!”
“Ờ... này,” Hoàng tử Rhun gọi, lom khom ở đầu chiếc bè, “tôi không có ý chê bai sau khi anh đã phải làm việc vất vả như thế, nhưng tôi nghĩ là cái gì đó đã tuột ra rồi thì phải.”
Taran, đang bận lái cho chiếc bè đi thẳng, hoảng hốt liếc nhìn xuống. Những sợi dây leo buộc vội vàng đang bắt đầu tuột ra. Chiếc bè run rẩy giữa dòng nước xiết. Với cây sào của mình, Taran thọc sâu xuống lòng sông cố ghìm chiếc bè lại. Dòng chảy đẩy nó tới trước và những cành cây cong vặn lại, trong khi nước tràn qua các khe hở. Một trong những sợi dây leo bị kéo giãn, một cành cây tách ra, rồi một cành nữa. Ném cây sào vô dụng sang bên, Taran quát bảo nhóm bạn nhảy ra khỏi bè. Túm lấy áo hoàng tử Rhun, cậu lao xuống sông.
Trong khi dòng nước phủ ngập đầu cậu ta, hoàng tử Rhun điên cuồng chòi đạp và vùng vẫy. Taran nắm chặt hơn áo chàng hoàng tử đang chìm xuống và cố ngoi lên mặt nước. Với bên tay kia, cậu bám vào một tảng đá và tìm được chỗ đặt chân giữa những hòn đá đang lăn tròn. Cố kéo hết sức mình, cậu lôi Rhun vào chỗ cạn và ném cậu ta lên bờ.
Gurgi và Fflewddu đều đã bám được vào những gì còn sót lại của chiếc bè và đang kéo chúng tới chỗ nước nông. Hoàng tử Rhun ngồi dậy và nhìn quanh.
“Tôi chưa bao giờ suýt chết đuối.” cậu ta hổn hển. “Tôi vẫn thường tự hỏi không biết cảm giác đó ra làm sao, nhưng bây giờ thì tôi không nghĩ là tôi còn muốn biết nữa.”
“Chết đuối ư?” Fflewddur nói, nhìn chiếc bè tan tành. “Còn tệ hơn nữa kia! Tất cả mọi công sức của chúng ta đã hoá thành công dã tràng rồi.”
Taran mệt mỏi đứng dậy. “Phần lớn những cành cây này vẫn con dùng lại được. Chúng ta sẽ chặt thêm dây leo và làm lại từ đầu.”
Nhóm bạn chán nản bắt tay vào sửa lại chiếc bè, giờ chỉ còn lại mấy mảnh vương vãi dọc bờ sông. Họ làm việc chậm chạp hơn lúc trước, vì ở đây cây mọc thưa, dây leo cũng hiếm hơn.
Chàng hoàng tử đảo Mona đã đi về phía một bụi liễu gai và Taran thoáng thấy cậu ta hì hục kéo để nhổ bật rễ chúng. Chỉ một giây sau, Rhun bỗng biến mất.
Hét lên một tiếng hoảng hốt, Taran ném bó dây leo trong tay xuống và chạy tới chỗ đó, miệng gọi tên Rhun.
Chàng ca sĩ ngẩng đầu lên. ”Lại chạy mất rồi sao!” Anh ta kêu lên. “Nếu trên cả cánh đồng chỉ có mỗi một hòn đá duy nhất thì thể nào cậu ta cũng vấp phải nó! Một người họ Fflam luôn kiên nhẫn, nhưng cái gì cũng phải có giới hạn của nó!” Tuy thế anh ta vẫn vội vã chạy đến bên Taran, cậu đã quỳ xuống giữa những cây liễu gai.
Ở chỗ Rhun vừa đứng ban nãy chỉ còn là một cái hố toang hoác. Chàng hoàng tử đảo Mona đã biến mất.
Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr - Lloyd Alexander Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr