Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1149 / 33
Cập nhật: 2017-07-24 16:14:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hững ngày tiếp theo gió ấm hẳn lên. Hoa tầm xuân bời bời nở. Một buổi sáng chủ nhật chúng tôi kéo nhau đến nhà ông Bộc. Ông Bộc đã khỏe hẳn. Ông chống gậy chập chững đi ra ngõ. Gặp chúng tôi, ông nói:
- Ông muốn lên đê. Các cháu dắt ông lên nhé.
Chúng tôi xúm vào cầm tay dắt ông lên mặt đê. Chúng tôi đỡ ông ngồi xuống. Ông nheo nheo mắt nhìn về phía mặt đầm nước.
- Khi nào ông khỏe hẳn - Ông Bộc vừa nói vừa thở, - ông sẽ câu được con cá một mắt.
Một đứa trẻ nói:
- Cháu đố ông câu được đấy. Cả xóm trại này cũng chẳng bắt được.
Một đứa khác:
- Một mình ông ăn hết làm sao được con cá ấy mà ông bắt.
Ông Bộc cười:
- Ông bắt nó không phải để ăn.
- Để làm thuốc hở ông? - Một đứa hỏi.
- Cũng chẳng để làm thuốc. - Ông Bộc nói. - Tuổi ông không cần thuốc nữa.
Một đứa khác:
- Thế ông bắt nó để làm gì? A! Để ông bán. Con cá ấy mà bán thì được nhiều tiền lắm.
Nghe vậy, tôi nổi cáu:
- Chúng mày chẳng biết quái gì cả.
- Mày biết cái gì nào? - Một đứa cãi tôi.
- Đừng cãi nhau nữa, các cháu. - Ông Bộc nói - Đừng cãi nhau nữa
Nói đến đó ông ôm ngực họ. Ông ho mãi. Chúng tôi sợ quá ôm lấy ông. Dứt cơn ho, ông thở dốc:
- Các cháu đưa ông về đi.
Ông thều thào. Chúng tôi đỡ ông đứng dậy. Ông run rẩy bước. Được mấy bước, ông dừng lại ngoái đầu về phía đầm Vực. Ông cười, mồm há hốc. Ông cười không thành tiếng. Chỉ thấy người ông run lên từng đợt.
- Ông sẽ câu được con cá.
Ông lại cười. Ông cười không thành tiếng. Lúc đó, đôi mắt ông sáng lên kỳ lạ. Chúng tôi nhìn ông, bỗng thấy sợ.
- Chúng tao sẽ bắt được mày. Tao có hai mắt, mày có một mắt thì tao phải bắt được mày. Tao sẽ rạch bụng mày ra, lấy cái ống, mang xuống huyện…
Nói xong ông lại cười. Nước mắt và nhớt dãi ông chảy ra. Tôi vội kêu lên:
- Về đi ông. Về đi ông.
Ông lập cập bước theo chúng tôi. Chúng tôi xúm vào đỡ ông xuống chân đê. Dọc con đường từ chân đê về nhà ông, thi thoảng ông dừng lại và cười. Mỗi lần cười như thế, người ông lại giật lên như bị bệnh.
Về đến gần nhà, chúng tôi gặp lão Bương khật khưỡng đi lại. Nhìn thấy ông Bộc, lão Bương đứng lại, mở to mắt nhìn ông.
- Đi đâu về đấy? - Lão Bương lên tiếng - Sao mà ốm yếu
- Tôi sẽ bắt được con cá đấy! - Ông Bộc nói - Chỉ mấy hôm nữa thôi.
- Bắt con cá nào? - Lão Bương hỏi.
- Con cá một mắt. - Ông Bộc nói.
Lão Bương bỗng rú lên cười, rồi nói:
- Ông thì bắt cá cũng chẳng xong chứ lại đòi bắt con cá ấy. Nhom nhem như gà quáng manh thế kia thì làm được cái gì.
- Tôi phải bắt được nó, rồi sẽ mổ bụng nó.
Nghe ông Bộc nói vậy, lão Bương hơi ngẩn ra:
- À lại cái chuyện cũ ấy chứ gì? - Lão Bương bĩu môi - Ông tìm lại cái ấy để làm gì, chết đến nơi rồi đấy.
- Chết, chết thế nào được. - Ông Bộc thở dốc - Ông đừng có phá ngang.
Lão Bương lại rú lên cười, rồi bỏ đi. Được một đoạn, lão Bương quay lại:
- Này Bộc, có bắt được con cá thì cho đây xin một góc bộ lòng nhắm rượu nhé.
Ông Bộc không nói gì, lập cập bước vào nhà.
Chúng tôi đỡ ông nằm xuống và đắp tấm chăn dạ rách cho ông. Ông nằm bất động, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm: “Tao được mày, tao sẽ bắt được mày”.
Chúng tôi vẫn nhóm bếp lửa giữa nhà cho ông. Ánh lửa tỏa sáng ngôi nhà bé nhỏ và ẩm mốc. Ông Bộc nằm thở đều đều. Hình như ông đã ngủ. Bọn trẻ chúng tôi ngồi im lặng quanh bếp lửa. Những con cóc thấy lửa bò ra. Suốt mùa đông rét mướt, bầy cóc trốn biệt trong những hốc tối và ấm áp đâu đấy ở quanh nhà. Có một vài con cóc bò đến sát mép bếp lửa. Chúng giương những đôi mắt hiền lành và ngơ ngác nhìn chúng tôi.
- Này, các cậu ơi! - Một đứa chợt lên tiếng.
- Cái gì? - Tôi hỏi.
- Mình phải nấu cơm cho ông Bộc ăn chứ?
- Ừ nhỉ. - Tôi nói. - Nhưng tớ thấy ông Bộc chẳng có gì ăn cả.
- Thử tìm xem. - Một đứa đề nghị.
Chúng tôi đứng dậy, rón rén bước đến góc nhà, nơi ông Bộc để xoong nồi ở đó. Chúng tôi mở hết xoong nồi, tìm hết mọi nơi nhưng không thấy gì có thể nấu ăn được.
- Chẳng có gì cả. - Một đứa nói - Chỉ còn một ít gạo thôi.
- Làm thế nào bây giờ? - Một đứa nói khẽ.
Bọn trẻ chúng tôi im lặng. Chợt thằng Mên khẽ reo lên:
- Em có cách đấy.
- Cách gì? - Tôi hỏi. - Mày nói thử xem nà
Thằng Mên nói:
- Mỗi người về nhà lấy một thứ mang đến, như thế ông Bộc có ối thức ăn.
- Ừ, đúng đấy! - Một đứa hưởng ứng - Nhà tớ có một niêu cá kho. Tớ mang cá kho.
- Nhà tớ chỉ có trứng vịt thôi. - Một đứa khác nói.
- Mẹ em nấu cơm rồi. - Thằng Mên nói. - Em lấy cơm cho.
- Được đấy! - Tôi nói - Chúng mày đi nhanh lên. Tao ở đây trông ông Bộc. Nhanh lên nhé, thằng Mên chui qua vườn mà vào bếp, bố biết thì chết.
Chỉ loáng một cái, bọn trẻ đã biến vào trong bóng tối đã phủ kín xóm trại.
Chừng nửa tiếng sau lũ trẻ quay lại. Chúng lôi từ bụng áo ra những gói thức ăn. Tôi lấy chiếc mâm đặt xuống cạnh bếp lửa. Như có phép lạ, một mâm thức ăn hiện ra với đủ loại thức ăn: Cá kho, trứng vịt, dưa chua, muối vừng, rau cải luộc, tương, bì lợn rim…
Tôi đến bên ông Bộc khẽ gọi:
- Ông ơi, ông, ông dậy ăn cơm.
Ông Bộc từ từ mở mắt nhìn chúng tôi:
- Các cháu vẫn ở đây ư? Ông ngủ lúc nào mà chẳng biết. Thôi, các cháu về đi kẻo bố mẹ lại đi tì
- Ông dậy ăn cơm, ông ạ.
- Cơm à? - Ông Bộc nói. - Các cháu lại nấu cơm giúp ông à?
Ông Bộc ngồi dậy. Chúng tôi đỡ ông bước xuống khỏi phản và ngồi xuống bên bếp lửa. Tôi bưng mâm cơm đặt bên cạnh ông.
- Ông ăn cơm đi! - Bọn trẻ nói.
Ông Bộc nhìn chằm chằm vào mâm cơm:
- Ai bảo các cháu làm như thế này?
Bọn trẻ không đứa nào trả lời. Ông Bộc nhìn vào mặt từng đứa chúng tôi. Rồi ông nghẹn ngào:
- Như thế này ông chết được rồi.
Nói xong, ông khóc nấc lên. Chúng tôi nhìn ông và òa khóc theo.
Bí Mật Hồ Cá Thần Bí Mật Hồ Cá Thần - Nguyễn Quang Thiều Bí Mật Hồ Cá Thần