“C
húng ta thật sự phải làm chuyện này sao?” Annabelle hỏi có phần ai oán, khi những cô nàng dựa tường sánh bước trên con đường rừng với giỏ và đồ ăn trên tay. “Mình đã nghĩ mấy câu chuyện về đánh bóng-quần chẽn chỉ là chuyện giỡn” “Nhà Bowman chưa bao giờ nói giỡn về đánh bóng” Daisy thông báo. “Như thế là báng bổ” “Cậu sẽ thích nó mà, Annabelle” Lillian hăm hở nói “và đánh bóng là trò chơi thú vị nhất” “Mình thích chơi trên bàn” Annabelle phản công “Với quần áo thích hợp” “Quần áo luôn được đánh giá cao” Daisy vui nhộn đáp Annabelle vừa được học cái giá của việc kết bạn là thỉnh thoảng thúc ép ai đó trì hoãn công việc cho những nguyện vọng của cả nhóm ngay cả khi chúng có đi ngược lại khả năng cho phép của một cá nhân nào đó. Tất cả đều giống nhau, sáng nay Annabelle đã thử dụ dỗ Evie theo phe nàng, không thể hiểu được cô gái thật sự dự định cởi đồ để mặc quần chẽn. Nhưng Evie đã vội vàng hùa theo kế hoạch của chị em Bowman, có vẻ đã cân nhắc chương trình tự phát có thể giúp bản thân dạn dĩ. “Mình m-muốn giống họ hơn” nàng thổ lộ với Annabelle “Họ quá tự do và liều lĩnh. Họ không sợ gì cả” Nhìn chằm chằm gương mặt háo hức của cô gái, Annabelle chỉ có thể thở dài. “Ồ, được thôi. Cho đến khi không ai thấy chúng ta thì mình nghĩ mọi chuyện sẽ ổn. Mặc dù mình không nghĩ ra bất kì lý do nào để phải chơi” “Có thể vì nó v-vui” Evie đề nghị, và Annabelle đáp lại với một cái liếc mắt cạnh khóe khiến Evie phì cười Thời tiết, tất nhiên, sẽ đóng vai trò quyết định trong kế hoạch của chị em nhà Bowman, bầu trời cao và trong xanh, không khí dịu nhẹ. Những chiếc giỏ nặng trĩu, bốn cô gái rảo bước trên con đường trũng sâu, bãi cỏ ướt át rải rác hoa cây gọng vó đỏ thắm và hoa violet tím sặc sỡ. “Đưa mắt tìm cái giếng ước nguyện đi” Lillian mạnh mẽ nói “Chúng ta sẽ cắt ngang cánh đồng ở con đường bên kia và xuyên qua khu rừng. Có một cánh đồng khô trên đỉnh đồi. Một trong số những người hầu đã kể mình nghe là không ai đến đó cả” “Hiển nhiên đây là đoạn đường dốc” Annabelle nói không chút ác ý “Lillian, cái giếng trông như thế nào? Có phải là công trình nho nhỏ có quét vôi với một cái thùng và một cái ròng rọc không?” “Không, nó là một cái hố lầy lội ngay giữa nền đất” “Đây rồi” Daisy kêu lên, hấp tấp lội lõm bõm đến cái hố đen đang được khúc sông kế bên lấp đầy. “Các cậu đến đây đi, chúng ta phải ước. Mình có đem theo kim gút để ném xuống nè” “Làm thế nào em biết mà mang theo kim gút?” Lillian hỏi Daisy cười tinh quái. “À, chiều nay khi em ngồi với Mama và mấy bà quả phụ thừa kế trong lúc họ may vá còn em thì làm mấy quả bóng cho cuộc đấu của chúng ta” Nàng lấy một quả bóng bằng da từ ra khỏi giỏ và đưa lên tự hào “Em đã hy sinh một đôi găng tay mới tinh để làm nó đấy – và em nói cho chị biết là làm cái này không dễ gì đâu. Mà mấy bà cô già đã quan sát em làm việc này với những mảnh vụn len, và khi một trong số họ chịu hết nổi, bà ta đứng lên và hỏi em đang làm cái quái gì. Tất nhiên em không thể nói họ biết đấy là một quả bóng.Em chắc Mama đã đoán ra, nhưng bà xấu hổ quá nên không nói được câu nào. Vậy là em bảo bà cô rằng em đang làm một cái gối cắm kim” Mấy cô gái khúc khích cười “Bà ta nhất định đã nghĩ đây là cái gối cắm kim xấu nhất trên đời” Lillian nhận xét “Ồ, không còn nghi ngờ gì nữa” Daisy đáp “Em nghĩ bà ta thấy tiếc cho em. Bà ấy đưa cho em vài cái cây kim gút, và lầm bầm gì đó về mấy cô gái Mĩ vụng về không có tí ti kĩ năng thực hành” Dùng viền móng tay của mình, Daisy gảy những cái kim gút ra khỏi quả bóng da và đưa cho mấy người kia Đặt giỏ của mình xuống, Annabelle giữ kim gút giữa ngón cái và ngón trỏ, và nhắm mắt lại. Mỗi khi có cơ hội nàng luôn cầu xin cùng một chuyện…là kết hôn với một quý tộc. Tuy nhiên, kì lạ thay, một suy nghĩ mới xâm nhập vào đầu nàng, ngay khi nàng ném kim gút xuống giếng. Tôi ước gì mình có thể yêu. Bất ngờ vì ý tưởng bồng bột, ngang bướng, Annabelle tự hỏi làm sao nàng có thể phí phạm một điều ước cho một thứ gì đó rõ ràng là khờ dại. Mở mắt ra, Annabelle thấy những cô nàng dựa tường khác đang nhìn chằm chằm xuống giếng nước với một vẻ nghiêm trang khủng khiếp. “Mình ước sai rồi” nàng cáu kỉnh nói “Mình ước điều khác được không?” “Không được” Lillian nói chắc “Một khi cậu ném kim xuống là không thể đổi nữa” “Nhưng mình không có ý cầu xin điều ước đó” Annabelle phản đối “Vài thứ chỉ vừa lóe qua đầu mình, và nó không phải là những gì mình dự định” “Không tranh cãi nữa, Annabelle” Evie khuyên “Cậu k-không muốn làm phiền lòng cái giếng có linh hồn này” “Cái gì?” Evie cười trước nét mặt lúng túng của Annabelle. “Linh hồn cư ngụ trong giếng. Anh ta là người c-cậu cầu xin. Nhưng nếu cậu khiến anh ta phiền lòng thì anh ta sẽ đòi một cái giá khủng khiếp khi thực hiện điều ước cho cậu. Hoặc anh ta sẽ kéo cậu xuống giếng với anh ta, để làm v-vợ anh ta mãi mãi” Annabelle nhìn trân trối xuống làn nước đục ngầu. Tay nàng khum khum trên miệng để điều chỉnh hướng nói “Anh không cần thực hiện lời hứa vớ vẩn của tôi” Nàng nói to với linh hồn không thể thấy “Tôi rút nó lại rồi” “Đừng chế nhạo anh ta, Annabelle” Daisy kêu lên “Và vì Chúa, lùi xa khỏi cái giếng dùm đi” “Mấy cậu mê tín quá nhỉ?” Annabelle hỏi với một tràng cười toe toét Daisy quắc mắt “Có lý do mới mê tín chứ bộ. Vào một thời điểm nào đó, một chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra cho một ai đó đứng kế bên cái giếng y như cậu bây giờ nè” Nhắm mắt lại, Daisy tập trung tư tưởng rồi ném cái kim gút của nàng xuống nước. “Đó. Mình vừa có một điều ước vì lợi ích của cậu – vậy là cậu khỏi phàn nàn chuyện lãng phí một điều ước nữa nhé” “Nhưng sao cậu biết mình muốn cái gì?” “Điều ước của mình là mong cậu được tốt” Daisy thông báo Annabelle giả vờ rên rỉ “Mình ghét những chuyện tốt cho mình” Một cuộc cãi vả vặt vãnh tiếp theo sau đó, khi những cô gái lần lượt đề cập đến những gì tốt nhất cho những người kia, cho đến khi Lillian yêu cầu mọi người ngưng lại, và họ bị cắt ngang với sự tập trung của Lillian. Cả nhóm chìm vào im lặng đủ lâu cho phép Lillian và Evie cầu nguyện, rồi họ quay lại cánh đồng và xuyên qua rừng. Ngay khi họ chạm đến cánh đồng khô đáng yêu, ngợp cỏ và rực nắng, với bóng râm trải dài từ một khu rừng sồi ở phía kia. Không khí dịu nhẹ và loãng, và rất trong lành đến mức Annabelle thở dài sung sướng. “Không khí này không có chút tạp chất nào” nàng nói với vẻ giễu cợt – than vãn “Không có cả mùi khói than hoặc bụi đường. Quá loãng cho một công dân Luân Đôn. Mình thậm chí không thể cảm nhận được chúng trong phổi mình” “Không loãng đến mức ấy đâu” Lillian đáp “bây giờ mỗi cơn gió thoảng đều ngầm mang theo mùi cừu” “Thật sao?” Annabelle khụt khịt đánh hơi “Mình không ngửi được gì hết” “Đó là vì cậu không có mũi” Lillian đáp “Thứ lỗi?” Annabelle toét miệng hỏi “Ồ, cậu có một chiếc mũi bình thường” Lillian giải thích “nhưng mình có một chiếc mũi. Mình đặc biệt nhạy cảm với những mùi hương. Đưa cho mình một loại nước hoa bất kì, và mình có thể phân tích thành phần của nó. Khá giống với nghe một đoạn nhạc và phân chia cung bậc của nó vậy. Trước khi tụi mình rời New York mình thậm chí đã giúp phát triển công thức một loại xà phòng thơm cho nhà máy của cha mình” “Cậu có thể tạo ra một loại nước hoa không?” Annabelle hứng thú hỏi “Mình dám nói mình có thể tạo ra một loại nước hoa tuyệt vời” Lillian tự tin nói “Tuy nhiên, bất kì ai trong nền công nghiệp cũng sẽ khinh bỉ nó, vì cụm từ ‘nước hoa Mĩ’ bị cho là một sự trái khuấy – và bên cạnh đó, mình là phụ nữ, thế nên năng lực của mũi mình sẽ bị đặt nhiều nghi vấn” “Ý cậu là, đàn ông có mũi tốt hơn phụ nữ?” “Chắc chắn họ nghĩ như thế” Lillian buồn rầu nói, và vung tay lấy khỏi giỏ một chiếc khăn ngoài trời “Đã đủ cho cánh đàn ông và mấy cái ung nhọt của họ rồi. Chúng ta sẽ ngồi xuống thưởng thức ánh mặt trời một lúc chứ nhỉ?” “Chúng ta sẽ đen” Daisy dự đoán, kéo phẳng một góc khăn với tiếng thở dài khoan khoái “Và rồi Mama sẽ có những cơn điên”(conniption – từ lóng Mĩ) “Cơn điên là gì?” Annabelle hỏi, cảm thấy hứng thú bởi từ Mĩ đó. Nàng ngồi vào khoảng trống cạnh Daisy “Gửi cho mình nếu bà ấy có chúng – mình tò mò muốn thấy chúng trông như thế nào” “Mama có mấy cái đó suốt” Daisy cam đoan. “Đừng sợ, cậu sẽ quen dần với những cơn điên trước khi tất cả chúng ta rời Hampshire” “Chúng ta không nên ăn trước khi chơi” Lillian nói, khi thấy Annabelle lấy giỏ ra “Mình đói” Annabelle thèm thuồng nói, nhìn vào bên trong giỏ, nơi có đầy trái cây, phô mai, pa tê, những lát bánh mì dày, và nhiều loại salad” “Cậu luôn luôn đói” Daisy mỉm cười nhận xét “Cho một người nhỏ nhắn thì cậu có sức ăn đáng nể đấy” “Mình, nhỏ nhắn” Annabelle phản đối “Nếu cậu mà cao hơn 5 feet một inch nào thì mình sẽ ăn cái giỏ đựng thức ăn này” “Vậy cậu nên tập nhai đi là vừa” Daisy nói “Mình cao 5 feet 1, cảm ơn cậu nhé” “Annabelle, nếu mình là cậu mình sẽ không gặm cái tay cầm bằng liễu gai một cách im lặng đâu” Lillian nói giúp với tiếng cười thầm “Daisy luôn kiễng chân mỗi khi nó đo chiều cao. Người may trang phục tội nghiệp luôn phải cắt lại mép của khoảng nửa tá váy, mà phải cảm ơn khả năng phủ nhận sự thật là mình lùn của cô em gái vô lý của tôi” “Em không lùn” Daisy càu nhàu “Phụ nữ lùn không bao giờ bí ẩn, hoặc tao nhã, hoặc thu hút những người đẹp trai. Và họ luôn luôn bị đối xử như trẻ con. Em phủ nhận chuyện bị lùn” “Cậu không bí ẩn hay tao nhã” Evie chen ngang “Nhưng cậu rất x-xinh đẹp” “Và cậu là một người chân thành” Daisy đáp, với tay lấy chiếc giỏ “Thôi, hãy cho Annabelle tội nghiệp được ăn đi nào – mình có thể nghe thấy tiếng bao tử cô ấy cồn cào” Cả nhóm nhiệt tình tham gia bữa ăn. Sau khi xong xuôi, họ uể oải ngả người ra khăn và nhìn trời, nói đủ mọi chuyện. Khi thời gian tám chuyện trôi dần vào im lặng vì một con sóc đỏ nhảy ra khỏi cành sồi và quay mặt ra nhìn họ bằng con mắt đen lấp lánh “Một kẻ phá bĩnh” Annabelle vừa quan sát vừa ngáp Evie cuộn người và ném một mẩu bánh mì theo hướng con sóc. Nó sững sờ và nhìn đăm đăm cử chỉ trêu ngươi đó, nhưng nhút nhát quá nên không dám tiến lên. Evie nghiêng đầu, tóc nàng bừng sáng dưới ánh mặt trời như thể nó được dệt từ một mạng lưới hồng ngọc. “Con vật đáng thương” nàng dịu dàng nói, ném thêm một mẩu bánh về phía con sóc. Miếng bánh này đáp gần hơn vài inch, và cái đuôi của nó ve vẩy háo hức “Dũng cảm lên” Evie vỗ về “Tiến lên và lấy nó đi” Cười nhẫn nhịn, nàng ném thêm một mẩu nữa, lần này cách con sóc chỉ vài inch “Ồ, chú sóc” Evie mắng mỏ “Mày là một tên hèn đáng ghét. Bộ mày không thấy là chẳng ai gây hại gì cho mày sao?” Với một sáng kiến bất ngờ, con sóc chộp lấy mồi ngon và chạy vụt đi với cái đuôi dựng đứng. Ngẩng lên với nụ cười chiến thắng Evie nhìn những cô nàng dựa tường khác lúc này đang đơ hàm nhìn nàng “Sao v-vậy?” nàng dò hỏi Annabelle là người đầu tiên lên tiếng “Chỉ khi cậu nói chuyện với con sóc cậu mới không nói lắp” “Ồ” Đột ngột bối rối, Evie cúi đầu và nhăn nhó “Mình chưa từng nói lắp khi nói chuyện với trẻ con và thú vật. Mình cũng không hiểu tại sao” Cả nhóm trầm tư vì thông tin khó hiểu suốt một lúc. “Mình thấy là cậu không nói lắp nhiều vào những lúc cậu nói chuyện với mình” Daisy nhận xét Lillian không thể kháng cự phải chép miệng “Em rơi vào dạng nào vậy em cưng? Trẻ con hay thú vật?” Daisy phản ứng với một cử chỉ hoàn toàn xa lạ với Annabelle (cobevicam:nghi ngờ là đưa ngón giữa lên quá) Annabelle sắp sửa hỏi Evie là nàng đã từng gặp bác sĩ tư vấn về chứng nói lắp của nàng chưa, nhưng cô gái tóc đỏ bất ngờ thay đổi chủ đề “Chơi b-bóng ở đâu vậy Daisy? Nếu không chơi sớm thì mình sẽ buồn ngủ mất” Nhận ra Evie không muốn bàn thêm về tật nói lắp của nàng, Annabelle liền đề nghị “Mình cho là nếu chúng ta thật sự muốn chơi thì bây giờ là lúc thích hợp” Trong lúc Daisy lục trong giỏ lấy quả bóng thì Lillian lôi ra một món đồ trong giỏ riêng của nàng “Nhìn xem mình đem theo cái gì này” nàng tự mãn nói Daisy ngẩng lên với một nụ cười rạng ngời “Một cây gậy thực thụ” nàng reo lên và chỉ vào món đồ nhẵn mặt một cách ngưỡng mộ “Và em đã nghĩ chúng ta phải dùng một cái que cũ đơn giản. Chị lấy nó ở đâu vậy Lillian?” “Chị mượn nó từ một trong số những người giữ ngựa. Có vẻ họ cũng thường chơi bóng mỗi khi có dịp – và họ khá đam mê trò này” “Ai lại không chứ?” Daisy cường điệu hỏi, bắt đầu mở nút vạt áo “Hay thật, hôm nay trời ấm – lột bỏ mấy cái lớp áo này thật là dễ chịu” Khi chị em Bowman cởi váy áo của họ với với điệu bộ thông thường của những cô gái không ngại thoát y giữa chốn thanh thiên bạch nhật thì Annabelle và Evie nhìn nhau phân vân. “Mình thách cậu đó” Evie thì thầm “Ồ, Chúa ơi” Annabelle buồn phiền nói, và bắt đầu cởi váy của chính nàng. Nàng khám phá ra một cảm giác e lệ không ngờ đến đang làm mặt nàng đổi màu. Tuy nhiên, nàng sẽ không ngoảnh đi như một kẻ hèn khi mà Evie Jenner nhút nhát sẵn lòng tham dự cuộc nổi loạn chống lại sự đúng mực. Kéo cánh tay ra khỏi ống tay áo, nàng đứng lên và để nguyên phần váy xòe nhàu nhĩ rơi xuống dưới chân nàng. Chỉ còn lại áo lót, quần chẽn, và áo nịt ngực, chân nàng thì được che bởi vớ và một đôi dép lê mỏng, nàng cảm thấy một cơn gió thoảng qua thấm ướt cả vùng dưới cánh tay nàng, và nàng run run dễ chịu. Những cô gái khác đứng lên và thả rơi váy của chính họ, bây giờ chất thành đống dưới đất như những bông hoa đẹp, lạ kì, và khổng lồ. “Bắt lấy!” Daisy nói và ném quả bóng cho Annabelle, và nàng liền chụp lấy. Họ đi vào giữa cánh đồng, ném quả bóng tới lui. Evie là người ném và bắt tệ nhất, mặc dù rõ ràng là sự lạc lõng của nàng là do thiếu kinh nghiệm nhiều hơn là vụng về. Annabelle, mặc khác, có một em trai thường biến cô thành bạn cùng chơi, và thế là quỹ đạo của một quả bóng khá quen thuộc với nàng. Đó là một cảm giác kì cục, nhẹ nhàng nhất khi bước ra ngoài với đôi chân không bị bộ váy nặng nề cản trở. “Mình cho là đàn ông cảm thấy thế này” Annabelle đăm chiêu “có thể đi tản bộ với quần dài. Ai đó gần như có thể đố kỵ với họ vì sự tự do giống thế này” “Gần như?” Lillian toe toét hỏi “Không cần hỏi, mình có đố kỵ họ. Nếu phụ nữ mặc quần thì không đáng yêu sao?” “Mình k-không thích vậy chút nào” Evie nói “Mình sẽ xấu hổ chết mất nếu có một người đàn ông thấy hình dáng đôi chân mình và …” Nàng ấp úng, rõ ràng đang tìm một từ có thể mô tả những phần cơ thể không được đề cập của phụ nữ “…phần khác của mình” nàng khập khiễng kết thúc. “Áo lót của cậu cũ quá rồi, Annabelle” lời nhận xét không có ý tứ của Lillian bất thần vang lên “Mình đã không nghĩ đến chuyện gửi cho cậu đồ lót mới, mặc dù lẽ ra mình phải nhận ra…” Annabelle nhún vai tự nhiên “Không có vấn đề gì đâu, vì đây là dịp duy nhất có ai đó nhìn thấy nó” Daisy liếc mắt với chị nàng “Lillian, chúng ta thật thiển cận. Em nghĩ Annabelle không được hài lòng lắm với những thứ từ mấy bà mẹ đỡ đầu đẹp tuyệt trần” “Mình có phàn nàn gì đâu” Annabelle cười nói. “và như mình có thể nói, cả bốn người chúng ta đang giống hệt nhau đó thôi” Sau một vài phút thực tập, và một vài thảo luận nho nhỏ về luật chơi, họ đặt chiếc giỏ rỗng vào vị trí được bảo vệ, và trò chơi bắt đầu. Annabelle khép chân tạo góc vuông trên cái điểm được đánh dấu là “Castle Rock” “Em sẽ ném bóng cho cô ấy” Daisy nói với chị “Và chị sẽ bắt” “Nhưng chị có cánh tay khỏe hơn em” Lillian càu nhàu, nhưng vẫn đứng ngay sau lưng Annabelle. Cầm cây gậy ngang qua vai, Annabelle vung gậy vào quả bóng Daisy ném ra. Cây gậy đánh hụt, và rít lên trong không khí theo hình vòng cung. Sau lưng nàng, Lillian đón lấy quả bóng một cách điêu luyện “Vung hay lắm” Daisy động viên “Nhìn kĩ quả bóng khi nó đến sát cậu” “Mình không quen đứng yên trong lúc những vật thể phóng thẳng vào mình” Annabelle nói, vung gậy lần nữa “Mình có thể thử bao nhiêu lần?” “Trong trò này, thì người đập bóng không bị hạn chế số lần đập” giọng Lillian vang lên từ phía sau “Thử lần nữa đi, Annabelle…và lần này, thử nghĩ quả bóng là mũi của Hunt” Annabelle hào hứng tiếp nhận lời đề nghị. “Mình thích nhắm vào chỗ nào đó nhô lên thấp hơn mũi” nàng nói, và vung gậy khi Daisy ném bóng lần nữa. Lần này, mặt phẳng gậy chạm vào quả bóng gây ra một tiếng bốp. Reo lên thích thú, Daisy chạy vụt theo quả bóng, trong khi Lillian cười rú lên, và hét to “Chạy đi Annabelle!” Nàng làm vậy với một tiếng cười nắc nẻ chiến thắng, men theo những cái giỏ khi nàng vòng qua Castle Rock Daisy chộp được quả bóng và ném trả lại để Lillian thảy nó vào không khí “Đứng yên ở điểm 3 đi Annabelle” Lillian gọi. “Để xem Daisy có thể mang cậu trở về Castle Rock hay không” Nhìn lo lắng nhưng quyết tâm, Evie cầm gậy và chỉnh dáng đứng tại bục đập bóng “Giả vờ quả bóng là cô Florence của cậu ấy” Annabelle khuyên, và nụ cười toét miệng thoát khỏi mặt Evie Daisy ném một quả chậm và dễ trong khi Evie quật cây gậy. Nàng bị hụt, và quả bóng đáp gọn vào lòng bàn tay Lillian. Ném trả lại Daisy, Lillian sửa tư thế cho Evie. “Dang chân ra và hơi khuỵu gối” nàng thì thầm “Thế đó. Bây giờ quan sát quả bóng khi nó bay đến, và cậu sẽ không bị hụt” Không may là Evie tiếp tục đập hụt cho đến khi mặt nàng đỏ ửng vì gắng sức. “Khó q-quá” nàng nói, trán nàng dúm dó do lo lắng “Có lẽ mình nên ngừng lại và chuyển lượt đập cho ai khác” “Thử thêm vài lần nữa đi” Annabelle băn khoăn nói, quyết tâm để Evie đập trúng ít nhất một lần “Chúng ta đâu có gì phải vội” “Đừng bỏ cuộc!” Daisy góp lời “Chỉ tại cậu gồng mình quá thôi, Evie. Thư giãn nào – và đừng nhắm mắt khi cậu vung gậy” “Cậu làm được mà” Lillian nói, hất một lọn tóc đen óng ra khỏi trán và uốn cong cánh tay mảnh dẻ rắn chắc của nàng “Cậu gần như đập trúng lần vừa rồi. Chỉ cần..nhìn…quả bóng” Thở dài ngao ngán, Evie kéo gậy trở lại Castle Rock và nâng nó lên lần nữa. Đôi mắt xanh của nàng hẹp lại khi nàng nhìn đăm đăm Daisy, và nàng căng thẳng chuẩn bị cho lần đập kế “Mình sẵn sàng” Daisy liều ném banh, và Evie quyết tâm vung thật mạnh. Một cảm giác hài lòng chạy khắp người Annabelle khi nàng thấy cây gậy đập trọn quả bóng. Nó phóng vút vào không khí, lên nhánh sồi xa xa. Cả bọn liền hò reo hoan hỉ với cú đập tuyệt vời. Bị bất ngờ với những gì mình làm được, Evie bắt đầu nhảy dựng và ré lên “Mình làm được rồi! Mình làm được rồi!” “Chạy qua mấy cái giỏ!” Annabelle hét toáng, và chạy vút lại Castle Rock. Evie tự do chạy quanh sân bóng tạm thời, áo nàng lờ mờ đốm trắng. Khi nàng chạm vào Castle Rock thì những cô gái khác bắt đầu nhảy và hét lên không có lý do gì khác hơn là họ còn trẻ và khỏe mạnh và khá hài lòng với bản thân. Bất thình lình, Annabelle có cảm giác một dáng vẻ đen đen nhanh chóng lên đồi. Nàng chìm vào im lặng khi nàng biết chắc có một – không phải, hai – người cưỡi ngựa đang tiến vào cánh đồng khô. “Ai đó đang đến” nàng nói “Hai người cưỡi ngựa. Nhanh lên, tìm quần áo lại đây!” giọng nói thấp đầy cảnh giác của nàng cắt ngang sự vui sướng của những cô gái kia. Họ nhìn nhau trân trối với đôi mắt mở to và khủng hoảng hành động. La hét nhức óc, Daisy và Evie chạy trối chết về phía những gì còn sót lại của buổi cắm trại, nơi họ để quần áo. Annabelle bắt đầu theo sau, rồi ngừng lại và đột ngột quay lại nhìn những người cưỡi ngựa vừa thắng yên ngay sau lưng nàng. Nàng thận trọng nhìn họ, cố ước lượng mức độ nguy hiểm họ thể hiện. Ngẩng lên nhìn mặt, nàng cảm thấy một cơn ớn lạnh rụng rời khi nàng nhận ra họ là ai. Ngài Westcliff…và tệ hơn nữa…Simon Hunt.