Số lần đọc/download: 2349 / 47
Cập nhật: 2015-05-24 22:35:19 +0700
Chương 10/14
K
hôi đã bàn với Tùng trưởng lớp và một số bạn khác, tất cả đều đồng ý là toàn lớp sẽ quyên góp tiền để giúp Vỹ mua một cái kiếng cận. Vỹ cận nặng. Ðeo vừa kính của một bạn tới năm độ. Nhưng vì không có đủ điều kiện mua, suốt mấy năm học Vỹ luôn ngồi sát bảng và khi đọc sách cứ phải dúi mũi xuống bàn. Vất vả trong việc học nhưng Vỹ lại luôn có khả năng trội vượt hơn bất cứ bạn nào, bất cứ môn nào. Ý định đã lâu, nhưng phải đợi đến hôm nay Vỹ cáo bệnh xin nghỉ học mới thực hiện được. Phải tế nhị một chút, cô Chi bảo vậy. Toàn lớp đã góp được một số tiền tạm đủ giao cho cô chủ nhiệm, thiếu chút đỉnh cô sẽ bù vào đấy.
Khôi, Tùng và một bạn gái khác được giao nhiệm vụ đi thăm hỏi và đem quà tặng của lớp tới cho Vỹ. Nhưng nhiều bạn chỉ quen nhà Mai, bạn cùng đường cùng bàn với Vỹ. Nên muốn kiếm nhà Vỹ phải tới nhà Mai trước đã.
Thế là có chuyện lý thú ly kỳ được thuật lại sau đó. Nhóm được cô chủ nhiệm cử đi thăm bạn không phải chỉ có ba, mà đã lên tới năm bảy bạn tình nguyện. Trong số đó có An, "tiến sĩ tâm lý lứa đôi". Lại chuyện lứa đôi. Uyên gạt đi:
- Làm gì mà các bạn cứ phải leo trèo vào đời tư người ta mãi thế.
- Im miệng. Sắp đến lượt ta bắc thang hỏi thăm tới nhà người rồi đấy.
Uyên muốn thách thức nhưng lại thôi. Biết người biết ta chưa chắc gì đã được yên ổn, dại gì.
An đã tập hợp được đoàn kịch nói quanh mình và bắt đầu diễn xuất:
- Ta biết mà, dầu dấu giếm kín đáo cách mấy cũng đâu qua được mắt ta. Cứ thấy con Mai trắng nhìn Dũng Kều chớp chớp quay đi là ta biết liền anh chị đã có tình ý với nhau rồi. Quả đâu có sai, tới nhà kiểm tra ta bắt tại trận.
- Thủ phạm đã thú nhận tất cả tội lỗi?
- Ðâu dễ dàng vậy. Này nhé, từ đầu hẻm đi vào ta đã nhác thấy một bóng thanh niên cao kều đang chụm đầu với một thiếu nữ tròn trĩnh trắng trẻo.
- Minh họa rõ nét.
- Hai con chim bồ câu đang trao đổi nhai nhai cười cười nói nói ngay trước hiên nhà rất ư là vui vẻ. Bỗng đâu gã thợ săn xuất hiện.
- Một loạt súng chát chúa sau đó.
- Trễ mất rồi. Một con chim đã vụt bay. Bóng thanh niên cao kều đã biến mất vào sau nhà.
- Hiện trường hoàn toàn mất tang chứng.
- Không hẳn thế. Mai Trắng đỏ nhừ mặt khi bọn ta tới. Quan sát kỹ tình trường thì đâu đâu cũng có vết tích: Hạt cóc, hạt ổi, hạt nho hạt nhãn, hạt xoài hạt mít... cỡ phải hàng ký lô dưới thềm nhà không ít hơn. Chừng ấy chứng tỏ quan hệ của anh chị đã quá đậm đà.
Cuộc thẩm vấn bắt đầu:
- Hình như bạn có ý định sưu tầm hạt giống phải không?
- À, bọn trẻ chúng vừa tụ họp chơi ở đây đấy mà.
- Con cái nhà ai cũng nhơn nhớn đây. Lại có cả đầu lọc thuốc lá thơm nữa.
Mai vờ như không nghe, lo tiếp các bạn khác. Ta bèn mở cuộc truy lùng.
- Mai để mình ra phía sau chút nhé.
Ta biết nhà Mai chỉ mấy bước là đụng sau. Tội phạm đang nép đâu đó ở kẹt tủ hay góc nhà, đứng ngoài còn nghe tiếng hắn hồi hộp thở, cần gì phải lục soát lâu.
- Thế là tóm gọn.
- Hù dọa nhau chơi vậy chứ, ai lại làm thế. Bạn bè cùng lớp hàng ngày chạm mặt nhau, lẽ nào. Biết là biết vậy thôi. Tội nghiệp mặt cô nàng cắt không còn một giọt máu.
- Mi tàn nhẫn quá.
- Ta tàn nhẫn vừa, nếu không...
- Nếu không thì sao?
- Thì Dũng Kều hôm nay đã chả dám đi học.
Uyên có ý kiến:
- Mình thấy chuyện này có thể tạm kết thúc, không nên ghim bừa bãi những mũi tên vào tim kẻ khác một cách vô tội vạ.
- Lý do?
- Mình thấy tình cảm của họ thành thật. Cả Dũng và Mai không phải là những bạn ham vui. Có điều là Mai phải kéo Dũng ra khỏi khu ổ chuột. Những tay ngồi bàn cuối lớp toàn a dua theo thằng Thọ, cả lớp ghét lây.
Tình cảm chớm nở bao giờ cũng đẹp. Ở trái tim là một cây đàn lớn, chỉ khẽ chạm vào là mãi ngân nga tưởng đến vô tận. Những rung động chân thành, trong sáng và luôn có ý hướng tới. Nó làm cho người đẹp hẳn ra, tất cả tươi hơn lên và mọi việc đều trở nên ngọt ngào, dễ dàng. Nó có thể nói dối ngon lành dù chưa bao giờ nói dối, để tới một nơi hẹn đúng giờ. Nó có thể ngốt mấy thau quần áo giặt, lau chùi suốt nhà trên nhà dưới, bếp núc xoong chảo sạch bóng... để lát nữa được thoải mái chuyện trò với ai. Nó có thể nhịn ăn sáng, bớt tiền hớt tóc, thậm chí không ngần ngạy "vay nóng" cả em út để có hai ly kem hay cái vé xem phim ở một rạp nào đó. Thông minh và cũng dại khờ tột bực là nó. Thế nó là cái gì nhỉ? Xin đừng vội gọi là Tình Yêu, cho dù thực sự nó mang dáng dấp của tình yêu. Khẽ thôi, nhẹ thôi, nhỏ thôi bởi rất mong manh dễ vỡ. Người ta phải vẽ hàng trăm chiếc dù, hàng ngàn cái ly bên ngoài lô đặc biệt này. Nhưng vẫn không đến được địa chỉ. Mấy thuở những mối tình mỏng manh sương khói này đến được nơi hẹn của trăm năm. Còn lại chỉ là những mảnh vỡ dễ thương của một thời vụng dại khi nhìn lại.
Hãy tưởng tượng một Dũng cao kều, hơi ngu ngơ một tí, bên cạnh một Mai trắng trẻo, mũm mĩm. Nếu lên hình trông cũng ngộ nghĩnh lắm chứ. Cái đẹp trong hạnh phúc chưa chắc đã phải là nét hài hòa, có thể là ở sự bù đắp. Uyên không nhớ đã nhặt được ý nghĩ ấy ở đâu, hình như trong một tờ báo phụ nữ chuyên đề nào. Rất nhanh Uyên nghĩ tới Văn. Cái anh chàng có thế mà bị tổn thương nặng. Tự bữa Uyên cố tình về cùng với Khôi một đoạn đường, thế là biệt tăm bóng dáng chàng ta ở cổng trường. Một chút thích thú xen lẫn với lòng trắc ẩn, Uyên sợ mình đã không thành thật với mình. Có phải Uyên đã coi thường tình cảm của Văn? Không, Uyên không có ý ấy. Uyên chỉ tiếc sao Văn và mình lại không có thể nói chuyện bình thường, tự nhiên được như các bạn khác trong lớp. Như Khôi chẳng hạn. Mà biết có chuyện gì để nói được nhỉ, để Văn cứ câm lặng mãi ở cổng trường mỗi trưa tan học. Một lời nào đó đã nằm sẵn trong quan hệ này, có phải hiểu như vậy? Uyên không đợi đâu. Một trăm một ngàn lần Uyên không đợi. Ðừng bao giờ nói ra câu ấy, Văn ạ. Nếu không sẽ biến mất cả Uyên cả Văn, cả những gì chúng ta nghĩ rằng sẽ có...
- Chị Uyên nè, Chuyên làm Uyên giật mình, con bé đang vừa nằm vừa học trên giường, nhổm dậy: Chị Uyên nè, tuần tới đám bạn lớp em tổ chức picnic ở Thủ Ðức đấy.
- Ừ.
- Em sợ mẹ không cho.
- Thì cứ hỏi.
- Tại tuần trước em lỡ xin tiền mẹ may cái áo.
- Tao không biết.
- Hay là chị xin mẹ dùm em đi.
- Tao không biết.
- Nói chuyện với chị rõ chán. Chuyên lầm bầm, cái bà này độ rày hay dở chứng. Rồi con bé vùng vằng bỏ xuống nhà.
Còn một mình với căn phòng vắng lặng. Uyên thấy đầu óc mình bị trôi đi đâu đâu. Cái thời khóa biểu nhòa nhòa trước mắt với những giờ học, có bao giờ Uyên nghiêm túc được suốt tuần. Học. Học. Mơ mộng ít thôi mi ơi. Những câu "tự ngôn" được lặp đi lặp lại nhiều lần chỉ có nghĩa thú nhận là mình đã mất tự chủ hoàn toàn. Phải làm sao quân bình được, nếu không sẽ đổ nhào tất cả, sách vở và bạn bè. Nên hay không nên ghi nhật ký? Uyên có một tập giấy hàng kẻ nhỏ và đã đôi ba lần ghi những suy nghĩ tản mạn của mình trong đó, rồi đọc lại thấy... cải lương quá. Quên đi. Có dịp nghỉ nào đi chơi xa một chuyến cũng hay. Ờ nhỉ, tại sao lại không tổ chức một cuộc picnic kiểu bỏ túi như những năm trước. Có đàn, có vợt vũ cầu và trò chơi cóc nhái, mèo chuột... để về ran cả mặt, rát cả họng rồi ngủ lăn ra với nguyên bộ quần áo nhàu nát suốt một ngày. Mới đó mà đã xa rồi. Tưởng tới nhưng Uyên cũng chẳng lấy gì làm hào hứng. Mười bảy tuổi nào đã lớn, nhưng cũng chẳng còn nhỏ nhít gì để tung tăng hồn nhiên mãi.
Cây bút hờ hững trong những ngón tay. Uyên viết vòng vo, nguệch ngoạc những mẫu tự vô nghĩa trên trang giấy nháp.
Có nỗi buồn mơ hồ nào tìm đến. Lúc này Uyên ước gì có một cơn mưa. Mưa thật to.