Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 13
Cập nhật: 2017-09-18 10:27:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ường Mắt lác là một tên nửa mù chữ lại thêm mù luật pháp. Tôi không tài nào viết nổi đơn kháng án cho gã. Nếu tôi bảo gã: giết người xấu và giết người tốt đều là giết người, theo luật pháp thì cùng một tội, không có gì khác nhau, thì gã nhất định sẽ kinh ngạc trợn tròn hai mắt nhìn tôi như nhìn người hành tinh khác.
Nếu tôi bảo gã pháp luật là pháp luật, thông thường sẽ không xét một tên cướp lúc chém giết xông lên trước nhất hay núp ở sau cùng, khi chạy trốn thì lẩn nhanh nhất hay tụt lại chót đuôi, lúc chia tiền thì tham lam hay rộng rãi... Pháp luật không phân loại “chiến sĩ thi đua” hoặc “anh hùng lao động” trong nhóm cướp, mà có khi càng là những tấm gương tiêu biểu ấy, thì lại càng bị pháp luật trừng phạt nghiêm khắc. Cái cách nói ấy chắc chắn cũng sẽ khiến gã bàng hoàng ngạt thở.
Nói thế này vậy, gã có lẽ biết thế nào là phạm tội, nhưng trong đầu óc gã lại tồn tại một mớ các lý lẽ luận điệu lệch lạc, bừa bãi, không sát nổi với thực tế. Ví như gã coi thường tham ô, nhận hối lộ, lý do không phải vì cái gì mà chỉ bởi tội đó văn không ra văn, võ không ra võ, chỉ là dựa vào quan hệ thế lực, không làm gì mà được hưởng, không đáng mặt hảo hán. Gã cũng coi thường bọn đào trộm mộ, cắt dây điện, khiêng trộm nắp giếng, tháo ray đường sắt, không phải vì cái gì mà chỉ vì kiểu này mệt người quá, đúng là một dạng lao động chân tay nặng nhọc, thở phì phò mồ hôi nhễ nhại, thật giống anh thợ cày, chẳng khoái chút nào.
Chơi gái là loại tội gã miệt thị nhất, đặc biệt là “chơi gái tiền chùa”, đây là cách nói của một tội phạm chơi gái, nhằm chỉ việc dùng tiền công cho những hoạt động tiếp khách, chơi bời gái gú.
Kẻ phạm tội chơi gái này là một tay người Sơn Đông, dáng vẻ oai vệ, cũng có thể coi là khá đẹp trai. Lúc hắn mới tới phòng giam chúng tôi, đại ca của phòng số 14 đối diện còn nhờ lao động viên nhắn tin, nói thằng cha này có tiền, là bạn tốt của lão Bảy, muốn Cường đại ca quan tâm hơn. Cường đại ca cũng theo luật, ban đầu đã coi hắn là bậc trên, cho cùng ăn cơm với mình. Đối phương cũng khá có vai vế, vừa tới đã được quản giáo cho phép mang theo bốn thùng bánh quy và bánh mì, hai thùng cá khô và vịt muối, ngoài ra còn thêm hai thùng nước khoáng, chất đầy một góc phòng, làm cho khẩu phần ăn cả phòng được nâng cao hẳn, mọi người vui mừng ra mặt. Chỉ có Cá đực là có chút bi thương, ngoạm một miếng thịt vịt muối rồi than rằng con trai mình không được hưởng phúc cùng cha, hận không thể đưa con vào ở tù cùng mình.
Chỉ có điều, tay chơi gái này nhiều lời quá, hễ ăn uống no nê là bắt đầu mở miệng, nói cây cầu lớn nhất thành phố này là nhờ hắn thu hút vốn đầu tư, nói cái sân bay mới của thành phố cũng là do quan hệ của hắn mới trở thành dự án khả thi. Hắn còn quen biết thị trưởng, sở trưởng, bí thư Quân ủy Trung ương, con dâu của phó chủ tịch Quốc vụ viện vân vân, cứ hai ba hôm lại cùng ăn cơm với bọn họ, đặc biệt là gia đình phó thị trưởng Hoàng, mấy chục năm nay như người trong nhà, cứ uống trà Ngũ Lương là phải uống cả nửa thùng, uống từng bình từng bình, ừng ực, mở Ngũ Lương như mở nước khoáng. Hắn nói xu thế phát triển quá nhanh, bây giờ hắn đang lo lắng tới hai dự án mới. Một là bán cả cảng khẩu cho Mỹ, tổng cộng sẽ bán hai mươi tỉ, một đồng cũng không thể thiếu. Chuyện đã bàn hòm hòm rồi. Hai là phải để toàn bộ gói thầu cải tạo khu Đông thành phố cho công ty Nhật Bản, hắn ta là đại diện vòng đàm phán thứ hai, như vậy không chỉ có thể cải tạo nơi này thành một Hồng Kông, mà còn có thể giải quyết vấn đề việc làm cho một trăm năm mươi nghìn người, để kinh tế thành phố tăng trưởng ít nhất hai con số... Nói đến đây, hắn còn nhặt một mảnh vữa khô, vạch xuống đất hình dáng quy hoạch khu phát triển mới, nói khu vực tài chính ở đâu, tháp truyền hình ở đâu, chi nhánh đại học Havard ở đâu, công viên Disney Land ở đâu, dải cây xanh viền quanh bờ hồ như thế nào. Mấy phạm nhân ngồi vây quanh hắn chổng mông xem quy hoạch, xuýt xoa trước cuộc sống mới vẽ trên đất, tràn đầy niềm mong mỏi vô bờ. Tuy nhiên có lúc họ cũng hỏi đôi ba câu khá ngớ ngẩn, ví dụ như Disney Land có nghĩa gì, làm Chơi gái tức cười, nhưng cuối cùng cũng kiên nhẫn giải thích.
Khi ấy, Đầu nhỏ vẫn chưa được kết án, cứ cho rằng mình bị tội chết, tuy nghe không hiểu những lời của Chơi gái, nhưng cũng mơ hồ biết rằng việc tốt sắp tới rồi, còn biết việc tốt chẳng liên quan gì tới mình, cho nên càng thêm buồn bã, một hai ngày không ăn cơm.
Rất nhiều người đã thấy thân phận của Chơi gái bất phàm, không kìm được lân la lại gần hắn ta, nghe ngóng tình hình liên quan tới quan trường và tòa án, hy vọng được hắn giúp đỡ, quan tâm một chút án phạm của đàn em. Hắn ta quả là người nhiệt tình, đáp ứng ngay, không những hỏi han chỉ bảo cặn kẽ, còn hứa hẹn rất lung linh, ví như nói: “Án của cậu, tôi sẽ chú ý.” Hoặc nói: “Yên tâm đi, dù việc của tôi có bận đến mấy, thời gian có gấp mấy, việc cần làm thì cứ phải làm.” Hoặc nói: “Cậu đừng nóng ruột, cứ yên tâm ở đây cải tạo. Đợi sau khi tôi ra, để tôi xem nào, xem nào... hình như sở trưởng Vương quản lý mặt này nhỉ? Nếu như sở trưởng Vương không quản, thì chắc chắn sở trưởng Lưu phải quản.” Hắn không nói rõ sở trưởng Vương và sở trưởng Lưu là ai, không nói rõ hắn tìm hai ông ấy để làm gì, nhưng những lời mập mờ ấy cũng đủ để khá nhiều người cảm thấy được khích lệ rất nhiều.
“Anh nói xem việc này phải đợi bao lâu?” Có người hỏi như thế.
“À, sẽ không lâu đâu, nhưng quan trọng là chính sách còn chưa được thực hiện triệt để.” Cách trả lời này chỉ khiến người ta đầu óc mơ hồ, nhưng lại không tiện hỏi tiếp. Cường đại ca vốn cũng muốn hỏi thăm về án phạm của mình, nhưng mãi không sao hiểu được lời lẽ của đối phương. “Khung thể chế thị trường hóa còn cần hoàn thiện thêm một bước”, “việc này phải thông qua nghiên cứu tập thể của Đảng ủy”, “giáo dục phổ biến pháp luật nhất định phải được thực hiện từ cấp cơ sở”, những lời nói kỳ quái kiểu này rót xuống, Cường đại ca chỉ còn cách đưa ánh mắt nhìn mông lung rồi ngáp vặt. Đối phương hễ nhắc tới đơn vị và người nào là không bao giờ quên nói rõ cấp bậc: trại giam, cùng lắm là cấp phó phòng chứ gì; chi nhánh ngân hàng Kiến thiết, cùng lắm là cấp phó sở nhà đất; Phúc Hải pháp sư của chùa Phúc Hải, đã là gì nào? Có tư cách gì ngồi lên chiếc Honda Quảng Châu 2.6? Làm sao có thể có sự đãi ngộ như thế? Việc này, ban tôn giáo cũng cần phải quản lý, toàn các vị quan liêu vô tích sự thôi, quá là không nên, không nên! Hắn bực bội ném mạnh chai nước khoáng vào góc tường.
Cường đại ca giật mình, quay đầu hỏi tôi: “Thằng cha này bị ẩm óc à?”
“Nghe khẩu khí giống một cán bộ.”
“Cán bộ thì thế à? Thế thì thiên hạ thành ngu hết cả lượt sao?” Cường đại ca hết sức nghi hoặc, cũng vô cùng bất mãn, “cái con ba ba ấy cứ phải lấy chổi chọc vào đít, lấy đế dép tạt tai, bắt gánh mỗi ngày trăm gánh phân thì mới biết nói tiếng người được!”
Báo Cáo Chính Phủ Báo Cáo Chính Phủ - Hàn Thiếu Công Báo Cáo Chính Phủ