Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 201 / 19
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ÔI RẤT THÍCH THRIFTWAY ở Queen Anne. Nó không hào nhoáng như những siêu thị thực phẩm cao cấp ở Los Angeles với đủ loại mặt hàng bày biện như những tác phẩm nghệ thuật, từ các loại dâu đến dầu ô-liu ép nước đầu, phô mai sữa dê và cánh hoa hồng ngào đường. Thriftway cũng có đủ những món đó, cùng các loại thực phẩm bình thường khác, và tất cả mọi thứ không ở mức giá ngất trời hơn giá trị thực. Các nhân viên ở đây được gọi là “nhân viên” chứ không phải là “nhân viên kinh doanh”. Họ có những loại bánh mì kiểu Âu rất đúng điệu, giữ được lớp vỏ chắc giòn chứ không dùng bao nhựa gói làm ỉu bánh. Thêm nữa, họ có máy pha cà phê espresso lưu động và hệ thống loa thường phát những bản nhạc cũ đáng mến. Tôi đã tìm được nơi khiến tôi ham thích đi chợ mua thực phẩm, một việc tôi vốn ghét thậm tệ hồi còn ở Los Angeles.
Thứ Tư sau ngày đầu Năm mới, tôi đẩy cái xe hầu như chưa có gì đi tới đi lui giữa các giá hàng, chậm rãi uống cà phê latte tách ca-phê-in và khẽ hát theo “Con chim nhại” của Carly Simon hoặc James Taylor thì phải. Trước giá để các sản phẩm từ sữa, tôi nhún nhảy theo điệu “nghiền khoai tây” mà Katie, chị gái của CM, ngày trước từng dạy bọn tôi; vẫn chưa quyết định được nên chọn sữa chua vị gì.
- Nếu sữa chua làm chị vui đến thế thì nhà sản xuất đã tính giá quá rẻ rồi.
Tôi quay lại, lập tức cảm thấy một dải đỏ bừng chạy dọc cổ mình. Mac, anh nhân viên pha chế rượu, đang mỉm cười với tôi.
- Tôi chỉ...
Ô hay, sao tôi lại cảm thấy muốn biện minh cho mình thế nhỉ. Anh nói:
- Tôi cũng thích bài này. Nhưng Inez Foxx hát hay hơn.
Tôi vớ đại hai hộp sữa chua, không quan tâm là vị gì nữa.
- Hình như tôi chưa nghe thì phải.
- Tối thứ Bảy đến quán Bailey đi, tôi sẽ bật cho chị nghe.
Anh xé góc một túi đựng cà rốt đã cắt sẵn, rút ra một thanh và găm giữa hai hàm răng, trông như đang hút xì gà. Rồi anh chìa túi cà rốt về phía tôi.
- Không, cảm ơn anh. - Tôi giữ chặt tay nắm xe đẩy. - Mà tôi không có thói quen một mình đến quán bar. Nhất là lại vào cuối tuần.
Anh túm miệng túi cà rốt và buộc lại.
- Bailey là nơi để mọi người tụ tập ấy mà. Cả mấy cụ bà cũng đến chỗ chúng tôi. Chị sẽ không bị ai làm phiền đâu. Tôi bảo đảm đấy. - Anh cầm thanh cà rốt vẽ một chữ thập lên ngực trái, ngụ ý “xin hứa”.
- Chà, vậy có thể. Tôi phải xem công việc thế nào đã.
Trong cuộc sống xã hội vô cùng bận bịu của tôi. Hai bàn tay tôi túa đẫm mồ hôi trên tay nắm xe đẩy.
- Tôi sẽ giữ chỗ cho chị.
Trước khi tôi kịp nghĩ ra một lời xuẩn ngốc nào đó đáp lại, thì một cô tóc vàng nhỏ nhắn xinh xắn từ góc nào đã lướt tới, miệng cười ướt át.
- Ôi, anh Mac. Em biết ngay đúng là giọng anh mà. Đã bao lâu rồi nhỉ?
Trong khi anh bận tìm câu trả lời, tôi lách khỏi đó để đi chọn mấy quả chuối. Những kẻ cô độc không bao giờ chết, họ chỉ chui vào kén mà thôi.
o O o
Bánh mì chuối ủ bột lên men kiểu Tassajara rất ngon - đằm bột nguyên cám, làm ngọt tối thiểu bằng mật ong, chỉ thoáng dư vị chuối ở cuống lưỡi. Nhưng tôi biết còn có thể ngon hơn được. Trong cơn bốc đồng, tôi cắt một miếng và mang đến chỗ làm. Linda cầm lát bánh như thể nó sắp rò rỉ phóng xạ vậy.
- Có những gì? - Bà hỏi.
- Chị thử nói xem. Cứ ăn một miếng đi.
Bà nhai bánh như bò nhai cỏ, hàm dưới đảo những vòng hoàn hảo.
- Quế. - Linda nuốt bánh. Bà đưa mắt nhìn lên trần.
- Gì nữa chị?
- Tôi không biết. Còn thứ gì đó nữa. Thôi nào, tôi không đứng đây cả đêm đâu. Rút cục là gì?
- Chuối.
- Trong bánh mì ủ men nở ư? - Linda xem chừng sửng sốt, tỏ vẻ ghê tởm, rồi bà cắn một miếng nữa. - Ừm, đúng chuối thật. Hầu như không thấy.
- Chị thấy ngon không?
Linda nhún vai.
- Việc gì phải cho chuối nếu ăn vào mà cũng như không thế này?
Tôi bật cười.
- Cái đó gọi là “tinh tế” đấy chị.
- Tôi gọi là vớ vẩn. Cho thế thì đừng.
- Tôi đang muốn thêm cái gì đó...
- Ừ, thêm chuối vào. - Linda cười ha hả.
- Tôi định thêm hạt. Hạt phỉ chẳng hạn. Chị có...
Linda lắc đầu quầy quậy.
- Không đâu bà tướng ạ. Tôi nói cho cô biết phải thêm gì. Thêm quế. Đường nữa.
Tôi nhìn Linda trân trối.
- Ồ, Linda, tôi nghĩ chị nói đúng đấy. Làm giống kiểu bánh mì cuộn quế.
- Thì tôi bảo thế mà lị. - Trông bà nửa ngượng ngùng, nửa tự hài lòng.
- Tối mai ta làm thử nhé.
- Không đời nào, - Linda gắt.
- Sao lại không chứ?
- Tối mai cả đống việc phải làm rồi. Những mẻ phải làm hàng ngày ấy. Đừng bày trò làm loạn với bánh mì chuối không ra vị chuối.
- Ôi, đi mà, tôi sẽ đến sớm mà...
Linda nghiến chặt hai hàm răng.
- Cô có đến từ ba giờ chiều tôi cũng không quan tâm. Sẽ không làm bánh ấy ở đây. Cô thích chơi đồ hàng thì về nhà mà chơi.
Và tôi làm như vậy thật. Tôi thêm hai quả chuối để bột nhào được mềm và đậm đà hơn, cán hình chữ nhật, phết một lượt bơ lỏng lên, rắc đường nâu, quế và nho khô, cuộn thành hai vòng xoáy trôn ốc béo ú. Bột chín dần trong lò, tỏa ra mùi thơm quyến rũ đến mức tôi phải huy động tất cả sức mạnh ý chí của bản thân để đợi bánh nguội chứ không cắt ngay khi vừa ra lò. Tôi để bánh nghỉ chừng mười lăm phút, gỡ khỏi khuôn và rắc thêm một chút đường bột lên mặt bánh.
Ngồi bên bàn với lát bánh mì cuộn chuối và quế, thêm một cốc sữa lạnh, tôi nghĩ chắc chẳng điều gì tuyệt diệu hơn được. Họa chăng chỉ có chuyện gần gũi người khác. Nhưng phải là một đêm ngọt ngào với một ngôi sao điện ảnh Pháp tại khách sạn George V ở Paris kia. Món bánh này sẽ bán hết veo vào dịp cuối tuần cho coi, nhưng tôi biết Linda sẽ không cho phép tôi thử đâu. Không thể hiểu được bà. Linda có những bản năng chính xác. Bà biết rằng thêm một chút ngọt và mùi vị sẽ là sự kết hợp tuyệt vời, nhưng lại không đi bước tiếp theo.
Linda khiến tôi nhớ đến một cô gái mà CM và tôi từng gặp ở bể bơi mỗi mùa hè. Khoảng một lần mỗi tuần, cô ấy trèo lên thang đến ván nhảy cầu và đi đến đầu tấm ván. Cô ấy đứng đó mấy phút, nhìn xuống mặt nước, thi thoảng có dậm vài bước chân. Một lần, cô ấy lùi lại và bắt đầu lấy đà. Nhưng lần nào cô ấy cũng dừng lại chứ không nhảy. Cô ấy chỉ đứng đó, ôm lấy bản thân, cho đến khi nhân viên bể bơi phải thổi còi bảo cô ấy, hoặc là nhảy xuống, hoặc là rời tấm ván. Khi đó cô ấy sẽ khẽ nhún vai và đi ngược lại, khiến mọi người phải dạt khỏi thang, nhường chỗ cho cô ấy xuống. Cô gái luôn có vẻ xấu hổ và tôi thấy ái ngại thay, cho đến khi CM bảo tôi rằng chẳng ai bắt cô ấy tuần nào cũng phải công khai tự làm mình bẽ mặt như vậy cả.
o O o
Tuần thứ hai của tháng Giêng, một đợt lạnh tràn từ Canada xuống khiến trời trong, rét ngọt và cả thành phố như được phủ một lớp băng. Mấy ngày liền, bầu trời xanh thẳm chỉ lơ phơ vài bông mây trắng. Tuyết phủ trắng đỉnh rặng núi Olympic, từ công viên nhìn ra như khung cảnh trong một tấm bưu thiếp. Linda và tôi xoay xở điều chỉnh các lần ủ bột vì nhiệt độ ngay ở trong hiệu bánh xuống thấp hơn mức bình thường và độ ẩm không khí gần như bằng không.
- Mọi người biết chuyện xảy ra ở Galer chưa? - Sáng thứ Ba, Ellen đến, khóa cửa sau lưng rồi nói như đứt hơi. - Một phụ nữ bị cưỡng bức và sát hại.
- Ở Galer ư?
Đôi mắt sẫm màu của Ellen trừng lên.
- Trời ơi, ngay tại nhà cô ấy. Tôi vừa nghe tin. Chắc vụ việc xảy ra từ hôm qua rồi. Họ chưa đưa tin nhiều vì có một kẻ tình nghi, nhưng hắn vẫn đang nhởn nhơ chưa bị bắt. Người ta cảnh báo những phụ nữ sống một mình phải cực kỳ để cao cảnh giác.
Linda khịt mũi, đúng điệu khục khặc đã đóng dấu bản quyền của bà.
- Đứa nào dám động đến bà đây thì liệu hồn mà nhừ tử.
Tôi thực muốn tán thành quá.
Sáu giờ rưỡi Tyler đến, bảo rằng cô nghe nói hung thủ đã lẻn vào qua cửa tầng hầm không khóa. Bảy giờ, cơn sốt bắt đầu lây lan, có thể cảm thấy nỗi sợ hãi lép bép phát nổ. Ai cũng bàn tán chủ đề đó. Linda và tôi đang lau những cái bát nhôm cuối cùng thì Ellen bước vào.
- Wyn này, cô về nhà một mình có ổn không?
- Ổn chị ạ. Em đi mua thêm cái xích cửa hay gì đó đại loại thế thôi.
- Xích cửa ư? Cô có ổ khóa bu-lông chìm nào không? Còn khóa cửa sổ thì sao?
- Đấy chỉ là một căn nhà nhỏ vốn dành cho khách. Nó không được thiết kế ở mức giữ an ninh tối đa đâu chị.
- Cô sẽ không ở đó một mình thêm một ngày nào nếu không có khóa cho ra khóa.
- Em ổn mà chị, thật đấy. Chiều ngủ dậy em sẽ qua cửa hàng Ace mua cuốn sách và mấy thứ dụng cụ...
- Đây không phải lúc khéo tay tự làm đâu nhé. Khi nào anh Lloyd về, tôi sẽ bảo anh ấy qua chỗ cô.
- Chị Ellen ơi, em không sao đâu mà. Anh nhà chị chắc bận nhiều việc...
- Thôi tôi không tranh luận với cô nữa đâu Wyn. Đừng mua gì cho đến khi anh Lloyd đi xem một vòng đã nhé. Anh ấy sẽ biết chính xác cô cần mua gì.
o O o
Trong các bộ phim, Lloyd Gannaway sẽ sắm vai người cựu tù phạm kiên tâm đến mức khắc kỷ, nỗ lực hết mình vượt qua mọi trở ngại để tìm lại con đường chính trực. Cao và gầy, tóc bạch kim, cặp mắt lạnh lẽo trên khuôn mặt bị xấu đi vì mụn trứng cá, vì phơi nắng và lao động vất vả, anh không có vẻ gì là một nửa xứng với Ellen. Nhưng càng tiếp xúc với anh, tôi càng hiểu ra tại sao hai người họ lại gắn bó với nhau. Trước hết, anh không nói nhiều -mảng đối lập hoàn hảo với những bình luận trường thiên về nhân tình thế thái của Ellen.
Thực ra, sau khi tự giới thiệu, anh chỉ đi quanh nhà tôi, nhìn cửa sổ, cửa ra vào, kiểm tra các ổ khóa, gõ gõ thăm dò các thứ, thỉnh thoảng lại lắc đầu. Rồi anh nói “Đi thôi”. Và chúng tôi xuống phố trong chiếc Toyota xanh da trời đã bạc màu và không có tấm chống va đập phía trước của anh.
Cửa hàng dụng cụ kiếm bộn trong cơn hoảng loạn của quần chúng. Giống như vào một cửa hàng dụng cụ ở Los Angeles sau cơn động đất vậy. Phụ nữ độc thân kéo theo anh em trai, bố, bạn trai hoặc con trai, mọi người chen chúc các lối đi giữa những giá hàng. Chỉ tối nay thôi, chắc chẳng còn ổ khóa nào sót lại ở cửa hàng mất. Anh Lloyd chọn một ổ khóa bu-lông chìm cho cửa chính, và nhất quyết lấy thêm một lỗ mắt thần và vài khóa vặn cho các cửa sổ cánh trượt.
Doug, cây linh sam nhỏ của tôi, vẫn ở trong chậu đặt ngoài hiên và vẫn còn thắt nơ đỏ.
- Cô nên trồng cái cây xuống đất. - Lloyd nói khi chúng tôi trở về.
- Em chưa biết sẽ ở đây bao lâu.
Anh nhấc chậu cây lên, nhẹ nhàng giữ chặt.
- Chậc, có khi sau này cô phải để nó lại. Nhưng nếu không sớm trồng xuống đất, rễ bị bó lại là chết cây đấy. Trong thùng xe tôi có cái xẻng.
Trong khi anh khoan một lỗ trên cửa ra vào để lắp mắt thần, tôi đào ngôi nhà mới cho Doug, ngay trước hiên, lệch về phía trái. Bứng cây ra khỏi chậu, tôi thấy đúng là rễ đã bắt đầu đâm ra và vặn vào nhau. Tôi nhẹ tay gỡ, tán rộng đám rễ ra, đặt vào hố đất vừa đào, rồi phủ đất lại lên và dận cho chắc gốc. Chắc anh bạn Doug đang thở dài khoan khoái và ngó ngoáy những ngón chân rễ trong lòng đất đây.
Tôi dựa xẻng vào lan can bao quanh hiên rồi vào nhà.
- Em xem anh làm có được không ạ?
Lloyd gật đầu, chăm chú vào các công đoạn kỹ thuật để lắp khóa. Mấy dải mùn cưa dưới cửa sổ không nằm trong tầm chú ý của anh. Nếu là David, sự tĩnh tại của anh có thể bị phá hỏng vì mấy dấu vân tay in trên mặt bàn kính.
- Anh uống trà hay bia không ạ?
- Trà nhé. Cảm ơn cô.
Tôi đặt ấm đun nước và nhóm lò sưởi. Căn phòng ấm dần lên, anh Lloyd cởi bớt áo len và lau trán bằng mặt trong tấm áo.
- Nhóm lửa cừ đấy, - anh nói.
- Bố em dạy em đấy ạ. - Tôi đưa cho anh chén trà và đóng tấm chắn cửa lò lại.
Lloyd nhìn quanh.
- Tôi nghĩ thế là xong rồi.
- Thật cảm ơn anh đã giúp em.
- Không có gì. - Anh có chất giọng khẽ nhất một người đàn ông có thể có. - Nhưng cô cũng nên mua ít dụng cụ. Học cách dùng. Vì cô sẽ ở một mình.
Này, tôi sẽ ở một mình ư? Không hẳn. Một lúc nào đó, lý trí sẽ trở lại với David. Hoặc trong trường hợp tệ nhất, rút cục cũng sẽ có người thay thế David. Một mình chỉ là trạng thái tạm thời. Một kỳ nghỉ. Từ “một mình” phát ra bằng giọng đều đều bình ổn của Lloyd nghe như hồi kết đáng báo động. Giống như bị đánh trúng kheo chân vậy.
- Vâng, - tôi gượng đáp. - Chắc em sẽ làm vậy ạ.
Anh bình thản uống trà, hoàn toàn không hay biết rằng anh vừa xoay ngược cuộc đời tôi một trăm tám mươi độ.
- Trong thùng có gì thế?
- Đa phần là sách. Quần áo nữa ạ.
- Cô có thể đóng lấy mấy cái giá.
Tôi cười nhạt.
- Cả đời em chưa đóng được cái gì bao giờ.
- Vậy sẽ là dự án đầu tiên đáng bỏ công.
- Ngay lúc này em chưa thể mua ngay dụng cụ, gỗ và các thứ khác. Chắc phải đến mùa xuân.
- Tôi có dụng cụ mà cô có thể dùng được. - Cứ như anh không hề nghe tôi nói. - Tôi sẽ đưa Ellen mang đến cho cô. - Anh chậm rãi nhìn tôi, như thách tôi dám từ chối.
- Anh tốt với em quá.
Được rồi, tôi sẽ giữ đám dụng cụ chết tiệt ấy. Như thế không có nghĩa là tôi phải dùng chúng. Tôi có thể ra ngoài và mua béng mấy cái giá về.
- Tự làm sẽ tốt hơn đi mua giá đóng sẵn vào thời buổi này. - Lloyd nói, uống thêm một ngụm trà. - Họ toàn dùng gỗ ép công nghiệp.
- Chị Ellen nói anh là thợ đóng thuyền. Anh làm việc ở đâu ạ?
- Đảo Whidbey.
- Anh đi đi lại lại ra đảo Whidbey ạ?
- Một hoặc hai lần một tuần. Những đêm khác tôi ở trên thuyền của tôi ngay ngoài kia.
- Ô, thú vị thật. Vậy ngày trước thế nào mà anh gặp được chị Ellen?
- Cô ấy từng cứu mạng tôi.
- Ôi, thật ạ?
- Thật. - Khi tôi không hỏi một câu “theo lô-gíc thì nên hỏi”, anh đã đưa luôn câu trả lời. - Hồi ấy tôi là con nghiện. Một đêm quá say thuốc, đau đớn và tủi thân, tôi quyết định giết mình nhanh thay vì kiểu tự sát chậm kia. - Đôi mắt anh không rời khỏi tôi và tôi thấy mình không thể nhìn đi chỗ khác được. - Nhưng trước khi bóp cò, tôi nhấc điện thoại lên và gọi đến đường dây nóng hỗ trợ khủng hoảng. Ellen đã trả lời điện thoại. Cô ấy nói chuyện với tôi hai tiếng đồng hồ. Thuyết phục tôi đến một phòng mạch cho giã thuốc. Suốt thời gian điều trị phục hồi, tôi thường gọi vào đường dây nóng, dập máy và gọi lại cho đến khi gặp được Ellen ở đầu bên kia. - Lloyd khẽ cười rất nhẹ, lần đầu tiên kể từ khi tôi gặp anh. -Cuối cùng tôi mời được cô ấy đi uống cà phê. Có lẽ tôi đã yêu Ellen từ trước khi đặt mắt nhìn cô ấy. Từ bấy đến giờ đã mười năm.
- Chuyện của anh chị, - tôi nuốt nước bọt, - thực đáng kể.
- Đúng vậy. - Anh uống cạn chén trà, mang ra bổn và rửa. - Cảm ơn cô đã mời trà. - Anh mặc lại áo len, thả chiếc khoan vào túi dụng cụ. - Nếu cô muốn hỏi gì về cách dùng các dụng cụ, thì hầu hết các thứ Bảy tôi đều ở nhà. - Anh ra khỏi cửa và biến mất.
Chà, đúng là tôi thực sự cần mấy cái giá.
Bánh Mì Cô Đơn Bánh Mì Cô Đơn - Judith Ryan Hendricks Bánh Mì Cô Đơn