Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ayako Miura
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Nguyen Thi Hai Yen
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
10. Gió Tháng Chín
au khi thảo luận xong xuôi với Cao Mộc, Khởi Tạo đánh điện ngay cho Hạ Chi chàng sợ rằng nếu không làm thế mình sẽ thay đổi ý định. Một tiếng đồng hồ sau đường dây mới liên lạc được.
- Vâng, em sẽ đến ngay.
Hạ Chi cũng sợ chồng đổi ý vội đáp.
Cao Mộc từ phòng giải phẫu bước ra. Khởi Tạo thấp thỏm ra khỏi bệnh viện, chàng không vội về nhà, tản bộ dưới những tàn lá cao su vàng vọt, những chiếc lá chết buông rơi thân lảo đảo xuống đất. Nỗi buồn như một thứ ray rứt dẻo dai.
Qua khỏi góc phố, nhìn đoàn người đứng sắp hàng trước một tiệm buôn để mua nhu yếu phẩm. Khởi Tạo thấy chán ngán. Đột nhiên, chàng giật bắn người. Giữa đám đông chen chúc kia có một đứa bé gái thật giống Lệ đứa bé nắm lấy tay người đàn bà, có lẽ là mẹ nó, ríu rít điều chi, chiếc ót trắng và thon của Lệ…Tạo lắc nhanh đầu, vội vã bước nhanh. Hình ảnh bé Lệ đứng trước cổng đón cha hồn nhiên, nhưng hình ảnh Lệ bên bờ suối cũng hiện rõ trong đầu.
Lệ bị giết, bây giờ ta phải nhận con thủ phạm làm con, chuyện thật khó tin. Không, không thể như thế được, không thể được, làm sao ta lại có thể yêu được khi biết rõ nó là con kẻ đã giết con ta chứ?
Rồi vết hôn trên cổ Hạ Chi lại hiện ra trước mắt Tạo, cơn ghen tức khiến chàng run rẩy. Ta phải trả thù! Ta phải để Hạ Chi ôm ấp yêu thương đứa con gái của kẻ thù của nàng.
*
Khởi Tạo ngồi bất động trên ghế đá bên đường. Một gã thanh niên vai mang bị vải to, khuôn mặt nắng cháy hốc hác vì đói. Lúc bước ngang qua mặt chàng, hắn chợt cúi xuống nhặt cái gì dưới đất, phủi nhẹ rồi bỏ vào miệng nhai ngồm ngoàm. Tạo đưa mắt nhìn sang nơi khác, một chút hổ thẹn hiện ra trong đầu.
Đây là xã hội của một nước mới bại trận, con người bị dày vò bởi đói khổ thế mà ta vẫn trưởng giả với nỗi sầu ghen tuông. Khởi Tạo đứng dậy, lê những bước chân nặng trịch. Hạ Chi sắp đến đây rồi. Nghĩ thế nhưng Tạo vẫn không buồn đến bến xe đón vợ.
Hai tay thọc trong túi, chậm rãi bước, gió tháng chín mát lạnh, tiếng chuông báo giờ từ tháp chuông vang lại lanh lảnh, không biết Hạ Chi rồi sẽ ưng ý với đứa con kẻ thù không? Nó ra thế nào? Giống như một con khỉ đột? Vừa đi vừa lo. Tạo không hiểu rồi đây kế hoạch của mình có thể thực hiện được hay không. Một làn gió mạnh lướt tới, bụi cát tung mạnh vào người chàng.
Khi Hạ Chi đến bệnh viện thì đã hơn bảy giờ chiều. Nắng đã tắt bên ngoài cổng.
- Cô công chúa xinh xắn của quý vị sắp đến đây rồi nhé!
Vừa bước vào phòng khách là Cao Mộc đã nói to lên, Hạ Chi sung sướng cười, trong khi Khởi Tạo im bặt. Giai đoạn quyết định đã đến rồi đây. Tim Tạo đập mạnh như vừa uống ly rượu mạnh.
- Bà giám đốc, bà chắc là bà sẽ yêu nó như con ruột chứ?
- Nhưng con bé ra sao?
- Có thể nói xinh hơn cả bà. Cao Mộc vừa cười vừa nói. Còn ông giám đốc? Làm gì mà có vẻ âu sầu thế kia? Nếu không thích bây giờ có thể hủy bỏ ý định còn được cơ mà?
Tạo gượng cười, lắc đầu.
- Không, tôi...
Hạ Chi không hiểu chồng nghĩ gì, nói.
- Được rồi, để nhìn mặt cô bé rồi quyết định sau vậy.
Cao Mộc châm điếu thuốc, gật đầu.
- Vâng, như thế hay hơn.
- Con bé đó là con ai thế?
- Thưa bà, điều đó tôi chịu không thể tiết lộ được vì luật cấm, có điều bà nên nghĩ là khi bà đã nhận làm mẹ nó thì chỉ có bà là người duy nhất làm mẹ con bé thôi.
- Nhưng mà…
- Tất cả những đứa bé sống trong viện mồ côi đều có những bất hạnh riêng rẽ của nó, nói khác đi, cha mẹ chúng chẳng có gì để ta ca ngợi cả.
Hạ Chi lắc đầu.
- Nhưng ít ra tôi cũng phải biết cha mẹ nó là hạng nào chứ?
Cao Mộc phì cười
- Được rồi, vậy thì tiết lộ một chút vậy, cha con bé là một vị y sĩ lừng danh Lại Khởi Tạo và mẹ nó là người đẹp Hạ Chi.
- Cái ông này quỷ thật
- Nói thế không được à? Vậy thì tôi xin sửa lại, cho nó một sinh viên, mẹ nó là một người đàn bà đã có chồng, đây là hòn máu của một vụ ngoại tình, được chưa?
- Anh Mộc, anh ác lắm!
- Ai ác mới được chứ? Quy luật của cô nhi viện không cho phép tiết lộ danh tánh cha mẹ ruột đứa bé, cũng như không để cha mẹ ruột con bé biết ai là người đã nhận nuôi hòn máu rơi của mình. Có điều ông bà cứ yên tâm, cha mẹ con bé đây rất bình thường khỏe mạnh.
Cao Mộc yên lặng một chút rồi quay sang Khởi Tạo.
- Anh Tạo, nhận nuôi một đứa bé là chuyện vui, tại sao anh có vẻ lo nghĩ như vậy?
Có tiếng gõ cửa, rồi một người đàn bà trong chiếc blouse trắng với một đứa bé quấn khăn bế trên tay bước vào. Cao Mộc đưa tay đỡ lấy đứa bé, người đàn bà định rút lui, nhưng Cao Mộc nói.
- Xin chị ngồi phòng bên đợi một tí, nếu ông bà đây không thích, chị sẽ mang cô bé hoàn lại cô nhi viện ngay.
Hạ Chi bước tới bên Cao Mộc nhìn đứa bé.
- Ôi con bé dễ thương quá, hàng lông mi đẹp vô cùng!
Cao Mộc giả vờ.
- Nếu bà thấy không vừa ý cứ giao trả lại họ
Hạ Chi trừng mắt về phía Cao Mộc, xong chìa tay ra.
- Trả đây trả lại cho mẹ nó bế chứ. Ồ xem kìa, nó cười kìa, anh Mộc bé gái này được mấy tháng rồi hở anh?
- Hình như là ba tháng ngoài.
- Ba tháng ngoài à? Ồ kháu khỉnh đấy chứ.
Khởi Tạo vẫn ngồi bất động chàng không dám bước lại gần để trông mặt con gái của kẻ thù. Hạ Chi bế đứa trẻ đến bên chồng.
- Ồ, anh xem nè anh, nó lại cười nữa nè anh.
Thu hết can đảm đưa mắt nhìn lên, Tạo không ngờ con bé trông dễ thương thật nhất là đôi mắt. Những sợi mi dài cong vút, chàng liên tưởng đến hình ảnh Thạch Thổ Thủy trên báo, chiếc trán rộng với đôi mày sậm. Đôi mày sậm…Tạo bất giác nhìn lại con bé một lần nữa với vẻ bứt rứt.
- Cha con đấy.
Hạ Chi nói với con bé đôi mắt tròn và đen của nó nhìn Tạo ngơ ngác.
Tôi không muốn làm cha con bé này. Tạo muốn hét lên. Đôi mày của nó thật giống đôi mày của thằng cha giết người Tạo nhìn vợ, thấy Hạ Chi vẫn vô tư hôn hít đứa trẻ, chàng bối rối.
- Đứa bé này tên gì?
- Ở cô nhi viện chúng tôi gọi nó là Doanh Doanh.
- Doanh doanh à? Tên cũng đẹp đấy chứ, nhưng…
Hạ Chi quay sang chồng.
- Chúng ta sẽ chọn cho nó một cái tên khác nhé anh?
Tạo thờ ơ.
- Thì cứ chọn Doanh Doanh đi, có sao đâu?
- Không, em muốn chọn cho nó một tên mới cơ, bây giờ nó đã là con chúng ta rồi.
Hạ Chi đưa đứa bé về phía Tạo.
- Anh bế nó một chút nhé?
Khởi Tạo vẫn ngồi bất động.
- Không, anh không thích, anh không quen bế sợ nó rơi thì khổ.
Cao Mộc đứng cạnh cười hì hì.
- Thôi bà ạ, nếu ông bà chẳng được hài lòng cứ giao trả chúng tôi. Bà thì có vẻ mến trẻ lắm, chỉ có ông nhà, chúng tôi thấy ngại quá.
Hạ Chi lắc đầu:
- Không, tôi nhận nuôi con bè này.
Cao Mộc ngẫm nghĩ:
- Thôi được rồi, nhưng về nếu thấy không hài lòng cứ mang trả lại chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng nhận.
***
Ngồi vào xe taxi, Hạ Chi không ngớt nựng nịu con bé, Tạo không ngờ vợ mình lại mến trẻ như thế.
Hạ Chi quay sang nhìn chồng:
- Em không ngờ nó lại đẹp thế này.
Trong lúc báo đăng hình Thạch Thổ Thủy thì cũng là lúc Hạ Chi nằm bệnh viện vì chứng thần kinh suy nhược, nàng không trông thấy chân dung Thủy, nếu thấy đi nữa cũng chưa chắc đã biết con bé này là con kẻ giết con mình. Tạo bứt rứt:
- Hình như chuyến cuối cùng về Khởi Xuyên đấy.
- Hết rồi, gần chín giờ khuya rồi anh.
- Nhưng chuyến cuối cùng là chín giờ hơn mà, đến vẫn còn kịp.
Hạ Chi nhích người đến cạnh chồng.
- Anh Tạo.
- Cái gì?
- Tìm hộ em một khách sạn đi.
- Nhưng chúng ta còn về nhà kịp cơ mà?
- Nhưng em không muốn về.
Khởi Tạo nhìn vào đồng hồ.
- Anh còn công việc ở bệnh viện.
Hạ Chi chẳng màng, nói nhanh với bác tài:
- Ông làm ơn quanh sang góc phố, rẽ về phía khách sạn Nguyên Lâm giùm tôi đi.
- Em làm sao thế? Mệt rồi à?
- Cũng hơi mệt.
Hạ Chi nói, nhưng nàng không có một tí cử chỉ nào là mệt cả. Xe vừa ngừng trước cổng khách sạn là Khởi Tạo đưa vợ xuống xe. Vào phòng xong, Tạo không dằn được hỏi:
- Em làm thế này là thế nào chứ?
- Xin lỗi anh, nhưng em chẳng thể về Khởi Nguyên ngay được.
- Tại sao vậy, hay là…
Tạo nghĩ ngay đến khuôn mặt của Lâm Tịnh Phu. Hay là nàng định ly dị? Tạo quắc mắt nhìn vợ, Hạ Chi cúi đầu xuống.
- Em không về nhà….Có phải em chán tôi rồi phải không?
- Đâu nào! Hạ Chi cười, nàng nũng nịu – Em đâu có nói cháu anh bao giờ đâu? Mà chán làm sao được chứ? Chỉ tại…Em ở lại đây chỉ vì cô bé này đây.
À thì ra, Tạo chợt hiểu, bây giờ trái tim của Hạ Chi đã bị con bé chiếm mất.
- Nhưng tại sao vì nó mà em chẳng muốn về nhà?
- Vì…Vì nếu mang nó về ngay, mọi người sẽ biết nó là con nuôi của chúng ta.
- Thì đã là con nuôi rồi, tại sao lại sợ họ biết chứ?
- Anh! Sao anh tàn nhẫn như vậy? Anh chẳng tội nghiệp cho nó à?
- Không phải thế, nhưng chẳng có gì giấu mãi thiên hạ được.
- Nhưng em có cách, Hạ Chi mỉm cười nhìn chồng – Từ lúc có quyết định nhận nó làm con em đã đánh lừa mọi người bằng cách độn khăn trong bụng và có người đã lầm…
Khởi Tạo ngạc nhiên đưa mắt nhìn xuống bụng vợ. Hạ Chi bế con kẻ thù trong lòng, con bé đã ngủ, giấc ngủ có vẻ thật bình yên.
- Vì vậy em cần phải ở lại đây, bao giờ về nhà, em sẽ cho mọi người biết là em sinh thiếu tháng nên phải ở lại.
- Nhưng con bé này đã hơn ba tháng rồi người ta nhìn sẽ rõ ngay.
- Vì vậy em định ở lại đây hai tháng nữa mới về.
Khởi Tạo nhìn đồng hồ, chuyến xe cuối cùng có lẽ cũng đã trễ, chàng lắc đầu.
- Một con bé năm tháng mà bảo là mới hai tháng làm gì có ai tin?
- Em không lo chuyện đó, vì lúc về đến nhà đã nhằm tháng mười một, trời lạnh căm như vậy em đâu mang con ra ngoài làm gì?
- Nhưng người ta sẽ đến chúc mừng, thăm viếng, lúc đó thì sao?
- Em bảo con nhỏ bị cảm hay là viện một cớ nào đó không cho họ nhìn thấy nó, cứ thế ta sẽ tìm cách che giấu đến tháng ba năm sau.
- Lúc bấy giờ con bé đã chín tháng làm sao em bảo thiên hạ là nó mới sáu tháng được chứ?
- Lúc đó em sẽ nghĩ ra biện pháp khác, chắc chắn là em sẽ nghĩ ra, bây giờ xin anh về cho thằng Xá và cô Châu biết là em mới sinh. Đừng để họ biết con bé này là con nuôi vì làm thế tội nghiệp nó.
Đối với một đứa bé vừa mới gặp qua lần đầu, mà vẫn có thể khăng khít như thế được sao? Tạo thắc mắc, cũng đồng thời là người như nhau nhưng đàn bà có vẻ phức tạp lạ.
- Tóm lại, ít nhất cũng hai tháng em sẽ không về nhà.
Tạo bực mình.
- Con bé này có gì hay mà em quyến luyến thế?
- Anh nói gì lạ thế? Anh không yêu nó à?
- Yêu gì được mà yêu, mới thấy mặt qua có một lần mà…
- Em thì ngay từ lúc quyết định nhận nuôi em đã yêu nó.
- Chỉ nhìn mặt một lần là yêu ngay à?
Tạo thấy mệt mỏi lạ lùng, chàng ngồi xuốn giường. Hạ Chi rót nước mời chồng, ngập ngừng.
Anh biết không, người đàn bà ngay từ lúc mang thai, đã bắt đầu thấy yêu đứa bé trong bụng, trong khi đàn ông ngược lại, em thấy lơ đãng làm sao ấy, con bé này tuy là con nuôi nhưng không vì thế em chẳng yêu nó như con ruột.
- Khăng khít? Tạo lạ lùng. Không lẽ tình mẫu tử là như thế đó sao? Tạo nhìn vợ. Em yêu con bé thật hay chỉ là một cách che đậy. Biết đâu Tạo nghĩ chàng thấy tình yêu của vợ dành cho con bé chẳng hợp lý nào cả.
- Như thế, trong hai tháng đó, thằng Xá…Ai chăm sóc thằng Xá chứ?
Tạo định hỏi nhưng lại thôi, chàng nghĩ đến ngôi nhà của mình. Trong đêm nay, cạnh bờ rừng lòng âm u, giữa ngôi nhà của mình. Trong đêm nay, cạnh bờ rừng lòng âm u, giữa ngôi nhà rộng sẽ chỉ có thằng Xá và cô Châu, chàng thấy tội nghiệp con trai và khó chịu với vợ.
Nếu Hạ Chi biết đứa bé mình đang nựng nịu trong tay là con gái của Thạch Thổ Thủy, thì nàng sẽ phản ứng ra sao? Tạo nằm dài trên giường nhả khói. Chàng chợt thấy mình tàn nhẫn, làm chồng mà trả thù vợ như vậy thì…Bất giác Tạo quay mặt lại nhìn vợ, vết cắn trên cổ trắng có vẻ nhạt đi nhiều.
- Hình như ta phải khai sinh cho con bé tại nơi sinh của nó phải không anh?
Câu hỏi của Hạ Chi khiến Tạo bừng tỉnh.
- Khai sinh à? Phải khai sinh nữa sao?
- Đương nhiên phải thế rồi, đứa bé này đâu có khai sinh, bây giờ chúng ta đến sở hộ tịnh khai báo cho nó chứ.
Đúng rồi! Còn vấn đề khai sinh nữa, Khởi Tạo bối rối.
- Nhưng nó đâu phải là con ruột chúng ta đâu mà phải khai sinh cho nó?
Khởi Tạo nhìn đứa trẻ, hàng lông mi sậm của nó giống tạc Thạch Thổ Thủy.
- Tuy thế, nhưng bây giờ em đã nhận nó làm con ruột.
Nguy thật! Tạo nghĩ, chàng hiểu tính vợ, tính cố chấp và ương ngạnh của nàng thật khó chuyển, nhưng…ta có thể miễn cưỡng yêu con bé, nhưng không thể để con gái kẻ giết con ta nằm dưới tên ta được. Tạo đưa mắt nhìn ra ngoài trời, tháp chuông lồ lộ hiện ra dưới ánh trăng.
- Anh định chọn cho nó tên gì đây?
- Gọi Doanh Doanh như cũ cũng được mà?
- Không được, đó là tên của người khác chọn, em muốn chính mình chọn cho nó một cái tên cơ. Gọi là bé Lệ đi anh néh?
Khởi Tạo giật bắn người lên.
- Cái gì? Em đùa à?
- Nhưng em muốn coi nó như bé Lệ cơ.
Hạ Chi phụng phịu, những giọt nước mắt lăn dài xuống má.
- Bé Lệ là bé Lệ…Thôi thì em chọn một cái tên khác đi.
Hạ Chi gật đầu, Khởi Tọa định nói thêm. Em muốn biết tông tích con bé này không chứ? Nhưng…chàng lại thôi.
- Em chọn cho nó tên Khởi Tử nhé? Mượn tạm một chữ tên anh vậy.
Đùa à? Tạo giật bắn người dậy.
- Chọn một cái tên khác đi.
- Vậy thì Dương Tử. Tên này đẹp em thích lắm.
- Dương Tử à? Thôi cũng được.
Tạo nghĩ tên gì cũng được miễn đừng là Lệ với Khởi Tử là được rồi.
- Vậy thì chọn tên này anh nhé?
- Ừ…Hay là…Ta trả con bé này lại cho họ đi.
- Gì? Anh nói gì lạ thế?
- Có nguyên nhân anh mới nói thế chứ, em nghe anh nói nè.
Hạ Chi đưa mắt ngơ ngác nhìn chồng, nàng lắc nhanh đầu.
- Không, không, làm gì thì làm em vẫn không trả Dương Tử cho ai hết.
- Nhưng mà…
- Không, không có nhưng mà gì cả.
Hạ Chi cương quyết, nàng cúi xuống hôn đứa bé. Tạo không muốn nhìn thấy Hạ Chi hôn bất cứ một người nào khác ngoài chàng và thắng Xá ra. Nhìn Hạ Chi hôn con kẻ thù, đột nhiên chàng liên tưởng đến hình ảnh vợ đang hôn Lâm Tịnh Phủ.
Hôm bé Lệ bị giết Chi! Em cũng hôn thằng Phu như thế đó à? Khôn nạn thật, mắt quắc lên nhìn vết hôn trên cổ Hạ Chi, Tạo yên lặng đứng dậy. Em đâu biết người em đang hôn hít kia là con của Thạch Thổ Thủy, con gái của kẻ đã giết bé Lệ, Tạo muốn hét lên nhưng lại dằn xuống.
- Nói đùa với em như thế, chứ anh rất thích nó.
- Anh ác thật…làm em hết hồn.
- Thôi xin lỗi, bây giờ anh về nhé.
Tạo đứng dậy, khoác áo ngoài vào.
- Nhưng bây giờ đâu còn xe hỏa nữa anh?
- Vâng, anh sẽ đáp Taxi.
- Vậy tốn lắm…
- Nhưng ở nhà chỉ có thằng Xá và cô Châu, em không nghĩ là nhà chẳng có ai thằng Xá sẽ buồn sao?
Thực ra, Tạo định nói. Tiền Taxi đâu có đắt bằng tiền ngủ khách sạn của bà đâu, nhưng lại thôi.
Hạ Chi có vẻ bứt rứt.
- Vâng, em thật có lỗi với nó, nhưng giờ này có lẽ nó cũng ngủ rồi, chắc không buồn đâu.
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh thằng Xá ngủ một mình, Tạo cũng thấy tội cho con. Một cảm giác bất ổn thoáng qua đầu. Biết đâu nó lại chẳng gặp sự bất hạnh như em gái nó, chàng bàng hoàng khi nghĩ đến khu rừng âm u cạnh nhà.
- Anh nhớ khai sinh hộ đứa con gái mới của mình nhé.
Hạ Chi phụ mặc áo cho chồng, Tạo ầm ừ. Con ruột ở nhà bị bỏ bê, chỉ nghĩ đến con kẻ giết con mình. Tạo bực dọc bước nhanh ra cửa.
Băng Điểm Băng Điểm - Ayako Miura Băng Điểm