Nguyên tác: Hands Of A Stranger
Số lần đọc/download: 169 / 14
Cập nhật: 2020-06-07 21:40:03 +0700
Chương 9
T
rời đã hoàng hôn lúc Joe lên đường trở về lại Manhattan, chàng về đến nơi lúc trời tối hẳn. Chàng bị kẹt xe và không thể thoát ra được. Chàng đợi, dừng lại, cách lối vào đường hầm độ mười phút. Chàng có thể trông thấy đèn các nhà chọc trời bên kia con đường, nhưng không thể đến đấy được.
Chẳng có bao nhiêu chuyện để giải khuây chàng. Chàng vặn to chiếc máy truyền tin cảnh sát. Hầu như chỉ có những số mật mã. Thành phố im lặng. Tổng đài hôm nay là một người đàn bà. Chàng lắng nghe những chiếc xe đáp lại giọng nói của nàng từ nhiều khu phố khác nhau, và một số giọng đáp cũng là đàn bà. Tại đường hầm chàng chìa thẻ cảnh sát của chàng ra và đi qua miễn phí. Chàng đang cố gắng chỉ tập trung vào những chi tiết thật khủng khiếp ấy thôi. Trong đường hầm lại phải chạy chậm một lần nữa. Chàng ngồi đấy hít khói.
Chàng lái về hướng Tây qua đường 34, qua cơ sở trang trí nghệ thuật thuộc tòa tiểu bang New York, qua tiệm Macy vẫn còn mở cửa. Đường phố lên đèn sáng rực và vẫn còn không ít khách đi phố. Bảng quảng cáo ở góc tiệm Macy nổi cao hơn hầu hết các tòa nhà. Nó ghi “Cửa hàng lớn nhất thế giới”. Chàng bật đèn đỏ trên mui lên. Chàng bóp còi hụ một lần, hai lần, rồi chàng đi qua và chạy nhanh dọc theo chiều dài của tiệm Macy. Ở góc đại lộ 8 là một ngọn đèn đỏ nữa. Chàng đi qua nó và rẽ lên phố. Ngoại trừ một hai rạp chiếu bóng xuất nhì và một số quầy rượu, thành phố đã tối hẳn. Phần đông các tòa nhà là các chung cư có những lối thoát phòng hỏa treo thòng xuống trên các vỉa hè.
Chàng rẽ vào đường 40, đậu lại cạnh một vòi nước phòng hỏa và dán thẻ cảnh sát của chàng vào kính chắn gió. Khách sạn ở phía trước độ mười lăm mét và chàng quan sát nó. Chàng cố gắng thật thận trọng, để không nhầm lẫn. Luật đầu tiên của nghề nghiệp chàng là niêm phong phạm trường để xem xét bằng chứng một cách tỉ mỉ. Tất nhiên, chàng sẽ không thể nào tự mình niêm phong phạm trường này được. Thói quen kỷ luật qua nhiều năm đã tác dụng lên chàng một lực kéo rất mạnh và chàng vật lộn với nó.
Cách điều tra bất kỳ tội ác nào là mang đến mười điều tra viên và sắp hàng mọi người tại chỗ, bất kỳ nhân chứng nào có thể được - kể cả nạn nhân nữa. Thẩm vấn đi thẩm vấn lại, lấy khẩu cung, bắt giữ họ, dọa nạt họ. Bắt họ phải hăng hái khai ra bất kỳ mẩu tin nào mà họ có. Bắt nạn nhân phải trả lời những câu hỏi tàn bạo nữa. Trong trường hợp của một vụ hãm hiếp trong thời hiện đại này, bạn càng tốt với nạn nhân càng hay. Tuy vậy bạn phải làm cho nàng mô tả điều đã xảy ra cho nàng bằng các chi tiết đau khổ - nạn nhân của tội ác cũng là nạn nhân của cuộc điều tra nữa.
Sau khi đậu lại bên kia đường đối diện khách sạn, Joe quyết định, hoặc có lẽ chàng đã quyết định trước đây năm mươi km. Chàng muốn bảo vệ Mary khỏi việc ấy. Chàng không định gọi mười nhân viên điều tra đến. Chàng không muốn ai biết vợ chàng đã bị hãm hiếp cả. Chàng muốn điều tra một mình.
Chàng nhìn đăm đăm qua khách sạn. Vì không chịu báo cáo tội ác, chàng có thể bị Sở phạt. Nghề nghiệp của chàng sẽ bị tiêu tan. Nhưng nếu chàng báo cáo, làm sao chàng có thể bảo vệ Mary được nhỉ? Chàng sẽ bị tách khỏi vụ án ngay và bị giữ càng xa càng tốt. Những ý nghĩ như thế này vòng vo về bản chất. Chúng không đi đến đâu cả. Quyết định đã thực hiện rồi, chàng tự nhủ và bước ra khỏi xe. Cửa xe đập lại sau lưng chàng.
Chàng bước đi về phía khách sạn. Đâu đây, chàng nhủ thầm, Mary đã cảm giác khẩu súng trong lưng nàng. Tên tấn công đã buộc nàng đi qua những cánh cửa kính ở đấy. Chàng có thể hình dung ra điều ấy. Đối với Joe, ý kiến ấy không phải ngớ ngẩn. Đối với một nhân viên cảnh sát chẳng có gì là ngớ ngẩn cả. Cảnh sát trông thấy các sự việc quái dị không nói lên lời mỗi ngày. Một người đàn ông da đen với đôi mắt xanh nhạt. Joe có quá ít chi tiết - chỉ có những tin tức do em vợ chàng cung cấp thôi. Ít nhất ngày mai chàng mới có thể cật vấn Mary được. Ý nghĩ bắt nàng phải chịu để các điều tra viên mà nàng không quen biết hỏi cung là điều không thể nghĩ đến được.
Lúc chàng đi vào khách sạn, chàng cố gắng suy nghĩ càng khách quan càng tốt. Nhưng thật là khó. Bây giờ chàng cũng đứng nơi hành lang hẹp nơi Mary đã đứng. Đây là loại khách sạn nào nhỉ? Hành lang đã trông như thế nào đối với nàng nhỉ? Lúc chàng đến gần cửa sổ lưới trong vách, tâm trí chàng tập trung suy nghĩ về khẩu súng. Viên thư ký có thấy khẩu súng không? Thấy gì không? Có phải nó ấn vào lưng Mary không? Và viên thư ký không thấy nó chứ?
Các nhân viên điều tra là những người hoài nghi. Câu này là một trong những câu đầu tiên mà các nhân viên điều tra khác sẽ hiểu và họ có thể không tin câu trả lời. Họ có thể hoàn toàn không tin câu chuyện của Mary, dù rằng Joe tin. Việc Mary không có cuộc sống nào tách biệt với chàng và con nàng cả là điều chắc chắn và nàng không nói dối. Nhưng các nhân viên điều tra có thể không tin nàng.
Joe nhìn vào văn phòng nhỏ qua tấm lưới sắt. Một người đàn ông ngồi ở một quầy thu tiền đứng dậy và đến gần chàng.
“Vâng ạ? ”. Hắn bảo qua tấm lưới.
“Ở đây một phòng bao nhiêu?”
“Ba giờ hoặc suốt đêm ạ?” Người đàn ông chờ đợi.
Được rồi, Joe tự nhủ, vậy đây không phải là Waldorf Astoria. Câu hỏi tiếp theo của mình là gì nhỉ?
“Ba giờ”, Joe đáp.
Một thẻ đăng ký được đẩy ra dưới tấm lưới. “Mười lăm đô la rưỡi. Ký vào đây.”
Joe nhìn đăm đăm vào nó trong một lúc lâu.
“Ông định ký không?”
“Trước kia tôi đã ở đây một lần”, Joe bảo. “Tôi có thể dùng phòng cũ không? số hai mươi sáu, tôi nghĩ như thế.”
“Phòng nào cũng thế thôi.”
“Nhưng tôi đã hẹn gặp ở phòng ấy đấy.”
Người đàn ông dò một danh sách. “Trả phòng trễ. Chưa dọn lại.”
Joe đẩy một tờ hai mươi đô la dưới tấm lưới. “Ông là chủ à?”
“Quản đốc đêm đấy.”
“Tên ông là gì?”
“Ông là cảnh sát à?”
Joe chối. Trong lúc vẫn đăm đăm nhìn tấm thẻ đăng ký, chàng bảo, “Ông muốn xem kiểm tra à?” Các người chủ khách sạn này sẽ phải bị phỏng vấn, nhưng nếu tất cả đều dùng tên giả, chàng không thể tìm ra họ được.
“Hãy ký gì cũng được. Đối với tôi chẳng là gì cả”.
Joe nguệch ngoạc một chữ ký bất hợp lệ và đẩy tấm thẻ lại. Ở phía bên kia tấm lưới, viên quản đốc thả tấm thẻ vào một thùng hồ sơ. Chiếc thùng có vẻ đầy độ nửa số thẻ. Mình mượn xem qua những tấm thẻ ấy, Joe nghĩ thế. Tiền thối của chàng và chìa khóa được ném ra cho chàng dưới tấm lưới.
Chàng đi qua cửa, lên cầu thang và vào hành lang. Mỗi tầng lầu chỉ có sáu phòng thôi, rõ ràng như thế. Chàng nhìn vào cửa căn phòng đã xảy ra cuộc hãm hiếp rồi vào phòng kế bên. Chàng đứng đấy nhìn quanh. Đấy chỉ là một phòng bẩn thỉu, rẻ tiền trong một khách sạn bẩn thỉu rẻ tiền.
Ở cửa chàng nhìn suốt dãy hành lang. Khi tên hiếp dâm ra khỏi phòng sau khi đã - đã xong với Mary, hắn đã chạy lối nào nhỉ? Có lẽ xuống cầu thang phục vụ ở cuối hành lang đấy. Có bao nhiêu cô hầu phòng, người bảo quản trực có thể đã trông thấy hắn nhỉ? Joe cố gắng tập trung vào việc tên hiếp dâm rời khách sạn, hơn là về tình trạng tang thương của Mary bị bỏ lại sau lưng hắn trên giường.
Một người bảo quản mang một thùng đồ nghề xuống cầu thang từ phía trên. Hắn mang một xâu chìa khóa ở thắt lưng. “Ông có thể mở cửa phòng của tôi giùm tôi không?” Joe bảo. “Người dưới lầu đưa cho tôi lộn chìa khóa đấy.”
Người bảo quản da đen, đứng tuổi và có vẻ khả ái. Cái cười của ông ta để lộ tất cả bộ răng và chiếc chìa khóa vạn năng của ông ta mở cánh cửa mà Joe đã chỉ, phòng của Mary. Joe đi vào và đóng cửa lại.
Căn phòng cũng giống như căn phòng mà chàng vừa bỏ đi. Và chàng thấy ngay rằng nó sẽ chẳng nói cho chàng điều gì cả. Cô hầu phòng hoặc ai đấy đã vào. Cô ta đã dọn dẹp sạch sẽ. Giường đã được dọn lại. Nó không như rằng vợ chàng đã từng nằm lên nó, với thân thể của kẻ lạ trên người nàng. Khăn phủ giường đã được kéo căng và phẳng. Các đĩa gạt tàn sạch sẽ, giỏ rác trống rỗng. Joe liếc vào tủ, kéo ra tất cả các ngăn kéo. Chẳng có gì cả. Chàng nhìn xuống dưới giường: toàn bụi bặm. Trong phòng tắm treo những chiếc khăn mặt mòn xơ cả chỉ nhưng vẫn mới. Có một ly nhựa quấn bằng giấy bóng kính và một đoạn giấy bên kia bồn cầu. Chàng ra khỏi phòng tắm và đến cửa sổ. Bên ngoài trời tối. Tòa nhà văn phòng bên kia đường tối. Chàng ngồi xuống ngưỡng cửa và nhìn đăm đăm vào chiếc giường không còn mang dấu vết gì của vợ chàng cả. Chẳng có gì của nàng trong phòng cả, ngay cả một mùi nước hoa của nàng cũng thế. Đầu chàng bắt đầu nhức nhối.
Chàng đi xuống cầu thang phục vụ. Chàng tìm thấy người bảo quản trong một phòng làm việc nhỏ dưới tầng hầm. Ông ta đang mở tờ báo chiều và đang nhai bữa ăn chiều.
“Tôi đã ở trong phòng tôi sau bữa ăn trưa,” Joe bảo ông ta, “và tôi đã bỏ quên một phong bì quan trọng. Chắc cô hầu phòng đã vứt nó đi lúc cô ấy dọn dẹp.”
“Ông không ở một mình đấy chứ?” Người bảo quản đáp. “Trước đây tôi có đi ngang qua đấy. Tôi đã trông thấy chiếc giường.”
Ông ta đã chặn câu nói dối của Joe lại “Ông đã trông thấy chiếc giường à?”.
“Willy đã vào trong đấy dọn phòng.”
“Ai là Willy? Ở đây không có nữ hầu phòng à.”
“Chúng tôi đều làm cả.”
“Tôi hiểu”, Joe bảo. Chàng bỏ ý nghĩ về chiếc giường “Tôi không biết là tôi có thể xem lại đống rác được không?”
“Ông đã hưởng thụ trên chiếc giường ấy. Cô ấy có khoái không?”
Ông ta là một người muốn chia xẻ sự đồng lõa tình dục, sự lớn tuổi của đàn ông. Đàn bà tồn tại để cho đàn ông vui đùa và một phần của sự vui đùa ấy là ba hoa về điều ấy sau này. Ông ta đợi Joe ba hoa. Đàn ông, con gà trống. Sự ba hoa khởi sự từ thời niên thiếu và không bao giờ chấm dứt cả. Vai trò của đàn ông trong cuộc sống là ba hoa với bạn bè về những người đàn bà được thỏa mãn. Joe trông thấy tất cả điều này trong điệu cười nham nhở của người bảo quản. Chàng cũng thấy quá sống động điều mà chiếc giường bị dày vò đã trông như thế nào, và rồi chàng trông thấy người vợ bị tàn phá của chàng trên đấy, với tên tấn công trên người nàng và trong người nàng.
Mắt chàng bắt đầu nháy, nhưng chàng vẫn đưa ra mười đô la. “Willy, dù tên gì đi nữa, chắc đã lấy rác ra. Rác ấy bây giờ ở đâu nhỉ?”
“Ông định moi đống rác à?” Cái cười nham nhở của người bảo quản đã phai đi. Chẳng có sự đồng lõa tình dục nào đã xảy ra giữa ông ta và Joe cả. Joe đã từ chối điều ấy.
Người đàn ông dẫn Joe xuống hành lang tầng hầm, nơi những bao rác plastic căng phồng, miệng cột kỹ, dựng một hàng dài dựa vào tường. “Ông không phải chờ ở đây,” Joe bảo “Tôi sẽ tự tay dọn sạch sau.”
Người bảo quản đo lường mười đô la của Joe với số rác mà người đàn ông da trắng có thể bỏ lại. “Hai chiếc bao cuối cùng là những chiếc mà ông quan tâm đến đấy”, ông ta bảo “những chiếc khác là của ngày hôm qua.”
Sau khi ông ta đã đi khỏi, Joe trút chiếc bao thứ nhất trên nền nhà: bao xà phòng và vải bị vò lại, thức ăn còn lại, tàn thuốc, báo cũ, băng vệ sinh đã dùng gói trong giấy vệ sinh. Ở dưới đáy, chàng bỗng gặp cái mà chàng cho rằng là đoạn băng keo đã bịt mắt vợ chàng. Chàng đăm đăm nhìn nó một lúc, rồi nhặt nó lên, một viên tròn có chất keo với một ít tóc dính vào đấy. Chàng gói nó trong báo và cho vào túi. Theo tin của cô em vợ, Mary cũng đã bị bịt miệng nữa nên chàng trải rác ra xa hơn để tìm viên keo tròn thứ hai, nhưng không tìm ra. Sau khi cho lại rác vào bao thứ nhất, chàng trút bao thứ nhì ra, trong đấy chàng tìm ra ba viên keo nữa, mà chàng cho vào túi, bốn viên cả thảy, số bốn là một con số mà chàng không tài nào hiểu được. Chàng bắt đầu hình dung sự kinh hoàng của Mary, số bốn có vẻ quá nhiều. Tuy nhiên, chàng không nghĩ ra được băng keo đã được dùng theo kiểu nào cả. Có lẽ số bốn không quá nhiều chút nào cả.
Dưới xa trong đống rác chàng tìm ra một cuộn băng trống rỗng - có lẽ là cái ống mà đoạn băng keo đã được kéo ra. Chàng cũng gói nó vào trong giấy báo. Chàng không phải chuyên viên về dấu tay, nhưng có lẽ phòng thí nghiệm có thể tìm ra được điều gì đấy trên ống băng này. Chàng tiếp tục bới đống rác thêm ít phút. Chẳng có gì làm chàng chú ý cả. Trong lúc chàng bắt đầu cho rác vào lại chiếc bao thứ nhì, người bảo quản trở lại hành lang. Ông ta cười vui vẻ và có vẻ đã lấy lại được sự vui tính của mình. “Ông đã tìm ra được thứ ông tìm chưa?”
Joe túm miệng bao plastic lại, cột chặt dây lại.
“Chắc tôi đã đánh mất nó ở nơi nào khác. Ông không nhận ra có điều gì bất thường trong phòng, phải không? Khi gã Willy này đến dọn dẹp nó?” Chàng dựng chiếc bao vào mấy bao đang dựa vào tường.
“Ông ám chỉ rằng ngoài tình trạng ông và cô ấy đã rời khỏi giường chứ?”
“Không phải thế,” Joe bảo và cố giữ điềm tĩnh. Helen đã trông thấy những chiếc còng tay trên sàn nhà. Chàng nhìn kỹ người bảo quản, “Ông biết, à, bất thường.”
Điệu cười, dù vẫn còn đấy, mờ đi. Người đàn ông lại ghi nhận được sự thiếu đáp ứng của Joe. “Đôi lúc chúng tôi tìm thấy một số, ông biết đấy, những thứ vật dụng hỗ trợ tình dục. Có phải đây là điều ông đang đề cập đến không?”
“Không”, Joe bảo.
“Tôi đã không nghĩ thế. Ông vẫn còn trẻ. Không cần các thứ ấy, đúng không?”
Người đàn ông cười khúc khích. “Có lẽ ông sẽ không tin một số món mà chúng tôi tìm được trong những phòng ấy đâu. Đôi khi tôi mang nó về nhà cho vợ tôi xem đấy. Bà ấy không dính dáng gì đến chuyện ấy cả.” Ông ta nhiệt tình cười to.
Ông ta nói thật đấy, Joe nghĩ thế. Ông ta chẳng biết gì về còng tay cả. Ai đấy đã lấy còng tay đi rồi. Willy, có thể lắm. Với vẻ thật bình tĩnh theo sức mình, chàng bắt đầu một cuộc trò chuyện dài dòng, có vẻ không mục đích gì cả, đầy những câu hỏi về cách điều hành của khách sạn. Chàng được biết rằng thay ca vào lúc bốn giờ chiều rồi vào lúc nửa đêm như những nhân viên cảnh sát ngoại vi. Viên thư ký trực bây giờ có tên là Pete. Viên thư ký ban ngày là người có tên là Willy.
“Willy nào nhỉ?”
“Johnson, tôi nghĩ rằng tên ông ta đấy. Ông ta chỉ mới đến đây được hai tháng thôi. Tôi không thường gặp ông ta mấy. Thường thì ông ta đã đi khỏi khi tôi đến.”
“Tuy thế không phải hôm nay. Hôm nay ông ta làm việc trễ đấy.”
“Ông nói đúng đấy.”
Thế là Joe có được thêm một điểm khởi đầu. Ngày mai nếu trở lại, chàng có thể phỏng vấn tên Willy Johnson này, các cô hầu phòng và bất kỳ người nào khác. Chàng có những viên băng keo và trục băng keo trong túi. Chàng đứng nhìn vào điệu cười lôi cuốn, trống rỗng của người da đen.
Chàng ký tên trả phòng khách sạn.
Bên ngoài trên con đường phố tối, người ta đang đi hối hả dọc theo vỉa hè. Chàng đứng tại một ô cửa bên kia khách sạn. Chàng cố gắng suy nghĩ, nhưng chẳng có ý nghĩ nào đến với chàng cả.
Chàng lái xe về nhà. Chỉ có các con chàng xem TV. “Dì Helen đã đi độ một giờ trước”, chúng nó nói với chàng như thế. “Mẹ đau”, chúng nó bảo. Chàng đưa các con lên giường. Chàng không có ăn gì cả, nhưng không đói. Sau khi khóa cửa nhà, chàng lên lầu. Chàng nhìn đứa con gái nhỏ của chàng. Nó đã ngủ và chàng ngồi vào mé giường vuốt tóc nó. Chàng vào phòng tắm đánh răng. Chàng tắt đèn ở hành lang. Ngôi nhà bây giờ hoàn toàn tối. Cuối cùng chàng bước vào phòng ngủ riêng của chàng.
Mary nằm co ro giống tư thế của một bào thai. Trong ánh sáng lờ mờ từ đường hắt vào, nàng trông như ngủ. Chàng đặt khẩu súng ngắn của chàng lên bàn trang điểm, cùng với chiếc ví, chiếc đồng hồ đeo tay và đồ thay của chàng. Chàng vắt quần lên thành một chiếc ghế. Pyjama của chàng treo trên một chiếc móc sau cửa tủ. Chàng mặc vào. Khi đến gần phía giường của chàng, chàng nhẹ nhàng leo lên đấy.
Nhưng vợ chàng không ngủ. Với âm thanh nghe như tiếng khóc ấm ức, và với một cử động cũng co thắt như thế, nàng lăn về phía chàng. Sau khi nằm lên ngực chàng, nàng hôn như mưa bấc vào miệng chàng, cằm chàng, cổ chàng. Chàng đã nghe đến điều này. Một số người đàn bà sau khi bị hãm hiếp, tìm niềm an ủi và tự trấn an bằng cách này. Họ muốn chồng họ hoặc người tình của họ làm tình với họ ngay. Họ khao khát tình yêu một cách tuyệt vọng. Một phản ứng như thế, Joe nghĩ, có lẽ tương tự như phản ứng của một người đã bị ném từ một con ngựa xuống; cần phải lên ngựa lại càng nhanh và càng can đảm càng tốt. Hoặc có lẽ, chàng nghĩ, trí óc vẫn hoạt động, người đàn bà tưởng tượng rằng tinh dịch của một người đàn ông mình yêu sẽ rửa sạch tinh dịch của kẻ hiếp dâm, như thế sẽ làm sạch mình. Một tay của Mary chuồi vào bên trong chiếc pyjama của chàng. Mặc dù nhận ra nhu cầu của vợ. Joe chỉ tri thức hóa nó thôi. Thân thể chàng không đáp ứng. Chàng dùng đến hết nghị lực của chàng, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Những thao tác bằng tay của Mary trở nên cuồng loạn và chẳng bao lâu bắt đầu làm chàng đau. “Hãy làm tình với em đi, Joe,” nàng rên rỉ “Xin anh hãy làm tình với em đi.”
Nhưng hình ảnh trong đầu Joe là vấn đề vợ chàng trần truồng, người lạ nằm trên người. Mặc dù chàng cố gắng xua đi hình ảnh này, nó cứ trở lại mãi. Nó quá sống động. Chàng không thể trục nó ra khỏi đầu chàng. Lúc chàng ôm chặt vợ chàng vào người chàng hơn, chàng cố gắng làm điều ấy. Chàng cố gắng tập trung vào điều mà chàng thấu rõ là nhiệm vụ của mình. Chàng cũng cố gắng giữ lại tay vợ chàng vì mức độ đau đớn đã gia tăng.
“Em làm anh đau đấy”, chàng khẽ bảo.
Cái tay trong chiếc pyjama của chàng nằm yên trở lại nhưng vẫn ở đấy. Chàng cố gắng tập trung lại, chàng muốn mình ở vào trạng thái sẵn sàng.
“Có ai đã nói gì về em ở khách sạn không, anh?”
“Không có gì cả.” Trong một lúc chàng đã nghĩ rằng chàng nhận ra được đầu mối của một lời giải đáp nhưng chàng lầm.
Bàn tay của Mary lại tiếp tục động tác của nó, dù nhẹ nhàng hơn. Giá chàng tập trung vào tay nàng nhỉ. Nhưng vấn đề cũng chẳng ăn thua gì. “Đừng ghét em, Joe, không phải là lỗi của em đâu.”
“Anh không ghét em đâu. Tất nhiên là anh không ghét em rồi.” Chính người đàn ông kia mới là người mà chàng ghét, kẻ đã làm nhơ bẩn nàng. Trước kia, chàng chưa bao giờ có một vấn đề loại này cả, nhưng đêm nay vợ chàng lại cần chàng. “Anh không biết có vấn đề gì vậy.”
Chàng trở mình lại và cho tay vào giữa đùi nàng.
Nhưng điều này không phải là điều nàng muốn nên nàng đẩy tay chàng đi. “Không”, nàng bảo.
Họ nằm cạnh nhau một lúc, không đụng nhau nhưng vẫn ở trong tầm với. Rồi Mary lăn ra mé xa của chiếc giường. Nàng nằm nghiêng, co người vào tư thế bào thai lại và từ đấy trở đi không cử động hoặc nói năng gì cả. Tuy vậy, chàng nghi nàng không ngủ. Cứng đờ vì căng thẳng, chàng nằm đấy nghĩ đến tên hiếp dâm và cách mà chàng sẽ theo dấu hắn. Chàng sẽ buộc hắn trả giá về điều hắn đã làm cho Mary, về vết thương của hôm nay và đêm nay cũng như vết thương đau đớn hơn mà Joe cảm nhận là sắp xảy đến.
Mary quay mặt vào tường, cũng mòn mỏi vì hận thù, nhưng lại là vì chồng nàng.
Và thế là họ nằm cạnh nhau qua đêm, chẳng ai trong họ có thể ngủ được, chẳng ai cử động, nói năng hoặc với tay ra để đụng nhau cả.