Số lần đọc/download: 1756 / 25
Cập nhật: 2015-12-04 17:43:20 +0700
Chương 9
Đ
ôi mắt Kim Bối Nhi mở to đảo một vòng, cô đã đói bụng từ lâu, nhưng mà tự nhiên không muốn rời bỏ vòng tay ấm áp, hai tay vẫn ôm thắt lưng anh. “Đói bụng, em nhớ bên ngoài còn có một cái hamburger.”
“Hai người ăn một cái hamburger? Không được” Cánh tay nhỏ bé của cô vòng trên lưng, làm cho trong lòng Cổ Việt Di có một cảm giác ngọt ngào nói không nên lời, anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc trên trán cô. “Ngẫm lại xem, muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng có thể chứ?” Bên môi Kim Bối Nhi khẽ mỉm cười.
Một đôi mắt vô cùng ngây thơ chăm chú nhìn mình, làm cho ngực Cổ Việt Di không khỏi lo lắng, “Cái gì cũng có thể, chỉ cần em muốn ăn, em thích ăn, anh nhất định sẽ ăn cùng em.”
“Thật chứ?” Kim Bối Nhi vui sướng mở to mắt.
“Đương nhiên là thật!” (#Ami: anh đã lọt vào một cái bẫy rất ngọt ngào)
Kim Bối Nhi không đi nhà hàng cao cấp ở khách sạn năm sao, ngược lại chọn quán nhỏ ở chợ đêm, việc này đối với Cổ Việt Di là trải nghiệm mới, lần đầu thử nếm thử, ngay từ đầu anh còn hơi do dự.
Tiếp theo đó, anh lo lắng vệ sinh ở chợ đệm, sợ nguyên liệu nấu ăn không mới, sợ quá trình nấu không hợp vệ sinh, lại sợ hoàn cảnh mang đến vi khuẩn; Nhưng nhìn Kim Bối Nhi cứ đến một quán lại một quán ăn ngon lành, làm anh có chút động lòng.
Kim Bối Nhi cầm một xâu thịt gà đưa tới trước mặt anh, “Nếm thử xem, hương vị thật sự rất tuyệt.”
Cổ Việt Di kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không thể gần)nhìn xâu thịt gà, “Anh không ăn, không biết thịt gà này có làm sạch hay không?”
“Có làm sạch hay không?” Tò mò chờ giải thích.
Cổ Việt Di mặt như gặp nạn nói: “Không biết trước đó có rửa sạch hay không, anh nghe nói có những kẻ gian thương dùng thuốc ngâm thịt gà, làm cho thịt gà thoạt nhìn vừa mềm vừa bóng.”
“Nè, điều này anh có thể yên tâm, quán này trước kia em vẫn thường đến, ông chủ ở đây tuyệt đối không làm ra chuyện này.” Kim Bối Nhi nháy mắt mấy cái, mỉm cười cam đoan với anh, “Yên tâm ăn đi, đừng quên, anh nói muốn cùng ăn với em.”
Cổ Việt Di không lay chuyển được Kim Bối Nhi, cố gắng ăn xâu thịt gà, trong phút chốc vị ngon của gà nướng chinh phục vị giác của anh, làm cho mắt anh nhất thời sáng lên. “Mùi vị thật sự không tệ.”
“Em không gạt anh mà.” Kim Bối Nhi nhẹ nhàng cười với anh.
Cứ như vậy, Cổ Việt Di có kinh nghiệm lần đầu tiên dạo chợ đêm, ăn đồ chợ đêm trong cuộc đời này, đồng thời cũng vô tình tăng thêm cảm tình của hai người. Cổ Việt Di hào phóng nắm tay Kim Bối Nhi, đi hết quầy này đến quầy khác, thưởng thức các món ngon khác nhau, chơi trò chơi trong chợ đêm.
“Em muốn con gấu bông kia.” Ánh mắt Kim Bối Nhi nhìn chằm chằm phía trước, ngón tay chỉ con gấu bông to dưới đất.
Cổ Việt Di cầm mấy cái vòng mây trong tay, tập trung tinh thần ngắm vào con gấu bông mà Kim Bối Nhi chỉ.
Vòng nhỏ tung đi, chạm vào con gấu lại bật trở ra.
“A, thiếu chút nữa.” Kim Bối Nhi thất vọng than thở.
“Không sao, thử lại lần nữa, anh nhất định sẽ bắt được nó.” Vì không để Kim Bối Nhi thất vọng, Cổ Việt Di quyết định cố gắng không ngừng.
Thử một lần rồi một lần, giọng ca thán thất vọng của Kim Bối Nhi không ngừng vang lên bên tai Cổ Việt Di.
Cuối cùng, Cổ Việt Di đem hy vọng gởi gắm cho chiếc vòng cuối cùng trên tay, anh dốc toàn lực tung đi..
Chỉ thấy chiếc vòng xoay xoay trên đỉnh đầu con gấu bông, Kim Bối Nhi mở miệng la lên, “Trúng rồi! Trúng rồi! Trúng rồi!”
Chiếc vòng giống như bị làm phép, cuối cùng cũng lọt vào đầu của con gấu bông.
Kim Bối Nhi vui vẻ nhảy lên, “Yeah!”
Lấy được con gấu bông từ trong tay người bán, Kim Bối Nhi vui vẻ đem nó ôm vào trong ngực.
Cổ Việt Di buồn cười nhìn Kim Bối Nhi. “Một con gấu bông khiến cho em vui vẻ như vậy, lần khác anh mua mười con đem về, cho em chơi thỏa thích.”
“Không cần, cảm giác không giống.” Kim Bối Nhi một mực từ chối, nghiêng đầu nhỏ qua cười ngọt ngào đáp lại: “Em thích cảm giác không dễ dàng có được này, dễ dàng có thứ gì đó, sẽ không làm cho người ta quý trọng.”
Nụ cười ấm áp ngọt ngào kia, khiến cho Cổ Việt Di nhìn thấy có chút hoa mắt say mê, có lẽ chính cô không biết, cô đã lặng lẽ tiến vào lòng anh.
Cổ Việt Di đưa tay ôm vai cô, “Chơi lâu như vậy, có thể về nhà chưa?”
“Uh.” Kim Bối Nhi vui vẻ gật đầu.
“Hôm nay chơi vui không?” Không biết từ khi nào, anh bắt đầu rất để ý cảm giác của cô.
“Vui vẻ cực kỳ.” Kim Bối Nhi mở cờ trong bụng, nở nụ cười hồn nhiên tinh khiết.
Ngồi lên xe, Kim Bối Nhi liên tục ngáp vài cái, về nhà, đầu của cô dựa vào trên cửa kính xe, không biết đã chu du đến đất nước nào. Cổ Việt Di không muốn đánh thức cô, đem đầu của cô dựa vào lưng ghế, anh xuống xe mở cửa, dịu dàng ôm cô vào lòng.
“Về nhà rồi!”
“A…” gần như không tiếng động đáp lại, “Gấu bông… gấu bông của em”
Cổ Việt Di thấy buồn cười, thế nhưng còn nhớ rõ gấu bông, với tay tóm lấy áo con gấu bông, ôm cô và cả gấu bông về phòng.
Đi đến bên giường, anh vốn định buông Kim Bối Nhi xuống, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn dán trên ngực bỗng dưng gợi lên một cảm giác kỳ lạ trong lòng anh, khiến anh không muốn buông cô ra. Cổ Việt Di đơn giản ôm Kim Bối Nhi ngồi trên giường, anh đưa tay ra, dùng ngón tay vén sợi tóc của cô, nhẹ nhàng vỗ về đùa giỡn khuôn mặt non nớt kia.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào ngực giống con mèo lười cọ xát, khiến cho người khác có cảm giác tim đập loạn, trong lòng nhộn nhạo, làm cho anh dường như không chịu được.
Cổ Việt Di cố gắng kiềm chế dục vọng của mình, hít vào thật sâu.
Không được! Cô ấy còn quá nhỏ, cô ấy còn phải đến trường, cô ấy còn phải…
Mặc dù biết rõ vạn lần không thể, nhưng anh vẫn kìm lòng không được bị cô hấp dẫn, đem những ngón tay ngọc thon dài của cô nắm chặt trong bàn tay, đưa lên miệng hôn.
Thừa dịp bản thân còn chút lý trí, Cổ Việt Di đem Kim Bối Nhi đặt trên giường, dịu dàng hôn lên trán của cô một cái. “Bà xã, ngủ ngon”
“Uh, ông xã, ngủ ngon.” Kim Bối Nhi xoay người quay mặt bên kia.
Cổ Việt Di ngẩn ra! Cô gọi anh… Ông xã?
Miệng anh khẽ mỉm cười hưng phấn khó hiểu, cúi người bên tai cô nhẹ giọng: “Mặc kệ em tỉnh hay là nói mớ, anh đều thích nghe, bà xã.” Anh nhẹ nhàng hôn lên hai má của cô, xoay người sung sướng bước ra khỏi phòng Kim Bối Nhi.
Kim Bối Nhi đang nghiêng người ngủ nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, chậm rãi mở to mắt, anh vừa mới ở bên tai cô dịu dàng nhẹ giọng, làm cho tim của cô đập nhanh, một niềm vui sướng ấm áp lan trong lòng cô.
“Ông xã.” Cô nhẹ giọng nỉ non.
Cảm giác này thật rất quái lạ, thật ra cô rất thích gọi thân mật như vậy.