Số lần đọc/download: 3267 / 34
Cập nhật: 2017-05-20 09:10:53 +0700
Chương 10 -
Đ
ang ngồi làm việc tại nhà Vĩnh hốt hoảng khi được cảnh sát báo tin mợ Thanh bị đụng xe. Một người đàn ông say rượu đã đụng vào xe của Thanh lúc nàng từ lớp học Anh ngữ ban đêm trở về nhà. Tới bệnh viện hỏi thăm Vĩnh mới biết được là Thanh đang nằm trong phòng riêng sau khi được cấp cứu và băng bó. Cũng may là nàng chỉ bị gãy chân trái và tay trái cũng như xây xát mặt mày chút ít. Thanh ứa nước mắt khóc khi thấy Vĩnh. Không cầm được cảm xúc Vĩnh ôm lấy mợ Thanh, dịu dàng hôn lên tóc và lên trán mợ đoạn hỏi với giọng thật an cần và âu yếm giống như một người chồng hỏi thăm vợ của mình:
Mợ đau nhiều lắm phải không... Mợ đau chỗ nào đâu?
Nước mắt long lanh Thanh chỉ vào mặt, tay, chân và ngực. Nàng mỉm cười sung sướng khi Vĩnh hôn vào các chỗ đau mà nàng đã chỉ. Lúc nàng chỉ vào ngực thời Vĩnh hơi ngần ngừ giây lát rồi nhẹ hôn vào trán của nàng. Cô y tá bước vào phòng cười nói với Vĩnh.
Bà nhà rất may mắn nên chỉ bị gãy một chân và một tay mà thôi. Rất nhiều người bị drunk driver đụng đều chết...
Chừng nào vợ tôi có thể về nhà?
Chắc sáng mốt. Bà phải đợi bác sĩ khám lần nữa rồi mới cho xuất viện...
Lấy nhiệt độ, đo áp huyết và cho Thanh uống thuốc xong cô y tá mới rời phòng.
Vĩnh sẽ ngủ với mợ ở đây tối nay...
Thôi Vĩnh cứ về nhà ngủ. Ở đây đâu có giường...
Vĩnh ngủ trên ghế...
Ngủ ngồi đau lưng lắm...
Kệ Vĩnh...
Vĩnh không nghe lời mợ... Vĩnh hư quá...
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Thanh lại muốn Vĩnh ngủ với mình. Nàng sợ ngủ một mình trong phòng lạ người và lạ đủ mọi thứ. Tự nhiên nàng nhớ và thèm được nằm trong phòng riêng của mình, nhìn ra khung cửa sổ có tàng cây đen thẫm và tiếng gió thổi rì rào vào lúc nửa đêm khi nàng chợt thức giấc vì nhớ nhà, nhớ chồng con. Nghiêng mình sang bên phải nàng thở dài ứa nước mắt khi thấy Vĩnh đang nằm ngủ co ro trên ghế.
Xe từ từ đậu vào nhà xe. Tắt máy xong Vĩnh đi vòng qua phía bên kia, mở seatbelt rồi đỡ Thanh lên xe lăn.
Cái số của mợ là không được đi làm... Bây giờ mợ phải ở nhà ít nhất một hai tháng...
Cười gượng Thanh nói với giọng buồn buồn.
Mợ muốn đi học và đi làm để có tiền gởi về cho cậu nuôi con Vĩnh ơi...
Mợ đừng lo... Má nuôi của Vĩnh đã nhờ một ông luật sư liên lạc với hãng bảo hiểm để đòi bồi thường. Mợ không cần đi làm cũng có tiền...
Thanh làm thinh giây lát rồi ngước lên nhìn Vĩnh.
Mợ làm khổ Vĩnh nhiều lắm... Mợ xin lỗi Vĩnh...
Cúi xuống hôn lên tóc Thanh Vĩnh cười.
Mợ đâu có lỗi gì... Chẳng qua tại số của mợ xui xẻo...
Vừa nói vừa đẩy xe vào nhà bếp Vĩnh hỏi.
Mợ đói bụng không?
Thanh lắc đầu.
Không... Mợ chỉ muốn nằm...
Vĩnh im lặng đẩy xe vào tận phòng ngủ đoạn bồng Thanh đặt lên giường xong đắp mền cẩn thận.
Mợ ngủ đi... Để Vĩnh nấu cơm...
Thanh thở dài nhắm mắt. Đợi cho Vĩnh khép cửa lại nàng mới mở mắt ra. Nàng cảm thấy dễ chịu và thoải mái khi nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình. Nắng tháng 6 chói chang dọi qua cửa sổ làm căn phòng sáng hơn. Chiếc bàn viết bằng gỗ thông đặt cạnh cửa sổ là chỗ nàng ngồi viết thư hay đọc sách. Kế đó đối diện với bức vách là bàn trang điểm. Dù mệt mỏi và buồn ngủ nhưng Thanh không ngủ được vì cơ thể đau đớn và nhức nhối.
Nấu cơm xong vào phòng thấy mợ Thanh ngủ say Vĩnh trở qua phòng của mình nằm rồi vì đêm qua không ngủ yên anh thiếp đi lúc nào không biết. Giật mình thức dậy thấy trời tôi tối anh vội vả rửa mặt xong qua phòng của mợ Thanh. Thấy Thanh đang nằm nhìn ra ngoài trời đêm Vĩnh cười hỏi.
Mợ đói bụng chưa để Vĩnh lấy cơm cho mợ ăn...
Vĩnh nấu món gì vậy?
Vĩnh cười cười.
Mợ biết rồi... Canh nấm rơm và gà kho gừng...
Nhìn mợ Thanh giây lát Vĩnh cười đùa.
Đó là hai món ruột của Vĩnh mà...
Ăn... Vĩnh múc một tô đi rồi mình ăn chung...
Cười cười Vĩnh ra nhà bếp rồi lát sau trở vào với một cái khay lớn đựng tô canh nấm rơm và dĩa cơm với gà kho gừng. Nhắc ghế ngồi bên mép giường Vĩnh vui vẻ đút cơm cho mợ Thanh.
Vừa nhai Thanh vừa hỏi.
Mai Vĩnh có đi làm?
Vĩnh lắc đầu.
Vĩnh lấy một tuần vacation để ở nhà với mợ. Lúc này công việc không có nhiều. Vả lại sở cho phép Vĩnh mang việc về nhà làm...
Ngừng lại nhìn quanh căn phòng Vĩnh im lặng giây lát mới nói tiếp.
Để mợ ở nhà một mình Vĩnh không an tâm...
Nhìn Vĩnh rồi cúi xuống nhìn cái chân gãy và cái tay gãy của mình Thanh khẽ thở dài ứa nước mắt. Như thông cảm cho nỗi buồn của Thanh Vĩnh cười vui vẻ.
Vĩnh thích được ở nhà với mợ...
Thanh cười gượng.
Vĩnh sẽ cực lắm... Săn sóc một người bệnh không có vui sướng gì đâu. Mợ đau mợ nhõng nhẽo lắm...
Vĩnh cười hì hì.
Mợ nhõng nhẽo hả... Vĩnh thích được thấy mợ nhõng nhẽo...
Ăn hết chén cơmThanh lắc đầu.
Thôi mợ không ăn cơm nữa. Mợ chỉ muốn ăn canh...
Vĩnh gật đầu cặm cụi đút cho Thanh ăn hết chén canh nấm rơm mới mang cái khay đựng thức ăn ra nhà bếp xong cầm vào ly nước cam. Đưa tay trái ra đón lấy ly nước cam Thanh cười nhẹ.
Mợ uống một mình được...
Thanh nhìn ra khung cửa sổ trong lúc thong thả uống từng ngụm nước cam. Tiếng chim cu gáy rời rạc trên tàng cây maple bên hông nhà. Gió lay động cây myrtle crap được trồng cạnh hàng rào. Những giọt nắng long lanh màu vàng tươi dọi vào cửa sổ. Không khí của buổi trưa hè bình yên và êm ả. Tự dưng nàng nhớ Sài Gòn. Thành phố nắng chói chang. Nóng hầm hập. Tiếng còi xe inh ỏi. Khuôn mặt của hai đứa con hiện ra. Dáng đi gầy chậm của chồng. Ánh mắt lờ đờ, mệt mỏi. Con hẻm sâu khai mùi nước đái và rác rến. Cổ nhạc và tân nhạc vang lên hòa lẫn với nhau tạo thành thứ âm thanh hổn tạp.
Mợ...
Tiếng gọi của Vĩnh cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh. Quay sang nàng thấy nụ cười của người cháu chồng.
Mợ nghỉ cho khỏe... Vĩnh phải làm việc...
Đặt ly nước cam lên mặt bàn cạnh đầu giường Thanh gật đầu. Vĩnh im lặng rời phòng sau khi khép cửa lại. Lát sau Vĩnh trở lại đưa cho Thanh cái chuông.
Khi nào cần mợ cứ rung chuông... Cái này má mua khi Vĩnh còn nhỏ. Lúc bịnh Vĩnh cứ lắc chuông là má biết liền...
Thanh cười thánh thót lắc lắc mấy cái. Tiếng chuông kêu vang ròn rã. Vĩnh cũng cười lui ra khỏi phòng. Anh không khép cửa phòng lại như cố ý muốn nghe tiếng chuông reo của mợ Thanh. Máy điều hòa không khí chạy khiến cho nàng cảm thấy lạnh. Kéo cái mền lên tận cổ, xoải hai chân nàng nằm im nhìn ra khung cửa sổ. Trời xanh cao. Mây trắng. Nắng lung linh. Tiếng nhạc chậm và êm... Nắng nơi đây cũng là nắng ấm... Nhưng ấm sao bằng nắng ấm quê hương... Dù mới xa Sài Gòn không đầy năm nhưng nàng lại cảm thấy nhớ nhung thật nhiều. Nhớ những cơn mưa bất chợt đổ xuống. Nàng ngồi trong lớp học im lặng nhìn mưa rơi trắng xóa khoảnh sân xi măng. Buổi chiều đi bộ trên con đường đông đúc xe cộ về lại ngôi nhà tồi tàn và nóng hừng hực. Từng giọt mồ hôi trên trán, trên cánh tay trần trong căn bếp chật hẹp. Nàng nhớ tới tiếng cười của Tâm, đứa con gái đầu lòng. Ánh mắt ngây thơ và tiếng khóc của Hùng, đứa con trai út ngày nàng bước lên máy bay đi Mỹ. Khuôn mặt buồn rầu của Đán. Tất cả giờ đây chỉ còn là hình bóng đậm nét trong tâm tưởng. Thanh đưa tay áo lên lau nước mắt bắt đầu ứa ra. Nàng muốn xoay người nằm nghiêng nhưng cảm thấy thân thể nặng chình chịch và tay chân hầu như không cử động được. Cầm cái chuông lên định gọi Vĩnh nhưng nghĩ sao nàng lại thôi. Không muốn lên tiếng gọi vì biết Vĩnh đang làm việc, nàng cắn môi cố chịu đau ráng nhúc nhích thân thể của mình. Tuy nhiên vì một tay và một chân không cử động được nên nàng không đủ sức nhúc nhích. Vả lại càng cử động nhiều chừng nào nàng cảm thấy càng đau đớn nhiều hơn nữa. Mồ hôi vả ra trên trán nàng thở hắt hơi dài nằm im nhìn lên trần nhà. Nắng chiều dọi qua khung cửa kính làm căn phòng sáng thêm.
Nằm im giây lát Thanh chợt thở dài nghe trong người bứt rứt, khó chịu và ngứa ngáy. Kể từ đêm bị đụng xe cho tới nay nàng không có tắm rửa hoặc thay quần áo vì thế thân thể hôi hám và bứt rứt. Đưa tay áo lên mũi ngửi Thanh nhăn mặt vì cái mùi kỳ cục. Mùi bệnh viện. Trăn trở một hồi lâu nàng thở dài nhắm mắt lại. Nàng muốn tắm rửa và thay quần áo nhưng biết tự mình không làm được chuyện đó. Muốn tắm và thay quần áo nàng phải nhờ Vĩnh. Nghĩ tới đó nàng nghe mặt nóng bừng lên và tim đập thình thịch. Tuy trên giấy tờ nàng là vợ của Vĩnh nhưng thực tế nàng là mợ, là vợ của cậu Đán của Vĩnh. Vì lý do đó nàng không thể để cho Vĩnh thấy nàng trần truồng nhất là sờ mó, đụng chạm vào thân thể của nàng. Nhưng nàng cũng biết nếu không để cho Vĩnh làm chuyện đó thời nàng phải chịu ở dơ trong thời gian dài. Không tắm rửa và thay quần áo trong thời gian một hai tháng thân thể của nàng sẽ hôi như chuột. Nghĩ tới đó Thanh cười gượng lắc đầu như biết mình không còn chọn lựa nào khác hơn. Kéo một chùm tóc đưa lên mũi Thanh le lưỡi. Mái tóc huyền óng ả của nàng giờ đã có mùi và rinh rích vì ba bốn ngày chưa gội. Nghĩ ngợi lan man nàng đưa tay trái lên lần mò mở thử một nút áo. Chuyện đó không có gì trở ngại cho tới khi nàng nghiêng người để cố gắng cởi áo. Nàng nghe cảm giác đau đớn từ chân trái và từ cánh tay lan dần khắp thân thể. Loay hoay giây lát nàng thở hắt hơi dài nằm vật ra giường trong lúc mồ hôi tươm trên trán. Cầm lấy cái chuông nàng nhìn đăm đăm, nửa muốn rung nửa lại không. Nàng mắc cỡ, thẹn thùng và ngần ngại. Nhưng nàng biết mình cũng cần phải tắm gội và thay đổi quần áo.
Vĩnh ngồi nhìn ra cửa sổ. Nắng hè chói chang rực rỡ. Chút gió nhẹ làm rung những chùm hoa màu tím của cây myrtle crap ngoài hàng rào. Anh hơi mỉm cười khi nghe văng vẳng tiếng chuông bên phòng mợ Thanh. Nhanh nhẹn đứng lên, đi ra cửa, trên hành lang nhỏ và ngắn anh xô cửa bước vào.
Mợ chưa ngủ hả mợ?
Vĩnh lên tiếng khi thấy Thanh cười với mình.
Mợ mới vừa thức dậy...
Mợ đói bụng?
Thanh lắc đầu. Vĩnh nhìn quanh căn phòng.
Mợ khát nước không Vĩnh lấy cho mợ ly nước cam...
Thanh lại lắc đầu. Vĩnh hơi cau mày vì hỏi mấy câu mà mợ Thanh cứ lắc đầu. Môi mím lại Thanh ngập ngừng.
Mợ tính nhờ Vĩnh một chuyện...
Chuyện gì vậy mợ?
Thanh nói nhanh, nói liền như nếu để chậm một giây phút ngắn ngủi nữa thôi nàng không đủ can đảm để nói.
Mợ tính nhờ Vĩnh tắm cho mợ...
Vĩnh hơi giật mình. Anh nhìn mợ Thanh đăm đăm.
Tắm cho mợ... Vĩnh đâu có biết tắm... Làm sao Vĩnh tắm cho mợ được...
Thời Vĩnh cứ làm đại... Bốn ngày không có tắm mợ ngứa ngáy khó chịu quá... Mợ dơ... Mợ hôi... Mợ thúi...
Vĩnh cười hắc hắc khi nghe Thanh thú nhận là mình hôi, mình thúi.
Vĩnh biết mà không dám nói ra sợ mợ giận, mợ buồn. Nhưng mà bác sĩ bảo mợ không được đi đứng...
Nói tới đó Vĩnh ngừng lại giây lát rồi reo lên.
Vĩnh nhớ rồi... Hồi nhỏ Vĩnh bị bịnh má tắm cho Vĩnh cách này...
Cách gì...?
Thanh hỏi nhỏ trong lúc nhìn ra cửa sổ. Dường như nàng không dám nhìn vào mặt của ông chồng giả. Giọng nói có chút ngập ngừng và hơi run run của Vĩnh vang đều bên tai nàng.
Má lấy khăn tẩm nước nóng rồi lau mình cho Vĩnh. Nước nóng pha xà bông và dầu thơm thơm lắm mợ ơi...
Phải dằn lắm Thanh mới không bật cười vì câu nói của ông chồng giả.
Mợ chịu không để Vĩnh đi pha nước...
Thanh bặm môi.
Chịu...
Không nói gì thêm Vĩnh lui ra khỏi phòng. Còn lại một mình Thanh lại bắt đầu lo âu và bối rối. Nghĩ tới cảnh tượng Vĩnh nhìn ngắm, đụng chạm và sờ mó từng phần trên thân thể của mình nàng cảm thấy người nóng bừng lên như đang bị sốt thực sự. Tưởng tới cảnh mình trần truồng dưới ánh mắt của ông chồng giả nàng vừa mắc cỡ, hồi hộp đồng thời cũng cảm thấy chút kích thích. Bằng kinh nghiệm cũng như linh cảm bén nhạy của một người đàn bà nàng biết Vĩnh thích mình. Chữ " thích " ở đây được hiểu theo nghĩa là tình cảm giữa một người đàn ông với một người đàn bà chứ không phải của hai người ở vào vị thế mợ cháu. Cái hàng rào luân lý của mợ cháu mỏng manh lắm và rất dễ dàng đổ ụp bởi những khát khao tình cảm và đòi hỏi của thể xác. Vĩnh là một thanh niên ba mươi tuổi, còn nàng là một người đàn bà ba mươi mốt tuổi, có chồng nhưng lại xa chồng. Hai điều kiện đó khiến cho nàng với Vĩnh hầu như bị cuốn hút lẫn nhau. Huống chi nàng biết nàng cũng mến Vĩnh. Người cháu chồng là một mẫu đàn ông mà nàng mơ ước. Dịu dàng, thật thà, chất phác, tình cảm và có nghề nghiệp vững chắc, Vĩnh sẽ là một người chồng và người cha lý tưởng. Nàng cũng biết là mình thích Vĩnh, thích ông chồng giả của mình. Từ mấy tháng nay nàng đã sống với tâm trạng của một người đàn bà phải âm thầm chống chọi lại những đòi hỏi của sinh lý và tình cảm của chính mình. Nàng thích được Vĩnh chiều chuộng. Nàng thích được Vĩnh đối xử như là một người vợ. Có những đêm nằm cô đơn trong bóng tối nàng ước ao được Vĩnh ôm nàng trong vòng tay. Hôn lên tóc của nàng. Thì thầm những lời tình tự. Có những buổi chiều ngồi trong lớp học Anh văn nàng cảm thấy thấp thoáng trên trang sách học là hình ảnh của Vĩnh với nụ cười tươi vui và giọng nói ngọt mềm. Nàng biết mình đã có chồng con và chỉ một thời gian ba bốn năm nữa thôi là Đán sẽ tới Mỹ để đoàn tụ với nàng. Nàng cũng biết mình còn có bổn phận, trách nhiệm với chồng con, nhưng những lúc buồn rầu và đơn côi nàng ước mong có chuyện gì xảy ra. Như là một phép mầu để cho nàng chính thức trở thành vợ của Vĩnh. Nghĩ tới đó Thanh thở dài hắt hiu. Đã lâu lắm rồi. Nhiều lần lắm rồi nàng mơ ước nhưng mơ ước không bao giờ thành sự thực dù chỉ trong khoảnh khắc.
Nghe tiếng động Thanh hơi xoay người thấy Vĩnh đang bưng cái thau bằng stainless steel đi vào trong phòng tắm. Tiếng nước chảy khiến cho Thanh hồi hộp. Nàng càng thêm run rẩy khi Vĩnh bưng thau nước ra.
Vĩnh pha chút xà bông và dầu thơm...
Thanh cảm thấy giọng nói của Vĩnh không được bình thường. Nó khàn khàn và như lạc đi. Nàng tự an ủi vì đoán Vĩnh cũng đang ở trong tình trạng hồi hộp, run rẩy và kích thích như mình.
Mợ...
Vĩnh thì thầm khi thấy Thanh nhắm mắt như ngủ.
Mợ... Vĩnh gội đầu cho mợ trước nghe mợ...
Thanh mỉm cười thầm cám ơn ông chồng giả của mình đã có ý kiến hay.
Ừ... Vĩnh gội đầu cho mợ trước đi...
Dưới sự giúp đỡ của Vĩnh Thanh xoay người nằm đưa đầu ra khỏi thành giường.
Vĩnh biết gội đầu không?
Thanh hỏi nhỏ và Vĩnh nói trong tiếng cười.
Biết chứ sao không biết...
Mợ muốn nói là gội đầu cho đàn bà kìa...
Đầu đàn bà cũng như đầu đàn ông mà mợ...
Vừa nói Vĩnh vừa thấm nước âm ấm cho ướt tóc rồi bắt đầu đổ shampoo lên đoạn dùng mười ngón tay cào lên tóc, lên da đầu của Thanh. Lát sau anh mới nhúng mái tóc đen dài của Thanh vào thau nước nóng rồi dùng cái khăn nhỏ lau một ít xà bông dính trên mặt. Nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà Thanh thấy được khuôn mặt của người chồng giả với cái mũi thẳng cao, đôi mắt long lanh sáng và cái miệng mím lại. Hàng ria mép lún phún đen.
Vĩnh thích có tóc như mợ... Mềm và mượt như nhung...
Vĩnh nhẹ nhàng vuốt tóc của Thanh cho hết nước xong cười nói.
Bây giờ mợ nằm đây để Vĩnh đi thay nước sau đó mới gội conditioner cho mợ...
Thanh cười gật đầu. Nàng cảm thấy bớt ngượng ngùng khi nghe giọng nói đầy săn sóc của ông chồng giả. Vĩnh trở ra với thau đầy nước. Quì trên thảm anh bắt đầu thấm nước cho ướt tóc rồi đổ conditioner lên sau đó từ từ chà xát tóc của Thanh rồi mới gội cho sạch.
Mợ nằm yên đó để Vĩnh xấy tóc cho mợ...
Thanh nằm im trong lúc tiếng máy xấy tóc kêu xè xè. Vĩnh nhìn mợ Thanh đang nằm ngửa mặt lên trần nhà. Gò ngực vun cao phập phòng theo hơi thở. Chiéc áo cánh ngắn tay được căng ra để hở một khoảng bụng trắng. Chiếc quần đen bằng lụa mịn màng. Chỉ nhìn có bao nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho anh bị kích thích cực độ khi liên tưởng tới những hình ảnh khác. Thầm thở hắt hơi dài như sợ mợ Thanh biết anh cúi đầu xuống nhìn vào làn da mặt trắng hồng với những sợi lông măng mịn màng, đôi mắt mở he hé và đôi môi hơi hé ra như cười mà cố gắng không cười. Đưa mớ tóc đen óng ả lên mũi hít một hơi dài Vĩnh hít hà.
Thơm quá... Tóc của mợ bây giờ thơm mùi trái cây...
Thanh bật lên tiếng cười thánh thót. Nàng cười vì cách so sánh của Vĩnh đồng thời cũng cảm thấy thân thể nhẹ hơn và sảng khoái hơn.
Tóc mợ giống tóc má của Vĩnh. Hồi còn nhỏ Vĩnh thích vùi đầu trong tóc của má...
Vĩnh cứ làm đi mợ đâu có cấm...
Tắt máy xấy tóc Vĩnh đỡ cho Thanh xoay người nằm trên giường.
- Để Vĩnh pha nước nóng tắm cho mợ...
Pha xong thau nước nóng nhưng Vĩnh lại đứng tần ngần nhìn bóng mình trong gương. Anh tưởng tượng tới một chuyện khiến cho anh hồi hộp, run rẩy và người nóng như lên cơn sốt. Thanh mặc áo tắm đi trên bờ hồ ở Đà Lạt. Da nàng trắng ngần. Eo thon, ngực nở, cái mông tròn trịa và cặp đùi dài. Lát nữa đây anh sẽ có diễm phúc nhìn ngắm thân thể dịu dàng và quyến rũ của mợ Thanh. Nghĩ tới đó Vĩnh lắc lắc đầu như không muốn nghĩ tiếp và nghĩ xa hơn nữa. Anh cảm thấy có điều gì buồn buồn.
Thanh hơi nhúc nhích khi thấy Vĩnh bưng thau nước nóng ra. Mùi xà bông và nước hoa thoang thoảng. Đặt thau nước xuống cạnh giường Vĩnh cúi đầu đi tới cửa sổ để kéo cái màn lại. Căn phòng tối mờ mờ. Bước tới cửa Vĩnh tắt đèn trên trần. Bây giờ trong phòng lại tối hơn khiến cho anh cảm thấy dễ chịu. Ngay cả Thanh cũng cảm thấy thoải mái và bớt nhiều thẹn thùng sau khi Vĩnh tắt đèn. Nàng hơi run người và thở mạnh lúc Vĩnh đặt nhẹ bàn tay lên ngực của mình. Bàn tay trái của nàng chợt đưa lên theo phản ứng tự nhiên như muốn ngăn không cho Vĩnh mở nút áo. Tuy nhiên nàng thầm lặng thở dài rồi buông tay xuống. Lén lén nhìn nàng thấy Vĩnh bậm môi, hơi thở hơi gấp và hai bàn tay run rẩy nhiều hơn khi mở chiếc nút áo cuối cùng rồi sau đó chiếc áo được cởi ra vất xuống sàn. Mò mẫm hồi lâu Vĩnh mới cởi được cái quần dài và cái bra. Thanh hơi mím môi khi Vĩnh kéo cái quần lót của nàng xuống tận mắt cá. Hai vợ chồng giả đều im lặng, không nói tiếng nào cho nên người này dường như nghe được tiếng thở dồn dập và đứt đoạn của người kia. Người nào cũng cảm nhận được sự run rẩy và xúc động của người kia. Thanh nuốt nước miếng khi cái khăn tẩm nước nóng chạm lên da thịt của mình kèm theo sau đó là bàn tay của Vĩnh. Bàn tay nóng ấm, mềm mại đồng thời có một sức lực gì kỳ lạ khiến cho nàng như nghẹn thở. Nàng càng thêm run rẩy và kích thích khi bàn tay lướt nhẹ lên đùi, lên bụng, lên ngực và lên mặt của mình.
Vĩnh ơi...
Thanh gọi thầm trong trí. Nàng không biết đó là lời van xin, cầu khẩn hay thúc gọi. Chà nước nóng pha xà bông với dầu thơm khắp người của mợ Thanh xong Vĩnh mới nhẹ thở hơi dài. Giọng nói ngập ngừng và gượng gạo của anh vang lên trong căn phòng im vắng.
Mợ cứ nằm yên để Vĩnh thay nước mới. Phải làm lần thứ nhì mới sạch...
Thanh nằm im không nói. Nàng cảm thấy run rẩy hơn, hồi hợp hơn và kích thích hơn vì sự đụng chạm, cọ xát mạnh hơn. Mười ngón tay của Vĩnh như có sức hấp dẫn kỳ lạ, sức cuốn hút mạnh mẻ khiến cho nàng có cảm giác như từng tế bào trong cơ thể cháy bỏng lên và nàng nằm đó chịu đựng cái cực hình sung sướng được người chồng giả tắm rửa cho mình. Thời gian không biết bao lâu vì hai người trong cuộc dường như quên mất Vĩnh mới nhẹ thở dài.
Xong rồi mợ...
Kéo cái mền mỏng đắp kín người Thanh Vĩnh đứng lên.
Mợ nằm nghỉ một chút đi rồi Vĩnh sẽ mặc quần áo cho mợ...
Thanh cảm thấy người rạo rực và lâng lâng khi nghe câu nói của Vĩnh. Nó báo cho nàng biết là nàng hoàn toàn trần truồng dưới tia nhìn bỏng cháy và khát khao của ông chồng giả. Bỗng dưng nàng nảy ra ý nghĩ là muốn Vĩnh làm thêm, tiến xa hơn nữa, có những cử chỉ âu yếm hơn là chỉ đụng chạm sơ sơ ngoài da. Nàng muốn... Nàng kín đáo thở dài khi thấy Vĩnh cúi đầu bưng thau nước đi vào phòng tắm. Tuy tiếc rẻ song nàng lại cám ơn Vĩnh đã không có hành động nào vượt qua cái rào cản giữa hai người.
Bưng thau nước vào phòng tắm xong Vĩnh trở ra đứng trước closet.
Mợ muốn mặc quần áo gì?
Gì cũng được...
Giọng nói của Vĩnh cũng khàn khàn và giọng của Thanh cũng tương tự như vậy.
Mợ mặc short đi cho dễ thay...
Vĩnh lặng lẽ mặc quần áo. Không biết vô tình hay cố ý mà anh không có mặc đồ lót cho Thanh nhưng nàng im lặng nhận chịu. Nàng đâu có đi đâu mà cần phải che đậy.
Mợ thấy khỏe hông?
Thanh cười khi nghe Vĩnh hỏi.
Khỏe khoắn và thoải mái lắm. Thơm nữa... Vĩnh...
Thanh ra dấu cho ông chồng giả cúi xuống rồi trang trọng hôn lên trán một cái.
Cám ơn Vĩnh... Vĩnh mệt hôn?
Vĩnh cười hiền hòa.
- Mệt muốn chết... Vĩnh phải nín thở...
Nheo mắt nhìn Thanh đang nằm anh cười tiếp.
Mệt nhưng mà Vĩnh thích làm, hân hạnh được làm... Vĩnh còn phải tắm cho mợ dài dài...
Đỏ mặt cười làm thinh giây lát Thanh hỏi trổng.
Mấy giờ rồi Vĩnh?
Dạ năm giờ. Mợ đói bụng chưa?
Đói... Mình ăn cái gì đây?
Vĩnh cười đứng dậy.
Vĩnh sẽ bao mợ ăn Kentucky Fried Chicken...
Vĩnh đi mua?
Dạ... Vĩnh chạy ra đầu đường một chút là có liền...
Nằm trong phòng Thanh nghe tiếng máy xe nổ. Tự dưng nàng thở dài không biết mình vui hay buồn. Khoảng gần nửa tiếng đồng hồ sau nàng nghe tiếng cửa mở rồi Vĩnh bước vào phòng trên tay cầm cái hộp Kentucky Fried Chicken. Kéo cái ghế nhỏ và thấp tới gần giường ngủ anh ngồi xuống. Mấy ngày nay ăn toàn thức ăn của bệnh viện nên Thanh nước miếng ứa ra khi Vĩnh mở cái hộp gà chiên.
Mình đừng có ăn da gà nhiều mỡ lắm nghe mợ...
Vĩnh nói nhỏ trong lúc xé cái ức gà. Thanh gật đầu nhìn ông chồng giả chấm miếng thịt gà trắng phau vào dĩa ketchup xong đưa tới miệng của mình. Nhìn cái miệng xinh xắn đang hé chờ Vĩnh tự dưng nghĩ tới một điều kỳ cục. Anh ước gì mình trở thành miếng thịt gà để được mợ Thanh nhai nuốt. Ý nghĩ đó làm cho anh bật cười.
Vĩnh cười gì vậy?
Vĩnh lắc đầu gượng gạo không chịu trả lời.
Tại sao Vĩnh không muốn nói cho mợ nghe. Có cái gì mà phải dấu...
Mợ muốn nghe thật à...
Ừ...
Ngần ngừ rồi sau đó Vĩnh vừa cười vừa nói ra ý nghĩ của mình khiến cho Thanh cười hăng hắc. Nuốt xong miếng thịt gà nàng đùa.
Coi chừng... Mợ cắn đau lắm đó... Ủa Vĩnh ăn đi chứ...
Để Vĩnh đút cho mợ ăn xong rồi Vĩnh sẽ ăn...
Hai đứa mình ăn một lượt đi. Vĩnh không ăn là mợ cũng nhịn luôn...
Thanh nói với giọng thân mật và nhõng nhẽo như nàng thật sự là vợ của Vĩnh. Xé cái đùi gà ra thành nhiều miếng nhỏ xong lựa miếng ngon nhất Vĩnh đút cho Thanh rồi mới từ từ ăn. Tiếng máy điều hòa không khí chạy nghe rì rầm. Nắng dọi vào phòng thành vệt dài vàng hực.