Nguyên tác: Animorphs - 4: The Message
Số lần đọc/download: 806 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:13 +0700
Chương 10
“Đ
i nào! Nào, tụi mình đi thôi!”
Tôi không ưa sông. Tôi muốn ra biển. Tôi cảm nhận được biển ở rất gần. Tôi cảm thấy nó từ dòng nước cuốn mạnh tôi về phía trước. Tôi cảm thấy nó từ cái phần sâu thẳm, được giấu kín ở con cá heo trong tôi.
Biển cả. Tôi muốn ra biển. Đó là chỗ của tôi. Tôi phải tới đó.
Chúng tôi bơi thành đàn bốn đứa, còn Tobias thì bay ở phía trên.
Chúng tôi đua với dòng chảy của con sông và chẳng bao lâu tôi ngửi thấy mùi muối. Tôi cảm thấy nước mặn trên da mình. Chẳng khác nào tôi vừa mở cánh cửa của một cửa hàng đồ chơi có mọi thứ đồ chơi trên Trái Đất, và tôi có toàn bộ thời gian trên đời này để chơi giỡn vậy.
Tôi trông thấy các bạn của mình xung quanh, những hình dạng màu sáng lanh lẹ di chuyển trong lòng nước. Khi ngoi lên thở thì đó là những trái ngư lôi thuôn thuôn màu xám.
Tôi sống trong cả hai thế giới - biển cả và không trung. Tôi ngắm màu xanh lam lục của biển cả, màu xanh lam nhạt và trắng của bầu trời. Tôi trườn tới trườn lui qua cái rào màu sáng chia cách hai cõi ấy.
Jake lao vun vút ngay bên tôi, và búng mình vọt lên giữa không trung. Tôi nghe cái bụng cậu ta đập đánh chát lúc hạ xuống nước. Đúng là một trò chơi! Tôi lặn sâu, xuống tận nơi mà nền cát trượt xuống những vực sâu không thể dò. Rồi tôi dồn sức vào đuôi, giữ yên các chân chèo và lao thẳng lên mặt nước. Trên đầu tôi là cái viền trắng bạc lấp lánh giữa nước và trời.
Lẹ hơn! Lẹ hơn! Tôi là một đầu đạn.
“Yaaaaaaa!”
Tôi phá vỡ rào ngăn của biển và xé rách không trung. Tôi cảm thấy gió ấm lướt trên da mình thay vì nước lạnh. Tôi lơ lửng lặng lờ giữa không trung gần như dập dềnh phía trên mặt nước. Bây giờ cái rào ngăn đã ở phía dưới tôi. Tôi chúi mũi về phía nó, buông mình rớt từ trên xuống.
“Aaaaa!”
Nước bao bọc lấy tôi, đón tôi trở về.
“Tuyệt cú mèo, ha!” Marco cười trong đầu tôi.
“Tuyệt quá trời,” tôi đáp.
“Còn trên cả tuyệt vời,” Rachel tán thành.
“Chúng mình đồng loạt làm một cái đi!” Jake đề nghị.
Cả bốn đứa lặn sâu xuống. Đáy biển vẫn còn ở xa bên dưới chúng tôi, nơi nền cát lượn sóng rải rác những mô đá và những cụm rong biển.
Xuống gần tới đáy biển bọn tôi xoài ngang mình ra, gần như sạt bụng vào nền cát. Và rồi, lại nhắm cái rào ngăn ánh bạc, bọn tôi đua nhau vọt lên, ngây ngất vui sướng vì sức lực của chính cơ thể mình.
Bọn tôi lao vào không trung giống như một tốp nghệ sĩ đu bay lão luyện.
Bọn tôi bay sát bên nhau, thở ra và hít không khí ấp áp vào đầy buồng phổi.
Cuộc sống là niềm vui. Cuộc sống là một trò chơi. Tôi muốn nhảy múa. Tôi muốn nhảy múa trong lòng biển.
Và tôi đã làm thế.
Chẳng có gì mà tôi không làm được. Chẳng có gì tôi đòi hỏi ở cơ thể mình mà nó không đáp ứng. Lao vút, lộn vòng, quay tít, lặn xuống, lướt sát mặt nước, bay vọt lên trời.
Tôi không chỉ ởtrong lòngbiển. Tôichính làbiển.
“Mấy bồ tính nô giỡn suốt ngày hay sao vậy?” Đó là Tobias. “Mấy bồ không biết là đã mất tiêu bốn mươi lăm phút rồi sao?”
Phút phiếc gì? Tôi bật cười. Ai quan tâm đến giờ phút chứ?
“Nè, mình biết mấy bồ nghĩ rằng tâm trí cá heo chưa ảnh hưởng đến mấy bồ, nhưng có rồi đó nghen. Mấy bồ phải làm chủ đi thôi. Mình tới đây là có lý do mà.”
Lý do? Là cái quái gì nhỉ?
“Mấy bồ phải đi kiếm… ờ, kiếm cái gì đó mà,” Tobias nói. “Một cái gì đó không bình thường. Một phi thuyền Andalite hay gì đó.”
Đúng rồi, Tobias nói đúng. Dứt khoát là đúng. Nhưng việc ấy có vui không nhỉ? Có phải là một trò chơi không?
“Đi tìm chiếc phi thuyền. Tuyệt,” Rachel reo lên. “Mình cá là mình sẽ tìm thấy trước!”
“Còn khuya!” Jake lập tức cướp lời. “Anh mới là người tìm thấy trước”
“Nó ở đâu ta? Tụi mình đi coi đi!” Marco hăng hái.
“Hay gớm,” Tobias nhạo. “Mấy bồ cứ như lũ con nít năm tuổi ấy.”
Nhưng tôi đang quá bận tâm về chuyện khác nên không để ý đến lời cậu ta. “Nè, mấy bồ có làm được cái này không?” Tôi tập trung tâm trí và đột nhiên từ đâu đó trong trán tôi nảy lên một loạt tiếng lách tách ầm ĩ và rất nhanh, gần như tiếng radio bị nhiễu mạnh.
“Ủa! Cái gì vậy cà?”
Thế rồi, hoàn toàn bất ngờ, tôi nghe được cái gì đó trong những tiếng lách tách ấy. Thật kỳ lạ. Gần như nghe thấy là lại không phải là nghe thấy. Nhưng tiếng lách tách đập vào một vật gì đó ở rất xa dưới tầng nước sâu. Tôi gần nhưcảm thấynhững âm thanh khi chúng dội trở lại, giống như những tiếng vọng rời rạc.
Có cả một vũ trụ thông tin trong tiếng vọng ấy. Một số thông tin làm cho tôi khó chịu.
“Nè, mấy bồ,” tôi lên tiếng “Mình biết điều này có vẻ khùng, nhưng mình cảm thấy như có cái gì ở đẳng. Cái gì đó… mình chẳng biết, nhưng mình thấy không thích nó.”
Những đứa khác lập tức bắt đầu phát ra tiếng lách tách. Đó chính là sóng radar dưới nước của cá heo, gọi là định vị bằng tiếng dội.
“Ờ há.” Marco nói. “Bây giờ mình thấy rồi. Ý mình là, mình không thể nhìn thấy nó, nhưng mình biết nó nghĩa là gì rồi.”
Tôi lục lọi trong tâm trí cá heo của mình, ở sâu nơi bản năng được che giấu dưới các lớp trí tuệ.
Thế rồi một hình ảnh đột ngột hiện ra trong ý thức của tôi.
“Mình biết rồi!” tôi la lên như vừa thắng một cuộc thi đấu. “Đó là một con cá mập!”
Đột nhiên chúng tôi không chơi giỡn nữa. Cả bọn đều tìm thấy cùng một bản năng ấy trong chính mỗi đứa. Phép định vị bằng tiếng dội cho thấy có một con cá mập bự đang ở gần.
Và bọn tôi biết chắc một điều: chúng tôi không ưa cá mập.