How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: nguyễn quang
Upload bìa: nguyễn quang
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2025-08-02 16:31:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
iếng đã chết tan xác vì mìn. Hường hỏi bà hàng bán thuốc lá. Bà ta bảo Tiếng chưa đòi tiền gửi bà ta. Tiếng không dại vì về Bến Lức với hai bàn tay trắng. Nó còn hứa đưa Hường về nữa cơ mà. Vậy là đúng Tiếng chết rồi. Tiếng chưa kịp về quê trồng xoài.
Nó chẳng bao giờ được ăn cơm với cá lóc kho tiêu.
Và xoài chín, lứa xoài đầu tiên của nó.
...
Hường chỉ còn mỗi Dậu. Tiếng có tội tình gì đâu mà mìn giết con bé. Tiếng đòi hỏi gì nhiều đâu. Con bé thèm về quê trồng xoài mà cũng không được về. Tiếng chết tan xác, tội nghiệp nó ghê. Hường đã khóc sưng cả mắt. Nhưng chiến tranh không cần biết những giọt nước mắt của Hường.
Khi trái mìn đã gài, nó sẽ nổ tung, không dung tha cả mộng ước nhỏ nhoi của những đứa trẻ khốn nạn. Hường lại thấy ngày về quê hương của nó xa lắc xa lơ. Mất Tiếng, Hường chỉ còn đi được một chân. Mất Dậu nữa, Hường sẽ què, sẽ kéo dài cuộc đời nó trên vỉa hè xi măng.
...
Hường đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì Dậu tới. Nó đem cho con bé một miếng bánh mì nhét đầy chả lụa.
Ăn đi, rồi tao đưa mày đi coi hát bóng. Hường lắc đầu:
– Em không đói. Dậu gãi gáy:
– Mày sắp đòi đưa mày về quê chứ gì. Tao đã nói chưa hết bắn nhau mà.
Hường cúi thấp nhìn vỉa hè xi măng:
– Về quê em mất bao nhiêu tiền xe hả, anh? Dậu dậm chân:
– Mày khùng à?
Nước mắt Hường ứa ra:
– Em muốn về quê.
– Về để đạn nó bắn vỡ đầu mày à?
– Vỡ đầu cũng được.
– Bộ mày hết ham ngồi nhà chờ tao đi biển về, hả? Hường đưa tay quệt nước mắt:
– Em chờ anh đưa em về quê, nhỡ mìn nó giết em thì sao?
Dậu lặng im. Nó đã hiểu thế nào là chiến tranh rồi.
...
Sài gòn vừa mới biết chiến tranh qua một vụ mìn định hướng. Nhiều vỉa hè đã giăng giây thép gai. Trước đây làm gì có. Bỗng dưng, Dậu nói một câu lãng nhách:
– Người Việt mình mày ạ!
Hường không đáp. Dậu đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái:
– Mẹ kiếp, người Việt lại giết người Việt. Con Tiếng nó có làm hại ai đâu mà giết nó tan xác?
Hường nhỏ nhẹ:
– Anh hỏi giùm em xem về quê mất bao nhiêu tiền xe, anh nhé!
Dậu nói:
Mày tính về thiệt à?
– Dạ.
– Tao nghe nói ra ngoài Trung bây giờ phải đi bằng máy bay.
– Bao nhiêu tiền.
– Một ngàn lận.
– Một ngàn cơ à!
– Ừ. Mày mới gửi tao có hai trăm, sức mấy đủ tiền mua giấy máy bay.
Hường gục mặt xuống đầu gối, khóc tỉ tê. Cứ mỗi lần Hường khóc là mỗi lần Dậu nao nao tâm hồn. Sao con bé hay khóc thế! Dậu mím môi suy nghĩ một lát, rồi tới gần Hường, đá nhẹ vào mông con bé:
– Tao sẽ cho mày một ngàn.
Hường vội ngẩng đầu lên. Đôi mắt con bé long lanh. Dậu thấy biển ở trong mắt nó. Biển mênh mông. Biển xanh ngát dưới ánh nắng mặt trời. Biển hiền lành và chiếc thuyền cá của Dậu đang từ ngoài khơi về neo bến. Tình yêu quê hương của Hường cũng mênh mông như biển. Trái tim Dậu đau nhói. Giòng sông vừa bị khơi sâu thêm lòng. Còn Hường, qua đôi mắt đẫm lệ, nó không nhìn rõ Dậu. Nó chỉ nhìn rõ quê nhà nó với căn nhà mới, lũy tre xanh, chiếc thuyền mới, cái lưới mới và biển và cá và những nụ cười. Và đàn gà con nữa chứ. Ngoài ra, Hường không còn nhìn thấy gì. Nó cố mở căng mắt, hồi tưởng mỏi óc cũng chẳng thấy dấu vết của điêu tàn.
– Anh cho em tiền?
– Ừ, mày sẽ có đủ tiền mua giấy máy bay.
– Anh không đưa em về à?
– Mày về trước, tao lo tiền mua giấy máy bay cho tao, tao sẽ về sau. Tao phải về đóng chiếc thuyền mới đi đánh cá cho mày bán mà.
– Rồi anh có ở lại với em không?
– Có, tao yêu quê hương mày lắm. Quê mày là quê tao vì tao ghét Chuồng Chó lắm, hết chiến tranh tao cũng chẳng thèm về Chuồng Chó.
Hường vừa định đứng dậy, nhẩy bổ tới ôm chặt lấy Dậu. Thì thằng lỏi đã vù chạy, nhắn vói:
– Để tao đi хоaу tiền.
Hường trông theo Dậu. Một nỗi buồn mới lại vừa tới ngập tràn mắt con bé. Nó bắt đầu sợ xa Dậu. Hường đã xa Tiếng, xa nhau không một lời vĩnh biệt. Nếu nó chết ở Sàigòn, nó sẽ gặp Tiếng dưới âm phủ. Nhưng nó muốn sống ở nhà mới, nuôi gà và chờ Dậu đi biển về cơ. Và có chết thì chết tại quê nhà mới gặp được mẹ nó. Hường bơ vơ Hường chả còn ai ngoài Dậu. Giá Dậu có tiền nhiều, Dậu sẽ đưa Hường về quê. Rồi nhỡ chiến tranh giết chết hai đứa, cả Dậu lẫn Hường đều gặp mẹ Hường dưới âm phủ. Hường sẽ nói với mẹ nó là ở trên đời Dậu thương nó lắm. Hai đứa sẽ lại đi chơi sở thú dưới âm phủ...
Trong khi Hường ngồi dựa lưng vào tường, tưởng tượng vỉa hè xi măng nở hoa thì Dậu đi tìm bọn mối gây sòng bài. Tử vi nhật trình bảo hôm nay nó hên. Dậu hy vọng nó sẽ lột hết tiền của tụi mối như hôm nào nó lột thằng Hội. Và Hường đủ tiền mua vé máy bay. Bỗng nhiên, Dậu trách nó đã ăn sài phung phí. Có phải tại nó đâu. Tại Hường đòi về quê khi quê nhà nó chưa hết bắn nhau đấy chứ. Hết chiến tranh, lội bộ ra Trung cũng được, cần quái gì tiền. Dậu đã hứa xoay đủ tiền cho Hường. Nó phải xoay bằng được. Và Dậu đã gây xong sòng bài. Nó thắng mấy ván đầu. Sau đó. Dậu toàn bị phản phé. Nó thua cháy tiền của nó. Dậu nóng lòng gỡ. Nó dẹp phé, xoay qua chơi bài cào. Nhưng nó vẫn thua, thua luôn cả số tiền nhỏ mà Hường ăn bớt của mụ «trùm cốc» gửi nó.
Dậu thua bạc đến nóng tai, hoa mắt. Nó nghĩ tới Hường đang ngồi chờ nó ở vỉa hè. Lòng dạ nó rối bời. Làm thế nào để xoay được nghìn bạc bây giờ? Dậu đi lang thang như một thằng mất trí. Nó thấy biển trong mắt Hường cuồn cuộn sóng. Quê hương Hường bùng cháy. Dậu quên Hường, nó bỏ mặc Hường, đi biệt tăm...
Ánh Mắt Trông Theo Ánh Mắt Trông Theo - Duyên Anh Ánh Mắt Trông Theo