Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: Julia Quinn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Smythe-Smith Quartet 2
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2024-09-01 17:39:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
m cũng vậy.
Cô điên rồi.
Không còn lời giải thích nào khác. Cô đã dành hai ngày vừa qua tự nói với mình tất cả những lý do tại sao cô không thể cho phép mình ham muốn người đàn ông này, và bây giờ, ngay khoảnh khắc đầu tiên khi họ thực sự riêng tư và tách biệt, cô lại nói vậy?
Tay cô đưa lên bụm miệng, và cô không biết liệu nó là do cơn sốc hay bởi vì các đầu ngón tay cô có nhiều giác quan hơn các phần còn lại của cô và chúng đang cố gắng tránh cho cô khỏi một sai lầm cực cực bự.
"Anne," anh thì thầm, nhìn chằm chằm vào cô với sự thân mật nóng bỏng.
Không phải cô Wynter. Anne. Anh đang nói năng tùy tiện; cô chưa cho phép anh được sử dụng tên thánh của cô. Nhưng cô không cảm thấy bị xúc phạm như cô biết cô nên thế. Bởi vì khi anh gọi cô là Anne, như thể lần đầu tiên cô cảm thấy đó cái tên đó thực sự là của cô. Suốt tám năm cô đã tự gọi mình là Anne Wynter, nhưng đối với phần còn lại của thế giới cô luôn là Cô Wynter. Chưa có ai trong đời gọi cô là Anne. Không phải một người độc thân.
Cô không chắc cô thậm chí sẽ nhận ra điều đó cho đến thời điểm này.
Cô luôn nghĩ rằng cô muốn trở thành Annelise một lần nữa, để trở về một cuộc sống mà mối quan tâm lớn nhất của cô là chiếc váy  nào để mặc vào mỗi sáng, nhưng bây giờ, khi nghe đức ngài Winstead thì thầm tên cô, cô nhận ra rằng cô thích người phụ nữ cô đã trở thành. Cô có thể không thích những sự kiện đã mang cô đến thời điểm này, hoặc nỗi sợ hiện tại rằng George Chervil một ngày nào đó có thể tìm thấy và cố gắng hủy hoại cô, nhưng cô thích chính mình.
Đó là một ý tưởng tuyệt vời.
"Anh có thể hôn em chỉ một lần không?" Cô thì thầm. Bởi vì cô muốn nó. Cô muốn có một nếm trải hoàn hảo, ngay cả khi cô biết rằng mình không thể đòi hỏi nhiều thêm nữa. "Anh có thể hôn em một lần, và sau đó không bao giờ làm như vậy nữa được không?"
Đôi mắt của anh bị che khuất, và trong một khoảnh khắc cô nghĩ là anh có thể không lên tiếng. Anh đã kềm nén chính mình chặt đến nỗi cằm run rẩy, và tiếng ồn duy nhất là âm thanh hít thở khó nhọc của anh.
Cơn thất vọng chảy qua cô. Cô không biết cô đã nghĩ gì, yêu cầu một điều như vậy. Một nụ hôn, và sau đó không có gì khác? Một nụ hôn, khi cô cũng biết rằng cô muốn nhiều hơn nữa? cô đã—
“Anh không biết", anh nói đột ngột.
Đôi mắt mà cô đã cho phép trôi xuống dưới chân, đã bay trở lại khuôn mặt của anh. Anh vẫn nhìn cô mãnh liệt không nao núng, nhìn chằm chằm như thể cô có thể cứu rỗi anh. Khuôn mặt của anh chưa lành, với vết cắt và vết xước trên da, và vết bầm tím đen xung quanh mắt anh, nhưng vào lúc đó anh là điều đẹp nhất mà cô từng thấy.
"Anh không nghĩ rằng một lần là đủ", anh nói.
Lời nói của anh thật xúc động. Người phụ nữ nào lại không muốn được khao khát như vậy? Nhưng phần cẩn thận của cô, phần nhạy cảm, nhận ra cô đang giẫm chân xuống một con đường nguy hiểm. Cô đã làm điều này một lần trước đây, cho phép bản thân yêu đương với một người đàn ông sẽ không bao giờ kết hôn với cô. Sự khác biệt duy nhất là lúc này, cô hiểu điều đó. Đức ngài Winstead là một bá tước—gần đây vừa bị ghét bỏ, đó là sự thật—nhưng vẫn là một bá tước, và với vẻ ngoài và sự hấp dẫn của anh, xã hội sẽ sớm mở lại vòng tay chào đón anh.
Và cô là...  gì? Một gia sư? Một gia sư giả mạo có cuộc sống quá khứ bắt đầu vào năm 1816 khi cô bước ra khỏi chiếc phà, bị say sóng và tê liệt, đặt chân lên vùng đất sỏi đá của Đảo Man.
Anne Wynter được sinh ra vào ngày đó, và Annelise Shawcross…
Cô ấy đã biến mất. Tan thành khói như bọt biển ở xung quanh cô.
Nhưng thật sự thì không quan trọng cô là ai. Anne Wynter…Annelise Shawcross…Cả hai người họ đều không phù hợp với Daniel Smyther-Smith, bá tước Winstead, tử tước Streathermore, và nam tước Touchton xứ Stoke.
Anh có nhiều tên hơn cô. Điều đó hài hước làm sao.
Nhưng không hẳn vậy. Tất cả tên của anh là thật. Anh có thể giữ được tất cả chúng. Và chúng là tước hiệu cho địa vị của anh, đó là một trong mỗi lí do tại sao cô không nên ở đây với anh, nghiêng mặt cô về phía anh.
Nhưng mà, cô muốn khoảnh khắc này. Cô muốn hôn anh, cảm nhận cánh tay anh vòng quanh cô, để đánh mất chính mình vào vòng ôm của anh, để lạc mất vào màn đêm bao quanh họ. Mềm mại và bí ẩn, nhức nhối với lời hứa…
Lời hứa gì về một đêm như thế?
Anh chìa tay và nắm lấy tay cô, và cô để anh làm vậy. Các ngón tay anh bao phủ ngón tay cô, và mặc dù anh không kéo cô về phía anh, cô cảm thấy sự quyến rũ, xúc cảm rộn ràng, nóng bỏng, sức lôi cuốn cô tới gần hơn. Cơ thể cô biết làm gì. Nó biết nó muốn gì.
Thật dễ dàng để từ chối nếu đó không phải là những gì trái tim cô cũng muốn.
“Anh không thể hứa điều đó,” anh nói nhẹ nhàng, “nhưng anh sẽ nói em biết điều này. Ngay cả khi anh không hôn em lúc này, nếu anh bỏ đi và dùng bữa tối và giả vờ rằng không có gì xảy ra, anh không thể hứa với em anh sẽ không bao giờ hôn em lần nữa.” Anh nâng tay cô lên miệng. Cô đã lột găng tay của mình trong xe ngựa, và làn da trần của cô nhức nhối và rộn lên với niềm khao khát nơi môi anh chạm vào.
Cô nuốt xuống. Cô không biết nói gì.
“Anh có thể hôn em bây giờ,” anh nói, “mà không có lời hứa đó. Hoặc chúng ta không làm gì cả, cũng không có lời hứa đó. Là lựa chọn của em.”
Nếu anh nghe quá tự tin, cô sẽ có sức mạnh để giật ra xa. Nếu dáng điệu của anh quá huê hoang, hoặc nếu có bất cứ loại dụ dỗ nào trong giọng anh, mọi chuyện sẽ khác.
Nhưng anh không phải đang đe dọa. Anh thậm chí còn không hứa hẹn. Anh chỉ đơn giản nói với cô sự thật.
Và cho cô lựa chọn.
Cô hít vào. Nghiêng mặt cô về phía anh.
Và  cô thì thào, “Hôn em đi.”
Cô sẽ hối tiếc chuyện này vào ngày mai. Hoặc có lẽ cô sẽ không. Nhưng ngay bây giờ cô không quan tâm. Không gian xung quanh họ tan chảy, và vòng tay anh, quá mạnh mẽ và an toàn, bao bọc lấy cô. Và khi môi anh chạm vào môi cô, cô nghĩ cô nghe anh gọi tên cô lần nữa.
“Anne.”
Đó là một tiếng thở dài. Một lời câu xin. Một tiếng kinh cầu.
Cô vươn ra chạm vào anh không ngập ngừng, những ngón tay cô nhẹ nhàng chìm vào mái tóc đen của anh. Bây giờ khi cô đã làm điều này, đã thật sự bảo anh hôn cô, cô muốn nó trọn vẹn. Cô muốn kiểm soát cuộc sống của mình, hay ít nhất là ở giây phút này.
“Gọi tên anh,” anh thì thào, môi anh trượt dọc má đến dái tai cô. Giọng anh ấm áp phả trên tai cô, thấm vào da cô như một lời an ủi.
Nhưng cô không thể. Nó quá thân mật. Cô không biết tại sao lại như vậy, khi cô đã run lên khi nghe âm thanh tên cô trên môi anh, và hơn nữa, cô được bao bọc bởi đôi tay anh và hy vọng được ở đó mãi mãi.
Nhưng cô chưa hoàn toàn sẵn sàng gọi anh là Daniel.
Thay vào đó cô thốt ra một hơi thở nhỏ, hoặc có lẽ là một tiếng rên rỉ, và cô nghiêng người sâu hơn vào anh. Cơ thể anh ấm, và cơ thể cô quá nóng đến nỗi cô nghĩ họ có lẽ sẽ bùng cháy thành lửa mất.
Tay anh trượt xuống lưng cô, một tay anh đặt lên lưng, tay kia trượt xuống để ôm lấy hông cô. Cô thấy mình được nâng lên, ấn mạnh vào người anh, ấn mạnh vào bằng chứng  nhu cầu của anh đối với cô. Cô biết mình nên bị sốc, hay ít nhất là nhớ lại rằng cô không nên ở đây với anh, cô chỉ có thể rùng mình vì thích thú.
Thật tuyệt khi được ham muốn như thế. Có ai đó muốn cô đến tuyệt vọng. Cô. Không phải một cô gia sư nhỏ bé xinh đẹp người ta có thể dồn vào góc nhà và mò mẫm. Không phải một người bầu bạn của vài phu nhân mà cháu trai họ nghĩ rằng cô sẽ rất biết ơn vì được chú ý.
Thậm chí không phải một cô gái trẻ người thực sự là một mục tiêu dễ dàng.
Đức ngài Winstead muốn cô. Anh muốn cô trước khi anh thậm chí biết cô là ai. Đêm đó ở nhà Winstead, khi anh hôn cô…Mặc dù anh biết cô là con gái của một công tước, người mà anh rất vinh dự để kết hôn chỉ trước khi ở một mình với cô trong hành lang tối đen**. Có lẽ điều đó không có nghĩa nhiều lắm, bởi vì không phải như thể họ đã chia sẻ với nhau nhiều hơn một vài câu, nhưng anh vẫn muốn cô lúc này, cô không nghĩ nó chỉ là vì anh nghĩ anh có thể lợi dụng cô.
Nhưng cuối cùng sự tỉnh táo đã làm cô dịu lại hay có lẽ chỉ đơn giản là bóng ma của hiện thực, cô buộc bản thân đẩy anh ra xa. “Ngài cần quay lại,” cô nói, ước gì giọng mình được vững vàng. “Họ chắc đang chờ ngài.”
Anh gật, mắt anh trông hơi hoang dã, như thể anh không biết chuyện gì vừa xảy ra bên trong anh.
Anne hiểu. Cô cảm thấy chính xác như vậy.
“Ở đây,” cuối cùng anh nói. “Ta sẽ gọi một cô hầu đến chỉ phòng cho em.”
Cô gật, nhìn theo khi anh băng ngang qua phòng tranh, dáng đi của anh không hẳn quả quyết như cô từng nhìn thấy trong anh.
“Nhưng chuyện này,” anh nói—quay lại với một cánh tay duỗi ra. “Chuyện này chưa kết thúc đâu.” Sau đó, với giọng nói đầy khao khát, quả quyết, và hơn cả hoang mang, anh thêm vào, “Nó không thể kết thúc.”
Lần này cô không gật. Một trong hai người họ phải tỉnh táo. Kết thúc là tất yếu.
Không thể kì vọng gì nhiều về thời tiết nước Anh, nhưng khi mặt trời tỏa sáng và không kí thoáng đãng, thì không có nơi nào hoàn hảo hơn, đặt biệt là vào buổi sáng, khi ánh sánh vẫn còn xiên xiên và mang sắc hồng, và những ngọn cỏ lấp lánh trong sương lạnh.
Daniel cảm thấy đặc biệt thư thái khi đi xuống ăn điểm tâm. Ánh mặt trời buổi sáng đang luồng qua từng khung cửa, bao phủ căn nhà với ánh sáng của bầu trời, mùi hương tuyệt vời của thịt xông khói thoảng qua mũi anh—không phải có một động cơ kín đáo nào dẫn đến điều này—đêm hôm qua anh gợi ý rằng Elizabeth và Frances dùng điểm tâm với gia đình hơn là ăn trong phòng trẻ.
Thật ngớ ngẩn khi để chúng ăn riêng vào buổi sáng. Điều đó sẽ tăng thêm việc cho mọi người tham gia, vì tất nhiên anh không muốn bị tước đi sự bầu bạn của họ. Anh chỉ vừa trở về quê hương sau ba năm dài xa cách. Anh bảo với họ, đây là lúc ở bên gia đình mình, đặc biệt là các em họ của anh, đã thay đổi rất nhiều khi anh vắng mặt.
Sarah có lẽ đã nhìn anh châm biếm khi anh nói thế, và dì anh tự thắc mắc thành lời khi tại sao, anh lại không ở với mẹ và em gái anh. Nhưng anh cực giỏi khi lờ đi những nữ họ hàng của mình khi nó thích hợp với anh, và hơn nữa, anh khó có thể trả lời với những tiếng ya hú và hoan hô đến từ hai cô bé nhà Pleinsworth.
Vậy nên nó được định đoạt. Elizabeth và Frances sẽ không ăn sáng ở phòng trẻ mà thay vào đó sẽ xuống ăn với gia đình. Và nếu các cô bé đi, thì Cô Wynter cũng sẽ ở đó, và bữa điểm tâm sẽ thật sự rất tuyệt.
Với một bước nhảy phải nói là hơi ngố, anh băng ngang sảnh chính để đến phòng ăn sáng, dừng lại chỉ để lén nhìn vào phòng ăn qua cửa sổ lớn đã những người hầu mạn phép mở ra để đón khí xuân ấm áp. Một ngày tuyệt vời làm sao, tuyệt vời làm sao. Chim đang líu lo, bầu trời xanh thẳm, cỏ xanh màu lá ( hiển nhiên thôi, những nó vẫn thật tuyệt vời ),và anh đã hôn Cô Wynter.
Anh gần như nhảy cẫn lên, chỉ vì nghĩ về nó thôi.
Nó thật rực rỡ. Phi thường. Nụ hôn phủ định tất cả các nụ hôn trước đó. Thật sự, anh không biết anh đã từng làm vậy với những phụ nữ khác, bởi vì bất kể chuyện gì xảy ra khi môi anh chạm môi họ, đó không phải là hôn.
Không như đêm qua.
Khi anh đến phòng ăn sáng, anh đang vui sướng để thấy Cô Wynter đứng bên tủ búp phê. Nhưng bất kì ý nghĩ tán tỉnh nào cũng mất sạch khi anh chỉ phát hiện ra Frances đang chỉ thị để lấy nhiều đồ ăn hơn để vào đĩa của cô bé.
“Nhưng em không thích cá hun khói,” Frances nói.
“Em không cần phải ăn chúng,” Cô Wynter cực kì kiên nhẫn trả lời. Nhưng em sẽ không sống nổi để ăn tối chỉ với duy nhất một miếng thịt xông khói thế đâu. Ăn thêm trứng đi.”
“Em không thích chúng nấu kiểu này.”
“Từ khi nào?” Cô Wynter hỏi, nghe hơi nghi ngờ. Hoặc có lẽ đơn thuần là bực mình.
Frances nhăn mũi và khom xuống lò hâm. “Chúng trông rất nhầy nhụa.”
“Chúng sẽ đặc lại ngay thôi,” Daniel thông báo, quyết định đó là lúc tốt hơn cả để thông báo sự hiện diện của anh.
“Daniel!” Frances la, mắt cô bé sáng lên vì vui sướng.
Anh lén liếc nhìn Cô Wynter—anh vẫn không hoàn toàn nghĩ cô là Anne, ngoại trừ nó dường như là vậy khi anh cô trong vòng tay. Phản ứng của cô không hẳn là dạt dào tình cảm, nhưng má cô chuyển thành sắc đỏ cực kì quyến rũ.
“Anh sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị cho em phần ăn mới,” anh nói với Frances, giơ tay ra vò tóc cô bé.
“Ngài sẽ không làm vậy,” Cô Wynter nói nghiêm khắc. “Món trứng này hoàn toàn ăn được. Sẽ rất lãng phí thức ăn khi chuẩn bị thêm nữa.”
Anh liếc xuống Frances, nhún vai đồng cảm. “Anh e là không gì vượt qua được Cô Wynter. Sao em không tìm thứ gì em thích ăn ấy?”
“Em không thích cá hun khói.”
Anh liếc qua dĩa đồ ăn gây khó chịu và nhăn mặt. “Anh cũng không thích. Anh không biết ai sẽ thích chúng, thành thật mà nói ngoại trừ em gái anh, và anh nói em nghe, con bé có mùi cá trong suốt phần ngày còn lại.”
Frances thở gấp với sự khiếp sợ sung sướng.
Daniel nhìn qua Cô Wynter. “Em có thích cá hun khói không?”
Cô nhìn lại. “Rất thích.”
“Đáng tiếc.” Anh thở dài và quay qua Frances. “Anh sẽ khuyên Đức ngài Chatteris về việc này khi mà giờ cậu ấy và Honoria đã kết hôn. Anh không hình dung được cậu ấy sẽ muốn bị một người tanh mùi cá hôn mình.”
Frances vỗ một cái vào miệng và cười rúc rích. Cô Wynter nhìn anh nghiêm khắc và nói, “Đó khó là một cuộc nói chuyện phù hợp với trẻ con.”
Anh chỉ đơn giản nói, “Nhưng nó phù hợp với người lớn chứ?”
Cô suýt nữa thì cười. Anh biết cô muốn vậy. Nhưng cô nói, “Không.”
Anh gật đầu buồn bã. “Đáng tiếc.”
“Em sẽ ăn bánh mì nướng,” Frances thông báo. “Với hàng đống mứt.”
“Chỉ một miếng mứt thôi,” Cô Wynter chỉ thị.
“Nanny Flanders cho em ăn hai miếng mứt.”
“Cô không phải Nanny Flanders.”
“Đồng ý, đồng ý,” Daniel êm ả nhận xét.
Cô Wynter trừng mắt nhìn anh.
“Trước mặt trẻ con đấy. Thật là,” anh trách, làu bàu khi anh lướt nhẹ qua cô để Frances không nghe thấy. “Những người khác đâu?” anh hỏi lớn, lấy một cái dĩa và hướng thẳng đến thịt xông khói. Mọi thứ đều tốt hơn với thịt xông khói.
Cuộc đời đẹp hơn với thịt xông khói.
“Elizabeth và Harriet sẽ nhanh chóng đi xuống,” Cô Wynter trả lời. “Tôi không biết phu nhân Pleinsworth và tiểu thư Sarah. Họ không ở đâu gần phòng mình.”
“Sarah ghét dậy sớm vào buổi sáng,” Frances nói, theo dõi Cô Wynter khi cô bé múc mứt của mình.
Cô Wynter nhìn lại cô bé, và Frances dừng lại với một muỗng, trông hơi bất mãng khi cô bé ngồi vào chỗ.
“Dì của ngài cũng không phải là người dậy sớm,” Cô Wynter nói với Daniel, cẩn thẩn làm đầy dĩa của mình. Thịt xông khói, trứng, bánh mì nướng, mứt, một miếng chả nướng Cornish…Anh thấy cô là người thích ăn sáng.
Một muỗng bơ đầy, một miếng mứt cam vừa phải, và rồi…
Không có cá hun khói.
Cá hun khói. Ít nhất là ba lần cho một người bình thường nên tiêu thụ.
“Cá hun khói?” anh hỏi. “Chẳng phải em nên ăn sao?”
“Tôi bảo với ngài là tôi thích chúng.”
Hoặc quan trọng hơn nữa, anh định bảo cô rằng họ cư xử tốt ra sao như áo giáp chống lại một nụ hôn.
“Thực tế thì chúng là món ăn quốc gia của Đảo Man,” cô nói, thả thêm một miếng cá nhỏ lầy nhầy cuối cùng vào trong dĩa.
“Chúng em đã học về Đảo Man trong môn địa lý,” Frances ủ rủ nói.
“Con người là Manx. Có loại mèo tên là Manx. Đó là điều hay nhất về nó. Từ Manx ấy.”
Daniel thậm chí không thể nghĩ ra một lời bình luận.
“Từ đó kết thúc với chứ x,” Frances giải thích, mà cũng chẳng rõ rằng gì hơn.
Daniel hắng giọng, quyết định không đuổi theo con đường trò chuyện về chữ x-ish ( hay x-ient? hay x-astic? ), và theo Cô Wynter trở lại bàn. “Đó không phải là một hòn đảo lớn,” anh nhận xét. “Anh không nghĩ có nhiều thứ để học lắm.”
“Ngược lại đấy,” cô lưu ý, ngồi chéo qua với Frances. “Hòn đảo có lịch sử phong phú.”
“Và cá, hình như vậy.”
“Đúng vậy,” Cô Wynter thừa nhận, thọc mạnh cái muỗng vào một miếng cá, “đó là thứ duy nhất tôi nhớ lúc tôi ở đó.”
Daniel hiếu kì để ý đến cô khi anh ngồi gần cô, ngồi thẳng đối diện Frances. Đó là một câu nói lạ lùng, thốt ra từ một người phụ nữ giữ kín quá khứ của mình.
Nhưng Frances đã giải nghĩa lời bình luận theo kiểu hoàn toàn khác. Một nửa cái bánh mì nướng nằm lỏng lẻo trên các ngón tay cô bé, cứng người lại, cô bé nhìn chằm chăm gia sư của mình với vẻ sửng sốt tột cùng.  Cuối cùng cô bé hỏi, “Vậy đó là lí do tại sao cô bắt chúng em học nó ư?”
Cô Wynter nhìn lại cô bé với vẻ bình thản ấn tượng. “Ừm, cô khó có thể soạn bài giảng về Đảo Wight.” Cô quay sang Daniel và nói, “Thành thật mà nói, tôi không biết điều cơ bản nhất về hòn đảo đó.”
“Cô ấy có quan điểm rất tốt,” anh bảo Frances. “Cô ấy khó có thể dạy em những gì cô ấy không biết.”
“Nhưng nó thật vô dụng,” Frances phản kháng. “Ít nhất Đảo Wight thì gần đây. Một ngày nào đó có lẽ chúng em thật sự sẽ đến đó. Đảo Man thì ở tận đâu đâu.”
“Thực ra thì ở biển Ai-len,” Daniel thêm vào.
“Người ta không bao giờ biết cuộc đời sẽ mang mình đi đâu,” Cô Wynter trả lời nhẹ nhàng. “Cô có thể cam đoan với em rằng khi bằng tuổi của em, cô khá chắc là mình sẽ không bao giờ bước chân lên Đảo Man.”
Giọng cô nghe có vẻ uy nghiêm thật lôi cuốn, cả Daniel và Frances đều không lên tiếng. Cuối cùng, Cô Wynter nhẹ nhún vai, quay lại với đồ ăn của cô, múc một muỗng cá khác, và nói, “Cô thậm chí còn không biết mình có thể định vị nó trên bản đồ.”
Một sự im lặng khác, còn lúng túng hơn hồi nãy. Daniel quyết định đây là lúc để giải quyết sự ngăn cách thoáng qua và nói, “Ừm,” Cái mà, như thường lệ, cho anh đủ thời gian để nghĩ về thứ gì đó khôn ngoan hơn để nói:
“Ta có kẹo bạc hà trong văn phòng.”
Cô Wynter quay qua. Chớp mắt. Rồi nói, “Gì cơ?”
“Tuyệt cú mèo!” Frances thêm vào, đảo Man bị quên bẵng hoàn toàn. “Em thích kẹo bạc hà.”
“Còn cô thì sao, cô Wynter?” anh hỏi.
“Cô ấy thích chúng,” Frances nói.
“Có lẽ chúng ta nên đi vào làng,” Daniel nói, “để mua một ít.”
“Em nghĩ anh nói anh có kẹo bạc hà,” Frances nhắc anh.
“Đúng vậy.” Anh liếc qua đám cá hun khói của cô Wynter, lông mày anh nhướng lên vẻ cảnh giác. “Nhưng anh có cảm giác là không đủ.”
“Làm ơn,” Cô Wynter nói, dùng nĩa xiên một miếng cá khác và vung vẩy nó trong không khí. “Không cần phải vì tôi đâu.”
“Ồ, ta nghĩ có thể vì tất cả mọi người.”
Frances nhìn từ anh mình đến gia sư của cô bé rồi lại nhìn anh, hết sức khó chịu. “Em không hiểu hai người đang nói chuyện gì,” cô bé nói.
Daniel điềm nhiên cười với Cô Wynter, người chọn cách im lặng.
“Hôm nay chúng em có bài học ngoài trời,” Frances bảo anh. “Anh có muốn đi cùng tụi em không?”
“Frances,” Cô Wynter nói nhanh, “Cô chắc chắn ngài ấy—“
“Sẽ rất vui khi bầu bạn cùng em,” Daniel nói với sự tinh tế tuyệt vời. “Anh chỉ vừa mới nghĩ quả là một ngày tuyệt diệu để ra ngoài. Nắng ngập tràn và thật ấm áp.”
“Ở Ý không có nắng và ấm áp à?” Frances hỏi.
“Có chứ, nhưng không giống thế này.” Anh ăn một miếng thịt xông khói lớn, món này ở Ý cũng không giống. Mọi thư khác ăn vào có thể ngon hơn, nhưng không phải thịt xông khói.
“Như thế nào?” Frances hỏi.
Anh nghĩ về điều đó một lúc. “Câu trả lời hiển nhiên có lẽ là trời quá nóng để mà hưởng thụ.”
“Và câu trả lời ít hiển nhiên nhất?” Cô Wynter hỏi.
Anh mỉm cười, thấy vui đến ngớ ngẩn khi cô tham gia vào cuộc nói chuyện. “Ta e rằng nó cũng ít hiển nhiên với ta, nhưng nếu ta phải nói thêm, ta sẽ nói rằng nó có cảm giác như thể thuộc về ai đó. Hay có lẽ là không.”
Frances gật đầu vẻ hiểu biết.
“Đó có thể là một ngày đẹp trời,” Daniel tiếp tục. “Cực kỳ hoàn hảo, nhưng nó không bao giờ giống một ngày đẹp trời ở nước Anh. Hương thơm khác biệt, và không khí khô hơn. Phong cảnh tuyệt đẹp, dĩ nhiên, đặc biệt là gần bờ biển, nhưng—“
“Chúng ta đang ở gần biển,” Frances cắt ngang. “Chúng ta cách bao nhiêu nhỉ, mười dặm từ Whipple Hill đúng không?”
“Xa hơn thế nhiều,” Daniel nói, “nhưng em không bao giờ có thể so sánh eo biển nước Anh với Biển Tyrrhenian. Một cái thì màu xanh xám và dữ dội, và cái còn lại thì có màu xanh mờ.”
“Tôi muốn xem đại dương xanh mờ,” Cô Wynter nói với tiếng thở dài khao khát.
“Nó rất ngoạn mục,” anh thêm vào. “Nhưng không phải là nhà.”
“Ồ, nhưng nghĩ xem thật siêu phàm như thế nào,” cô tiếp tục, “khi ở trên mặt nước mà không bị ói kịch liệt.”
Anh khúc khích cười dù cố kiềm lại. “Em nằm xoài ra vì bị say sóng à?”
“Đáng buồn là vậy.”
“Em không bao giờ bị say sóng,” Frances nói.
“Em chưa bao giờ đi biển,” Cô Wynter sỗ sàng chỉ ra.
“Do đó, em không bao giờ bị say sóng biển,” Frances trả lời vẻ chiến thắng. “Hoặc có lẽ em nên nói rằng em chưa bao giờ bị say sóng.”
“Nói thế chắc sẽ chính xác hơn.”
“Em thật đúng là một gia sư,” Daniel nói trìu mến.
Nhưng mặt cô mang vẻ rất kì quặc, như thể cô không muốn bị nhắc đến sự thật đó. Dấu hiệu rõ rang để đổi chủ đề, nên anh nói,” Ta thậm chí không nhớ nổi làm thế nào chúng ta lại đi thảo luận về Biển Tyrrheniam. Ta đang—“
“Đó là vì em đang hỏi anh về nước Ý,” Frances nói thêm để giúp đỡ.
“—định nói,” anh nói êm ả, vì dĩ nhiên anh biết chính xác làm thế nào họ lại thảo luận về Biển Tyrrhenian, “rằng anh rất mong chờ được tham gia vào bài học en plein air cùng các em.”
“Có nghĩa là ở ngoài trời,” Frances nói với Cô Wynter.
“Cô biết,” cô lẩm bẩm.
“Em biết là cô biết,” Frances trả lời. “Em chỉ muốn chắc chắn cô biết là em biết.”
Sau đó Elizabeth đến, và trong khi Frances đang xác định rằng cô bé có biết dịch từ en plein air hay không, Daniel quay sang Cô Wynter và nói, “ta tin rằng ta không xâm phạm buổi trưa này nếu ta đồng hành cùng em trong buổi học.”
Anh biết rõ rằng cô không thể nói gì hơn ngoài “Dĩ nhiên không.” (Mà rõ ràng là cô vừa nói ra.) Nhưng hình như đó là một câu mở đầu hay hớm để bắt chuyện. Anh chờ cho đến khi cô ăn xong trứng của mình, sau đó anh thêm vào, “Ta rất vui được hỗ trợ bằng bất kì cách nào.”
Cô lau miệng một cách tế nhị, rồi nói, “Tôi chắc là các cô gái sẽ thấy hài lòng hơn nhiều nếu ngài tham gia vào bài  học.”
“Còn em?” Anh cười ấm áp.
“Tôi cũng thấy hài lòng.” Cô nói với một chút nghịch ngợm.
“Vậy ta sẽ làm vậy,” anh trả lời đàng hoàng. Rồi anh nhướng mày. “Ta tin là em không có kế hoạch mổ xẻ vào chiều nay?”
“Chúng tôi chỉ mổ xẻ trong phòng học,” cô nói với vẻ mặt chân thành rõ rệt.
Anh cười, đủ lớn để Elizabeth, Frances và Harriet, người cũng đã xuống lầu, quay sang hướng của anh. Thật khác thường, bởi vì ba cô gái thật sự trông không giống nhau nhiều lắm, nhưng trong lúc đó, với vẻ mặt tò mò, họ trông giống hệt nhau.
“Đức ngài Winstead đang tìm hiểu về kế hoạch học tập hôm nay của chúng ta,” Cô Wynter giải thích.
Im lặng. Sau đó ba cô gái quyết định không còn hứng thú theo đuổi vấn đề này nữa, họ quay lại với thức ăn của mình.
“Chúng ta sẽ học gì vào chiều nay?” Daniel hỏi.
“Chiều nay à?” Cô Wynter lặp lại. “Tôi hy vọng mọi người có mặt lúc 10 giờ rưỡi.”
“Vậy thì sáng nay?”, anh sửa sai, trừng trị chính đáng.
“Đầu tiên là địa lý—không học về Đảo Man,” cô nói to, khi ba cái đầu trẻ trung quay sang phía cô vẻ giận dữ. “Sau đó là số học, cuối cùng chúng ta sẽ tập trung vào văn học.”
“Môn ưa thích của em!” Harriet hăng hái nói, ngồi xuống cạnh Frances.
“Cô biết,” Cô Wynter trả lời, mỉm cười vẻ khoan dung. “Đó là lí do tại sao chúng ta dành nó vào cuối buổi. Đó là cách duy nhất cô có thể đảm bảo làm các em tập trung suốt ngày hôm nay.”
Harriet cười bẽn lẽn, sau đó bất ngờ tươi tỉnh trở lại. “Chúng ta có thể học một trong các tác phẩm của em không?”
“Em biết là chúng ta đang học về lịch sử của Shakespeare mà,” Cô Wynter biện giải, “và—“ Cô ngừng đột ngột. Khá đột ngột.
“Và cái gì?” Frances hỏi.
Cô Wynter nhìn Harriet. Rồi cô nhìn Daniel. Sau đó, khi anh bắt đầu thấy mình khá giống một con cừu sắp bị làm thịt, cô quay lại Harriet và hỏi, “Em có mang các vở kịch theo không?”
“Đương nhiên. Em không bao giờ đi đâu mà không có chúng.”
“Chị không bao giờ biết khi nào chị có cơ hội được biểu diễn một vở kịch cả?” Elizabeth nói, có hơi đâm chọt.
“Ừm, đây là lúc,” Harriet đáp lời, lờ đi sự châm chích của em gái hoặc ( và Daniel nghĩ còn hơn cả đúng ) đơn giản là không để ý. “Nhưng nỗi sợ lớn nhất,” cô tiếp tục, “là lửa.”
Anh biết anh không nên hỏi, nhưng anh không kiềm được. “Lửa à?”
“Ở nhà,” cô xác nhận. “Nếu như nhà Pleinsworth bị thiêu trụi trong khi chúng ta ở Berkshire thì sao? Tác phẩm của đời em sẽ mất đi.”
Elizabeth khịt mũi. “Nếu nhà Pleinsworth bị thiêu trụi, em cam đoan với chị rằng chúng ta sẽ có nhiều cái đáng lo hơn là mất mát mấy tác phẩm xoàng xĩnh của chị.”
“Em thì sợ mưa đá,” Frances cho biết. “Và châu chấu.”
“Ngài có bao giờ đọc tác phẩm nào của em họ ngài không?” Cô Wynter hỏi ngây thơ.
Daniel lắc đầu.
“Thật ra chúng khá giống với cuộc nói chuyện này,” cô nói, và trong khi anh đang tiêu hóa thông tin đó, cô quay sang các học sinh của mình và nói, “Tin mới đây, mọi người! Hôm nay, thay vì học Julius Caesar, chúng ta sẽ học một trong các vở kịch của Harriet.”
“Học sao?” Elizabeth hỏi, hết sức sợ hãi.
“Nghiên cứu,” Cô Wynter chỉnh. Cô quay sang Harriet. “Em có thể chọn một vở kịch.”
“Ôi trời, sẽ khó lắm đây.” Harriet bỏ nĩa xuống và đặt một tay lên tim khi cô suy nghĩ, các ngón tay của cô căng ra như một con sao biển rũ xuống.
“Không phải vở kịch có con ếch đâu đấy,” Frances mạnh mẽ nói. “Bởi vì chị biết em sẽ phải đóng vai con ếch.”
“Em là một con ếch tài giỏi,” Cô Wynter động viên.
Daniel im lặng, quan sát mọi việc với vẻ thích thú. Và khiếp sợ.
“Cũng như không,” Frances khịt mũi nói.
“Đừng lo, Frances,” Harriet nói, vỗ nhẹ vào tay cô bé, “chúng ta sẽ không biểu diễn vở Đầm lầy Ếch. Chị viết vở đó nhiều năm về trước rồi. Tác phẩm gần đây của chị mang nhiều sắc thái hơn.”
“Đã bao lâu rồi khi em viết vở kịch về Henry VIII?” Cô Wynter hỏi.
“Cám dỗ mạnh mẽ để chặt đầu em xuống à?” Daniel lầm bầm. “Con bé muốn tuyển em vào vai Anne Boleyn, đúng không?”
“Vẫn chưa xong,” Harriet nói. “Em phải duyệt lại bản thảo.”
“Em bảo chị ấy là vở đó cần một con kì lân,” Frances nói.
Daniel nhìn các cô gái nhưng nghiêng người về phía Cô Wynter. “Có phải ta sẽ đóng vai con kì lân không?”
“Nếu ngài may mắn.”
Anh giật mạnh đầu gần mặt cô. “Thế có nghĩa—“
“Harriet!” cô kêu. “Chúng ta thực sự phải chọn một vở kịch.”
“Tốt thôi,” Harriet nói, ngồi thẳng lưng trong chiếc ghế của mình. “Em nghĩ chúng ta nên biểu diễn…”
A Night Like This A Night Like This - Julia Quinn A Night Like This