Số lần đọc/download: 2659 / 73
Cập nhật: 2015-08-06 19:10:25 +0700
Chương 8: Giấc Ngủ Kỳ Lạ
M
ắt Nguyễn Chấn tóe lửa, tưởng có thể thiêu rụi đồ đạc trong phòng. Khẩu Smith and Wesson trên tay hắn được liệt vào loại võ khí chiến trận nguy hiểm, nhưng nhìn nó người ta không sợ bằng nhìn cặp mắt của Nguyễn Chấn.
Cô gái đã nhìn thấy trước tiên.
Tự nhiên nàng rụng rời chân tay rồi ngã xuống đất, cơ thể mềm nhũn như bún. Nàng quá sợ Nguyễn Chấn đến nỗi bất tĩnh nhơn sự.
Ông Hoàng cúi xuống, nắm cườm tay nàng xem mạch. Nguyễn Chấn lúc lắc nòng súng, giọng đắc thắng:
- Tưởng ai, té ra ông Hoàng... Yêu cầu ông đứng dậy.
Ông Hàng nghiêm nét mặt:
- Thong thả. Tôi chỉ có thời giờ trò chuyện với anh sau khi xem mạch Túy Vân.
- Ông đã xem xong chưa?
- Rồi. Nàng chỉ mê man độ 5, 10 phút là cùng.
Ông tổng giám đốc Mật Vụ vừa biểu diễn trò quỷ thuật ngay trước mặt Nguyễn Chấn. Thừa dịp bắt mạch, ông Hoàng đã bấm nhẹ vào mê huyệt gần cùi tay nàng. Vì một lý do mà chỉ riêng ông biết, ông muốn cô gái bị bất tỉnh.
Nguyễn Chấn cười nửa miệng:
- Tôi không ngờ lại được vinh hạnh đón tiếp một nhân vật nổi danh nhất nhì thế giới như ông. Chẳng hay ông tổng giám đốc quá bộ đến câu lạc bộ tồi tàn này để làm gì?
Ông Hoàng cũng cười lại:
- Đến câu lạc bộ làm gì, anh đã biết. Vì anh đã nghe trộm ngoài cửa trong vòng một phút. Lẽ ra anh còn muốn nghe trộm thêm nữa, nhưng vì cô Túy Vân sửa soạn tiết lộ bí mật về Quốc Tế Đặc Vụ nên anh xô cửa vào can thiệp.
Nguyễn Chấn nhăn mặt ra vẻ kinh ngạc. Đứng ngoài hành lang, áp tai vào cửa, hắn đã tuyệt đối thận trọng. Hắn ráng chịu nhịn thở để bên trong khỏi nghe. Không dè ông Hoàng đã biết.
Ông Hoàng khoan thai thở khói xì-gà:
- Tôi chờ anh đã lâu. Anh nên cất khẩu súng vào trong bao da thì hơn. Là tổng giám đốc Sở Mật Vụ, dưới quyền có hàng ngàn nhân viên có khả năng, tôi chẳng dại gì mang thân vào hang cọp một mình. Nếu anh khăng khăng không nghe, bắt buộc tôi phải hạ lệnh cho nhân viên đang bố trí bên ngoài ập vào.
- Ập vào... ha ha..., ông làm như Nguyễn Chấn này là tay mơ trong nghề. Về tài ba và mưu lược, tôi chỉ đáng làm học trò hạng bét của ông, nhưng ông tổng giám đốc ơi, hùm thiêng khi phải sa cơ cũng hèn, ông có ba đầu sáu tay cũng không thoát khỏi tay tôi đêm nay. Tôi không tin là bên ngoài có nhân viên của ông, vì trước khi vào đây tôi đã quan sát tứ phía bằng viễn kính hồng ngoại tuyến. Cho dẫu ông có sẵn nhân viên nữa, họ cũng can thiệp không kịp. Thưa ông, họ phải mất từ 5 đến 10 phút mới vượt qua được hệ thống phòng thủ, trong khi khẩu súng của tôi chỉ mất một phần trăm tích tắc đồng hồ để triệt hạ ông. Đây này, ông coi tài tác xạ của tôi... Sau lưng tôi có 3 ngọn đèn gắn vào tường. Tôi sẽ bắn trúng bóng giữa.
Nguyễn Chấn quay tròn một vòng. Tiếng súng nổ ròn. Quả như hắn nói, viên đạn bắn vỡ nát cái bóng đèn giữa. Ông Hoàng nhún vai:
- Uổng ghê! Bắn giỏi như anh mà lại đầu quân cho một tổ chức gian phi ngoài vòng pháp luật.
- Tôi hiểu ý ông rồi. Ông định tuyên truyền cho tôi rời bỏ Tổ Chức để gia nhập Sở Mật Vụ do ông điều khiển. Thành thật mà nói, tôi vốn có cảm tình từ lâu với ông và Sở Mật Vụ của ông. Nhưng ông ơi, kẻ trượng phu trên đời này không thể thờ hai chủ. Ăn cây nào, rào cây ấy, tôi chỉ có thể trung thành với Quốc Tế Đặc Vụ. Vả lại, thiếu tướng Sulivông đã ưu đãi tôi một cách đặc biệt. Nếu cần hy sinh, tôi cũng sẵn sàng...
Ông Hoàng thản nhiên ngồi xuống ghế, vắt chân chữ ngũ, tiếp tục hút xì-gà.
Nguyễn Chấn nhăn nhó:
- Ô kìa, tôi bảo đứng lên, sao ông lại tự tiện ngồi xuống?
- Tôi ra lệnh đã quen nên không thích ai ra lệnh cho tôi.
- Nếu ông cứng đầu, miễn cưỡng tôi phải lảy cò.
- Anh cứ việc bắn. Tuy nhiên, tôi không tin là anh dám bắn tôi. Bắt được một người như tôi, anh phải báo cáo về để thiếu tướng Sulivông để xin chỉ thị. Đây này... để tôi nhắc lại đặc lệnh số 25 của Trung Ương Quốc Tế Đặc Vụ cho anh nhớ "trong thời gian hoạt động tại Sàigòn, mọi nhân viên không được xung đột với Sở Mật Vụ của ông Hoàng. Trong bất cứ trường hợp nào, hễ bắt được nhân viên Mật Vụ mang số hiệu bắt đầu bằng chữ Z, phải cấp thời tường trình về trung ương để quyết định số phận. Mọi hành động ngược lại đều bị nghiêm trị".
Đấy, anh đã nhớ lại chưa? Điệp viên mang số hiệu bắt đầu bằng chữ Z là điệp viên trung cấp. Tôi lại là chỉ huy trưởng của hệ thống Z. Trừ phi thích ăn đạn vào gáy, anh mới dám nặng tay với tôi...
Nguyễn Chấn trố mắt nhìn ông Hoàng. Đặc lệnh số 25 tự tay thiếu tướng Sulivông ký. Tại sao lại có đặc lệnh này, hắn không được biết. Kỷ luật của Quốc Tế Đặc Vụ rất nghiêm minh, hắn không thể không tuân theo. Đặc lệnh số 25 là tài liệu nội bộ tuyệt đối bí mật, chỉ được phổ biến hạn chế trong một số nhân viên trung cấp cũa Quốc Tế Đặc Vụ. Tại sao ông Hoàng lại biết? Điều này có nghĩa là ông Hoàng đã gài người bên cạnh thiếu tướng chủ tịch Sulivông. Ông Hoàng vừa gián tiếp báo cho hắn biết.
Bất giác hắn đâm ra lo sợ. Từ lâu, hắn vẫn coi ông Hoàng là đệ nhất hung thần của nghề điệp báo, song hắn chưa có dịp chạm trán. Ông Hoàng ít khi đi ra ngoài. Phải là công tác tối quan trọng ông mới đích thân điều khiển. Và một người nắm giữ chức vụ tối quan trọng như ông không thể khờ khạo đặt chân vào hang hùm. Thế tất ông đã bố trí chu đáo. Nguyễn Chấn run run, bồ hôi lạnh toát ra đầy áo. Kể ra, hắn đổ bồ hôi lạnh cũng không phải là chuyện lạ. Trước hắn, hàng chục, hàng trăm người đã đổ bồ hôi lạnh khi gặp ông Hoàng. Viên phó giám đốc Phản Gián Sô Viết Smerch, một cơ quan chuyên bắt cóc, ám sát, treo tấm hình bán thân của ông Hoàng trong phòng ngủ. Mỗi đêm, trước khi lên giường, hắn đều ngắm ông Hoàng để lấy thêm can đảm. Ban Hành Động Hải Ngoại của Quốc Tế Tình Báo Sở Trung Cộng đã rước những tay phù thủy nổi tiếng ở Vân Nam về tận Bắc Kinh, lập đàn cúng thần để trù ếm ông Hoàng. Chế độ của Mao Trạch Đông nghiêng về duy vật chủ nghĩa nhưng cơ sở tình báo Bắc Kinh lại tin vào duy tâm chủ nghĩa. Lẽ ra bị trù ếm ráo riết như vậy, ông Hoàng phải chết, vậy mà ông vẫn sống khơi khơi...
Gần đây Tình Báo Sở cho nhân viên sang tận Mandalay thuộc Diến Điện để thuê một bà đồng cốt già chuyên về thư phù. Bà đồng cốt này có biệt tài giết người ở xa ngàn dặm. Có ngày sinh, tháng đẻ càng tốt, nếu không chỉ cần nhìn ảnh, và cũng có thể thư cho nạn nhân trương phình gan ruột trong vòng ba tháng, hoặc sâu bọ bò lúc nhúc trong bao tử trong vòng 9 tháng. Có lần bà đã thư được cả một mũi tên nhọn trong ruột nạn nhân. Bị thư như vậy, nạn nhân chết dần, chết mòn, không phương thuốc nào cứu khỏi, kể cả giải phẩu tân tiến.
Hình thức thư phù nặng nhất được áp dụng trong trường hợp ông Hoàng. Chậm nhất là sau 9 tháng, ông Hoàng phải trở về với đất. Nhưng 9 tháng rồi 18 tháng, 27 tháng từ từ trôi qua, bụng ông Hoàng vẫn không trương phình, không có sâu bọ bò lúc nhúc, cũng không có mũi tên độc nhọn hoắt.
Những điều ấy, Nguyễn Chấn được nghe bạn bè kể lại. Hắn cầu Trời, khấn Phật để trên bước đường hoạt động, không phải chạm trán ông Hoàng...
Song đêm nay ông Hoàng lại đứng trước mặt hắn, ung dung, bình thản, ngạo mạn, coi khẩu súng nạp đạn sẵn trong tay hắn như thể khẩu súng bắn tia nước của con nít.
Ông Hoàng rút điếu xì-gà ra khỏi miệng:
- Hồi nãy, anh đã ngửi thấy mùi xì-gà của tôi. Nếu tôi không muốn gặp anh, tôi đã không hút xì-gà. Loại xì-gà Ha-van đặc biệt này tỏa ra một mùi thơm độc đáo, đứng xa hàng trăm thước cũng ngửi được. Tôi hy vọng anh vào phòng tắm tìm tôi nhưng anh lại bỏ đi...
Nguyễn Chấn đau nhói một bên hông. Mỗi khi bối rối, hắn thường đau nhói như bị chích mũi kim vào mạng mỡ. Những khi đau nhói như vậy, hắn lại hết run tay và toát mồ hôi lạnh. Trong giây phút, hắn quên bẵng ông Hoàng và sức mạnh siêu việt của Sở Mật Vụ. Hắn bỗng nhớ đến tài ba quán thế của tướng Sulivông, của tổ chức Quốc Tế Đặc Vụ có tai mắt khắp năm châu. Ông Hoàng là hung thần điệp báo thật đấy nhưng hiện đã già yếu, ông khó thể dùng võ lực để chuyển thủ thành công. Khẩu súng hắn đang nắm gọn trong tay là một trong các sản phầm mới nhất của công ty chế tạo súng Smith-Wesson.
Trong số các súng ngắn xuất hiện trên thị trường từ giữa thế kỷ thứ 19 đến nay, súng S.W. được coi là vũ khí đàn anh 1. Quốc Tế Đặc Vụ đã mở cuộc nghiên cứu tường tận về 69 kiểu bán tự động 9 li 1954 2. Kiểu này bắn được 8 viên đựng trong bì. Trước kia, người ta thường dùng súng S.W. trái khế vì sợ bắn đạn trong xạt-giơ dễ bị hóc. Nhưng công ty sản xuất đã cải tiến vượt bực nên kiểu súng S.W. 1954 được liệt vào hàng chính xác nhất, xuyên phá nhất, mà lại không cồng kềnh hoặc nặng nề như nhiều loại khác cùng cỡ.
Nòng súng được đúc bằng thép đặc biệt và có nhiều khía, do đó viên đạn bắn ra rất nguy hiểm. Nòng súng của Nguyễn Chấn lại được xoắn thêm khía nên càng nguy hiểm hơn. Với khẩu S.W. này trong tay, hắn có thể chặn đứng một tiểu đội võ trang. Không lẽ hắn lại chắp tay đầu hàng trước một ông già ốm nhách, trong tay không một tấc sắc...
Trong chớp mắt, Nguyễn Chấn trở nên can đảm. Hắn nhìn trừng trừng ông Hoàng, dằn từng tiếng:
- Ông đừng dọa tôi nữa, tôi không sợ đâu.
- Nghĩa là anh quyết bắt tôi?
- Phải.
- Tôi cho vài phút cuối cùng để suy nghĩ.
- Tôi đã suy nghĩ rồi. Không một lời nói đường mật nào, không một sức mạnh nào có thể lung lạc tôi được nữa. Lẽ ra tôi bắt ông đứng dậy, đặt hai tay lên đầu, nhưng vì nể ông già cả, tôi bằng lòng cho ông ngồi yên trên ghế. Song ông phải ngồi yên...
Nguyễn Chấn tiếp tục chĩa súng vào ngực ông Hoàng rồi đi lùi. Ông Hoàng không cần nhìn theo vì ông đã biết hắn sắp sửa làm gì. Cho dẫu ông không tiên đoán được ý định của hắn, ông cũng phải giả vờ hút xì-gà vì thái độ băng khoăn của ông sẽ có thể giúp Nguyễn Chấn lấy lại bình tĩnh.
Nguyễn Chấn vẫn tiếp tục đi lùi. Hắn đứng lại khi đụng giầy vào chân tủ buýp-phê. Hắn quay ngang người, mũi súng vẫn không rời mục phiêu.
Cái máy điện thoại màu hồng xinh xắn và ngon lành - cũng ngon lành như thân hình nảy nở của cô gái đang nằm mê man trên đất, mảnh voan quá mỏng càng làm rõ thêm sự trần truồng khêu gợi - trên mặt tủ buýp-phê, trong tầm tay của Nguyễn Chấn.
Ông Hoàng bỏ bàn tay cầm xì-gà sang bên. Nguyễn Chấn sừng sộ:
- Yêu cầu ông để tay trên đùi. Tôi không thích ông lợi dụng cơ hội tôi gọi điện thoại để lấy súng.
Ông Hoàng gạt tàn xuống xuống nền phòng láng bóng như sàn nhảy vũ trường:
- Khổ quá, tôi gạt tàn thuốc vào đĩa, anh cũng sợ. Thành ra tôi phải vứt tung tóe dưới đất. Anh yên tâm, tôi không rút súng đâu. Khi nào cần hạ anh, tôi sẽ liệu.
- Hừ, ông làm như thể có tài tung chưởng giết người, ông tổng giám đốc ơi, chưởng phong chỉ là sản phẩm của tiểu thuyết kiếm hiệp, nghĩa là không thể nào có.
Ông Hoàng không đáp. Nếu đáp, ông sẽ phải cải chính. "Chưởng phong" không hẳn là sản phẩm tưởng tượng của nhà văn Kim Dung, vì từ nhiều thế kỷ nay, nhiều võ sĩ Trung Hoa và Nhật Bản đã biết vận chân khí lên đầu ngón tay, ngón chân và miệng để đánh địch thủ trọng thương hoặc táng mạng trong khoảng xa. Chính điệp viên Văn Bình Z.28 cũng đã luyện tập được võ khí vô hình mà vô cùng lợi hại này.
Khoa học điệp báo đã áp dụng "chưởng phong" vào hoạt động nghề nghiệp. Sở Mật Vụ của ông Hoàng là một trong số các cơ quan điệp báo đi hàng đầu trong việc cơ khí hóa "chưởng phong". Nếu trong tiểu thuyết kiếm hiệp, con nhà võ chỉ vẫy cánh tay áo rộng hoặc chỉ ngón tay là đối phương ngã xụi, thì nhân viên của ông Hoàng cũng chỉ vung tay ra là triệt hạ được địch thủ võ trang tận răng trong vòng 5, 7 thước. Súng bắn hơi độc, bắn hơi hôn mê hoặc bắn tên thép nhọn được giấu gần nách, bóp mạnh bàn tay là viên đạn hoặc mũi tên bung ra. Ông Hoàng còn sai chế tạo võ khí giấu trong mặt nhẫn hoặc đồng hồ, mỗi khi giơ tay lên là Thần Chết xuất hiện.
Ông Hoàng đã mang theo trong người những võ khí tuyệt luân này nên coi khẩu súng S.W. và sức khỏe trai tráng của Nguyễn Chấn là trò đùa trẻ nít. Ông cười nhạt khi thấy hắn đặt ngón tay vào đĩa số điện thoại:
- Anh gọi cho thiếu tướng Sulivông phải không?
- Phải.
- Phiền anh nói là tôi có lời hỏi thăm.
- Sẵn lòng. Tuy nhiên, một lần nữa, tôi yêu cầu ông ngồi yên. Nhất là hai bàn tay...
- Anh cấm tôi hút thuốc?
- Xin ông cứ tiếp tục hút. Tôi chỉ cấm ông luồn tay vào trong áo vét-tông.
- Vậy lát nữa, tôi hút xong điếu này anh phải lấy điếu khác cất trong áo vét-tông cho tôi.
Mặt bừng bừng, Nguyễn Chấn áp tai vào ống nghe. Hắn nói luôn một hơi:
- Thưa, đây là Phạm Xuân...
Ông Hoàng không nghe được tiếng trả lời ở cuối đường dây. Song cũng như hồi nãy, ông chỉ quan tâm tới điếu xì-gà mới cháy một phần ba. Dường như ngoài khói thuốc xì-gà ra, ông chẳng nghĩ đến việc gì nữa.
Nguyễn Chấn liếng thoắng nói bằng tiếng Lào. Đối với người lịch lãm, từng sống trôi giạt khắp năm châu thì tiếng của một bộ lạc ăn thịt người ở tận xó rừng Nam-Mỹ xa xăm ông còn biết, huống hồ tiếng Lào, một xứ ở sát nách quê hương. Nguyễn Chấn đang báo cáo về việc bắt được ông và dường như người ở cuối đường dây không tin nên hắn giải thích lòng dòng mãi.
Một lúc sau, hắn nói bằng tiếng Việt:
- Ông Hoàng đang ngồi gần tôi. Nếu ông muốn, tôi có thể....
Trong điện thoại có tiếng gắt gỏng. Rồi Nguyễn Chấn nhích sang bên, nhường ống nghe cho ông Hoàng. Trước khi ông Hoàng cầm máy, hắn vội nhắc nhở:
- Yêu cầu ông nhớ giùm là khẩu súng của tôi luôn luôn ở sau lưng ông. Thiếu tướng Sulivông muốn trực tiếp nói chuyện với ông.
Ông Hoàng cười ròn rã khi nhận ra giọng nói quen thuộc của viên cựu trưởng ban Phản Gián quân đội hoàng gia Lào, hiện là chủ tịch Quốc Tế Đặc Vụ:
- Kính chào cụ tổng giám đốc.
- Không dám, kính chào thiếu tướng chủ tịch.
- Trời ơi, từ lâu tôi hằng ao ước được gặp cụ. Thật là dịp may ngàn năm một thuở. Tôi không dám tin là cụ sa cơ bị đàn em tôi bắt. Mà là cụ cố tình để bị bắt. Đúng hay sai, thưa cụ?
- Đúng.
- Nếu tôi không lầm, cụ muốn gặp mặt tôi để điều đình.
- Thiếu tướng không lầm chút nào. Tôi muốn giáp mặt thiếu tướng để xin chuộc lại bác sĩ Phạm Thiên.
- Tại sao cụ lại nghĩ là tôi chủ mưu bắt giữ Phạm Thiên?
- Sở tôi đã nắm được bằng chứng cụ thể. Trước khi đến đây, tôi đã biết chắc là thiếu tướng sẵn sàng chấp nhận điều đình.
- Vâng, tôi hoạt động trong khu vực do cụ kiểm soát, cụ làm thinh không can thiệp nên tôi rất cảm kích. Giờ đây, đến lượt tôi tỏ thái độ biết ơn. Như cụ đã biết, tôi không có thù hiềm với Phạm Thiên cũng như với tình báo D.I.A.. Chẳng qua vì thiếu tiền. Nếu cụ rộng rãi về tài chính, tôi sẽ xin trả Phạm Thiên cho cụ.
- Ông ra giá bao nhiêu?
- Để khi nào gặp gỡ, chúng tôi sẽ thảo luận tiện hơn.
- Nghĩa là khi nào?
- Cụ cho phép tôi được mở một dấu ngoặc. Cụ là ông trời con ở Nam Việt, cũng như ở Đông Nam Á, tôi chỉ là một tên chúa đảng hoạt động lén lút ngoài vòng luật pháp. Tôi thèm gặp cụ như đứa trẻ thèm mẹ về chợ, nhưng thưa cụ, vì điều kiện an ninh cá nhân, tôi không thể ló đầu ra. Dĩ nhiên, cụ sẽ nhân danh lãnh tụ một cơ quan điệp báo uy tín nhất nhì thế giới để đảm bảo an ninh cho tôi. Song tôi không dám chấp thuận. Vì lẽ còn D.I.A., còn một số cơ quan khác ngoài quyền kiểm soát của cụ đang ngày đêm rình rập sơ hở để kéo tôi vào rọ.
- Điều kiện?
- Trong vòng 24 giờ nữa, tôi sẽ liên lạc với cụ tại văn phòng công ty Điện Tử.
- Tôi muốn càng sớm càng hay. Vì tôi đã hẹn với D.I.A. Vì tình đồng nghiệp, ông không nên trì hoãn làm tôi mất mặt với họ.
- Hừ... nếu ông coi tôi là đồng nghiệp thì trước đây đã không ra lệnh cho đại tá Văn Bình chơi một vố đau đớn. Tôi phải vào tù, Sam Phoun bị giết, tổ chức của chúng tôi bị tan rã.
- Tôi không ngờ ông lại có quá nhiều tình cảm như vậy. Tuy nhiên, những việc đã xảy ra ở Vạn Tượng là do Văn Bình chủ động.
- Văn Bình đang đau nặng, phải không ông?
- Phải.
- Thảo nào ông "hạ sơn" hành động. Nếu Văn Bình không nằm liệt giường, tôi đã không được hân hạnh tiếp chuyện ông.
Giọng nói của Sulivông, chủ tịch Quốc Tế Đặc Vụ luôn luôn mềm mỏng, khả ái. Đang gọi "cụ", hắn dùng tiếng "ông". Và đang nói, hắn bỗng ngưng lại, cười khanh khách:
- À, cụ Hoàng ơi, giờ này nhân viên của cụ có ghi âm lời tôi nói hay không?
Ông Hoàng đáp:
- Như ông đã rõ, tôi đang dùng điện thoại của câu lạc bộ Ngũ Nhật Hội. Vấn đề ghi âm khó thể đặt ra. Cho dẫu nhân viên của tôi có ghi âm nữa cũng vô ích. Vì máy điện thoại này được gắn dụng cụ đảo âm. Vả lại, tôi ghi âm để làm gì?
- Cụ nói đúng. Hệ thống điện thoại của tôi được coi là khá an toàn. Nếu không, tôi đã chẳng dám trò chuyện tràng giang đại hải với cụ. Bây giờ cụ cho phép tôi cắt nhé?
- Vậy khi nào chúng ta gặp nhau?
- Phiên ông chờ tôi. Sáng mai, tôi sẽ đến. Lẽ ra tôi muốn đến sớm hơn, nhưng vì không có quyền lưu thông trong giờ giới nghiêm như ông.
- Ô, ông cứ khiêm nhượng mãi. Nếu không có giấy thật thì làm giấy giả.
- Tôi không dám.
- Đề nghị của thiếu tướng không thích hợp với thời khóa biểu của tôi. Vì trong vòng 5, 10 phút nữa, tôi phải ra khỏi câu lạc bộ.
- Trời ơi, cụ tưởng ra khỏi câu lạc bộ dễ lắm sao! Một mình Nguyễn Chấn đã có thể giữ cụ lại. Huống hồ tôi còn hàng tá nhân viên ở đó nữa.
- Tôi trả điện thoại cho Nguyễn Chấn để ông ra lệnh giữ tôi lại.
- Cụ đang ở thế yếu, già néo đứt giây cụ ơi.
- Thế yếu mà thành thế mạnh đấy ông ạ. Vì tôi đã bắt được một con tin quan trọng: Túy Vân. Tôi sẽ mang nàng về trụ sở và dùng huyết thanh sự thật khám phá ra những điều tôi muốn biết. Và tôi sẽ tìm ra nơi ông trú ngụ.
- Hừ, Túy Vân đang ở trong phòng với cụ, nhưng cụ quên nhắc đến khẩu súng của Nguyễn Chấn. Nếu cụ mở cửa, cụ sẽ thấy nhiều khẩu súng nửa đang chờ ngoài hành lang. Thôi, chào cụ.
- Thong thả... thiếu tướng chịu khó nghe thêm vài phút nữa...
Đứng bên, Nguyễn Chấn quát lớn:
- Yêu cầu cụ bỏ điện thoại xuống bàn. Và giơ hai tay lên. Từ phút này trở đi, tôi không nhân nhượng nữa.
Ông Hoàng cười ha hả, và từ từ đưa hai tay lên khỏi đầu. Cái bút máy nhỏ xíu chứa thuốc mê cực mạnh kêu xì một tiếng. Nguyễn Chấn đã quan sát kỹ lưỡng, song không thể ngờ rằng ông Hoàng chỉ cử động nhẹ là cái bút máy kỳ lạ đã tuột từ ống tay áo xuống bàn tay và nhả đạn trong nháy mắt.
Đến khi hắn phăng ra sự thật thì viên đạn đã bắn vào mặt. Hắn buông súng, ngã chúi vào ghế sa-lông. Ông Hoàng nhấc điện thoại lên, gằn giọng:
- Thiếu tướng có nghe thấy gì không?
Tiếng nói của Sulivông đượm vẻ căm hờn:
- Té ra cụ dằn mặt tôi. Này, tôi nói cho cụ biết, Sulivông này không chịu thua đâu.
Ông Hoàng khoan thai gác ống nói, rồi cúi xuống điểm huyệt cho cô gái tỉnh dậy. Nàng mở mắt, nhìn ông bằng dáng điệu ngơ ngác. Ông Hoàng chỉ khối thịt bất động của Nguyễn Chấn:
- Hắn đã chết. Từ nay, cô có thể yên tâm được rồi.
Ông Hoàng lấy cái áo choàng bằng vải dầy đưa cho cô gái, giọng thân mật như cha với con:
- Mặc vào kẻo lạnh.
Cô gái ngần ngừ một giây:
- Ông mang tôi đi đâu?
- Đi đâu tùy cô. Cô muốn xuất ngoại hoặc ở lại trong nước, tôi sẽ tận tình giúp đỡ. Về khoản tiền nong, cô khỏi lo. Cô sẽ có đầy đủ.
Nàng lấy bàn tay che mắt như sợ nhìn thấy sự thật phũ phàng:
- Thưa ông... tôi không dám.
Dường như đoán trước phản ứng bất nhất của cô gái nên ông Hoàng không lộ vẻ sửng sốt hoặc bực bội. Ông chỉ mỉm cười một cách binh thản.
Vừa khi ấy, chuông điện thoại reo. Ông Hoàng cầm máy, chìa cho cô gái:
- Thiếu tướng Sulivông gọi cô.
Cô gái khựng người:
- Thiếu tướng Sulivông gọi tôi? Trời ơi, tại sao cụ biết?
Cô gái hết nhin ông Hoàng đến nhìn máy điện thoại. Tiếng Sulivông từ máy vọng ra:
- Túy Vân phải không?
- Kìa, thiếu tướng Sulivông gọi. Cô trả lời đi.
Mặt tái mét như tàu lá, cô gái kắc đầy quầy quậy. Ông Hoàng bèn áp ống nghe vào tai. Tiếng Sulivông vẫn kêu vang:
- Túy Vân, Túy Vân phải không?
Ông Hoàng đáp:
- Không, tôi đây. Cô Túy Vân đang đứng bên.
Sulivông thở dài:
- Tôi chịu thua cụ rồi. Tôi xin chấp thuận những điều kiện của cụ.
Túy Vân bưng mặt khóc nức nở. Nghe tiếng khóc của nàng, Sulivông quát:
- Nín đi. Đừng lộn xộn.
Cô gái ghé miệng lại gần điện thoại:
- Xin thiếu tướng buông tha cho tôi.
Sulivông cười ha hả:
- Cô hãy nghe mạng lệnh của tôi, nếu không mẹ cô sẽ chết, cha cô sẽ chết.
Cô gái cuống cuồng:
- Vâng, em xin nghe... em xin nghe... thiếu tướng dạy gì em cũng xin nghe...
Ông Hoàng nói:
- Dọa nạt đàn bà như vậy không phải là trượng phu, thiếu tướng Sulivông ạ.
Sulivông đáp:
- Cụ hẳn đồng ý rằng trong nghề điệp báo cứu cánh biện minh cho phương tiện. Cứu cánh được coi là quan trọng trên hết. Túy Vân không phải là nhân viên tự nguyện của tôi. Nàng gia nhập Quốc Tế Đặc Vụ, trở thành vũ nữ thoát y vì bị tôi "săng ta". Nhờ nàng, tôi đã bắt được Phạm Thiên. Nhiều lần nàng muốn rời Tổ Chức khiến tôi phải đe dọa. Lần này, được cụ che chở, có thể nàng sẽ phản bội. Cho nên tôi phải nhắc nhở cho nàng biết là nếu nàng phản bội, mẹ nàng và cha nàng sẽ bị giết, đốt cháy ra than rồi vứt xuống ma huyệt hần Luang Prabang. Cụ Hoàng ơi, trong đời cụ, ít ra là hàng trăm lần cụ đã dùng lợi khí "săng ta" như tôi. Vì tôi không tin cụ là con người tình cảm thuần túy.
Ông Hoàng ngắt lời:
- Tôi còn nhiều công việc khác phải làm trong đêm nay, không còn thời giờ ở lại đây tri kỷ vụn với ông. Tôi chỉ cần biết: bao giờ ông trả Phạm Thiên? Bao nhiêu tiền? Thể thức trả Phạm Thiên cũng như thể thức trả tiền ra sao?
- Thưa, cụ đã hỏi, tôi cũng xin đáp ngay. Giá tiền chuộc bác sĩ Phạm Thiên là 20 triệu đô la.
- 20 triệu một đầu người. Ông điên nặng rồi.
- Tôi chẳng điên chút nào cả. Tôi vẫn còn sáng suốt, cụ ạ. Sáng suốt không bằng cụ, nhưng ít ra cũng không bị cụ lôi vào xiếc. Thưa cụ tổng giám đốc, 20 triệu đô la là một số tiền quá lớn đối với tư nhân, nhưng chỉ là muối bỏ biển đối với một tổ chức điệp báo quốc tế như Sở Mật Vụ do cụ điều khiển. Vả lại, giá trị của món hàng còn lớn gấp chục, gấp trăm lần số tiền tôi đòi, cụ ạ. Cụ thử nghĩ coi, trên thế giới hiện nay còn bộ óc siêu thức học nào cự phách hơn bộ óc của Phạm Thiên không? Nếu bác sĩ Von Braun là nhân viên số một của ngành hỏa tiển thì bác sĩ Phạm Thiên là nhân viên số một của ngành siêu thức học.
- Đồng ý với ông là Phạm Thiên rất quý báu. 20 triệu chứ nhiều hơn cũng chưa xứng. Nhưng ông đừng quên rằng tổ chức của ông đang hoạt động trên vùng đất của tôi, nếu ông không biết điều, bắt buộc tôi phải nặng tay...
- Hừ... cụ tịch thu cơ sở tài chính của tôi là cùng... Cho dẫu mất hết để đổi lấy Phạm Thiên tôi vẫn còn lợi. Vì thưa cụ, tài sản của tôi tại Sàigòn chỉ độ hai triệu đô la, trong khi Phạm Thiên trị giá những hai chục triệu. Đem bán cho Smerch hoặc Quốc Tế Tình Báo Sở, tôi có thể đòi gấp rưỡi. Nhưng thưa cụ, giữa họ và cụ, tôi quý cụ hơn, thà bán cho cụ lấy 20 triệu còn hơn bán cho họ lấy 30 triệu đô la...
- Đúng 20 triệu, ông không bớt?
- Thưa cụ, không lẽ giữa cụ và tôi lại mặc cả như hàng tôm hàng cá... Tuy nhiên, để giữ cảm tình, tôi xin đề nghị bớt 10 phần trăm. Vị chi trừ 2 triệu, còn 18 triệu. Đó là giá cuối cùng, tôi không thể nào bớt thêm nữa.
- Ông bắt ép tôi. Hiện nay tôi không còn con đường nào khác. Vâng, tôi đành chịu giá cắt cổ này. Bao giờ ông giao hàng?
- Cụ đã biết số trương mục của tôi tại Thụy Sĩ. Sau khi cụ chuyển tiền, tôi sẽ giao trả Phạm Thiên.
- Nghĩa là ông chắc lép với cả tôi?
- Xin cụ tha lỗi. Đó là thủ tục bất di bất dịch của việc bắt cóc... chuộc tiền.
- Thủ tục bất di bất dịch của việc bằt cóc chuộc tiền là tiền trao cháo múc. Ông không tin tôi thì ngược lại, tôi cũng không thể tin ông.
- Vậy thì cuộc điều đình này phải chấm dứt.
- Tùy ông. Bắt đầu từ phút này, tôi sẽ ra lệnh cho nhân viên an ninh tăng cường canh phòng nhà ga, phi cảng, bến tàu và biên giới. Trừ phi ông mọc cánh biến thành chim mới thoát khỏi Việt Nam.
- Tôi sẽ hạ sát Phạm Thiên.
- Ông sẽ mất 18 triệu đô la. Tính mạng của ông sẽ bị đe dọa thường xuyên. Cơ sở Quốc Tế Đặc Vụ sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
- Cụ gớm thật!
- Bởi vì ông bắt tôi nắm đằng lưỡi nên miễn cưỡng tôi phải đòi nắm đằng cán. Thật ra tôi chỉ muốn thương thuyết ổn thỏa, ông có tiền, còn tôi có Phạm Thiên.
- Chừng nào cụ gom đủ 18 triệu?
- Ông cần chi phiếu hay tiền mặt?
- Tiền mặt tiện hơn. Xin cụ cho bạc trăm.
- Số tiền 18 triệu bằng bạc trăm phải đựng một cái rương lớn. Về chi phiếu thì trong vòng một giờ tôi có thể xoay ra. Nhưng còn tiền mặt... Hẳn ông đã biết là trương mục của tôi có sẳn hàng trăm triệu đô la.
- Vâng. Nhưng thưa cụ... đã nghi nhau thì cũng nên nghi cho trót. Tôi phải mất ít nhất ba ngày mới cử người đến ngân hàng của cụ ở Thụy Sĩ được. Trong khi đó, cụ có thể đánh điện cho họ... Cho nên, tôi xin mạn phép đề nghị là cụ thu thập đủ số tiền, rồi hẹn tôi đến một địa điểm nào đó... tiền trao cháo múc.
Ông Hoàng cười:
- Ông không sợ tôi lật lọng lừa bắt hay sao?
Sulivông cũng cười trong điện thoại:
- Đường đường cụ là tổng giám đốc một cơ quan điệp báo hữu danh trên hoàn vũ. Vì uy tín chung, và nhất là danh dự cá nhân, cụ không thể trở mặt như vậy được. Nếu cụ không giữ lời hứa, quần hùng trong đám giang hồ sẽ không còn tin cụ nữa. Bởi vậy, tôi không sợ.
- Nhưng nếu ông không giữ lời hứa...
- Tôi chẳng dại gì hành động ngu xuẩn như vậy. Nghề làm ăn phải trọng chữ tín để tính chuyện về lâu về dài, phải không, thưa cụ?
- Phải. Trở lại vấn đề tiền chuộc, tôi yêu cầu ông chờ vài ba ngày. Khi nào xong, tôi sẽ tin ông biết.
- Vâng. Xin cụ liên lạc với tôi trên làn sóng 9 kilô-xích vào hồi 12 giờ trưa hoặc 12 giờ đêm mỗi ngày. Tôi chờ cụ đúng 72 giờ đồng hồ. Quá thời hạn ấy, nếu cụ không lên tiếng có nghĩa là cắt đứt thương thuyết.
- Được. Tôi hy vọng có thể lên tiếng sớm hơn thời hạn 72 giờ. Bây giờ tôi muốn xuống dưới nhà để về trụ sở. Nếu không có gì trở ngại, phiền ông ra lệnh cho cô Túy Vân kiếm cho tôi một chiếc xe hơi và cả tài xế.
- Hân hạnh. Được chở cụ tổng giám đốc trên xe là hân hạnh lớn cho tôi. Cụ quen dùng xe hơi bọc sắt, gắn kiếng chống đạn, ống nhún dầu, máy điều hòa khí hậu mát rợi và thơm tho, không biết xe hơi cà tàng của tôi có làm cụ vừa ý được không?
- Không sao.
- Vậy yêu cầu cụ gác điện thoại. Tôi sẽ gọi ngay cho nhân viên an ninh của tôi trong câu lạc bộ. Trong vòng 5 phút nữa, họ sẽ gõ cửa phòng. Hai nhân viên thân tín của tôi sẽ hộ tống cụ về trụ sở. Cụ đừng nên hỏi tỉ mỉ vì họ chẳng biết gì đâu. Họ cũng không biết tôi là thiếu tướng Sulivông nữa. Vì họ là đàn em của Nguyễn Chấn.
- Ông muốn tôi thả họ về hay giữ lại?
- Cụ quả là lãnh tụ điệp báo siêu phàm. Cụ đã đọc được ruột gan của tôi. Đặt cụ vào địa vị tôi, cụ sẽ xử trí ra sao?
- Ông muốn gì, tôi xin thỏa mãn. Tuy nhiên, xin báo ông biết là tôi chỉ có thể giam giữ chứ không thể hạ sát họ.
- Vâng. Xin cụ giam giữ họ tại một nơi kín đào. Sau khi công việc hoàn tất cụ hãy thả ra.
- Đồng ý.
- Riêng về cô Túy Vân, xin cụ đối xử tử tế. Nếu không có Túy Vân, tôi không tin là Phạm Thiên chịu về. Thôi, tôi xin chào cụ, và kính chúc cụ ngủ ngon đêm nay.
Ông Hoàng mỉm cười, gác ống nói, vớ lấy điếu xì-gà còn cháy đặt trên mép bàn.
Túy Vân ngồi khép nép trên đi-văng như cô con gái nhà lành, hàm răng đập vào nhau lập cập như thể bị cảm hàn. Dường như nàng muốn nói nhưng lưỡi bị líu lại.
Đúng 5 phút sau, có tiếng người gõ cửa. Ông Hoàng mở ra. Hai gã đàn ông to lớn đứng sừng sững trên ngưỡng cửa. Thấy ông Hoàng, họ cúi đầu chào cung kính.
Một người nói:
- Kính mời cụ xuống xe.
Ông Hoàng ra hiệu bằng mắt cho Túy Vân. Nàng đứng dậy, lẽo đẽo theo ông ra cửa. Hai gã cận vệ tránh sang bên. Sự kính nể của họ đối với ông Hoàng có vẻ thành thật, không giả tạo.
Đèn bên ngoài vẫn sáng trưng. Hồi nãy vắng tanh vắng ngắt thì giờ đây đông đúc và ồn ào. Toàn đàn bà là đàn bà. Hầu hết đều đẹp. Không phải vẻ đẹp tha thướt, ẻo lả của giai nhân trong tranh, mà là vẻ đẹp sỗ sàng, căng cứng và bốc lửa. Đặc biệt hầu hết đều khỏa thân. Trên người họ chỉ có tấm áo voan mỏng dính, loại áo choàng không cót che thân mà là phô bầy những bí mật khêu gợi của thân thể. Thêm vào đó là những ngôi sao nhỏ xíu bằng giấy kim tuyến sặc sỡ, thay cho quần áo. Mỗi cô gái có 3 ngôi sao như vậy. Ngôi sao lớn nhất chỉ bằng cái mặt đồng hồ đeo tay Oméga loại đàn ông...
Một toán đàn bà khỏa thân từ cuối hành lang đi tới, trò chuyện huyên thiên. Thấy ông Hoàng, họ dừng lại, nhìn từ đầu xuống chân rồi bấm nhau cười.
Một trong hai gã cận vệ quắc mắt:
- Các cô làm gì thế? Có đi ngay không?
Tiếng nói của gã cận vệ như cây roi quất vào mặt các cô gái. Cả bọn đang cười vội cúi xuống rồi lặng lẽ bước rảo.
Ông Hoàng hỏi:
- Họ là vũ nữ của câu lạc bộ phải không các ông?
Một gã đáp:
- Phải. Vũ nữ hạng xoàng, chứ không nổi tiếng như cô Túy Vân. Ngoài ra họ còn kiêm thêm nhiều nghề khác nữa. Nếu cụ muốn....
Ông Hoàng lắc đầu:
- Cám ơn. Tôi đã quá cái tuổi rung cảm từ lâu.
- Xin lỗi cụ. Sống ở đây nên tôi quen miệng nói bậy.
Túy Vân đi sau cùng. Nàng nhếch mép cười nửa rí rỏm, nửa bí mật khi nghe ông Hoàng nói chuyện với hai gã cận vệ.
Bốn người rẽ sang trái. Một gã cận vệ bấm nút, bức tường đối diện nứt ra làm hai, bên trong là thang máy. Cửa thang máy từ từ mở ra, ông Hoàng bước vào.
Trong nháy mắt, thang máy đã tụt xuống mặt đất.
Ông Hoàng vẫn ung dung hút xì-gà. Ông biết là bọn cận vệ luôn luôn nhìn trộm ông. Không cần ngoảnh ra sau, ông cũng biết là Túy Vân luôn luôn quan sát ông bằng mắt. Và ông khám phá ra lý do của sự băn khoăn ấy.
Gió khuya quạt nhè nhẹ vào mặt ông Hoàng. Sau những phút ở phòng lạnh, thở không khí khô rát, ông tổng giám đốc cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái.
Miột tên cận vệ nhìn quanh quất, giọng kinh ngạc:
- Quái, bọn bẹt-giê đi đâu cả rồi?
Ông Hoàng đáp:
- Ồ, chúng đang ngủ. Đánh thức chúng làm gì, tội nghiệp!
Một tên quay lại:
- Cụ đã giết chúng?
Ông Hoàng cười:
- Không đâu, hai anh yên tâm.
Tên thứ hai ngó ông Hoàng bằng vẻ mặt buồn rười rượi.
Ông Hoàng vỗ vai hắn:
- Anh thích chó lắm phải không?
Hắn gật đầu:
- Phải. Tôi đã nuôi chúng từ khi chúng mở mắt.
- Vậy hả? Có hai con bẹt-giê khác còn thức, để tôi gọi chúng đến cho vui.
Ông Hoàng nạng cái síp-lê siêu thanh lên thổi. Hai gã cận vệ không nghe thấy tiếng còi huýt. Nhưng cặp đực cái Tôsa của ông Hoàng lại nghe thấy rõ mồn một. Siêu thanh từ cái síp-lê đặc biệt phát ra thành nhiều tiếng dài ngắn xen kẽ, được lọc qua cái mặt nạ cao su của chó, là những hiệu lệnh quen thuộc đối với cặp bẹt-giê Nhật bách chiến bách thắng và khôn hơn người.
Từ nãy đến giờ, chúng nằm bẹp trên đất chờ đợi. Nghe tiếng gọi của chủ nhân, chúng vùng dậy, và nhanh như chớp nhoáng, chúng nhảy vọt qua bụi rậm um tùm đến trước mặt ông Hoàng phủ phục xuống một cách ngoan ngoãn và hiền hậu.
Cả hai tên cận vệ đều giật mình. Túy Vân bàng hoàng trong giây phút, phải vịn vào lan can để khỏi ngã.
Một tên cận vệ kêu lên:
- Trời ơi, bẹt-giê!
Ông Hoàng xoa đầu cặp chó:
- Phải, bẹt-giê của tôi. Nào, xe hơi ở đâu, cho tôi lên.
- Thưa cụ... hai con bẹt-giê này có cắn không?
- Hừ... chó thường cũng cắn huống hồ bẹt-giê đặc biệt. Nhưng cặp chó Tôsa của tôi chỉ cắn những ai chống lại chủ chúng. Báo cho hai anh biết, chúng chỉ cắn nhẹ một miếng là nát cuống họng. Từ trước đến nay, chưa ai địch nổi chúng.
- Thưa... chúng tôi đâu dám. Lệnh trên dặn chúng tôi lái xe đưa cụ và tuyệt đối vâng theo lời cụ.
Hai con Tôsa đứng dậy ve vẩy đuôi. Đèn nhà xe vừa bật sáng. Một tên cận vệ chỉ chiếc Mercédès 280 SE sơn đen, dài ngoằng, bóng loáng, nằm chềnh ềnh giữa hai cái xe đua Fiat kiểu nhỏ sơn trắng.
- Mời cụ lên xe này.
Ông Hoàng chưa trèo lên mặc dầu tên cận vệ đã cung kính mở rộng cửa sau. Ông lẳng lặng hút xì-gà và nhìn cặp chó chạy lăng xăng quanh xe. Một phút sau, chúng quay lại, ngoạm tay ông Hoàng, dìu lên xe.
Một tên cận vệ buột miệng:
- Chà, cặp chó khôn quá!
Hắn vừa dứt lời thì vội kêu lớn:
- Chó cắn... thưa cụ... chó cắn!
Như tuân theo một mệnh lệnh điện tử, hai con chó Tôsa cùng ngoạm vào mắt cá chân của bọn cận vệ. Hai gã đàn ông to lớn đứng im như phỗng đá, sợ cử động sẽ bị chó Tôsa cắn què. Ông Hoàng thản nhiên ngồi xuống nệm xe Mercédès êm ái và mát rợi. Một tên cận vệ run rẩy:
- Cụ ơi... cụ cứu chúng tôi với!
Tên thứ hai nói như khóc:
- Tôi lạy cụ.... Cụ ra lệnh cho chúng đi. Trời ơi, nó đang ngoạm sâu hơn nữa.
Ông Hoàng rút điếu xì-gà ra khỏi miệng:
- Chẳng sao cả. Sở dĩ chúng nó ngoạm chân các anh là để bảo vệ an ninh cho tôi.
- Thưa cụ... chúng tôi đâu dám xúc phạm đến cụ.
- Ấy, chúng nó không nghe được tiếng người nên thường lầm lẫn. Chúng nó ngoạm chân là để yêu cầu các anh cất bỏ súng lục trong túi áo.
Một tên cận vệ tái mặt:
- Khiếp thật! Đeo súng trong người mà chó cũng biết! Vâng, thưa cụ, chúng tôi xin bỏ súng. Súng này được dùng để hộ vệ cụ, xin cụ hiểu cho.
Nói đoạn hắn cho tay vào trong áo, rút khẩu Luger đen sì dưới nách, ném xuống đất. Ngay khi ấy, con chó Tôsa đực rời mõm khỏi mắt cá chân của hắn. Tên thứ hai riu ríu bắt chước. Nhưng hắn bỗng thét lên:
- Nó cắn tôi, nó cắn tôi... tôi chết mất!
Ông Hoàng cười:
- Anh nhút nhát quá. Nó có cắn anh đâu. Chẳng qua nó ngoạm sâu hơn vì anh vừa có cử chỉ khiếm nhã đối với chủ nó....
Hắn rên rỉ:
- Thưa cụ... tôi đâu dám.
- Như tôi đã nói, loài chó không nghe được tiếng người, trừ một số khẩu lệnh của chủ, nên chúng nó chỉ dùng tai và mắt để tìm hiểu. Lẽ ra phải ném khẩu súng một cách nhẹ nhàng như bạn anh, anh lại giáng thật mạnh xuống nền gạch. Con Tôsa của tôi tưởng lầm anh định khiêu khích tôi...
- Thưa cụ... nó đang ngoạm sâu hơn nữa. Xin cụ ra lệnh cho nó.
Ông Hoàng vuốt nhẹ trên lưng con Tôsa. Kỳ lạ thay, con chó nhả ngay mắt cá chân của tên cận vệ. Được giải thoát, tên cận vệ lắp bắp:
- Tôi xin cám ơn cụ.
Con Tôsa lại cắn gấu quần hắn. Hắn vội cầu cứu ông tổng giám đốc Sở Mật Vụ lần nữa. Ông Hoàng vỗ nhẹ vai tên cận vệ:
- Chẳng sao cả. Anh chịu khó chắp tay xin lỗi là nó buông ra ngay.
Tên cận vệ tru tréo:
- Trời ơi, cụ bắt người phải xin lỗi chó hay sao?
- Ồ, vì anh khẩn khoản vật nài, tôi mới giúp anh. Xin lỗi hay không là quyền của anh, tôi không can thiệp tới.
- Xin cụ ra lệnh cho nó thả tôi ra.
- Con Tôsa của tôi đã được dậy quen như vậy từ lâu, tôi không thể ra lệnh ngược lại.
- Cụ ơi.... nó sắp cắn đến thịt tôi rồi. Cụ cứu tôi với, cụ ơi... khổ quá....
- Anh đã bằng lòng xin lỗi con Tôsa chưa?
- Thưa cụ, tôi xin bằng lòng.
- Vậy anh cúi đầu xuống, xá nó ba cái.
Nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, tên cận vệ phải làm y lời ông Hoàng. Sau đó, con Tôsa tinh quái mới chịu buông gấu quần tên cận vệ, và nhảy tọt lên xe. Ông Hoàng ngồi giữa, hai con chó Nhật chồm hỗm hai bên.
Một tên cất tiếng hỏi:
- Thưa cụ, đi đâu?
Ông Hoàng vừa nhắm mắt, vừa đáp:
- Đường Ngô Đức Kế.
Chiếc 280 SE nổ máy êm như được lót tên nệm bông. Xe đã chạy khỏi ga-ra mà người ngồi trên vẫn tưởng như động cơ chưa nổ. Máy điều hòa mới mở tỏa khắp xe một khí lạng thoải mái. Ông Hoàng dựa đầu vào thành ghế:
- Bây giờ tôi cần ngủ một lát. Khi nào đến nơi, các anh gọi tôi dậy.
Cả hai tên cận vệ trố mắt nhìn nhau. Đêm khuya, đường phố vắng vẻ, chiếc Mercédès khổng lồ này chỉ cần 5 phút để chạy từ Trương Minh Giảng về Ngô Đức Kế. Ngủ 5 phút là nghĩa lý gì? Đối với người có biệt tài về ngủ, thì cũng mất mấy phút trằn trọc. Đa số con người trên thế giới phải mất hàng chục phút để tìm giấc ngủ. Vậy mà ông già tổng giám đốc ốm o lại chỉ cần 5 phút để tìm giấc ngủ và tỉnh dậy! Hai tên cận vệ trố mắt nhìn nhau vì chúng tưởng ông Hoàng mắc bệnh lẩm cẩm. Tuy vậy, chúng không dám hé môi.
Vì bốn con mắt sáng quắc như đèn điện đang nhìn chúng chằm chằm. Cặp chó Tôsa trung thành đang canh phòng cho chủ nhân ngủ. Võ thuật và khí giới đã trở thành vô ích đối với cặp chó Tôsa bách chiến bách thắng.
Ông Hoàng đã bắt đầu ngáy. Ông ngáy nhè nhẹ và rụt rè như đàn bà. Nếu coi đồng hồ, hai tên cận vệ sẽ thấy là từ lúc ông dứt tiếng nói đến lúc ông ngủ say, cây kim phút chỉ mới chạy được nửa vòng. Nghĩa là ông Hoàng chỉ cần 30 giây đồng hồ.
Về tài ngủ nhanh, ông Hoàng được liệt vào bảng vàng vô địch. Sở dĩ ông làm việc ngày đêm mà không kiệt sức vì thỉnh thoảng ông ngủ ngồi trên ghế độ 5, 10 phút. Không riêng gì ông, hầu hết các lãnh tụ gián điệp và điệp viên thượng thặng trên thế giới đều có biệt tài ngủ nhanh thiên bẩm như ông. Ngiều người chỉ cần nằm xuống là ngủ, và đúng thời khắc đã định, một hồi chuông vô hình reo vang trong óc đánh thức dậy. Nghiên cứu hiện tượng ngủ nhanh, dậy đúng từng phút này, các nhà khoa học cho rằng lãnh tụ gián điệp hoặc điệp viên thượng thặng thường có bộ óc phi phàm, nên có thể sai khiến cơ thể dễ dàng.
Bình thường ông Hoàng ngủ rất nhanh, trằn trọc nhiều nhất là vài ba phút, nhưng cũng có nhiều khi ông không tài nào ngủ được. Nhiều khi ông nằm chong mắt suốt đêm mặc dầu đã uống thuốc ngủ hoặc thuốc an thần. Có khi ông mất ngủ cả tháng. Rồi sau đó ông lấy lại giấc ngủ như cũ. Sở dĩ ông mất ngủ như vậy là vì thần kinh bị căng thẳng cực độ, nếu là người thường thì đã phát điên phải vào dưỡng trí viện.
Ông Hoàng đã bắt đầu ngáy.
Bệnh ngủ thần tốc của ông Hoàng đã lây sang Túy Vân. Nàng ngồi xép trong góc. Từ lúc ra khỏi phòng trên lầu đến giờ, ông Hoàng dường như cố tình quên bẵng có nàng đi theo. Ông Hoàng vô tình, hay dụng ý, nàng không biết.
Thái độ lãnh đạm của ông Hoàng làm nàng khó chịu. Tuy nhiên, nàng lại mỉm cười. Cũng như nhiều lần trước, nụ cười của nàng có vẻ kiêu ngạo và kỳ quặc.
Chiếc Mercédès lộng lẫy đã phóng ra đường Trương Minh Giảng. Ông Hoàng đã ngủ say. Hai tên cận vệ ngồi yên lặng ở băng trước. Cặp chó Tôsa dùng tấm thân tròn lẳn để che kín ông Hoàng, dường như sợ có ai lén bắn xuyên qua cửa kiếng dầy.
Đèn trong xe không được mở sáng nên khi xe phóng ra trụ đèn đường Túy Vân mới nhận ra gương mặt trầm tĩnh và phúc hậu của ông tổng giám đốc Sở Mật Vụ. Ông Hoàng ngồi cùng xe với nàng, và chỉ cách nàng trong gang tấc, nàng có thể đụng vào quần áo ông, hà hơi nóng vào mặt ông, hoặc nhổ một sợi tóc bạc trên đầu ông, vậy mà nàng lại có cảm tưởng rằng tất cả chỉ là ảo mộng.
Nàng rùng mình. Một niềm sợ sệt không tên chạy dọc theo xương sống nàng.
Nàng vội lắc đầu xua đuổi. Nàng luồn nhẹ bàn tay vào cái ví da. Ngón tay nàng chạm vào thỏi son Elizabeth Arden. Bề ngoài, nó là thỏi son thông thường của phụ nữ làm đẹp. Nhưng bên trong nó lại được dùng vào việc khác. Muốn chế ra nó, người ta phải tiêu vốn hàng vạn đô la, chứ không chỉ bán mấy trăm bạc một ống như son đàn bà thứ thật.
Đầu thỏi son có cái nút nhỏ. Nhỏ bằng nửa cái nút đổi ngày và lên giây thiều của đồng hồ Oméga. Nàng bấm nhè nhẹ... nhè nhẹ...
Tiếng ngáy của ông Hoàng mỗi lúc một lớn. Túy Vân đã khôi phục được sự bình tĩnh thường nhật. Làm nghề múa nhảy cởi quần áo trước mặt hàng chục, hàng trăm đàn ông như nàng, phải biết chế ngự cảm xúc, luôn luôn biết cách bình tĩnh. Nàng không còn bối rối và sợ sệt như trước đó một phút nửa.
Chiếc Mercédès SE tiếp tục phóng nhanh về trung tâm thành phố ngủ say.
Chú thích:
1 Khẩu súng ngắn đầu tiên của hãng Smith and Wesson ra đời năm 1857.
2 Kiểu S.W. 1954 khá xinh xắn, được sản xuất năm 1954 và ngưng sản xuất năm 1963. Hiện nay, hãng S.W. sản xuất một loại1954 cải tiến. Có cả thảy 69 kiểu súng ngắn S.W., tuy nhiên chỉ có 3 kiểu bắn đạn bì, kỳ dư đều bắn đạn viên theo kiểu ru-lô. Kiểu bắn đạn bì đầu tiên của hãng S.W. được sản xuất vào năm 1913.