Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Quang Nguyen
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 266 / 35
Cập nhật: 2020-07-19 20:14:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 - Tấm Hình Bí Mật.2
-von phải dồn hết can đảm vào hai chân, nếu không nàng đã té xỉu. Mắt nàng rưng rưng. Nàng muốn khóc òa để bộc lộ sự xúc cảm thường tình của phụ nữ.
Nhưng cánh cửa sắt của tòa biệt thự rêu phong gần trường bay Tân sơn Nhất đã mở và đóng chặt bảng điện. Y-von lặng lẽ bước ra phòng ngoài. Rồi bỗng nhiên, vạn vật biến thành khói. Y-von không còn thấy gì nữa....
Nàng mở choàng mắt.
Bên cạnh, vẫn người nữ y tá hồi nãy. Y-von cảm thấy mỏi mệt. Chất thuốc mê còn đọng lại trong cơ thể làm nàng chập chờn nửa mê nửa tỉnh.
Nàng cất tiếng, rụt rè:
- Tôi được phép hút thuốc lá không?
Người nữ điều dưỡng lễ phép:
- Thưa bà. được. Bà dùng thuốc gì, em đi lấy!
- Nếu có thể, xin cô gói Kent.
Người y tá rón rén đi ra. Quay mặt sang bên, Y-von tình cờ để ý đến cái ví cầm tay bằng da cá sấu của thiếu phụ. Có lẽ thiếu phụ vừa lục xắc tìm son môi nên miệng xắc mở toang.
Cái ví tay tuyệt đẹp này nằm trong tầm tay Y-von. Một ý nghĩ táo bạo nổi dậy trong óc nàng Nàng chỉ với tay là lấy được xắc. Lục xắc người lạ là điều xấu, không người đàn bà tự trọng nào làm. Song Y-von là điệp viên, nghĩa là người chuyên môn lục lọi đời tư của thiên hạ. Đối với nàng như thế là thông thường, và đôi khi còn cần thiết nữa....
Và biết đâu cái xắc cá sấu ấy đựng một khẩu súng xinh xẻo, sẽ giúp nàng chuyển bại thành thắng.
Y-von nhích người về phía bàn đêm, trên đó dược đặt ngay ngắn cái ví tay. Phần vụng về, phần hấp tấp, Y-von lóng cóng hụt tay làm đồ vật trong xắc bắn rơi tung tóe..
Trong số những món đồ vặt vãnh, nàng nhận ra một tấm hình lớn bằng bàn tay. Có lẽ là ảnh mới rửa, còn láng bóng.
Y-von có cảm giác nền nhà nứt chẻ làm đôi. Và giường nàng nằm xập tụt xuống vực sâu thăm thẳm.
Vì trong hình, nàng thấy một đôi nam nữ.
Mạch máu Y-von sôi sục. Người đàn bà có vóc dáng tuyệt đẹp. Sở dĩ những đường cong hiện ra lồ lộ vì trên mình thiếu phụ trẻ măng và đẹp đẽ này không có một mảnh vải nào. Chỉ nhìn thoáng qua, Y-von biết bức ảnh được chụp trong phòng kín.
Thiếu phụ nằm nghiêng, má kề má người đàn ông. Và người đàn ông có những nét thân thuộc đối với Y-von, nên không cần quan sát lâu, nàng đã biết.
Luồng hơi nóng phừng phựt bốc lên trong tim nàng. Nàng không hiểu nhiệt độ ghê gớm ấy ở đâu ra. Rồi cơn ghen ồ ạt kéo đến như giông tố. Trong phút chốc, nàng cảm thấy hai bàn tay nhỏ bé và yếu đuối của nàng chứa đựng một sức mạnh phi thường, đủ bóp bẹp cái giường sắt.
Thật Y-von không ngờ! Nàng không ngờ sự hy sinh cao cả của nàng đã được đền đáp bằng sự phản bội. Nàng rít lên căm hờn:
- Trời ơi!
Y-von đau nhói ở bụng. Dường như vết khâu bị đứt chỉ. Bồ hôi lạnh vã ra như tắm.
Người nữ điều dưỡng chạy vào. Thấy đồ vật rơi ngổn ngang, thiếu phụ mỉm cười bí mật. Thiếu phụ gỡ tấm ảnh khỏi tay Y-von và ngọt ngào nói:
- Em xin lỗi bà.
Y-von quắc mắt:
- Có ai ở đây không? Tôi cần gặp ông AIen hoặc ông Fu-Chun. Gặp ngay bây giờ.
Ngưòi nữ điều dưỡng lấy khăn mặt lau trán cho Y-von, giọng thân mật:
- Bà muốn gặp ông Fu-Chun về việc gì?
Y-von thở hổn hển:
- Việc cần. Cần lắm.
Như màn kịch được sắp sẵn từ trước, với những tài tử được xuất hiện trên sân khấu theo giờ giấc nhất định, Fu-Chun ung dung bước vào.
Hắn nghiêng đầu khả ái:
- Tôi đây. Chào bà.
Máu ghen tiếp tục réo sôi trong huyết quản. Y-von quên hết. Nàng quên những lời căn dặn thân thiết của ông Hoàng. Nàng quên hẳn chữ ký bằng mực xanh tươi của nàng trên tờ cam kết trung thành với Sở, cam kết không đầu hàng kẻ thù trong mọi trường hợp, dầu phải hy sinh đến tính mạng.
Nàng quên cả khuôn mặt bầu bĩnh của bé Hồng mà nàng hy vọng nuôi dưỡng thành người. Nàng quên là đã tình nguyện lao đầu vào điệp vụ hiểm nghèo này hầu tạo cơ hội cho nó học hành đến nơi đến chốn.
Trong óc nàng, chỉ còn lại một hình ảnh bẩn thỉu và đê tiện. Hình ảnh người ấy. Nàng đã dâng trọn tâm hồn và thể xác cho người ấy, với niềm mong đợi chân thành và tha thiết. Nguời ấy đã hứa thủy chung như nhất, nếu không thủy chung được mãi, thì cũng phải thủy chung đến khi nàng thở hơi cuối cùng.
Ai đời nàng còn sống sờ sờ, nàng vừa đem tính mạng đổi lấy sự tự do của chàng, thì...
Y-von bưng mặt khóc rưng rức. Fu-Chun giả vờ đăm chiêu nhìn nàng. Kế hoạch thâm độc của hắn đã thành công. Sự ghen tuông nông nổi của nàng đang giúp hắn vén bức màn bí mật.
Y-von ngưng tiếng khóc. Nàng biết nàng không còn sống được bao lâu nữa. Nhưng nàng coi cái chết nhẹ như lông hồng. Điều quan trọng nhất đối với nàng là trả thù. A ha, nàng sẽ mượn tay Fu-Chun. Nàng sẽ tỏ cho người ta biết nàng không mù quáng, không ngu dại.
Fu-Chun cúi xuống:
- Bà mời tôi đến có việc gì?
Y-von đáp, như trong cơn mơ:
- Để nói một chuyện tâm tình...
Fu-Chun đáp:
- Mời bà nói, tôi sẵn sàng nghe...
Hắn đặt gót giày lên cái nút nhỏ trên mặt đất.
Một cái máy ghi âm tối tân sẽ thu hết những tiếng động trong phòng.
Y-von nói, giọng đầy căm tức:
- Tôi định giấu ông, nhưng giờ đây tôi không dại gì giấu nữa. Người ta đã phỉnh gạt tôi một cách hèn hạ. Tôi không thể cao thượng như vậy được mãi. Đây này, ông hãy nghe tôi...
Nàng nghỉ nói để thở dốc. Nàng có cảm tưởng là tim nàng đang đứng lại.
Fu-Chun nắm tay nàng:
- Tôi hiểu bà lắm. Tôi ái ngại cho hoàn cảnh của bà. Bà cứ nói đi, tôi xin hứa giúp. Tôi không nuốt lời hứa như người ta đâu.
- Vâng.. Cám ơn ông... Sự thật như thế này... Tôi không phải là Nancy...không phải là cô gái nuốt lửa Nancy, nhân viên điệp báo Sô-viết RU...ỏng Fu-Chun, ông nghe rõ chưa?
- Nghe rồi. Bà nói nữa đi...
Fu-Chun lừ mắt nhìn người nữ điều dưỡng. Cánh cửa phòng được đóng nhẹ.
Từ trắng bệch, da mặt Y-von đôi dần ra đỏ. Mắt Y-von nửa nhắm, nửa mở, như mắt bệnh nhân bị tiêm ma túy. Nàng nói bằng giọng thụ động, trầm trầm, đều đều, giọng quái đản của người bị đồng thiếp đang tường thuật những cuộc gặp gỡ dưới âm ty với lũ cô hồn đói rét. Nàng không còn là Y-von nữa.
Fu-Chun nín thở. Y-von dằn từng tiếng như để bộc phá khối căm tức đè chặt dưới đáy lòng:
- Xin ông nhớ kỹ... Tôi không phải là Nancy.
- Vậy bà là ai?
- Không phải Nancy.
- Dĩ nhiên bà không phải Nancy. Vậy tên thật của bà là gì?
- Y-von.
- Thượng cấp của bà?
- Không phải R.U.
- Biết rồi. Vậy ai là thượng cấp của bà?
- Ông Hoàng.
- Ông Hoàng, Tổng giám đốc Sở Mật vụ Việt Nam.
- Phải.
- Người đàn ông được bà bảo lãnh trả tự do là ai?
- Y là...
Fu-Chun hỏi lớn:
- Tên y là gì?
Y-von thở dài, một giọt lệ lăn trên gò má:
- Y bỏ tôi ăn nằm với người đàn bà khác... trong khi tôi đinh ninh y yêu tôi tha thiết...Đồ Sở khanh... Tôi sẽ nhờ ông giết y, giết y, giết y...Trời ơi...
Đã quen với mánh khóe hỏi cung trong cơn mê sảng của đối phương, Fu-Chun vội giật tóc mai Y-von. Hắn biết nàng sắp bất tỉnh. Đến khi nàng tỉnh lại, chắc chắn nàng sẽ không tiếp tục cung khai sự thật nữa...
Quan trọng nhất là giây đồng hồ này. Nếu Fu-Chun giữ cho Y-von mê sảng thêm một giây đồng hồ nữa, nàng sẽ có thể giúp hắn khám phá một điều tối hệ, có khi còn tối hệ hơn tài liệu hỏa tiễn Pô-la-rít, và chứa một sức nổ mạnh hơn một triệu tấn T.N.T. kinh khủng.
Hắn hỏi dồn:
- Y là ai? Y là ai?
Chân dung ngưòi đàn ông cường tráng khả ái và nhanh nhẹn hiện ra trước mắt nàng.
Nàng thấy chàng nhoẻn miệng cuời. Cười với ai? Nàng nhìn chung quanh...Bãi biển trắng xóa, lượn dài bên mặt nước xanh biếc. Nàng đang gối đầu lên đùi chàng, và chàng vuốt ve tóc nàng. Suốt đời, nàng không quên được mớ tóc quăn bồng, tia thép ngạo nghễ và da diết từ mắt chàng tỏa ra, những bắp thịt cuồn cuộn được tạo hóa nhào nặn để che chở đàn bà yếu đuối...
Chàng đang cười với ai? Hàng chục lần, chàng đã ôm nàng vào lòng. Trong căn phòng tịch mịch, cửa khóa chặt, máy điều hòa khí hậu reo đều đều, nàng nằm dài trên giường cho chàng ngắm. Nàng không giấu chàng điều gì. Tất cả bí mật của nàng, chàng đã biết...
Trong cơn mơn trớn chàng đã hứa dầu vật đổi, sao dời, vẫn không phụ bạc người đàn bà chung tình sắp chết. Một đêm kia, dưới trời trăng Vũng Tàu thơ mộng, nàng hỏi chàng:
- Sau khi em chết, anh yêu ai?
Chàng đáp:
- Bậy nào, em chết sao được.
- Không, anh đừng an ủi em nữa. Em biết bệnh em. Thế nào em cũng chết. Chỉ sớm hay muộn mà thôi. Nhưng anh ơi, được gần anh, em không còn sợ chết nữa. Em sẵn sàng chờ ngày ra đi...Anh ơi để em ngâm câu thơ tình cho anh nghe nhé...
Thà một phút huy hoàng rồì chợt tối
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm....
Hồi đi học, em thường gắn bó với hai câu này. Giờ đây, em mới hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của nó.
- Anh cũng nghĩ như em. Đời anh, nay còn mai mất, anh không dám ôm ấp những cái lâu dài.
- Cám ơn anh đã tỏ ra thành thật. Nhưng em thì lại khác. Em chỉ yêu mình anh. Và em tự cho cái quyền chiếm anh làm của riêng. Từ phút này đến khi em ra nghĩa trang, em không muốn anh lang chạ với người đàn bà nào khác. Sau khi em tắt thở, em sẵn sàng trả tự do cho anh. Anh hứa đi.
- Đừng bắt anh hứa, vì anh sợ không giữ được lời thề...Anh yêu em, điều ấy anh không chối cãi...Nhưng...
- Nhưng anh sẽ bỏ em...
- Không.
Y-von cười sung sướng. Chàng không bỏ nàng là đủ. Vậy mà, trên đảo Hồng kông, chàng đã bỏ nàng. Nàng đinh ninh trên cõi đất hiếm có người đẹp như nàng. Tạo hóa éo le dã khiến chàng gặp người đẹp hơn, và trẻ hơn, khỏe hơn, lại vô bệnh tật. Không, không, nàng không tha thứ được. Chàng đã dẫm nát lời thề.
Y-von thu hết tàn lực để ngoảnh sang chỗ khác, tránh miệng cười quyến rũ cầu xin của chàng đang dật dờ trong khoảng không huyền ảo. Fu-Chun nhắc lại:
- Gã Sở khanh là ai?
Nàng nức nở:
- Nhân viên của ông Hoàng...
- Tên y?
- Là...
Nàng lắc đầu, thở dài.
Fu-Chun cúi sát tai nàng:
- Nói đi, bà Y-von, tôi sẽ trả thù cho bà... Tôi sẽ giết mụ đàn bà độc ác đã cướp đoạt hạnh phúc của bà...
Y-von mỉm cười, sung sướng:
- Phải, ông nói đúng...Ông hãy giết mụ đàn bà khốn kiếp ấy, và ném xác xuống biển. Còn y cũng thế, ông hãy đâm y mũi dao vào tim.
- Tôi xin làm theo ý của bà. Nhưng bà phải cho tôi biết tên y đã chứ.
- Xin lỗi ông, tôi quên. Nhưng thôi...tôi vừa nghĩ lại. Tôi muốn tha cho y. Dầu sao y cũng yêu tôi. Chẳng qua...
- Bà lầm...Khi bà còn khỏe, còn đẹp, y dụ dỗ bà, thề non hẹn biển với bà. Giờ đây, bà đau bệnh ung thư, y đã nhẫn tâm ôm ấp người khác...Theo tôi, phải băm y ra hàng ngàn mảnh mới hả được giận. Đồng bệnh tương lân, tôi thông cảm tâm sự của bà...Trước kia, người yêu của tôi đã bỏ tôi theo thằng đàn ông khôi ngô...tôi đã vằm nát chết cả hai. Tên gã Sở khanh là gì, thưa bà?
Y-von bật ra một tiếng:
- Văn...Bình.
Fu-Chun tái mặt:
- Văn Bình, Z.28?
- Vâng. Z.28.
Fu-Chun bàng hoàng như bị đánh trúng gáy. Trong đời gián điệp hắn chỉ giật mình trong trường hợp phi thường. Và đây là một trường hợp phi thường. Hắn không ngờ địch thủ lại là Z.28. Nếu vậy, chương trình hành động của hắn sẽ phải thay đổi hoàn toàn. Hắn không sợ Lê-ô-nít bằng Z.28. Vì Z.28 là hung thần số một của làng do thám quốc tế.
Y-von từ từ nhắm mắt. Bồ hôi chảy đầy mặt nàng. Fu-Chun đứng lên, tay run bần bật.
Điếu thuốc vừa châm lửa, chưa kịp hút đã tuột rơi xuống đất.
Và Fu-Chun, lãnh tụ điệp báo ngang ngửa trên đảo Hồng kông, buột ra một tiếng than sợ sệt:
- Z.28 à? Trời ơi!
° ° °
Văn Bình ngồi thụp.
Lưỡi dao mỏng như tờ giấy, nhưng có thể chặt được sắt, vèo qua tóc chàng. Hơi lạnh của luỡi dao làm nhiều sợi tóc đứt rụng lả tả.
Văn Bình quay mặt về phía tên thích khách.
Dầu trời tối, nhãn quang sáng lóe của chàng vẫn nhận ra một gã người Tàu nhỏ thó, có đôi mắt mèo xanh biếc, cái miệng cá ngão, và hai cánh tay vươn dài ngoằng.
Địch lẩn mình trong bộ đồ chẽn đen. Nếu là ngày thường Văn Bình đã cười khà để chọc tức hắn. Từ khi đặt chân lên đảo, chàng có cảm tưởng là lùi lại thời đại quái hiệp, với những tay giang hồ hảo hán và thảo khấu phi nhân mặc áo dạ hành phóng dao lá liễu, am tường thập bát ban võ nghệ, có thể lấy thủ cấp địch trong nháy mắt.
Thật vậy, gã Tàu đối diện có lối phục sức bí mật gần như kỳ quặc của các vai truyện chưởng phong được bầy bán la liệt trong các tiệm sách. Địch không có tài tấn công quỷ khốc thần kinh như trong tiểu thuyết thần tượng của các nhà văn kiếm hiệp ăn khách Trung hoa, nhưng ít ra ngón dao đầu tiên của hắn đủ làm các võ sĩ có hạng phải rùng mình khiếp đảm.
Tuy lưỡi dao không chạm da thịt, Văn Bình vẫn rờn rợn. Khí lạnh của chất thép được trui luyện công phu quạt thốc vào mặt khiến chàng nổi hết gai ốc.
Địch đâm tiếp một dao, Văn Bình xẹt sang bên để tránh. Nhìn đao pháp của hắn, Văn Bình biết hắn là môn đệ của phái võ Nga mi. Phái võ này thường truyền dậy cho nữ giới, trong hàng môn đệ không nhận đàn ông, và hiện nay chỉ còn lại một số rất ít ở miền tây bắc nước Tàu. Kể về đao pháp phái Nga mi là phái có nhiều thế bí hiểm nhất.
Trong thời gian hoạt động ở miền rừng núi Trùng khánh, Văn Bình đã học được pho kiếm thuật bí truyền của phái Nga mi.
Hồi ấy, chàng nhảy dù xuống Hoa Nam. Đơn vị chàng có nhiệm vụ yểm trợ tình báo đã bị tan rã trong một cuộc phục kích, số binh sĩ sống sót bị vây khốn bốn mặt phải kết bè vượt sông, và trèo vượt một rặng núi lớn. Trong khi ấy, đại quân địch truy kích ráo riết.
Một đêm, Văn Bình cùng toán thám báo nằm ngủ trong rừng chân tay rời rã, thân thể mệt nhừ sau nhiều ngày không một hột gạo trong bao tử. Chàng là người còn khỏe nhất lồm cồm bò dậy, mò vào rừng săn thú. Đến một giòng suối lớn, chàng mừng rú, vì dưới nước cá lượn lúc nhúc. Tuy nhiên chàng hì hục trong mấy tiếng đồng hồ mà không bắt được con nào. Chàng ném đá xuống lần nào cũng trật vì nước chảy xiết mà cá né lại nhanh. Chợt một lão mẫu trạc 70 gánh củi đi qua.
Thấy chàng loay hoay bên suối, bà cười ngất. Bà đặt bó củi, rút ra mấy thanh nhỏ lấy dao phát nhọn một đầu, rồi nhẹ nhàng phóng xuống làn nước bạc phăng phăng. Trong nháy mắt, bà xóc được 5 con cá lớn, vẩy óng ánh, trông như cả chép, nhưng lớn gần bằng cá thu.
Toán thám báo lạc đường được ăn một bữa cá no nê. Rồi họ theo Ião mẫu vượt núi xuyên qua vòng vây của địch. Dọc đường, lão mẫu lại dùng củi nhọn giết cầy hương. Văn Bình khẩn khoản xin được truyền thụ môn ném phi tiễn kỳ dị này. Lão mẫu cho biết bà là môn đệ của phái Nga mi, từ nhiều năm sống một mình trong rừng, không cần đao tên cũng hạ sát được mãnh thú. Khí giới của bà là que gỗ. Tùy lúc bà dùng gỗ mềm hay cứng. Lão mẫu tu luyện trong một hang đá, cách biệt đời sống loài người, không hề truyền nghề cho ai. Văn Bình có hạnh duyên là đệ tử mặc dầu chàng không sinh trưởng ở Trung hoa. Chàng bỏ toán thám báo, ở lại trong rừng sâu, và trong nhiều tuần lễ học phép đánh kiếm, múa dao, phóng tên bẳng gỗ của lão mẫu. Dị thuật này được gọi là thần mộc kiếm pháp.
Lâu lắm, Văn Bình chưa đọ dao với một đối thủ có lối tấn công nhẹ nhàng mà ác liệt, chậm chạp mà nhanh nhẹn, biến ảo khôn lường, hao hao thần mộc kiếm pháp. Gã Tàu không phải là đệ tử chân truyền, dầu vậy đấu pháp của hắn cũng khá lợi hại, chàng có thể mất mạng như chơi.
Văn Bình đảo sang bên để né mũi dao chí tử vừa thốc vào sườn. Địch không nói để giữ chân khí khỏi phi tán; bàn chân hắn chuyền đảo thoăn thoắt, lưỡi dao múa vù vù, hào quang tóe sáng.
Sau một phút giao tranh, Văn Bình đã thấy rõ sở đoản của địch. Đao pháp của địch khá quy củ, hễ tiến xong là thoái ngay về thủ, chứng tỏ bản tính điềm đạm, cân nhắc lừa hắn không phải dễ.
Hắn thiên về lối đâm thẳng và chém vẹt ngang. Cánh tay hắn hơi ngắn nên mỗi khi chém vẹt ngang hắn phải bước xéo, thân hơi ngả về đằng trước. Khi ấy, thế thăng bằng chỉ dựa trên một chân, nếu chàng khoèo xương ống quyền chắc chắn hắn sẽ bị giật ngã.
Một mũi dao cực hiểm tràn tới. Chàng hoành thân cực nhanh, tuy nhiên lưỡi dao sắc như nước rèn chế bằng thứ thép hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt đã phạt đứt một mảng áo của chàng, nghe xoạc một tiếng khô khan.
Dầu muốn dầu không, trớn tấn công đã bị chậm lại một phần mười tích-tắc đồng hồ. Văn Bình không cần nhiều. Khoảng thời gian vi phân này đã đủ cho chàng phóng một ngọn cước chớp xẹt vào đầu gối của địch. Đồng thời chàng nín thở, thót bụng, dồn kình lực lên đầu ngón tay bổ xuống như năm cây kim sắt vào sọ địch.
Hắn loạng choạng nhưng chưa ngã. Hắn vẫn còn sáng suốt để ngoẹo đầu,
biến đổi vị trí hầu hóa giải đòn chết của Văn Bình nên ngón tay dùi nhọn trượt xuống bả vai.
Văn Bình không bỏ lỡ cơ hội; hắn đang nhăn mặt đau đớn thì sống bàn tay trái của chàng đã chém giữa mặt hắn.
Còn tình táo, hắn hươi dao đỡ. Văn Bình chỉ đánh dứ. Chàng thu đòn tay, thúc mạnh mũi giầy vào sườn hắn. Bị đánh bất ngờ, hắn vội co dao, đâm nhầu xuống hạ bộ.
Văn Bình gập cùi trỏ, tông một đòn trời giáng vào hàm. Lần này hắn mới chịu lảo đảo như người say rượu, rồi húc đầu vào ngực chàng, lưỡi dao chĩa thẳng. Chờ hắn đến gần, chàng tung bàn tay bắt gọn cán dao, chân đảo nửa vòng, kéo hắn ngã nhoài trên đất.
Văn Bình không cho hắn một giây đồng hồ xả hơi nào để có thề ngồi dậy, và nhặt khí giới bị rớt. Chàng co chân, bắn ra ngọn cước ngọt sớt. Mũi giầy nhọn hoắt kiểu Ý đánh xi ra bóng loáng của chàng nện ngay cằm hắn. Hắn bị hất bổng, chẳng khác ngôi sao sân cỏ quốc tế Pelé đùa với quả banh da.
Gã người Tàu lại rơi xuống đất lần nữa. Lần này, hắn nằm dài, thở hồng hộc như con bò bị thọc tiết. Văn Bình vẫn chưa tha. Đối với bọn anh chị trong nghề, chàng phải đánh phủ đầu cho chúng mất vía trước khi thuyết phục bằng lời nói ngọt ngào.
Văn Bình túm cổ áo dựng hắn dậy. Hắn chưa kịp hiểu ất, giáp, thì bàn tay nhà đai huyền đen độ tứ đẳng đã phang vào mặt hắn mạnh hơn sống dao phay.
Hắn chỉ kịp "ứ" một tiếng nhỏ rồi thân thể mềm nhũn. Máu miệng trào ra ồng ộc. Văn Bình có cảm tưởng hàm răng của hắn bị vỡ nát chảy tuôn theo máu.
Lệ thường, kẻ nào bị Văn Bình hạ độc thủ phải nằm mọp hàng giờ. Vì vậy chàng khoan thai rút thuốc hút. Rít xong điếu Salem thơm tho chàng hỏi tội hắn cũng chưa muộn.
Điều chàng không ngờ là địch có sức khỏe như voi. Hắn chỉ đau điếng, nhưng chưa bất tỉnh. Nằm dài trên đất, hắn hé mắt nhìn Văn Bình. Thừa cơ chàng đang châm lửa, hắn quẫy mình như cá đuối, bắt chân chàng, giật ngã.
Văn Bình lộn ngửa, điếu thuốc và cái bật lửa văng ra xa. Một lần nữa, cử chỉ khinh địch của chàng suýt làm chàng mất mạng. Hai bàn tay thép của địch xiết cổ chàng, lồng ngực chàng muốn vỡ toang vì thiếu dưỡng khí. Chàng phải xử dụng một thế cương chẩu bí truyền mới lật ngược được thế cờ tuyệt vọng.
Cùi tay chàng phóng ra, đập nát xương lá mía của địch. Chàng tiếp theo một quả thôi sơn giữa mặt. Gă người Tàu quay tròn như chong chóng trước khi bị té xụm. Tuy nhiên, nhờ sức khỏe lạ thường hắn ta chỉ ngất đi một phút rồi bừng dậy. Không dám coi thường nữa, Văn Bình vận kình bóp gãy xương vai hắn.
Đoạn chàng lôi hắn xềnh xệch vào một hàng ba tối thui. Chàng đã chọn đúng địa điểm để phục kích. Vả lại, dầu người lạ đi qua, chàng cũng không ngại. Người Tàu có thói quen không để ý đến việc làm của kẻ khác.
Vậy mà gã người Tàu nhỏ thó này lại để ý đến chàng. Dĩ nhiên hắn được lệnh của thượng cấp mà chàng đoán già là Fu-Chun, hoặc Xi-lốp.
Văn Bình dựng hắn ngồi dựa vào tường. Đợi hắn mở mắt, chàng bẹo má:
- Ai sai mày đâm lén?
Gã người Tàu lắc đầu. Tưởng hắn không hiểu tiếng Quảng đông, chàng đổi sang tiếng Quan thoại. Song hắn vẫn lắc đầu lia lịa. Văn Bình xòe bàn tay toan đánh, hắn mới rên rỉ bằng tiếng Quảng đông:
- Đau lắm... Tôi không biết.
Văn Bình nhắc lại:
- Ai sai mày, nói mau?
Gã người Tàu vẫn lắc đầu. Mặt hắn bê bết máu tươi. Văn Bình vung tay tát trái, hắn rú lên một tiếng đau đớn.
Văn Bình dằn giọng:
- Xi-lốp phải không?
Hắn vẫn lắc đầu. Văn Bình tát tiếp. Hai cái răng bắn vọt ra ngoài. Hắn run như rẽ, lát sau mới thều thào nói:
- Tôi không biết Xi-lốp là ai...
Văn Bình lại hỏi:
- Còn Lê-ô-nít?
- Cũng không biết.
- Tất mày là nhân viên của Fu-Chun. Mày còn chối nữa hả? Chối nữa, tao sẽ đánh rụng hết hai hàm răng và chọc mù mắt.
Lần này,hắn gật đầu:
- Vâng. Fu-Chun ra lệnh.
Văn Bình hỏi thêm:
- Fu-Chun chờ mày ở đâu?
Hắn đáp:
- Tôi không biết.
Văn Bình lại giơ lay dọa đánh, hắn van vỉ:
- Thú thật tôi không biết. Xin ông tha tội. Tôi chỉ là tay sai tầm thường. Muốn tìm Fu-Chun, xin ông hỏi ông quản lý Métro.
Văn Bình thở ra, khoan khoái. Đây là thắng lợi đầu tiên của chàng tại Hồng Kông. Dầu chỉ là tia sáng bé nhỏ, chàng vẫn tin nó sẽ giúp chàng phăng ra sào huyệt của Fu-Chun và giải thoát cho Y-von.
Chàng đánh diêm, tự thưởng điếu Salem. Hồi nãy, chàng định hạ độc thủ, kết liễu cuộc đời của gã người Tàu, nhưng sau một giây nghĩ ngợi chàng lại ngần ngừ, không nỡ.
Huýt sáo miệng, Văn Bình quay lại vũ trường Métro. Dọc đường, chàng dừng lại, sờ túi: chàng lấy làm tiếc không mang theo khẩu súng Luger mà chàng yêu như nhân tình. Làm nghề gián điệp đi đêm không có súng khác nào cô gái đẹp lõa lồ trước đám đông tinh nghịch, che giấu cách nào chăng nữa cũng bị nhìn thấy những bộ phận cần che gìấu. Nhưng đối với Văn Bình, thì có càng tốt, không có cũng chẳng sao. Chàng đã am tường những phương pháp giết người bằng tay không. Một tờ báo, một cây kim may, một cái bật lửa tầm thường trong tay người gián điệp lão luyện, có thể biến thành khí giới sát nhân lợi hại.
Đến thang máy, Văn Bình giả vờ ném mẩu thuốc, để quan sát chung quanh. Lên đến vũ trường, chàng bỗng giật mình, sực nhớ giờ này sàn nhảy đã đóng cửa.
Tần ngần một phút, chàng chắt lưỡi đặt tay vào nắm cửa. Cánh cửa mở ra êm ru. Nếu chàng không lầm thì một số nhân viên còn ở lại để tính sổ.
Những ngọn đèn có chất sáng lân tinh đã được tắt hết. Ở cuối phòng, lờ mờ một giẫy bóng điện nhỏ, tỏa ra một lùm sáng chập chờn như buồn ngủ. Không khí vũ trường còn phảng phất mùi thuốc lá đắt tiền, và mùi nước hoa Ba lê.
Văn Bình nhìn thấy một khung cửa nhỏ, khuất sau tấm màn nhung đỏ.
Chàng tiến nhanh lại.
Và sau đó, chàng bước vào một căn phòng mát rợi.
Chàng chưa kịp định hướng thì một tiếng nói sắc như dao cạo đã nổi lên:
- Đóng cửa lại, Z.28!......
Z.28 Bí Mật Hồng Kông Z.28 Bí Mật Hồng Kông - Người Thứ Tám Z.28 Bí Mật Hồng Kông