Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Vu Duy
Upload bìa: Vu Duy
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 49
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương VIII. Chung Thủy Và Ngu Cơ
ê Diệp rón rén về phòng. Lẽ ra chàng không cần rón rén vì tin vững vào tài đánh atémi của mình. Lãnh đòn giữa mê-huvệt, Chung Thủy còn phải ngáy o o 10, l5 phút nữa là ít.
Chàng giật mình khi thấy Chung Thủy đã tỉnh dậy. Nàng đang ngồi trên giường, lưng quay ra cửa, mặt hướng vào tấm gương lớn gắn trong tường. Phòng nàng chỉ có cái giườg là đồ đạc duy nhất. Nàng thản nhiên soi gương gỡ tóc.
Lê Diệp khựng lại. Nàng đã nhìn thấy chàng trên mặt thủy ngân. Bằng chứng là không cần xoay lại nàng lên tiếng chậm rải:
- Chào anh.
Tiếng chào của nàng đượm vẻ xa lạ khác thường. Chàng đặt bàn tay lên vai nàng nhưng nàng hất ra giọng dấm dẳn:
- Anh đi đâu về?
Chàng giả vờ ngạc nhỉên:
- Anh ra ngoài có việc. Em cũng biết ghen nữa ư?
- Hừ, ớt nào ớt lại chẳng cay... Em yêu anh em có quyền ghen.
- Vậy anh yêu em anh cũng có quyền ghen.
- Đừng tìm cách đánh trống lảng. Nói có sách, mách có chứng, em yêu ai, anh thử cho em biết tên xem nào?
- Thôi, anh không muốn nói, và em cũng, không nên nghe làm gì, kẻo em lại trách anh tọc mạch.
- Anh cứ nói đi, nói toạc móng heo ra đi, cây ngay không bao giờ sợ chết đứng.
Chung Thủy dùng toàn thành ngữ bình dân trong câu nói. Nàng ngước mắt nhìn chàng, dáng điệu thách thức. Chàng nhìn lại, nhỡn tuyến sắc như dao cạo:
- Anh chỉ kể một tên thôi. Chẳng hạn tên «Sáu Ruby».
Chung Thủy đứng bật dậy, nàng sửng sốt thật sự không phải giả vờ. Sáu Ruby là tên chúa đảng cướp, nhân tình cũ của nàng. Nàng đã chôn vùi quá khứ sóng gió, nàng đã thay đổi diện mạo, thay đổi phương danh và từ nhiều tháng nay, nhiều năm nay, vương tôn công tử của «hòn ngọc Viễn đông» đã quen với Chung Thủy con nhà lành. Công an cũng như dân chúng cũng không còn nhớ đến cô gái mang tên đầm lai A-nét chuyên sống với bọn anh chị đâm thuê, chém mướn, buôn lậu đô-la và thuốc phiện trắng.
Lê Diệp biết sự liên hệ giữa nàng và Sáu Ruby, tất không thể không biết nàng đang bị tòa án truy tầm về tội đồng lõa sát nhân và đánh cướp nhà băng. Nàng bèn nắm vạt áo Lê Diệp:
- Anh định bắt em phải không?
Lê Diệp không đáp. Chung Thủy vùng vằng:
- Em không ngờ mối tình giữa hai ta chỉ là tấn kịch, một tấn kịch trơ trẽn từ đầu đến cuối.
- Cả hai ta đều đóng kịch. Như vậy là huề. Nhưng nói cho đúng, em là người đóng kịch trước. Anh yêu em thật tình, mãi sau này ông tổng giám đốc mới biết...
- Ông Hoàng?
- Phải, ông tổng giám đốc.
- Ông Hoàng ra lệnh cho anh tiếp tục yêu em để khám phá dĩ vãng của em?
- Dĩ vãng của em đã được chép lại thành hồ sơ, dầy gần 50 trang giấy, khổ lớn, và cất trong hộc tủ văn phòng. Không chi tiết thầm kín nào về đời em mà ông Hoàng không biết. Trước khi em đội tên A nét, em còn nhiều tên khác nữa, chẳng hạn Li-lan, Mạt-gô, vân vân...
- Vậy, anh bắt em đi. Em không kháng cự đâu. Đây, tay em đây, xin anh còng lại và giải về cảnh sát.
- Em dư biết là anh không thể bắt em.
Cặp mắt Chung Thủy sáng rợn lên như bên trong có chất lân tinh:
- Anh cứu em?
Lê Diệp gật đầu.
Bỗng như đứa trẻ, Chung Thủy ôm chầm lấy Lê Diệp, khóc nức nở. Chàng tát đun vào má nàng.
- Ông Hoàng cho biết tội em tòa án không thể khoan hồng được. Nhưng ngoài Sở Mật vụ ra tòa án và công an chưa phăng ra em là A-nét, dính líu đến các vụ cướp ngân hàng và bắn chết cảnh sát viên của trùm Sáu Ruby. Do sự khẩn khoản và bảo lãnh của anh, ông Hoàng đã sẵn sằng giúp em trở lại cuộc sống hoàn toàn lương thiện và bình thường. Miễn hồ..,
- Em hiểu, ông Hoàng không đặt điều kiện với em thì em cũng nói. Có thể anh không tin nhưng em cũng nói. Em yêu anh thật sự, không phải yêu giả vờ. Đôi khi em phải dối trá là vì em không còn lối thoát nào khác.
- Họ «săng ta» em?
- Vâng. Họ buộc em phải hành động theo mạng lệnh và kế hoạch của họ. Nếu không họ sẽ tố cáo với công an rằng em là A-nét. Giá em chỉ có một mình, không bị trách nhiệm ràng buộc thì em đã gạt bỏ áp lực của họ. Nhưng anh ơi, em còn có bổn phận làm mẹ. Anh đã biết em liên hệ với Sáu Ruby tất anh cũng biết em có một đứa con trai, hiện cháu theo học nội trú tại Nha Trang, họ đã phăng ra địa chỉ của cháu, họ hăm dọa sẽ biến cháu làm mồi cho cá biển nếu em từ chối. Bởi vậy, em phải nhận lời. Tuy nhiên...
- Em cương quyết không chịu hạ sát anh, phải không?
- Phải. Nhưng không phải hạ sát. Mà là tìm cách bắt sống anh. Họ nói là sau 3 giờ sáng sẽ đến đây mang anh đi. Nếu em bỏ thuốc mê vào cà-phê cho anh uống thì anh đã bất tỉnh từ trước nửa đêm, song em không có can đảm làm việc khốn nạn ấy. Em đang bối rối thì chẳng rõ vì sao lại ngủ thiếp đi. Bình thường em rất khó ngủ, và ngủ rất tỉnh.
Lê Diệp cắn môi suy nghĩ. Chỉ có Thu Ttìu mới đủ tài nghẹ hóa giải phát atémi của chàng. Trước dây, chàng thường chê Văn Bình «thấp mưu thua trí đàn bà», té ra chàng còn thua đậm hơn Văn Bình nữa.
Chung Thủy tần ngần ngó chiếc giường rộng thênh thang và hai chỗ trũng trên nệm cao-su mút. Lát sau. nàng nói:
- Em đặt hết hy vọng vào anh. Khi họ đến, em sẽ mở cửa cho họ, anh núp bên tường, lia một tràng đạn là xong chuyện. Sau đó, chúng mình sẽ ra ngoại quốc.
Lê Diệp cười:
- Nếu muốn giết họ thì chẳng có gì là khó khăn. Anh khỏi cần ra tay, nhân viên của sở Mật vụ chờ sẵn dưới đường có thể hành động một cách nhậm lẹ và kiến hiệu hơn nhiều. Em cứ đưa viên thuốc ngủ cho anh.
Chung Thủy khựng người một phút rồi luồn tay xuống dưới nệm giường, lấy lên một viên thuốc màu trắng nhỏ xíu, gói trong tờ giấv lịch. Nó chỉ nhỏ bằng phân nửa viên thuốc ngủ tròn Binoctal; trên mặt có chữ K. Lê Diệp biểt ngay đây là loại thuốc mê cực mạnh do phòng thí nghiệm của Quốc tế Tình báo Sở chế tạo. Có 3 thứ thuốc mê: thứ màu hồng nhẹ nhất, rồi đến màu xanh, nặng nhất là thứ màu trắng. Thứ nào cũng làm người ngủ mê trong vài ba phút, duy khác có thời gian ngủ mê. Thuốc màu trắng сó thể tạo giấc ngủ li bì trong suốt 48 tiếng đồng hồ.
Nàng nói, giọng hờn dỗi:
- Đừng cợt nhả nữa, có uống thì uống đi.
Đến khi Lê Diệp cầm viên thuốc.định ném vào miệng, nàng mới hoảng hồn giằng lại:
- Ơ kìa, anh đùa, em cũng đùa, anh làm cái gì thế?
Lê Diệp gỡ tay nàng ra:
- Anh uống thuốc.
- Em xin lỗi anh. Em dại miệng anh đừng giận em nhé!
Lê Diệp cười rộ:
- Ồ, em chẳng hiểu gì cả. Em để yên cho anh uống thuốc. Thấy anh bất tỉnh họ sẽ tin em, ngược lại họ sẽ giết em.
- Nhưng họ sẽ giết anh.
- Đừng lo, còn lâu họ mới dám đụng đến người anh. Bí mật trong đầu anh trị giả hàng triệu đô-la Mỹ, họ chẳng dại gì bỏ lỡ cơ hội. Khai thác xong, họ thủ tiêu anh cũng chưa muộn kia mà...
- Nhưng chúng mình sẽ phải xa nhau.
- Cũng đừng lo. Ông Hoàng đã bố trí chu đáo. Sớm muộn họ sẽ bị bắt trọn ổ, chẳng qua anh đóng trò mê man để đưa họ vào tròng.
Nòi đoạn, Lê Diệp lè lưỡi, đặt viên thuốc trắng lên một cách trịnh trọng, nuốt ực một cái. Chàng khoan thai chiêu một ngụm rượu rồi nằm dài xuống giường Đúng 3 phút sau, chàng đã ngáy o o. Chung Thủy ngồi xuống bên chàng, vẻ mặt buồn so một cách khó hiểu.
Nàng ngồi như vậy rất lâu. Từ dưới đường vọng lên tiếng nổ đì đùng của những chiếc pháo lẻ do bọn trẻ nghịch ngợm đốt trêu cảnh sát. Nàng đinh ninh trời đã khuya lắm, thành phố Sài gòn đều ngủ say, chỉ có một mình nàng còn thức. Té ra bọn trẻ ở các khu hẻm cũng còn thức.
Thật ra, nhiều người khác cũng còn thức, kiên nhẫn rình rập hành động của nàng.
Ở phòng bên, nữ điệp viên lỗi lạc của ban Biệt vụ, Thu Thu, đang cặm cụi với một dụng cụ điện tử mang hình thù kỳ lạ, trông như cái hộp đựng đồ làm đẹp của đàn bà, mở ra từ trong trồi lên một cái máy ảnh nhỏ có chân xếp, gắn hai ống kiến lớn. Đó là máy chụp hình xuyên- bích do Sở Gián điệp Xô Viết GRU phát minh và được Trung ương Tình báo Mỹ CIA hoàn bị. Đặc điểm độc nhất vô nhị của máy xuyên-bích này là nó có thể chụp hình xuyên qua tường bê-tông hoặc cửa sắt dầy. Với máy ảnh xuyên-bích, Thu Thu bình thản thu quang cảnh diễn ra trong phòng Chung Thủy vào phim nhựa. Tiếng máy chạy rất êm và nhỏ, đứng ngoài hành lang dẫu thính tai cũng khó thể nghe được.
Trong khi Thu Thu quay phim thì ở tầng lầu dưới một người đàn bà trẻ đang trèo cầu thang. Nàng mặc đồ rộng, đầu cột khăn voan che gần lấp nửa mặt; dường như nàng cố tình phục sức giản dị gần như xấu xí để không ai nhận thấy nhan sắc nàng.
Nàng là Ngu Cơ, bông hoa biết nói lừng danh của hộp đêm Sông Ô, «người yêu» của Hai Răng vàng, kiêm điệp viên Quốc tế Tình báo Sở, liên hệ mật thiết đến cặp bài trùng Tư Lì - Năm Ngọt.
Lên đến tầng lầu của Сhung Thủy, Ngu Cơ dừng lại nhìn dáo dác chung quanh. Buyn-đinh đóng cửa kín mít. Phần lớn các phòng đều là trụ sở công ty thương mãi, ban đêm không làm việc. Vài ba phòng có người ở thì đã rời Sài gòn ăn Tết. Ban đêm, buyn-đinh này thường vắng ngắt. Ban đêm giáp Tết, thiết tưởng đến chùa Bà Đanh phá kỷ lục về hiu quạnh cũng chưa thể hiu quạnh bằng.
Vững dạ. Ngu Cơ kéo khăn voan lên khỏi trán. Nhan sắc của nàng chỉ thuộc vào đắng cấp trung bình, nhưng không hiểu sao mắt mũi và miệng nàng lại có thể quyến rũ cả những người đàn ông lạnh lùng nhất. Mắt nàng ướt như đầy lệ, mũi nàng, hơi cong và bóng loáng, miệng nàng rộng mà cười thật tươi, và đặc biệt là đôi môi, dày mà cong, đố ai đứng gần mà không thèm hôn, và đố ai đã hôn một lần mà không đòi hân lần nữa, nhiều lần nữa. Khuôn mặt nàng biểu hiện cho sự lẳng lơ tột bực, và sự lẳng lơ này đã được nhấn mạnh bằng bộ ngực lớn, nhọn và rắn không bị giam hãm trong nịt ni-lông.
Dáng điệu quen thuộc như thể phòng của Chung Thủy là phòng riêng của nàng, Ngu Cơ đẩy cửa bước vào. Chung Thủy đang ngồi trầm ngâm bên cạnh tấm thân dài ngoằng của chàng sếu vườn Lê Diệp. Chung Thủy choàng dậy:
- Chị.
Nàng bật nói tiếng «chị» một cách kính nể, khác hẳn ngôn ngữ thông thường giữa bè bạn vũ nữ. Dường như nàng coi Ngu Cơ là chị, không phải là đàn chị trong xã hội ca-ve mà là đản chị trong một tổ chức hùng hậu. Ngu Cơ rút khăn voan cầm tay, không thèm quan tâm đến Lê Diẹp, quay mặt hỏi Chung Thủy:
- Xem xét lại chưa?
Có lẽ vì bối rối, Chung Thủy quên không xem xét Lê Diệp đã mê man thật sự chưa. Đáng lý nàng phải vạch mắt chàng để quan sát trong tròng, rồi bắt mạch ở cườm tay. Song nàng chẳng làm gì cả. Từ lúc chàng uống viên thuốc trắng, nàng bỗng ngơ ngẩn như người mất hồn.
Nghe Ngu Cơ hỏi, nàng trả lời bằng cái gật đầu nặng nề. Ngu Cơ cười ròn:
- Em thương hắn?
Mặt Chung Thủy tái mét:
- Thưa chị, không.
Ngu Cơ vẫn cười:
- Nếu em thương hắn thì cũng chẳng sao. Đôi khi chị em chúng mình cũng phải lả lướt chứ! Đóng khung trong kỷ luật như thế này mãi chán chết... Nhưng em ơi, chị cho phép em bay bướm song chỉ nên bay bướm một cách bình tĩnh, bay bướm một cách tính toán, chứ nếu em trồng cây si đàng hoàng với hắn thì em hết đời, em nhớ chưa?
- Em nhớ.
- Vậy lấy đồ đoàn ra đây.
Như cái máy, Chung Thủy mở cửa sang phòng bên. Trong chốc lát nàng đẩy vào một cái thùng dài bằng cạt-tông, loại thùng đựng máу thu thanh, và hát dĩa do hãng National chế tạo. Bề ngang của cái hộp bìa cứng này khá rộng rãi nhưng bề dài chỉ được 1m60, nghĩa là khi bỏ Lê Diệp vàо chàng phải co chân.
Chung Thủy kéo đến giữa phòng, lúi húi mở nắp thùng ra. Ngu Cơ tiến lại giường, lẳng lặng nhìn Lê Diệp một phút, đoạn xốc chàng lên vai, nhẹ bỗng như thể chàng là đứa trẻ lên 3. Ngu Cơ phải là người có võ công thâm hậu mới có thể bốc Lê Diệp khỏi giường và hạ chàng xuống nhẹ nhàng trong hộp cạt-tông. Mặt nàng không hề ửng đỏ vì nhọc mệt, nàng cũng không hề thở mạnh.
Ngu Cơ đưa ngón tay vào miệng huýt một tiếng còi nhỏ. Hai gã đàn ông lực lưỡng chực sẵn ngoài hành lang bước vào. Chẳng nói chẳng rằng họ cúi xuống nâng cái thùng đựng Lê Diệp lên tay rồi nhanh nhẹn trở ra, Ngu Cơ ra sau cùng. Chung Thủy chạy theo, giọng lo lắng:
- Xin chị cẩn thận.
Ngu Cơ ngoắt lại, hai ngón tay gác tréo thành hình chữ V, biểu hiệu sự toàn thắng:
- Em cần cẩn thận hơn chị.
Nói dứt, Ngu Cơ cười tươi hơn bông hồng. Trong chớp mắt nàng đã biến sau khuỷu hành lang với hai gã đàn ông khiêng hộp cạt-tông.
Chung Thủy ngồi bệt xuống nệm, dáng điệu bần thần. Vẻ lì lợm đã nhòa nhạt, mặt nàng cau hẳn lại trong sự đau khổ thường thấy ở những thiếu phụ cùng lứa, và cùng hoàn cảnh. Nàng ngồi như vậy rất lâu, không để ý đến tiếng kèn cứu hỏa từ dưới đường vọng lên từng hồi xé nhĩ tai, và tiếng xe vòi rồng chạy thành đoàn dài vô tận như muốn lôi dựng dân chúng Sài gòn thức dậy. Nàng đăm chiêu đến nỗi một thiếu phụ kiều diễm gõ giày cao gót lộp cộp vào phòng đến gần nàng mà nàng không biết. Thiếu phụ lớn tuổi hơn Chung Thủy nhưng về trẻ thì không thua sút, và vẻ đẹp thì đẹp hơn nhiều, không những đẹp về diện mạo, đẹp về thân hình cân đối, mà sức hấp dẫn lại còn mãnh liệt gấp bội.
Chung Thủy choàng tĩnh:
- Chào bà, chào cô, cô là ai? Cô kiếm ai? Cô vào phòng tôi vào giờ này làm gì?
Thiếu phụ đặt bàn tay nhỏ nhắn, trắng muốt lên bờ vai gầy của Chung Thủy, giọng thân mật:
- Chị là Thu Thu, trưởng ban Biệt vụ trong Sở Mật vụ do ông Hoàng làm tổng giám đốc. Em không nên ngạc nhiên vì trước khi vào đây chị đã biết tường tận về em và em, em đã biết ông Hoàng là ai.
Chung Thủy luồn tay xuống nệm, Thu Thu cười xòa:
- Em định lấy súng ư?
Khẩu súng đen bóng đã nằm gọn trong lòng bàn tay của Chung Thủy. Khách dạ lạc chỉ tưởng nàng giỏi về môn vũ, với biệt tài nhảy đủ kiểu, nhảy thật đẹp, nhảy không bao giờ biết mỏi, chứ không thể tin rằng nàng còn có nhiều biệt tài khác, đáng kể là biệt tài rút súng nhanh như máy điện, và thủ thế tròn trịa, kín vững không kém nam điệp viên thượng thặng.
Chung Thủy nhảy lùi lại, cách Thu Thu hai thước, miệng súng chỉa thẳng, ngón tay hườm sẵn vào cò:
- Em xin gọi chị bằng chị để giữ tôn kính. Nhưng khẩu súng của em không biết tôn ti trật tự là gì. Xin chị đứng im, đừng cử động kẻo nó không tha chị.
Thu Thu vẫn ung dung:
- Em đùa đấy ư?
Giọng Chung Thủy khản đặc:
- Em không đùa. Chị đứng im, nếu không em bắn.
- Tại sao em bắn chị?
- Em sẽ bắn chị trong trường hợp chị định đoạt súng. Bằng không em sẽ để cho chị được an toàn. Nào, phiền chị quay mặt vào tường cho em trói lại.
- Ha, ha, em bỏ trốn, vứt chị còng queo trong phòng này một mình. Trời cuối năm lạnh như thế này, chị không chịu nổi đâu. Dầu sao chị cũng đến đây với tấm lòng tốt, mong cứu em ra khỏi màng lưới gián điệp bẩn thỉu và khốn nạn của Ngu Cơ.
Chung Thủy đổi hẳn giọng rắn rỏi, đượm vẻ bất chấp và thách đố:
- Cám ơn lòng tốt của chị, tôi không cần. Chị quay mặt vào tường đi, tôi không có thời giờ chờ được nữa.
- Tôi không quay mặt vào tường.
- Yêu cầu chị lần nữa, và là lần cuối. Chị Thu Thu ơi, chị mới biết một mà chưa biết hai, tôi cũng ở trong nghề lâu năm như chị, nghĩa là tôi đã thành thạo kỹ thuật vỗ về, phỉnh phờ bằng ngôn ngữ, và khi động dụng thì có thể bắn súng không trật mục phiêu.
- Té ra cô đã lành nghề giản điệp từ lâu?
- Dĩ nhiên.
- Cô không phải là vũ nữ Chung Thủy,
- Dĩ nhiên. Con bé Chung Thủy đã chết cách đây 10 năm. Tôi chỉ là kẻ đội lốt.
Vừa nói xong, Chung Thuy (giả hiệu) bỗng khựng người. Nang đã phạm phải một lỗi lầm chuyên môn không thể tha thứ. Trong một giây đồng hồ bốc đồng nàng đã tự tố cáo hành tung với nữ trưởng ban Biệt vụ Thu Thu. Nàng vụt hiểu rằng Thu Thu đã cố ý khích bác cho nàng thú nhận sự thật. Thu Thu quả là đối thủ thập phần nguy hiểm. Không nghĩ ngợi thêm nữa, nàng chĩa mũi súng vào ngực Thu Thu lảy cò. Nàng không thể để cho Thu Thu sống thêm nữa, vì bí mật về đời nàng đã bị tiết lộ một cách khờ dại.
Cò súng kêu «cộp» một tiếng khô khan, có lẽ viên đạn bị hóc. Cấp trên của nàng đã thận trọng tuyệt đối trong việc kiểm soát đạn dược. Mọi viên đạn trao cho nhân viên đều được trắc nghiệm an toàn tại phòng thí nghiệm đặc biệt. Vì hành nghề gián điệp hành động, nhiều khi người ta chỉ được phép bắn một viên đạn mà thôi.
Hoảng hốt, Chung Thủy giật nòng súng về phía sau cho viên đạn thối nhảy ra và viên đạn kế tiếp lọt vào, và nàng bóp cò lần thứ hai. Nhưng kỳ lạ thay, cũng như viên đạn thứ nhất, viên đạn thứ hai này cũng thối. Trong khi ấy Thu Thu vẫn chống nạnh đứng nhìn, dáng điệu phớt tỉnh như thể đùa rỡn với súng bắn đạn giấy.
Chung Thủy toan lên viên đạn thứ ba song Thu Thu đã cất tiếng lanh lảnh:
- Thôi cô em, đừng bắn nữa, vô ích.
Mặc, Chung Thủy vẫn bắn phát thứ ba. Kết quả là Thu Thu vẫn sống nhăn sau tiếng “cộp” ngắn ngủi. Chung Thủy nhăn nhó, ném khẩu súng vào góc phòng, rồi bưng mặt khóc. Thu Thu để yên cho nàng khóc. Mấy phút sau nàng mới hỏi:
- Cô em đã chịu thua chưa?
Chung Thủy ngẩng đầu lên:
- Lê Diệp thay bì đạn phải không chị?
Thu Thu cười:
- Phải.
Tự nhiên mắt Chung Thủy đỏ ngầu. Nàng vùng vằng:
- Đã thế, em không đầu hàng nữa.
Thu Thu nghiêm sắc mặt:
- Cô Chung Thủy, cô ở trong nghề đã lâu mà còn ngây thơ như con gái 16. Lê Diệp yêu cô đến độ mù quáng, nếu ông Hoàng không hay biết để can thiệp kịp thời thì giờ đây đã tan xương, nát thịt rồi còn gì... Tôi vâng lệnh ông Hoàng đến đây giết cô nhưng Lê Diệp đã khẩn khoản xin tha và đứng ra bảo lãnh. Chính tôi đã thay bì đạn, không phải Lê Diệp.
Chung Thủy ngây người suy nghĩ. Lát sau, nàng thở dài:
- Em cám ơn chị song em không thể...
Thu Thu cất lời:
- Chị đã đoán biết phản ứng của em. Em đang còn một số liên hệ với họ nên em không thể quy thuận. Vả lại, em tin tưởng là họ vẫn tiếp tục trọng dụng em. Em lầm rồi. Khi em trở về, họ sẽ thủ tiêu em tàn nhẫn về tội phản bội.
- Tội phản bội?
- Phải.
- Em là nhân viên thâm niên, thượng cấp của em không thể xét xử em mà không trưng bằng cớ.
Thu Thu cười:
- Bằng cớ đây.
Nàng đặt cái túi ni-lông xách tay xuống giường và lôi ra cái máy ghi băng nhỏ xíu. Nàng cắm một ống nghe vào tai Chung Thủy, đoạn bấm nút sau khi giải thích:
- Mời em nghe thử một đoạn băng nhựa. Chị còn quay được một cuốn phim kèm theo âm thanh. Phim này được chụp theo kỹ thuật xuyên-bích.
Tiếng máy ghi âm chạy rè rè. Chung Thủy cau mặt và nhắm mắt lại khi nghe những câu nói đầu tiên. Đó là cuộn băng ghi lại cuộc trò truyện đầu gối tay ấp tình tứ của nàng và Lê Diệp. Và tiếp theo là mẩu đối thoại về viên thuốc mê màu trắng...
“... Khi họ đến, em sẽ mở cửa cho họ, anh núp bên tường lia một tràng đạn là xong chuyện, sau đó, chúng mình sẽ trốn ra ngoại quốc...”
Nàng đã thốt ra những lời nóng bỏng và chân thành này trong cơn mê loạn tình yêu. Thật vậy, nàng đã yêu Lê Diệp, không phải yêu bằng mối tình giả vờ, điếm đàng mà là nóng bỏng và chân thành.
Thu Thu tắt máy ghi âm rồi hỏi:
- Em cần coi đoạn phim không?
Chung Thủy bưng mặt:
- Không. Giờ đây, em chịu thua. Vâng, em không dám chối cãi là đã yêu chàng thật sự. Chị muốn em làm gì, em xin nghe.
Thu Thu, giọng chậm rải và thân mật:
- Chị em mình còn nhiều thời giờ. Em ngồi xuống đây. Em hãy kể chị nghe mọi chi tiết về vụ bé Văn Hoàng, con trai đại tá Văn Bình bị bắt cóc.
- Em chỉ giữ vai trò phụ.
- Chị biết rồi. Chị đã biết tên thật và ngày sinh tháng đẻ của em cũng như ngày em từ Hà nội thâm nhập vào Sài gòn, theo lệnh của phân cuộc Quốc tế tình báo Sở nữa. Chị cũng không lạ gì nội dung vai trò phụ của em. Chị chỉ muốn biết về nhiệm vụ của em trong ban B6.
- Trời ơi!
- Tại sao em kêu Trời? Em đinh ninh B6 là tổ chức bí mật tuyệt đối phải không? Từ lâu, ông Hoàng đã có trong văn phòng một tập hồ sơ về В6, một chuyên ban của Tình báo sở gồm toàn nữ nhân viên trẻ đẹp với nhiệm vụ quyến rũ, chinh phục nam nhân viên của Sở Mật vụ. Chung Thủy, em đã được nhân viên nào của Sở Mật vụ cung cấp tin tức về mẹ con Quỳnh Loan - Văn Hoàng?
Z28 - Kẻ Cắp Bà Già Z28 - Kẻ Cắp Bà Già - Người Thứ Tám Z28 - Kẻ Cắp Bà Già