Số lần đọc/download: 2075 / 56
Cập nhật: 2014-12-26 19:41:04 +0700
Chương 9
V
iêm Lương suy sụp tinh thần, nhưng may có cái cớ bố mất để che giấu tâm trạng. Sáng sớm hôm sau, cô và Tưởng Úc Nam vẫn chào buổi sáng như thường lệ. Trước khi ra cửa, họ còn trao cho nhau nụ hôn buổi sáng ngọt ngào. Chỉ có điều, mỗi người họ đều mang một tâm tư dưới vỏ bọc đôi vợ chồng mới cưới.
Kế hoạch phản thu mua lặng lẽ bắt đầu.
Viêm Lương không rõ Từ Tử Thanh làm cách nào có thể moi được thông tin cơ mật, nhưng ít nhất những tin tức này đã thắp sáng ngọn đèn trên con đường vốn mờ mịt của cô. Tin tức của Từ Tử Thanh giúp Viêm Lương rất nhiều. Điều quan trọng nhất, cô có thể thẳng thắn đề cập với Lộ Chinh về kế hoạch của mình: “Theo một nguồn tin đáng tin cậy, MT bỏ một khoản từ bốn tỷ rưỡi đến năm tỷ đô la để tiến hành thu mua. Tôi muốn trực tiếp đối đầu với bọn họ, phương pháp chỉ có hai từ “dốc tiền”. Trong thời gian ngắn, tôi chỉ có thể huy động nguồn vốn có hạn. Sau khi tính toán, tôi thiếu khoảng bảy trăm triệu đến một tỷ đô la. Tôi muốn mượn anh số tiền này, tôi sẽ dùng toàn bộ cổ phần của tôi ở Từ thị để bảo đảm.”
Viêm Lương không tiết lộ cho Lộ Chinh biết ông chủ thật sự đứng sau MT là ai. Cô không dám ngả bài vào lúc này. Địa điểm hẹn gặp Lộ Chinh là một sân chơi golf tương đối kín đáo.
Vào một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo nhưng trời quang mây tạnh, Viêm Lương đứng một bên, vừa theo dõi Lộ Chinh chơi golf vừa trình bày kế hoạch của cô. Lộ Chinh vung gậy, quả bóng bay thành một đường cong đẹp mắt về phía xa.
Không giống cú đánh bóng được ăn cả ngã về không, Lộ Chinh tỏ thái độ không chắc chắn, thậm chí hơi do dự. Anh buông cây gậy đánh golf, quay sang hỏi Viêm Lương: ‘Tối qua… Không phải, nói chính xác hơn, cô đã nhận được tin nhắn tôi gửi vào sáng sớm hôm nay chưa?”
Tim Viêm Lương đập nhanh một nhịp nhưng cô vẫn giả bộ trấn tĩnh, gật đầu.
“Vì vậy…” Lộ Chinh cau mày. “Cô gán cổ phần của Từ thị cho tôi làm vật bảo đảm? Đây chính là lý do cô đưa ra để thuyết phục tôi giúp cô?”
Viêm Lương trầm mặc, hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nhìn Lộ Chinh. Ánh mắt của người đàn ông trước mặt rõ ràng đang nhắc nhở cô: thứ anh muốn không phải điều này.
Nhưng bây giờ, ngoài giả bộ ngốc nghếch, Viêm Lương còn có thể làm gì khác? Ai bảo cô tự cho mình thông minh, đem bản thân gả phắt đi trong lúc hồ đồ. Bây giờ, dù cô muốn dùng thân mình làm lá bài giao dịch với người đàn ông này cũng không thể…
Lộ Chinh như nhìn thấu tâm tư của Viêm Lương. Anh không nỡ ép buộc, lại giống như ý thức được sự ám chỉ vừa rồi không phù hợp với người có giáo dục như anh. Tóm lại, Lộ Chinh nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Lúc nhìn Viêm Lương, anh lại có phong thái nho nhã, thong thả quen thuộc. Anh từ tốn phân tích: “Cô nên biết, cô thắng là tốt nhất, bởi một khi cô thắng, cô có thể giữ được Từ thị, đồng thời giáng một đòn nặng nề cho đối phương, lại có thể tránh trường hợp đối phương quay lại phản công. Nhưng nếu cô thua, kết quả không chỉ đơn giản là khuynh gia bại sản, món nợ lớn mà cô thiếu tôi sẽ khiến cô cả đời này không ngóc đầu lên nổi.”
Viêm Lương bất giác trầm mặc hồi lâu, cân nhắc hậu quả. Rốt cuộc cô sẽ thắng lợi giòn giã hay thua một cách triệt để? Tương lai quả thực rất khó đoán, nhưng cô còn có thể làm gì? Chẳng lẽ cứ khoanh tay đứng nhìn Từ thị bị kẻ khác nuốt mất.
Không được, tuyệt đối không được!
Trong lúc Viêm Lương nghiến răng không trả lời, đáy mắt Lộ Chinh vụt qua một tia thương xót. Anh siết chặt bàn tay đang cầm gậy đánh bóng. “Từ thị bây giờ chỉ còn là đống đổ nát. Có người muốn thu mua, cô có thể bán công ty với giá hời. Khoản tiền này đủ để cô tạo lập sự nghiệp của riêng mình.”
“Từ thị là sự nghiệp tôi muốn làm cả cuộc đời này.” Viêm Lương cất giọng cương quyết.
Đối với người phụ nữ nói dối không đỏ mặt, Lộ Chinh chỉ có thể lắc đầu bất lực.
Sân golf chỉ mở cửa cho một vị khách là Lộ Chinh nên khó tránh khỏi bầu không khí vắng vẻ. Viêm Lương rất sốt ruột, trong khi Lộ Chinh vẫn từ tốn, thong thả. Cô chỉ có thể kìm nén tâm trạng nôn nóng, đứng bên cạnh xem Lộ Chinh chơi bóng. Bây giờ cô đang đi cầu xin anh giúp đỡ nên đành phải cúi đầu hạ giọng. Nhân viên nhặt bóng đã bày sẵn mấy cây gậy đánh golf, Lộ Chinh lại một lần nữa rời ánh mắt khỏi Viêm Lương. Anh đứng thẳng, vung gậy, lại là một đường bóng đẹp mắt. Viêm Lương dõi theo quả bóng màu trắng nhỏ bay vút trong không trung. Đúng lúc này Lộ Chinh lên tiếng: “Theo tôi được biết, sở thích của cô là thiết kế giày cao gót chứ không phải quản lý doanh nghiệp.”
Lộ Chinh nói rất nhẹ nhàng nhưng đủ khiến Viêm Lương cứng đờ người trong giây lát. Dường như anh cũng ý thức được mình đã lỡ lời, không nói tiếp mà chuyển sang chủ đề khác: “Nếu cô đã quyết, tôi sẽ không khuyên nhủ cô nữa. Ba ngày sau, cô hãy đến công ty tôi ký hợp đồng.”
Viêm Lương vẫn chưa hết ngạc nhiên sau câu nói trước đó của Lộ Chinh, nghe anh nhận lời một cách quả quyết, cô lại rơi vào một vòng xoáy kinh ngạc khác.
Ba ngày…
Dù Lộ Chinh có năng lực đến mấy, Viêm Lương cũng không thể tin vào câu nói “ba ngày sau ký hợp đồng” của anh. Vì dù sao Lộ Chinh cũng phải thuyết phục hội đồng quản trị của Minh Đình bỏ vốn đầu tư. Chỉ riêng điều này, chắc chắn mất không ít thời gian.
Viêm Lương cố gắng hồi phục thần trí, che giấu cơn xúc động từ đáy lòng. Cô nói nhỏ với Lộ Chinh: “Đượ thôi! Bây giờ tôi về bảo người thảo hợp đồng. Tôi sẽ gửi anh trước buổi tối hôm nay. Sau khi anh xác nhận hợp đồng không còn vấn đề gì, ba ngày sau chúng ta sẽ ký hợp đồng.”
Nói xong, Viêm Lương thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian không đợi người, thấy Lộ Chinh gật đầu đồng ý, Viêm Lương lập tức tạm biệt ra về. Lộ Chinh dõi theo hình bóng người phụ nữ đi giữa sân golf rộng bát ngát, không ngờ cô đột nhiên dừng bước, quay lại phía anh.
Đứng cách nhau một đoạn, Lộ Chinh thấy vẻ do dự trong mắt Viêm Lương. Cô cắn môi, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: “Khoảng thời gian tôi làm ăn không đàng hoàng ở nước ngoài, đến mẹ tôi cũng không biết, anh tìm hiểu ở đâu vậy?”
Lộ Chinh cười cười: “Đây được coi là vấn đề riêng tư đúng không? Tôi có thể không trả lời?”
Gương mặt tươi cười của người đàn ông dưới cơn gió nhẹ, bộc lộ một thứ tình cảm mà Viêm Lương không tài nào hiểu nổi.
Trong khi Viêm Lương rời khỏi sân golf với tâm trạng nghi hoặc, cùng lúc đó, Từ Tử Thanh nổi trận lôi đình trong văn phòng của người khác: “Tôi đã trả hết nợ cho các anh rồi, tại sao số cổ phần tôi gán ở chỗ các anh vẫn chưa được giải đông?”
“Việc này…”
Từ Tử Thanh đứng dậy, hết kiên nhẫn để lý luận với đối phương. “Mau gọi Stive Quách đến đây. Từ trước đến nay đều là anh ta giúp tôi giải quyết, anh ta là người hiểu rõ thủ tục nhất.”
Đối phương ngập ngừng đứng dậy. “Cô đợi một lát, tôi sẽ đi mời Quách Tổng đến ngay!”
Thấy đối phương nhanh chóng biến mất sau cánh cửa, Từ Tử Thanh mệt mỏi ngồi xuống ghế. Một lúc sau, cửa văn phòng lại bị đẩy ra. Nghe thấy tiếng động, Từ Tử Thanh lập tức quay đầu. “Stive…”
Cô ta á khẩu ngay tức thì. Bởi người đi vào không phải Stive Quách mà là Giang Thế Quân.
Theo phản xạ, Từ Tử Thanh đứng dậy, nở nụ cười rạng rỡ. “Sao anh lại đến đây?”
Giang Thế Quân mỉm cười nhìn cô ta, chậm rãi đi vào phòng, giơ tay ấn Từ Tử Thanh ngồi xuống ghế, gạt mái tóc lòa xòa che mất đôi mắt hoảng hốt của cô ta. Động tác của Giang Thế Quân rất thân mật, nhưng lại khiến Từ Tử Thanh đờ người.
“Em có muốn nghe tôi kể một câu chuyện không?” Giang Thế Quân cất giọng dịu dàng.
Từ Tử Thanh như bị đóng đinh trên ghế. Cả cơ thể và đầu óc cô ta không thể phản ứng trong phút chốc, chỉ biết nghe Giang Thế Quân nói tiếp: “Có một người phụ nữ rất ngu xuẩn, thời gian trước cứ tưởng mình nắm được tin tức nội bộ, có thể kiếm một khoản tiền lời nhờ đầu tư cổ phiếu. Kết quả thì sao? Cô ta thiệt hại nặng nề, còn phải lạm dụng công quỹ để bù vào. Nhờ sự che giấu của một người đàn ông cả đời làm chó săn cho cô ta, coi như cô ta gặp may, đem số cổ phần cô ta sở hữu của Từ thị đi cầm cố, lấy tiền bù vào công quỹ trước thời hạn cuối cùng.”
“…”
“Tại sao nói người đàn bàn này ngu xuẩn? Là bởi cô ta phạm tội lạm dụng công quỹ, giao dịch nội bộ… mà còn ngây thơ tưởng rằng mình có thể che mắt người khác. Trên thực tế, cô ta sớm đã bị nắm đằng chuôi.”
Từ Tử Thanh như bị siết chặt cổ họng, không thể thốt ra lời. Bờ môi cô ta run rẩy, dù cô ta có cứng rắn đến mấy cũng bị người đàn ông trước mặt đánh cho tan tác. Giang Thế Quân vẫn giữ nụ cười trên môi, nhìn người phụ nữ đáng tuổi con, tuổi cháu ông ta bằng ánh mắt dịu dàng. “Tất nhiên, cô ta còn bị phát hiện làm chuyện này nữa.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Giang Thế Quân lập tức thay đổi, ông ta ném một thứ gì đó xuống bàn, ngay trước mặt Từ Tử Thanh.
Từ Tử Thanh cúi đầu nhìn. Giây phút đó, cô ta tròn mắt, đầy vẻ kinh hãi. Bởi thứ Giang Thế Quân vừa cho cô ta xem là tập ảnh người nào đó đang lén lút cài máy nghe trộm lên xe của ông ta.
So với vẻ mặt chấn động của Từ Tử Thanh, Giang Thế Quân chỉ hơi thay đổi sắc mặt. Cuối cùng, ông ta chau mày, bày ra bộ dạng vô tội khi bị người khác lừa dối. “Em muốn biết sự thật thì có thể đường đường chính chính hỏi tôi. Sao em nghĩ tôi sẽ không cho em biết?”
“Thế Quân, anh hiểu nhầm rồi, em…”
Lời nói dối của Từ Tử Thanh khiến vẻ nguy hiểm tỏa ra từ người Giang Thế Quân càng trở nên rõ ràng, cho dù động tác của ông ta vẫn nho nhã như thường lệ. Giang Thế Quân kéo chiếc ghế ở bên cạnh, cởi cúc áo vest, thong thả ngồi xuống. Sau đó ông ta nói: “Tôi nên bắt đầu từ đâu đây?”
Từ Tử Thanh căng thẳng gặm móng tay, không trả lời. Giang Thế Quân cất tiếng cười khinh miệt: “Chắc em đã điều tra ra, sản phẩm Nhã Nhan chính là lấy tên từ Liêu Nhã Nhan, vợ của Tống Cẩm Bằng, cũng là mẹ của Úc Nam?”
Tưởng… Úc… Nam… Từ Tử Thanh thầm gọi cái tên này. Sống lưng cô ta đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố tỏ ra ngây thơ. “Thế Quân, ý… ý anh là gì? Em không hiểu.”
Đến lúc này Từ Tử Thanh vẫn còn làm bộ làm tịch, tâm trạng của Giang Thế Quân dường như bị ảnh hưởng bởi thái độ của cô ta, nụ cười trên môi ông ta lập tức biến mất. “Tuy nhiên, chắc em không biết, Liêu Nhã Nhan…” Giang Thế Quân hít một hơi thật sâu, ngữ khí của ông ta đột nhiên trở nên dịu dàng. Ông ta từ từ tiết lộ quá khứ khiến ông ta đau đớn xen lẫn ngọt ngào: “… là người phụ nữ tôi yêu suốt cuộc đời này.”
Từ Tử Thanh cố nặn ra nụ cười nhưng khóe miệng cô ta không thể nhếch lên.
Không biết vô tình hay hữu ý, Giang Thế Quân nhắc lại một lần lời bày tỏ động trời của ông ta: “Thật vậy, tôi yêu một đời. Năm đó, tôi không thể mang lại hạnh phúc cho Nhã Nhan, tôi cảm thấy Tống Cẩm Bằng mới là người có thể chăm sóc cô ấy cả đời, nên quyết định rút lui. Nhưng không ngờ đổi lại là…” Từ trước đến nay, Từ Tử Thanh luôn nghĩ Giang Thế Quân là người đàn ông không bao giờ biết đến đau thương, nhưng vào giây phút này, ông ta nhắm mắt, cất giọng nghẹn ngào: “… cái chết của cô ấy.”
“Tống Cẩm Bằng là một người chính trực. Nếu không phải vì mục đích cứu người vợ yêu quý, ông ta sẽ không bán công thức của Nhã Nhan cho công ty nước ngoài. Ông ấy vốn có thể kiếm được một khoản đủ thanh toán chi phí của ca phẫu thuật. Nào ngờ, Từ Tấn Phu không chỉ nuốt trọn công thức của Nhã Nhan mà còn kiện Tống Cẩm Bằng ra tòa…”
Nói đến đây, Giang Thế Quân liền mở mắt nhìn Từ Tử Thanh, đáy mắt ông ta đầy nỗi căm hận. Việc bóc trần vết sẹo của quá khứ đau đến mức nào, ông ta hận đến mức đó.
“Nếu không phải vì sự ích kỷ của Từ Tấn Phu, Nhã Nhan sẽ không chết!”
Từ Tử Thanh vội cúi đầu, giấu vẻ mặt hoảng loạn dưới mái tóc lòa xòa. Giang Thế Quân tiếp tục nói: “Chúng tôi giăng bẫy nhiều năm nay, sắp đến lúc có thể “thu lưới”, đáng tiếc, vào thời điểm then chốt này, Úc Nam chỉ vì một cô gái mà mềm lòng…”
Đây có vẻ là câu chuyện buồn cười, Giang Thế Quân lắc đầu, nhếch mép: “Nó cho rằng Từ Tấn Phu đã chết, coi như một mạng đổi một mạng, ân oán kết thúc. Nó sẽ giấu em gái em sự thật trong cả cuộc đời này. Nhưng làm sao có thể? Chắc em cũng biết, trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt. Úc Nam bị tình cảm che mờ mắt, không thể ra tay tàn nhẫn, tôi cũng không trách nó. Dù sao lúc Nhã Nhan chết, nó vẫn còn nhỏ, không có khái niệm thù hận. Nhưng tôi thì khác, hôm mai táng Nhã Nhan, trời mưa như trút nước, cả cuộc đời tôi không bao giờ quên ngày hôm đó.”
Giọng nói của Giang Thế Quân trầm trầm, ông ta vừa nói vừa nghiến răng. Từ Tử Thanh bất giác rùng mình. Xuất phát từ bản năng tự vệ, Từ Tử Thanh đứng dậy định bỏ đi, nhưng mới đi một bước, cô ta như bị trói chặt hai chân bởi câu nói của Giang Thế Quân.
“Trước khi tận mắt chứng kiến Từ gia các người khuynh gia bại sản, tôi sẽ không buông tay.”
Con người bị áp bức đến cực điểm sẽ bất chấp tất cả để phản kích. Từ Tử Thanh cũng không ngoại lệ. Bị ép đến ranh giới giữa sự sống và cái chết, mọi nỗi hoảng sợ đều tan biến, khí thế tức nước vỡ bờ dội lên tới đỉnh đầu khiến cô ta không tiếp tục bỏ chạy mà quay lại, nở nụ cười mỉa mai với Giang Thế Quân. “Cảm ơn Giang Tổng đã cho tôi biết sự thật. Điều này có giá trị hơn tin tức tôi nghe lén rất nhiều!”
Từ Tử Thanh lấy điện thoại trong túi xách, làm động tác bấm số ngay trước mặt Giang Thế Quân: “Giang Tổng có tin em gái tôi còn cảm kích Giang Tổng hơn tôi khi nghe được sự thật này? Từ thị mà thành công trong việc đẩy lui kẻ địch, cũng đồng nghĩa chúng tôi thiếu Giang Tổng một món nợ ân tình lớn.”
Đáng tiếc, câu nói của Từ Tử Thanh không thể đánh tan sự tự tin của người đàn ông đối diện. Ông ta không hề thay đổi sắc mặt. Từ Tử Thanh muốn lý giải nụ cười bình thản trên khóe miệng Giang Thế Quân nhưng không tài nào hiểu nổi. Cô ta nhìn Giang Thế Quân bằng ánh mắt đầy cảnh giác: “Đây là nơi công cộng, lẽ nào ông muốn giết người diệt khẩu?”
Giang Thế Quân vẫn ngồi ở đó bất động, bộ dạng vô cùng thư thái. Ông ta nhìn Từ Tử Thanh như theo dõi một vai hề nhảy nhót trên sân khấu. Vẻ mặt của ông ta khiến Từ Tử Thanh chau mày. Cùng lúc đó, Giang Thế Quân cất giọng từ tốn: “Giao dịch nội bộ, sử dụng công quỹ vào mục đích riêng… Nếu tôi giao chứng cứ cho cảnh sát, cô cho rằng cô sẽ ngồi tù mấy năm?”
Ngón tay đang bấm số điện thoại của Từ Tử Thanh cứng đờ trong giây lát.
“Còn nữa, cô thật sự tin rằng, khoản vốn tôi dùng để thu mua Từ thị chỉ là bốn tỷ rưỡi đến năm tỷ?”
Như bị một hung khí sắt nhọn đâm trúng chỗ hiểm, Từ Tử Thanh trợn tròn hai mắt, gương mặt lộ vẻ khó tin.
Sau vài giây thưởng thức bộ dạng giống con thú nhỏ đang khiếp sợ của Từ Tử Thanh, Giang Thế Quân nói tiếp: “Ngay từ đầu, tôi đã phát hiện cô đặt máy nghe lén. Cô đoán thử xem, tại sao đến tận hôm nay tôi mới vạch trần? Tôi cố tình tung tin tức giả cho cô, để từng bước dụ em gái cô đánh cược tất cả vào một ván bài. Đáng tiếc, đây là vực sâu không đáy. Em gái cô chỉ cần một ngày không từ bỏ, chẳng bao lâu nữa, con bé đó sẽ đánh mất Từ thị và gánh một món nợ khổng lồ.”
Từ Tử Thanh á khẩu.
“Bất kể các người định làm gì để cứu vãn, kết cục cũng chỉ có một. Đó chính là…” Giang Thế Quân cố ý dừng lại, quan sát vẻ mặt vô cảm của Từ Tử Thanh, mới hài lòng tung chiêu cuối cùng. “… phá sản.”
Tất cả nhuệ khí đã bị đánh tan tác bởi dăm ba câu nói của kẻ địch lớn mạnh. Căn phòng trở nên vô cùng im ắng.
Một lúc lâu sau, Từ Tử Thanh mới bừng tỉnh. Ánh mắt cô ta không còn vẻ khiếp sợ, mà đó là nỗi tuyệt vọng. So với khiếp sợ, tuyệt vọng mới là điều đáng sợ nhất.
Cuối cùng Giang Thế Quân cũng đứng dậy, đi đến bên Từ Tử Thanh. “Cô nên nhớ bố cô đã giao Từ thị cho Viêm Lương. Ở đây không còn chuyện của cô nữa. Nếu cô không nhúng tay vào, tôi có thể bỏ qua cho cô.”
Giang Thế Quân vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Từ Tử Thanh, sau đó giơ tay, vuốt ve gương mặt cứng đờ của cô ta. Nụ cười an ủi trên khóe môi còn giả tạo hơn động tác của ông ta. “Chắc cô hiểu rõ tính cách em gái cô hơn tôi. Có bé đó dù khuynh gia bại sản cũng sẽ tiếp tục bảo vệ Từ thị. Còn cô thì sao? Lẽ nào cô cũng muốn mất hết tất cả? Mẹ cô nửa đời làm vợ bé, khó khăn lắm mới tranh thủ giành được chút tài sản cho bà ta và cho cô…”
Hiện thực tàn nhẫn như một cú đấm mạnh vào lòng Từ Tử Thanh, cô ta máy móc ngẩng đầu nhìn Giang Thế Quân, đáy mắt ánh lên một tia hoảng sợ. Điều này tất nhiên không lọt qua mắt Giang Thế Quân. Ông ta lập tức bày ra bộ dạng một bậc trưởng bối khuyên nhủ hậu bối hướng thiện, vỗ vai Từ Tử Thanh. “Tuy cô ngu ngốc nhưng ít nhất còn có một ưu điểm. Đó là… lòng ích kỷ. Cô có thể nói cho Viêm Lương biết chuyện tôi vừa nói với cô, chỉ cần cô không sợ ngồi tù và biến thành hai bàn tay trắng.”
Vẻ mặt Từ Tử Thanh đờ đẫn, cô ta không đáp lời. Nhưng Giang Thế Quân đã nhìn ra sự dao động của cô ta. “Nếu tôi là cô, tôi sẽ cầm số tài sản mình có ra nước ngoài sống cuộc đời yên ổn, chứ không phải lội xuống bãi bùn này.”
Nói xong, Giang Thế Quân lập tức thu lại vẻ mặt ôn hòa và bàn tay đặt trên vai Từ Tử Thanh. Ông ta lạnh lùng quay người bỏ đi, để lại một mình Từ Tử Thanh đứng trong căn phòng trống rỗng. Cơn sóng lớn trong lòng cô ta cuồn cuộn, một lúc lâu sau mới lấy lại vẻ bình tĩnh.
Từ Tử Thanh cúi xuống nhìn mấy con số hiện trên màn hình điện thoại. Cô ta lắc đầu, dường như muốn gạt bỏ ý nghĩ đáng sợ trong đầu. Cô ta tiếp tục bấm số nhưng động tác ngày càng chậm và cuối cùng dừng hẳn.
Rõ ràng căn phòng không một bóng người, vậy mà Từ Tử Thanh dường như nghe thấy một giọng nói văng vẳng bên tai: “Cô có thể nói cho Viêm Lương biết chuyện tôi vừa kể với cô, chỉ cần cô không sợ ngồi tù và biến thành hai bàn tay trắng.”
Hai bàn… tay trắng!
Ba ngày sau, Viêm Lương thức dậy từ sớm.
Thời gian qua, nếu có ăn ở nhà cũng đều do Tưởng Úc Nam phụ trách bữa sáng. Hôm nay, Viêm Lương phá lệ, chăm chỉ một lần.
Tưởng Úc Nam trải qua một cơn ác mộng dài, vừa tỉnh dậy. Thời gian này anh thường mơ một giấc mơ, đến mức anh đã chuẩn bị tinh thần để gặp lại giấc mơ đó. Khi mở mắt, anh cũng thành công trong việc đưa thần trí từ giấc mộng trở về hiện thực. Chỉ đáng tiếc, khi không nhìn thấy hình bóng quen thuộc nằm bên cạnh, Tưởng Úc Nam lại rơi vào nỗi hoảng sợ mơ hồ.
Bên cạnh giường trống không, chẳng còn hơi ấm cũng như dấu vết chứng tỏ sự tồn tại của Viêm Lương… Cảnh này giống hệt cảnh mở đầu trong cơn ác mộng của anh.
Đúng lúc đó, cửa phòng ngủ đột nhiên xuất hiện một hình dáng. Tưởng Úc Nam lập tức quay lại, ánh mắt anh đờ đẫn mất nửa giây. Sau đó anh liền khôi phục vẻ bình thản, mỉm cười: “Em dậy sớm thế?”
Viêm Lương cũng nở nụ cười ngọt ngào: “Mau dậy đi, em rán thêm trứng nữa là xong bữa sáng.”
Tưởng Úc Nam tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng khi thấy Viêm Lương quấn tạp dề, tay cầm đũa, anh lập tức đi đánh răng rửa mặt với tốc độ nhanh nhất rồi tới phòng ăn. Quả nhiên, trên bàn bày đầy đồ ăn sáng.
Thấy anh đứng bên bàn ăn bất động, Viêm Lương kiễng chân ôm cổ anh. “Anh còn ngây ra đó làm gì?”
Ánh mắt ẩn giấu tia phức tạp của Tưởng Úc Nam biến mất khi anh quay lại nhìn Viêm Lương, thay thế bằng một vẻ hài lòng. “Nếu anh nói, đây là lần đầu tiên có người chuẩn bị bữa sáng cho anh trong mười mấy năm qua, liệu em có cho phép anh không nhẫn tâm đánh chén chúng?”
Viêm Lương ngẩn người, nhưng nhanh chóng cười tươi: “Ai tin nổi? Đường đường là Tưởng Úc Nam, chắc có rất nhiều cô gái tự nguyện xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh ấy chứ! Anh sợ đồ em nấu khó ăn nên mới viện cớ này phải không?” Vừa nói cô vừa đặt hai tay lên vai Tưởng Úc Nam, ấn anh ngồi xuống ghế. “Bây giờ em ra lệnh, anh phải ăn hết chỗ này.”
Tưởng Úc Nam không giải thích. Viêm Lương vòng tay qua cổ Tưởng Úc Nam, đè xuống lưng anh, đợi anh nhận xét sau khi ăn miếng đầu tiên. Tưởng Úc Nam chỉ cười cười, cắt một miếng thịt hun khói, quay người đưa vào miệng cô. “Hôm nay em vẫn về nhà với mẹ à?”
“Ừ.” Viêm Lương tỏ vẻ lo lắng. “Mẹ em gần đây tâm trạng bất ổn, sức khỏe cũng kém hơn trước. Em muốn thường xuyên ở bên mẹ để động viên bà.”
Nửa tiếng sau, Viêm Lương lái xe đến tập đoàn Minh Đình.
Ngoài hợp đồng đã định, hai bên còn ký thêm nhiều khoản bí mật. Sau khi nguồn tiền được chuyển vào tài khoản, tiến độ sang tên cổ phần của Từ thị cho Lộ Chinh sẽ được đẩy nhanh. Danh sách cổ đông vừa và nhỏ mà Từ Tử Thanh giao cho Viêm Lương, cô cũng cần giải quyết ngay.
Vẫn chưa rời khỏi phòng họp của tập đoàn Minh Đình, Viêm Lương đã âm thầm sắp xếp các bước tiếp theo. Lúc trợ lý giúp Viêm Lương mở cửa phòng, đằng sau chợt có tiếng gọi: “Viêm tiểu thư!”
Viêm Lương quay đầu, đúng lúc thấy Lộ Chinh đứng dậy.
Lộ Chinh còn chưa mở miệng, thư ký của anh ta đã lên tiếng: “Viêm tiểu thư xin dừng bước, Lộ Tổng muốn nói chuyện riêng với tiểu thư.”
Viêm Lương gật đầu, dặn dò trợ lý: “Đợi tôi ở bãi đỗ xe.”
Khi trợ lý đi khỏi, thư ký của Lộ Chinh cũng rời văn phòng, thuận tay khép cửa. Phòng hội nghị chỉ còn lại Viêm Lương và Lộ Chinh.
Lộ Chinh giơ tay ra hiệu Viêm Lương ngồi bên cạnh anh. Cô liền ngồi xuống.
“Vừa rồi có mặt người ngoài nên tôi không tiện nói một chuyện.”
Viêm Lương lập tức ngồi thẳng người. Lộ Chinh ngừng một lát để quan sát phản ứng của cô, mới nói tiếp: “Bây giờ chúng ta đã ký hợp đồng rồi, cô cũng nên gỡ bỏ sự đề phòng, nói cho tôi biết ông chủ đứng đằng sau MT là ai?”
Viêm Lương đờ người trong giây lát.
Dưới ánh mắt dò xét của Lộ Chinh, Viêm Lương do dự hồi lâu. Cuối cùng cô ngẩng đầu, nở nụ cười với vẻ áy náy. “Nhờ nguồn vốn của Minh Đình, kế hoạch phản thu mua của tôi chắc cũng không che giấu được bao lâu. Đến lúc đó, ông chủ đứng sau MT nhất định đứng ngồi không yên, bị ép vào đường cùng, người đó sẽ chủ động lộ diện.”
Lộ Chinh lắc đầu bất lực. “Xem ra cô vẫn không tin tôi.”
Viêm Lương tưởng anh sẽ tiếp tục truy vấn, nhưng anh chuyển sang đề tài khác: “Vậy… cuối tuần này tôi muốn hẹn cô ăn tối, cô có thể nể mặt không?”
Đây dường như là điều kiện trao đổi. Lộ Chinh không tiếp tục truy vấn, nhưng Viêm Lương phải nhận lời mời ăn tối cùng anh. Cô gật đầu đồng ý. Sau khi hẹn thời gian và địa điểm cụ thể, cô lập tức rời khỏi Minh Đình, không còn thời gian phân tán tư tưởng. Vừa rời khỏi Minh Đình, cô lái xe về thẳng nhà của Từ gia. Mấy cổ đông bị Giang Thế Quân liệt vào danh sách thuyết phục hôm nay đến thăm mẹ Viêm Lương.
Nghĩ lại thật khôi hài, cô đường đường là nhị tiểu thư của Từ gia mà phải lén lút, thậm chí phải lấy cớ vừa mất cha mới có thể hẹn gặp các cổ đông.
Một điều đáng mừng là cô đã ổn định tinh thần các đại cổ đông. Theo tin tức Từ Tử Thanh cung cấp, Giang Thế Quân chuyển mục tiêu sang cổ đông vừa và nhỏ. Chỉ cần lần này Viêm Lương hành động nhanh gọn, giành được sự ủng hộ của ít nhất một nửa số cổ đông vừa và nhỏ, cô có thể thay đổi cục diện.
Việc Viêm Lương mua lại cổ phiếu lưu động trên thị trường sẽ khiến giá cổ phiếu tăng lên. Giá cổ phiêu tăng đến mức nhất định sẽ thu hút sự chú ý của Giang Thế Quân. Lúc bấy giờ, bộ mặt thật của người nào đó không thể tiếp tục che giấu…
Viêm Lương lái xe vào cổng nhà lớn. Đang chuẩn bị vào garage, chợt nhìn thấy một chiếc xe con quen thuộc đỗ ở vị trí ngoài cùng, liền phanh gấp. Chiếc xe đó rõ ràng là xe của Tưởng Úc Nam. Viêm Lương hạ cửa kính nhìn thật kĩ. Đúng là xe của Tưởng Úc Nam.
Cô ngồi trong xe ngẫm nghĩ hồi lâu, tim đập thình thịch. Viêm Lương không dám vào nhà, chỉ còn cách gọi điện trước.
Người nghe máy là dì Lương. “Nhị tiểu thư?”
Hiện tại, chỉ có Viêm Lương và vài trợ lý đắc lực, thư ký Lưu, bà Viêm và Từ Tử Thanh biết kế hoạch phản thu mua của cô. Ngay cả dì Lương cũng không rõ tình hình. Viêm Lương dán mắt vào chiếc xe ô tô cách đó không xa, hỏi: “Tưởng Úc Nam đến thăm mẹ cháu phải không ạ?”
“Đúng vậy, Tưởng tiên sinh đến để bàn một số chuyện với phu nhân. Hình như hai người đã bàn xong rồi, Tưởng tiên sinh vừa…”
Dì Lương còn chưa nói hết câu, bên tai Viêm Lương chợt vang lên tiếng gõ cửa kính. Cô giật mình, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, Tưởng Úc Nam đang đứng cạnh xe cô.
Cùng lúc đó, đầu máy bên kia truyền đến giọng nói của dì Lương: “Tưởng tiên sinh vừa ra khỏi nhà, chắc vẫn chưa đi xa.”
Viêm Lương không kịp trả lời dì Lương, bởi theo phản xạ, cô lập tức tắt máy và hạ cửa kính xe.
Trên lớp cửa kính đang từ từ hạ xuống, Viêm Lương nhìn thấy gương mặt cô từng bước được ngụy trang đâu vào đấy. Khi cửa kính được kéo xuống, cô tỏ vẻ vui mừng: “Sao anh lại ở đây?”
Tưởng Úc Nam nhìn gương mặt Viêm Lương một lượt mới trả lời: “Anh đến để bàn với mẹ em chuyện công bố tin tức chúng ta đã kết hôn.”
Viêm Lương sững sờ trong giây lát. Người đàn ông từ trước đến nay rất giỏi đọc suy nghĩ của người khác dường như không chú ý đến phản ứng bất thường của Viêm Lương, nói tiếp: “Chúng ta đăng ký kết hôn một thời gian nhưng vẫn chưa chính thức công bố ra bên ngoài. Anh nghĩ… đã đến lúc công khai rồi.”
Viêm Lương trầm mặc hồi lâu, cô không biết nên dùng biểu cảm nào để đối diện Tưởng Úc Nam. Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cô chỉ có thể hỏi: “Mẹ em nói thế nào?”
“Mẹ em tôn trọng ý kiến của chúng ta.”
Viêm Lương gật đầu, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Tưởng Úc Nam nhìn cô rồi giơ tay xem đồng hồ. “Em vào nhà đi, buổi tối anh đến đón em.” Nói xong, anh cúi người, đưa tay giữ gáy Viêm Lương, ép cô ngẩng đầu rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô. Sau đó anh đứng thẳng người, đi tới xe của mình.
Nhưng mới đi vài bước, Tưởng Úc Nam đột nhiên dừng lại. Viêm Lương không chú ý đến anh, cô vừa thu lại nụ cười giả tạo liền nhìn thấy anh quay về phía cô.
Viêm Lương ngây người, nhưng cô lập tức mỉm cười. “Sao thế?”
“Anh vừa nhớ ra một việc…” Tưởng Úc Nam cất giọng từ tốn. “Lúc đến đây, anh gặp Từ Tử Thanh. Sức khỏe mẹ cô ta gần đây không tốt, hình như bệnh cũ tái phát. Từ Tử Thanh nói sẽ đưa mẹ ra nước ngoài chữa bệnh, cô ta đến chào tạm biệt mẹ em.”
“Ờ…”
Viêm Lương dõi theo Tưởng Úc Nam cho tới khi anh lên xe rồi rời đi. Cô gác khuỷu tay lên thành cửa. Qua gương chiếu hậu, cô thấy xe của anh mỗi lúc một xa, cuối cùng biến mất sau cánh cửa cổng.
Tin tức kết hôn…
Nghĩ đến điều này, ngoài sự tự giễu ra, Viêm Lương không còn bất cứ suy nghĩ nào khác.
Lúc nào công bố tin tức kết hôn mới thích hợp?
Viêm Lương còn đang giả bộ phiền não về vấn đề này, giới truyền thông độc ác đã lặng lẽ thay cô quyết định tất cả…
Vào một buổi sáng, Viêm Lương vẫn cùng Tưởng Úc Nam ra khỏi nhà như thường lệ, nhưng chờ đón họ không chỉ có một ngày nắng đẹp giữa mùa đông mà là ánh đèn từ camera và máy ảnh của đám phóng viên còn nhức mắt hơn cả ánh mặt trời.
Cô hoàn toàn không ngờ bên ngoài chung cư là cảnh tượng hoành tráng như vậy, lập tức trợn tròn hai mắt.
Viêm Lương vẫn chưa kịp bừng tỉnh, đã có phóng viên xông đến hỏi: “Viêm tiểu thư… Không đúng, tôi nên gọi là Tưởng phu nhân… Hai người kết hôn từ bao giờ?”
Một phóng viên đứng phía sau cầm chiếc micro dài cố chen lên, suýt nữa chọc vào người Viêm Lương. Đúng lúc này, hai bàn tay kịp thời ôm lấy trán cô, ấn đầu cô thấp xuống nên mới thoát nạn.
Tuy nhiên, động tác bảo vệ Viêm Lương của Tưởng Úc Nam không thoát khỏi cặp mắt sắc bén của đám phóng viên, càng không thoát khỏi ánh đèn máy ảnh nhấp nháy.
“Thảo nào trước đó chúng tôi ở bên ngoài căn hộ của Viêm tiểu thư suốt mà chẳng gặp cô, hóa ra cô đã dọn đến sống cùng chồng…”
“Tại sao hai người phải bí mật kết hôn?”
“Nghe nói nhân viên làm việc nơi đăng ký kết hôn tiết lộ tin tức, hai người có định kiện nhân viên đó không?”
Viêm Lương cúi thấp đầu, tìm khe hở giữa vô số mũi giày của đám phóng viên để xông ra ngoài, nhưng rất nhiều phóng viên đứng chặn ở cửa, cô muốn tiến nửa bước cũng khó.
Mặc dù không nhìn thấy nhưng Viêm Lương có thể cảm nhận Tưởng Úc Nam đang bảo vệ cô, lặng lẽ mở đường cho cô. Đến khi bàn tay trên vai Viêm Lương ấn cô vào trong ô tô, cô mới ngẩng lên, đúng lúc bắt gặp Tưởng Úc Nam đang đóng cửa ở bên ngoài.
Tưởng Úc Nam nhanh chóng ngồi vào vị trí lái xe, nổ máy phóng đi, bỏ mặc đám phóng viên ở phía sau.
“Em không sao đấy chứ?”
Tưởng Úc Nam vừa quan sát phía trước vừa hỏi Viêm Lương.
Viêm Lương mãi dõi theo đám phóng viên qua gương chiếu hậu, nghe câu hỏi của Tưởng Úc Nam, cô mới thu ánh mắt, lặng lẽ lắc đầu.
Để bình ổn tâm trạng, Viêm Lương vô thức bật chương trình phát thanh trên xe.
Trong chương trình, giọng nói hưng phấn của DJ như vô số mũi kim đâm vào tai Viêm Lương: “Tiếp theo là tin tức vô cùng nóng hổi, nhị tiểu thư của Từ gia thời gian trước mới xảy ra scandal cùng Lộ Chinh của Tập đoàn Minh Đình. Không ai có thể ngờ, cô gái đó đã kết hôn từ lâu…”
Viêm Lương vô cùng buồn bực, giơ tay định tắt radio nhưng Tưởng Úc Nam nhanh hơn một nhịp, đập mạnh tay vào nút tắt. Viêm Lương bất giác quay đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh u tối vài giây rồi trở lại bình thường.
Giới truyền thông ầm ĩ như vậy, Viêm Lương không muốn công khai chuyện kết hôn cũng không được.
Khi sự việc bị lộ, điều Viêm Lương lo lắng nhất không phải đánh giá của người khác về cô, mà là Lộ Chinh, người cuối tuần này hẹn cô cùng ăn tối.
Vì cô, Lộ Chinh trở thành trò cười cho thiên hạ… Ở một góc độ khác, Lộ Chinh là ân nhân của cô. Vì vậy, Viêm Lương không biết phải xin lỗi anh thế nào.
Đến tận buổi chiều ngày Chủ nhật, Viêm Lương vẫn không nhận được điện thoại của Lộ Chinh. Bữa cơm tối chắc đã bị hủy bỏ, thời gian hẹn gặp bất giác trôi qua, Viêm Lương vẫn ngồi trong tiệm áo cưới, nhìn dì Lương không biết tìm đâu ra quyển catalogue áo cưới.
“Nhị tiểu thư, dù tạm thời không tổ chức hôn lễ nhưng cũng nên chụp ảnh cưới. Tiểu thư hãy đưa mấy tấm ảnh cưới cho giới truyền thông để bịt miệng họ.”
Trong lòng Viêm Lương rất buồn bực, cô chống tay lên trán, không trả lời. Dì Lương tưởng cô không thể quyết định, lại nói: “Lát nữa Tưởng tiên sinh sẽ đến đây, nếu tiểu thư không thể quyết định, đợi cậu ấy đến rồi cùng chọn kiểu váy.”
Lúc dì Lương đi kiếm thêm vài quyển catalogue khác, điện thoại của Viêm Lương đổ chuông. Cô lấy di động từ túi xách, ngây người khi thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình.
Do dự một, hai giây, Viêm Lương mới bắt máy.
Đầu máy bên kia im lặng.
Viêm Lương đang lưỡng lự không biết nên mở lời thế nào, đối phương đột nhiên lên tiếng trước: “Cô trễ hẹn rồi…”
Giọng nói của Lộ Chinh ẩn hiện ý cười.
Khi dì Lương vui vẻ cầm cả tập catalogue áo cưới quay về, Viêm Lương đã chạy ra cửa tiệm.
“Nhị tiểu thư!”
Tiếng gọi đầy kinh ngạc của dì Lương cũng không khiến Viêm Lương quay lại. Lúc tới nhà hàng đã hẹn với Lộ Chinh, nhà hàng đã hết giờ kinh doanh nhưng cô vẫn nhìn thấy ngay chiếc bàn ở góc trong cùng.
Dưới một ngọn đèn, một chiếc ghế, Lộ Chinh ngồi uống rượu một mình. Bóng lưng kéo dài dưới ánh đèn khiến người đàn ông này lộ vẻ yếu đuối chưa từng thấy.
Viêm Lương lặng lẽ tiến lại gần. Mặc dù trong lòng cô do dự nhưng bước chân không chút ngập ngừng.
Đi đến bên bàn, Viêm Lương đúng lúc nghe một nhân viên phục vụ nói với Lộ Chinh: “Lộ Tổng, tôi đã mở cửa phòng 1619 ở tầng dưới giúp anh, để tôi dìu anh xuống phòng.”
Lộ Chinh đang cúi đầu, lúc này mới ngẩng lên, nhưng không phải vì câu nói của nhân viên phục vụ, mà vì anh cảm nhận được… sự xuất hiện của cô.
Lộ Chinh chỉ im lặng nhìn nhưng cũng đủ khiến Viêm Lương vô cùng khó xử. Anh không nói lời nào. Sau đó, anh đứng dậy, chỉnh lại cổ áo vest, đi thẳng ra ngoài cửa.
Viêm Lương dõi theo bước đi hơi xiêu vẹo của anh, cô cầm theo thẻ mở cửa phòng đặt trên bàn, giải thích với nhân viên phục vụ: “Để tôi đưa Lộ Tổng xuống dưới!” Sau đó, cô bước nhanh theo Lộ Chinh.
Rõ ràng Lộ Chinh đã say khướt nhưng vẫn không cần người đỡ. Viêm Lương chỉ lặng lẽ đi sau, cho đến khi anh dừng lại trước cửa phòng 1619.
Anh ngẩng đầu nhìn số phòng. Vừa định đặt tay lên tay nắm cửa, thân hình anh lảo đảo, Viêm Lương vội chạy tới đỡ anh, lúc này Lộ Chinh mới nhìn cô.
“Tôi…”
Viêm Lương vừa mở miệng liền bị anh ngăn lại: “Thật đáng tiếc…” Anh đặt ngón trỏ lên môi cô, cười nói: “Tôi đã chậm một bước…”
Lộ Chinh chỉ mỉm cười nhưng anh càng như vậy, Viêm Lương càng cắn chặt môi, trong lòng áy náy.
Anh rút lại ngón trỏ đang đặt trên bờ môi Viêm Lương, sau đó, chậm rãi tiến lại gần, dường như muốn nhìn rõ gương mặt cô. Cuối cùng, anh chậm rãi đặt một nụ hôn lên môi cô.
Từ đầu đến cuối, Viêm Lương đứng bất động ở đó.
Cánh cửa phòng số 1620 ngay bên cạnh phòng 1619 lặng lẽ khép lại. Tưởng Úc Nam tựa lưng vào cánh cửa, gương mặt lạnh lùng, vô cảm.
Sau sự trầm mặc tưởng như kéo dài nửa thế kỷ, Tưởng Úc Nam rút điện thoại, bấm một dãy số. Đối phương không lên tiếng. Cuối cùng, anh cất giọng lạnh lẽo: “Tại sao lại để cháu chứng kiến cảnh này?”
Im lặng một lúc, đầu máy bên kia vang lên tiếng cười khẽ của Giang Thế Quân. “Cháu thông minh như vậy, không thể không phát hiện điều bất thường.”
Ánh mắt vốn sắc bén như lưỡi dao của Tưởng Úc Nam tựa như bị đối phương nói trúng tim đen, bỗng trở nên đờ đẫn.
Giang Thế Quân tiếp tục nói: “Tôi không muốn cháu tiếp tục sống lừa mình dối người. Tôi muốn cháu tận mắt chứng kiến con bé đó đã làm những chuyện gì để đối phó chúng ta. Tôi muốn giúp cháu nhìn rõ, nó không đáng để cháu đối xử thật lòng.”
Bên ngoài cửa phòng 1619.
Cuối cùng, Lộ Chinh không thể chờ đợi sự hồi ứng của Viêm Lương. Anh ngẩng đầu, dưới đôi mắt mơ màng của người say rượu là trái tim vô cùng tỉnh táo. Anh mỉm cười: “Tôi đã vượt qua giới hạn rồi, tôi xin lỗi, Tưởng phu nhân!”
“Tôi xin lỗi…”
“Tưởng phu nhân…”
Vào thời khắc này, diện mạo hay dáng vẻ của người đàn ông trước mặt đều toát ra sự thê lương. Viêm Lương từ từ thả lỏng bàn tay đã nắm chặt thành nắm đấm. Cô ngập ngừng vài giây rồi giơ tay, tựa như muốn vỗ về tâm trạng mất mát của Lộ Chinh. Nhưng đúng lúc đầu ngón tay sắp chạm vào mặt Lộ Chinh, Viêm Lương liền rút tay về. Cuối cùng, cô đẩy nhẹ vai anh, mỉm cười, nói: “Lộ Tổng, anh say rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền anh nữa. Tạm biệt!”
Nụ cười của Viêm Lương rất xa cách, vạch rõ ranh giới giữa hai người. Lộ Chinh tất nhiên nhận ra điều đó, anh cũng không miễn cưỡng. Cảm giác ưu việt trời sinh, lòng tự trọng và khả năng kiềm chế hơn người không cho phép anh bắt ép Viêm Lương. Anh do dự vài giây rồi lùi lại.
Nhưng dù khả năng kiềm chế tốt đến mấy, Lộ Chinh cũng không thể chống đỡ cảm giác đau đến tận tâm can khi tận mắt chứng kiến cô không chút do dự, quay người bước đi.
Không biết bao lâu sau, Lộ Chinh mới định thần, mắt vẫn dõi theo hành lang dài trống không. Hiện thực tàn nhẫn quét sạch ước mong cuối cùng của anh. Lộ Chinh mở cửa vào phòng, đóng chặt cửa, để mặc bóng tối nuốt chửng anh.
Tiếng đóng cửa vang lên rồi nhanh chóng trả lại bầu không khí tĩnh mịch trên hành lang. Một lúc sau, cửa phòng 1620 lặng lẽ mở ra, một người đàn ông bước ra ngoài, nhìn căn phòng bên cạnh bằng ánh mắt u tối.
Cuối cùng cô vẫn làm chuyện đó…
Tưởng Úc Nam lạnh lùng thu ánh mắt, đi thẳng ra thang máy với vẻ mặt vô cảm. Lúc anh bước vào thang máy, vách tường thang máy phản chiếu gương mặt không một chút xao động của anh.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tưởng Úc Nam chau mày nhìn màn hình rồi bắt máy. Đầu máy bên kia truyền tới giọng nói của dì Lương: “Tưởng tiên sinh, nhị tiểu thư có việc gấp phải đi một lát. Tiên sinh lái xe cẩn thận, không cần vội đến đây đâu!”
“Được ạ!”
Tưởng Úc Nam nói xong liền tắt máy. Thang máy lại rơi vào bầu không khí yên tĩnh trong vòng ba giây, sau đó vang lên tiếng “bụp” cực lớn.
Chiếc điện thoại đã bị chủ nhân của nó ném mạnh vào bức tường kim loại, vỡ tan tành. Khi thang máy xuống đến tầng một, Tưởng Úc Nam giẫm chân lên mảnh vỡ điện thoại, mặt vô cảm bước ra ngoài.
Đây là lần thứ hai trong đời Viêm Lương đi lòng vòng không mục đích trong thành phố.
Lần thứ nhất là ngày sinh nhật mười tuổi của cô. Cô muốn tổ chức sinh nhật ở bên ngoài cùng bạn bè nhưng bà Viêm không cho phép. Bà nói, cả gia đình tụ tập chúc mừng cô. Đáng tiếc, buổi tối hôm đó Từ Tử Thanh bị ốm phải nhập viện, tất cả mọi người vội vàng đến bệnh viện, bỏ mặc cô ở nhà một mình. Viêm Lương vô cùng tức giận, mang chiếc bánh ga tô cao gần bằng cô bỏ nhà ra đi. Lang thang ngoài đường vài tiếng đồng hồ, cuối cùng cô mệt đến mức không đi nổi. Lúc cô gục xuống, chiếc bánh ga tô cũng lăn lóc trên mặt đất.
Lúc đó, một con mèo hoang nằm trong thùng giấy ở góc phố đi đến chỗ Viêm Lương, ngước nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi, sau đó mới dè dặt liếm hết chỗ kem dính trên mặt đất.
Nhưng lần này, chẳng còn ánh mắt đáng thương như thế nhìn cô nữa.
Khi Viêm Lương đẩy cửa vào nhà, từ phòng khách lập tức vọng tới giọng nói vô cùng quen thuộc: “Em đi đâu mà về muộn thế?”
Căn phòng không bật đèn, Viêm Lương đứng trong bóng tối một lúc mới định hướng được nơi phát ra tiếng nói.
“Châu Trình gặp phải vài rắc rối.” Viêm Lương nói với Tưởng Úc Nam đang ngồi trên sofa. Trong bóng tối, cô không cần nở nụ cười áy náy, giả tạo. “Em phải đi giải quyết.”
Nơi anh ngồi vang lên tiếng động, hình như Tưởng Úc Nam đứngdậy, tiếng giày da không bình tĩnh bước về phía Viêm Lương. “Sao em tắt điện thoại?”
Tưởng Úc Nam đứng trước mặt Viêm Lương nhưng trong bóng tối, cô chỉ nhìn thấy đôi mắt sáng quắc của anh. Viêm Lương ngẩn người vài giây mới bừng tỉnh, rút điện thoại khỏi túi xách. “Anh gọi điện cho em à? Sao em chẳng biết gì cả?” Sau đó, cô giơ điện thoại cho anh xem. “Hết pin rồi, thảo nào…”
Tưởng Úc Nam nở nụ cười hiếm hoi. Nhờ nụ cười, gương mặt vốn lạnh lùng của anh trở nên ôn hòa hơn. “Không sao! Anh đã đến tiệm áo cưới nhưng không vừa ý bộ nào. Em có thích nhà thiết kế nào không? Anh sẽ bảo người hẹn nhà thiết kế đó để đặt may áo cưới.”
Viêm Lương thở phào nhẹ nhõm, quay người bật đèn và thay dép đi trong nhà. Lúc này, cô mới phát hiện đôi giày dưới chân Tưởng Úc Nam, bất giác ngẩng đầu nghi hoặc. “Anh cũng vừa mới về à? Giày còn chưa thay.”
Tưởng Úc Nam nhận ra anh đi cả giày vào nhà, nói: “Vừa rồi anh mải nghĩ một chuyện nên quên mất…” Nói xong, anh nhoài người ra phía sau Viêm Lương, lấy đôi dép đi trong nhà. Giây tiếp theo anh hơi cúi xuống, ôm chặt eo Viêm Lương, như muốn hôn cô.
Viêm Lương giật mình, lùi một bước theo phản xạ nhưng bị Tưởng Úc Nam ôm chặt trong nháy mắt. Sau đó, anh liên tục hôn lên khóe miệng, cằm, cổ và xương quai xanh của cô. Viêm Lương buộc phải dùng sức đẩy mạnh vai Tưởng Úc Nam, ngăn cản hành động của anh. “Anh ngủ sớm đi. Mai là thứ Hai, còn phải tiến hành cuộc họp hội đồng quản trị nữa.”
Tưởng Úc Nam dừng lại vài giây rồi tiếp tục vùi đầu vào cổ Viêm Lương. Ngay sau đó, anh lập tức thu tay về, đặt một nụ hôn lạnh lẽo lên trán Viêm Lương. “Em mau đi ngủ đi!” Nói xong, anh ngồi xuống chiếc ghế con bên cạnh cửa thay giày.
Nhìn mái tóc đen của Tưởng Úc Nam, trong lòng Viêm Lương xuất hiện tâm trạng vô cùng phức tạp. Cô nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, cúi người hôn lên tóc anh, rồi cất giọng nhàn nhạt: “Anh cũng ngủ sớm đi! Chúc ngủ ngon!”
Sáng hôm sau là thứ Hai, công ty diễn ra cuộc họp hội đồng quản trị thường kỳ.
Ngoài hai thành viên xin nghỉ, các thành viên khác trong hội đồng quản trị đều có mặt đúng giờ. Sau khi Từ Tấn Phu qua đời, vị trí chủ tịch tạm thời do bà Viêm nắm giữ, nhưng trên thực tế, quyền hạn cao nhất đã thuộc về Viêm Lương. Viêm Lương tương đối quen thuộc với các chú, các bác có mặt ở đây, vì vậy, họ tỏ ra quan tâm đến chuyện riêng tư của Viêm Lương hơn đống báo cáo công thức rập khuôn tẻ nhạt. Trước khi cuộc họp chính thức bắt đầu, ai nấy đều hỏi Viêm Lương:
“Cháu gái, sao cháu kết hôn mà chẳng thông báo với chúng tôi?”
“Đây là chuyện vui mà, cháu không muốn công bố à?”
“Nếu không phải hôm nay gặp đám phóng viên đó ở dưới lầu, đến bây giờ bác vẫn chẳng biết gì cả!”
“Lúc nào cháu mới tổ chức tiệc cưới?”
“Tưởng Úc Nam là người có năng lực, làm con rể Từ gia không có điều gì đáng bàn cãi, tuy so với công tử của Lộ gia thì…”
“Lão Bành, anh nói gì vậy?”
“Thật ngại quá, tôi hồ đồ rồi. Tổng giám đốc Tưởng rất xứng làm con rể Từ gia…”
…
Viêm Lương nghe họ nói với tâm trạng mệt mỏi, may mà cuộc họp nhanh chóng bắt đầu. Để cắt giảm chi phí đầu tư, nhanh chóng thu hồi nguồn vốn, nhãn hiệu Secret tạm ngừng mở rộng thị trường Bắc Mỹ, chi phí đầu tư cho sản phẩm dược mỹ phẩm của Nhã Nhan cũng bị cắt bớt. Ngoài ra, có khả năng trong tương lai, Từ thị phải cắt giảm nhân viên để tiết kiệm chi phí. Những việc này cần được toàn thể thành viên hội đồng quản trị biểu quyết mới có thể chính thức thực thi.
Tại cuộc họp lần này, Viêm Lương nhấn mạnh kiến nghị cắt giảm nhân viên.
Viêm Lương đoán, những vấn đề cô nêu ra ngày hôm nay đã truyền đến tai Tưởng Úc Nam. Lớp vỏ này sớm muộn cũng bị bóc trần, nhưng cô không rảnh để chú ý nhiều như vậy. Hơn nữa, một khi kẻ địch ra ngoài ánh sáng, tình hình có lẽ càng bất lợi đối với cô.
Tiền mặt cô có trong tay, nguồn vốn do Lộ Chinh cung cấp và phần lớn số vốn thu được từ việc cắt giảm sẽ được dùng để thu mua cổ phiếu. Chỉ cần vượt qua kiếp nạn lần này, tất cả sẽ trở nên sáng sủa hơn. Nhanh chóng bố trí mọi việc đâu vào đấy là điều duy nhất Viêm Lương nên làm lúc này.
“Việc cắt giảm nhân viên bắt đầu từ chi nhánh công ty ở nước ngoài…”
Lời nói của Viêm Lương bị cắt ngang bởi tiếng ồn, huyên náo ở bên ngoài phòng hội nghị.
Tiếng người bảo vệ vang lên: “Xin lỗi, ông không thể vào trong…”
Viêm Lương nhíu mày, đảo mắt qua trợ lý ngồi bên cạnh. “Mau ra ngoài xem xảy ra chuyện gì?”
Người trợ lý gật đầu, chạy về phía cửa phòng, nhưng vừa chạm vào tay nắm cửa, cánh cửa đã bị người bên ngoài đẩy mạnh.
Cánh cửa đập vào tường “bốp” một tiếng, người trợ lý vô thức lùi lại một bước. Tiếng người bảo vệ truyền đến tai tất cả mọi người trong phòng một cách rõ ràng: “Ông không thể vào bên trong!”
Một người đàn ông đi vào, bất chấp tiếng ngăn cản của bảo vệ. Viêm Lương đưa mắt nhìn, gương mặt cô cứng đờ trong giây lát. Lúc này, một thành viên hội đồng quản trị ngồi ở vị trí đối diện cửa ra vào đứng dậy. “Giang Thế Quân?”
Giọng nói đầy kinh ngạc của Chu đổng sự đã giúp Viêm Lương lấy lại thần trí. Cô đứng dậy, cười nhạt: “Giang Tổng, hình như đây không phải nơi ông có tư cách đặt chân đến?”
Đối diện với sự tức giận của Viêm Lương, Giang Thế Quân nhếch mép cười, bộ dạng điềm nhiên. Bảo vệ ở bên ngoài định xông vào phòng liền bị vệ sĩ của ông ta ngăn lại.
Hai vệ sĩ của Giang Thế Quân chặn ở bên ngoài, tiện tay đóng cửa phòng hội nghị.
Thấy Giang Thế Quân từng bước tiến lại gần, Viêm Lương lập tức bấm điện thoại nội bộ trên bàn, cất giọng nghiêm nghị: “Bảo vệ làm ăn kiểu gì thế, mau cử người lên phòng hội nghị…”
Chưa nói hết câu, Viêm Lương chợt nghe thấy tiếng tút tút, cô nghi hoặc quay lại, Giang Thế Quân đang ấn vào nút tắt trên điện thoại.
“Sao tôi không có tư cách xuất hiện ở đây?” Giang Thế Quân vừa nói vừa vòng qua Viêm Lương, tiện tay kéo chiếc ghế trống bên cạnh cô. Ông ta nhìn Viêm Lương bằng ánh mắt đầy vẻ thách thức. “Bây giờ tôi là cổ đông lớn thứ hai của Từ thị. Từ tiểu thư, cô không biết chuyện này sao?”
Lời nói của Giang Thế Quân như quả bom ném xuống phòng hội nghị, không chỉ một mình Viêm Lương sững sờ.
Tất cả hình ảnh từ cuộc họp hội đồng quản trị đều xuất hiện trên màn hình trong văn phòng CEO. Tưởng Úc Nam im lặng cầm điều khiển ngồi sau bàn làm việc. Thư ký Lý đứng bên cạnh vô cùng kinh ngạc.
Thấy vẻ mặt Tưởng Úc Nam vẫn không thay đổi, thư ký Lý nghi hoặc nói: “Tổng giám đốc, trước đó anh đã dặn tạm thời không ngả bài? Giang Tổng làm như vậy chẳng phải…”
Tưởng Úc Nam xua tay không cho anh ta nói tiếp. Thư ký Lý liền im lặng. Tưởng Úc Nam vẫn ngồi yên trên ghế, ánh mắt phức tạp của anh dừng lại ở gương mặt đang cố kiềm chế của người phụ nữ trên màn hình.
Ngoài cửa sổ, một buổi sáng trong lành đã trở lại từ lúc nào…
Không khí dường như đông lại trong phòng hội nghị số một. Thông báo của Giang Thế Quân một đánh trúng hồng tâm. Các cổ đông đưa mắt nhìn nhau. Sắc mặt ai nấy đều nặng nề và nghi hoặc.
Bộ dạng chết lặng của Viêm Lương lọt vào mắt các bậc trưởng bối, tất nhiên sẽ có người không kiềm chế được, ra mặt thay cô. “Giang Tổng, câu chuyện hài hước của ông chẳng buồn cười một chút nào! Chúng tôi đang họp, mời ông đi ra ngoài!”
Giang Thế Quân vẫn ngồi im một chỗ, quan sát các cổ đông ở phía đối diện bằng ánh mắt thách thức. Sau đó ông ta phất tay, trợ lý đứng gần cửa lập tức hiểu ý, giơ tay mở cửa. Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía phòng hội nghị, một người đàn ông trẻ tuổi đi vào. Bảo vệ ở ngoài bị vệ sĩ của Giang Thế Quân khống chế, không thể làm gì được.
Người đàn ông trẻ tuổi dừng lại bên Giang Thế Quân, anh ta cung kính gật đầu chào Giang Thế Quân, sau đó nhướng mày nhìn đám cổ đông của Từ thị, tự giới thiệu: “Xin chào các vị, tôi là đại diện MT, phụ trách kế hoạch thu mua cổ phần của Từ thị. Tôi được Giang tiên sinh thuê để làm việc này…” Vừa dứt lời, cả hội trường đều “ồ” lên kinh ngạc.
Đại diện MT từ tốn rút một tập tài liệu từ túi xách. “Đây là giấy tờ chứng minh quyền sở hữu cổ phần, quý vị có thể xem qua!”
Các thành viên hội đồng quản trị sớm đã nghe nói đến vụ thu mua ác ý của MT. Tuy nhiên, bọn họ không ngờ chủ mưu đứng sau vụ này chính là tập đoàn Lệ Bạc, đối thủ của Từ thị gần hai mươi năm nay.
Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Viêm Lương khiến cô càng thêm căng thẳng, gần như không đứng vững. Cô lảo đảo lùi lại, phải bám lấy thành ghế mới đứng vững, cố gắng lấy lại tinh thần.
Viêm Lương vuốt mái tóc lòa xòa, cất giọng bình tĩnh: “Xin lỗi Giang Tổng, chắc ông cũng biết, quy định của pháp luật, thành viên hội đồng quản trị là do các cổ đông bỏ phiếu lựa chọn. Dù bây giờ ông là cổ đông lớn thứ hai của Từ thị nhưng chỉ cần một ngày ông chưa được bầu vào hội đồng quản trị thì ông không có tư cách ngồi đây.”
Giang Thế Quân không khỏi bất ngờ trước thái độ bình thản của Viêm Lương, ông ta nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên và có phần cảnh giác.
Viêm Lương nói xong, lập tức quay sang các cổ đông khác, khóe miệng cong lên thành nụ cười áy náy: “Thật ngại quá! Thưa các chú, các bác! Bởi sự xuất hiện của vị khách không mời, cuộc họp của chúng ta không thể tiếp tục. Bây giờ cháu tuyên bố giải tán cuộc họp, các chú, các bác có ý kiến gì không ạ?”
Các cổ đông gật đầu tán thành. Viêm Lương lại nhấc điện thoại, gọi tới phòng bảo vệ: “Cử một đội bảo vệ tới phòng hội nghị số một ngay lập tức!” Viêm Lương nhấn mạnh từng từ, trịnh trọng dặn dò đối phương. Trong khi đó, ánh mắt lạnh lùng của cô dừng lại trên người Giang Thế Quân.
Trợ lý của Giang Thế Quân vẫn đứng bên cánh cửa đóng kín. Thấy các cổ đông lần lượt đi về phía này, lại nghe câu nói có ý đe dọa của Viêm Lương, anh ta bất giác hướng ánh mắt về phía Giang Thế Quân.
Dưới sự mặc nhận của Giang Thế Quân, trợ lý buộc phải mở cửa phòng hội nghị, ra hiệu vệ sĩ nhường lối.
Cuối cùng, phòng hội nghị chỉ còn lại Giang Thế Quân và Viêm Lương. Viêm Lương giả bộ cắm cúi thu dọn tài liệu, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Cô thấy Giang Thế Quân đứng dậy, tiến lại gần phía mình. Động tác của Viêm Lương bỗng cứng đờ nhưng vẫn không ngẩng đầu.
Giọng nói thâm hiểm vang lên bên tai cô: “Nếu tôi nhớ không nhầm, đại hội cổ đông của Từ thị sẽ được tổ chức vào ngày mùng Một tháng sau, tức là chỉ còn sáu ngày mười bốn tiếng đồng hồ nữa… Tôi muốn xem, trước khi chết, con mồi giãy giụa lần cuối như thế nào…”
Tiếng bước chân của Giang Thế Quân mỗi lúc một nhỏ, cuối cùng biến mất bên ngoài cửa phòng hội nghị.
Viêm Lương bị rút sạch chút sức lực cuối cùng, ngồi thẫn thờ trên ghế, sắc mặt tái nhợt. Người trợ lý đứng bên ngoài phòng hội nghị lo lắng nhìn cô chống tay lên trán, cúi đầu ở ghế chủ tịch hồi lâu. Thấy cô không nhúc nhích, trợ lý ngập ngừng một lát rồi lặng lẽ giúp cô đóng cửa mà không đi vào quấy rầy.
Viêm Lương không biết cánh cửa đóng từ khi nào. Đến khi nó lại bị đẩy ra, cô vẫn chẳng để tâm, cho tới khi tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Rõ ràng đây là tiếng bước chân đàn ông nhưng lại giống như từng nhát búa gõ vào tim Viêm Lương, khiến nó đau buốt. Càng đau, cô càng không muốn ngẩng đầu. Tiếp theo, một cánh tay rắn chắc quàng lên vai cô.
Người đó không lên tiếng, chỉ ôm chặt vai Viêm Lương. Từ vị trí của cô, có thể ngả đầu vào lòng anh.
Theo bản năng, Viêm Lương tựa vào người Tưởng Úc Nam. Trước đây, cô đã rất cần chỗ dựa này, vào những lúc cô yếu đuối nhất. Nhưng không phải hôm nay và thời khắc này.
Viêm Lương rất muốn khóc nhưng cô lại nở nụ cười gượng gạo. “Tổng giám đốc sắp trả được mối thù lớn, trong lòng anh rất sung sướng đúng không?” Cánh tay đang khoác vai cô bỗng cứng đờ.
“Em nói gì?” Vẫn là giọng nói bình tĩnh và uy nghiêm quen thuộc.
“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi…” Cuối cùng Viêm Lương cũng ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt quen thuộc ngay trước mắt. Đôi lông mày hơi nhíu lên, ánh mắt sắc bén, làn môi mỏng, chiếc cằm ngạo mạn… Nhưng thật ra, cô chưa từng biết bộ mặt thật của người đàn ông này. “Anh còn định đóng kịch đến bao giờ? Tôi mệt mỏi rồi…”
Vụ tập đoàn Lệ Bạc thu mua Từ thị chưa đến nửa ngày sau đã lan truyền khắp nơi. Từ thị mất hết thể diện cũng là điều nằm trong dự kiến. Nhiều người cười, nói Giang Tổng ức hiếp mẹ góa con côi, nhưng trên thực tế là châm biếm tình hình thảm hại của Từ thị, tiện thể tỏ ra khâm phục người đàn ông cáo già Giang Thế Quân.
Ngay tối hôm đó, Viêm Lương dọn khỏi căn hộ của Tưởng Úc Nam. Vì cần mang theo cả tài liệu nên không chỉ thuê công ty vận chuyển, mà còn đích thân về lấy.
Trước khi dọn đồ, Viêm Lương tranh thủ ăn tối cùng bà Viêm.
Viêm Lương ăn ngấu ăn nghiến. Đây là cách duy nhất cô có thể làm để mình không suy sụp. Bà Viêm lại chẳng muốn ăn, cầm đũa rồi lại buông đũa, ảo não nói với Viêm Lương: “Nếu lúc trước cô chọn Lộ Chinh…”
Bàn tay cầm đũa của Viêm Lương hơi run run. Ngay sau đó, cô làm ra vẻ không nghe thấy, tiếp tục cúi mặt ăn cơm, không khóc, không cười, cũng chẳng mở miệng.
Sau bữa tối, Viêm Lương tiễn mẹ lên xe do chú Châu lái rồi tự lái xe về căn hộ của Tưởng Úc Nam.
Cửa nhà không khóa, Viêm Lương đẩy cửa đi vào. Cô không ngờ, trong nhà không chỉ có nhân viên của công ty vận chuyển mà còn có một người đàn ông. Anh lặng lẽ ngồi ở sofa trong phòng khách hút thuốc. Tưởng Úc Nam vẫn mặc com lê chỉnh tề, đi cả giày vào nhà như buổi tối hôm qua. Trông anh giống như một người chồng đang chờ vợ đi làm về, toàn thân mệt mỏi, sa sút. Trông anh cũng giống một nhà đầu tư vừa phá sản, để mặc người lạ vào chuyển hết đồ trong nhà, còn mình từ đầu đến cuối chỉ lặng lẽ hút thuốc. Bên cạnh anh không có gạt tàn, tàn thuốc rơi đầy xuống nền nhà.
Viêm Lương không biết nên đối mặt với cảnh tượng này như thế nào. Vào giây phút đó, những người đang bận rộn đi lại dường như biến mất, căn phòng rộng lớn chỉ còn có cô đang đứng ở cửa và anh ngồi trên sofa. Khoảng cách giữa hai người là khói thuốc lá mờ mịt.
Nhưng tiếng đồ đạc va chạm lịch kịch đã phá vỡ tất cả, kéo Viêm Lương trở về với thực tại. Ở đây không có “nhà”, không có gia đình, chỉ có lòng người hiểm ác. Trên đời có một số thứ là vậy, chân thực quá sẽ khắc nghiệt, rõ ràng quá sẽ tàn khốc… Viêm Lương cố giữ bình tĩnh, đi qua phòng khách tới thư phòng. Sau khi thu dọn tài liệu, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Trên thực tế, cô cũng làm vậy. Tuy nhiên, khi Viêm Lương ôm thùng tài liệu đi qua phòng khách, một giọng nói thản nhiên đã ngăn cô lại: “Bao giờ tôi mới nhận được đơn xin ly hôn từ luật sư của em?” Giữa hai ngón tay người đàn ông đang ngồi trên sofa kẹp một điếu thuốc mới châm.
Nói xong, Tưởng Úc Nam nhướng mày nhìn cô, trong đôi đồng tử đen láy của anh vẫn là tâm tình khó đoán biết. Viêm Lương quay đầu, đối diện anh.
Viêm Lương quay đầu nhìn anh. Trước mặt cô là một hình ảnh giả tạo đẹp đẽ biết bao, trong mắt anh dường như xuất hiện nỗi đau, sâu sắc đến mức một lúc lâu sau cũng không tan biến, tựa như cho cô biết trên thế giới tàn khốc này, thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh, cũng là thứ duy nhất có thể hâm nóng trái tim lạnh lẽo của anh, có thể mang đến cho anh chút ấm áp đáng thương sắp bỏ anh mà đi mãi mãi.
Viêm Lương khép hờ mi mắt. Đến khi mở mắt, cô đã gạt bỏ lớp sương mù lưu luyến giả dối. Cô dùng mắt, dùng trái tim ghi nhớ vẻ chân thực của người đàn ông trước mặt. Chính người này đã dùng phương thức tàn khốc nhất để dạy cho cô biết thế nào là lòng người hiểm ác.
“Tại sao tôi phải ly hôn?” Viền mắt đỏ hoe nhưng Viêm Lương vẫn cố mỉm cười. “Trước sau gì Giang Thế Quân cũng sẽ chuyển giao cổ phần của Từ thị cho anh. Chỉ cần một ngày tôi vẫn là Tưởng phu nhân thì tài sản của anh sau khi kết hôn đều có phần của tôi.” Nói xong, cô lạnh lùng quay người bước đi.