Số lần đọc/download: 9012 / 41
Cập nhật: 2015-11-17 06:34:01 +0700
Chương 9
B
uổi sáng mai, những hạt sương long lanh đậu tròn như viên pha lê trên những chiếc lá sen xanh mơn man. Hoa sen thơm lừng cả không gian. Uyển Mi với tay định bức một cành sen nhưng không tới. Cô đành gọi Vìệt Dũng:
– Anh Dũng, hái cho em cành sen này đi.
Việt Dũng quay lại định chồm ra vẫn không được Anh cười bảo:
– Em chìa tay ra này!
– Chi vậy?
– Anh kéo cho em hái.
– Ồ! Anh thông minh đột xuất vậy.
Việt Dũng đùa tiếu:
– Thông minh thường xuyên chứ không đột xuất đâu.
– Vậy à?
– Ở đây hoa sen rất ít. Chúng ta đến đám hoa sen ngoài kia, em trông kìa.
Theo tay anh chỉ, Uyển Mi thấy một vùng sen xanh rờn phất phơ trong gió bao nhiêu là hoa. Hoa sen đẹp lắm, giản dị mà thanh cao vô ngần. Cô nâng hoa sen lên mũi ngây ngất một mùi hương.
– Người ta trồng sen hay nó mọc hoang vậy anh?
Uyển Mi ngây thơ hỏi, Việt Dũng ngắt hai cái lá sen trao cho Uyển Mi một lá. Cả hai ngồi xuống bờ ruộng tâm tình. Làn gió mát rượi phảng phất mùi hương dễ chịu của cánh đồng sen trải dài. Uyển Mi thấy thật thơ mộng làm sao:
– Lúc nãy anh không mang máy theo.
– Anh quên. Hay là để anh về nhà lấy!
– Thôi anh ạ. Chúng ta ra ngoài ruộng sen kia bông nhiều quá! Em thích lắm.
– Nhưng ra ngoài đó phải lội bùn đấy. Em không sợ ư?
Uyển Mi ngập ngừng, nhưng cả trời hoa sen cứ rung rinh trong gió đưa hương ngọt ngào quyến rũ, cô khó lòng cưỡng lại.
– Sợ tuy nhiên em mê hoa sen lắm!
– Được em ở lại anh đi hái cho.
Uyển Mi lắc đầu:
– Em muốn chính tay em hái những đoá hoa đẹp nhất và thơm ngát.
– Vậy chúng ta đi!
Việt Dũng nắm tay Uyển Mi đi trên bờ ven rất nhỏ. Đến chỗ ngập nước, cô lóng ngóng gần như ôm lấy cánh tay anh. Việt Dũng dìu cô đi giữa ruộng sen ngan ngát hương đưa:
– Ối! Hỏng được anh ơi, trơn quá, chắc em ngã xuống nước quá.
Việt Dũng dừng lại nhìn cô cười vang. Tiếng cười hai người hoà theo gió lộng xôn xao. Mùi hương của con gái phả vào mũi anh một thứ hương kỳ lạ, Việt Dũng ngây ngất.
Còn Uyển Mi lại thích hương của sen nên không để ý sự gần gũi với Việt Dũng tự lúc nào. Thật gần! Anh muốn đặt lên đôi môi xinh ấy một nụ hôn nhưng không dám. Anh thỉnh thoảng chỉ bộc lộ tình cảm của mình qua đôi mắt ngút ngàn yêu thương. Mong sao cô ấy cảm nhận được.
Giữa đồng sen mênh mông, Việt Dũng muốn giữ mãi khoảnh khắc gần nhau này. Cô vịn nhẹ vào anh mải mê hái sen. Bổng Uyển Mi hét lên, cô lùi nhanh và nhào đến ôm chặt Việt Dũng không rời:
– Á! Trời ơi!
Việt Dũng không hiểu gì cả. Anh dừng lại ôm cô trong vòng tay. Mặt cô tái mét không nói nên lời. Uyển Mi run rẩy trên tay anh. Cô càng siết chặt tay anh. Việt Dũng lay vai Uyển Mi. Anh sợ cô ngất như lần ấy:
– Uyển Mi, Uyển Mi!
Uyển Mi rên nhỏ:
– Em sợ quá!
– Em sợ gì? Nhln anh nè!
– Con rắn ghê quá.
– Ở đâu?
– Dưới ruộng kìa.
Anh cỗ nhẹ vào lưng cô:
– Đừng sợ, có anh đây.
Cô nàng ôm anh chặt hơn và giấu gương mặt xinh đẹp vào ngực áo anh run rẩy.
– Em yên nào để anh xem? Em mở mắt ra đi!
– Không, em không dâm. Con rắn đen ngòm. Em ngất bây giờ.
Nghe cô doạ, Việt Dũng cũng lo lo. Anh vuốt mái tóc suôn óng của Uyển Mi phì cười:
– Trời ơi, em làm anh nghẹt thở mất Uyển Mi!
Uyển Mi chợt hoảng hốt vì đang nằm gọn trong vòng tay anh. Điều cô sợ hơn là con rắn ở dưới chân, nên cô bật khóc oà lên:
– Em phải làm gì hả anh? Em chẳng dám lội nước nữa đâu.
– Em để anh đuổi con rắn đi. Ra sau lưng anh nhanh lên.
Uyển Mi lại nhanh như sóc phóng vèo ra phía sau bám chặt áo anh không rời. Nhìn xuống dòng nước trong, con rắn bông súng no tròn đang ngoe ngoe, Việt Dũng bật cười to:
– Lần này thì rắn thật chứ không phải giả đâu!
Việt Dũng thò tay bắt con rắn. Vừa trông thấy Uyền Mi đã bỏ chạy nhưng vài bước cô đã đứng sững lại hét lên:
– Á! Anh Dũng... cứu em.
Việt Dũng ném con rắn chạy lại đỡ cô. Uyển Mi xanh cả mặt mày muốn ngất.
– Em sao vậy Uyển Mi? Đừng sợ con rắn đó, nó không có hại ai cả, nó hiền lắm!
Cô thở khì ra, tay chận lấy ngực, lắc đầu lia lịa:
– Em không biết! Chỉ nhìn thấy nó là em khiếp đảm rồi. Bây giờ em không hái sen nữa. Chúng ta về đi anh, ở đây rắn nhiều quá.
Việt Dũng tiếc rẻ:
– Nhưng ruộng sen mới nở đẹp lắm chỉ còn trăm thước nữa...
Uyển Mi cắn môi bám chặt tay anh thờ hổn hển:
– Em không đi được nữa... em mệt lắm.
Cô vuốt ngực liên tục. Uyển Mi thấy khó thở, hoa mắt, tay chân bủn rủn. Việt Dũng hoảng sợ:
– Em bình tĩnh lại đi Uyển Mi!
– Không... em... không thể.
Bối rối Việt Dũng bảo:
– Em không đi được phải không? Cô gật nhẹ rồi nín thinh đưa tay chận ngực. Việt Dũng lo lắng:
– Em bám lấy cổ anh ôm cho chặt nha!
– Chi vậy anh?
– Anh cõng em đi qua ruộng sen mới nở rồi đi vòng trở về nhà.
Uyển Mi gật đầu ngay:
– Anh cõng em nổi không?
– Cứ thử xem!
Uyển Mi đu lên mình anh. Cô đỏ mặt nhưng không còn cách nào khác. Cô đành ôm lấy cổ anh. Đôi mắt đen tròn không dám chớp cứ nhìn đăm đăm xuống mặt nước loang loáng trong trong. Uyển Mi lại kêu lên:
– Một con nữa kìa Việt Dũng. Coi chừng nó cắn anh này.
Việt Dũng ôm lấy đôi chân dịu dàng của Uyển Mi. Anh mỉm cười một mình. Cô bé này thật là rắc rối. Chỉ là con rắn đã sợ khiếp rồi. Đúng là trẻ con. Cô lại chấp nhận cho anh cõng cô qua các ruộng sen cạn. Thật tình tứ vô cùng.
– Anh làm gì sợ nó. Em biết rắn bông súng nấu cháu ăn ngon hết ý luôn.
Cô rùng mình kinh ngạc:
– Ớn lắm làm sao ăn được?
Anh giảng giải cho Uyển Mi nghe vừa lội nước anh vừa hái những đoá sen đẹp trao cho cô. Thỉnh thoảng anh xốc cô lên, Uyển Mi lấy tay áo chậm nhẹ mồ hôi trên má anh dịu dàng hỏi:
– Anh cõng em nặng lắm không?
– Nặng. Em có ý định làm bạn với anh rắn bông sún không mà hỏi?
Uyển Mi lắc đầu lia:
– Em tội nghiệp cho anh lắm. Nhưng em không dám xuống nước. Hình như bọn rắn cứ tìm em mà nhát.
– Không đâu! Tại em để ý đến nó nên nó mới tìm đến như anh nè, nãy giờ anh có thấy gì đâu.
Việt Dũng đi chầm chậm dưới làn nước. Uyển Mi biết anh mệt nên giục.
– Anh lên bờ đi. Em hái sen nhiều lắm rồi. Chỉ làm cho anh nặng thêm. Tội nghiệp anh.
Vừa đùa vừa thật, Việt Dũng cười:
– Dù cực anh vẫn thích có em bên cạnh như thế này!
Uyển Mi nghe tim mình xao động...
– Uyển Mi à! Em đang nghĩ gì vậy?
Cô ngập ngừng cất giọng cảm động:
– Em nghĩ về anh!
– Thật không?
Việt Dũng ngoái nhìn gương mặt cô. Uyển Mí dứ dứ bó sen trước mặt anh đánh trống lãng:
– Anh có thích mùi hương của sen không?
– Thích! Và thích cả người cầm hoa sen trên tay.
Cô lén nhìn anh lắc đầu:
– Anh nói lại xem!
– Anh... anh yêu em Uyển Mi à! Em có muốn làm vợ anh không?
Uyển Mi đỏ mặt. Trái tim vang lên khúc nhạc réo rắt. Cuối cùng Việt Dũng cũng nói ra điều thầm kín bấy lâu nay anh giấu trong tim.
– Sao em không trả lời anh hả Mi? Có phải em chê anh ở vùng đồng sen quanh năm úng lụt không? Con người quê chân chất nghĩ sao nói vậy, em đừng giận anh nha.
– Anh nghĩ vậy à? Nhưng lời anh nói khiến em bất ngờ. Em chưa chuẩn bị tâm lý để đón nhận nó. Hay là anh nhớ đến Thuỳ Hương qua hình ảnh của em?
Việt Dũng cau mày:
– Đừng nhắc tên cô ấy ở đây. Em và cô ấy không giống nhau chút nào!
– Một chút cũng không?
– Phải!
– Vậy em yên tâm.
Việt Dũng cười hiền:
– Anh muốn hết đời này được chăm sóc cho em. Được cõng em đi nơi nào em muốn.
Uyển Mi xúc động thật sự trước lời nói thật chân thành của anh. Bất giác Uyển Mi hôn nhẹ lên mái tóc, lên cổ anh một nụ hôn thật dài thay cho câu trả lời.
Việt Dũng cõng cô chạy trên cánh đồng sen ngút ngàn hét lên:
– Ôi, Uyển Mi! Em đáng yêu biết dường nào.
Uyển Mi bám chặt vào vai anh. Cô nghe hơi thở nồng nàn của anh rất gần, mùi hương quen thuộc từ người anh toả ra. Hình như cô và anh đã quen nhau từ thuở nào. Trái tim cô rộn ràng hơn bao giờ hết. Nó rộn ràng vì tình yêu bất chợt đến và đẹp như những bông hoa sen bình dị mà ngát hương thơm ở quê anh. Tình yêu đến với hai người thật tự nhiên và rất nhẹ nhàng.
Sau khi nói ra những bí mật của con tim mình, Việt Dũng lại mơ đến ngày được sống chung với Uyển Mi. Liệu cha mẹ anh có bằng lòng không?
Bà Thắng phát hiện ra biểu hiện khác lạ của con trai. Anh và Uyển Mi quấn quít không rời.
– Con hái hạt sen nhiều lắm. Nấu chè cho Uyển Mi ăn đi mẹ. - Buổi chiều trở về nhà, Việt Dũng và Uyển Mi mang về một bó gương sen.
Anh nhìn mẹ ngạc nhiên:
– Mẹ đang làm gì vậy mẹ?
Bà Thắng kéo tay anh vào phòng:
– Mẹ muốn hỏi con?
– Con làm gì?
Bà ngồi đối diện với anh:
– Có phải con yêu Uyển Mi lắm không?
Việt Dũng nhìn mẹ đăm đăm. Mẹ biết rồi cũng tốt. Nếu mẹ cho anh cưới thì anh đồng ý ngay, nếu mẹ cản trở thì anh sẽ về thành phố cùng Uyển Mi. Anh mạnh dạn gật đầu:
– Dạ, cô ấy cũng yêu con!
Bà Thắng ôn tồn bảo:
– Mẹ thấy rõ điều này. Mấy ngày con bệnh Uyển Mi chăm sóc con rất tốt. Cô gái thành phố mà không quản ngại lội bùn đất về ra mắt mẹ, mẹ cũng thấy thương cô ấy quá!
Việt DũngViệt Dũng mừng như mở cờ trong bụng:
– Uyển Mi là cô gái hiền lành đoan trang, siêng năng đó mẹ.
– Ừ, mẹ thấy Uyển Mi rất lễ phép với người lớn, nuông chìu em út con mẹ cũng thích, nhưng liệu cô ấy có bằng lòng làm đám cưới ngay không con?
Mở tròn mắt nhìn mẹ, anh thảng thốt kêu lên:
– Trời ơi! Cưới gấp hả mẹ? Việc này con chưa hỏi qua ý kiến của mẹ cô ấy.
Bà Thắng không đồng tình:
– Lẽ nào bà ấy cho con gái mình đi chơi cả tuần. Lại không đồng ý cho cưới? Con nói gì nghe lạ quá!
Cúp mặt xuống Việt Dũng bối rối. Lúc ở ruộng sen anh mơ được cùng Uyển Mi sống bên nhau. Bây giờ được cha mẹ đồng ý anh lại lo lo. Thật ra Uyển Mi vẫn chưa trả lời dứt khoát nhận lời yêu anh. Hình như cô đang ở ngưỡng thật và giả đan xen. Cô cũng không hiểu đó là tình yêu thật hay chỉ là những xúc động mãnh liệt nhất thời. Tất nhiên anh và cô phải đo tình yêu bằng thước đo thời gian.
Giống như anh nói “hữu xạ tự nhiên hương”. Tình yêu đến độ chín tự nhiên sẽ ngát hương thơm toả ra ngoài. Cần gì phải bộc lộ ra ầm ĩ.
– Mẹ ơi, để từ từ con tính.
Bà Thắng tròn mắt nhìn anh:
– Không được!
– Mẹ, tại sao vậy hả mẹ?
– Con không biết tại sao ư? Nếu con không chấm dứt ý nghĩ và quyết định mọi việc thì mẹ sẽ bỏ cho con làm gì thì làm đó.
Việt Dũng.bối rối van xin:
– Thì mẹ để từ từ. Gấp gáp quá, mọi người lại tưởng con có vấn đề gì phiền phức lắm thì khổ! Uyển Mi sợ tai tiếng lắm.
– Có chồng, cưới hỏi hẳn hoi sợ nỗi gì?
– Mẹ không hiểu đâu. Bọn con muốn lập sự nghiệp trước rồi mới đi tới hôn nhân chẳng muộn màng gì.
Bà Thắng ôn tồn:
– Mẹ biết con muốn gì. Không ngờ việc cưới vợ cho con lại khó đến như vậy. Bà nội biết được sẽ rầy la cho mà xem. Con định làm khổ ba mẹ sao Việt Dũng?
Anh cúi đầu, khó xử:
– Mẹ không thương con sao?
Cười gằn bà Thắng đáp:
– Dũng à! Con nghĩ sao lai nói mẹ như vậy? Một lần con yêu rồi chùng chình để cho con Thuỳ Hương lấy chồng. Một lần mẹ tìm được nàng dâu tốt con lại chối từ. Và lần này chính con chọn, cha mẹ đồng ý con muốn gì chứ? Mẹ không thể hiểu con cái. Khổ tâm quá mà. Con nói cho mẹ nghe mau lên. Thật ra con muốn gì hả Dũng?
Việt Dũng buông gọn:
– Mẹ ơi, mẹ nghe con trình bày cái đã. Uyển Mi đang rất nổi tiếng, con phải giúp cô ấy thành đạt trước đã.
Bà Thắng lắc đầu khó chịu:
– Uyển Mi làm nghề gì mà không lấy chồng được? Nếu vậy cô ấy yêu con làm gì. Hay là con tìm một cô gái khác. Thiếu gì con gái xinh đẹp mà con phải bị luỵ?
– Không ạ! Chúng con thật tình yêu nhau.
Bà Thắng dứt khoát:
– Yêu thì phải cưới ngay. Mẹ không thể chờ được nữa.
– Mẹ!
– Gì nữa?
Bà Thắng không quay lại nói vọng vào:
– Sẫn có hai đứa ở đây, mẹ hỏi ý của Uyển Mi rồi tính luôn thể. Con không được cản mẹ.
Việt Dũng đọc được sự khó chịu trên gương mặt mẹ. Anh không dám phản đối đành im lặng để mặc bà Thắng muốn làm gì thì làm.
Trong bữa cơm tối bày ra khá thịnh soạn, Uyển Mi và Việt Thanh quấn quít nhau bên nồi chè hạt sen thơm mùi quyến rũ, Việt Thanh gọi to:
– Anh Hai ơi, nhắc nồi chè xuống giùm em đi!
Bà Thắng nói nhỏ:
– Để mẹ làm cho. Uyển Mi lên ăn cơm đi con.
Cách xưng hô ngọt ngào của ông bà Việt Thắng làm Uyển Mi ngờ ngợ có chuyện gì sắp xảy ra. Cô kéo tay Việt Dũng thì thầm. Anh cười:
– Không có chuyện gì đâu!
– Ngày mai về chứ anh?
– Ừ! Về thì về.
Thấy mặt anh buồn xo, cô lo lắng:
– Anh có buồn chuyện của chúng mình không?
Việt Dũng né tránh. Anh lắc đầu:
– Không có!
– Nhìn mắt anh thì biết.
– Thôi ta cùng lên ăn cơm đi kẻo ba mẹ chờ.
– Dạ.
Chờ cho mọi người ngồi vào bàn vui vẻ. Việt Thanh mở màn trước:
– Nhà ta đông vui thế này mãi thì hay biết mấy hả mẹ.
Việt Dũng lườm em:
– Em nói nhiều mắc nghẹn bây giờ.
Bà Thắng đưa mắt nhìn con trai vẻ không hài lòng:
– Đông vui nhưng mẹ ghét cãi nhau!
Việt Thanh đặt miếng thịt bò vào chén Uyển Mi:
– Ăn mai mốt nhớ em nha. Ngày mai anh chị đi về thành phố. Em ở lại đây một mình, em buồn ghê! Hay là mẹ cưới chị Uyển Mi cho anh Hai đi mẹ.
– Em biết gì chuyện người lớn mà nói.
Việt Thanh nghênh mặt:
– Xí! Ai mà không biết anh và chị ấy yêu nhau.
Bà Thắng mỉm cười nhìn ông Thắng:
– Mình thấy thế nào?
Đang ăn, ông nhìn lên:
– Bà định nói chuyện gì hả?
– Chuyện của thằng Việt Dũng đó! Mình tính sao?
Ông Thắng cười:
– Tôi dễ chịu lắm bà ưng đâu tôi đến đó ngay!
– Việt Dũng ưng bụng chứ mắc mớ gì tôi. Tôi tính thế này.
Gắp con lươn vàng ươn đặt vào chén Uyển Mi, bà Thắng khen:
– Ăn đi con, hai bác và Việt Thanh rất có cảm tình với con. Tự nhiên chúng ta xem như người cùng một nhà.
Uyển Mi sợ thót cả tim. Con lươn trông giống con rắn quá, cô rùng mình đưa mắt cầu cứu Việt Dũng. Hiểu ý anh gắp ra. Và đặt vào chén cô khúc cá lóc trắng phiếu:
– Em ăn đi!
Cả nhà đưa mắt ngạc nhiên. Việt Thanh nhanh nhảu:
– Chị không ăn lươn được à. Ngon lắm đó! Nếu chị ở lại thêm vài ngày nữa em sẽ dẫn chị đi bắt rắn bông sún đem về nấu cháo đậu xanh, ăn mát khỏi đội nón đó chị.
Mọi người bật cười vang. Trong khi đó Uyển Mi nhăn nhó đáng thương, cô rụt tay lại như bị bỏng:
– Hông, chị không dám nhìn nó nói chi ăn nó.
Việt Thanh cười tủm tỉm:
– Chị sợ rắn hả?
– Ơ, rất sợ là khác!
– Đừng lo, thấy hoài chị sẽ quen mắt thôi! Lúc đầu em sợ còn hơn chị nữa kìa. Anh Hai bắt rắn để lên tay em bảo sờ thử, em co quắp lại tường chết rồi chứ.
Lại được dịp cười. Bữa cơm thật ngon và ấm cúng. Việt Dũng kể cho cô nhiều món ăn ngon mà cô thích. Uyển Mi lịch sự mời mọi người và thỉnh thoảng biết tạo không khí vui tươi cho cả gia đình. Cô được mọi người yêu mến. Ai cũng có cảm tình với cô, nhất là Việt Thanh quyến luyến không rờí.
Chờ cuối bữa cơm, bà Thắng cười thật tươi:
– Bữa nay mẹ có chuyện quan trọng nói với các con.
Việt Dũng biết mẹ định nói gì. Anh liếc sang Uyển Mi. Cô cũng im lặng lắng nghe. Ba anh ngồi nghiêm trang trên bàn việc.
– Con nghe mẹ nói đi Dũng! Ba mẹ bàn bạc kỹ mấy bữa nay...
– Dạ.... dạ!
Anh dè dặt:
– Ba mẹ muốn gì cứ nói ra. Con nghe nhưng...
Bà Thắng phẩy tay:
– Ông đừng có hỏi ý kiến con trai chúng ta, nó mắc cỡ lắm sẽ nói ngược đó.
– Bà này! Cái gì cũng phải hỏi cho ra lẽ, cho chắc. Nếu không nó nói tôi và bà không tôn trọng ý kiến của con cái rắc rối lắm.
Bà Thắng gật đầu:
– Chính vì rất tôn trọng ý của con, yêu thương Việt Dũng lắm nên tôi để con tự lựa chọn. Ba mẹ muốn nghe con nói thế nào về chuyện đến giờ này vẫn chưa cho ba má một đứa cháu để nối dòng.
– Phải đó anh Hai, anh có người yêu hẳn hòi xinh đẹp như chị Uyển Mi rồi, sao không cưới cho xong. Coi chừng để lâu giống...
Cô im bặt khi bà Thắng đưa mắt trừng cô:
– Con còn nhỏ đừng có xen vào lời người lớn nghe chưa!
– Con góp ý mà.
Bà Thắng nói tiếp:
– Con lựa chọn rồi. Uyển Mi là cô gái rất dễ thương, gia đình đàng hoàng. Lần này về xin phép chị trên ấy. Ba mẹ muốn hai đứa làm đám cưới gấp.
Uyển Mi bỏ đũa xuống, cô giật mình tròn mắt:
– Con? Đám cưới vớí anh Việt Dũng gấp hả bác?
Ông bà Việt Thắng ngạc nhiên đưa mắt nhìn. Việt Dũng và Uyển Mi sao giống nhau thế. Hai người yêu nhau nghe tiến hành hôn nhân thì phải mừng chớ. Chúng quấn quít yêu thương, quan tâm, chăm sóc, chơi đùa với nhau thân thiết vậy mà nghe nhắc đến hôn nhân đứa nào cũng phát hoảng là thế nào. Hai người không hiểu nổi bọn trẻ đang muốn gì nữa.
Ông Thắng cười cười:
– Bác biết không nên hỏi ý cháu quá đường đột như vậy. Bác nghĩ cháu rất yêu Việt Dũng thì cháu nghe chuyện hôn nhân mà bác vừa đề cập phải mừng chứ. Hay có cháu điều gì khó nói?
Uyển Mi mím môi, cô bối rối thật sự, tìm cách thoái thác:
– Thưa bác, áo mặc sao qua khỏi đầu, cháu và Việt Dũng yêu nhau chưa vượt qua khuôn phép. Cháu chờ lệnh mẹ cháu ạ.
Bà Thắng thở phào, đúng là cô gái ngoan hiền. Bà xua tay bảo:
– Bác hỏi ý cháu trước cùng Việt Dũng rồi đích thân bác và bác trai đến xin phép bà chị ở trên đó mới đúng phép lịch sự.
Uyển Mi cúi đầu mặt cô đỏ lựng làm cho Việt Đúng thấy vui:
– Dạ, cháu biết hai bác thương cháu nên nói vậy!
Ông Thắng chưa hiểu lại hỏi:
– Thế nào hả Uyển Mi? Cháu đồng ý không?
– Dạ.... cháu...
Bà Thắng lườm chồng:
– Ông hỏi khó con nhỏ! Không lẽ nó nói không với ông?
– Tôi... rất rành mạch. Việt Dũng! Xem Uyển Mi đã đồng ý rồi đó chuyện của con.
Con liệu thuyết phục Uyển Mi đi. Chứ ba mẹ rất muốn cô cháu ẵm bống đó.
Bà Thắng cườí cười:
– Tôi cũng nôn nao lắm. Hay là mình tính luôn cho tụi nó đi ông. Bọn trẻ biết yêu chứ tính toán việc tương lai con cái dở lắm.
Ông Thắng nghiêm trang hẳn. Việt Dũng chưa định hướng cho mình nên anh bắt đầu lo lắng. Uyển Mi và anh chỉ mới bắt đầu tình yêu mới nhen nhóm, nảy nở. Anh và cô chưa hiểu về nhau thì cần chi gấp gáp? Lòng anh rối rắm. Tiêu chuẩn ba mẹ anh đưa ra, Uyển Mi đều đạt được cả. Họ vui mừng vì anh có một cô người yêu đúng ý họ. Và tất nhiên họ muốn cô làm vợ anh đáng ra anh phải vui chứ.
Việt Dũng len lén nhìn Uyển Mi, cô bằng lòng không? Anh đâu dám ép. Anh cám ơn cô rất nhiều. Nếu ép cô chấp nhận anh làm chồng thì anh quá đáng. Anh muốn tình yêu hai người đẹp như những cành sen toả ngát hương thơm, tình yêu thật chín mùi để hai người dìu nhau vào con đường hôn nhân hay trói buộc trong quan hệ gia đình. Hai người muốn sống lãng mạn yêu đời bằng tình yêu thật đẹp của mình. Làm sao đây?
Bà Thắng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh bằng lời phán quyết:
– Uyển Mi năm nay cháu bao nhiêu tuổi?
Ngước nhìn bà cô thỏ thẻ:
– Dạ, hai mươi ạ.
– Cháu đi làm mỗi ngày thường nghĩ ngày nào?
– Chủ nhật ạ.
– Còn Việt Dũng? Con nghỉ chủ nhật được không?
– Chi vậy mẹ?
– Để mẹ và ba con lên hỏi cưới Uyển Mi chớ chi! Không biết thì thôi, biết rồi mẹ quyết định cưới gấp con à. Uyển Mi cháu có vui không?
Tự nhiên cha mẹ Việt Dũng lại đòi cưới gấp. Uyển Mi hết hồn và ngượng không thể tả. Cô ấp úng:
– Dạ.... cháu... bác hỏi anh Việt Dũng đi bác ạ.
Việt Dũng mỉm cười cúi đầu. Việt Thanh reo to:
– A! Ta sắp có chị dâu rồi thích quá!
Việt Dũng trừng mắt nhìn cô:
– Thích! Cái gì em cũng thích lạ ghê!
Việt Thanh phụng phịu hờn mát:
– Xí! Thì thích, anh còn thích hơn em nữa làm bộ hoài thấy ghét. Em nói chị Uyển Mi đừng thèm yêu anh cho biết tay. Đáng ghét.
Bà Thắng kêu lên:
– Con không được nói bậy Việt Thanh. Tuần tới ba mẹ và con sẽ lên thành phố đến nhà Uyển Mi đó.
Uyển Mi ngượng ngập vô cùng:
– Tuần tới sao? Có gấp quá không bác?
Ông Thắng cười vui vẻ:
– Không gấp đâu! Bác còn muốn sớm hơn nữa kìa. Có cô con dâu trong nhà vui vẻ thật hả bà?
– Ông nói rất đúng. Chúng ta phải cưới Uyển Mi gấp. Vì Uyển Mi vừa xinh đẹp, vừa thông minh lại đảm đang, biết yêu thương, quan tâm chồng con.
– Ba mẹ nói hoài làm cô ấy ngượng kìa.
Việt Dũng đứng lên kéo Uyển Mi ra ngoài. Cô đỏ mặt, ngập ngừng bước theo anh.
Phía sau lưng tiếng cười vui của cha mẹ và cô em gái Việt Thanh đuổi theo “trông hai đứa thật hạnh phúc quá” làm cô ngượng muốn chúi xuống đất. Nhìn anh, cô nở nụ cười xinh xắn hơn bao giờ hết. Tím anh chao đi mấy nhịp. Hai người bên nhau ấm áp vô cùng.
Uyển Mi ngồi trên chiếc xích đu trước cửa nhà. Cô lấy quyển nhật ký ra ghi thật nhanh:
“Ngày 9.8 về quê anh, đi trên con đê dài đến tít tắp. Anh nói lời chân thật với em. Tình yêu giả sắp thành hiện thực.
Ngày 10.8 mưa dữ dội, đáng sợ. Cơn lốc xoáy làm sập nhà. Tự nhiên ở nhà ngắm mưa nhớ người ta da diết. Mnh yêu chăng?
Ngày hôm ấy anh bệnh thật đáng thương không hiểu sao mình lại chăm sóc anh ấy như một người vợ đảm đang.
Ngày 13.8 mình sợ rắn chết đi được. Nếu không có anh mình đã ngất ở ruộng sen rồi.
Hoa sen quê anh đẹp lạ lùng. Nồi chè sen khó quên hương vị ngọt ngào. Mẹ cha và em gái anh ấy thật đáng yêu...”.
– Ê! Làm gì đó?
Tiếng Bảo Hiền làm Uyển Mi giật nảy người. Cô gấp nhanh cuốn nhật ký ôm vào người. Bảo Hiền la lên:
– Bắt gặp quả tang rồi nha!
Uyển Mi đỏ mặt:
– Có gì đâu! Sao mi rảnh rỗi đến đây chơi vậy?
Bảo Hiền chống nạnh nháy mắt:
– Không có gì hả? Khai mau! Mi mất tích ở đâu cả tuần nay?
Uyển Mi thẹn thùng:
– Ta về quê ăn giỗ.
– Quê ai hả? Của mi hay quê của chồng mi?
Cô ngẩng lên:
– Chồng nào.
– Chồng của mi đó.
– Bậy bạ quá. Chỉ là người ta nhờ mình đóng giả người yêu thôi mà.
Bảo Hiền trợn mắt, cô ngồi xuống cạnh Uyển Mi lắng tai nghe:
– Đóng giả người yêu? Chuyện lạ à nghen. Mi đóng phim bao giờ mà diễn.
– Mi đừng có cười ta. Ta muốn giúp anh Việt Dũng thôi.
Bảo Hiền trợn mắt:
– Thế nào? Tự nhiên mi nhận làm việc lạ lùng như vậy. Mi có biết nguy hiểm lắm không?
Uyển Mi nhăn mặt:
– Lúc đầu mình nghĩ đơn giản lắm vì anh ấy năn nỉ mình giúp. Việt Dũng từng giúp mình nhiều việc thì đây là dịp trả ơn anh ấy.
– Vậy hả? Rồi mi trả xong chưa?
– Tàm tạm.
– Mi biện luận vậy chỉ để che đậy một sự thật!
– Sự thật gì?
– “Mống có chuồng” đó.
Uyển Mi đấm lên lưng bạn thùm thụp, Bảo Hiền la lên:
– Á! Chết ta.
– Con quỷ ạ! Mi đừng có nghĩ xấu người khác, “suy bụng ta ra bụng người hả”?
– Hông dám suy đâu. Mi và ông Việt Dũng tới đâu rồi? Cài số chưa?
Uyển Mi giấu bạn:
– Hỏng có gì! Mai mốt có đám cưới thì ta mời mi làm phụ dâu lo gì?
Bảo Hiền vuốt mũi bạn:
– Trông mặt nhớn nhác của mi ta nghi lắm.
– Nghi gì hả?
Bảo Hiền vẫn không tha nhìn thẳng vào mặt Uyển Mi làm cô mắc cỡ:
– Chỉ có mười ngày không gặp ta thấy sắc mặt mi thay đổi quá chừng.
– Sao hả? Xấu hay đẹp?
– Mi bị cái gió Đồng Tháp táp mất làn da trắng trẻo, đổi lại là làn da rám nắng giống Sil-Black.
– Cái gì, ta đen rồi à? Buồn nhỉ!
– Còn nữa, mi bệnh phải không?
Uyển Mi lắc đầu ngạc nhiên:
– Đâu có?
– Có mà! Bệnh nặng rồi bạn ơi. Bệnh này không chữa thì chết!
– Mi... nói bậy bạ quá. Mi là thầy bói hay là bác sĩ?
– Không là gì cả! Chỉ là bạn mi nhưng biết tỏng tòng tong mi đang nghĩ gì trong lòng.
Uyển Mi nghi ngờ:
– Xạo quá! Ta không tin!
Bảo Hiền trề môi mỏng dánh:
– Hổng dám xạo đâu. Mi bệnh tương tư rồi hoặc bệnh “ỵ.” cầm chắc khổ, haha!
– Mi... thấy ghét. - Uyển Mi dậm chân phụng phịu.
Bảo Hiền đung đưa đôi chân trên xích đu, nghểnh cổ ra trời nói bâng quơ:
“ngày 15.4 mẹ anh ấy đòi cưới gấp. Mình hết hồn và ước gì đất nứt toạc ra cho xong. Thật ngượng không thể tả”.
Uyển Mi mở to mắt ra nhìn Bảo Hiền trừng trừng, cô nghiến răng:
– Trời ơi! Dám xem lén khi người ta viết nhật ký hả? Mi có biết tội gì không?
Bảo Hiền tỉnh tò:
– Nhẹ xẻ thịt lột da, nặng tứ mã phanh thây.
– Biết vậy sao còn dám xem hả?
– Á... á... đau... Bởi vì quá tò mò...
– Mi có biết xem lén là xấu không?
– Hổng có lén nghen. Tại mi viết trước mặt ta nên ta nhìn thấy lẽ nào ngước mắt mà không dòm nhỉ.
Uyển Mi ra vẻ tức tối:
– Mi xem rồi coi như mi biết hết đi rồi sao? Cho biết ý kiến đi!
Gãi đầu, Bảo Hiền cười thích thú:
– Công nhận tình giả và tình thật đâu có xa. Mi yêu Việt Dũng đúng không?
Đến lượt Uyển Mi thở dài:
– Mình cũng không biết nữa. Trước đó mình vô tư vì thích đùa trêu anh ta cho bỏ nghét, mình quen anh ta lúc nào không biết.
Bảo Hiền tán thành:
– Tlnh yêu đến như bóng mây đâu ai kịp nhận ra.
– Đúng vậy! Mi yêu chưa sao rành quá Bảo Hiền.
– Cần gì yêu, ta nói theo sách vở.
– Tình yêu nó không giống như sách vở đâu, muôn nghìn vạn trạng.
– Mi giỏi lắm. Yêu vội vàng mới có một tuần đã “nàng theo chàng về dinh” mà bao nhiêu người để ý. Ta không thể tin nỗi.
Uyển Mi dài giọng:
– Không tin thì thôi ta nói thật đó!
Bảo Hiền nhăn mặt:
– Hôn nhân là việc quan trọng nhất trong đời, mi nghĩ kỹ chưa mà chấp nhận nhanh vậy?
– Ai nói mi ta chấp nhận? Anh Dũng nói rằng bao giờ có nghề nghiệp ổn định thì tính.
– Đó thấy chưa? Còn chối không? Thì ra mi yêu anh Dũng lâu rồi. Nhân dịp anh ấy nhờ, mi vội chớp cơ hội làm ngườì yêu của ảnh ngay đến nỗi ta giành ảnh không kịp!
– Mi nói đùa hả Hiền? Mi để ý ảnh tự bao giờ? Bữa trước ta định nhờ mi giúp anh ấy nhưng Việt Dũng sợ phiền mi.
Hơi bất ngờ Bảo Hiền hỏi tới:
– Mi nói Việt Dũng để ý ta hả? Ôi hạnh phúc.
Uyển Mi vuốt mũi bạn:
– Đúng là thứ không biết xấu hổ. Người yêu của bạn mình cũng tranh giành cho được.
– Hì hì đùa cho vui mà ai nỡ tranh giành với mi. Có thật là Việt Dũng định cưới mi không? Tin hành lang không. Biết có chính xác chưa nên ta đến đây.
Uyển Mi thở hắt ra:
– Thật ra thì ta và anh ấy chỉ giả vờ quan tâm chăm sóc nhau. Thế là gia đình anh ấy buộc Việt Dũng cưới gấp. Việc này khiến ảnh khó xử.
– Ta không biết mà! Bác Uyển Nhung biết không?
Uyển Mi tươi cười:
– Mẹ ta nghe kể bà ấy cũng đồng tình mới chết chứ.
– Ai biểu hai người đóng kịch thế nào mà quá đạt khiến họ hiểu nhầm. Bây giờ mi tính sao?
– Ta... đang rối đầy này... mi giúp ta một lời đi!
– Ta đề nghị mi bằng lòng cho xong! Ngôi á hậu người mẫu lần này ta ôm chắc trong tay rồi.
Uyển Mi lườm bạn:
– Đúng là ta có con bạn trời đánh. Toàn xúi quẩy người ta để mình thay chỗ. Đồ ích kỷ.
– Hừ! Ta chúc phúc cho hai người mà mi lại mắng thậm tệ. Kẻ tàn ác!
Cả hai bật cười. Uyển Mi bá vai Bảo Hiền vào nhà. Cô mang cho bạn những hạt sen thật dễ thương và tặng Bảo Hiến một chút quà. Bảo Hiến chia tay Uyển Mi sau khi ngồi tám với cô nhiều giờ. Cô bảo Bách Viễn vì nhớ cô mà nổi cáu.
Cả tuần qua anh ta đến tìm Uyển Mi nhưng không gặp. Có lẽ anh ta đang nản lòng. Vì lần nào anh ta cũng gặp cặp mắt nghiêm nghị của bà Uyển Nhung nhìn anh khó chịu.
Uyển Mi tiễn Bảo Hiền ra cổng. Việt Dũng vừa thắng xe lại suýt nữa anh đâm sầm vào Bâo Hiền:
– Ối! Xin lỗi cô.
– Anh đi đâu mà đâm sầm vào tôi vậy hả?
– Tôi... Ủa Uyển Mi! Em định đi đâu lên xe anh chở cho.
Uyển Mi lắc đầu:
– Em đưa Bảo Hiền ra về.
– Thì ra Bảo Hiền vừa ở đây ra.
– Ủa cô ấy đâu rồi anh?
– Về rồi!
Việt Dũng với tay vào giỏ xe lấy gói trà xanh trao cho Uyển Mi:
– Em có thích món này không?
Cô gật đầu mắt đăm đăm nhìn anh tình tứ.
– Anh biết lo cho em từ lúc nào vậy?
Búng tay cái trốc, anh cười tươi:
– Từ lúc em nhận lời yêu anh.
Cô nũng nịu:
– Em nới tự bao giờ hả?
– Từ lúc em ngồi trên lưng anh đấy!
Cô bước song song cùng anh vào nhà, trông họ thật đẹp đôi. Bà Uyển Nhung ngồi bên bộ salon lẩm nhẩm tính toán. Nhìn thấy Việt Dũng bà Uyển Nhung ngẩng lên, vè mặt vui lạ, giọng thân mật:
– Con mới về hả Dũng?
Uyển Mi che miệng cười:
– Mẹ đổi cách xưng hô rồi đó!
– Con lớn rồi lo công việc nội trợ bếp núc. Mai mốt còn làm dâu, làm vợ người ta.
Giống như con nít mãi mẹ xấu hổ lắm.
Nũng nịu ôm cánh tay mẹ cô lắc đầu:
– Mẹ ơi con chưa muốn đâu!
Việt Dũng cười cười:
– Nếu em chưa muốn thì anh đâu cô ép. Lúc ba mẹ anh hỏi ý em sao em lại bằng lòng.
– Em... không muốn xa anh. Nhưng làm dâu, đám cưới con ngại quá.
Bà Uyển Nhung vuốt tóc đứa con gái bà yêu thương mà lòng dâng lên một nổi buồn vô cớ miên man. Uyển Mi sẽ lấy chồng nay mai. Thật là vui vì bà từng mơ ước có tấm chồng như Việt Dũng có thể che chở cho cô sau này. Nhưng cũng thật buồn bởi rồi đây bà sẽ rời xa cô, âu cũng là qui luật mà. Hay là bà bắt rể? Liệu Việt Dũng có chịu theo ờ lại nhà bà? Gia đình anh cũng có một trai.
– Con có nghe anh chị định ngày nào không?
– Da, chủ nhật ba mẹ con chính thức xem mặt nàng dâu.
– Đã xem rồi... còn xem gì nữa anh?
Uyển Mi bật thốt. Bà Uyển Nhúng nhìn cô không chớp mắt:
– Con lại ăn nói không khéo.
– Uyển Mi còn con nít lắm, bác đừng trách cô ấy!
– À, chẳng la rầy, sau này làm vợ, làm dâu không biết phép tắc gì cả người ta cười mẹ mất.
Việt Dũng sợ bà Uyển Nhung phiền, anh tìm cách đỡ lời:
– Bác không biết chứ Uyển Mi giỏi lắm. Cô ấy làm giỏi nên mẹ con mới chấm cô ấy.
– Có lẽ anh chị thương nó nên nói vậy. Bác lúc nào cũng lo cho Uyển Mi dở đủ thứ.
Uyển Mi gác đầu vào tay bà Uyển Nhung:
– Chỉ có mẹ chê con mà thôi. Nhưng con không buồn đâu!
Bà Uyển Nhung cốc đầu Uyển Mi:
– Cậu thấy đó, không chịu nổi. Sắp lấy chồng mà như con nít vậy. Con nhớ đừng chấp nó nha.
– Dạ, cháu đâu dám.
Bà Uyển Nhung cũng đồng ý, tán thành cho hai người yêu nhau. Uyển Mi đã nhận lời yêu anh thật. Cả hai lại trở về thành phố cật lực làm việc. Ông bà Việt Thắng đến chính thức hỏi cưới Uyển Mi và ngày cưới đã định một tháng sau...