Nguyên tác: Chicken Soup For The Mother & Daughter Soul
Số lần đọc/download: 883 / 11
Cập nhật: 2016-06-20 20:54:26 +0700
Tạo Ra Kỷ Niệm
S
au khi ăn sáng, đứa con gái nhỏ nói với tôi: “Mẹ ơi, mẹ xem chương trình này với con nhé?”.
Tôi nhìn vào đống bát đĩa dơ và sau đó nhìn vào cặp mắt nâu to tròn của con bé.
“Được thôi”, tôi trả lời. Thế là hai mẹ con ngồi sát vào nhau trên đi văng để cùng xem chương trình yêu thích của con tôi. Sau khi xem xong, chúng tôi còn cùng nhau giải mộ t câu đố khó. Khi tôi định đi rửa chén bát thì điện thoại reo. Đầu dây bên kia là một người bạn của tôi: “Chào cậu. Cậu làm gì từ sáng đến giờ đấy?”.
Tôi trả lời: “À, mình xem chương trình yêu thích của con gái và giải câu đố cùng với nó ”.
Cô ấy lại nói: “À, thế là hôm nay cậu không bận việc nhỉ”. Tôi tự nhủ: Không bận việc, chỉ bận tạo ra kỷ niệm mà thôi.
Sau bữa cơm trưa, Erica lại nói: “Mẹ ơi, mẹ chơi trò chơi với con đi mẹ ”. Lúc này thì tôi nhìn vào đống chén đĩa bẩn trong chậu rửa bát, không chỉ của bữa sáng mà còn của cả bữa trưa. Một lần nữa, tôi lại nhìn vào cặp mắt to nâu của con bé, và tôi chợt nhớ lại mình đã cảm thấy hạnh phúc như thế nào khi được chơi trò chơi cùng mẹ lúc tôi còn nhỏ.
Tôi trả lời con: “Vui đấy. Nhưng chỉ chơi một trò thôi con nhé”. Chúng tôi đã chơi trò chơi mà con gái tôi rất thích, và con bé thật sự thích thú.
Khi trò chơi kết thúc, con bé lại nói: “Mẹ ơi, mẹ đọc truyện cho con nghe đi mẹ ”.
“Ừ, nhưng chỉ một truyện thôi đấy nhé.”
Sau khi đọc cho con gái nghe câu chuyện mà con bé rất thích, tôi ra nhà bếp để xử lý đống chén đĩa. Rửa chén xong, tôi chuẩn bị bữa ăn tối. Người trợ lý nhỏ bé và nhiệt tình hăm hở chạy vào nhà bếp để giúp tôi. Tôi phải theo sát nó và tự nhủ mình sẽ làm nhanh hơn biết bao nếu như con bé hãy cứ chơi hoặc xem video. Nhưng sự nhiệt tình muốn giúp đỡ và niềm háo hức của con bé khi muốn học hỏi những gì mà mẹ nó đang làm đã khiến tôi mềm lòng, vì thế tôi nói: “Được rồi, con có thể giúp mẹ”, mặc dù tôi biết rằng như thế thì tôi sẽ tốn thời gian gấp hai lần để hoàn thành công việc.
Khi bữa ăn tối sắp được chuẩn bị xong, chồng tôi đi làm về và hỏi tôi: “Hôm nay ở nhà em làm gì?”.
Tôi trả lời: “Để xem nào... Em và con đã cùng xem chương trình yêu thích của con, chơi trò chơi và đọc truyện. Sau đó em rửa chén và hút bụi. Rồi cô trợ lý bé nhỏ này đã giúp em chuẩn bị bữa tối”.
Chồng tôi nói: “Tuyệt. Anh mừng là hôm nay em không phải bận rộn gì nhiều”.
Tôi tự nhủ: Em bận chứ, bận tạo ra kỷ niệm.
Sau bữa ăn tối, Erica nói: “Chúng ta nướng bánh đi mẹ”.
Tôi đáp: “Được rồi. Chúng ta hãy nướng bánh quy nào”.
Nướng bánh xong, tôi lại nhìn chằm chằm vào đống chén bát bẩn của bữa tối và từ việc nướng bánh. Nhưng mùi bánh nướng lan tỏa khắp nhà khiến tôi quyết định rót một ly sữa lạnh và lấy một đĩa bánh nóng mang đến bàn. Chúng tôi ngồi quanh bàn, ăn bánh, uống sữa, trò chuyện và tạo ra nhiều kỷ niệm.
Khi tôi vừa rửa xong đống chén đĩa thì con gái tôi kéo áo tôi và nói: “Mình đi dạo có được không mẹ?”.
Tôi trả lời: “Được con ạ. Thế thì mình đi dạo nào”.
Khi đi vòng quanh khu nhà lần thứ hai, tôi nghĩ đến đống quần áo dơ phải giặt và đám bụi bặm trong nhà. Nhưng tôi cảm nhận được hơi ấm bàn tay của con gái trong tay mình và sự ngọt ngào dễ chịu trong cuộc chuyện trò giữa hai mẹ con, và thế là tôi quyết định đi thêm ít nhất là một vòng nữa quanh khu nhà. Khi chúng tôi về đến nhà, chồng tôi hỏi: “Hai mẹ con đi đâu về thế?”. Tôi đáp: “Em và con đi tạo ra kỷ niệm, anh ạ”.
Khi quần áo đã được cho vào máy giặt, con gái tôi cũng đã được tắm rửa và thay áo ngủ, sự mệt mỏi bắt đầu len vào người tôi. Lúc này con gái tôi lại nói: ”Mẹ ơi, mình hãy buộc tóc cho nhau nhé ”.
Tôi thầm nghĩ trong lòng: Mẹ mệt quá rồi, nhưng tôi lại nói với con gái: “Ừ, hai mẹ con mình chải đầu cho nhau nào.” Khi chải đầu xong, con gái tôi phấn khởi nhảy cẫng lên: “Bây giờ mình sơn móng tay cho nhau nha mẹ!”. Thế là con gái tôi sơn móng chân cho tôi, còn tôi sơn móng tay cho con bé. Rồi chúng tôi đọc sách trong lúc chờ nước sơn khô. Lẽ dĩ nhiên là tôi phải lật sách, vì móng tay của con bé hãy còn chưa kịp khô.
Sau đó, chúng tôi cất sách đi và cầu nguyện. Chồng tôi ló đầu vào cửa phòng và hỏi: “Các cô bé của tôi đang làm gì đấy?”.
Tôi trả lời: “Mẹ con em đang tạo nên kỷ niệm đây”.
Con gái tôi nói: “Mẹ ơi, mẹ nằm với con cho đến khi con ngủ mẹ nhé?”. “Ừ ”, tôi đáp nhưng trong lòng thầm nghĩ: Hy vọng là con bé ngủ nhanh lên để mình còn dậy. Mình có quá nhiều việc phải làm.
Cùng lúc ấy, một đôi tay nhỏ bé đầy yêu thương quàng lấy cổ tôi, và con gái tôi thì thầm: “Mẹ ơi, chẳng có ai thương mẹ bằng con đâu”. Nước mắt tôi chảy dài xuống má, và tôi cảm ơn Chúa đã ban cho chúng tôi một ngày để cùng nhau tạo ra kỷ niệm.
- Tonna Canfield