Số lần đọc/download: 202 / 19
Cập nhật: 2020-01-25 21:22:13 +0700
Chương 8 - Khúc Ca Của Biển
J
ason đột ngột khựng lại.
“Chị nói gì cơ?” Cậu hỏi chị gái.
“Chị có nói gì đâu.”
“Tớ cũng vậy.”
Cậu bé nhún vai và đi tiếp.
Julia, Jason và Rick phải đương đầu với lần xuống hang thứ hai, cả đám gần như hoàn toàn im lặng. Đứa nào cũng nhớ như in những gì đã xảy ra hai ngày trước dọc theo những bậc thang, khi những cây nến chúng mang theo bên mình dọa tắt và bỏ chúng lại mãi mãi trong bóng tối. Chúng bước xuống cầu thang trơn tuồn tuột, trượt đi dưới những tảng đá vỡ vụn và nhảy qua được lỗ cống, nơi Jason từng làm rơi đất đèn. Thế rồi chúng cũng tới được phòng trượt.
Trong khi nghĩ lại những gì đã xảy ra lần trước, Rick hỏi:
“Bọn mình có mang theo nó không các cậu?”
“Tất nhiên rồi.” Julia cho cậu thấy cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên méo mó. Sau đó cô tiến lại gần miệng hố trượt và giống như lần trước, là người trượt đầu tiên, theo sau là em trai cô và Rick.
Chỉ một lát cả ba đứa đã ở trong hang dưới lòng đất.
Ban ngày, khi không có hàng nghìn con đom đóm chiếu sáng, cái hang có diện mạo khác hẳn so với lần đầu chúng ở đó. Những tia sáng từ trần xuyên xuống vẽ thành các vòng tròn lấp lánh trên bãi biển và tạo nên vô số những chiếc cột nhỏ như đang chống đỡ cả khung vòm hang. Những bức tường đá uốn cong phía trên như thể một cái chậu úp ngược, Jason chiếu đèn pin tạo nên những cột sáng hình nón ngang dọc.
Bọn trẻ nghe thấy âm thanh của một tảng đá đang lăn ở phía sau, rồi sự im lặng lại bao trùm.
“Nó còn đẹp hơn so với những gì mình nhớ...” Julia thì thào, tim cô bé đập mạnh.
Con tàu Metis đã trở lại nơi mặt biển phẳng lặng như gương và bình thản neo đậu bên bến thuyền gỗ. Con tàu duyêndáng, với đường nét tinh xảo và cổ điển, đang dập dìu trên mặt nước.
Bọn trẻ lại gần cầu tàu. Trên cột buồm vẫn treo lơ lửng những sợi dây thừng mà Rick từng dùng hết sức bám vào để không bị văng khỏi khoang tàu, mái chèo cũng ở đúng nơi cậu và Julia để chúng lại.
Julia chạm tay lên những ký tự Hy Lạp xếp thành tên con tàu, rồi nhìn các bạn.
“Thế nào các cậu? Chúng ta lên tàu chứ?”
Chúng quăng ba lô lên tàu rồi nhảy vào trong. Giống như lần trước, bộ ba hướng thẳng tới khoang tàu duy nhất và tìm thấy những bộ quần áo cũ của chúng.
Rick cúi xuống sờ chỗ quần áo. Chúng khô cong. Bọn trẻ quyết định cất chúng vào một trong hai chiếc rương và xếp ba lô ở gần đó.
Trên chiếc bàn trong khoang có một cuốn sổ đang gấp.
“Nhật ký hành trình do vị thuyền trưởng cuối cùng để lại...” Rick thì thầm trong khi ngắm nghía cuốn sổ bọc da màu đen.
“Chắc cậu muốn nói là vị thuyền trưởng áp chót?” Jason đùa.
Cậu lấy một cái bút từ trong ba lô ra và viết tên mình lên trang trắng đầu tiên của cuốn nhật ký. Tôi, Jason Covenant, cùng chị gái Julia và Rick Banner bạn tôi, là chủ nhân mới của tàu Metis. Đã đến lúc chinh phục biển cả. Đã đến lúc tiếp nối cuộc phiêu lưu.
Bọn trẻ tới chỗ cáp tời và bắt đầu từ từ cuốn dây xích mỏ neo.
Tàu Metis rời cầu tàu, rồi đứng bất động trên biển cả thời gian, chờ được biết đích đến của mình.
Phía bên kia mặt nước lờ mờ cánh cửa với cột dầm bằng đá phủ đầy rong rêu và vỏ sò.
“Bây giờ mình làm gì, Jason?” Chị cậu hỏi. “Bọn mình sẽ phải chèo à?”
“Em nghĩ là không...” Vị thuyền trưởng nhỏ lẩm bẩm. Cậu rút từ túi quần ra cuốn sổ của ông Ulysses Moore, rồi mở một trang bất kỳ và đọc, “... Giống như những tòa nhà khác, nó được xây dựng trên hàng nghìn chiếc cột gỗ sồi cắm sâu trong bùn. Bùn bảo vệ những chiếc cột khỏi tác động của nước và mối mọt. Trong khu chợ còn có một ‘gù đá’ may mắn. Từ đó có thể nhìn thấy những con thuyền lướt đi trên kênh Lớn. Các quý bà dạo phố trong những bộ váy lồng phồng với bộ khung làm từ tấm sừng hàm cá voi...” Sau đó, Jason hít một hơi thật sâu, nhét cuốn sổ lại vào túi, đặt tay lên bánh lái và dõng dạc nói. “Venice, thế kỷ 18.”
Rồi cậu nhắm mắt lại.
Một lát sau Jason mở mắt, hoặc tin rằng mình đã làm vậy, khi gió bắt đầu vần vũ quanh con tàu. Metis đã di chuyển và hướng mũi tàu về phía bờ bên kia.
“Jason!” Julia hét lớn khi gió mỗi lúc một mạnh hơn.
Đèn pin của bọn trẻ nhấp nháy, sau đó lóe lên rồi tắt ngóm cả. Gió càng lúc càng lớn, cuộn tung nước biển. Chiếc máy ảnh nổ tung thành trăm mảnh.
“Jason!” Chị gái cậu lại hét lên khi đang náu mình trong vòng tay Rick.
Jason say sưa ngắm nhìn cảnh vật trong hang hòa quyện vào nhau như trong một bức họa: những cột sáng biến thành những dòng chất lỏng, nước biển tung từng dải như gió, trong khi gió lại đang cuốn dữ dội và đanh cứng như đá.
Mũi tàu Metis chồm lên, rồi lại ngụp xuống rẽ mặt biển làm đôi.
“Tiến lên!” Rick hét lớn và ngoảnh lại nhìn Jason.
Nhưng Jason chỉ đắm chìm vào biển... Không phải mặt nước chật hẹp trong hang nữa, mà trải dài vô tận, bầu trời dày đặc những đám mây bão xám xịt. Một vùng biển nơi mặt trời mọc và lặn trong cùng một khoảnh khắc, nơi những sắc màu liên tục biến đổi, nơi các sinh vật tìm kiếm những điều bí ẩn ở dưới đáy đại dương. Biển cả đang hát ca.
Jason siết lấy bánh lái và hiểu rằng mình cũng là một phần trong khúc ca ấy. Khúc ca đã hòa vào nước rồi chảy vào từng sinh vật sống, như một tiếng gọi khiến chúng nhận ra theo bản năng. Tiếng gọi của biển.
Rồi cậu thấy những con tàu khác chạy ngang qua hành trình của mình và cả những người đứng trên cầu tàu đang trịnh trọng vẫy chào cậu.
Sau đó, những con tàu mà cậu nhìn thấy, hoặc cậu cho là đã thấy, lướt ra khơi xa bằng những cú lao mình lóng lánh ánh bạc, và khi Jason mở mắt, cậu đã tới được phía bên kia.
Cứ chiều thứ hai hàng tuần, cửa tiệm của cô thợ làm tóc làng Kilmore Cove lại đông vui náo nhiệt. Hai tấm biển hiệu của Gwendaline Mainoff kêu cồng cộc trong làn gió hiu hiu, một vài quý bà trong làng đang ngồi trên những chiếc ghế bành êm ái và chuyện trò vui vẻ.
“Các chị đã hay tin chưa?” Đang thư giãn trong bàn tay của người thợ uốn tóc, bà Biggles bỗng thốt lên. “Người ta nói rằng có vài người mới tới làng đấy!”
“Thật vậy sao?” Gwendaline đáp lại. Hiểu ý bà khách đang muốn tán chuyện nên cô giảm nấc máy sấy. “Bác muốn nói về gia đình người London kia ư?”
“Ồ không! Những người đó đến từ tuần trước rồi. Hôm nay là một người đàn ông kia, họ nói với tôi như vậy.”
“Sao lại là hôm nay?” Vị khách thứ hai của tiệm uốn tóc cố nói át tiếng ù ù của chiếc máy ủ tóc. Đó là bà Bowen, người vợ kỹ tính của vị bác sĩ của làng. “Ai đã tới thế?”
“Ai mà biết được!” Bà Biggles làu bàu và nhướng mắt nhìn lên trần. “Thực là các chị chưa nghe tin gì sao?”
“Thú thực, cháu đã nghe thấy vài tin...” Cô Gwendaline vừa nói vừa chỉnh lại tư thế của bà Biggles trước gương. “Có lẽ nào người đó đang nghỉ trọ tại Quán Gió không?”
“Trong cái khách sạn cũ kỹ hôi hám đó sao?” Bà Edna Bowen quàng quạc, nhấc phần chùm đầu khiến bà trông như phi hành gia lên. “Thế thì thật tội nghiệp! Ông ta sẽ ba chân bốn cẳng chuồn khỏi đó thôi.”
“Tôi nghe nói đó là một người đàn ông điển trai. Cao, thanh lịch, và đội mũ Scotland.”
“Hy vọng ông ấy còn trẻ nữa!” Cô Gwendaline bông đùa khiến hai người phụ nữ còn lại phá lên cười.
Nhưng chủ đề ấy hóa ra lại quá thú vị, không thể khép lại chỉ bằng một câu nói. Ba người phụ nữ chia sẻ với nhau những điều họ biết về sự kiện mới mẻ này, lấp đầy những chỗ trống bằng một chút suy luận và trí tưởng tượng của mình. Sau mười lăm phút chuyện trò, họ đã xác định được rằng người mới đến bí ẩn này tới làng bằng một chiếc xe hơi rất lớn, thậm chí có thể là một chiếc xe bán tải của Mỹ.
“Vậy sao?” Bà Bowen thốt lên vẻ mỉa mai, vì cho rằng bà Biggles còn chẳng biết xe hơi kiểu Mỹ là như thế nào. “Tôi thực sự không tin, tôi chưa từng thấy xe bán tải nào trong làng. Cô thì sao, Gwendaline?”
Hai đêm trước, cô thợ uốn tóc đã thấy một chiếc ô tô thể thao màu đen cỡ lớn đậu ngay trước nhà bà Biggles.
Bà Cleopatra Biggles cười giòn.
“À đúng, có thể đấy! Có lẽ là xe của tài xế cô Newton khi cô ấy tới tìm tôi...”
“Vậy ư? Tại sao cô Newton lại tới tìm chị vậy?”
“Các cô có biết là tôi không nhớ được chuyện đó không?” Bà Biggles trả lời đầy vô tư. “Lúc đó khuya lắm rồi, và... sau đó thì trời đổ mưa, Marco Aurelio đã rất hoảng sợ. Tội nghiệp, nó không chịu được sấm sét!”
Cả ba người lại ríu ra ríu rít, cho đến khi vị khách thứ ba bước vào cửa hàng.
“Chao ôi, cả một sáng bận rộn với bọn trẻ! Cô làm tóc cho tôi được chứ Gwen?” Bà giáo Stella hỏi.
Gwendaline liếc đồng hồ và thở dài. Với các quý bà đang hào hứng trò chuyện thế này, chắc chắn ngày hôm nay cô sẽ không được nghỉ ngơi.
“Tất nhiên rồi, bà Stella, mời bà ngồi đây.”
“Tuyệt vời.”
“Cô nói gì đi, Stella. Cô đã nghe nói về quý ông mới tới Kilmore Cove chưa?” Bà Bowen nhanh miệng hỏi bà giáo trước khi những người khác cướp lời.
Bà giáo ngồi xuống bên cạnh bà.
“Chưa, là ai vậy?”
Bà Biggles xen vào rất nhanh.
“Nghe nói ông ta có một chiếc ô tô bự khủng khiếp.”