Số lần đọc/download: 848 / 5
Cập nhật: 2015-12-10 22:48:37 +0700
Chương 9
T
àu cập bến Manila vào lúc sẩm tối. Có mấy chiếc xe hơi chờ sẵn. Nhân viên phụ trách mời A Lịch và Ly Kim lên một chiếc, đưa về Nha An ninh. Một lát sau, Ba Đôn mới dẫn ông bà Mạc Cư và Cát Tiên xuống bến, lên xe. Tự tay chàng lái xe đưa ông và gia đình về một biệt thự yên tĩnh ở vùng ngoại ô thành phố. Hơn một giờ sau, chàng mới trở lại Nha An ninh.
Trong phòng chờ đợi, A Lịch ngồi thừ trên ghế dựa. Chàng không chuyện vãn gì với Ly Kim, mặc dầu hơn một ngày nay, chàng không gặp nàng. Bởi vì chàng đang lo lắng không biết chốc nữa về nhà, chàng có gặp được Mai Liên nữa hay không! Cái tin Ba Đôn cho chàng biết về Mai Liên mất tích, đột nhiên lại hiện đến trong tâm trí chàng, khiến chàng áy náy không yên.Chàng chỉ mong gặp được ông Giám đốc An Ninh để trình bày về công việc của chàng, và để hỏi thăm ông về tin tức Mai Liên. Nhưng đã hơn một giờ ngồi đợi, chàng vẫn chưa thấy ai ra mời.
Phần Ly Kim khi thấy nét mặt đưa đám của A Lịch, nàng có vẻ như giận dỗi, không thèm lên tiếng trước. Nàng cũng ngồi lặng lẽ trong một góc phòng.
Bỗng cửa phòng ông Giám đốc mở rộng và có tiếng nói vọng ra:
- Mời bác sĩ A Lịch và cô Ly Kim vào!
Cả hai bật dậy, phủi áo, bước vào. Nhưng cả hai đều ngạc nhiên, sửng sốt vì anh chàng Ba Đôn đang ngồi lù lù trước mặt ông Giám đốc An Ninh, nét mặt hắn ta lại có vẻ đắc chí lắm!
Ly Kim cúi đầu chào ông Giám đốc, rồi nóng nảy chỉ tay về phía Ba Đôn, hỏi ông Giám đốc:
- Thưa ông, tại sao ông chưa ra lệnh bắt giam ông này lại, mà còn để ông ta ở đây?
Ông Giám đốc mỉm cười, chỉ hai ghế để sẵn đối diện với Ba Đôn:
- Mời bác sĩ và cô ngồi, tôi sẽ trình bày cho bác sĩ và cô rõ!
Ba Đôn thấy Ly Kim đối với chàng có vẻ giận dữ, chàng vội đứng dậy, xun xoe, bộ sợ sệt:
- Thưa cô, tôi có tội tình gì mà cô lại nỡ tâm bảo ông Giám đốc bắt giam tôi?
Ly Kim quắc mắt:
- Tội gì thì ông biết chứ! Hơn một tháng nay, ông làm gì ngoài đảo kia?
Ba Đôn cười:
- Tôi đôn đốc trai tráng trong đảo phòng thủ, để có ai định trốn thoát khỏi đảo, thì bắt ngay!
Ly Kim lớn tiếng:
- Ông lấy quyền gì mà bắt người ta?
Ba Đôn thấy Ly-Kim đối với chàng, có vẻ giận dữ chàng vội đứng dậy, xun xoe, bộ sợ sệt:
- Thưa cô, tôi có tội tình gì mà cô lại nỡ tâm bảo ông Giám đốc bắt giam tôi? Ly-Kim quắc mắt:
- Tội gì thì ông biết chứ! Hơn một tháng nay, ông làm gì ngoài đảo kia?
Thấy hai người ta đấu khẩu nhau, sắp đi đến chỗ gay gắt, ông Giám đốc xua tay dàn hòa và nói một câu rất mập mờ:
- Cô Ly Kim ơi, bây giờ cô còn hiểu lầm ông Ba Đôn, nên cô giận ông ta, chứ chốc nữa, cô biết sự thật, cô lại xin lỗi rối rít lên cho mà xem!
Nào, để tôi hỏi thăm bác sĩ A Lịch một tí trước đã!
Nói rồi, ông quay sang A Lịch:
- Chắc bác sĩ lo lắng muốn biết tin tức cô Mai Liên, phải không?
A Lịch mừng rỡ:
- Thưa ông, phải! Tôi đang nóng lòng muốn biết tin tức Mai Liên, bởi vì.. bởi vì... hôm trước ông Ba Đôn đây cho tôi biết là Mai Liên đã bỏ nhà đi biệt tích. Có phải vậy không ông?
Ông Giám đốc tươi cười gật đầu:
- Đúng thế! Ông Ba Đôn nói sự thật đó, bác sĩ ạ! Nhưng để tôi làm phép mầu gọi cô Mai Liên về đây cho ông ngay bây giờ!
Đoạn ông giơ hai bàn tay làm như vẽ bùa, rồi ông nói như ra lệnh:
- Cô Ly Kim! Cô Ly Kim! Cô còn đợi gì mà không hiện nguyên hình Mai Liên ra?
Ly Kim thong thả bới tóc lên và một tiếng "soạt", chiếc mặt giả rơi xuống, để lộ ra một Mai Liên kiều diễm, dịu dàng!
A Lịch sững sờ như từ cung trăng đến, chàng chết đứng một giây, rồi nhào tới, ôm chầm lấy Mai Liên, nghẹn ngào sung sướng:
- Trời ơi! Ly Kim chính là em Mai Liên sao? Em Mai Liên! Em đã mạo hiểm liều chết, vượt trùng dương để cứu anh sao?
Mai Liên cũng rạt rào nước mắt, nức nở:
- Bởi vì em không thể sống mà không có anh!
A Lịch nhìn sâu vào mắt người yêu, trách móc:
- Vậy mà em giấu anh mãi! Ở ngoài đảo, thì em giấu anh là phải, chứ hồi nãy ngoài phòng đợi, em vẫn không chịu cho anh hay! Em biết: từ hồi chiều đến giờ, anh cứ lo về nhà mà không gặp được em, anh buồn muốn chết... thế mà em cứ trơ trơ, em ác lắm nghe!
Mai Liên lấy ngón tay chỉ vào trán người yêu, tươi cười:
- Thì tại anh chứ! Anh ngồi thừ trên ghế, mặt xìu như người đi đưa đám ma, không thèm nói với em một nửa lời, còn đòi gì nữa?
Ông Giám đốc và Ba Đôn mỉm cười lặng lẽ kính trọng giây phút thiêng liêng của đôi trai tài gái sắc, hàn huyên hội ngộ sau những ngày gian khổ cách xa.
Sực nhớ ra điều gì, Mai Liên gỡ tay người yêu, ngồi xuống ghế, chăm chăm nhìn Ba Đôn:
- Như vậy, ông không phải là Ba Đôn thật, có phải ông là ông Huy Sinh không?
Ba Đôn cười, giơ tay lần vào đầu tóc rối, gỡ tấm mặt giả ra:
- Cô đoán đúng, tôi là Huy Sinh đây!
A Lịch đứng lên bắt tay Huy Sinh:
- Hân hạnh được gặp anh! Từ lâu, chúng tôi đã nghe tên anh, nhưng chưa hề biết mặt. Chúng tôi xin hết lòng cám ơn anh đã giải thoát cho chúng tôi!
Huy Sinh cười, nhã nhặn:
- Đó là bổn phận của tôi. Tôi cũng xin lỗi anh chị vì hôm trước đã đánh lừa anh chị một bữa hết hồn.
Mai Liên trách:
- Anh ác lắm nghe! Hôm đó mà không có anh A Lịch an ủi, chắc tôi sợ mà chết được! Nhưng không hiểu tại sao anh lại đánh lừa chúng tôi như thế?
Huy Sinh cúi đầu, trầm ngâm:
- Bởi vì tôi muốn làm cho ông Mạc Cư tin tưởng tôi hơn, và tôi cũng muốn tạo một niềm vui cho ông bà và các người trong đảo trước khi tôi thi hành đại sự...
Rồi chàng ngẩng đầu nhìn Mai Liên, mỉm cười:
- Với lại, tôi cũng muốn làm vậy để trả thù chị một chút chơi!
Mai Liên ngạc nhiên, tròn đôi mắt:
- Để trả thù tôi? Tôi làm gì mà anh trả thù tôi?
Huy Sinh cười, nhìn ông Giám đốc rồi quay lại trả lời:
- Chị biết, chúng tôi vừa tìm được manh mối về anh A Lịch. tôi chuẩn bị mọi sự xong xuôi thì ra đảo ngay. Vậy mà khi tôi đến nơi, đã thấy chị thay hình đổi dạng, lù lù ở đó rồi! Tôi ức hết sức! Chị làm sao mà lọt vào đó được sớm thế?
Mai Liên nhìn lên trần nhà, bâng khuâng nghĩ lại những ngày gian khổ vừa qua:
- Khi anh A Lịch vừa bị bắt cóc, tôi buồn bã thất vọng kinh khủng. Nhưng vài hôm sau, tôi được tin là trong đêm hôm đó, nhà chức trách vây bắt Ba Đôn. Tôi lân la dò xét và biết được dần dần tất cả bí ẩn về vụ bắt cóc này. Điều may mắn là tôi được một ông lão làm công cho tàu đánh cá Kha Lâm, hiểu rõ hoàn cảnh đau khổ của tôi, ông đã tiết lộ cho tôi biết sự thật. Tôi nài nỉ xin ông cho tôi theo tàu ra hải đảo ấy, nhưng ông ta chỉ thuận ý đưa tôi ra đảo gần đó thôi. Tôi đành liều, đến đâu hay đó. Đến đảo bên cạnh được ít hôm, nhân một hôm trời bão tố, tôi thuê một chiếc thuyền máy chở tôi đến gần hải đảo, tôi nhảy xuống biển lội vào bờ, giả cách bị đắm tàu trôi dạt vào...
Cả ông Giám đốc và Huy Sinh đều gật gù tấm tắc khen:
- Chị thật gan dạ hiếm có! Quả thật tình yêu mạnh hơn sự chết!
A Lịch cảm động, nắm lấy tay Mai Liên. Hai người trìu mến nhìn nhau, A Lịch quay lại hỏi ông Giám đốc:
- Thưa ông, ông có thể cho chúng tôi biết số phận gia đình ông Mạc Cư sẽ ra sao, được không?
Ông Giám đốc tươi cười, giơ tay chỉ Huy Sinh:
- Được lắm chứ! Nhưng tôi xin ông con rể tương lai của ông Mạc Cư trình bày để anh chị hiểu rõ ràng hơn.
A Lịch và Mai Liên ngạc nhiên, mở tròn đôi mắt nhìn Huy Sinh. Huy Sinh có vẻ mắc cở, nhưng cũng tươi cười trả lời:
- Nguyên sau khi thẩm vấn Ba Đôn, chúng tôi biết việc bắt cóc anh A Lịch là do bà Mạc Cư chủ mưu... Từ lâu nay, không ai rõ ông Mạc Cư lưu vong ở đâu, nay biết được như thế, chúng tôi liền bí mật trình lên Tổng thống và Tổng thống vui mừng ra lệnh cho tôi tìm hết mọi phương thế khéo léo để triệu hồi ông về tham chánh.
Tôi cho Ba Đôn biết ý định của Tổng thống. Ba Đôn cũng rất tán thành việc đó, cho nên suốt ba tuần lễ, anh ta chỉ cho tôi mọi bí mật trong đảo. Tôi phải học thuộc lòng tất cả bộ điệu, lời ăn tiếng nói của Ba Đôn nữa, đồng thời chế tạo một cái mặt gỉa để cải trang thành Ba Đôn. Muốn cho khỏi lộ chân tướng, tôi phải làm bộ đi cà nhắc như bị thương v.v..
Khi tôi theo tàu Kha Lâm ra đến đảo, thì quả thật, tôi nhận thấy mọi sự đúng y như Ba Đôn đã chỉ vẽ cho tôi.... Nhờ đó, sứ mạng tôi đã hoàn toàn thành công như ý định...
Ngừng một lúc, Huy Sinh mỉm cười tiếp:
- Và có lẽ còn hơn ý định nữa là sau một thời gian sống chung trong nhà ông bà Mạc Cư tôi cảm thấy yêu cô Cát Tiên tha thiết. Cát Tiên thật là một cô gái trong trắng, ngây thơ, có nhiều đức tính...
Mai Liên gật đầu:
- Phải, anh nhận xét đúng! Chị Cát Tiên quả thật là một thiếu nữ hiếm có trên đời này!
A Lịch đứng dậy bắt tay Huy Sinh:
- Xin mừng anh chọn được người bạn đường thật xứng đáng!
Huy Sinh cảm động:
- Cám ơn anh chị. Sáng nay, trên tàu, tôi đã ngỏ ý và ông Mạc Cư cùng cô Cát Tiên đã chấp thuận mối tình của tôi.
Có lẽ vài hôm nữa, ông Mạc Cư sẽ chính thức nhận chức vụ Tổng trưởng Quốc phòng. Sau đó ít lâu, chúng tôi muốn mời anh chị: chúng ta cùng làm lễ thành hôn với nhau trong một ngày cho vui vẻ, trọng thể. Không biết anh chị có bằng lòng không?
A Lịch và Mai Liên cùng reo lên hoan hỉ:
- Bằng lòng mạnh đi chứ! đó là một vinh dự lớn lao cho chúng tôi mà!
Ông Giám đốc xua tay:
- Không được! Không được! Hai đám cưới trong một ngày là không được! Như vậy là tôi chỉ được uống rượu một bữa mà thôi ư?
Huy Sinh cười:
- Ông đừng lo! Chúng tôi sẽ tổ chức tiệc tùng suốt một tuần, ông mặc sức mà uống rượu!
Ông Giám đốc gục gặc đầu, cười hề hề:
- Vậy thì được!
Huy Sinh nói với A Lịch và Mai Liên:
- Ông bà Mạc Cư cũng nhờ tôi bàn trước với anh chị là sau ngày cưới ở đây, chúng ta sẽ đi với ông bà ra thăm đảo. Ông bà sẽ thu xếp mọi việc cho anh em ở đó và đồng thời cũng để chúng ta liên hoan với họ, như đã dự tính trước đây!
A Lịch và Mai Liên mừng rỡ:
- Như vậy thì tuyệt quá! Chúng tôi xin tán thành cả hai tay! Nhờ anh thưa lại vớ ông bà và cô Cát Tiên giúp chúng tôi!
Ông Giám đốc đứng lên tươi cười:
- Thôi, chúng ta tạm biệt nhau để anh chị A Lịch, Mai Liên về cho gia đình vui mừng đã. Các việc khác sẽ tính sau.
A Lịch và Mai Liên cùng đứng lên bắt tay từ giã ông Giám đốc. Huy Sinh nắm chặt lấy tay A Lịch và Mai Liên dặn dò:
- Anh chị nhớ trình bày sự việc thế nào cho ông bà nhạc tôi khỏi mang tiếng nghe!
A Lịch cười:
- Anh không dặn, chúng tôi cũng phải biết phải nói thế nào rồi! Xin anh chuyển lời chúng tôi kính chào ông bà và cô Cát Tiên. Ngày mai, chúng tôi kéo nhau đến thăm ông bà và anh chị.
A Lịch và Mai Liên dìu nhau ra cửa.
Trăng hạ tuần đã lên. Bóng hai người đổ dài trên đường nhựa, chụm lại thành một. A Lịch khẽ bảo Mai Liên:
- Mọi việc kết thúc một cách thật êm đẹp, phải không em?
Mai Liên không trả lời. Nàng nghiêm trang chấp tay, nhìn lên trời cao, giọng tha thiết:
- Lạy Chúa, chúng con đã trông cậy Chúa và Chúa đã không bỏ chúng con! Xin cảm tạ Chúa! Xin cảm tạ Chúa muôn đời!
Saigon - Thu 1970
Nguyễn Hòa Giang