Số lần đọc/download: 1359 / 39
Cập nhật: 2016-06-18 07:55:30 +0700
Chương 9
B
uổi sáng Chủ nhật ở huyện lỵ thật bình yên. Hải bắt đầu ghét sự bình yên rồi. Nó muốn huyện lỵ náo nhiệt để nó nói được nỗi nao nức trong lòng nó. Hải đang ngồi vắt vẻo trên cành cây ngọc lan. Hương lan thơm ghê ghê là. Lát nữa Hà sẽ sang. Hải hái hoa ném xuống cho Hà. Và Hà cài lên tóc. Hải nhớ hôm nào đã ngửi tóc Hà. Nhưng hôm ấy, tóc Hà bôi nước hoa. Hà bảo tóc cài hoa ngọc lan thơm dịu. Hải thích được ngửi mùi thơm dịu ở mái tóc Hà. Hải chợt thấy ngường ngượng. Nghĩ đến Hà là Hải ngượng rồi. Lạ quá!
- Hải ơi!
- Ơi...
- Hải ở đâu đấy?
- Đố Hà biết.
Hà biết thừa Hải ở trên cây ngọc lan. Con bé giả vờ:
- Chịu thôi.
Hải nín thinh. Nó cúi xuống nhìn Hà. Mỗi ngày, Hải lại thấy Hà khác lạ. Hải không biết Hà khác lạ ra sao song nó cứ thấy Hà khác lạ. Hà đứng dưới, đẹp như con bé vẽ trong sách. Hải bứt một chiếc hoa, ném trúng người Hà:
- Cài hoa lên tóc đi
Hà mỉm cười, ngước mắt trông Hải:
- Người ta biết từ lúc nãy cơ.
Hải bĩu môi:
- Chỉ được cái nước nói dối.
Hà rướn chân lên:
- Thì Hà về cho Hải đi trốn rồi Hà sang Hà kiếm, chịu không?
Hải ném thêm cho Hà vài chiếc hoa lan nữa:
- Chịu. Mà Hà phải cài hoa lên tóc nhé!
Hà nhặt hoa, chạy về nhà. Hải thoăn thoắt leo xuống. Nó nhớ tới giấc mơ hôm nào. Giấc mơ chơi đi trốn đi tìm, ngồi cạnh Hà và ôm chặt lấy Hà kẻo Hà sợ con chuột. Trái tim Hải bỗng tê tê. Cu cậu vội đi tìm một chỗ ẩn thật kín. A, đây rồi, Hải núp ở dưới chân đống rơm.
Hà sẽ khó lòng tìm được Hải. Cu cậu co người, nằm gọn một chỗ rồi lấy rơm phủ kín, chỉ để hở cái mũi. Hải nhắm mắt lại. Để mơ. Không, để chờ Hà tới. Hà chẳng thèm tới trong giấc mơ đâu. Hà sẽ tới trong tuổi thơ, trong tuổi vừa lớn lên của Hải.
- Hải ơi!
Hải định "ơi". Nó kịp nín ngay. Con Hà chúa khôn. Hễ Hải ơi là nó biết Hải nấp ở đâu.
- Hải ơi!
Hà phịa:
- Lúc nãy Hải trốn, Hà rình thấy Hải nấp chỗ nào rồi.
Hải vẫn ngậm miệng.
- Hà cài hoa lan lên tóc rồi đấy nhé. Mợ Hà cài cho Hà đó. Đẹp ghê cơ. Hải thích ngó không?
Hà gạ Hải đủ mọi cách. Nhưng con nhà Hải vẫn lặng thinh. Nó đã muốn lên tiếng mà trái tim của nó cứ ngăn cản nó.
Trái tim nó nói nhanh lắm cơ. Trái tim bảo rằng "Hãy im lặng, Hải ạ! Thế nào Hà cũng kiếm ra mày" Nhỡ nó kiếm không ra, nó chán bỏ về thì sao. Trái tim lại bảo "Nó không chán đâu. Nó mong tìm thấy mày". Hải định hỏi thêm song trái tim đã ngậm miệng. Trái tim, chắc nó phải biết nhiều chuyện lắm.
- Hải ơi!
-....
- Ăn kẹo không?
-...
Hà nghĩ thầm: "Nói thế này là Hải hết nín thinh". Con bé kêu ầm lên:
- Ối giời ơi!
Quả nhiên, con nhà Hải trong rơm chạy ra. Nó hốt hoảng:
- Gì thế, gì thế, Hà?
Hà toét miệng cười:
- Chả có gì cả.
Hải phủi rơm bám trên tóc:
- Sao Hà kêu?
Hà nheo mắt:
- Để Hải mắc lỡm, Hải phải chạy ra. Bắt được Hải rồi nhé!
Hải đăm đăm nhìn Hà. Cánh hoa lan trên tóc Hà sao mà duyên dáng vậy. Hà trách Hải:
- Trốn lâu ghê, gọi mãi chả chịu ra gì cả.
Và hỏi:
- Hải trốn ở đâu?
Hải lại phủi những cọng rơm bám vào áo:
- Ở chân đống rơm.
Con bé láu lỉnh:
- Hà biết thừa rồi.
Hải chu đôi môi dài ra:
- Nói dối.
- Ai thèm nói dối, rơm bám đầy quần áo, người ta phải biết chứ.
Hải đành thua Hà. Nó sẽ thua Hà mãi mãi. Hà đã đến đứng gần Hải:
- Chúng mình đi trốn đi.
Hải tròn xoe mắt:
- Trốn ai?
- Trốn... cu Khôi.
- Cu Khôi đi chơi rồi.
- Ờ, trốn cu Khôi, lát nữa nó về tha hồ tìm.
Hà nắm lấy tay Hải:
- Nhé, Hải nhé!
Hải không gỡ tay Hà ra nữa. Tay nó tê rồi. Nó để mặc Hà lôi tới chân đống rơm, nơi nó vừa trốn Hà.
- Chúng mình trốn cu Khôi ở đây Hải nhé!
Hải gật đầu. Nó không nói. Trái tim đã dặn nó im lặng mà. Hà ngồi xuống trước. Nó giật tay Hải. Và con nhà Hải ngoan ngoãn ngồi cạnh Hà. Những điều mơ ước trong giấc mơ đêm nào, Hải không dám thử xem. Hai mái tóc đã sát nhau. Mùi hoa lan thơm ngây ngất.
Hải đưa tay lên ngực, day thật mạnh cho trái tim lên tiếng nói. Để nó hỏi trái tim xem phải nói với Hà những câu như thế nào. Khốn nỗi, trái tim tê rồi. Trái tim đã ngủ trong một nỗi niềm. Và nỗi niềm ấy đang phủ ngập tâm hồn Hải.
- Thích nghe chuyện "Công chúa ngủ trong rừng" không hở, Hải?
- Thích.
Giọng con Hà êm êm bò vào tai Hải. Giọng nói ngọt ngào cơ hồ mật ong, cơ hồ một cốc nước dừa già của phiên chợ mùa hạ. Uống cốc dừa nhỏ, người lịm đi. Chợ phiên bé lại. Thiên đường hiện hình ở màu nước ngà ngà.
- Hải là ông hoàng tử đi săn nhé!
- Thế Hà làm gì?
- Hà làm công chúa.
Hoàng tử Hải xoay người. Chàng thấy cánh hoa ngọc lan trên mái tóc công chúa Hà. Và chàng tưởng tượng đó là cái trâm. Công chúa Hà vẫn hồn nhiên như năm ngoái, như năm xưa. Nàng chẳng hề biết cơn gió bâng khuâng đã thổi mộng mơ vào đôi mắt cậu hoàng tử nhỏ của nàng. Cơn gió bâng khuâng cũng chưa muốn ghé vườn hồn nàng. Chắc cơn gió muốn nàng mãi mãi hồn nhiên, đừng sớm hiểu bâng khuâng mộng mị.
- Tóc Hà thơm quá!
- Hoa ngọc lan đấy.
- Không, tóc Hà mà.
Công chúa Hà đưa tay lên tóc, gỡ cánh hoa ngọc lan vất đi.
- Bây giờ hết thơm rồi nhé!
Hoàng tử Hải quàng một cánh tay lên vai công chúa. Chàng kéo đầu công chúa Hà sát vô mũi mình. Rồi chàng hít hà hương tóc của công chúa Hà. Không, nhất định không phải là hương hoa, hương tóc. Chàng cảm riêng một hương vị lạ lùng mà lần đầu tiên chàng vừa được thấy. Hương vị đó khiến hoàng tử ngây ngất. Và trái tim chàng chợt thức giấc, xốn xang. Hoàng tử xoay người, quàng nốt một cánh tay lên vai công chúa. Công chúa đã ở trong vòng tay của hoàng tử. Chàng nhìn nàng. Nàng mỉm cười. Hồn nhiên như giọt sương mai đọng trên tầu lá xanh mướt.
Hoàng tử hôn vào má công chúa. Công chúa vội lấy tay chùi má:
- Khiếp, Hải nghịch dơ ghê!
Hoàng tử đã ù tai. Chàng nhắm mắt, tay vẫn quàng trên vai công chúa. Hoàng tử ngủ dưới chân đống rơm. Hoàng tử ngủ trong rừng, hoàng tử bắt đầu một cuộc phiêu lưu vì lời nguyền của cơn gió bâng khuâng. Công chúa không hay gì. Nàng vẫn hồn nhiên...
28-3-69
Viết xong tại Phú Nhuận, Gia Định