The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Orson Scott Card
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Hà Ngô
Upload bìa: Hà Ngô
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2987 / 144
Cập nhật: 2016-04-22 16:40:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 - Locke Và Demosthenes
ôi không gọi anh đến đây để giết thời gian. Làm thế quỷ nào mà cái máy tính làm thế được?”
“Tôi không biết.”
“Làm thế nào nó lấy được một bức ảnh của anh trai Elder và cho vào cảnh vật ở Xứ Thần tiên?”
“Đại tá Graff, tôi không có ở đó khi nó được lập trình. Tất cả những gì tôi biết là máy tính chưa từng mang ai đến nơi đó cả. Xứ Thần tiên là đủ lạ lùng rồi, nhưng giờ đâu còn là Xứ Thần tiên nữa. Mà là bên dưới Tận cùng Thế giới, và…”
“Tôi biết tên mấy nơi đó, chỉ không hiểu chúng có nghĩa là gì.”
“Xứ Thần tiên được lập trình nên. Nó có được nhắc tới ở một vài nơi khác. Nhưng chẳng có gì về Tận cùng Thế giới. Chúng ta không có chút khái niệm gì về nó.”
“Tôi không thích cái máy tính cứ xoắn chặt lấy tâm trí Ender như vậy. Peter Wiggin là người có ảnh hưởng lớn nhất tới cuộc đời nó, có thể là trừ chị nó Valentine.”
“Và trò chơi trí tuệ được thiết kế để định hướng cho chúng, giúp chúng tìm được thế giới chúng thấy thoả mãn.”
“Anh không hiểu, phải không thiếu tá Imbu? Tôi không muốn Ender thoả mãn với Tận cùng Thế giới. Công việc của chúng ta ở đây là không được thoả mãn với Tận cùng Thế giới.”
“Nơi Tận cùng Thế giới trong trò chơi không nhất thiết phải là tận cùng của loài người trong những cuộc chiến ngu xuẩn. Nó có một ý nghĩa riêng đối với Ender.”
“Tốt. Ý nghĩa gì?”
“Tôi không biết, sir. Tôi không phải đứa trẻ đó. Hỏi nó ấy.”
“Thiếu tá Imbu, tôi đang hỏi anh!”
“Nó có thể có hàng nghìn ý nghĩa.”
“Thử một cái xem.”
“Anh đã phơi nắng thằng bé rồi. Có thể nó đang ước về sự tận cùng của thế giới này, Trường Chiến đấu. Hoặc có thể đó là tận cùng của cái thế giới nó lớn lên, nhà nó, khi đến đây. Hoặc có thể đó là một bản sao của nó vì đã chia tay với quá nhiều đứa trẻ ở đây. Ender là một đứa trẻ nhạy cảm, anh biết mà, và nó đã làm một vài điều xấu với cơ thể người khác, nên có thể nó đang ước về tận cùng của thế giới đó.”
“Hoặc không cái nào cả.”
“Trò chơi trí tuệ là mối quan hệ giữa đứa trẻ và máy tính. Cùng với nhau, chúng tạo nên những câu chuyện. Những câu truyện đó là thật, theo nghĩa là những hình ảnh phản chiếu cuộc đời đứa trẻ. Đó là tất cả những gì tôi biết.”
“Và tôi bảo anh những gì tôi biết, thiếu tá Imbu. Bức ảnh đó của Peter Wiggin không phải là một thứ được lấy từ những dữ liệu của chúng ta ở trường. Chúng ta không có gì của nó cả, bằng điện tử hay gì khác, từ khi Ender tới đây. Và bức ảnh đó thì mới gần đây thôi.”
“Mới có một năm rưỡi thôi, sir. Một đứa con trai có thể thay đổi thế nào được?”
“Bây giờ tóc nó khác hẳn. Và nó đã được chỉnh răng. Tôi đã lấy một bức ảnh gần đây nhất từ mặt đất và so sánh. Cách duy nhất để máy tính ở đây, Trường Chiến đấu, có được bức ảnh đó là ra lệnh cho nó từ máy tính ở mặt đất. Và không có một ai kết nối với I. F. có được quyền ra lệnh như vậy. Chúng ta không thể chỉ đơn giản đến Guilford Bắc Carolina và lấy bức ảnh đó từ hồ sơ trường học.”
“Anh không hiểu rồi, sir. Máy tính Trường Chiến đấu của chúng ta cũng chỉ là một bộ phận của mạng I. F. Nếu chúng ta muốn một bức ảnh, chúng ta phải yêu cầu, nhưng nếu máy tính quyết định rằng bức ảnh ấy là cần thiết –“
“Nó chỉ cần đi lấy thôi.”
“Không phải bất kỳ lúc nào. Chỉ khi đó là vì lợi ích của thằng bé.”
“Rồi, rồi, là lợi ích của thằng bé. Nhưng tại sao? Anh nó là một người nguy hiểm, và đã bị từ chối khỏi chương trình này vì là một trong những con người tệ hại nhất chúng ta từng đụng tới. Vậy tại sao nó lại quan trọng với Ender như vậy? Tại sao, sau chừng ấy thời gian?”
“Thành thật mà nói, sir, tôi không biết. Mà trò chơi trí tuệ thì lại được thiết kế để không giải thích được. Thực ra thì có khi chính nó cũng không biết. Đây vẫn còn là một vấn đề mơ hồ.”
“Ý anh là máy tính chỉ để bức ảnh ở đó một cách tình cờ?”
“Có thể hiểu như vậy.”
“Tốt, tôi thật sự thoải mái hơn nhiều rồi. Tôi cứ tưởng mình là người duy nhất nghĩ thế.”
Valentine ăn mừng sinh nhật lần thứ tám của Ender một mình ở sân sau ngôi nhà mới của họ ở Greensboro. Cô dọn sạch lá thông khỏi một khoảnh sân, viết tên đứa em lên đám bụi bẩn bằng một que con. Rồi cô gom góp một nhúm cành cây và nhóm một đống lửa nhỏ. Khói bốc lên lẫn vào cành lá cây thông trên đầu cô. Chuyến đi dài vào không trung, cô nhủ thầm. Chuyến đi dài tới Trường Chiến đấu.
Chưa từng có bức thư nào được gửi về, và họ cũng biết những bức thư của họ chẳng bao giờ tới tay cậu. Những ngày đầu sau khi cậu đi, bố mẹ ngồi bên bàn và gõ những bức thư dài cho cậu đến vài ngày một lần. Không lâu sau, một tuần một lần, và khi không thấy hồi âm gì, một tháng một lần. Và bây giờ, hai năm kể từ khi cậu đi, không còn bức thư nào nữa, không có lấy một, và cũng không ai nhớ đến ngày sinh nhật của cậu. Nó chết rồi, cô chua xót nghĩ, bởi vì chúng ta đã quên nó.
Nhưng Valentine không quên cậu. Cô không để bố mẹ biết, và trên hết là không bao giờ để lộ ra với Peter rằng cô nghĩ đến Ender thường xuyên đến thế nào, rằng cô đã viết thư cho cậu thường xuyên thế nào dù biết rằng cậu sẽ không trả lời. Và khi Mẹ và Bố thông báo với hai anh em rằng họ sẽ rời thành phố để chuyển đến Bắc Carolina, thì hơn bao giờ hết, Valentine hiểu rằng họ đã không còn mong chờ được gặp lại Ender nữa. Trước đây họ chỉ chuyển tới những nơi mà cậu có thể tìm ra. Làm thế nào cậu có thể tìm ra họ giữa đám cây này, dưới bầu trời nặng nề và bất ổn này? Cậu đã phải sống trong một con hẻm cả đời rồi, và nếu như cậu vẫn còn ở Trường Chiến đấu, thì ở đó còn ít tự nhiên hơn. Cậu sẽ làm gì về chuyện này?
Valentine biết tại sao họ chuyển tới đây. Đó là vì Peter, bởi vì sống giữa những đám cây và những con thú nhỏ, tự nhiên ở mức độ Mẹ và Bố có thể tưởng tượng được, có thể có ảnh hưởng tới đứa con trai kỳ lạ và đáng sợ của họ. Và, theo một cách nào đó, nó đã như vậy. Peter lợi dụng điều đó ngay lập tức. Những chuyến đi dài vào thiên nhiên, xuyên qua rừng rậm và đến những vùng thôn dã—đôi khi đi cả ngày trời, với chỉ một hay hai chiếc sandwich, cùng với chiếc bàn trong cái túi sau lưng, và chỉ một con dao bỏ túi nhỏ trong túi.
Nhưng Valentine biết. Cô đã từng thấy một con sóc bị lột da một nửa, bị đóng bởi chính tay chân nó với một cành cây con cắm xuống mặt đất. Cô hình dung ra cảnh Peter bẫy nó, đóng cọc nó, rồi cẩn thận tách và lột bộ da mà không làm thủng bụng, rồi nhìn những bắp thịt xoắn lại và cuộn lên. Con sóc đã phải mất bao nhiêu lâu để chết? Và trong suốt thời gian đó Peter ngồi bên cạnh, chơi với cái bàn trong khi cuộc sống của con sóc rời đi.
Lúc đầu cô đã hoảng sợ, và gần như phát nôn vào bữa ăn tối khi nhìn thấy Peter hoạt bát đến vậy, ăn nói vui vẻ đến vậy. Nhưng sau đó cô đã nghĩ và nhận ra rằng có lẽ, với Peter, đó là một đạng phép màu, giống như những ngọn lửa của cô; một lễ hiến tế làm lắng dịu những vị ác thần đang săn đuổi linh hồn Peter. Thà tra tấn sóc còn hơn là những đứa trẻ khác. Peter vẫn luôn là một kẻ nuôi trồng sự đau đớn, trồng nó, nuôi dưỡng nó, ngấu nghiến nó một cách tham lam khi nó đã chín; tốt hơn hết là cậu nên trút nó vào những việc làm nhỏ hơn là một cách tàn nhẫn lên những học sinh khác ở trường.
“Một học sinh mẫu mực.” giáo viên của cậu đã nói “Ước gì tôi có một trăm đứa trong trường được như cậu ta. Học suốt ngày, bài tập luôn hoàn thành đúng hạn. Cậu ta yêu học tập.”
Nhưng Valentine biết đó chỉ là một trò lừa. Peter yêu học tập, được thôi, nhưng giáo viên chẳng dạy gì cho cậu cả, chưa bao giờ. Cậu học nhờ bàn của mình ở nhà, truy cập vào thư viện và các cơ sở dữ liệu, học, suy nghĩ, và trên hết, nói chuyện với Valentine. Tuy nhiên ở trường, cậu vẫn hành động như thể rất thích thú với những bài học tầm thường trong ngày. Oh, wow, em chưa bao giờ biết con cóc bên trong trông lại thế này, cậu nói, và sau đó ở nhà cậu học về sự liên kết của tế bào vào các cơ quan nhờ vào sự đối chiếu DNA. Peter là một kẻ tâng bốc chuyên nghiệp, và tất cả giáo viên của cậu đều ăn phải bả đó.
Dù sao thì thế vẫn tốt. Peter không đánh nhau nữa. Không còn bắt nạt. Hòa đồng với tất cả mọi người. Đó là một Peter mới.
Mọi người đều tin điều đó. Mẹ và Bố nhắc đi nhắc lại chuyện đó thường xuyên đến nỗi làm Valentine muốn hét lên với họ. Đó không phải là một Peter mới! Đó vẫn là Peter cũ, chỉ là thông minh hơn.
Thông minh thế nào? Thông minh hơn Bố, Bố ạ. Thông minh hơn Mẹ, Mẹ ạ. Thông minh hơn bất cứ ai Bố Mẹ từng biết.
Nhưng không thông minh hơn con.
“Tao đã quyết định” Peter nói “có nên giết mày hay không.”
Valentine dựa vào thân cây thông, ngọn lửa nhỏ của cô chỉ còn một nhúm than cháy âm ỉ. “Em cũng yêu anh, Peter.”
“Nó sẽ dễ dàng lắm. Mày vẫn thường xuyên nhóm lên những đám lửa nhỏ. Đó chỉ là vấn đề hạ gục và đốt cháy mày. Mày chỉ là một con thiêu thân.”
“Em đã nghĩ đến chuyện thiến anh khi anh đang ngủ.”
“Không, mày chưa nghĩ. Mày chỉ nghĩ đến những thứ như thế khi tao ở bên mày. Tao thúc đẩy mày. Không, Valentine, tao đã quyết định sẽ không giết mày. Tao đã quyết định rằng mày sẽ giúp tao.”
“Em á?” Vài năm trước đây, có lẽ Valentine đã bị những lời đe dọa của Peter làm cho hoảng vía. Bù lại, bây giờ cô không đến nỗi kinh sợ lắm. Không phải vì cô nghi ngờ cậu không thể giết cô. Cô không thể nghĩ ra nổi việc gì kinh khủng đến mức mà cô nghĩ Peter không thể làm. Dù vậy, cô cũng biết, Peter không đến nỗi mất trí, không phải đến mức không thể tự chủ được bản thân. Cậu tự chủ tốt hơn bất cứ người nào cô biết. Có lẽ trừ chính cô ra. Peter có thể trì hoãn bất cứ ham muốn nào khi cần; cậu có thể che đậy mọi cảm xúc. Thế nên Valentine biết rằng cậu sẽ không bao giờ hại cô trong một lần cao hứng. Cậu sẽ chỉ làm nếu như được lợi nhiều hơn hại. Và nó không thế. Theo một cách nào đó, cô thật sự thích Peter hơn những người khác ở điểm này. Cậu luôn luôn, luôn luôn hành động mà không bị ành hưởng bởi những sở thích cá nhân thiên tài. Và vì thế, để giữ cho chính mình được an toàn, tất cả những gì cô phải làm là đảm bảo ý thích của Peter sẽ là để cho cô sống hơn là muốn cô chết.
“Valentine, mọi thứ đang lên tới đỉnh điểm. Anh đang theo dõi tiến trình hành quân ở Nga.”
“Chúng ta đang nói về gì vậy?”
“Thế giới, Val. Em biết nước Nga chứ? Đại cường quốc? Công ước Warsaw? Kẻ thống trị Eurasia từ Netherland tới Pakistan?”
“Họ không công khai tiến trình hành quân của mình, Peter.”
“Tất nhiên là không. Nhưng họ có công khai danh sách hành khách và hàng hóa đường tàu hỏa. Anh đã lệnh cho cái bàn phân tích những danh sách đó và phát hiện ra thời điểm những con tàu quân đội di chuyển trên cùng những tuyến đường. Anh đã làm việc đó từ ba năm nay. Trong vòng sáu tháng vừa rồi, họ đã đẩy mạnh tiến trình, chuẩn bị cho chiến tranh. Chiến tranh lục địa.”
“Nhưng còn Liên minh? Còn người bọ?” Valentine không biết Peter đang hướng tới cái gì, nhưng cậu vẫn thường sa vào những cuộc thảo luận như thế này, những cuộc thảo luận một cách thực tế về các sự kiện thế giới. Cậu sử dụng cô để kiểm tra suy đoán của mình, cải thiện chúng. Trong quá trình đó, chính cô cũng cải thiện những suy nghĩ của mình. Cô phát hiện ra rằng trong khi cô ít khi đồng ý với Peter về chuyện thế giới sẽ ra sao, chúng lại ít khi không đồng ý về chuyện thế giới thực sự đã thế nào. Chúng đã trở nên khéo léo trong việc sàng lọc những thông tin chính xác từ những câu chuyện của những kẻ ngu dốt vô hi vọng, những kẻ cung cấp tin tức cả tin. Một bầy thông tin, như cách Peter gọi.
“Polemarch là người Nga, đúng không? Và ông ta biết những gì đang xảy ra với hạm đội. Hoặc là họ đã phát hiện ra bọn người bọ cuối cùng cũng không phải là một mối đe dọa, hoặc chúng ta sắp có một trận đánh lớn. Dù gì đi nữa, cuộc chiến với người bọ cũng đã đến hồi kết thúc. Họ đang chuẩn bị cho giai đoạn hậu chiến tranh.”
“Nếu như họ đang di chuyển quân, đó chắc phải là theo hướng Strategos.”
“Tất cả đều là nội địa, trong phạm vi Công ước Warsaw.”
Điều này thật là phiền phức. Cái vỏ ngoài hòa bình và hợp tác đã không bị phá rối gần như từ khi cuộc chiến với người bọ bắt đầu. Những gì Peter phát hiện ra là một tác nhân gây rối cơ bản trong trật tự thế giới. Cô đã có một cái nhìn cụ thể, rõ ràng như thể ký ức, về cái cách mà thế giới đã từng trước khi bọn người bọ buộc họ phải có hòa bình. “Vậy là mọi thứ lại như trước.”
“Có một vài thay đổi. Những lá chắn khiến cho không ai buồn sử dụng vũ khí hạt nhân nữa. Chúng ta sẽ phải giết nhau hàng nghìn người một lần thay vì hàng triệu.” Peter nhếch mép cười. “Val, điều này buộc phải xảy ra. Ngay lúc này có một hạm đội và đội quân cực lớn đang hiện diện, với nước Mỹ lãnh đạo. Khi cuộc chiến tranh với người bọ qua đi, tất cả những sức mạnh đó sẽ tan biến, bởi nó được dựng nên từ nỗi sợ đối với bọn người bọ. Và đột nhiên chúng ta nhìn quanh và phát hiện ra tất cả đồng minh đã mất đi, chết và mất đi, trừ có một, Công ước Warsaw. Và đó sẽ là đồng đô-la chọi với năm vạn tia laser. Chúng ta sẽ có Vành đai, nhưng họ sẽ có Trái đất, và em sẽ cạn kiệt nho khô và cần tây ngoài đó khi không có Trái đất.”
Điều làm Valentine khó chịu nhất là Peter chẳng có vẻ gì là lo lắng. “Peter, tại sao em lại có cái ý tưởng rằng anh đang nghĩ về điều này như một cơ hội vàng cho Peter Wiggin?”
“Cho cả hai chúng ta, Val.”
“Peter, anh mười hai tuổi. Em mười. Họ có cả một thế giới cho những người ở tuổi chúng ta. Họ gọi chúng ta là trẻ con và đối xử với chúng ta như một lũ chuột.”
“Nhưng chúng ta không suy nghĩ như trẻ con, đúng không Val? Chúng ta không ăn nói như trẻ con. Và trên hết, chúng ta không viết như trẻ con.”
“Cho một cuộc thảo luận bắt đầu bằng chết người, Peter, chúng ta lạc đề rồi, em nghĩ thế.” Thế nhưng Valentine vẫn cảm thấy chính mình đang bị kích thích. Viết lách là một việc mà Val làm giỏi hơn Peter. Cả hai đều biết điều đó. Thậm chí có lần Peter đã gọi tên nó, khi cậu nói cậu luôn có thể nhìn thấy những điều người khác ghét nhất ở chính họ và bắt nạt họ, trong khi Val thì luôn có thể nhìn thấy những điều người ta thích nhất ở chính họ và xu nịnh họ. Đó là một cách nhận định đầy giễu cợt, nhưng nó đúng. Valentine có thể thuyết phục người khác nhìn theo quan điểm của mình – cô có thể thuyết phục họ rằng họ muốn cái cô muốn họ muốn. Peter, mặt khác, chỉ có thể khiến họ sợ cái cậu muốn họ sợ. Lần đầu tiên cậu chỉ cho Val điều này, cô đã bực tức với nó. Cô vẫn luôn muốn tin rằng cô giỏi thuyết phục người khác vì cô đúng, chứ không phải vì cô thông minh. Nhưng mặc cho đã bao nhiêu lần cô bảo với chính mình rằng cô không muốn khai thác con người theo kiểu của Peter, cô vẫn thích thú khi biết rằng cô có thể, bằng cách của cô, điều khiển con người. Và không chỉ là những gì họ làm. Cô có thể điều khiển, một cách nào đó, cả những điều họ muốn làm. Cô đã từng xấu hổ khi lấy làm hài lòng về khả năng này, và có những khi cô còn bắt gặp mình sử dụng nó. Để khiến thầy giáo làm những gì cô muốn, và cả những học sinh khác. Để Mẹ và Bố nhìn mọi việc theo cách của cô. Và đôi khi, cô còn có thể thuyết phục cả Peter. Đó là điều đáng sợ nhất – rằng cô có thể hiểu Peter đủ tốt, có thể thông cảm với cậu đủ nhiều để đi vào trong cậu bằng cách đó. Có nhiều phẩm chất của Peter trong cô hơn là cô có thể chấp nhận, cho dù có đôi lúc cô dám nghĩ về điều đó. Đó là điều mà cô nghĩ trong khi Peter nói: Anh mơ về quyền lực, Peter, nhưng theo cách của em, em quyền lực hơn anh.
“Anh đang học lịch sử,” Peter nói. “Anh đang học về những khuôn mẫu trong cách cư xử của con người. Có những lúc thế giới tự sắp xếp lại, và ở những lúc như vậy, những câu chữ đúng có thể thay đổi thế giới. Hãy nghĩ tới những gì Pericles đã làm ở Athens, và Demosthenes – ”
“Phải, họ đã hai lần làm sụp đổ Athens.”
“Pericles, đúng, nhưng Demosthenes đã đúng về Philip–”
“Hay chọc tức ông ta–”
“Thấy chưa? Đó là cái mà lịch sử đã thường xuyên làm, lảm nhảm về quy luật nhân quả trong khi thực chất là có những lúc thế giới thay đổi liên tục và một tiếng nói đúng ở một nơi đúng có thể xoay chuyển cả thế giới. Thomas Paine và Ben Franklin, ví dụ vậy. Bismarck. Lenin.
“Không hoàn toàn giống nhau đâu Peter.” Bây giờ thì cô bất đồng với cậu ngoài dự tính; cô nhận ra cậu đang hướng đến cái gì, và nghĩ rằng cũng có vẻ khả thi.
“Anh không trông đợi em hiểu. Em vẫn còn tin rằng giáo viên của em thật sự biết cái gì đó đáng học.”
Em hiểu nhiều hơn anh nghĩ đấy, Peter. “Vậy là anh tự coi mình là Bismarch?”
“Anh tự coi mình là người biết cách gài ý tưởng vào đầu công chúng. Em có bao giờ nghĩ ra câu thành ngữ, Val, một điều gì đó thông minh, và nói nó ra, và sau đó hai tuần hay một tháng nghe một người lớn lập lại cho một người lớn khác, cả hai đều là người lạ? Hoặc em thấy nó trên video, hoặc bắt gặp nó trên mạng?”
“Em luôn nhận ra em đã nghe thấy nó ở đâu rồi, và nghĩ rằng chính em tạo ra nó.”
“Em sai rồi. Có khoảng hai hay ba nghìn người trên thế giới này thông minh như chúng ta, em gái ạ. Đa số họ đang phải vật lộn với cuộc sống ở đâu đó. Dạy học, những con người khốn kiếp tội nghiệp, hay nghiên cứu. Chỉ có một thiểu số quý giá trong số họ thật sự ở một vị trí quyền lực.”
“Em đoán chúng ta nằm trong thiểu số may mắn đó.”
“Buồn cười như con thỏ một chân, Val.”
“Mà chắc chắn là không hiếm trong những khu rừng này.”
“Và đang nhảy vòng tròn.”
Valentine bật cười trước hình ảnh kinh khủng đó và rồi tự ghét mình vì đã nghĩ nó buồn cười.
“Val, chúng ta có thể nói ra những lời mà mọi người sẽ nhắc đi nhắc lại trong suốt hai tuần sau đó. Chúng ta làm được. Chúng ta không cần phải chờ cho đến khi lớn và rồi bị đặt vào một công việc nào đó.”
“Peter, anh mười hai tuổi.”
“Không phải trên mạng. Trên mạng anh có thể tự gọi mình là bất cứ thứ gì anh muốn, và em cũng vậy.”
“Trên mạng chúng ta được xác định là học sinh, và chúng ta không thể tham gia vào một cuộc thảo luận thực sự nào trừ khi ở chế độ khán giả, và cũng có nghĩa là chúng ta sẽ chẳng thể nói được gì cả.”
“Anh có một kế hoạch.”
“Anh thì lúc nào chẳng có.” Cô giả vờ thờ ơ, nhưng lại hăm hở lắng nghe.
“Chúng ta có thể vào mạng như những người lớn đủ lông cánh với bất kỳ cái tên nào chúng ta muốn, nếu Bố cho phép chúng ta dùng quyền công dân của Bố.”
“Và tại sao Bố phải làm thế? Chúng ta đã có thẻ học sinh rồi. Anh sẽ nói gì với Bố? Con cần quyền công dân của bố để thống trị thế giới?”
“Không, Val. Anh sẽ không nói với Bố. Em sẽ nói với Bố rằng em lo lắng về anh. Rằng anh đã cố gắng làm thật tốt ở trường, nhưng em biết rằng anh muốn phát điên lên vì chẳng bao giờ được nói chuyện với ai đó thông minh, mọi người bao giờ cũng coi thường anh vì anh còn nhỏ, anh không bao giờ được trò chuyện với ai đó ngang hàng. Em có thể nói rằng anh đang bị stress.”
Valentine nghĩ đến cái xác con sóc trong rừng và nhận ra rằng phát hiện đó của mình cũng là một phần trong kế hoạch của Peter. Hoặc ít nhất thì cậu cũng biến nó thành một phần trong kế hoạch, sau khi nó đã xảy ra.
“Vậy là em xin bố ủy quyền cho chúng ta chia sẻ quyền công dân của bố. Để tạo ra những nhân dạng của chính chúng ta, che giấu chuyện chúng ta thật sự là ai và mọi người sẽ tôn trọng trí tuệ của chúng ta như chúng ta xứng đáng.”
Valentine có thể nghi ngờ những ý tưởng của cậu, nhưng không phải điều này. Cô không thể nói, Tại sao anh nghĩ anh xứng đáng được tôn trọng? Cô đã từng đọc về Adolf Hitler. Cô tự hỏi hắn đã như thế nào lúc mười hai tuổi. Không thông minh thế này, không giống Peter, nhưng khao khát danh vọng, chắc chắn vậy. Và thế giới sẽ ra sao nếu như thời niên thiếu hắn đã bị một con ngựa đạp bẹp dúm?
“Val,” Peter nói. “Anh biết em nghĩ gì về anh. Em nghĩ rằng anh không phải người tốt.”
Valentine ném một cái lá thông về phía cậu. “Một mũi tên xuyên qua tim anh.”
“Anh đã muốn nói chuyện với em từ lâu rồi. Nhưng anh sợ.”
Cô bỏ mảnh lá thông vào miệng và thổi về phía cậu. Nó gần như rơi thẳng xuống đất. “Lại thêm một lần trật.” Tại sao cậu lại phải tỏ ra yếu đuối thế?
“Val, anh đã sợ em sẽ không tin anh. Sợ em sẽ không tin rằng anh có thể.”
“Peter, em tin rằng anh có thể làm bất cứ điều gì. Và sẽ.”
“Nhưng anh còn sợ em tin anh và cố ngăn cản anh hơn.”
“Thôi nào, dọa giết em nữa đi, Peter.” Cậu thực sự tin rằng cô sẽ bị lừa bởi cái hành động trẻ-con-ngoan-ngoãn-khiêm-nhường ấy à?
“Thì anh có một tấm lòng nhân hậu không được ổn cho lắm. Em biết anh không ổn mà. Anh cần em giúp.”
“Anh đúng là mẫu người thế giới đang cần. Một đứa trẻ mười hai tuổi để giải quyết mọi rắc rối.”
“Không phải lỗi của anh nếu anh mười hai tuổi. Cũng không phải lỗi của anh nếu cơ hội mở ra ngay lúc này. Bây giờ là lúc anh có thể làm nên sự kiện. Thế giới này luôn bình đẳng những lúc thay đổi, và người có tiếng nói tốt nhất sẽ thắng. Mọi người đều tin rằng Hitler có quyền lực là nhờ vào quân đội, vì họ ham thích giết chóc, và một phần nào đó nó đúng, bởi quyền lực thực sự luôn được tạo dựng trên sự đe dọa của cái chết và sự quên lãng. Nhưng đa phần hắn quyền lực nhờ vào tiếng nói – những lời nó đúng trong những thời điểm đúng.”
“Em vừa mới so sánh anh với hắn.”
“Anh không ghét Do Thái, Val. Anh không muốn tiêu diệt ai cả. Anh cũng không muốn chiến tranh. Anh muốn cả thế giới đoàn kết lại. Đó là sai sao? Anh muốn chúng ta trở về những đường lối cũ. Em đã bao giờ đọc về chiến tranh thế giới chưa?”
“Rồi.”
“Chúng ta sẽ lại trở về như vậy. Hoặc tệ hơn. Chúng ta có thể thấy mình bị nhốt trong Công ước Warsaw. Bây giờ, đó là một tư tưởng khá vui.”
“Peter, chúng ta là trẻ con, anh không hiểu sao? Chúng ta đi học, chúng ta lớn lên–” Nhưng ngay cả khi phản đối, cô muốn cậu thuyết phục cô. Cô vẫn luôn muốn cậu thuyết phục cô ngay từ đầu.
Nhưng Peter không biết là cậu đã thành công. “Nếu anh tin như thế, nếu anh chấp nhận như thế, thì anh sẽ phải ngồi xuống và nhìn những cơ hội tan biến, và khi anh đủ lớn thì mọi thứ đã quá muộn. Val, nghe anh này. Anh biết em nghĩ gì về anh, anh luôn luôn biết. Anh là một thằng anh bẩn thỉu, xấu xa. Anh đã đối xử độc ác với em và còn độc ác hơn với Elder trước khi họ đưa nó đi. Nhưng anh không ghét em, Val. Anh yêu cả hai, anh chỉ phải—chỉ phải kiềm chế, em hiểu chứ? Đó là điều quan trọng nhất với anh, đó là năng khiếu lớn nhất của anh, anh có thể nhìn thấy những điểm yếu, anh có thể nhìn thấy cách thức sử dụng chúng, anh chỉ nhìn thấy chúng mà chẳng cần phải cố. Anh có thể trở thành một thương nhân lớn và điều hành những tập đoàn lớn, anh có thể tranh đoạt và dẫn dắt cho tới khi anh trở thành người giỏi nhất ở mọi lĩnh vực và rồi anh được gì? Không gì hết. Anh sẽ thống trị, Val, anh sẽ có thể điều khiển được cái gì đó. Nhưng anh muốn đó là một điều xứng đang để thống trị. Anh muốn thực hiện một điều gì đó xứng đáng. Một nước Mỹ văn minh trên toàn thế giới. Để khi một ai đó khác tới, sau khi chúng ta đánh bại bọn người bọ, khi một ai đó tới để đánh bại chúng ta, họ sẽ thấy chúng ta đã trải rộng ra hàng nghìn thế giới, chúng ta được đạt được hòa bình cho chính mình và bất khả chiến bại. Em có hiểu không? Anh muốn bảo vệ loài người khỏi tự hủy diệt.”
Cô chưa bao giờ thấy anh chân thành đến vậy. Chẳng có dấu hiệu gì nhạo báng, chẳng có vết tích gì của dối trá trong giọng nói của cậu. Cậu đang khá hơn. Hoặc có lẽ cậu nói sự thật. “Vậy là một đứa con trai mười hai tuổi và đứa em gái trẻ con của nó sắp sửa cứu thế giới?”
“Alexander bao nhiêu tuổi? Anh sẽ không nói thế này suốt đêm đâu. Anh chỉ mới bắt đầu, nếu như em chịu giúp.”
“Em không nghĩ những gì anh làm với mấy con sóc ấy lại là một phần trong kế hoạch. Em nghĩ anh làm thế vì anh thích thế.”
Đột nhiên Peter sụp xuống hai bàn tay và khóc. Val cho rằng cậu giả vờ, nhưng rồi sau đó cô hoang mang. Có thể, không phải sao, rằng cậu yêu cô, và rằng trong cái thời cơ đáng sợ này cậu cố tình tỏ ra yếu đuối trước mặt cô để có được tình yêu của cô. Anh ấy đang lôi kéo mình, cô nghĩ, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy không chân thành. Má cậu ướt khi bỏ tay xuống, và mắt cậu có viền đỏ. “Anh biết,” cậu nói. “Đó là điều anh sợ nhất. Rằng anh thực sự là quái vật. Anh không muốn làm một kẻ sát nhân nhưng anh không ngăn mình được.”
Cô chưa bao giờ thấy anh yếu đuối thế này. Anh thật là thông minh, Peter. Anh giữ điểm yếu của mình lại và sử dụng nó để thuyết phục em. Và đúng là nó đã thuyết phục được cô. Bởi vì đó là sự thật, cho dù chỉ là một phần của sự thật. Vậy là Peter không phải quái vật, và cô có thể tự thỏa mãn tình yêu quyền lực rất Peter của mình mà không sợ biến chính mình thành quái vậy. Cô biết rõ rằng ngay cả vào lúc này, Peter vẫn đang tính toán, nhưng cô tin rằng bên dưới sự tính toán đó cậu nói thật. Nó được chôn rất sâu, nhưng cậu đã thăm dò cô và tìm thấy sự tin tưởng.
“Val, nếu em không giúp anh, anh không biết anh sẽ trở thành cái gì. Nhưng nếu em ở đó, làm cộng sự của anh trong mọi việc, em có thể ngăn anh trở thành–như thế. Như những kẻ xấu.”
Cô gật đầu. Anh chỉ đang giả vờ chia sẻ quyền lực với em thôi, cô nghĩ, nhưng thực sự thì em quyền lực hơn anh. Ngay cả khi anh không biết điều đó. “Em sẽ làm. Em sẽ giúp anh.”
Ngay khi Bố cho phép chúng sử dụng quyền công dân của ông, chúng bắt đầu thử nghiệm những ý tưởng đó. Chúng tránh xa những trang web đòi hỏi phải sử dụng tên thật. Điều đó chẳng phải là khó bởi tên thật chỉ cần khi có liên quan đến tiền. Chúng không cần tiền. Chúng cần được tôn trọng, và đó là cái chúng có thể đạt được. Với những cái tên giả trên những trang web thích hợp, chúng có thể là bất cứ ai. Người già, phụ nữ trung niên, bất cứ ai, chừng nào chúng vẫn còn cẩn thận với văn phong của mình. Tất cả những gì người khác có thể nhìn thấy là những từ ngữ và ý tưởng của chúng. Mọi công dân đều bình đẳng trên mạng.
Chúng dùng những cái tên dùng-rồi-bỏ để đạt được những thành công bước đầu, không phải những nhân dạng mà Peter muốn làm cho nổi tiếng và thế lực. Đương nhiên là chúng không được mời vào những forum quốc tế lớn—chúng chỉ có thể làm khán giả ở đó cho đến khi được mời hay được chọn tham gia. Nhưng chúng vẫn đăng ký và quan sát, đọc một vài bài luận của những tên tuổi lớn, xác nhận những điều hiện lên trên bàn của chúng.
Trong những hội nghị nhỏ hơn, nơi những người bình thường được phép bình luận về những vấn đề lớn, chúng bắt đầu đăng lên những nhận xét của chính mình. Ban đầu Peter khăng khăng rằng chúng phải là những kích động có tính toán. “Chúng ta không thể biết văn phong của mình có đạt hay không trừ phi có người trả lời – và nếu chúng ta tỏ ra mềm yếu, người ta sẽ không trả lời.”
Chúng đã không tỏ ra mềm yếu, và người ta trả lời. Những bài trả lời đăng trên trang web công cộng thì chua ngoa, còn những bài được gửi qua email để cho riêng Peter và Valentine đọc thì đầy thù hằn. Nhưng ít nhất thì chúng cũng đã học được rằng văn phong của chúng vẫn còn trẻ còn và thiếu chín chắn. Và chúng ngày càng cải thiện hơn.
Khi Peter đã hài lòng rằng chúng đã biết cách ăn nói như người lớn, cậu hủy những nhân dạng cũ và chuẩn bị để thực sự thu hút sự chú ý.
“Chúng ta cần phải tỏ ra hoàn toàn tách biệt. Chúng ta sẽ viết những thứ khác nhau vào những thời điểm khác nhau, không bao giờ tham khảo người còn lại. Em sẽ hoạt động chủ yếu ở mạng bờ biển bắc, và anh thì ở phía nam. Cả vấn đề vùng miền nữa. Vậy nên em làm bài tập đi.”
Chúng làm bài tập. Đôi khi Bố và Mẹ cũng lo lắng khi thấy Peter và Valentine cứ liên tục ở cùng nhau, bàn học trên tay. Nhưng họ cũng không thể phàn nàn gì–điểm của chúng vẫn tốt, và Valentine thật sự có ảnh hưởng tốt tới Peter. Cô đã thay đổi toàn bộ quan điểm của cậu về mọi thứ. Peter và Valentine ngồi cùng với nhau trong rừng những hôm trời đẹp, trong những nhà hàng bỏ túi hay công viên trong nhà khi trời mưa, và soạn nên những bài bình luận chính trị. Peter đã cẩn thận thiết kế cả hai nhân dạng sao cho không cái nào chứa toàn bộ những ý tưởng của cậu; thậm chí có cả một vài nhân dạng chung để chúng cho vào thêm ý kiến của phe thứ ba. “Hãy để cả hai tìm được một sự ủng hộ mà chúng xứng đáng,” Peter nói.
Một lần, quá mệt mỏi với chuyện viết đi viết lại cho tới khi Peter hài lòng, Val nói, thất vọng “Thì anh tự viết đi!”
“Anh không thể,” cậu đáp. “Chúng không được phép nghe giống nhau. Không bao giờ. Em đã quên rằng một ngày kia chúng ta sẽ nổi tiếng đủ để người nào đó có thể bắt đầu phân tích. Chúng ta phải luôn luôn là những người khác nhau.”
Vậy là cô lại tiếp tục. Nhân dạng chính của cô trên mạng là Demosthenes—Peter chọn cái tên đó. Cậu gọi mình là Locke. Rõ ràng chúng chỉ là biệt hiệu, nhưng đó cũng là một phần của kế hoạch. “Nếu chúng ta may mắn, họ sẽ bắt đầu đoán xem chúng ta là ai.”
“Nếu chúng ta đủ nổi tiếng, chính quyền luôn có thể truy tìm và biết chúng ta là ai.”
“Khi chuyện đó xảy ra, chúng ta đã quá vững vàng để phải thua cuộc. Mọi người sẽ bị shock khi biết Demosthenes và Locke chỉ là hai đứa nhóc, nhưng họ cũng đã quen nghe chúng ta rồi.”
Chúng bắt đầu xây dựng thông tin cho nhân vật của mình. Valentine sẽ chuẩn bị một câu hỏi mở, còn Peter thì tạo ra một cái tên bỏ đi để trả lời. Câu trả lời của cậu sẽ thật thông minh và những thông tin sẽ thật sống động, bao gồm thật nhiều lời công kích và những bài hùng biện chính trị. Valentine có sở trường dùng điệp ngữ khiến những câu nói của cô thật dễ nhớ. Và rồi chúng sẽ đang những thông tin đó lên mạng, chia thành nhiều lần riêng biệt, như thể chúng thật sự được tạo ra. Đôi lúc cũng có những người khác trên mạng chen vào bình luận này nọ, nhưng Peter và Val thường lờ họ đi hoặc biến những lời bình luận của họ thành khẳng định những điều đã nói.
Peter cẩn thận ghi chú lại những câu nói dễ nhớ nhất của chúng và tìm lần này sang lần khác để xem liệu chúng có được trích dẫn ở những nơi khác hay không. Không phải tất cả đều được như vậy, nhưng đa số vẫn được lặp lại ở nơi này hay nơi khác, và một số thậm chí còn xuất hiện trên những trang thông tin chính trên những trang web có danh tiếng. “Chúng ta đang được đọc đến,” Peter nói. “Những ý tưởng đang lan truyền.”
“Những câu nói thôi.”
“Đó chỉ là hiện tại. Nhìn xem, chúng ta đang tạo ra ảnh hưởng. Không có ai trích dẫn tên chúng ta, chưa, nhưng họ đang thảo luận những vấn đề chúng ta nêu ra. Chúng ta đang tạo ra chủ đề. Sắp tới nơi rồi.”
“Có lẽ chúng ta nên thử vào chủ đề chính?”
“Chưa. Chúng ta sẽ chờ cho đến khi được hỏi.”
Chúng chỉ cần làm như vậy bảy tháng, và rồi một trong những trang web bờ biển bắc gửi cho Demosthenes một thông điệp. Một yêu cầu viết một cột báo hàng tuần cho một tờ báo trực tuyến khá được.
“Em không viết báo hàng tuần được,” Valentine nói. “Em thậm chí còn chưa có kinh.”
“Nó chẳng liên quan gì cả.” Peter nói.
“Có đối với em. Em vẫn còn là con nít.”
“Bảo họ em đồng ý, nhưng vì em không thích nêu danh tính thật, yêu cầu họ trả tiền cho em trên mạng. Một địa chỉ mới trong trang web của họ.”
“Để rồi khi chính quyền tìm em–”
“Em sẽ chỉ là một người đăng ký thông qua CalNet. Quyển công dân của Bố không liên quan gì. Điều anh thực sự không hiểu là tại sao họ lại muốn Demosthenes trước Locke.”
“Tài năng làm nên tất cả mà.”
Cho một trò chơi, nó thật sự rất vui. Nhưng Valentine không thích một vài vị trí mà Peter khiến Demosthenes nhận. Demosthenes bắt đầu phát triển thành một người viết chống-Warsaw. Nó thật sự làm cô khó chịu bởi Peter mới là kẻ biết cách khai thác nỗi sợ trong cái bài viết của cậu—cô cứ phải hỏi cậu ý tưởng để làm được như vậy. Trong khi đó, Locke của cậu lại theo đường lối ôn hòa, thông cảm của cô. Điều đó thực sự có dụng ý. Bằng cách để cô viết Demosthenes, cậu muốn chứng tỏ chính cậu cũng có lòng nhân đạo, giống như cách Locke chơi đùa trên nỗi sợ của người khác. Nhưng dụng ý chính là để giữ cô gắn chặt với Peter. Cô không thể cứ tách ra và sử dụng Demosthenes cho mục đích cá nhân được. Cô không biết cách sử dụng cậu. Dù vậy, nó đã thành công trong hai cách. Cậu không thể viết Locke mà không có cô. Hay là có?
“Em tưởng ý tưởng là thống nhất thế giới. Nếu em cứ tiếp tục viết như anh bảo, Peter, em sẽ nghe như đang kêu gọi chiến tranh lật đổ Công ước Warsaw.”
“Không phải chiến tranh, chỉ là để kìm hãm sự ngăn chặn thông tin. Để cho tin tức tự do lưu truyền. Y như luật League, vì Chúa.”
Không hề cố ý, Valentine bắt đầu nói chuyện bằng giọng của Demosthenes, ngay cả khi cô không nói giống như những quan điểm của Demosthenes. Mọi người đều biết ngay từ đầu rằng Công ước Warsaw được xem là nơi những dự luật đó được tập hợp. Quyền tự do ngôn luận trên thế giới vẫn còn. Nhưng giữa những nước trong Công ước Warsaw với nhau, những điều này là nội bộ. Đó là lý do họ muốn cho phép nước Mỹ lãnh đạo ở League.
“Em đang tranh luận với Locke, Val. Hãy tin anh. Em phải kêu gọi Công ước Warsaw bỏ ngay tình trạng hiện tại. Em phải khiến cho thật chiều người thực sự tức giận. Rồi sau đó, khi em bắt đầu nhận ra sự cần thiết của một cuộc thỏa hiệp–”
“Thì họ thôi không nghe em nữa và bắt đầu chiến tranh.”
“Val, hãy tin anh. Anh biết mình đang làm gì mà.”
“Làm sao anh biết? Anh không hề thông minh hơn em, mà cũng chưa từng làm thế này bao giờ.”
“Anh mười ba tuổi còn em mới mười.”
“Gần mười một.”
“Và anh biết phải làm thế nào.”
“Được thôi, em sẽ làm theo cách của anh. Nhưng em sẽ không nói những thứ như quyền tự do hay chết chóc này đâu.”
“Em sẽ làm.”
“Và một ngày nào đó khi họ bắt được chúng ta và tự hỏi tại sao em gái anh lại là một kẻ hiếu chiến như vậy, em sẽ chỉ phải cầu xin anh nói với họ rằng anh bảo em làm thế.”
“Em chắc là em chưa có kinh chứ, cô gái trẻ?”
“Em ghét anh, Peter Wiggin.”
Điều làm Valentine khó chịu nhất là khi những bài viết của cô được đăng tải trên một vài tờ báo trực tuyến khác, Bố bắt đầu đọc và trích dẫn chúng tại bàn ăn. “Cuối cùng, một người với cái đầu thông minh,” ông nói. Và rồi ông trích ra vài đoạn mà Valentine ghét nhất trong chính những công trình của cô. “Cũng ổn thôi nếu làm việc với những kẻ lãnh đạo người Nga với bọn người bọ vẫn còn ngoài đó, nhưng sau khi chúng ta thắng, tôi không thể ngồi nhìn một nửa thế giới văn minh bị biến thành nửa nô lệ, em thấy sao, em yêu?”
“Em nghĩ anh đã quá nghiêm trọng rồi,” Mẹ nói.
“Anh thích tay Demosthenes này. Anh thích cái cách hắn nghĩ. Anh thấy ngạc nhiên rằng hắn không ở trong những trang web lớn. Anh đã thử tìm hắn trong những trang thông tin quốc tế, và em biết không, hắn chưa bao giờ vào những nơi đó cả.”
Valentine mất luôn cảm giác ngon miệng và bỏ khỏi bàn ăn. Một lúc sau thì Peter đi theo cô.
“Vậy là em không thích nói dối Bố.” cậu nói. “Vậy thì sao? Em đâu có nói dối ông ấy. Bố chẳng hề nghĩ em là Demosthenes, và Demosthenes cũng chẳng bao giờ nói những điều em thực sự nghĩ. Cả hai loại trừ nhau. Cả hai bù đắp cho nhau.”
“Đó là một trong những lý do biến Locke thành con lừa.” Những điều làm cô khó chịu thực ra không phải là chuyện nói dối Bố–mà là chuyện bố hoàn toàn đồng ý với Demosthenes. Cô đã từng nghĩ phải là thằng ngu mới đi tin lời hắn.
Vài ngày sau Locke được mời viết một cột báo cho tờ New England trực tuyến, rõ ràng là để cung cấp một ý kiến trái ngược với những bài báo nổi tiếng của Demosthenes. “Không tệ đối với hai đứa trẻ chỉ có khoảng tám sợi lông ở chỗ kín,” Peter nói.
“Vẫn còn một khoảng cách xa giữa viết một cột báo cho mấy trang báo trực tuyến và thống trị thế giới đấy,” Valentine nhắc cậu. “Một khoảng cách đủ xa để chưa có ai băng qua được.”
“Thật ra thì đã. Hoặc là giống thế. Anh sắp cạnh khóe Demosthenes trên bài báo đầu tiên của mình đây.”
“Ừ, Demosthenes sẽ chẳng bao giờ quan tâm trằng có Locke tồn tại trên cõi đời này. Không bao giờ.”
“Chỉ bây giờ thôi.”
Với những nhân dạng hiện giờ đang chứa đầy thù lao viết báo, chúng chỉ còn sử dụng quyền công dân của Bố cho những nhân dạng bỏ đi. Mẹ góp ý rằng chúng dành quá nhiều thời gian cho việc lên mạng. “Chỉ học mà không chơi khiến Jack thành thằng ngốc,” bà nhắc Peter.
Peter giả vờ run tay và nói, “Nếu Mẹ nghĩ con nên thôi, con nghĩ con có thể hạn chế được mình mà. Thật đấy.”
“Không, không,” Mẹ nói. “Mẹ không bắt con thôi. Chỉ là, hãy cẩn thận, vậy thôi.”
“Con cẩn thận mà, Mẹ.”
Chẳng có gì khác biệt – chẳng có gì thay đổi trong suốt một năm ròng. Ender biết chắc điều đó, bởi tất cả đều có vẻ lên men. Cậu vẫn là trưởng nhóm, mà giờ thì không còn ai nghi ngờ rằng cậu xứng đáng với điều đó. Ở tuổi thứ chín cậu là tiểu đội trưởng của Binh đoàn Phoenix, với Petre Arkanian làm chỉ huy. Cậu vẫn dùng buổi tối để luyện tập, và giờ chúng được chia thành mười hai nhóm lính được chia bởi chỉ huy, mặc dù bất cứ Lauchy nào muốn cũng được vào. Alai giờ cũng là tiểu đội trưởng của một binh đoàn khác, và chúng vẫn là bạn tốt; Shen thì không phải là đội trưởng, nhưng cũng chẳng ngăn cản được gì. Dink Meeker cuối cùng cũng đã nhận lệnh và thay thế Rose the Nose chỉ huy binh đoàn Rat. Mọi thứ đều tốt, rất tốt, mình chẳng mong muốn được gì hơn—
Vậy tại sao mình lại ghét cuộc sống này?
Cậu đi qua phòng tập và game. Cậu thích dạy những cậu nhóc trong tiểu đội của mình, và chúng trung thành với cậu. Cậu được mọi người tôn trọng, và được đối xử khác biệt trong những buổi tập tối. Các chỉ huy tới học những gì cậu làm. Những lính khác chen đến bên bàn cậu và xin phép được ngồi xuống. Mọi giáo viên đều đầy tôn trọng.
Cậu được tôn trọng nhiều đến mức muốn hét lên.
Cậu nhìn những đứa trẻ trong binh đoàn của mình, mới rời khỏi nhóm lính mới, nhìn cách chúng chơi đùa, cách chúng cười nhạo chỉ huy của chúng khi nghĩ rằng không ai nhìn. Cậu nhìn tình bạn khăng khít giữa những người bạn cũ đã biết nhau mấy năm trời trong Trường Chiến đấu, kể lại và cười đùa về những trận đấu cũ, những tên lính khó dạy và chỉ huy.
Nhưng với những người bạn cũ của cậu thì không có cười đùa, không kể chuyện cũ. Chỉ làm việc. Chỉ là sự thông minh và thích thú với games, nhưng không gì hơn thế. Tối nay chuyện này đã lên tới đỉnh điểm trong buổi tập tối. Ender và Alai đang thảo luận về cách di chuyển quân ở nơi rộng rãi thì Shen đến và lắng nghe, và rồi đột ngột túm vài Alai, hét tướng lên “Nova! Nova! Nova!”. Alai phá lên cười, và trong một hoặc hai giây Ender quan sát chúng cũng nhớ lại trận đánh khi thực sự di chuyển quân trong căn phòng rộng rãi, và chúng chạy lắt léo qua những đứa lớn và—
Đột nhiên chúng nhớ ra rằng Ender đang ở đó. “Xin lỗi, Ender,” Shen nói.
Xin lỗi. Vì cái gì? Vì đã là bạn? “Lúc đó tớ cũng ở đó, mấy cậu biết mà,” Ender nói.
Chúng lại xin lỗi. Trở lại với công việc. Trở lại với tôn trọng. Và rồi Ender nhận ra rằng trong tiếng cười của chúng, trong tình bạn của chúng, đối với chúng không hề có cậu.
Làm sao họ nghĩ rằng có mình trong đó được? Mình có cười không? Có tham gia không? Chỉ đứng đó, quan sát, như một giáo viên.
Và đó cũng chính là cách họ nghĩ về mình. Giáo viên. Chiến binh huyền thoại. Không phải một trong số họ. Không phải người họ có thể ôm và thì thầm Salaam vào tai hắn. Chuyện đó chỉ còn khi Ender vẫn còn trông như nạn nhân. Vẫn trông như có thể tổn thương. Còn giờ hắn là tên lính bậc thầy, trọn vẹn, hoàn toàn cô đơn.
Tự tội nghiệp mình mày đi, Ender. Cậu đánh vài chữ trên bàn trong lúc nằm trên giường. TỘI NGHIỆP ENDER. Rồi cậu tự cười mình và xóa dòng chữ đi. Chẳng có đứa con trai hay con gái nào trong trường này không vui mừng dược thế chỗ mình.
Cậu bật trò chơi lên. Cậu đi qua ngôi làng mà những người lùn đã xây lên trên cái xác của gã Khổng lồ như thường lệ. Thật là dễ dàng để xây những bức tường chắc chắn với những cái xương đã cong chính xác, chỉ chừa ở giữa vừa đủ chỗ cho cửa sổ. Cả cái xác đã được cắt thành những căn hộ, mở ra một đường mòn xuống xương sống của gã Khổng lồ. Một giảng đường chung đã được chạm vào xương chậu, và những chuồng ngựa thông thường được chăn thả giữa hai chân Khổng lồ. Ender không bao giờ chắc chắn những người lùn đang làm gì khi họ lo chuyện của họ, nhưng họ để cho cậu yên ổn đi qua ngôi làng, và đáp lại cậu chẳng bao giờ làm hại đến họ.
Cậu nhảy qua cái xương chậu ở cuối quảng trường và đi qua bãi chăn thả. Những con ngựa tránh xa cậu. Cậu cũng chẳng đuổi theo chúng. Ender không còn hiểu nổi chức năng của trò chơi nữa. Hồi trước, trước khi cậu đến nơi Tận cùng Thế giới lần đầu tiên, mọi thứ đều là những câu hỏi và câu đố để đánh bại kẻ thù trước khi chúng giết bạn, hoặc tìm cách đi qua chướng ngại vật. Còn giờ đâu, chẳng ai tấn công, không có chiến tranh, và dù cậu có đi đâu thì cũng hoàn toàn không có chướng ngại.
Ngoại trừ, đương nhiên, căn phòng trong lâu đài ở Tận cùng Thế giới. Đó là nơi nguy hiểm duy nhất còn lại. Và Ender, mặc cho cậu thường xuyên thề rằng mình sẽ không làm, luôn luôn quay lại nơi đó, luôn luôn giết con rắn, luôn luôn nhìn tận mặt anh trai mình, và luôn luôn, mặc kệ cậu làm gì tiếp theo, chết.
Lần này cũng không có gì khác biệt. Cậu cố sử dụng con dao trên bàn để cạy lớp vữa và lôi một viên gạch khỏi bức tường. Ngay khi cậu xuyên qua được dấu niêm phong trên lớp vữa, nước bắt đầu tràn vào qua lỗ hổng, và Ender nhìn cái chết của của mình trong khi nhân thân của cậu, giờ không còn điều khiển được nữa, đấu tranh điên cuồng để được sống, để không bị chìm. Cửa sổ căn phòng biến mất, nước dâng lên, và nhân thân của cậu chìm xuống. Trong khi đó, gương mặt của Peter Wiggin trong gương vẫn ở đó và nhìn cậu.
Mình mắc kẹt ở đây rồi, Ender nghĩ, mắc kẹt ở nơi Tận cùng Thế giới mà không có lối thoát. Và cuối cùng cậu cũng hiểu ra cái vị lên men mà cậu cảm thấy, mặc cho tất cả những thành công của cậu ở Trường Chiến đấu. Đó là nỗi tuyệt vọng.
Có những người mặc quân phục đứng gác ở cổng trường khi Valentine tới. Họ không đứng như bảo vệ, mà ngồi thườn thượt ra như thể họ đang chờ ai đó bên trong xong việc. Họ mặc đồng phục của lính thủy đánh bộ I.F., giống như bộ đồng phục mà mọi người nhìn thấy trong những trận đánh đẫm máu trên video. Điều này khiến cho ngày hôm ấy ở trường ở trong một không khí mơ mộng: những đứa trẻ khác đều hào hứng về chuyện đó.
Valentine thì không. Thứ nhất, nó khiến cô nghĩ tới Ender. Và thứ hai, nó làm cô sợ. Ai đó vừa mới đang một bài bình luận đầy công kích về những bài viết của Demosthenes. Bài bình luận, và cả tác phẩm của cô, đã được thảo luận trong cuộc họp mở của hội nghị các trang web quốc tế, với một số những người quan trọng công kích và chống Demosthenes. Cái làm cô lo lắng nhất là lời bình luận của một người Anh: “Dù cho thích hay không, Demosthenes không thể cứ giấu lai lịch của mình mãi được. Hắn đã xúc phạm quá nhiều người thông minh và làm hài lòng quá nhiều kẻ ngốc để giấu mình đằng sau cái bút danh quá thích hợp ấy bao lâu nữa. Hoặc là hắn tự bỏ mặt nạ của mình ra để công khai lãnh đạo cái binh đoàn ngu ngốc hắn là thống soái, hoặc kẻ thù của hắn sẽ lột mặt nạ hắn ra để hiểu rõ hơn cái căn bệnh đã tạo ra một bộ óc điên khùng như thế.”
Peter đã thích thú, nhưng rồi sau đó cậu sẽ. Valentine sợ rằng có đủ người thế lực đã bị quấy rầy bởi tính cách xấu xa của Demosthenes để cô có thể bị truy lùng. I.F. có thể làm chuyện đó, thậm chí chính phủ Mỹ cũng bị luật pháp buộc phải làm. Và giờ đây có lính của I.F tập trung ở Trường Trung học Tây Guilford, thay vì nơi nào khác. Hay thậm chí trại tập trung của lính thủy đánh bộ I.F.
Vậy nên cô không ngạc nhiên khi thấy một tin nhắn chạy qua bàn của mình ngay khi cô đăng nhập.
THOÁT RA VÀ ĐẾN VĂN PHÒNG
GIÁO SƯ LINEBERRY NGAY LẬP TỨC.
Valentine lo lắng chờ bên ngoài phòng hiệu trưởng cho đến khi giáo sư Lineberry mở cửa và ra hiệu cho cô vào. Chút nghi ngờ cuối cùng tan biến khi cô nhìn thấy một người đàn ông có vẻ ôn hòa trong trang phục đại tá I.F đang ngồi trên một cái ghế thoải mái trong phòng.
“Em là Valentine Wiggin,” ông ta nói.
“Vâng,” cô nói thầm.
“Tôi là Đại tá Graff. Chúng ta đã gặp nhau.”
Đã gặp? Cô giao du với E.F hồi nào nhỉ?
“Tôi đến để nói chuyện riêng với em, về em trai em.”
Vậy là không phải chỉ mình mình, cô nghĩ. Họ tóm được Peter rồi. Hay là chuyện gì mới? Anh ấy vừa làm chuyện gì điên khùng à? Mình tưởng anh ấy thôi làm những chuyện điên khùng rồi?
“Valentine, em có vẻ sợ hãi. Không cần thiết đâu. Nào, ngồi xuống. Tôi đảm bảo với em em trai em vẫn ổn. Cậu ấy còn làm tốt hơn những gì chúng tôi mong đợi.”
Và giờ, sự nhẹ nhõm dâng lên, cô nhận ra Ender mới là người họ đang nói tới. Ender. Đó không phải là sự trừng phạt nào cả, đó là Ender bé nhỏ đã biến mất quá lâu, người chẳng đóng vai trò gì trong kế hoạch của Peter. Em thật may mắn, Ender. Em đi trước khi Peter có thể cài bẫy em vào âm mưu của anh ấy.
“Em thấy thế nào về em trai em, Valentine?”
“Ender?”
“Đương nhiên.”
“Tôi thấy thế nào về nó được? Tôi đã không gặp lại nó từ hồi tám tuổi.”
“Giáo sư Lineberry, thứ lỗi cho chúng tôi?”
Lineberry tỏ ra khó chịu.
“Nghĩ lại thì, giáo sư Lineberry, tôi nghĩ Valentine và tôi sẽ có một buổi nói chuyện hữu ích hơn nếu chúng tôi ra ngoài. Tránh xa khỏi những dụng cụ ghi âm mà ngài hiệu trưởng đã gài trong phòng này.
Đó là lần đầu tiên Valentine thấy giáo sư Lineberry tắt tiếng. Đại tá Graff nhấc một bức tranh ra khỏi tường và bóc một tấm màng ghi âm ra, cùng với vật truyền dẫn. “Rẻ,” Graff nói, “nhưng rất hiệu quả. Tôi cứ nghĩ bà biết.”
Lineberry nhận lấy cái máy và ngồi xuống bàn một cách nặng nề. Graff dẫn Valentine ra ngoài.
Họ rảo bộ tới sân bóng đá. Những người lính đi theo họ nhưng vẫn giữ khoảng cách: tách ra thành một vòng tròn và canh gác cho họ trong một vòng tròn rộng tối đa.
“Valentine, chúng tôi cần em giúp đỡ về Ender.”
“Giúp thế nào?”
“Chúng tôi không biết chắc. Chúng tôi cần em giúp chúng tôi tìm ra cách em giúp được.”
“Well, có chuyện gì chứ?”
“Đó cũng là một phần vấn đề. Chúng tôi không biết.”
Valentine không thể không bật cười. “Tôi đã không gặp nó ba năm rồi! Các người vẫn giữ nó ở bên suốt mà!”
“Valentine, tôi mất nhiều tiền hơn là cha em có thể làm ra cả đời để bay về Trái đất rồi trở về Trường Chiến đấu đấy. Tôi không tình cờ mà đến đâu.”
“Đức vua có một giấc mơ,” Valentine nói, “nhưng ngài quên mất nó là gì, thế nên ngài bắt những nhà thông thái của mình phải giải thích được giấc mơ hay là chết. Chỉ có Daniel mới giải thích được, bởi anh ta là một nhà tiên tri.”
“Em đọc Bible rồi à?”
“Chúng tôi đang đọc những tác phẩm kinh điển để học tiếng Anh. Tôi không phải nhà tiên tri.”
“Tôi ước gì có thể nói hết với em về tình trạng của Ender. Nhưng sẽ phải hàng giờ, hoặc thậm chí là ngày, và sau đó tôi sẽ phải đặt em trong tình trạng bảo vệ nghiêm ngặt bởi đa phần đều là tối mật. Thế nên hãy xem chúng ta có thể làm gì với một lượng thông tin hạn chế. Có một trò chơi mà những học sinh của chúng tôi chơi trên máy tính.” Và ông ta nói với cô về Tận cùng thế giới và căn phòng khóa chặt với hình ảnh của Peter trong tấm gương.
“Là máy tính đặt bức ảnh ở đó, không phải Ender. Tại sao không hỏi máy tính?”
“Máy tính không biết.”
“Vậy tôi biết?”
“Đây là lần thứ hai kể từ khi Ender đến chỗ chúng tôi cậu ấy lôi trò chơi đến ngõ cụt. Nó có vẻ không có cách giải quyết.”
“Nó giải quyết được cái thứ nhất?”
“Cuối cùng thì vẫn.”
“Vậy hãy cho nó thời gian, nó sẽ giải quyết được cái này.”
“Tôi không chắc. Valentine, em trai em là một đứa trẻ rất bất hạnh.”
“Vì sao?”
“Tôi không biết.”
“Ông không biết khá nhiều, đúng không?”
Trong một giây Valentine đã nghĩ người đàn ông sẽ nổi giận. Thế nhưng, ngược lại, ông ta quyết định phá ra cười. “Không, không nhiều. Valentine, tại sao Ender cứ liên tục nhìn thấy anh trai em Peter trong tấm gương?”
“Nó không nên thế. Thật ngu ngốc.”
“Sao lại ngu ngốc?”
“Bởi vì nếu trên đời này có ai đó thật sự đối nghịch với Ender, đó là Peter.”
“Tại sao?”
Valentine không thể nghĩ ra câu trả lời nào không nguy hiểm. Quá nhiều câu hỏi về Peter sẽ dẫn đến rắc rối thực sự. Valentine hiểu biết đủ để biết sẽ không ai coi kế hoạch của Peter để thống trị thế giới là nghiêm túc, là một mối nguy hiểm đối với chính phủ hiện tại. Nhưng họ có thể quyết định là cậu điên và cần phải được điều trị chứng hoang tưởng.
“Em đang chuẩn bị nói dối tôi.”
“Tôi đang chuẩn bị để không nói chuyện với ông nữa.”
“Và em đang sợ. Tại sao em sợ?”
“Tôi không thích những câu hỏi về gia đình mình. Bỏ gia đình tôi ra khỏi chuyện này.”
“Valentine, tôi đang cố cho gia đình em ra khỏi chuyện này. Tôi tới gặp em để không phải bắt đầu một cuộc kiểm tra với Peter và tra hỏi bố mẹ em. Tôi đang cố gắng giải quyết vấn đề, với người mà Ender yêu quý và tin tưởng nhất trên trái đất này, mà có lẽ cũng là người duy nhất cậu ấy yêu quý và tin tưởng. Nếu chúng ta không thể giải quyết mọi việc theo cách này, chúng tôi sẽ phải cô lập gia đình em và làm như chúng tôi thích. Đây không phải là việc nhỏ, và tôi không thể cứ bỏ đi được.”
Người duy nhất Ender yêu quý và tin tưởng. Cô cảm thấy đau đớn sâu sắc, và tiếc nuối, và tự xấu hổ vì giờ lại thân thiết với Peter. Peter là trung tâm cuộc sống của cô. Em, Ender, chị nhóm lửa cho ngày sinh nhật của em. Còn Peter, chị thực hiện giấc mơ của anh ấy. “Tôi chưa bao giờ nghĩ ông là người tốt. Không phải khi ông đưa Ender đi, cũng không phải bây giờ.”
“Đừng giả vờ là một cô bé ngu dốt. Tôi đã xem những bài kiểm tra của em khi em còn nhỏ, còn bây giờ thì chẳng có mấy giáo sư đại học bằng được em.”
“Ender và Peter ghét nhau.”
“Tôi biết. Em đã nói họ trái ngược nhau. Tại sao?”
“Peter–nhiều khi có thể đáng ghét.”
“Đáng ghét theo kiểu nào?”
“Thủ đoạn. Chỉ thủ đoạn thôi.”
“Valentine, vì lợi ích của Ender, nói tôi biết cậu ấy thủ đoạn thế nào.”
“Anh ấy dọa giết người ta rất nhiều. Anh ấy không cố tình đâu. Nhưng khi chúng tôi còn bé, Ender và tôi đều sợ anh ấy. Anh ấy bảo chúng tôi anh ấy sẽ giết chúng tôi. Thật ra, anh ấy bảo sẽ giết Ender.”
“Chúng tôi theo dõi được một số lần.”
“Đó là vì cái máy theo dõi.”
“Đó là tất cả? Nói cho tôi nghe thêm về Peter.”
Vậy là cô kể cho ông ta nghe về những đứa trẻ ở trường mà Peter chú ý tới. Cậu không bao giờ đánh chúng, nhưng cậu tra tấn tinh thần chúng y như vậy. Tìm ra điều mà chúng xấu hổ nhất và nói điều đó cho người chúng muốn được kính trọng nhất. Tìm ra điều chúng sợ nhất và đảm bảo chúng phải đối mặt với nó thường xuyên.
“Cậu ta có làm thế với Ender không?”
Valentine lắc đầu.
“Em chắc không? Ender không có điểm yếu nào sao? Điều cậu ta sợ nhất, hay điều cậu ta xấu hổ nhất?
“Ender không bao giờ làm điều gì để phải xấu hổ.” Và đột ngột, từ sâu trong sự xấu hổ của chính mình vì đã quên và phản bội Ender, cô bắt đầu khóc.
“Tại sao em khóc?”
Cô lắc đầu. Cô không thể giải thích rằng khi nghĩ về đứa em trai, một đứa quá tốt, đứa em mà cô đã bảo vệ quá lâu, và rồi nhớ ra giờ cô là đồng minh chủa Peter, người giúp đỡ, nô lệ của Peter mà hoàn toàn nằm ngoài sự kiểm soát của cô. Ender không bao giờ đầu hàng Peter, nhưng mình đã quay lưng lại, mình đã trở thành một phần của anh ấy, điều Peter sẽ không bao giờ làm. “Ender không bao giờ nhượng bộ,” cô nói.
“Nhượng bộ cái gì?”
“Peter. Trở thành như Peter.”
Họ im lặng bước ra ngoài đường gôn.
“Làm sao Ender trở thành như Peter?”
Valentine run lên, “Tôi đã nói rồi.”
“Nhưng Ender không bao giờ làm thế. Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ.”
“Dù vậy, cả hai chúng tôi đều muốn. Cả hai chúng tôi đều muốn giết Peter.”
“Ah.”
“Không, đó là sự thật. Chúng tôi không bao giờ nói, Ender không bao giờ nói nó muốn làm thế. Tôi chỉ–nghĩ thế. Là tôi, không phải Ender. Nó chưa bao giờ nói là nó muốn giết anh ấy.”
“Cậu ấy muốn gì?”
“Nó chỉ muốn tỏ ra—”
“Tỏ ra gì?”
“Peter tra tấn sóc. Anh ấy đóng cọc chúng trên mặt đất và lột da sống chúng và rồi ngồi nhìn chúng cho tới khi chúng chết. Anh ấy đã làm thế, hiện giờ thì không còn nữa. Nhưng anh ấy đã làm. Nếu Ender biết, nếu Ender nhìn thấy, tôi nghĩ nó sẽ–“
“Sẽ làm gì? Cứu mấy con sóc? Cô gắng chữa trị cho chúng?”
“Không, hồi đó ông không cố sửa chữa những gì Peter làm. Ông không qua mặt anh ấy. Nhưng Ender sẽ tỏ ra tử tế với bọn sóc. Ông hiểu không? Nó sẽ cho chúng ăn.”
“Nhưng nếu cậu ấy cho chúng ăn, chúng sẽ bị thuần hóa, và Peter sẽ dễ bắt chúng hơn.”
Valentine lại bắt đầu khóc. “Dù cho có làm gì, nó cũng chỉ giúp Peter. Mọi thứ đều giúp Peter, mọi thứ, đơn giản là không thể tránh được, dù gì đi chăng nữa.”
“Em đang giúp Peter?” Graff hỏi.
Cô không trả lời.
“Peter có thật sự xấu đến vậy không, Valentine?”
Cô gật đầu.
“Peter có phải là người xấu xa nhất thế giới không?”
“Có thể không? Tôi không biết. Anh ấy là người xấu xa nhất tôi biết.”
“Và em và Ender là em trai và em gái cậu ấy. Các em có cùng gene, cùng bố mẹ, có thể nào—“
Valentine quay lại và hét vào mặt ông ta, hét lên như thể ông ta đang cô giết cô. “Ender không giống Peter! Nó không giống Peter chút nào hết! Trừ việc nó thông minh, thế thôi—về mọi thứ khác nó không giống không giống không giống Peter! Không hề!”
“Tôi hiểu rồi,” Graff nói.
“Tôi biết ông đang nghĩ gì, quân khốn kiếp, ông đang nghĩ rằng tôi sai, rằng Ender giống Peter. Ừ thì có thể tôi giống Peter, nhưng Ender thì không, hoàn toàn không, tôi vẫn luôn nói với nó khi nó khóc, tôi nói với nó rất nhiều lần, em không giống Peter, em không thích làm tổn thương người khác, em tốt bụng và không hề giống Peter!”
“Và điều đó đúng.”
Sự đồng ý của ông ấy làm cô bình tâm lại. “Khốn nạn là nó đúng. Nó đúng.”
“Valentine, em sẽ giúp Ender chứ?”
“Hiện giờ tôi không thể làm gì cho nó hết.”
“Chỉ là điều mà em vẫn luôn làm cho cậu ấy. Chỉ an ủi và nói với cậu ấy rằng cậu ấy không bao giờ thích thú làm tổn thường người khac, rằng cậu ấy tốt bụng và không hề giống Peter, đó là điều quan trọng nhất. Rằng cậu ấy hoàn toàn không giống Peter.”
“Tôi được gặp nó?”
“Không. Tôi muốn em viết cho cậu ấy một bức thư”
“Làm sao được? Nó không bao giờ trả lời dù chỉ một lá thư tôi gửi.”
Graff thở dài. “Cậu ấy trả lời mọi lá thư nhận được.”
Valentine mất một giây để hiểu. “Ông thật xấu xa.”
“Sự biệt lập là—môi trường tốt nhất để sáng tạo. Điều chúng tôi muốn là những ý tưởng của cậu ấy, không phải—thôi bỏ đi, tôi không cần phải tự vệ trứơc em.”
Cô không hỏi, vậy tại sao ông lại đang làm thế?
“Nhưng cậu ấy đang uể oải. Đang xuống dốc. Chúng tôi muốn thúc đẩy cậu ấy tiến lên, nhưng cậu ấy không chịu đi.”
“Có lẽ tôi sẽ làm một điều tốt cho Ender nếu tôi bảo các ông tự giải quyết.”
“Em đã giúp tôi rồi. Em có thể giúp nhiều hơn nữa. Viết cho cậu ấy đi.”
“Hãy hứa ông sẽ không cắt đi bất cứ đoạn nào tôi viết.”
“Tôi sẽ không hứa điều gì như thế.”
“Vậy thì quên đi.”
“Cũng không sao. Tôi sẽ viết thay em. Chúng tôi có thể dùng những lá thư khác của em để bắt chước văn phong. Đơn giản mà.”
“Tôi muốn gặp nó.”
“Cậu ấy sẽ được về nhà lần đầu khi mười tám tuổi.”
“Ông đã bảo là mười hai.”
“Chúng tôi sửa luật rồi.”
“Tại sao tôi phải giúp ông chứ!”
“Đừng giúp tôi. Giúp Ender. Mà em giúp chúng tôi thì có vấn đề gì nào?”
“Mấy người đang làm điều tồi tệ gì với nó trên đó vậy?”
Graff cười lặng lẽ. “Valentine, cô gái bé nhỏ yêu quý ơi, những điều tồi tệ chỉ mới bắt đầu thôi.”
Ender đã phải đọc tới bốn dòng thư trước khi nhận ra nó không phải là của những lính khác trong Trường Chiến đấu gửi. Nó đến một cách hoàn toàn bình thường—một thông điệp THƯ CHỜ khi cậu đăng nhập vào bàn. Cậu đọc bốn dòng, rồi bỏ đến cuối cùng và đọc chữ ký. Và rồi cậu trở lại từ đầu, nằm cuộn tròn trên giường và đọc đi đọc lại.
ENDER,
MẤY TÊN KHỐN NÀY CHẶN TẤT CẢ THƯ CỦA CHỊ CHO TỚI GIỜ. CHỊ ĐÃ PHẢI VIẾT CẢ TRĂM LẦN NHƯNG CHẮC EM NGHĨ CHỊ CHƯA BAO GIỜ VIẾT CẢ. WELL, CHỊ ĐÃ. CHỊ KHÔNG HỀ QUÊN EM. CHỊ NHỚ NGÀY SINH NHẬT CỦA EM. CHỊ NHỚ HẾT. NGƯỜI KHÁC CÓ THỂ NGHĨ RẰNG BÂY GIỜ EM LÀ LÍNH NÊN CHẮC PHẢI THẬT TÀN NHẪN VÀ KHẮC NGHIỆT VÀ THÍCH LÀM TỔN THƯƠNG NGƯỜI KHÁC, NHƯ MẤY NGƯỜI LÍNH THỦY ĐÁNH BỘ TRÊN VIDEO, NHƯNG CHỊ BIẾT KHÔNG PHẢI VẬY. EM CHẲNG CÓ GÌ GIỐNG NGƯỜI-EM-BIẾT-LÀ-AI-ĐẤY. ANH ẤY TỎ RA TỐT NHƯNG BÊN TRONG THÌ VẪN LÀ MỘT MỤ NHỚT. CÓ THỂ EM CÓ VẺ THỦ ĐOẠN, NHƯNG CHẲNG LỪA ĐƯỢC CHỊ ĐÂU. VẪN ĐANG CHÈO XUỒNG TÌM HIỂU MỌI VIỆC. CHỊ YÊU EM.
VAL
ĐỪNG VIẾT THƯ TRẢ LỜI, CHẮC CHẮN HỌ SẼ FÂN TÍK TÂM LÍ THƯ CỦA EM.
Rõ ràng là nó đã được viết với đầy đủ sự chấp thuận của các giáo viên. Thế nhưng chẳng nghi ngờ gì nữa, nó được viết bời Val. Lối chính tả phân tích tâm lý (psychoanalyze), hoặc cái biệt danh mụ nhớt(slumbitch) của Peter, trò chơi chữ biết (knew) và cái xuồng (canoe) đều là những thứ không ai có ngoài Val.
Và rồi chuyện trở nên khá khó chịu, như thể ai đó muốn đảm bảo Ender tin rằng lá thư là thật. Tại sao lại có người thích thú nếu nó là thật?
Dù sao thì nó cũng không phải thật. Ngay cả khi chị ấy viết thư bằng chính máu của mình đi nữa, nó cũng không phải thật bởi vì họ bảo chị ấy viết thế. Chị ấy đã từng viết rồi, và họ không để bất cứ bức thư nào trong số ấy lọt qua. Những cái đó có thể là thật, nhưng lá thư này được yêu cầu viết, là một phần trong cố gắng của họ.
Và nỗi thất vọng lại bao trùm cậu. Giờ thì cậu đã hiểu tại sao. Giờ thì cậu đã hiểu cậu ghét điều gì đến thế. Cậu không được có cuộc sống của riêng mình. Họ điều khiển tất cả. Họ tạo ra mọi sự lựa chọn. Chỉ có trò chơi vẫn thuộc về cậu, chỉ vậy thôi, mọi thứ khác đều là họ và những luật lệ và kế hoạch và bài học và chương trình của họ. Sự thật duy nhất, sự thật quý báu duy nhất là những ký ức của cậu về Valentine, người đã yêu quý cậu từ trước khi cậu tham gia cuộc chơi, người yêu quý cậu cho dù có cuộc chiến người bọ hay không, và họ đã đem cô đi và đặt cô sang một bên. Giờ cô là một trong số họ.
Cậu ghét họ và tất cả những trò chơi của họ. Ghét đến mức cậu phát khóc, đọc lại lá thư được đặt hàng trống rỗng của Val một lần nữa. Những đứa trẻ khác trong Binh đoàn Phoenix để ý và nhìn đi chỗ khác. Ender Wiggin khóc? Thật là phiền phức. Có điều gì đó tệ hại đang xảy ra. Người lính giỏi nhất trong đội đang nằm trên giường và khóc. Sự im lặng bao trùm căn phòng.
Ender xóa lá thư, đẩy nó ra khỏi trí nhớ và rồi chụp lấy trò chơi. Cậu không biết chắc tại sao mình lại có hứng thú chơi đến vậy, hứng thú đến nơi Tận cùng Thế giới, nhưng cậu không mất nhiều thời gian để tới đó. Chỉ khi cậu đã lao xuống đám mây, bơi qua màu mùa thu của thế giới đồng quê, cậu mới nhận ra mình ghét gì nhất trong lá thư của Val. Những gì nó nói về Peter. Về chuyện cậu không hề giống Peter. Những lời cô đã nói quá thường xuyên khi cô ôm cậu, an ủi cậu khi cậu run lên trong sợ hãi và thịnh nộ và kinh tởm sau khi Peter tra tấn cậu, là những gì lá thư đã nói.
Và đó chính là những gì họ đòi hỏi. Những tên khốn ấy biết điều đó, và họ biết về Peter trong tấm gương trong căn phòng ở lâu đài, họ biết mọi thứ, và đối với họ Val chỉ là một thứ công cụ khác để điều khiển cậu, chỉ là một trò lừa khác. Dink đã đúng, họ là kẻ thù. Cậu chỉ còn đúng một ký ức an toàn, một ký ức tốt, và những tên khốn đó đã cày bừa cậu với chút phân bón cuối cùng đó—và vì vậy cậu đã kết thúc, cậu không tham gia chơi.
Như thường lệ, con rắn đang đợi trong căn phòng trên tháp, tháo mình ra khỏi tấm thảm trên sàn. Nhưng lần này cậu không nghiền nát nó dưới chân. Lần này cậu chụp lấy nó, quỳ xuống trước mặt nó, và lịch sự, thật lịch sự, kéo cái miệng há to của nó đến gần môi cậu.
Và hôn.
Cậu không hề cố tình làm thế. Cậu đã có ý để con rắn cắn vào miệng cậu. Hoặc có lẽ cậu đã muốn ăn sống con rắn, như Peter trong gương từng làm, với cái cằm dính máu và cái đuôi rắn lủng lẳng trên môi. Nhưng thay vì vậy cậu lại hôn nó.
Và con rắn trong tay cậu to ra và biến thành một hình dạng khác. Hình dạng một con người. Đó là Valentine, và cô hôn lại cậu.
Con rắn không thể là Valentine. Cậu đã giết nó quá thường xuyên để nó có thể là cô. Peter đã nuốt chửng nó quá thường xuyên để nó có thể vẫn luôn là Valentine.
Có phải đây là điều họ muốn khi họ để cậu đọc lá thư? Cậu không quan tâm.
Cô nhấc mình lên khỏi sàn toà tháp và bước đến trước gương. Elder cũng để nhân thân của mình nhấc mình lên và đi cùng cô. Chúng đứng trước gương, nơi thay vì phản chiếu gương mặt Peter thì lại hiện ra một con rồng và một con kỳ lân đang đứng. Ender giơ tay ra và chạm vào tấm gương; bức tường mở ra và để lộ một cầu thang đi xuống được trải thảm và dân chúng hò hét vui mừng hai bên. Cùng nhau, tay trong tay, cậu và Valentine bước xuống thang. Mắt cậu đầy nước, những giọt nước mắt khuây khỏa vì cuối cùng cậu cũng đã tìm được lối thoát khỏi Tận cùng Thế giới. Và cũng vì những giọt nước mắt đó, cậu không hề để ý rằng mọi cư dân đều mang gương mặt của Peter. Cậu chỉ biết rằng, dù cậu đi đâu trong thế giới này, Valentine cũng ở bên cậu.
Valentine đọc lá thư mà giáo sư Lineberry đưa cho cô. “Valentine yêu dấu,” nó nói, “chúng tôi cám ơn và tuyên dương em cho thành thích của em với tư cách là thành tựu chiến tranh. Do đó em được thông báo rằng em đã nhận được giải thưởng Ngôi sao về Nhân đạo của League, Hạng Nhất, là hạng cao nhất trong các giải thưởng quân đội có thể trao cho dân thường. Đáng tiếc thay, an ninh của I.F. không cho phép chúng ta công bố giải thưởng này cho tới khi chiến dịch này kết thúc tốt đẹp, nhưng chúng tôi cũng muốn cho em biết rằng những thành tích của em đã đưa đến kết quả tốt. Thân mến, Tổng tham mưu Shimon Levy, Strategos.”
Khi cô đã đọc nó tới lần thứ hai, giáo sư Lineberry rút nó ra khỏi tay cô. “Tôi đã được chỉ thị cho em đọc nó rồi hủy nó đi.” Bà lấy một bật lửa ra khỏi ngăn kéo và đốt tờ giấy. Nó cháy lên sáng rực trong cái gạt tàn. “Tin tốt hay tin xấu vậy?” bà hỏi.
“Em bán em trai em,” Valentine nói, “và họ trả công em cho việc đó.”
“Hơi cường điệu quá, phải không, Valentine?”
Valentine trở về lớp mà không trả lời.
Đêm đó Demosthenes đăng lên một bản tố cáo gay gắt bộ luật hạn chế dân số. Con người cần được cho phép có bao nhiêu con tùy thích, và số dân cư thừa nên được gửi đến những thế giới khác, để trải rộng lãnh thổ của con người ra cả thiên hà để không có thiên tai nào, không có sự xâm lược nào có thể đẩy loài người vào sự hủy diệt. “Cái tên đáng quý nhất mà một đứa trẻ có thể có được,” Demosthenes viết, “là thứ ba.”
Cho em, Ender, cô tự nói với mình trong khi viết.
Peter đã cười thích thú khi đọc nó. “Nó sẽ khiến họ ngồi lại và quan tâm. Thứ ba! Cái tên đáng quý! Ôi, em đúng là ranh ma.”
Trò Chơi Của Ender Trò Chơi Của Ender - Orson Scott Card Trò Chơi Của Ender