What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Donnelly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Sakitabi
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1025 / 8
Cập nhật: 2016-03-20 21:01:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
goài phố Brooklyn thật lạnh lẽo. Tôi đang đứng ở góc phố giao giữa Cranberry và Henry. Một ông già Noel bằng đèn neon đang sáng trưng từ cửa sổ cửa hàng Kim’s Deli. Bên dưới khuôn mặt béo phị đang mỉm cười của ông là ba chữ sáng lên rồi tắt rồi lại sáng: Ho, Ho, ho. Cửa hàng Kim đã đóng cửa.
Mabruk cũng đóng. Ở cửa hàng giặt khô cạnh Mabruk, chiếc đồng hồ hiển thị giờ của mọi nơi trên thế giới cho tôi biết bây giờ là 5:35 sáng ở London và 6:35 sáng ở Prague. Tôi cần phải vào trong nhà. Tôi lạnh muốn chết. Tôi quên áo khoác. Tôi thổi vào tay mình. Tôi ôm lấy mình. Trong một vài giây, tôi cho phép mình tưởng tượng ra cảnh về nhà, nhóm lò sưởi, uống ca cao nóng với bố mẹ, và trò chuyện giải quyết hiểu lầm.
Ông già Noel bằng đèn neon nói Ho, Ho, Ho. Tôi lại nhìn đồng hồ. 5:36 sáng ở Reykjavik. 8:36 sáng ở Riyadh. Riyadh… Ở Ả rập Xê út chủ nhật có phải đi làm không nhỉ? Nếu có, chắc chắn là vua Abdullah đã dậy rồi, và Vijay Gupta cũng vậy – và hẳn cậu đang cố gắng gọi điện thoại cho đức vua.
Tôi đi về phía phố Hicks. Số 32 là một tòa nhà gạch nâu nhỏ với một bức tượng Ganesha ở sân trường. Căn nhà tối thui, ngoại trừ một ngọn đèn sáng ở cửa sổ tầng hai. Tôi thấy Vijay ngồi ở cửa sổ đó. Cậu đeo headphone. Tôi lấy vài đồng xu trong túi và ném vào gương cửa. Một cái trúng.
Vijay lại chỗ cửa sổ và vẫy tay. Vài phút sau, cửa trước mở. Cậu bảo tôi cậu đang bấm nút ngừng khi nói chuyện điện thoại với vua Kabul. Ngoài hành lang tối đen nhưng bọn tôi không bật đèn lên. Tôi theo cậu lên cầu thang và vào phòng cậu. Khắp sàn là những tờ The Economist và The New Republic.
Trên laptop thì cậu bật kênh Aljazeera, còn trên máy tính để bàn thì bật BBC. Tôi chưa quen một ai quá lưu tâm đến cái thế giới khủng khiếp này đến vậy. Tôi nhảy lên giường cậu và kéo chăn quanh người. Cậu đặt một cái đĩa lên trên gối. Món samosa. Nhà Guptas làm chủ mười nhà hàng Ấn Độ.
“Chuyện gì thế?” cậu nói, ngồi xuống bàn mình. “Tớ có thể…” tôi cất tiếng với một cái mồm đầy thức ăn, nhưng cậu giơ một ngón tay lên. “Vâng thưa bà, tôi đã liên lạc tới văn phòng báo chí,” cậu nói vào điện thoại. “Họ cho tôi số của bà. Không, tôi không phải là phóng viên.
Tôi chỉ đang cố để có được lời nhận xét của tổng thống Karzai về luận văn của tôi. Tôi là học sinh. Một học sinh Mỹ. Ở trường St. Anselm. Ừm… trường St. Anselm’s ư? Ở Brooklyn? Alo? Alo?” Cậu bỏ headphone xuống. Chửi thề. “Chà, V, tớ sốc đấy,” tôi nói. “Tớ cứ đinh ninh là ông tổng thống Karzai sẽ cho quân phiến loạn Taliban ngừng bắn một giây để ông ấy có thể nhận điện thoại cơ đấy.
Nhất là khi cậu đã nói cậu học ở St. Anselm.” Cậu lườm tôi. Tôi chuẩn bị hỏi cậu là tối nay tôi ngủ nhờ phòng cậu được không thì cả hai nghe thấy tiếng bước chân nhanh và mạnh mẽ trên hành lang. Rồi một giọng nói cất lên: “Vijay? Viiiiiijay!” “Trốn kín vào đi,” cậu nói.
“Mẹ tớ đến đấy.” Bà Gupta không biết sợ là gì. Tôi có thể nghĩ tới hàng lô những thứ chả mấy hay ho gì mà một thằng nhóc mười bảy tuổi có thể làm trong phòng nó sau nửa đêm nhưng bà Gupta thậm chí không buồn gõ cửa; bà mở toang cửa ra và đứng đó, tay chống nạnh, mắt trợn lên – nữ thần thời khắc Kali mặc áo choàng ngủ.
“Vijay! Mẹ nghe tiếng con nói chuyện!” “Con nói chuyện điện thoại!” “Mẹ nghe hai tiếng người! Hai! Sao con không học bài? Con muốn quấy cà ri suốt cả đời hả? Con nghĩ là Harvard muốn nhận những đứa chơi bời suốt ngày suốt đêm hả? Sao con lại tiêu tốn thời gian thế này?” “Trời ơi, cám ơn bác, bác Gupta,” tôi nói.
Tên bà là Rupal. Tôi chưa bao giờ nghe ai gọi tên bà như vậy cả. “A! Cháu à, Andi. Cháu làm gì trên giường con trai bác vào giờ này?” “Cố ngủ ạ.” “Giường của cháu đâu? Trong nhà của cháu ấy? Nếu thế này thì làm sao Vijay học hành được? Làm sao cháu học hành được? Cuộc đời không phải là tiệc tùng, tiệc tùng, tiệc tùng! Cháu phải được điểm cao.
Cả hai đứa. Cháu có biết điều gì chờ đợi cháu nếu không đạt điểm cao không? Không, vậy thì bác sẽ cho cháu biết…” Vijay ngả người ra ghế và rên rỉ. “…Cả đời phải làm tôi tớ cho Tanmay, Deepak, và Hari! Cháu sẽ phải ở trong một căn hộ bẩn thỉu ở Jackson Heights với mười đứa khác bởi vì cháu không thể sống nổi ở Brooklyn Heights với số lương ít ỏi.
Không, không, không! Cháu sẽ ăn gì? Cháu thanh toán hóa đơn bằng cách nào? Đây không phải là thế giới ATV mà hai đứa đang nghĩ…” “Thế giới MTV,” Vijay nói. “… với những đứa ngớ ngẩn săm siếc đầy mình chơi guitar suốt ngày và không ai làm việc cả!” Bà dừng lại để thở, rồi nói thêm, “Các cháu thật vô tâm, thật trẻ con.
Làm cho bố mẹ lo lắng!” Khi nói xong, bà ném cho Vijay một cái nhìn bi kịch nhất có thể, như thể bà có một đứa con trai là kẻ giết người hàng loạt chứ không phải là đứa sẽ đỗ thủ khoa vào trường Harvard. “Về nhà đi, Andi,” bà bảo tôi. “Tổ ấm là nơi các quý cô đoan trang nên ở vào giờ này.
Mẹ cháu chắc là lo lắng lắm.” Bà nói với Vijay, “Con đã thử gọi cho tổng thống Zardari chưa?” “Mẹ đi ngủ đi!” cậu hét lên. Bà Gupta đi khỏi. Vijay nói, “À, này, tớ sẽ nghỉ đông ở Mombai. Không nơi nào thích hơn. Mà này, sao cậu lại ở trên giường tớ vào giờ này?” “Vì tớ muốn cậu, cưng ạ.” Cả hai bọn tôi cười như điên dại vì câu nói đó.
Vijay hẹn hò với thủ khoa trường Slater, một đứa con gái xinh đẹp tên là Kavita muốn làm bác sĩ nhi. Bọn nó chạy bộ ở Prospect Park. Tôi hẹn hò với những đứa trông như Joey Ramone. Bọn nó cũng chạy. Chủ yếu là ra khỏi cửa hàng. Và bảo vệ rượt theo sau. “Chuyện gì xảy ra thế?” cậu lại hỏi tôi.
“Không có gì. Sao cậu lại nghĩ là có chuyện xảy ra?” “Luôn có chuyện gì đó xảy ra với cậu. Cậu có tới bữa tiệc của Nick không?” “Có.” “Rồi?” Tôi nháy mắt với cậu. “Ngày mai tớ sẽ lên trang bìa tờ Post.” “Thật tình, Andi.” Tôi muốn nói với cậu là suýt nữa chuyện đó đã lên tờ Post.
Tôi muốn nói rằng tối nay suýt nữa tôi đã kết thúc. Trên mái nhà nhà Nick. Chỉ còn một chút xíu nữa thôi. Một bước. Tất cả những gì tôi cần là một bước chân. Tôi muốn kể cho cậu nghe về cha tôi. Về mẹ tôi. Và Paris. Đó là lý do vì sao tôi đến đây. Tôi muốn nói với cậu là tôi sợ.
Nhưng tôi không làm thế. Bởi vì khi nhìn cậu, với cái headphone cùng những sách và vở, tôi biết cậu không nên nghe chuyện của tôi tối nay. Hay bất cứ lúc nào. Cậu nên gọi điện tới phủ thủ tướng Anh ở phố Dowing, cung điện Elysee và Nhà Trắng. Bởi cậu cực kỳ thông minh và xuất sắc.
Tôi ngồi dậy. “Tớ về đây,” tôi nói. “Tớ sẽ tự ra ngoài.” “Ở lại đi. Cậu có thể ngủ ở đây.” Tôi hôn lên trán cậu, nhanh và mạnh, bởi cậu vẫn cố khi mọi người đã từ bỏ và tôi không hiểu tại sao. “Tổng thống Zardari đang đợi cậu đấy,” tôi bảo cậu. “Giờ thì Pakistan đang chứa vũ khí nguyên tử đấy.
Tốt hơn là cậu không nên chọc giận ông ấy.” Và rồi tôi đi. Lại ra ngoài đường, trên đường về nhà. Tôi không muốn về nhưng tôi lạnh và mệt và tôi còn đi đâu được nữa? Tôi khom vai cúi đầu để không phải nhìn thấy nó khi rẽ vào phố nhà mình. Nhưng khi vào nhà thì lại không thể không thấy nó.
Cụm TRẾT ĐI ĐỒ ĐĨ THÕA được viết trên vỉa hè chỗ bậc thềm lên xuống nhà tôi. Dòng chữ to đùng phun sơn. Tôi biết đứa nào làm việc này. Ở Brooklyn chỉ có một đứa duy nhất có thể viết chữ chết sai chính tả. Chuyện này tệ quá, nhưng thứ tôi thấy tiếp theo còn tệ hơn. Tệ hơn rất nhiều.
Cây đàn guitar của Keith Richard. Nằm trên vỉa hè. Vỡ tan nát. Arden ghét tôi. Chuyện này rất rõ ràng. Chắc Nick cũng vậy. Một chút sờ sẫm thế là nó mất cây guitar tuyệt đẹp. Và một khi Arden đã bận rộn gửi tin nhắn thì bất cứ ai học ở St. Anselm chưa ghét tôi cũng sẽ ghét tôi. Tất cả mọi người ở Brooklyn Heights sẽ ghét tôi.
Trái Tim Hoàng Gia Trái Tim Hoàng Gia - Jennifer Donnelly Trái Tim Hoàng Gia