Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Ly Pham
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 882 / 0
Cập nhật: 2015-11-23 21:46:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
nh nhất định đi Ban Mê Thuột sao anh Phương?
Ánh mắt Xuân Hoa buồn dịu vợi. Cô gái ngày nào tâm hồn thạnh trong như nắng sớm, bây giờ đã biết buồn, biết đau khổ vì một tình yêu đơn phương. Bây giờ anh sắp rời bỏ cô đi thật xa. Ừ, thôi hãy như thế, cho mọi thứ lắng đọng xuống, cho Tín Đạt đừng ghen hờn.
Nhật Phương gật khẽ đầu:
- Anh lên đó vài năm. Em ở đây giúp mẹ anh giùm anh nghen. Em biết rành về trà, anh tin chắc em giúp mẹ anh được. Còn tại sao anh phải đi, em rõ rồi chứ?
- Em biết. Em cũng sẽ cố gắng giúp bác. Điều gì không biết, em sẽ hỏi ba em.
- Cám ơn em.
Trong vô tình bàn tay Nhật Phương nắm bàn tay Xuân Hoa. Một cái nắm tay vô tình thôi nhưng cũng đủ làm Xuân Hoa lặng người sung sướng. Cô đã yêu anh bằng mối tình đầu say đắm, dẫu chưa có một lần hẹn hò, chưa có một ánh mắt trao nhau nhưng chắc chắn cô sẽ khó mà quên anh, quên mối tình đầu tiên trong cuộc đời mình.
- Chừng nào anh đi, anh Phương?
- Ngày mai.
Xuân Hoa kêu lên hốt hoảng:
- Ngày mai, nhanh như vậy sao anh? Anh đi nhanh như vậy, làm sao em có buổi tiệc chia tay?
Nhật Phương bật cười:
- Anh có đi luôn đâu mà làm buổi tiệc chia tay? Khi nào mẹ anh đi Ban Mê thăm anh, em có thể tháp tùng theo mẹ anh.
- Anh cho em đi?
- Không muốn?
- Không! Em muốn lắm chứ.
Xuân Hoa hồn nhiên nhảy tung lên. Nhật Phương xúc động:
- Em vẫn trẻ con thật.
- Vậy anh không dự đám cưới của chị Trà My với anh Đạt?
- Có chứ! Khi đó anh trở về.
- Không biết Ban Mê Thuột có giống Bảo Lộc của mình không hả anh?
- Ban Mê Thuột chuyên về cà phê, cả hai đều thuộc về Tây Nguyên, cuộc sống ở đâu cũng thế, vui hay không là tự ở lòng mình.
- Nhưng có một điều em biết, khi anh đi rồi, Bảo Lộc sẽ rất buồn.
Nhật Phương chớp mắt quay đi. Anh biết Xuân Hoa yêu anh, song anh không thể đáp lại tình yêu của cô, sẽ giống như anh lừa dối tình cảm. Lừa dối tình cảm còn xấu xa hơn là phản bội.
Hai người đi dài vào vườn trà:
Công nhân hái trà khá đông. Nắng cũng bắt đầu vươn lên cao lên đỉnh đầu.
- Anh Phương! Anh biết cách làm trà tươi sao cho thơm và ngon không?
- Bằng cách nào?
- Ba em bảo lá trà xanh sau khi rửa sạch vò cho hơi nát một chút, sau đó đổ nước sôi vào trụng cho nhanh và vớt ra, sau đó mới bỏ vào ấm nước nóng. Trà sẽ thơm và có vị ngọt.
- À! Hôm nào anh sẽ làm thử.
- À! Em có cái này tặng anh.
- Gì vậy?
Đến lúc này Xuân Hoa mới mở túi xách đeo vai của cô, lôi ra một gói giấy được gói giấy cẩn thận bằng giây hoa.
- Đêm qua em ráng thức đan cho xong chiếc khăn quàng cổ. Lên Ban Mê Thuột khí hậu lạnh, anh nhớ sáng ra ngoài phải quàng cổ, nếu không lạnh coi chừng viêm họng.
- Khí hậu Ban Mê Thuột sợ nóng hơn ở đây nữa là khác.
- Nhưng anh cứ nghe lời em có được không? Em biết anh hay đểnh đoảng lo cho người khác, nhưng còn bản thân mình ra sao cũng được.
Cảm động quá, Nhật Phương chỉ còn biết trách nhẹ:
- Sao em giống mẹ anh thế. Từ hôm gặp bà, bà luôn bảo chẳng bao giờ anh biết lo cho thân mình cả. Cám ơn em nghen.
Nhật Phương mở gói quà ra, lấy khăn ướm lên cổ, anh pha trò:
- Chà! Ấm tuyệt hảo luôn.
Sóng mắt Xuân Hoa long lanh. Cô không có tình yêu của anh, cũng chẳng bao giờ có anh, nên hy vọng chiếc khăn quàng cổ cho anh sự ấm ấp, đó là tình yêu thầm lặng đơn phương, lặng lẽ dành cho người mình yêu.
Nhật Phương xách valy đi ra xe.
- Thôi, mẹ không cần tiễn con. Xe buýt một lát đi ngang con đường này, con lên xe đi ngay mà.
Bà Quỳnh sụt sùi:
- Bây giờ xa con một ngày, mẹ cũng thấy đau lòng.
Nhật Phương nhăn mặt:
- Đừng như vậy mà mẹ.
Pin... Pin... Xe của Tín Đạt và Trà My về tới Tín Đạt xuống xe.
- Anh đi bây giờ sao? Vậy đám cưới em, anh có về không?
Nhật Phương gật đầu:
- Có chứ. Em nhớ săn sóc mẹ giúp anh.
- Bổn phận của em mà.
Trà My rụt rè bước xuống. Cô không biết nói gì khi Nhật Phương đi nữa.
Anh đi để cho tình cảm giữa cô và Tín Đạt tốt đẹp. Chợt chiếc khăn quàng cổ trên cổ Nhật Phương làm Trà My chú ý, chiếc khăn quàng này... là của Xuân Hoa mà. Xuân Hoa thức gần như suốt đêm trước để đan, hóa ra là để tặng Nhật Phương.
- Anh đang quàng trên cổ một cách trân trọng, khiến Trà My không khỏi ganh tỵ.
Pin... Pin... Còi xe buýt. Xe buýt đỗ lại trạm, Nhật Phương vội nhấc valy lên:
- Mẹ! Con đi nghen mẹ. Tín Đạt! Trà My! Anh Hai đi.
- Nhật Phương!
- Bà Quỳnh ôm choàng Nhật Phương, anh gượng gỡ tay bà ra:
- Chừng nào đám cưới Tín Đạt, con về. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nghen mẹ.
Nhật Phương leo nhanh lên xe, anh đưa tay vẫy vẫy. Có một màng nước mắt mờ nhạt chực rơi, nhưng cũng cùng một lúc, Nhật Phương thảng thốt. Bên một góc cây ven đường... Xuân Hoa.
Nhật Phương nghe mũi mình cay nồng... Xin lỗi em, Xuân Hoa, anh đã làm cho em phải khóc.
Nhật Phương đã đi. Trời hôm nay dường như cũng buồn theo cuộc phân ly, nắng không buồn lên, mây trôi nhè nhẹ, không gian mờ xám. Xuân Hoa, gục đầu vào thân cây mà khóc. Vườn trà từ ngày hôm nay chỉ có một mình cô đếm bước.
- Xuân Hoa!
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai Xuân Hoa từ phía sau, cô giật mình quay lại.
- Bác.
- Cháu khóc hả Xuân Hoa?
Xuân Hoa lúng túng chùi nước mắt.
- Bác cũng khóc mà phải không bác?
- Ừ, bác vừa có Nhật Phương một hai tháng nay, bây giờ nó đi tận Ban Mê Thuột, dẫu không xa lắm, nhưng làm sao không buồn. Khăn quàng cổ Nhật Phương đang quàng là của cháu đan có đúng không?
- Dạ.
- Đẹp lắm.
Bà Quỳnh thân mật ôm vai Xuân Hoa:
- Bác biết là cháu yêu Nhật Phương của bác.
Xấu hổ, Xuân Hoa cúi đầu:
- Anh ấy chỉ xem chấu như em gái thôi, bác ạ.
- Có lẽ vì Trà My đẹp quá rực rỡ, còn cháu lại như một loài hoa trắng, tinh khiết giản dị. Nhưng bác tin Nhật Phương đã hiểu ý nghĩa của loài hoa trắng.
Xuân Hoa không biết nói gì hết, chỉ biết cúi đầu lặng thinh. Nếu Nhật Phương hiểu, anh đâu có ra đi như thế, cho mẹ anh nhung nhớ.
Anh đã đi, hãy vui và sống hòa mình vào niềm vui mới, anh nhé.
Ngày mai con về nhà chồng, hãy sống cho tốt, vun quén hạnh phúc. Đó là điều ba mong ở con.
Trà My nhửi đầu vào ngực cha. Đêm nay tâm trạng của cô rất phức tạp, chỉ còn đêm nay nữa thôi, ngày mai cô về nhà chồng bỏ lại thời con gái mơ mộng lãng mạn.
Nước mắt Trà My trào ra:
- Ba ơi! Sao con không muốn đám cưới nữa.
- Bậy nào? Gái lớn lên phải theo chồng. Nhà của Tín Đạt cũng có bao xa đâu. Ba thật là vui dù công ty và vườn trà bây giờ không còn của ba, nhưng nó là của con. Tín Đạt rất yêu con, vậy hãy sống cho xứng đáng nghen con.
Trà My rời phòng cha trở vể phòng mình, cô lay vai Xuân Hoa:
- Em ngủ rồi sao Xuân Hoa?
Xuân Hoa trở mình:
- Còn chị, sao chưa chịu đi ngủ đi? Thức khuya, ngày mai làm cô dâu không có đẹp đâu.
- Chị không ngủ được. Em ngồi dậy nói chuyện với chị đi. Ngày mai chị về nhà chồng, chị em mình mỗi tối muốn nói chuyện cũng không được nữa đâu.
Giọng Trà My ngậm ngùi, Xuân Hoa ngồi dậy thương hại ôm vai Trà My:
- Chị đừng làm vẻ đau khổ ngậm ngùi, anh Đạt biết lại buồn.
- Chị không vui được. Chiều nay đã bảy giờ, anh Nhật Phương vẫn chưa về.
Mẹ anh Đạt buồn lắm.
- Có lẽ kẹt xe nên chậm về, anh ấy đã hứa thì phải về chứ.
- Nhưng bây giờ là mười một giờ. Lúc nãy anh Đạt gọi điện thoại nói anh Phương vẫn chưa về tới, sao chị có một linh cảm như thế nào ấy.
Xuân Hoa nhăn mày:
- Dẹp cái linh cảm của chị đi. Em tin sáng mai thế nào anh Phương cũng về đến.
- Chị cũng mong như vậy. Nếu anh Phương có làm sao, mẹ anh ấy lại ghét chị hơn.
Xuân Hoa kêu lên:
- Bộ chị có lỗi hay sao? Chỉ tại anh Đạt quá ghen. Muốn trách là nên trách anh Đạt kìa.
Trà My thở dài:
- Cũng chính vì anh Đạt quá yêu chị, nên đôi lúc chị cũng hơi khó xử.
- Nhưng em hỏi thiệt, chị có yêu anh Đạt không?
- Có.
- Có như vậy là được rồi. Thôi, bây giờ chị nằm xuống ngủ, cô dâu mất ngủ ngày mai không đẹp đâu.
Trà My nằm xuống bên Xuán Hoa, cô nhắm mắt lại cố dỗ giấc ngủ, nhưng sao tâm trạng của cô thật phức tạp. Có phải cô gái nào sắp về nhà chồng cũng đều có tâm trạng như cô?
Nằm bên cạnh, Xuân Hoa cũng thao thức. Tại sao Nhật Phương không về, có phải vì anh không thể nào quên Trà My?
Trà My Trắng Trà My Trắng - Hoàng Uyên Trang Trà My Trắng