Nguyên tác: Highland Shifter
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-05 10:59:32 +0700
Chương 8
S
áng hôm sau, con mèo đã đi mất. Lúc Helen tắm xong và rời khỏi phòng, ý nghĩ về người bạn lông lá cùng giường đã biến mất, và hình ảnh Simon lấp đầy mỗi ngóc ngách tâm trí.
Một nỗi sợ chết tiệt. Đàn ông không đáng tin, thậm chí đó là một người đàn ông thuộc tộc Druid có máu anh hùng. Vung gươm nghiêm túc, cứu phụ nữ gặp nạn, theo tôi đó là những gì tôi đang làm, tính cách anh hùng. Lời cảnh báo đáng ngại của anh ta về chuyện có thể cô sẽ biến mất khỏi thế giới tiện nghi của mình và rơi vào thế giới của anh ta bất kì lúc nào khiến cô gặp ác mộng. Cơn ác mộng chân thực nơi Simon không thể tìm thấy cô, còn hai gã Trung Cổ hôi hám đè lên cô theo cách đàn ông độc đoán đối xử với phụ nữ yếu đuối.
Nhưng cô không phải một phụ nữ yếu đuối. Không còn như vậy nữa.
Kiến thức tạo cho cô khả năng kiểm soát sức mạnh của mình.
Họ đang bỏ lỡ một manh mối quan trọng về việc làm thế nào cô đến được thế kỷ XVI, và Helen đang còng lưng tìm kiếm nó.
Trong bếp, Simon ngồi bên tách cà phê nóng hổi, mắt nhắm hờ. “Trông anh đúng như tôi tưởng tượng”, Helen vừa nói vừa đi đến chỗ cái ấm, rót cà phê vừa đủ cho mình.
“Ngủ ở đây không dễ chịu.”
“Thoải mái hơn chỗ quen thuộc của anh.” “Điều gì làm cô nghĩ như vậy?”
Helen ngồi phía bàn đối diện anh, nhấm nháp cà phê. “Tôi nghĩ không có điện sẽ quá nóng hoặc quá lạnh.
Tôi nghi ngờ chuyện anh có cửa sổ hai lớp kính cách nhiệt.
Anh gật đầu. “Cô có phần đúng. Tuy nhiên, mỗi phòng đều có lò sưởi riêng để sưởi ấm. Trong những tháng nóng nực, chúng tôi mở cửa sổ đón gió. Không tệ như cô nghĩ đâu.”
“Đó là những gì người ta nói với người sống ở miền đông. Lạnh là lạnh và nóng là nóng. Không có cách giải thích nào khác.”
“Đúng. Cô cũng được tính vào những người đó. Nhưng sự ồn ào ở đây thật ngột ngạt. Khó mà thanh lọc tâm trí.”
Helen nheo mắt và chú ý vẻ căng thẳng hiện ra trên thái dương anh, vẻ căng thẳng mà cô không thấy vào mấy hôm trước. “Nhà bà Dawson yên tĩnh hơn căn hộ của tôi.”
“Chói tai lắm.” “Sao anh nói thế?”
Simon vươn tay áp lên một bàn tay cô. “Nhắm mắt lại.” Ngón cái ấm áp của anh vuốt ve ngón trỏ cô và gửi một luồng tín hiệu chóng vánh truyền lên cánh tay cô. “Thôi nào”, anh nói.
Helen hạ mí mắt. “Chúng ta đang làm gì?” “Suỵt, chỉ cần lắng nghe.”
Cô chẳng nghe được bất cứ âm thanh gì. Không hề, ngay cả tiếng ti vi ở phòng bên cạnh, hoặc tiếng xe cứu thương gào thét bên ngoài. Khi cô lắc đầu, Simon nắm tay cô chặt hơn.
“Cô nghe tiếng tủ lạnh không?” “Tất nhiên, nhưng nó không lớn.”
“Không ồn ào, nhưng ngay đó. Tiếng vo ve tanh tách đều đặn tiếp nối. Tôi nghe tiếng lò sưởi chạy, đồng hồ tích tắc trong sảnh, máy lọc cà phê, và loại máy móc nào đó bên ngoài.”
“Đó là máy cắt cỏ”, cô nói với anh, lần đầu tiên nghe thấy âm thanh.
“Một con chó đang sủa và một chiếc máy bay đang bay trên đầu.” Bàn tay anh siết lấy cô một lần nữa và nói thêm. “Thậm chí tiếng chuột trên gác mái hay trong những bức tường.”
“Anh nghe thấy tiếng chuột?” Mắt cô mở to.
Một ánh mắt lạ lẫm và tội lỗi thoảng trên gương mặt anh. “Quan điểm của tôi là chúng ồn ào. Điện và thiết bị công nghệ quá ồn.”
Helen rụt tay mình lại. “Cái giá nhỏ nhoi để đổi lấy tiện nghi, nếu anh hỏi tôi.”
“Hãy nói với người chẳng bao giờ thức giấc vào một buổi sáng yên tĩnh, nơi chỉ có nắng mới gián đoạn giấc ngủ, nơi vắng chuông đồng hồ báo thức, khói bay ra từ bếp lửa là nhân tố ô nhiễm duy nhất. Tôi đã sống ở cả hai thế giới, Helen à, và nơi này thật ồn ào, ngột ngạt”, giọng anh có vẻ đầy khao khát, ánh mắt trôi dạt ra ngoài cửa sổ căn bếp.
“Chúng ta sẽ tìm cách đưa anh về nhà”, cô trấn an anh. “Chúng ta sẽ làm được.”
Một giờ sau, họ đóng những cuốn sách vào thùng và chất trong cốp xe. Bà Dawson cố mời họ ở lại lâu hơn, nhưng Helen không muốn làm phiền. Hơn nữa, cô cần sử dụng máy tính của mình trong căn hộ. Máy tính đời cũ của bà Dawson như khủng long tiền sử, cô không thể truy cập Internet, khiến cái máy càng trở nên vô dụng với mục đích của họ.
Sau khi đỗ xe vào gara bảo đảm, Simon khiêng hai cái thùng ra, khăng khăng bắt cô để cho anh cái thùng còn lại. “Tôi vác nổi cái thùng mà.”
“Nhưng cô không cần làm vậy. Có tôi ở đây rồi.”
Dù sao cô vẫn khiêng cái thùng lên. “Tôi đã quen với việc tự chăm sóc mình rồi.”
“Cô đã chăm nom tôi từ khi tôi đến đây, tôi cần phải làm gì đó có ích.”
Helen biết đấy chỉ là một thủ thuật để cô nghe lời anh ta, nhưng mà thật đáng ghét. Cô cũng cảm thấy không muốn lôi cái thùng ra. “Được thôi.”
Simon mỉm cười và đi theo cô vào tòa nhà. Cô giữ cửa cho anh và dẫn anh lên cầu thang. Khu căn hộ có một thang máy nhưng Helen hiếm khi sử dụng.
“Tôi cần gọi đến khách sạn ở Scotland, nhờ họ gửi hành lí trở lại. Làm thế nào tôi giải thích về sự bỏ đi đột ngột của mình?”
“Nói họ là gia đình có việc khẩn cấp.”
Không hẳn là cô có một gia đình, nhưng khách sạn không biết điều đó. “Vậy còn chiếc xe tôi bỏ lại ở đồng trống?”
“Cô có thể bảo nó bị hư.”
“Phải, tôi nghĩ thế.”
Simon cũng không hề than mệt khi chuyển mười bốn kilogram sách lên xuống ba tầng cầu thang. Cánh tay săn chắc của anh hầu như không căng lên vì sức nặng. Thanh gươm của anh ta có lẽ còn nặng hơn, cô đoán vậy.
Dời mắt khỏi đôi tay lực lưỡng của Simon, cô mở cửa tầng ba, vừa bước được hai bước vào sảnh cô đã hóa đá. Philip, ông chủ của cô, đang có mặt tại căn hộ.
Simon va phải lưng Helen, cô nhanh chóng xoay người đẩy anh về phía cầu thang.
“Chuyện gì vậy?”
“Suỵt!” Anh ta đang làm cái quái gì trong căn hộ của mình? Làm thế nào anh ta vào được? Tâm trí cô rối loạn và tim đập nhanh. Cô cần ló đầu qua cửa để xem xét nhưng sợ anh ta trông thấy mình. Anh ta biết cô đã rời thành phố, thế nên anh ta không đến để thăm hỏi. Không phải anh ta từng đến nhà cô chứ.
Helen đỡ mấy cái thùng từ chỗ Simon và thả chúng xuống đất. “Nhanh, nhìn xuống sảnh.”
Simon ngẩn người, nhưng rồi làm theo những gì cô yêu cầu mà không hỏi thêm.
“Anh nhìn thấy gì?”
Simon rút khỏi sảnh. “Một người đàn ông tóc nâu ngắn đang đi vào theo lối khác.”
Helen gạt Simon sang bên và tự nhìn. Philip lẩn vào góc và chuông thang máy vang lên. “Có gì không ổn vậy, cô gái?”
“Người đó vừa ra khỏi căn hộ của tôi.”
Xương sống Simon dựng thẳng, mắt anh nheo lại. Helen bước qua chồng thùng và chộp lấy tay nắm cửa. Một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô ngăn lại. “Không phải lúc.” Simon chen lên trước mặt cô. “Ở yên đây.”
Được, anh có thể đi trước, nhưng cô sẽ không co rúm trong góc cầu thang. Helen theo ngay sau anh.
Simon cau có nhưng không tranh luận khi cô trừng mắt nhìn anh hòng nhắc lại sự kiên quyết.
Anh vặn tay nắm cửa căn hộ của cô.
Nhận thấy nó bị khóa, anh xòe tay đòi chìa khóa. May mà Helen giữ chìa phụ ở nhà bà Dawson, hoặc cô phải phá khóa chính căn hộ của mình, vô tình che đậy cho bất cứ thiệt hại gì Philip đang thực hiện.
Cô nhìn quanh để chắc rằng Philip không quay ngược lại.
Sảnh trống trải.
Simon mở khóa cửa và bước vào. Cô đi theo, dán chặt vào lưng anh. Căn hộ cô trông giống hệt như lúc họ rời khỏi.
Cô không rõ mình chờ đợi để thấy điều gì. Ý nghĩ Philip lùng sục nhà cô tìm vài đồng lẻ khiến cô muốn bật cười nếu không phải thực sự chứng kiến anh ta đang ở trong nhà cô mà không được cho phép. Câu hỏi vẫn ở đó, tại sao?
Simon di chuyển chậm chạp, cúi nhìn mọi ngóc ngách căn hộ nhằm chắc chắn rằng họ đang ở một mình.
“Nhà trống”, cuối cùng anh nói.
Cô thở phào một hơi. “Anh ta đang làm gì ở đây?” “Hắn là ai?”
“Ông chủ tôi, Philip.”
“Cô làm việc cho người đó?”
Helen đảo mắt trọn một vòng, tìm kiếm bất cứ thứ gì sai vị trí. “Đó là ý nghĩa thông thường của từ ông chủ.”
Simon bước tới cửa sổ và nhìn qua tấm rèm. “Anh nhìn thấy anh ta không?”
“Không?”
“Anh ta có lẽ ở công viên sân sau.” Simon phóng qua mặt cô, chạy ra khỏi cửa. “Anh đi đâu?” “Xe của cô.”
Những cuốn sách!
Helen chạy theo Simon xuống cầu thang. “Anh ta sẽ nhận ra tôi.”
“Quay về căn hộ và khóa cửa lại.”
Gật đầu, Helen ôm hai thùng nặng nề và lẩn trốn vào căn hộ yên tĩnh của mình. Cô đặt những cái thùng xuống và khóa hai lớp khóa.
***
Simon chạy đến mở toang cửa gara. Bản lề rít lên kháng cự lại hai cánh tay lực lưỡng, tiếng vọng ong ong trong bãi đỗ. Liếc nhìn bên này sang bên kia, anh rảo bước thẳng tới chỗ xe của Helen.
Người đàn ông vừa rời khỏi nhà Helen bước vào gara và nhìn khắp lượt những chiếc xe.
Simon quan sát từ sau cột bê tông. Anh chú ý gã đó đi về phía xe của Helen. Không chậm trễ, Simon cũng nhằm hướng đó, xác định phải đánh lạc hướng kẻ đột nhập.
Giống như bất kì ai cố tránh khỏi bị chú ý, gã đàn ông thấy Simon liền xoay mặt tránh đi.
Simon tiếp tục bước tới chỗ chiếc xe. Kẻ đột nhập làm cử chỉ vỗ vỗ túi của mình như đang tìm chìa khóa, sau đó xoay người bỏ đi.
Để chắc chắn anh ta đã rời khỏi. Simon đi theo.
Bên ngoài bãi đỗ, Simon đứng tựa vào tòa nhà, chờ đợi. Ông chủ của Helen liếc nhìn qua vai mình lần nữa trước khi băng qua đường tới chỗ chiếc xe đen. Anh ta nhảy lên xe và lái đi mất.
Yên tâm khi gã không quay trở lại, Simon lấy sách và quay vào nhà Helen.
***
“Chúa ơi, anh làm gì lâu vậy? Có nhìn thấy anh ta không? Anh ta có trông thấy anh không?”, cô phun ra hàng loạt câu hỏi nhanh đến nỗi anh không kịp trả lời. Helen đón lấy cái thùng ném vào ghế dài như thể đó là cách cô thu hút sự chú ý của anh.
“Bình tĩnh nào, cô gái.”
“Bình tĩnh? Bình tĩnh! Anh đùa với tôi hả? Ông chủ tôi, người biết rằng tôi đã rời khỏi thành phố, vừa phạm tội đột nhập nhà tôi, và anh yêu cầu tôi bình tĩnh sao?”
“Sẽ suy nghĩ dễ dàng hơn với một cái đầu tỉnh táo.” “Vâng, được rồi, tôi không tỉnh táo, cậu bé mặc váy ạ, đầu óc tôi đầy ắp những câu hỏi tại sao, như thế nào, và làm cách nào.”
Simon nắm tay và dẫn cô vào bếp. “Sao cô không pha ít cà phê hay trà nhỉ?”
“Anh khát hả?”
Không, anh đang cố làm cô bình tĩnh. Bảo cô làm gì đó là cách duy nhất anh biết.
“Cảm phiền.”
Helen lẩm bẩm rồi quay đi. Khi cô rảo bước quanh nhà bếp để chuẩn bị cà phê, Simon nhẹ nhàng đi tới chỗ cửa trước kiểm tra ổ khóa. Không có vẻ gì nó đã bị cạy. “Tên ông chủ cô là gì?”
“Philip Lyons.”
Ngài Lyons biết làm thế nào để mở khóa. Thắc mắc là anh ta học được kỹ năng đó ở đâu? “Cô chắc hắn không có chìa khóa chứ?”
“Chắc chắn.”
Simon đảo quanh phòng, cố gắng đánh hơi mùi của người đàn ông đó. Nếu Helen thêm vào những khả năng khác của Simon, anh đã có thể biến thành sói nhằm nâng cao giác quan của mình. Liếc nhìn về phía cô, anh để ý thấy cô đã bỏ cà phê vào máy và ấn nút. Lúc này có lẽ không phải thời điểm thích hợp để bộc lộ quá nhiều tài năng. Anh có thể phân biệt được mùi xà phòng của người đàn ông đó, hoặc có lẽ là nước hoa. Dù là thứ nào, mùi hương đó không thuộc về Helen.
“Anh đi đâu vậy?”
“Kiểm tra xem có thứ gì rời khỏi nơi của nó không.” Helen đã hoàn tất công việc quá sớm, bước tới chỗ anh. Mùi của Philip trong phòng Helen nồng hơn, đặc biệt là xung quanh ngăn tủ quần áo. “Cô có cất thứ gì giá trị trong này không?” Anh vừa hỏi vừa vươn tay tới ngăn kéo đầu tiên.
Helen đưa tay ngăn anh lại. “Không, chỉ có đồ lót thôi.”
Và cô giật mạnh bàn tay, không muốn anh tìm kiếm thêm. Khóe miệng anh nhếch khẽ, Helen dường như quên mất tình trạng khẩn cấp về chuyện ông chủ cô vừa ở trong nhà, đủ lâu để cô cảm thấy xấu hổ.
“Cô tìm ở đây. Tôi sẽ tìm trong phòng tắm.”
Helen gật đầu rồi chờ anh quay lưng bỏ đi mới kéo ngăn tủ.
Simon nhìn quanh phòng tắm. Anh cảm nhận được mùi người đó nhưng đây không phải nơi anh ta nán lại.
“Tôi không thấy mất mát thứ gì cả.”
Họ lùng sục toàn bộ nơi này và chẳng tìm thấy gì. Tại sao một người đàn ông lại sục sạo căn hộ của phụ nữ và chẳng lấy thứ gì? Một ý nghĩa điên rồ vụt khỏi tâm trí Simon. “Có lẽ nào ông chủ cô có cảm tình với cô?”
“Cảm tình? Ý anh là sao?”
“Quan tâm đến cô. Philip có bao giờ bày tỏ sự quan tâm đối với cô như với một phụ nữ không?”
Cô mở miệng định thẳng thừng phản đối suy nghĩ của Simon ngay tức khắc, nhưng dừng lại giữa chừng. “Ừm, anh đang cho rằng anh ta muốn…?”
“Hắn khao khát cô.”
“Không, không thể bệnh hoạn như thế?” Cô lắc đầu, mặt tái nhợt. “Tôi rất giỏi nhìn ra những kẻ biến thái, Philip không nhìn tôi theo cách đó.”
Simon bắt gặp ánh mắt bối rối của cô. “Nhưng hắn đã ở đây trong khi biết cô vắng mặt, tìm kiếm đồ đạc của cô.” “Chúng ta không biết anh ấy có lục lọi đồ của tôi không.” Có, Simon biết.
Anh ngửi được mùi của người đó hầu như khắp mọi chốn. “Tôi có hai cách nghĩ. Hắn ta hoặc là một kẻ biến thái nào đó…” Helen co rúm người.
“… hoặc là đang tìm kiếm vật gì nhưng không tìm thấy. Tôi không thích cách nghĩ nào cả.”
“Tôi không chấp nhận cả hai”, Helen từ chối. “Cô có suy nghĩ nào khác hả?”
Cô ngập ngừng, nhìn lên trần nhà. “Có thứ gì đó chúng ta đã bỏ lỡ.”
“Cô hiểu hắn đến cỡ nào?”
“Nhiều hơn ai hết, tôi nghĩ vậy. Anh ấy có sự tử tế. Độc thân. Không hẹn hò lung tung như những người tôi từng biết.”
“Cô biết nơi hắn sống không?”
Helen gật đầu. “Năm ngoái anh ấy tổ chức một buổi tiệc Giáng sinh.”
Simon hất đầu về phía cửa. “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Tìm hiểu kẻ thù và cô sẽ biết được động cơ của hắn.”
“Philip không phải kẻ thù”, cô khăng khăng. Nhưng vài giây sau, nụ cười kiên nhẫn lạ lùng của cô đã tắt dần.
“Hôm nay hắn đã vượt quá giới hạn. Hôm nay hắn đã trở thành kẻ thù.” Simon chộp lấy tay cô. “Đi nào.”