Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4601 / 5
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ồng Hạnh buông đũa, cô chống cằm nhìn Gia Phong:
- Gia Phong! Anh sao thế?
- Gì? - Giọng anh ờ hờ đến nỗi tưởng như khó khăn lắm anh ta mới phát âm ra được?
Hồng Hạnh hơi bực tức khi nghĩ vậy, và cô chất vấn.
- Anh Phong quen cô bạn gái của anh Châu à?
- Tò mò, lắm chuyện.
Hồng Hạnh cười khì:
- Cứ mắng. Hôm nay tôi không giận, không trách anh đâu. Bởi vì tôi đã khám phá ra được đời tư của anh.
Gia Phong trố mắt nhìn Hạnh, nhưng không tỏ ý giận dữ hay làm lành.
- Làm thầy bói hay thám tử? Nhưng xem ra điều đó cũng chẳng liên quan gì đâu. Tôi vốn không thích những người chúi mũi vào chuyện người khác.
- Anh...anh thật là quá đáng.
Hồng Hạnh xụ mặt. Song chợt nhớ đến Vũ Bằng và Kiều Diễm, cô thăm dò:
- Anh Phong cũng quen biết anh chàng Vũ Bằng đó à?
- Ừ. Bạn.
- Bạn hay tình địch?
- Cô nói gì? - Gp hơi lớn tiếng - Cô lại tò mò. Con gái đúng là chúa nhiều chuyện. hai người đàn bà và một con vịt nhóm thành một cái chợ, chẳng sai chút nào cả.
Tức khí, Hồng Hạnh đốp chát:
- Thế mà tôi nói ra được lại hay hơn anh ngồi ôm cục tức.
- Tôi chẳng có gì tức cả.
- Tôi nói có. Anh chẳng giấu nổi cặp mắt tinh đời của tôi đâu. Cũng như tôi đoán rằng chị Ý Kỳ khi nãy chỉ đóng kịch với anh Châu thôi. Giữa họ chẳng có tình ý gì ngoài tình bạn đồng nghiệp cũng như tôi và anh vậy thôi.
- Sao cô cứ nói mãi chuyện này thế?
- Tại vì tôi quan tâm anh. - Hồng Hạnh cười mũi và nói tỉnh bơ - Không ngờ sự xếp đặt của chị Loan lại tréo ngoe, cũng may cho tôi còn có anh bên cạnh để thế vào. Nhưng anh yên tâm đi, tôi không có thích cái chỗ ấy đâu. Tôi đã từng yêu cũng như bị người yêu phụ bạc, nên tôi hiểu mùi đời lắm... Cũng như tôi hiểu anh mà.
- Vớ vẩn! - Gia Phong nhủ thầm nhưng chẳng nói ra. Anh chỉ lấy làm lạ khi hôm nay Hồng Hạnh lại nói nhiều như thế. Thì ra cô nàng cũng có tâm sự.
- Anh biết nhiều về Vũ Bằng không?
- Sao cô cứ thích quan tâm vào chuyện người khác quá vậy Hạnh?
- Tính tôi hay tò mò.
Gia Phong bỗng chau mày. Lúc nãy tâm trạng bất ổn khi đối diện với Ý Kỳ rồi đụng độ ngay với Vũ Bằng nên chàng không kịp phán đoán sự việc. Thì ra bấy lâu nay, giữa Vũ Bằng và Ý Kỳ cũng chẳng còn mối quan hệ. Từ bao giờ nhỉ? Và nguyên nhân?
Còn cô gái đi với hắn lúc nãy, Gia Phong trông rất quen. Mái tóc tém óng ánh bạch kim và chiếc áo cam rực rỡ...Trông cô ta diêm dúa loè loẹt một cách lạ thường.
Cặp kính to che khuất gương mặt, nhưng sao Gia Phong cảm nhận được một nét quen quen, nhưng anh chẳng buồn bận tâm đến. Trong anh bấy giờ hình ảnh Ý Kỳ đã choáng ngập. Thế mới biết anh đã yêu Ý Kỳ như thế nào dù ôc ấy vẫn còn oán giân. ận anh. Không. Nhất định anh phải đối diện cùng cô một lần để phân tỏ tận tường. Bởi vì anh biết mình chỉ là nạn nhân, mọi việc như có một sự xếp đặt của ai đó. Nhưng tiếc là anh không có gì để chứng minh cho sự suy xét này.
- Hồng Hạnh! Cô cũng biết Vũ Bằng nừa ư?
Chợt nhiên, Gia Phong lên tiếng hỏi. Hạnh cười trả đũa:
- Không. Nếu biết thì khi nãy tôi đã không hỏi để cho bị anh mắt là tò mò, lắm chuyện rồi. Biết chăng là con bé đó, con Kiều Diễm kìa.
- Hả! Kiều Diễm?
Thảo nào mà chàng lại thấy quen quen. Gia Phong ngẫm nghĩ bỗng bật thốt:
- Hoài Thương sao?
- Cái gì? Anh kêu ai?
- À, không! Chẳng có gì cả. Thôi, tạm biệt nhé.
Gia Phong vừa trấn tĩnh, vừa khỏa lấp. Anh cũng chẳng muốn phân bua gì với cô bạn gái này cả. Nhất định hôm nay anh về, anh sẽ nói lại cho bác Hai nghe chuyện Kiều Diễm. Mà chẳng hiểu khi nãy, cô ta có nhận ra anh không nhỉ? Phong không ngờ ông Hai nhân từ, phúc hậu như vậy mà lại có cô con gái nuôi vô nghĩa, vô tình bạc như vôi thế kia. Tại sao cô ta không nghĩ nếu ông Hạnh không cưu mang cô, thì ngày nay cô làm gì được như thế chứ? Mà có lẽ anh cũng chẳng nên nói với ông Hai làm gì. Biết ông Hai vào Sài Gòn, không chừng cô tai lại sợ mất mặt với người yêu cũng nên.
Thẩn thờ bên quyển tài liệu về y học, những hàng chữ, con số cứ lập lờ rồi như nhảy múa trước mặt, Ý Kỳ không sao tập trung nổi. Xếp quyển sách lại, cô vươn vai rồi bật chiếc cassette. Những tình khúc dịu êm sẽ làm cô thư thái hơn chăng? Nghĩ thế, Ý Kỳ liền chọn chiếc băng liên khúc và để vào máy. Tiếng nhạc phát ra đúng là ru lòng người. Và đôi mi cô đã hoen ngấn lệ lúc nào khi nghe chất giọng mượt mà của cô ca sĩ.
"Tình ngỡ đã quên đi, nhưng lòng cố lạnh lùng,
Người ngỡ đã xa xăm bỗng về quá thênh thang
Ôi! Áo xưa lồng lộng, đã xô dạt trời chiều,
Như từng cơn nước rộng, xóa một ngày đìu hiu.
Tình ngỡ đã phôi pha, nhưng tình vẫn còn đầy.
Người ngỡ đã đi xa, nhưng người vẫn quanh đây.
Những bước chân mềm mại, đã đi vào đời mình
Như từng viên đá cuội rớt vào lòng biển khơi..."
Ý Kỳ tắt vội máy và bật khóc ngon lành. Tiếng nhạc không làm cô vơi nỗi lòng. Trái lại, lời nhạc lại như chính nỗi niềm tâm sự của cô. Bao lâu nay cô đã muốn, đã cố quên anh bằng cách đi du học ở nước ngoài. Thế mà cô vẫn không làm được. Cô vẫn không thể quên anh. "Tình ngỡ đã phôi pha, nhưng tình vẫn còn đầy..."
Gia Phong! Anh có hiểu tình yêu sâu đậm của Ý Kỳ không? Tại sao anh không tìm nàng để thanh minh? Phải chăng chuyện ngày xưa chính anh là người có lỗi thật? Nếu như vậy, cô có dễ dàng tha thứ cho anh không?
Ôi! Tình yêu là cái gì kia chứ, mà lại khiến con người ta đau khổ và dằn vặt?
Mong mỏi gặp nhau, nhưng khi hội ngộ thì lại tỏ ra lạnh lùng dửng dưng, để rồi bây giờ tự ray rứt. Mi quả là mâu thuẫn quá Ý Kỳ ạ. Mi làm thế để làm gì?
O. Khi mi đã quyết định trở lại Sài Gòn, tức là mi đã chấp nhận đối diện với thực tại kia mà. Hãy can đảm. Hãy cứng rắn lên, cô bé bướng bỉnh ngày nào ạ.
Trong thâm tâm Ý Kỳ đang nhủ như thế, và cô cũng chìm dần vào giấc ngủ một cách muộn màng.
Gia Phong gục đầu trên bàn, cạnh anh mọi thứ đều ngổn ngang. Chiếc gạt tàn đầy ắp mẩu thuốc lá hút dở, chiếc ly thủy tinh nằm lăn lóc bên cạnh chai rượu chỏng gọng hết nhẵn không còn lấy một giọt. Gia Phong đã trở thành một người đổ đốn như thế ư?
Anh cũng không biết mình say khi nào, và tỉnh lại bao giờ? Mà chỉ nghe toàn thân như đang mệt mõi rã rời, trái tim đau buốt như bị xát muối vào.
Thế là hết! Hết thật rồi. Ý Kỳ sắp kết hôn, một hôn lễ tưng bừng rộn rịp mà chú rể không phải là chàng. (ủa, hôn phu của Ý Kỳ là ai đây?, "sắp" thôi mà Gia Phong) Biết vậy sao chàng vẫn không quên kia chứ? Còn Ý Kỳ, nàng đã thực sự quên anh, quên tình yêu ngày nào rồi sao? Ý Kỳ ơi! Em hãy trả lời cho anh biết đi.
Gia Phong kêu gào trong nỗi tuyệt vọng. Trả lời cho chàng chỉ là khoảng không im lặng của bốn btườg ọp ẹp nơi căn nhà trọ này, một sự yên lặng đến não lòng. không biết Gia Phong sẽ chìm trong trạng thái đó đến bao giờ, nếu như không có tiếng đập cửa thật mạnh bên ngoài:
- Cộc... Cộc... Cộc... Xin hỏi, có ai ở nhà không?
Tiếp theo câu hỏi là tiếng giày cao gót khua cồm cộp. Gia Phong uể oải bước về phía cửa. Giọng anh lè nhè
- Ai? Tìm ai?
- Trời ơi! Tôi không lầm chứ? Người lịch sự, tế nhị là đây sao? Gia Phong! Kể ra về phía cạnh này, anh chẳng hơn gì tôi đâu. Thế mà có lúc cũng lên mặt dạy đời.
Gia Phong chưa kịp sững sờ vì nhận ra người khách đến tìm, thì những lời nói như gáo nước tát vào mặt khiến anh thỉnh ngay.
- Chào cô Diễm. Cô tìm tôi à?
- Tôi vào được chứ?
- Nếu cô không ngại sự bề bộn của một căn phòng chật hẹp, cũng như không sợ dơ gót giày.
Kiều Diễm bĩu môi:
- Dù sợ, nhưng tôi buỘc phải đến. Ông ấy đâu rồi?
- Cô hỏi ai? - Gia Phong hết sức bất bình.
Kiều Diễm nhún vai kiểu cách:
- Sao anh khoái bắt bẻ quá vậy? Tôi đã đến đây, anh biết tôi tìm ai rồi, khéo hỏi. Kể ra anh cũng hay đấy. Thuyết phục được ông già. Còn tôi năn nỉ khản cả cổ hộng, ổng cũng không chịu.
- Kiều Diễm! Rốt cuộc cô tới đây làm gì?
- Muốn anh dọn khỏi cái ổ chuột tồi tàn này. Mà không, chỉ một mình ông ấy thôi, còn anh thì tùy. Chỗ nào thích hợp với anh thì anh cứ chọn.
Gia Phong sờ túi áo, móc ra một điếu thuốc còn sót lại đã bị bẹp dí, anh bật lửa đốt. Nhìn thái độ khinh khỉnh của Kiều Diễm, Gia Phong có vẻ ngạc nhiên:
- Tại sao co biết chỗ tôi? Cô theo dõi thôi à? Vậy ra hôm ở nhà hàng, cô đã nhận ra tôi?
- Gi mà ngạc nhiên thắc mắc vậy anh bạn? Ở Đà Lạt, tôi đatừng nói với anh, đường đi tôi thuộc như trở bàn tay, thì ở đây cũng thế. Hẻm hóc, ổ chuột thì càng dễ tìm hơn.
- Cô khinh người quá đáng, cô Diễm ạ.
- Vậy sao? - Kiều Diễm kênh kiệu nghếch mặt một cách dễ ghét - Hãy nói cho tôi biết, ông ấy khi nào về?
- Tan tầm. Bởi vì bác ấy làm bảo vệ nơi xí nghiệp dệt mà.
Kiều Diễm bỗng nhìn chòng chọc vào Gia Phong, rồi cau giọng:
- Anh nhình lại mìnhd di, Gia Phong. Anh luôn miệng chê bai tôi thế này thế no, nhưng dù sao tôi vẫn là con gái chân yếu tay mềm. Còn anh là đàn ông bồ tượng thế kia, mà lại nhởn nhơ ngồi nhà rươu chè be bét, để cho ông già nai lưng đi làm bảo vệ về nuôi sao? Anh coi lại đi. Tồi lắm!
Bỗng dưng Kiều Diễm ở đâu vào mà mắng chửi anh không tiếc lời, Gia Phong vô cùng tức tối, nhưng quả tình cảnh tượng trước mắt anh làm sao chối chứ... Kiều Diễm nói đúng, anh thật tồi. Đàn ông như anh hèn thật. Thất tình- thất chí, nguyề rủa lắm mà.
- Kiều Diễm à! Cô nên thận trọng lời nói. Say sưa là chuyện riêng của tôi, còn bác Hai nhất định đi làm là tôi tôn trọng quyền tự do của bác. Dù sao với công việc bảo vệ nhẹ nhàng, nhàn rỗi đó, biết đâu sẽ giúp bác tìm chút nguồn vui, nguồn an ủi trong lúc tuổi chiều xế bóng. Căn nhà này tôi thuê, bác Hai có thích thì cứ ở lại. Tôi nghĩ cô cũng đừng xen, đừng can thiệp vào cuộc sống bình dị này của chúng tôi nữa.
- Tôi sẽ thuê chỗ khác tươm tất và tốt hơn cho ông ấy. Bây giờ tôi về, tôi sẽ trở lại sau. Anh nhớ nói chô ông ấy biết rõ ý định của tôi và thu xếp. Mà thôi, cũng chẳng có gì để thu xếp. Ba cái thứ cũ kỹ ấy mang theo làm gì? Tóm lại, tôi sẽ lo cho cuộc sống ông ấy đàng hoàng và đầy đủ. Anh cứ yên tâm, bởi vì tôi cần làm và phải làm như thế. Tôi rất sợ, rất không muốn ai biết đến cái quá khứ nghèo khổ của tôi.
Gia Phong ngao ngán thở dài theo từng bước chân xa dần của Kiều Diễm, anh cảm thấy cay đắng và xót xa cho tình đời đen bạc. Biết thế anhd đừng thuyết phục ông Hai vào Sài Gòn làm chi.
- Hoài Thương... Ơ không, mà Kiều Diễm. Con tới đây làm gì?
Ông Hai Tài hỏi ngay khi vừa chạm mặt Kiều Diễm.
- Nữa, ông lại quên. Nên nhớ, cái tên đó tôi đã khai tử rồi nghe không? Còn đến đây làm gì? Chẳng lẽ anh ta không nói rõ ý định của tôi à?
Ông Hai trầm giọng:
- Diễm à! Nếu con còn nghĩ đến ta như vậy, ta cũng đủ mãn nguyện rồi. Con đừng lo lắng nữa, ta sống ở đây với Gia Phong quá tốt rồi. Đó là một thanh niên chuẩn mực, tốt bụng, sống có tình nghĩa.
Kiều Diễm trề môi:
- Anh ta là gì mà ông bênh chằm chặp vậy? Thực ra tôi đang tự hỏi: Giữa tôi và anh ta, ông thương, trọng hai nhiều hơn kìa? Trong khi tôi và ông đã sống ngần ấy năm, còn anh ta chỉ một ngày, một bữa, mà được trọng vọng đến thế cơ à?
- Đừng so sánh như thế chứ Diễm.
Kiều Diễm nhăn mặt, đổi giọng ngọt ngào:
- Ba à! Thật ra ba hãy hiểu ý tốt. Đây là thiện ý của con, cũng như ba mẹ con. Chẳng lẽ con bây giờ ở nhà cao cửa rộng, còn ba thì lại chui rúc ở xó xỉnh chật hẹp tối tăm sao? Cây kim trong bọc có ngày vẫn phải lòi ra, huống hồ bây giờ ba đã đến Sài Gòn, sớm muộn gì cũng có người biết thân phận con lúc trước. Vì vậy, nếu người ta có biết được vẫn không thể xem thường con được, vì con vẫn chăm lo cho ba đầy đủ. Con chỉ yêu cầu ba đừng đi làm lụng gì cả. Lương ba cọc, ba đồng đó chẳng những không đủ nuôi ba, mà chỉ làm con mất mặt với mọi người thêm, vì có người ba nuôi làm những công việc thấp hèn trong xã hội.
- Những lời như vậy mà con vẫn thốt ra được sao? - Ông Hai kêu lên trong sự tuyệt vọng.
Kiều Diễm phật ý ra mặt, cô toan lớn tiếng, song cố kềm sự giận dữ:
- Ba ơi! Coi như con xin ba đó. Hãy cho con trách nhiệm được lo cho ba. Con làm mọi việc cũng vì lo cho ba, thương ba, không muốn ba sống cuộc đời cơ cực, vất vả nữa.
Một niềm vui như len nhẹ trong lòng khi nghe những lời nói của Diễm. Ông Hai sung sướng:
- Chỉ cần con có cuộc sống tốt đẹp là ta đã mãn nguyện rồi, không mong muốn gì hơn nữa. Con cứ an tâm, ta hứa không làm con mất mặt với mọi người, với xã hội đâu.
- Nếu thế thì con tùy ba. Căn nhà đó con đã thuê và cho dọn dẹp trang trí lại hết rồi. Trước mắt, ba phải dọn đến đấy. Con sẽ sang lại căn nhà đó cho ba. Từ nay, chúng ta sẽ quên hết tất cả mọi việc trong quá khứ, ba nhé.
- Con thay đổi nhiều quá.
- Không phải thay đổi mà là ý thức, thức thời. - Kiều Diễm nhún vai nói tỉnh bơ.
- Khá đấy Diễm! Cô thức thời, còn cậu tôi thì cần thức tỉnh, đúng không?
Hồng Hạnh lên tiếng một cách đột ngột, chứng tỏ nãy giờ cô ta đã đứng bên ngoài.
Kiều Diễm hơi lúng túng, song vốn cao ngạo, cô nghiêng đầu thách thức:
- Lại là chị. Sao chị thích chúi mũi vào chuyện người khác thế chị?
- Xin lỗi nhé, vô tình thôi.
- Tại sao chị vào nhà người khác mà không gõ cửa, hay lên tiếng vậy? Chị có biết phép lịch sự không?
Hồng Hạnh mỉm cười, thái độ thật thản nhiên:
- Tôi có gõ đấy chứ. Nhưng có lẽ vì bận tranh luận nên cô không nghe đó thôi.
- Cô này là ai vậy, Diễm?
Kiều Diễm không trả lời ông Hai, ánh mắt cô nhìn Hồng Hạnh như dao cắt:
- Chị tìm tôi à? Có chuyện gì, ta ra ngoài nói.
- Không đâu. Tôi tìm Gia Phong.
- Gia Phong ư? Cô là bạn cậu ấy à?
- Vâng. Nhưng là bạn cùng làm việc chung thôi, bác ạ.
Nhìn hai cô gái, ông Hai bật hỏi:
- Hai đứa có chuyện riêng à? Vậy bác xin phép, cô cứ tự nhiên nhé. Mà cô tên gì vậy?
- Dạ, Hồng Hạnh.
Kiều Diễm lên tiếng với thái độ bực bội và thiếu tế nhị:
- Hồng Hạnh! Rốt cuộc chị muốn giở trò gì ở đây?
- Tôi đã nói rồi, tôi không có mưu đồ gì đâu, chỉ là một sự vô tình. Nhưng sao cô lúng túng thế Diễm? Có bí mật gì giấu sao?
Đôi mày tỉa mỏng của Kiều Diễm như dựng lên. Hồng Hạnh tiếp tục châm chích:
- Kể ra cô khá tốt số đấy. Từ một "Sơn nữ Pha Ca" mà giờ một bước lên mây rồi. Hồng Hạnh này phải bái phục, bái phục.
Những lời lẽ khích bác nhau của hai cô gái, chứng tỏ một mối quan hệ không bình thường. Ông Hai cảm thấy buồn vô hạn, khi hai con người cứ mãi tranh giành nhau vì một cái gì đó. Cũng như ông ngày xưa, đúng ra ông phải tự tranh để giành lại tất cả cho mình. Thế nhưng ông đã không làm điều đó. Ông đã buông xuôi để bây giờ ông được gì, khi Hoài Thương ngày càng xa cách cả ông. Nó không hiểu vì sao ông đặt nó tên Hoài Thương, và nó càng không hiểu về chuyện tình loài hoa bất tử của ông. Có lẽ ông phải trở về Đà Lạt để cuộc sống thanh nhàn êm ả hơn.
Tình Yêu Màu Hồng Tình Yêu Màu Hồng - Thảo Nhi Tình Yêu Màu Hồng