Số lần đọc/download: 2521 / 29
Cập nhật: 2015-12-01 18:08:42 +0700
Chương 8
H
ôm sau tỉnh dậy, Tiêu Phàm đi vào nhà vệ sinh, thấy Vệ Đằng đang đánh răng, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, anh mắt cậu có chút khác lạ. Tiêu Phàm chẳng hiểu gì cả, quay người chạy ra ban công thưởng thức không khí trong lành.
Vệ Đằng khổ sở vò tóc, xem ra Tiêu Phàm chẳng nhớ gì sất, những lời thoại được chuẩn bị sẵn đều trở nên vô dụng. Thôi bỏ đi, Vệ Đằng vốn không phải người hay so đo tính toán, Tiêu Phàm không nói thì cậu cũng không nhắc đến, tránh làm cả hai cùng bối rối. Vệ Đằng dứt khoác gạt chuyện này sang một bên, bắt đầu thu dọn hành lý.
Nhưng trong lòng lại luôn có cảm giác rất khác thường, nhất là khi bắt gặp ánh mắt đầy hàm ý của Tiêu Phàm, Vệ Đằng liền cảm thấy đau bụng, hoặc là lòng nhức nhối.
“Cứ thu dọn hành lý trước, buổi chiều đi dạo một chút, trước khi lên tàu vẫn kịp ngắm cảnh đêm.” Vệ Đằng tất bật thu dọn hành lý vừa lẩm bẩm một mình, mười giờ phải lên tàu, buổi chiều đi mua một ít đồ đạc ở đường Chính Dương, tám giờ vẫn kịp chiêm ngưỡng tháp đôi Nhật Nguyệt nổi tiếng trong truyền thuyết, Vệ Đằng không muốn lãng phí một giây phút nào.
Tiêu Phàm mỉm cười, “Tôi sẽ đi cùng cậu”.
Câu nói ấy khiến Vệ Đằng có chút ngỡ ngàng, chỉ là Tiêu Phàm cảm thấy một mình ngồi trong khách sạn thật vô vị, mặc dù Vệ Đằng khá ồn ào, nhưng cùng cậu ta lượn quanh một vòng vẫn tốt hơn nằm lì trong khách sạn.
Trên đường, rất nhiều đôi tình nhân tay nắm tay dạo quanh các gian hàng, Tiêu Phàm đi sau Vệ Đằng cảm thấy kỳ lạ. Chỉ là một người mới quen không lâu, sao mình lại cùng cậu ta đi dạo phố thế này? Trời nắng chang chang lại tự nguyện đi theo sau một tên nhóc nhiệt tình sôi nổi quá đáng, Tiêu Phàm nghĩ cơn sốt hốm qua đã làm đầu óc anh mụ mị mất rồi.
Chẳng thà nằm mốc meo trong khách sạn còn hơn.
Đối với Vệ Đằng, tâm lý Tiêu Phàm luôn mâu thuẫn như vậy. Có lúc thấy cậu ta rất phiền phức, lúc lại thấy cậu ta rất thú vị. khi thấy cậu ta nhe răng cười như ma cà rồng, đôi lúc lại thấy nụ cười ấy rất đáng yêu.
Bản thân rất ghét loại người như cậu ta, đó là điều không có gì phải nghi ngờ nhưng kỳ lạ là, ở bên cậu ta lại cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái chưa từng có.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ theo sau Vệ Đằng, xem cậu ta tranh cướp về một đống đồ đặc sản, đầy căng một túi lớn, trên đường về, Vệ Đằng mua tặng Tiêu Phàm một chiếc dây đeo di động.
Nhìn chiếc dây đơn giản xuyên qua hai mảnh kim loại hình thoi, phía trên viết hai chữ Tiêu Phàm tâm tư anh trở nên phức tạp.
Món đồ đáng giá hai tệ này, nói không chừng hai hôm nữa đã han rỉ, có vứt đi cũng chẳng ai thèm nhặt.
Nhưng đây là đầu tiên nhận được một món quà như thế, rõ ràng chỉ là một sợi dây đeo di động hết sức đơn giản nếu không muốn nói là tầm thường, tại sao đột nhiên anh lại thấy cảm động?
Tiêu Phàm lắc đầu, gạt đi thứ cảm xúc kỳ quái đó, nhận sợi dây đeo, cảm ơn một tiếng rồi cho vào túi áo.
Vệ Đằng vừa cười vừa đặt hàng với chủ quán.
“Bác cho cháu thêm hai chiếc, một chiếc viết Vệ Nam, chiếc kia viết Châu Vũ, lấy kiểu bốn chiếc lá ghép lại kia…”
Đi chơi một chuyến mà không quên mua quà về cho bạn bè, nhìn cậu ta hào hứng như vậy, Tiêu Phàm không khỏi nghĩ, tại sao mình không có một người bạn như thế chứ?
Những người như Diệp Kính Văn, Lâm Vi rất cao ngạo, đi đâu chơi cũng không bao giờ mua quà về cho bạn, bởi vì bọn họ có suy nghĩ như mình, cảm thấy mấy món đồ ven đường quá tầm thường.
Nhưng Vệ Đằng thì khác, cậu ta luôn cảm thấy thích thú với mấy món đồ này, có thể xem thứ đáng giá vài tệ như bảo bối,nhét vào trong túi áo để đem về tặng bạn bè.
Có lẽ ai cũng yêu quý cậu ta.
Tiêu Phàm so sánh thấy hai người quá khập khiễng, mấy ngày này phải nhường nhịn lẫn nhau mới có thể xem như bình an vô sự, may mà chuyến du lịch đáng sợ sẽ kết thúc vào tối nay.
Tối đến, thu dọn hành lý để trở về, Tiêu Phàm quay đầu nhìn lại lần nữa căn phòng ở cùng Vệ Đằng trong ba ngày, khẽ mỉm cười, tạm biệt cơn ác mộng của tôi!
Trong giấc mộng mình đã hôn cậu ta, đúng là điên rồi.
Tiêu Phàm đang định bước ra khỏi cửa, Vệ Đằng đột nhiên chìa ra một mảnh giấy, phía trên có một loạt dãy số.
“Bên trái là số di động, bên phải là tài khoản QQ, ở giữa là địa chỉ email của tôi.” Vệ Đằng vừa gãi đầu vừa giải thích, vẻ mặt của cậu ta dường như hơi bối rối, “Từ mai không có cơ hội gặp nhau nữa, sau này nếu anh thấy chán, lúc nào tìm tôi cũng được. Đúng rồi, nhớ gửi email cho tôi, tôi sẽ gửi ảnh cho anh”.
Tiêu Phàm “ Ừ” một tiếng, nhét miếng giấy vào túi áo.
Nói đùa à, chán thì tìm cậu? tôi không rảnh đến mức tự chuốc phiền toái đâu, còn mấy cái ảnh, chẳng có giá trị gì.
Không hiểu tại sao, Vệ Đằng cứ cúi đầu mãi, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tiêu Phàm đợi hồi lâu vẫn không thấy cậu ta lên tiếng.
Đến khi lên tàu, hành lý đặt đâu đấy, ngồi yên vị rồi, Vệ Đằng vẫn không nói gì.
Khác với lần trước, có thêm một hành khách được dồn vào, bảy người chen chúc trong khoang dành cho sáu người.
Tiêu Phàm ngồi gần cửa sổ nhìn ra ngoài, bầu trời đen kịt, tàu rời khỏi thành phố, thi thoảng những ánh đèn mờ nhạt hắt qua khung cửa.
“Tiêu Phàm, ra ngoài thay đổi không khí chút đi.”
Trực giác cho Tiêu Phàm biết cậu ta có điều muốn nói, cuối cùng không kìm nén nổi nữa phải không? Tiêu Phàm khẽ cười, đứng dậy theo cậu ta ra ngoài. Vì ban đêm nên khoang tàu rất yên tĩnh, hai người đến nơi tiếp giáp hai khoang tàu, mỗi người dựa vào một bức thành kim loại lạnh băng.
“Nói đi.” Tiêu Phàm khoanh tay trước ngực, đợi Vệ Đằng mở miệng.
“Ưm…chúng ta quen nhau vài ngày, tôi biết không có tư cách nói với anh những lời này, nhưng…” Vệ Đằng nói bằng giọng rất nghiêm túc, gương mặt trong có chút kỳ quái, “Chúng ta chỉ mới quen vài ngày, tôi nhận thấy anh sống rất mệt và không hề vui vẻ, tôi không biết anh có quá khứ như thế nào nhưng tôi vẫn muốn khuyên anh một câu, còn trẻ như vậy, có chuyện gì mà không thể bỏ qua được chứ, anh vui vẻ hay không thì trái đất vẫn quay.”
Tiêu Phàm không nói gì, chỉ thấy đối phương vẻ mặt ủ rủ, khẩu khí giáo huấn đã hoàn toàn tiêu tan, cả thái độ nghiêm túc cũng không thấy đâu nữa.
“Vậy thì…có gì…anh tự lo liệu lấy đi, tôi đoán đi khỏi đây anh sẽ quên luôn những lời vừa rồi, tôi cũng chẳng biết phải khuyên nhủ anh như thế nào nữa.”
“Vậy thì… cứ thế đi.” Vệ Đằng nở nụ cười nhìn Tiêu Phàm, quay lưng chạy về khoang tàu, đến cửa còn bất ngờ quay lại làm mặt hề, “Tự mình phải yêu lấy mình, mặt mày nhăn nhó thế để ai nhìn chứ?”.
Vệ Đằng không bao giờ để chuyện buồn trong lòng, luôn lạc quan, giản dị.
Nhưng chúng ta không giống nhau.
Đợi cho bóng dáng Vệ Đằng khuất hẳn, Tiêu Phàm mới thở dài một cái.
Vệ Đằng, cậu không biết cậu là người đầu tiên quan tâm xem tôi sống có vui vẻ hay không, có điều, giữa chúng ta chỉ là tình cờ gặp gỡ. Cậu thể hiểu được nỗi đau của tôi, đương nhiên, cậu cũng không cần phải hiểu.
Trở về chỗ ngồi, đám người đang chơi Đấu Địa Chủ, Vệ Đằng ngồi bên cạnh xem, bộ dạng vui vẻ hứng thú, dường như đã sớm quên béng đoạn hội thoại lúc nãy.
Tiêu Phàm rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Lí lẽ mà Vệ Đằng nói vừa nãy thực ra rất đơn giản, đúng đắn nhưng để làm được lại rất khó. Không phải tôi muốn mặt nhăn mày nhó mà là thật sự chẳng có chuyện gì đáng vui vẻ để có thể cười rạng rỡ như cậu cả.
Chuyến du lịch ngoài dự tính đã kết thúc như vậy, kỳ nghỉ Quốc Khánh vẫn còn dư ba ngày.
Vệ Đằng về đến nhà liền đổ rầm xuống giường, nói là phải ngủ bù. Thực ra mấy hôm ở cùng Tiêu Phàm cậu cũng không ngủ ngon, nằm mơ thấy bị chó cắn, xe tông, thậm chí bị sét đánh, tóm lại toàn là những giấc mơ không thể tưởng tượng nổi, điểm giống nhau duy nhất là hai chữ “đen đủi”.
Vệ Nam áy náy trong lòng, vì thế sau khi anh trai trở về liền tự giác lôi quần áo bẩn của anh cho vào máy giặt, còn giúp anh sắp xếp lại đồ đạc.
Chiều tối, Vệ Đằng tỉnh dậy, em gái đã ngoan ngoãn nấu xong cơm tối. Vệ Đằng ăn như thể sắp chết đói đến nơi, vét nhẵn thức ăn mới hài lòng xoa cằm, nhếch mắt lên nói với em gái: “Nam Nam, ngày kia anh phải đến trường làm thủ tục”.
“Thủ tục gì?”
“Trao đổi sinh viên, biết không?”
“Anh á? Không phải chứ?” như anh thế này, chuyển đến trường khác học sẽ làm xấu mặt trường cũ lắm.
“Đúng thế, khoa Hóa trường anh với Đại Học Thiên Hà năm nào cũng có một số suất trao đổi sinh viên.”
“Ờ… cái này em có nghe nói rồi.” Hiên nay giữa các trường đều có chương trình trao đổi sinh viên, nói là học tập lẫn nhau, thúc đẩy sự giao lưu về phương pháp học tập. Vệ Nam không rõ chuyện của khoa Hóa lắm, vì thế không thể ngờ anh mình lại chuyển đến Đại học Thiên Hà với tư cách sinh viên diện trao đổi.
“Anh đến đó em phải hết lòng che chở anh đấy, nghe rõ không?” Khẩu khí của Vệ Đằng với em gái lúc nào cũng là câu mệnh lệnh.
Cái mặt anh lúc tức lên trông chẳng khác gì lưu manh còn cần em che chở sao? Vệ Nam mắng thầm trong bụng, ngoài mặt thì cười rất tươi: “Anh cứ yên tâm, trường chúng ta không đáng sợ vậy đâu, lang sói không nhiều”. Cũng chỉ có cái tên đi du lịch cùng anh và cái tên cho em vé du lịch thôi. Nghĩ đến đây, Vệ Nam không khỏi thở dài, trời đất ơi, hai anh em ta sao lại đụng phải hắc bạch song lang nổi tiếng của Đại học Thiên Hà chứ?
“Nam Nam, ngày mai cùng anh đi nhuộm lại tóc, anh sợ mái tóc này đến trường em sẽ trở thành mục tiêu chú ý mất.”
“Ok, phải rồi anh, trao đổi trong bao lâu vậy?”
“Một năm, học chung với sinh viên năm ba bên em, nhẽ ra lúc khai giảng đã phải làm thủ tục, nhưng bảng điểm học kỳ trước chờ hoài không được, bọn người ở phòng Giáo vụ đúng là chậm như rùa.”
“Ồ,ra là vậy.”
Vệ Nam miệng thì trả lời,trong bụng lại thấp thỏm không yên, anh trai mình là một sản phẩm hiếm có của tạo hóa, vào trường rồi chính là lạc vào động Bàn Tơ, không biết sẽ nhanh chóng hòa nhập hay gây nên cuộc chiến của những người đặc biệt đây?
Hôm sau, Vệ Đằng lôi em gái đến quán cắt tóc, còn mặc em gái căn cứ vào trào lưu hiện nay ở trường mà làm tham mưu.
Theo sự chỉ dẫn huơ chân múa tay của Vệ Nam, cuối cùng người ta cũng biến mái tóc dựng màu vàng trở về màu đen nguyên thủy, cố ý để lại vài sợi làm bờm, cứ có gió thổi là bay bay phía cuối lông mi.
Vệ Đằng vốn có nước da trắng, ngũ quan thanh tú, mặc dù tính cách thô kệch nhưng tuyệt nhiên không có dáng vẻ mắt to mày rậm, cắt tóc thế này bỗng trở thành một cậu thư sinh nho nhã. Chỉ tiếc cười một cái liền lộ rõ bản chất, mở miệng cả chục câu thì chục câu không thoát khỏi từ đếch gì, thật là sỉ nhục khuôn mặt thanh tú ấy.
Vệ Nam nghĩ thầm, cũng may anh mình nhiệt tình quá mức, sôi nổi quá đà, trọng nghĩa khí, là điển hình của trường phái phóng khoáng, không thì với ngoại hình thế này hoàn toàn đáp ứng tiêu chuẩn tiểu nhược thụ trong tiểu thuyết đam mỹ*.
*Tiểu thuyết đam mỹ: tiểu thuyết có nội dung về chuyện tình yêu, tình bạn của những nhân vật nam đồng tính.
Trước khi rời trường, Vệ Đằng rủ Châu Vũ đi ăn một bữa, vừa nhìn thấy Vệ Đằng, Châu Vũ liền tiến lại vỗ vai,nói: “Nhìn này, giống chủ nhân vuốt ve cún con không nhỉ?”.
Hai người chơi với nhau từ bé, là an hem tốt sẵn sàng vì nhau tuốt kiếm, bay giờ Vệ Đằng sắp phải đi, Châu Vũ chẳng tỏ ra buồn bã chút nào, ngược lại mặt mày hớn hở, “Rốt cuộc cậu cũng có thể gây họa ở chỗ khác rồi”.
“Biết là cái miệng cẩu của cậu không thốt ra được câu gì hay ho mà.”
“Cậu miệng cẩu, mình cũng miệng cẩu, có thế mới giao lưu được với nhau, chứ cậu tưởng cậu có thể hiểu được tiếng người chắc?”, Châu Vũ tiếp tục đùa, trước khi Vệ Đằng nổi giận liền chuyển qua giọng điệu nghiêm túc, “Mình nói cho cậu biết, Đại học Thiên Hà toàn những kẻ tính tình quái dị, cậy tài khinh người, mưu ma chước quỷ nhiều như rơm rạ, để tự bảo vệ mình thì tốt nhất đừng có gây sự chú ý, biết không hả?”.
“Cậu nói nhiều thành ngữ như thế không mệt à?” Vệ Đằng lườm cậu ta một cái, nghĩ đến lời dặn dò ấy cũng thấy buồn buồn.