Số lần đọc/download: 1288 / 5
Cập nhật: 2015-12-01 18:07:05 +0700
Chương 8
Đ
êm càng lúc càng khuya, như có người cầm mực bôi cho đen đặc. Gia Mĩ xem đồng hộ, đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, cô uể oải hỏi: "Vẫn không tìm thấy à?".
Hách Gia Tuấn gương mặt u ám trừng mắt nhìn tênđầu sỏ: "Hay là báo cảnh sát!" Gia Mĩ sắc mặt nghiêm trọng lắc lắc đầu: "Theophán đoán của em, nhất định là ở một nơi nào đó trên cơ thể của hắn." Hách GiaTuấn nhìn cô, có ý thăm dò: "Hắn đã cởi hết rồi, anh nghĩ không có ở trên ngườihắn."
Gia Mĩ cố gắng suy nghĩ, rồi mới thăm dò: "Vẫncòn giầy và nội y chưa cởi..." Hách Gia Tuấn nói: "Này, hãy cởi hết đồ ở trênngười ra." Tên cướp hốt hoảng che chỗ hiểm ở trên người mình lại: "Các người muốnlàm gì? Tôi xin thề, tuyệt đối không có ở trên người tôi." Gia Mĩ giơ hung khícủa hắn lên: "Nếu như cầm dao mà cắt từ miếng từng miếng thịt trên người củangươi nhỉ..."
Hách Gia Tuấn cướp lấy dao: "Dứt khoát à, để chohắn làm một vĩ nhân." Gia Mĩ tấm tắc khen ngợi, nhưng vẫn lắc đầu: "Hắn như thếnày, còn làm vĩ nhân gì... đi cướp mà lại thành ra như thế này, thật là một đứatrẻ đáng thương."
Tên cướp khóc thành tiếng: "Ta cầu xin các người,hãy bỏ qua cho ta." Hách Gia Tuấn trên mặt mỉm cười: "Để cho hắn làm một côngcông vĩ đại nhất thế kỷ 21, thật là vĩ đại..."
Gia Mĩ đồng ý gật đầu: "Vậy anh bắt đầu đi."Cô bịtmắt mình lại nói: "Em cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy."Tên cướp cuối cùng quỳ thụp xuống đất: "Tôi sẽ đưa ra, tôi sẽ đưa chiếc nhẫnra." Hách Gia Tuấn cười đắc ý: "Một chút hăm dọa mà cũng không chịu được, vậymà còn học đòi người ta đi cướp, thật là nên cho đi cải tạo."
Tên cướp tháo chiếc giầy ra, nói: "Tôi không bỏvào túi áo, mà làm như thế này, đây là thủ thuật che mắt thôi." Hắn cầm chiếcnhẫn từ trong chiếc giầy ra, khóc rống lên: "Tôi vẫn nắm ở trong lòng bàn tay,nhân lúc hai người không để ý, bỏ vào trong này..." Hách Gia Tuấn giơ tay lên,tạo thế định đánh hắn, hắn co rúm người lại, Hách Gia Tuấn thất vọng chỉ vào hắn,đoạt lại chiếc nhẫn: "Ta nói với ngươi, muốn làm cướp trước tiên phải tìm một vịtiền bối, học lấy một chút kinh nghiệm giáo huấn."
"Tôi cũng muốn học, nhưng tiền bối đều bị ngồitù hết rồi..." tiếng của hắn nhỏ như con muỗi, trên mặt đầy vẻ tủi thân: "Tôicó thể đi được chưa?" Hách Gia Tuấn ngồi xổm trước mặt hắn: "Ngươi tưởng ta làthằng ngốc chắc? Cướp xong lại còn muốn đi? Đầu óc ngươi có vấn đề!" Nước mắt hắnlưng tròng: "Nhẫn chẳng phải là đã trả lại cho anh rồi sao... thôi coi như anhcó lòng tốt hãy thả tôi đi, có được không? Tôi trên còn có..."
"Trên còn có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn có mộtđàn con nheo nhóc..." Gia Mĩ cũng ngồi xổm trước mặt hắn, thay hắn nói tiếp câucòn dang dở. Tên cướp giống như gặp được tri âm: "Đúng vậy, tôi trên còn mẹ giàtám mươi tuổi, dưới còn một đàn con nheo nhóc." Hách Gia Tuấn dùng tay gõ lên đầuanh ta: "Tôi nói anh thật là ngu xuẩn, nhìn dáng vẻ của anh, còn chưa quá bamươi, anh trẻ như vậy làm sao mà có mẹ già tám mươi tuổi được?".
Gia Mĩ thở dài: "Thì ra, đi cướp cũng cần phảinghiên cứu trình độ cao thấp, sau này ngươi nên nói với hậu bối của ngươi, tốtnghiệp đại học rồi hãy đi làm cướp". Tên cướp nghiêng đầu, bé tiếng lẩm bẩm: "Tốtnghiệp đại học rồi thì càn gì phải đi cướp..." Gia Tuấn càng gõ mạnh hơn: "Cô ấynói ngươi còn dám cãi?".
Gia Mĩ lắc đầu thở dài: "Đưa đến đồn cảnh sátthôi."
Trong đồn cảnh sát, đèn đuốc sáng trưng, ánhtrăng bên ngoài cửa sổ đang từ từ hạ thấp xuống, thấp dần thấp dần, giống như sắplặn hẳn, đồng chí cảnh sát trực ban trừng mắt nhìn ba người hỏi: "Ai là cướp?"Tên cướp lập tức nhảy lên: "Nhìn tôi như thế này thì biết, bọn họ là cướp, tôibáo án." Hách Gia Tuấn giận dữ trừng mắt nhìn hắn: "Đừng có nói lung tung, nếukhông tôi lóc da của anh ra đấy."
Tên cướp vội nở nụ cười tươi, đứng bên cạnh: "Cảnhsát tiên sinh, ngài là người chính nghĩa, là người hiểu rõ lý lẽ. Nhìn tìnhhình như thế này, nghe khẩu khí này, ai là người bị hại chỉ cần nhìn là biếtngay." Vị cảnh sát nhân dân trừng mắt nhìn anh ta hỏi: "Anh vì sao mà không mặcquần áo?" Tên cướp cố gắng cười: "Hai người này đúng là vừa từ viện tâm thần chạyra, cướp được rồi, lại còn bắt tôi cởi hết quần áo..."
"Ngươi dám xuyên tạc sự thật." Gia Mĩ tức giậnvung quyền lên, tên cướp toàn thân run rẩy: "Cảnh sát tiên sinh,anh xem, ngườiđàn bà này thật hung dữ. Chính là cô ta bắt tôi cởi hết quần áo." Gia Mĩ giậnđùng đùng bước đến, túm chặt cổ tay anh ta: "Ngươi đúng là kẻ lật mặt như trởbàn tay, đổi trắng thay đen. Rõ ràng hắn cướp chiếc nhẫn của chúng tôi, bây giờlại còn mặt dày nói chúng tôi cướp của hắn, kiên quyết đem hắn giam lại vàingày rồi tính."
"Ba người các anh, tất cả đứng nghiêm lại chotôi." Anh cảnh sát đấm đấm vào huyệt thái dương: "Ai là cướp, tôi tự biết rõ,không cần phải tranh cãi, tranh cãi cũng không có tác dụng gì." Anh cảnh sát cườicười, đưa tay ra, tốc độ rất nhanh túm lấy tên cướp, cài lại cúc áo cho hắn.Tên cướp ngẩn người nhìn anh: "Đồng chí cảnh sát, việc này là như thế nào? Túmnhầm đối tượng rồi."
Anh cảnh sát lạnh lùng lườm anh ta một cái: "Lẽnào người đi cướp bị người ta bắt còn chưa rõ hay sao? Hai người bọn họ nếu làcướp, lẽ nào lại còn bắt ngươi đến báo án? Đây không phải là ngốc thì là gì?"Anh cảnh sát cười vui vẻ, đưa tay ra bắt tay Hách Gia Tuấn: "Anh vất vả quá."Hách Gia Tuấn nhếch mép cười, giễu cợt nói: "Còn sợ đồng chí cảnh sát bắt nhầmđối tượng." Gia Mĩ trong lòng thấp thỏm, cuối cùng thì cũng bình tĩnh lại: "Dọatôi tim đập thình thịch, thật là sợ anh bắt nhầm chúng tôi, bây giờ thì yên tâmrồi." Anh cảnh sát cười ha ha nói: "Quần áo của anh ta còn chưa mặc, xem ra làđến quấy nhiễu hai người tình tự."
Hách Gia Tuấn giơ ngón tay cái lên: "Anh thật làsáng suốt."
Trời sắp sáng, ánh sáng nhàn nhạt từ từ lan rộnggiữa đất trời. Gia Mĩ mím chặt môi, chỉ là muốn cười. Hách Gia Tuấn hai tay đúttúi quần, thần sắc có vẻ lo lắng. Gia Mĩ nói: "Không cần phải sốt ruột, nhất địnhcó xe đến. Sớm biết như thế này đã không đưa hắn đến đồn công an, muộn như thếnày đợi chẳng được xe."
Gia Tuấn nhìn đồng hồ: "Đã bốn giờ rưỡi rồi, chỉsợ không có xe, hay là chúng ta đi bộ về." Gia Mĩ ngồi xổm trên mặt đất, haikhuỷu tay chống xuống đùi, tay nắm lại thành nắm đấm đỡ lấy quai hàm: "Em mớikhông nên, từ đồn công an đi về nhà, không biết bao lâu? Mấy tiếng đồng hồ, chỉsợ là không đi được." Anh cười, ngồi xổm trước mặt cô nói: "Được, anh cõng em."
Cô ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào mặt anh: "Mấytiếng đồng hồ đấy, anh cõng được không?".
Anh tỏ vẻ xem thường cười nói: "Trên đường đilúc nào không chịu được nữa thì vứt em sang bên đường." Anh nói còn chưa xong,cô đã nhảy lên lưng anh. Cánh tay cô ôm chặt lấy cổ anh: "Nếu như mà bị ngã, emsẽ tính sổ với anh." Anh đứng dậy, cô cố dừng lại: "Như vậy thì em lại bị nghenói khoác rồi."
Sắc trời u ám, hai hàng cây xanh biếc được cắt tỉagọn gàng bên đường đi, từng cây từng cây giống như kéo dài vô tận. Cô gục đầuvào cổ anh, có một nỗi buồn xót xa không nói lên lời.
Anh nói: "Em thật là lười, tự đi đi, một lát sẽđến thôi." Cô khẽ mỉm cười: "Em thích cái lưng của anh, nói không chừng đợi mộtlát nữa lại có xe chạy đến." Anh hỏi: "Em có lạnh không? Có cần anh cởi áokhoác cho em mặc không?" Cô lắc đầu, anh cũng im lặng không nói nữa.
Bốn phía xung quanh lặng ngắt, như chẳng có chútthanh âm gì của sự sống, trong bãi cỏ hai bên đường đi, toàn là hoa đang nở rộ,từng đóa từng đóa đỏ rực như muốn thiêu đốt mắt người nhìn ngắm. Giống nhưtrong giấc mộng vậy, cô có thể trở về quanh cảnh lúc mẹ cô lâm chung. Trong bệnhviện, tất cả là một màu trắng toát, sắc mặt mẹ cô cũng trắng, hai mắt trũngsâu, chiếc chăn mỏng màu trắng đắp trên người mẹ. Hiện rõ một cơ thể gầy guộc,giống như một đứa trẻ. Cô nhìn mẹ, nước mắt lã chã rơi, không thể ngừng lại được.
Giống như có thần giao cách cảm, mẹ cô mở trừngmắt, cô sợ hãi ngồi bịch xuống đất. Mẹ cô thều thào, làm hơi mỏng manh: "GiaMĩ... con gái của ta... Gia Mĩ của ta...nhất định sẽ hạnh phúc..." Cô cắn chặtbàn tay, nền nhà lạnh ngắt, lạnh giống như có vô số viên đá thông qua huyết quảnngấm vào khắp người cô, lạnh đến mức cô muốn khóc mà cũng không thể nào khóc được.
Đến lúc này thì cô đã hiểu, đó chính là tìnhyêu, tình yêu của mẹ buồn đau tuyệt vọng. Nhưng tình yêu đó giống như một nhátdao khoét sâu vào trái tim cô, cứ khoét mãi, khoét mãi không ngừng, khiến chocô vô cùng đau đớn.
Cô đột nhiên nghẹn ngào, không kìm chế được nướcmắt lã chã rơi. Gia Tuấn giật mình, kéo cô lại. Cô khẽ mấp máy môi, như muốn cười,nhưng gương mặt lại cứng đờ, không cười nổi. Anh cất tiếng nói: "Gia Mĩ, em cólạnh không?" Cô bất ngờ ôm chặt lấy anh, giọng cố gắng bình tĩnh: "Anh vừa mớihỏi rồi còn gì."
Anh gượng cười: "Bởi vì qua mười mấy phút rồinên mới hỏi lại. Mỗi giây phút qua đi đều có sự thay đổi." Cô hỏi: "Vậy thì ngườicó thay đổi không? Mỗi năm qua đi, phải chăng sẽ có sự thay đổi?" Anh gật đầu:"Đương nhiên, sẽ dần dần già đi, thay đổi đến cuối cùng chính mình cũng khôngnhận ra mình nữa, em nói xem có sợ không?".
Nước mắt cô vẫn cứ lăn dài xuống: "Nếu như có mộtngày, đến em anh cũng chẳng nhận ra." Anh dừng bước, nghe tiếng cô thở nghènnghẹn, hình như rất khó khăn. Anh lại tiếp tục đi, vừa cười vừa nói: "Chiếc nhẫnem đã nhận rồi, chúng ta sẽ cùng nhau đi hết cả cuộc đời này, cả cuộc đời nàychúng ta sẽ không thể quên nhau đâu." Anh ngừng lại một lát, lại nói: "Nếu nhưkhông thể ở cùng nhau, vậy thì, chúng ta sẽ chết cùng nhau nhé."
Trên trời cao treo một vầng trăng khuyết, xungquanh không một gợn mây, khắp nơi đều có đèn đường, hắt những tia sáng yếu ớt,khiến cho chỗ nào cũng đầy những bóng tối âm u, như chạm đến chỗ sâu thẳm nhấttrong tâm hồn mỗi người.
Miệng cô khô không khốc, cả người run rẩy, giốngnhư sắp đông cứng không đi được nữa. Cô cười nhạt: "Em tin anh mới là kỳ lạ, chẳngcó câu nào là thật cả."
Anh cười thành tiếng, nhưng trong mắt lại đầytràn nước mắt: "Vậy thì em thử chết trước mặt anh đi, xem anh có chết cùng emhay không?" Cô dẩu môi, trái tim cũng như rớt xuống: "Em không muốn chết trướcmặt anh." Anh vẫn cười: "Anh không nói em như vậy, hôm nay bất kể lời gì cũngkhông nói." Cô mấp máy đôi môi, cũng chẳng nói được lời nào, chỉ là lờ mờ nghĩđến một câu nói trong tiểu thuyết của Trương Ái Linh: Đời người lúc còn sống,phải chăng chỉ là một sự trở về như vậy? Suy cho cùng, cái gì là thật? Cái gìlà giả?
Anh cứ cõng cô như vậy, lặng lẽ bước về phía trước,hai người giống như rơi vào một bức tranh, bốn bên đều lặng ngắt như tờ, chẳngcó loài vật nào sinh sống, chỉ có hai người bọn họ là sống động, sống động đếnmức sáng bừng cả bức tranh.
Trên lưng truyền đến tiếng thở đều đều, từngchút từng chút bình ổn. Anh chậm rãi bước từng bước một, ban đầu là những bướcthận trọng, rồi đến những bước nặng trĩu, giống như đang bước từng bước trên nhữngnấc thang lên thiên đường vậy.
Ánh trăng sáng cuối cùng cũng khuất lấp, tất cảtrên đường phố dường như bừng sống lại, xe cộ bắt đầu chạy đi chạy lại. Ngườilao công cầm chổi gắng sức quét.
Anh vẫn cõng cô trên lưng, từng bước chân in dấuvẫn tiến về phía trước. Nếu như có thể, anh muốn mãi cõng cô như thế này, cõngđến khi thiên hoang địa lão.
Tiết trời rất đẹp, ánh mặt trời chiếu rọi rực rỡấm áp. Tất cả lại giống như chưa có gì xảy ra. Hà Văn Hiên lo lắng đứng ngồikhông yên, cốc nước sôi nóng bỏng nhường kia, vậy mà anh như không cảm thấy gì,vẫn cầm lên. Gia Mĩ ngồi xuống ghế sô-pha, giận dữ trừng mắt nhìn anh, ánh mắt ấynhư có ngàn mũi dao, nhằm thẳng vào anh phóng đến.
Hà Văn Hiên cười khó khăn: "Anh rất xin lỗi, tốiqua đã khiến cho em hiểu lầm." Gia Mĩ khẽ chau mày, lạnh lùng hỏi: "Hiểu lầm gìạ? Em chỉ biết phòng vệ theo bản năng." Hà Văn Hiên trên mặt vẫn cố gắng nở nụcười khó coi: "Xin lỗi, ông ấy kỳ thực không có ác ý, chỉ là muốn mời em uống đồ,anh cũng không ngờ, sự việc lại thành ra như vậy."
Gia Mĩ nổi trận lôi đình: "Anh bé giọng xuống mộtchút, Gia Tuấn đang còn ngủ." Hà Văn Hiên sững người, lập tức gật đầu, hạ thấpgiọng nói: "Được". Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn anh: "Nếu như không có việc gìkhác, em nghĩ anh có thể đi được rồi." Trong lòng anh rất run sợ, hỏi: "Vậy emcó thể trở lại đi làm không?".
Cô cười nhạt, hỏi lại: "Anh nói xem?".
Anh trấn tĩnh lại, uống một ngụm nước, nướctrong cốc nóng như đang đun trên bếp lửa, nhưng anh lại chẳng có cảm giác gì, mộtngụm rồi một ngụm, uống hết sạch cả cốc nước rồi mới hoảng hốt nói: "Cũng được."Đầu lưỡi của anh bị nóng quá dường như đã tê lại: "Em cũng nên nghỉ ngơi một thờigian, gần đây những việc phiền lòng cứ liên tiếp phát sinh."
Cô lườm anh một cái, sắc mặt lạnh băng nói: "Emhi vọng, cha em sẽ không xảy ra bất cứ điều bất trắc gì. Nếu như ông ấy có tộiphải chịu, thì em đồng ý, nhưng... nếu như là việc ngoài ý muốn, thì em khônghi vọng xảy ra."
Anh cười miễn cưỡng: "Em thật sự đã hiểu lầmanh, tuy ông ấy dọa dẫm anh, nhưng anh cũng không đến mức phải đi đối phó vớiông ấy. Huống hồ, anh có năng lực gì mà có thể đối phó với ông ấy?".
Cô cúi thấp đầu, nụ cười càng lạnh hơn. Anh đứngdậy: "Vậy thì anh cũng không làm phiền nữa." Ánh mắt anh sâu thẳm, tựa như đầmnước lạnh giữa đêm tối mịt mù, vô cùng u ám không nhìn thấy đáy, anh nói: "Anhhi vọng em có thể tha thứ cho anh..."
Cô nhếch mép cười, giọng đầy mỉa mai trả lời:"Anh chẳng phải là người gì của em, cần em tha thứ để làm gì? Tuy có chút thâncận hơn, nhưng anh cũng chỉ là sếp của em thôi." Anh cúi thấp đầu, cố giấu ngấnlệ trong mắt, một lát sau, anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt cô, cười nói: "Emnói thật đúng, vậy anh về nhé."
Cô vẫn trừng mắt nhìn anh: "Xin phép không tiễn."
Anh mở cửa, ngón tay khẽ run run, rồi tiện tayđóng cửa hộ cô. Anh mím chặt môi, rút điện thoại ra, ấn một dãy số quen thuộc,nói: "Tôi không làm được, anh tự mình tìm người khác giải quyết nhé." Rồi khôngđợi đối phương lên tiếng, anh ngắt máy.
Anh bị bỏng, đầu lưỡi đỏ rực, nóng rát, nỗi đauthông qua khoang miệng, truyền đến khắp nơi trên cơ thể, không chừa chỗ nào.Anh cảm thấy vô cùng đau đớn, anh chỉ muốn cười nhưng toàn thân run rẩy, và cuốicùng cũng bật thành tiếng, nhưng tiếng cười ấy còn khó nghe hơn cả tiếng khóc.
Anh ấn hai bàn tay lên má, tay anh lạnh buốt, mặtcũng lạnh buốt, thì ra cả người giống như băng, lạnh cóng, lạnh như một cái xácvậy, chẳng có chút ấm áp nào của thân nhiệt, chẳng có suy tư, chỉ là một cáixác chẳng có gì.
Cô ngả người trên ghế sô-pha, điện thoại độtnhiên reo vang, cô nhấc ống nghe, là Hà Văn Hiên. Cô chẳng vui vẻ gì nói: "Hàluật sư, còn có việc gì vậy?" Anh chỉ im lặng, cô thở gấp hỏi: "Rốt cuộc là cóchuyện gì?" Anh hoảng hốt hồi lâu mới thấp giọng nói: "Không có chuyện gì."
Cô nói: "Vậy em gác máy nhé." Anh vội vàng lêntiếng: "Đừng gác máy, trước tiên em phải nghe anh nói."
Giọng của cô càng tệ hơn: "Vậy anh nói đi, nếulà những lời nói kiểu như xin lỗi thì không cần, em không muốn nghe."
Tiếng của anh đã nhỏ lại càng nhỏ hơn: "Em khôngbiết gì hết... có thể, anh xin lỗi em, nhưng có thể, em không biết gì hết... emthật sự không biết gì hết..."
Thì ra, anh để cho cô đoán ra chân tướng của sựviệc? Một câu không biết cứ lập đi lập lại, có thể không biết, thật sự không biết,người này không phải mà bỗng nhiên lại kỳ lạ như vậy. Cô cười nhạt, đáp: "Thậtmay, em điều gì cũng không biết, nhờ phúc của anh, em thật sự cảm ơn anh, tốihôm qua trong tình trạng em không biết nên em mới bị bán đi, bán được bao nhiêutiền, em cũng không biết, nhưng xin anh hãy nhớ chia cho em một nửa."
Cô "Hừm" một tiếng rồi gác điện thoại, thanh âmtrong trẻo, chẳng mang theo chút do dự nào. Chuông cửa lại vang lên ầm ĩ, cô chốngnạnh, lẩm bẩm chẳng vui vẻ gì: "Hà Văn Hiên, anh làm cái quỷ gì vậy, có lời gì,không thể nói ra một lần cho xong sao." Cô kéo cửa ra, giận dữ mím chặt môi, ngẩngmặt nhìn, thần sắc của cô tự nhiên dịu hẳn xuống.
Là Hách phu nhân cầm chiếc túi xách màu trắng đặttrước ngực, ánh mắt sắc lạnh như muốn nhìn thấu tâm can cô, rồi lạnh lùng hỏi:"Gia Tuấn có ở đây không? Cảm phiền cô mở cửa chống trộm này ra để cho tôivào."
Cô lạnh lùng đáp: "Phu nhân cho rằng anh ấy ởtrong nhà của tôi sao?" Hách phu nhân cười, nhưng trong ánh mắt lại lạnh băng,một chút tình cảm cũng không có: "Ta đương nhiên cho rằng nó ở đây nên mới dámđến. Ngoài ở chỗ của cô ra, nó còn có thể ở nhà ai được chứ? Cô là tình nhân củanó mà."
"Tình nhân?" Gia Mĩ chau mày, sắc mặt từ từ thayđổi, vừa giống như muốn cười, lại vừa giống như muốn khóc, cuối cùng cô cườithành tiếng: "Cháu thực cũng muốn làm tình nhân của anh ấy, nhưng thật đáng tiếc,anh ấy lại nhất định không chịu chạm vào cháu."
"Thật là mất mặt." Hách phu nhân phỉ nhổ.
"Tôi cần mặt chứ, nếu không cần mặt thì làm saosống được? đem da mặt lột đi thì có thể sống được sao?" Gia Mĩ nhếch môi cười,kéo chiếc cửa chống trộm sang một bên, Hách phu nhân lườm cô một cái rồi mới bướcvào, bà hướng vào trong phòng gọi: "Gia Tuấn, đừng trốn nữa, theo ta về thôi.Con cả ngày ở đây, thì giống cái gì?"
Gia Tuấn từ trong phòng bước ra, mắt còn lèmnhèm ngái ngủ: "Mẹ, mẹ đến rồi ạ." Rồi quay sang bảo Gia Mĩ: "Còn không rót tràcho mẹ?".
Gia Mĩ đầu cúi thấp, không lên tiếng. Hách phunhân trừng mắt nhìn Gia Tuấn, thấp giọng nói: "Nên về nhà đi, công ty của bốcon có việc, nói muốn giao cho con làm."
Gia Tuấn cười khúc khích: "Mẹ, mẹ không nên chorằng có việc làm thì con sẽ không chạy hết chỗ này đến chỗ khác? Lần này coinhư mẹ đánh nhầm rồi." Anh nói với Gia Mĩ: "Vậy anh về trước nhé, ngày mai lạiđến thăm em."
Hách phu nhân lườm anh một cái, vẫn còn hướng rabên ngoài, Gia Tuấn ghé sát miệng vào bên tai Gia Mĩ, thì thầm: "Mẹ của anh,tính khí tuy hơi nóng nảy nhưng rất dễ đối phó, phải lúc mềm lúc cứng mới được."
Gia Mĩ lườm anh một cái, tự mỉm cười. Gia Tuấn vộivội vàng vàng gọi: "Mẹ" rồi cùng Hách phu nhân đi ra. Trong phòng lại yên tĩnhtrở lại. Gia Mĩ chạy đến trước cửa sổ, cố gắng kéo tấm rèm che cửa, trong cănphòng thoáng chốc đã tràn ngập ánh nắng mặt trời, cả người cô chìm ngập trongánh nắng ấm áp, ánh nắng sáng lấp lánh, lấp lánh... cô cố gắng cúi đầu nhìn xuốngbên ngoài cửa sổ, tầng lầu hơi cao, nên cô chỉ có thể nhìn thấy những chấm đenđen, từng đoàn từng đoàn, giống như những vật thể đang chuyển động không ngừng.
Người nào là Gia Tuấn, cô không nhìn rõ, cũngkhông phân biệt nổi, cuối cùng, ánh mắt cô cứ nhìn thẳng chăm chú, cho đến khidưới lầu quang vắng, không còn gì cả, cô mới quay trở về phòng.
Trong không gian chật hẹp trên xe, máy lạnh vẫnmở, khiến cho người ta lạnh đến phát run. Hách Gia Tuấn nói với tài xế: "Tắtmáy lạnh đi." Hách phu nhân đau lòng nói: "Con thật không biết chăm sóc mình gìcả."
Gia Tuấn cười: "Mẹ, nếu con biết chăm sóc mìnhthì mẹ chăm sóc ai?" Hách phu nhân cười tủm tỉm mắng: "Lẻo mép!" Anh nhân cơ hộinói: "Mẹ, con người Gia Mĩ rất tốt. Mẹ đừng bảo thủ như vậy, cho dù Dư Giai Lệlà một người tốt, nhưng kỳ thực Gia Mĩ còn tốt hơn cô ấy trăm ngàn lần."
Hách phu nhân đưa tay gãi gãi lỗ tai nói: "Câunày mẹ nghe đã chán ngấy rồi, con cả ngày chỉ ở bên tai mẹ lải nhải rằng cô ấyrất tốt, con không phiền nhưng mẹ cảm thấy vô cùng chán ngán. Từ nay về sau, việccủa cô ta con không cần phải nói với mẹ. Nhân tình chỉ là nhân tình, có nâng đỡcũng không thể nào là chính được."
Giọng của anh trầm xuống: "Mẹ, con đã nói, cô ấykhông phải nhân tình. Giữa con và cô ấy, cho đến tận bây giờ, ngoài việc kềmôi, nắm tay ra, chúng con chưa hề làm bất cứ một việc gì." Anh cười nói: "Giữachúng con vô cùng trong sáng, trong sáng đến mức mọi người không thể tưởng tượngđược."
"Được rồi, đừng có thổi phồng dọa nạt mẹ nữa, lờicủa con, mười câu, nhiều nhất mẹ cũng chỉ tin có một. Con đã lừa mẹ bao nhiêu lầnrồi, bây giờ lòng tin mất đi như một cái hồ lớn ấy, lấp mãi không đầy." Háchphu nhân lườm anh một cái, lại nói: "Hôm nay Giai Lệ đang ở nhà đợi con, con ănnói phải để ý cho mẹ một chút."
Anh vò đầu, đau khổ nói: "Con biết rồi." Xe chạythẳng vào con đường nhỏ bên cạnh vườn hoa, rồi dừng lại ở gian giữa. Anh vừa xuốngxe, đã đụng phải Dư Giai Lệ đang rất vui vẻ tiến đến, mặt anh lạnh băng, lườmcô một cái, rồi đi thẳng vào trong phòng.
Dư Giai Lệ khá là mềm yếu mỏng manh, hai mắt mởto nhìn lên, lúc nào cũng rưng rưng lệ, giống như sắp nhỏ xuống, giàn giụa trênmặt. Chiếc mũi nhỏ xinh xắn, làn môi hồng nhạt, trông giống như trạm khắc. Nhìntổng thể, cô ấy dường như giống một mĩ nhân cổ điển từ trong tranh bước ra.
Cái kiểu nhìn mà như không thấy của anh lại khiếncho hai mắt cô có chút cay nồng, đỏ ửng lên. Cô gọi anh với giọng điệu gấp gáp:"Gia Tuấn." Gia Tuấn cởi áo khoác ngoài, vắt lên cánh tay, cô đứng bên cạnh vừanhìn thấy lập tức tiến sát đến gần. Anh quay người lại, cô thiếu chút nữa ngãnhào vào lòng anh. Anh vội vàng lùi lại phía sau vài bước, cảnh giác nhìn cô:"Làm cái gì vậy?".
"Em là vợ chưa cưới của anh..." cô tủi thân ngồixuống ghế sô-pha, giống như giận dỗi: "Anh lại đi làm cái gì? Vì sao không nhìnem? Ngày ngày đều như đang chạy trốn em?".
Hách Gia Tuấn ngồi đối diện với cô, hai taykhoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn cô, thờ ơ nói: "Anh không trốn em, anh quanhminh chính đại đi ra ngoài, không ở nhà."
Cô thấy tình hình như vậy, liền đến ngồi bên cạnhanh, rồi dần dần kề sát bên anh. Anh vội vàng dịch ra xa, cô trách móc: "Đâykhông phải là trốn tránh em thì là gì? Chúng ta đã đính hôn rồi, không lâu nữasẽ kết hôn, anh làm như vậy, rõ ràng là không thích em rồi."
Anh không bình tĩnh nói: "Anh không nói sẽ kếthôn với em."
"Hách Gia Tuấn, là anh có ý gì?" Dư Giai Lệ nổigiận đùng đùng đứng dậy, nước mắt lượn vòng quanh mi, xem chừng như sắp khóc.Hách Gia Tuấn thấy mẹ từ ngoài đi vào, vội vàng phân trần: "Việc này không liênquan đến con, là cô ấy chẳng có việc gì cũng gào lên với con."
Hách phu nhân giận dữ trừng mắt lên nhìn anh rồivội vàng chạy đến an ủi Giai Lệ: "Không cần phải để ý đến nó, cái thằng cứ mởmiệng ra là như thế, chẳng việc gì mà phải tức giận cho mệt người."
Dư Giai Lệ vẫn không bỏ qua cho anh: "Nhưng anh ấynói sẽ không kết hôn với cháu." Cô tủi thân rơi nước mắt: "Nếu không kết hôn,thì anh việc gì mà phải đính hôn với em."
Hách Gia Tuấn chau mày: "Em đừng khóc nữa, đụngtí là khóc, nhìn thật nhàm chán!"
Giọng cô run run: "Anh nhìn em nhàm chán..." Côtúm lấy vạt áo sơ mi của anh thổn thức: "Có phải anh đã có người con gái khác rồikhông, vì thế cho nên mới không cần em? Là người con gái nào đã quyến rũ anh?Em biết có một người con gái, em luôn biết có một người con gái đang xen giữahai chúng ta."
Anh gỡ bàn tay cô ra: "Em chưa bao giờ là ngườicon gái của anh, người con gái của anh, người mà anh yêu, chỉ có một mà thôi."
"Con ngậm miệng lại cho ta." Hách phu nhân hoảnghốt cắt ngang lời anh, "Con lại nói lung tung gì thế? Lần nào mở miệng cũng đềunhư vậy, bất kể ai cũng không cần để ý, những lời lộn xộn lung tung cũng muốnnói ra."
Gia Tuấn cáu kỉnh bực dọc hỏi: "Mẹ, mọi người rốtcuộc muốn giấu cô ấy đến bao giờ? Con vốn không yêu cô ấy, cho dù có đính hôn,kết hôn, cũng sẽ không yêu cô ấy, tình yêu không thể nào miễn cưỡng được. Hômnay không nói, ngày mai không nói, con không thể đảm bảo cả đời này sẽ khôngnói với cô ấy. Yêu là yêu, không yêu là không yêu." Anh nổi giận đùng đùng hỏi:"Dư Giai Lệ, cô thực muốn ôm một cái xác không hồn cả đời này ư?".
Cô không dám tin những điều anh đang nói, vộiđưa hai tay bịt miệng lại, nước mắt tuôn xối xả, như một cơn mưa rào. Gia Tuấnnhìn cô, trong lòng có chút bất nhẫn, đành phải khuyên nhủ cô: "Em đừng có khócnữa." Giọng của anh vẫn lạnh băng cứng ngắc, chẳng có chút cảm xúc nào, giốngnhư bị ép chẳng còn cách nào khác nên mới phải an ủi cô như vậy, trái tim cô quặnthắt, từng cơn từng cơn đau đớn, giống như có người cầm dao xẻ thịt lôi ra,toàn thân máu chảy ướt đẫm. Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều cung phụng cô, che chởcho cô vô cùng cẩn thận, vậy mà anh, anh dám làm tổn thương cô như thế.
Đã mấy năm rồi, cô luôn chờ đợi, chờ đợi để đượclàm vợ hiền của anh, nhưng anh lại đối xử với cô như vậy, bao nhiêu chờ đợingóng trông như vậy, đổi lại, chỉ là những lời nói vô tình như thế này đây.
Cô quả là không thể nào chịu nổi, quả là khôngcó cách nào chịu đựng nổi! Giọng của cô thoảng qua, mỏng manh như có như không,giống như không phải là giọng của chính mình: "Em muốn gặp người con gái ấy, emnhất định phải gặp người con gái ấy!" Cô nghiến chặt răng, cả người run rẩy:"Em muốn biết, người con gái như thế nào mà khiến anh đắm say như vậy, em có thểthay đổi, vì anh, điều gì em cũng có thể thay đổi được."
Hách Gia Tuấn nghiến chặt răng: "Anh đã muốn đểcho em gặp cô ấy từ lâu rồi, anh luôn muốn nói với em một cách rõ ràng rành mạch,người con gái của anh... Ai mới là người con gái của anh." Hách phu nhân toànthân trống rỗng, như bị rút hết chân khí vậy, đã giấu giếm bao lâu rồi, cuốicùng lại bị cái đồ khốn này tự mình nói ra, phải làm thế nào bây giờ? Trình GiaMĩ, cô có bệnh... cô sẽ làm tổn hại đến đời sau. Bà làm sao mà có thể tiếp nhậncô ấy, tuyệt đối không thể!
Bà nhất định sẽ nghĩ cách làm cho Trình Gia Mĩbiến mất vĩnh viễn ngay trước mắt!
Trình Gia Mĩ túm chặt lấy điện thoại, giống nhưsắp không cầm nổi nữa, cả người ong ong ù ù như sấm động bên tai, hệt như một kẻđần độn. Trong lòng cô lo lắng, cảm thấy rất hoảng sợ, một nỗi hoảng sợ mơ hồkhông có căn nguyên. Người con gái ấy muốn gặp cô, rất muốn gặp cô... vì Gia Tuấncho nên mới muốn gặp cô? Trong lòng cô hoang mang rối rắm, không biết nên haykhông nên đi.
Nhưng cô ấy đã chủ động muốn gặp cô, vậy thì cônên đi. Trong thế giới của cô, chẳng có gì đáng sợ, cùng lắm thì cũng đến bị ngườikhác chỉ vào mặt mà chửi. Chửi thì chửi, cô sợ cái gì? Cùng lắm thì chuyện cũngvào tai trái rồi lại chui ra tai phải. Nếu như người con gái ấy mà tức giậnquá, đánh cô? Ồ, đánh thì càng không được rồi, người con gái ấy sinh ra trong mộtgia đình cao sang quyền quý như vậy, đương nhiên là có người giáo dục. Lại nói,người bình thường, vốn cũng không đánh được cô!
Được rồi, mà đã chủ ý muốn đi, thì cần phải trấntĩnh một chút, về mặt khí thế thì tuyệt đối không thể thua cô ấy!
Cô đi taxi đến nhà hàng đã được chỉ định, vừa mởcửa bước vào, đã cảm thấy một bầu không khí căng thẳng vô cùng. Cô vừa đưa mắtđã nhìn thấy Gia Tuấn, liền cố hết sức bình tĩnh bước đến chào hỏi: "Gia Tuấn."Cô đưa mắt liếc nhìn người con gái bên cạnh anh, cái nhìn này giúp cô tự tinhơn. Tiên nữ đối với nữ phàm nhân, sống hay chết vừa nhìn là biết.
Gia Tuấn đưa mắt ra hiệu tỏ ý mời cô ngồi xuống.Cô ngồi đối diện với Dư Giai Lệ, khẽ mỉm cười gật đầu. Dư Giai Lệ chỉ nhìn côxa xôi, nói: "Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Gia Mĩ cười gượng: "Hách phu nhân không đến à."Gia Tuấn sa sầm mặt: "Bà ấy không đến mới tốt." Gia Mĩ thò chân đạp cho anh mộtcái ở dưới gầm bàn, cười nói: "Cái anh này, chỉ thích nói linh tinh."
Dư Giai Lệ chỉ nhìn cô, lặng im nhìn. Cô sởn tócgáy, cúi đầu xuống, trong lòng luôn cảm thấy mình không thể đối lại được với DưGiai Lệ. Nhưng, cô và Gia Tuấn chẳng làm gì cả. Huống hồ cô còn mắc bệnh, khôngthể cùng Gia Tuấn sinh con đẻ cái, còn làm tàng phô trương cùng anh ấy kết hônư?
Nếu như chê trách cô có điều không đúng... thìchính là đã yêu anh ấy.
Một hồi lâu sau, Dư Giai Lệ mới thất vọng nói:"Thì ra chỉ là... một người con gái như thế này." Gia Mĩ cười thật khó khăn,ngay cả đến thở dường như cũng nặng nề hơn: "Cô thật đẹp!" Dư Giai Lệ giảo mồm:"Nhưng anh ấy không yêu tôi."
Gia Tuấn cười nói: "Gia Mĩ, anh đã gọi giúp em đồăn rồi." Gia Mĩ đang định mở miệng, thì Dư Giai Lệ đã ngắt lời chen vào: "Anh ấyđến việc cô thích ăn món gì cũng biết, còn tôi thích ăn đồ gì thì anh ấy lại hoàntoàn không biết."
Gia Mĩ định nói điều gì đó thì Dư Giai Lệ lạinhìn cô hỏi: "Hai người quen biết bao lâu rồi?" Gia Mĩ cười: "Đã năm năm rồi".Dư Giai Lệ đầu cúi thấp, khẽ khẽ lặp lại: "Đã năm năm rồi..." cô có chút tủithân, hai mắt đỏ hồng lên: "Thì ra, đã lừa gạt cô năm năm rồi."
Gia Mĩ muốn khuyên giải an ủi cô, nhưng không biếtbắt đầu từ đâu, cô có cảm giác dường như mình chính là người thứ ba vậy, từ xưađến giờ cô vẫn luôn rất ghét kẻ thứ ba. Gia Tuấn lạnh lùng đưa mắt liếc Dư GiaiLệ, rồi cười nói với Gia Mĩ: "Một lát nữa anh đưa em về." Dư Giai Lệ khóc thútthít thành tiếng: "Vậy còn em?" Giọng Gia Tuấn càng lạnh lùng hơn: "Em có láixe đang đợi ở ngoài rồi."
Gia Mĩ bắt đầu cảm thấy mềm lòng: "Không cầnđâu, em có thể tự mình về được." Gia Tuấn giận dữ: "Không được." Gia Mĩ lại đácho anh một cái thật đau: "Cô ấy là vợ chưa cưới của anh, anh không được đối xửvới cô ấy như vậy."
Trong mắt Hách Gia Tuấn có một tia sáng bất thườngvụt loé lên, anh lạnh lùng cười thành tiếng: "Trình Gia Mĩ, em dám cởi hết."