People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Sergeanne Golon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: sach123
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2252 / 26
Cập nhật: 2016-04-30 17:48:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ột cảm giác đau nhói thít lấy cổ họng Angielic. Cô lại bỏ đi và bước ra trang viên, nơi hoàng hôn đang xuốn dần. Những tiếng đàn viôlông và ghi ta vẫn từ các phòng vẳng ra. Bọn người hầu lũ lượt mang các cây nến thắp sáng đến. Những tên đầy tớ khác trèo lên ghế đẩu châm lửa vào những đèn nến cắm ở các bức tường đối diện những tấm gương phản chiếu ánh sáng.
Cô đi vòng quanh lâu đài, và đứng ở chân một bức tường mà trước kia cô đã nhiều lần trèo lên để ghé mắt nhìn lên những kho tàng trong gian phòng kỳ diệu. Nơi này vắng tanh không một bóng người, vì các cặp khách không ngại sương chiều lạnh đều đổ ra bãi cỏ trước mặt lâu đài.
Theo bản năng, cô tụt giày ra rồi bất chấp tấm áo dài, cô nhanh nhẹn trèo lên bám lấy đường viền trên tường của tầng gác. Đêm đã tối đen. Lúc này nếu có người đi qua cũng không thể trông thấy cô bé đang bị che lấp trong bóng tối của ngọn tháp nhỏ.
Cửa sổ tầng gác đề ngỏ, Angiêlic cúi nhìn vào. Cô đoán là trong phòng không có người: một ngọn đèn dầu nhỏ leo lét tỏa ánh sáng vàng vàng, càng làm nổi bật vẻ lộng lẫy của các đồ gỗ và tấm thảm ở chung quanh.
Bỗng nhìn cái gường lớn phủ bằng tấm lụa hoa, Angiêlic thấy hai thân hình trần trụi trắng phau đang quấn vào nhau, bến đám chăn đệm viền đăng ten rối tung bị đẩy rơi xuống đất một phần. Hai người cuộn chặt với nhau khiến thoạt đầu cô tưởng đó là hai thiếu niên chơi vật lộn nhau. Nhưng sau đó cô nhận ra một người đàn ông và một người phụ nữ.
Bộ tóc nâu xõa rối bời của người đàn ông gần che kín hết khuôn mặt người đàn bà và cái thân thể dài ngoẵng của của anh ta như muốn đè hoàn toàn lê chị nọ. Về người phụ nữ, Angiêlic chỉ nhìn thấy thấp thoáng một cái đùi cân đối ghếch lên mình người kia, một bên vú lộ ra dưới hai cánh tay đang ôm choàng chị ta, và một bàn tay trắng thon thon.
Angiêlic ngơ ngác bàng hoàng, tuy nhiên lại lơ mơ cảm thấy thán phục. Cô đã nhiều lần ngắm bức tranh lớn về cảnh yêu đương giữa hai thiên thần nam nữ trên thiên cung, cho nên cô còn giữ lại trong trí nhớ ấn tượng về một hình ảnh đẹp mà ý nghĩa thì cô đã nắm được nhơ trực giác sắc bén của một cô gái nông thôn.
“Vậy yêu nhau là như thế này đấy!” Cô run rẩy nghĩ thầm, thấy vừa sợ, vừa thích thú.
Cuối cùng cặp trai gái rời nhau ra. Họ nằm nghỉ bên nhau, thở nhẹ nhàng khoan khoái gần như ngủ thiếp đi, và không ai nói một lời. Người đàn bà cử động đầu tiên, giơ cánh tay trắng như tuyết, chị ta với tới cái bàn kê gần giường lấy chia rượu nho để sẵn. Chị cưới, khẽ thì thào:
- Ôi anh yêu quý, em mệt quá. Chúng mình phải nếm thứ rượu nho này. Anh có uống một cốc không?
Người đàn ông ở phía trong ầm ừ câu gì, tỏ vẻ đồng ý.
Người phụ nữ, hình như đã lấy lại được sức, rót đầy hai cốc, rồi vừa đưa một cốc cho nhân tình, vừa uống cạn côc của mình một cách rất sau sưa. Bất giác Angiêlic nghĩ thầm: Thật khoan khoái biết bao, nếu được nằm mình trần thoải mái trên cái giường kia, được nhấm nháp thứ rượu nho ngon của miền Nam chan hòa ánh nắng.
“Thì ra đây là món “rượu hâm nóng” của ông hoàng bà chúa” cô thầm nghĩ…
Angiêlic không nhận thấy mình đang ở một tư thế chẳng tiện lợi chút nào. Bây giờ cô có thể nhì rõ toàn thân người phụ nữ: cô thán phục bộ ngực tròn trĩnh tuyệt mỹ với hai núm hồng thẫm, cái bụng mềm mại và đôi cẳng dài khép lại của người đàn bà.
Có một cái khay hoa quả trên bàn. Người phụ nữ chọn một quả đào, cắn ăn đầy khoái trá.
- Mẹ kiếp quân phá thối! – Người đàn ông bỗng thét lên, rồi nhảy qua người cô nhân tình xuống chân giường.
Vì không nghe thấy tiếng gõ cửa, Angiêlic tưởng mình bị lộ, nện vội tụt lại và nép người sau ngọn tháp nhỏ, sợ hết hồn.
Khi nhìn lại vào trong phòng, cô thấy người đàn ông đã khoác cái áo ngủ màu nâu rộng thùng thình buộc lại bằng một thắt lưng bằng bạc. Đây là một người hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt không đẹp như thân hình ông ta: mũi dài; đôi mắt sáng nhưng tàn nhẫn làm cho ông ta có phần giống con chim săn mồi.
- Ta đang tiếp bà Công tước Bôpho! – Ông ta quát về phía cửa.
Bỏ qua lời cảnh cáo, một người đầy tớ xuất hiện ở ngưỡng cửa.
- Xin đức ông tha tội cho. Một linh mục vừa tới cổng lâu đài, khẩn khoản xin được vào yết kiến Ngài Côngđê, Hầu tước bảo đưa thẳng ông ta đến đây để chờ lệnh Đức ông.
- Cho ông ta vào! – Hoàng thân Công đê nói khẽ sau một giây yên lặng.
Ông hoàng thân lại gần cái bàn gỗ mun kê gần cửa sổ, rút mấy ngăn kéo ra.
Từ cửa phía sau của gian phòng, mọt tên đầy tớ dẫn một người vào: đây là một linh mục có khăn trùm đầu, vừa đi vừa cúi chào lia lịa với một vẻ rất ung dung. Khi đứng thẳng người lên, ông ta để lộ một khuôn mặt rám nắng có đôi mắt đen sâu thẳm, hơi mơ màng.
Việc nhà tu hành đến có vẻ chẳng làm cho người phụ nữ nằm trên giường bận tâm chút nào. Chị ta tiếp tục nhấm quả đào ngon hết sức thản nhiên. Trước đó, chị chỉ làm một việc đơn giản là vứt cái khăn choàng xuồng che bớt phân trên của hai đùi.
Người đàn ông tóc hung cúi xuống bàn giấy, rút từ ngăn kéo ra mấy cái phong bì to gắn xi đỏ chót. Ông ta nói mà chẳng quay người lại.
- Có phải linh mục Phukê phái ông đến không, ông linh mục?
- Quả đúng vậy, thưa Đức ông.
Rồi người linh mục nói thêm câu gì đó bằng một thứ tiếng nghe êm tai, mà Angiêlic đoán là tiếng Italia.
- Không cần phải nhắc lại mật hiệu nữa, ngài Exili ạ - Hoàng thân Côngđê nói. Tôi lẽ ra cũng có thể nhận được ông ngay, vì người ta đã tả diện mạo ông cho tôi rồi, và nhờ cái vết xanh ở gần khóe mắt ông. Vậy ra ông là nghệ sĩ tài giỏi nhất châu Âu trong cái khoa rất khó và rất tinh tế là món pha chế thuốc độc đấy nhỉ?
- Đức ông quá khen đó thôi ạ, kẻ hèn này chẳng qua chỉ hoàn thiện đựoc một vài công thức do các vị tiến bối của chúng tôi ở Phơlorăngxơ truyền lại cho, thế thôi ạ.
- Người Italia thật là những người tài hoa trong tất cả mọi lĩnh vực – Ông Côngđê kêu lên.
Hoàng thân cười phá lên, rồi nét mặt trở lại tàn nhẫn như cũ.
- Ông có mang thứ đó lại chứ?
- Dạ có đây ạ.
Người thầy tu dòng Capuyxanh này lấy từ trong tay áo rộng ra một hộp gỗ trạm trổ. Ông ta tự mở hộp bằng cách ấn ngón tay vào một điểm ở nắp gỗ gúy và nói:
- Thưa Đức ông, xin Ngài xem đây. Chỉ cần ta đưa móng tay gãi vào chỗ gáy người đẹp đang nằm, tay nâng con chim bồ câu lên.
Nắp hộp đã mở bật ra: trên miếng lót bằng xa tanh, lóng lánh một cái lọ thủy tinh đầy một chất nước màu ngọc bích. Hoàng thân Côngđê nhặt chiếc lọ lên rất thận trọng, và giơ ra ánh sáng xem.
- Cường toan Rôma – Cha Exili nhẹ nhàng nói. – Đây là một chất tác động chậm chạp nhưng chắc chắn. Tôi ưa chất này hơn thứ chất độc mạnh có thể gây chết người chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ. Theo những chỉ dãn tôi lĩnh được của ngài Phukê, tôi nghĩ rằng: có lẽ chính Ngài, thưa Đức ông, cũng như các bạn của Đức ông, không ai muốn gây ra những nghi ngờ đối với những người tiếp cận với nhân vật ta đang nói đến. Nhân vật này sẽ cảm thấy hơi mệt mỏi, sẽ chống đỡ được, có lẽ cả một tuần lề, rồi mới chết, nhưng bề ngoài có vẻ chết tự nhiên vì viêm ruột, do ăn thịt thú rừng ôi hoặc thức ăn không tươi. Ta có thể khôn ngoan bố trí sao cho nhân vật ấy ăn sò, hến hoặc một thứ hải sản khác có thể gây hại vì độc tố. Đổ tội gây chết người đột ngột cho những thức ăn đó, việc ấy chỉ là một trò trẻ con.
- Tôi xin cám ơn cha về lời khuyên tuyệt hay đó.
Hoàng thân Côngđê vẫn chắm chú nhìn lọ nước màu xanh lá cây nhạt, trong đôi mắt sáng lên ánh căm thù.
- Hãy cẩn thận, thưa Đức ông – Cha Exili nói tiếp – chất độc này phải được xử lý cực kỳ thận trọng. Để pha chế thuốc này, tôi đã buộc phải dùng một mặt nạ thủy tinh. Một giọt rớt xuống da có thể gây bệnh dẫn đến làm cụt mọt chân hay một tay.
Hoàng thân đã đặt lại cái lọ trên miếng lót xatanh.
- Thưa Đức ông, xin phép được nói thêm rằng thuốc nước này không có mùi và gần như không có vị gì. Nó không làm biến chất thức ăn mà ta đem trộn với nó.
- Ông là một con người quý giá – Hoàng thân Côngđê nhắc lại, và có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Rồi ông ta nóng nảy nhặt lên mấy cái phong bì gắn xi để ở ngăn kéo trên cùng.
- Đây là những thứ mà tôi phải trao cho ông để chính thức ký kết với Ngài Phukê. Phong bì này đựng bản tuyên bố của Hầu tước Hôcanhcua. Còn đây là những bản tuyên bố của Ngài Sarốt, của Ngài Plexi, của Phu nhân Plexi, của Phu nhân Risơvin, của Công tước Bôpho, của Phu nhân Longgơvin. Tôi còn chưa có ở đây các bức thư của ngài Môpêu, của Hầu tước Cơrêki và vài vị nữa…
- Và thư của Ngài nữa, thưa Đức ông.
- A đúng đấy. Thư ấy đây. Tôi vừa viết xong, chưa kịp ký.
- Thưa Đức ông, dám xin Ngài vui lòng đọc thư của Ngài lên cho tôi được soát lại từng từ. Ngài Phukê cho rằng điều cốt yếu là không được bỏ qua một từ nào.
- Được, nếu ông muốn thế - Hoàng thân nói và hơi nhún vai.
Ông cầm tờ giấy lên đọc to:
“Tôi, Lui 2, Hoàng thân Côngđê xin tuyên thệ và đảm bảo với Ngài Phukê rằng sẽ không bao giờ hứa hẹn trung thành với bất cứ ai khác ngoài Ngài, sẽ không vâng lệnh ai khác, sẽ để Ngài Phukê toàn quyền sử dụng các lâu đài, pháo đài của tôi, khi nào Ngài ra lệnh như vậy.
Để làm tin, tôi xin tao bức thư viết tay và ký tên.
Làm tại Plexi-Belie, ngày 20 tháng 9 năm 1649”.
- Thưa Đức ông, xin Ngài ký cho. – Cha Exili nói mắt sáng lên dưới bóng cái mũ chùm đầu.
Thật nhanh, như vội làm cho xong đi, ông hoàng Côngđê lấy bút lông ngỗng trên bàn giấy, vót cho nhọn thêm rồi ký tắt dưới thư.
- Tất cả những bức thư khác đều viết với nội dung tương tự và có ký tên – ông ta nói như để kết luận – chắc ông chủ ngài sẽ vừa ý.
- Chắc hẳn là như vậy, thưa Đức ông. Tuy nhiên, tôi chưa có thể rời lâu đài này mà đi được, nếu chưa có những bức thư khác mà Ngài đã hứa trao.
- Tôi đảm bảo là sẽ nhận đước những thư ấy trước mười hai giờ trưa mai thôi.
- Như vậy, từ nay đến lúc đó, tôi sẽ ở lại nhà này. Trong khi chờ đợi, tôi nghĩ rằng ta nên thận trọng khóa kín các bức thư này trong hộp gỗ mà tôi vừa mang lại.
- Đúng đấy, Ngài Exili ạ.
Cha Exili chỉ cho ông hoàng cách nâng miếng lót xatanh lên để luồn những cái phong bì hệ trọng kia xuống dưới đáy hộp. Rồi cái hộp lại được đặt lên bàn giấy.
Người linh mục vừa đi ra thì ông Hoàng Côngđê, tựa như đứa trẻ con, cầm hộp mở ra xem.
- Anh có cho rằng thuốc độc này thật sự ghê gớm như ông thầy tu ấy nói không? – Bà Công tước thì thào.
- Ông Phukê đảm bảo với tôi rằng không có ai bào chế thuốc cừ khôi hơn lão già ở thành phố Phơlorăngxơ này.
- Vậy thì Ngài Madaranh đi đời còn gì! – Người phụ nữ nói chậm rãi.
- Đi tong cùng với mọi mưu mô thủ đoạn của lão! Tính mạng lão ta hiện nằm trong tay tôi.
- Người ta bảo rằng Thái hậu thường hay ăn tối cùng với lão, vì bà ta mê lão như điếu đổ.
- Đúng, ngừoi ta nói như vậy. – Hoàng thân Côngđê suy nghĩ một lát rồi nói tiếp. – Nhưng tôi không tán thành kế hoạch của bà đâu phu nhân ạ. Tôi đang nghĩ một kế hoạch tinh khôn và có hiệu quả hơn kia. Thái hậu nếu mất hết cả con, thì còn làm được gì nữa? Trong trường hợp đó, bà phụ nữ người Tây Ban Nha ấy chắc sẽ chỉ còn một cách là rút vào trong tu viện để khóc con cho khuây khỏa thôi…
- Đầu độc Đức Vua ư? – Bà công tước giật mình hỏi.
Ông Hoàng cười gằn vui vẻ - Ông ta trở lại bàn giấy, và cất cái hộp gỗ trạm trổ vào trong ngăn kéo.
- Em yêu dấu, - Ông ta nói tiếp sau khi khóa ngăn kéo bàn giấy, và thả chìa khá vào túi áo khoác ngoài của mình – Theo anh, đã đến lúc chúng ta ra với các vị chủ nhà rồi. Chắc người ta sắp mời đi ăn tối.
Angiêlic thấy xương mình hơi đau nên lùi lại một chút về phía đường viền trên tường. Cô nghĩ có lẽ bố đang đi tìm mình nhưng vẫn không thể quyết định dời chỗ đang nấp để bỏ đi được. Trong phòng, Hoàng thân Côngđê và nhân tình đang được bọn người hầu giúp chỉnh đốn áo quần. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng mắng chửi, vì Đức ông Ngài vốn tính nóng nảy.
Cuối cùng, buồng đã vắng bóng người, và lại rơi vào cảnh bí mật như cũ, trong ánh đèn đêm chiếu sáng mờ. Thật nhẹ nhàng, Angiêlic bò tới gần khung cửa sổ rồi lách vào phòng.
Cô chưa biết rõ mình sẽ làm gì đây. Một người nào đó có thể bắt gặp cô. Nhưng cô không sợ hãi. Tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ. Giống như những chuyện về tội ác của lão Gyơ đờ Rét, về ma quái hiện hình quanh lâu đài Môngtơlu.
Dùng ngón tay khéo léo, cô lục trong túi áo khoác vắt trên lưng ghế, rút ra cái chìa khóa nhỏ cua rngăn kéo bàn, mở khóa, lấy cái hộp gỗ trong ngăn bàn ra. Hộp làm bằng gỗ trầm hương tỏa mùi thơm phức. Sau khi khóa ngăn kéo và trả chìa khóa vào túi áo, Angiêlic trèo qua cửa sổ quay vê chỗ cũ ngoài bờ tường, tay cầm hộp gỗ. Cô bỗng nhiên thấy thích chí, vì nghĩ đến bộ mặt của Đức ông Côngđê khi Ngài nhận thấy lọ thuốc độc và bao nhiêu lá thư quan trọng khác đã không cánh mà bay.
- Đây không phải là mình ăn cắp, cô thầm nghĩ, mà là để ngăn chặn tội ác.
Cô biết rõ chỗ kín nào có thể cất giấu được vật vừa lấy trộm được. Những cái tháp nhỏ mà các nhà kiến trúc Italia đã dựng ở bốn góc tòa lâu đài Plexi duyên dáng, được xây thêm những lỗ châu mai, theo đúng kiểu các lâu đài Trung cổ. Và tháp nào cũng rỗng và trổ nhiều cửa sổ nhỏ.
Angiêlic nhét cái hộp gỗ qua một cửa số nhỏ gần chỗ cô nhất, để giấu bên tỏng nóc ngọn tháp. Họa có tài thánh mới nghĩ tới việc đến tận đây tìm tòi, lục soát!
Giấu xong, cô nhẹ nhàng bám tường tụt xuống đất. Mãi đến lúc này cô mới để ý đôi bàn chân để trần của mình đã lạnh cóng. Cô đi giày rồi quay vào lâu đài.
Mọi người lúc này đều đã trở về các phòng khách đông đủ, vì ngoài trời tối mịt và sương xuống nhiều.
Tiếng lách cách của bát đĩa sứ và côc pha lê vọng ra từ các phòng lớn và các hành lang dài. Các vị khách đã đến ngồi quanh những bản nhỏ trải khăn ăn thêu đăng ten.
Angiêlic dừng lại ở ngưỡng cửa của gian phòng lớn nhất. Cô trông thấy Hoàng thân Côngđê ngồi cùng bàn với phu nhân Plexi. Bà công tước Bôpho, bà Bá tước Risơvin. Cùng ở bàn này, có cả Hầu tước Plexi cùng cậu con trai Philip, và mấy phu nhân, mấy nhà quý tộc trẻ khác. Cái áo choàng nâu thẫm của thầy tu Exili có vẻ lạc lõng giã đám áo quần bóng lộn với những tấm đăng ten, dải lụa, những đường thêu kim tuyến.
Angiêlic đưa mắt nhì kỹ khắp lượt, nhưng không thấy bố mình đâu.
Bỗng một gã thanh niên quý tộc, tay cầm một cái lọ bằng bạc mạ vàng, nhân ra cô khi cô đi qua – Cậu này chính là kẻ đã chế riễu cô độc ác nhất về điệu nhảy buarê.
- Ô kìa! Nữ Nam tước –có-tấm-áo-u-sầu đây mà! – Cậu ta kêu tướng lên, - Thế cô em muốn uống gì nào? Nước táo hay sữa chua đây?
Cô thè lưỡi ra đáp lại, và để mặc hắn đứng há hốc mồm, cô đi thẳng đến bàn của Hoàng thân.
- Trời đất! của quý này ở đâu đến đây thế! – Nữ công tước Bôpho kêu lên.
Nhìn theo hướng mắt của bà Công tước, Nữ Hầu tước Plexi trông thấy Angiêlic, vội cầu cứu con trai một lần nữa:
- Philip, Philip con! Hãy chịu khó dẫn cô em họ Xăngxê của con đến bàn các cô tùy tùng nhé.
Cậu thanh niên ngước mắt nhìn Angiêlic với vẻ bực bội.
- Có ghế đây. – Anh ta nói và chỉ vào một chỗ trống cạnh mình.
- Không phải đấy, Philip, không phải chỗ ấy. Con hãy dành chỗ ấy cho tiểu thư Xenli chứ.
- Tiểu thư Xenli lẽ ra phải nhanh chân lên chứ. Khi nào quá bộ đến đây thì tiểu thư sẽ thấy mình đã được thay thế … bằng người trội hơn! – Cậu ta nhận xét và thoáng mỉm cười mỉa mai.
Mấy người ngội cạnh anh ta cười rúc rích.
Trong khi đó, Angiêlic đã ngồi vào bàn. Cô đi quá đà rồi nên khong thể rút lui được nữa. Cô không đủ mạnh bạo để hỏi bố mình ở đâu. Cô bị lóa mắt vì ánh đèn nến sáng trưng, phản chiếu óng ánh trong các chai, cốc, đĩa bạc và các hạt kim cương trang điểm cho các phu nhân. Theo phải xạ, cô ngồi thẳng người lên, hơi ưỡn ngực ra trước, hất mớ tóc dày vàng óng ra sau lưng. Cô có cảm giác là một vài nhà quý tộc đang liếc về phía cô chẳng phải với vẻ thờ ơ. Gần như đối diện với cô, con mắt diều hâu của Hoàng thân Côngđê trân trân nhìn cô giây lâu với sự chú ý khinh khỉnh.
- Quái quỷ thật, ông có những người bà con kỳ quặc đấy – Ngài Plexi ạ. Con vịt xám nhỏ này là ai thế?
- Một đứa cháu họ nhà quê của tôi đấy, thưa Đức ông. Chà, tội thân tôi suốt trong hai giờ tối nay, tôi chẳng được nghe đoàn nhạc công chơi nhạc và quý vị phu nhân đây trò chuyện hấp dẫn. Lúc đó, tôi lại buộc phải ngồi nghe những lời kiện tụng của bố cháu nhỏ này, ông Nam tước, con người mà hơi thở đã làm tôi phát ốm lên được. Thật đúng như lời nhà thơ Acgiăngtơi trắng trợn đã viết:
“Nặng mùi chẳng kém tử thi.
Hơi thở người xuyễn khác gì mùi hôi!”.
Cả đám người cười ồ lên bợ đỡ.
- Và các vị có biết ông ta đòi tôi cái gì không? – Ông Hầu tước nói tiếp và quệt ngang mi mắt với vẻ giả tạo – Tôi đố các vị đoán được. Ông ta đòi tôi xin cho ông ấy được miễn thuế về mấy con la nuôi trong chuồng và về - xin chú ý danh từ khó nghe này – sản lượng khai thác chì, mà ông ta khoe tìm thấy từng cục dưới đất ở khu vườn rau nhà mình. Tôi chưa từng nghe những chuyện vô lý như vậy bao giờ.
- Quỷ tha ma bắt bọn quê mùa đó đi! – ông hoàng Côngđê nói làu bàu. Bọn họ hành động quê kệch như vậy chỉ tổ bôi nhọ danh dự quý tộc chúng ta thôi.
Các phu nhân sặc sụa cười vui vẻ.
- Các vị thấy cái lông chim trên mũ ông ta chứ?
- Còn đôi giày nữa! Những gót giày còn dính đầy rơm rạ.
Angiêlic thấy tim đập mạnh đến mức cô nghĩ anh chàng Philip ngồi cạnh nghe thấy được. Cô quay sang nhìn, bắt gặp đôi mắt xanh thăm thẳm tàn nhẫn của anh thanh niên xinh trai đang nhìn cô chằm chằm với vẻ khó tả.
“Ta không thể để họ chửi bới bố như vậy được!” Cô nghĩ thầm.
Mặt tái xanh, cô hít một hơi dài”
- Có thể đúng là nhà chúng tôi nghèo, - Cô nói thật to và rõ từng tiếng – nhưng ít ra thì chúng tôi cũng chẳng tìm cách đầu độc Đức vua!
Nụ cười tắt ngầm trên các khuôn mặt quanh cô. Sự im lặng bỗng nhiên nặng nề đến nỗi lan sang cả những bàn gần đấy. Các câu chuyện lẻ từ từ chấm dứt. Không khí tiệc tùng loãng hẳn đi. Mọi người đưa mắt nhìn về phía Hoàng thân Côngđê.
- Ai? …Ai…Ai thế? – Hầu tước Plexi kêu lên, rồi ông ta đột ngột im bặt.
- Thật là những câu nói kỳ quặc.
Cuối cùng Hoàng thân lên tiếng, khó khăn lắm mới tự kiềm chế được mình.
- Cô tiểu thư này chưa quen gặp gỡ đông người. Cô bé chưa vượt quá trình độ những câu chuyện cổ tích dành cho con nít.
“Ông ấy sẽ biến ta thành trò cười thật chán chê đã, rồi mới đuổi ta ra, và có lẽ không quên đánh ta một trận nên thân” - Angiêlic nghĩ thầm và hoảng lên.
Cô nhô người ra một chút, nhìn thẳng về phía cuối bàn và nói:
- Có người bảo tôi Ngài Exili là người tài giỏi nhất vương quốc này trong nghề chế thuốc độc.
Câu nói như mọt viên đá sỏi ném thêm vào cái giếng làm nổi sóng trên mặt nước đã có sẵn nhiều gợn sóng. Những tiếng xì xào khiếp sợ nổi lên.
- Ôi! Con bé này bị quỷ dữ ám ảnh rồi! – Bà Hầu tước Plexi kêu lên và giận giữ cắn vào chiếc mùi xoa thêu nhỏ. – Nó làm tôi xấu hổ quá. Nó ngồi ì ra như con phỗng mắt thủy tinh, rồi đột nhiên mở miệng thốt ra những lời khủng khiếp!
- Khủng khiếp ư? Tại sao lại khủng khiếp? – Hoàng thân nhẹ nhàng phản đối, hai mắt vẫn không rời Angiêlic.
- Thật là khủng khiếp nếu như đó là sự thật. Nhưng may thay, đó chỉ là những câu nói huyên thuyên, vớ vẩn của một cô bé chẳng biết giữ mồm giữ miệng cho đúng lúc.
- Tôi sẽ giữ mồm giữ miệng được khi nào tôi muốn làm thế. – Angiêlic tuyên bố với vẻ liều lĩnh.
- Vậy khi nào thì cô mới muốn làm thế, hở tiểu thư?
- Khi nào các vị thôi không sỉ nhục bố tôi, và chịu ban cho bố tôi những đặc ân mà người đang cầu xin.
Vẻ mặt ngài Côngđê bỗng sa sầm lại. Chuyện chướng tai gai mắt đã lên tới đỉnh cao của nó. Những người ở cuối hành lang leo cả lên trên ghế để theo dõi.
- Quỷ tha ma bắt! Quỷ tha... – Hoàng thân tức giận điên người. Bỗng nhiên ống đứng lên, giơ tay ra phía trước tựa như ra lệnh cho hàng quân xông lên những chiến hào của quân Tây Ban Nha.
- Đi theo ta! – Ông nói với Angiêlic như gầm lên.
“Ông ta giết mình mất thôi.” Cô nghĩ thầm.
Thấy thân hình cao lớn của ông Hoàng Côngđê như muốn nuốt chửng mình, cô run lên vì sợ hãi xen lẫn thích thú.
Tuy vậy, cô vẫn bước theo, tựa như một con vịt xám bé xíu theo gót con chim khổng lồ săn mồi.
- Bây giờ chỉ có một mình cô với ta ở đây – Hoàng thân Côngđê nói và đột nhiên quay lại phía cô. – Cô tiểu thư, ta không muốn cáu giận với cô, nhưng cô phải trả lời các câu hỏi của ta.
Giọng nói ngọt ngào này làm cho Angiêlic sợ hãi hơn cả những cơn giận dữ của ông hoàng. Cô thấy mình đơn độc trong cái phòng khách sang trọng vắng tanh, mặt đối mặt với một con người đầy quyền thế mà cô đang phá rối những âm mưu. Cô hiểu rằng bản thân mình đã dính líu vào những âm mưu đó; và nay cô đang đấu tranh như con bướm cố quẫy ra khỏi cái mạng nhện. Cô muốn rút lui bằng cách giả làm đứa con gái nông thôn đần độn.
- Tôi không nghĩ rằng mình đã làm hại gì cho ai.
- Tại sao cô lại bịa đặt ra một điều xúc phạm ghê gớm như vậy ở bàn tiệc của một người bác mà cô kính trọng?
Cô hiểu ông ta đang tìm cách gợi ý cho cô phải thừa nhận điều gì đây, nhưng cô còn do dự, còn cân nhắc lợi hại. Vì đã nắm bắt được nhiều điều, nên nay cô giả bộ không biết một chút gì, điều đó sẽ không làm cho ai tin được.
- Tôi không bịa đặt... Tôi chỉ nhắc lại những điều mà người ta bảo tôi. – Cô nói sẽ - Người ta bảo rằng Ngài Exili là người chế tạo thuốc độc rất giỏi. Còn điều dính dáng đến Đức vua thì do tôi bịa đặt. Đáng lẽ tôi không được bịa đặt cái đó. Nhưng vì lúc đó tôi đang cáu giận.
Vừa nói, Angiêlic vừa mân mê giây lưng, ra vẻ ngượng nghịu.
- Ai đã bảo cô điều kia?
Trí tưởng tượng của cô vận động rất nhanh. Cô nói:
- Một... một anh tùy tùng. Tôi không biết tên anh ta.
- Cô có thể chỉ hắn cho ta không?
- Được ạ.
Ông hoàng dẫn cô trở về phía cửa đi vào phòng khách lớn. Cô chỉ tay vào nah thanh niên đã chế riễu cô lúc nãy.
- Đập chết bọn rình nghe trộm ấy đi! – Hoàng thân làu nhàu chửi rủa – Thế tên cô là gì, hả tiểu thư?
- Angiêlic Xăngxê.
- Hãy nghe ta đây, tiểu thư Xăngxê.
Nhắc lại một cách dại dột những lời mà một cô gái lứa tuổi cô không hiểu được, đó là một việc xấu. Làm thễ sẽ gây nguy hại cho cô, cả cô và gia đình cô. Lần này ta tha thứ cho sự hỗn xược của cô. Thậm chí ta còn vui lòng xem xét trường hợp của cha cô, để xem có thể làm gì giúp ông ấy được không. Nhưng có gì đảm bảo với ta rằng cô sẽ giữ mồm giữ miệng?
Angiêlic ngước đôi mắt xanh trong lên nhìn ông hoàng:
- Tôi sẽ giữ im lặng khi đã giành được cái mà tôi cần, cũng như tôi có thể nói ra khi bị kẻ khác sỉ nhục.
- Thật quá quắt! Khi nào cô thành người lớn ta đánh cuộc rằng anh đàn ông nào bị cô cho cắn câu thì sẽ tự chui đầu vào dây thòng lọng! – Hoàng thân nói.
Trên khuôn mặt ông thoáng hiện một nụ cười mơ hồ. Hình như ông không hề nghi ngờ gì rằng cô bé này có thể biết nhiều hơn là điều đã thú nhận. Bồng bột và đầu óc có phần kém tinh tường, ông hoàng Côngđê thiếu sự sắc sảo. Sau khi cơn nóng dịu đi, ông ta tin chắc rằng chuyện vừa xảy ra chẳng qua là sự bàn tán thầm vụng mà thôi.
Vốn là người quen được nịnh hót, lại ưa thích những phụ nữ xinh đẹp, ông không khỏi chú ý tới sự hồi hộp lo sợ của cô thiếu nữ mà sắc đẹp đã nổi bật; chính điều này đã góp phần xoa dịu trận lôi đình của Hoàng thân. Angiêlic cố ý ngước lên nhìn ông ta với đôi mắt đầy vẻ thán phục ngây thơ...
Ông Hoàng Công đê cảm thấy hài lòng vì đã thành công:
- Ta phải quay lại với các vị chủ đã mời ta. Bây giờ cô có hứa với ta sẽ ngoan không nào?
- Vâng ạ, thưa Đức ông. – Cô đáp và nở nụ cười quyến rũ, để lộ hàng răng ngọc ngà.
Hoàng thân Côngđê quay về phòng ăn, làm dịu sự xôn xao của mọi người với cử chỉ khoát tay oai vệ, tựa như ban phước lành cho cả chủ và khách:
- Mời các bạn ăn cho, xin mời! Rùm beng quá mà chẳng có chuyện gì đâu. Cô bé xấc xược sẽ xin lỗi mà.
Không đợi ai bảo, Angiêlic đến nhún chân cúi đầu trước bà Hầu tước Plexi:
- Thưa phu nhân, cháu xin lỗi. Bây giờ, cháu xin phép ra bên ngoài kia.
Có vài tiếng cười nổi lên vì điệu bộ của bà Plexi: nói không ra lời, bà Hầu tước chỉ đưa ngón tay trỏ ra phía cửa.
Bên ngoài, lúc đó đã thấy một đám đông xúm lại.
- Con gái tôi! Con gái tôi đâu rồi? – Ông Nam tước Ácmăng gọi to.
- Ông Nam tước gọi cô con gái của ngài. – Một người hầu tinh nghịch hô to.
Giữa đám khách sang trọng cùng bọn người hầu mặc đồng phục, nhà quý tộc nghèo túng giống như một con ong to bị nhốt, vo ve tìm cách bay đi. Angiêlic vội chạy nhanh đến với bố.
- Ôi, Angiêlic con! – Ông Nam tước thở dài – Con làm bố điên mất thôi. Vừa nãy, bố đi tìm con, chạy khắp nơi trong đêm tối, chạy như con thoi giữa lâu đài Xăngxê nhà mình, với nhà ông Môlin và lâu đài Plexi. Một ngày khốn khổ biết chừng nào, con gái của bố ạ.
- Đi về, bố ơi, ta về thật nhanh đi, bố! – Cô nói.
Hai bố con đã ra tới cổng bỗng nghe tiếng Hầu tước Plexi gọi quay lại
- Đợi một chút đã, ông em họ tôi ạ. Hoàng thân muốn nói chuyện dăm câu với ông. Về vấn đề thuế má mà lúc nãy chúng ta có bàn với nhau đấy...
Phần cuối của câu nói thì Angiêlic không nghe được, vì hai nhà quý tộc đã quay vào trong nhà.
Cô bé ngồi xuống bậc thềm cuối ở cổng lâu đài đợi bố. Cô bỗng nhiên cảm thấy mệt lử, không còn một chút ý nghĩ hay nghị lực nào.
Khi Nam tước Xăngxê trở ra, ông nắm chặt tay cổ tay cô:
- Bố lại sợ con tìm cách bỏ chạy lần nữa. Dễ ma quỷ nhập vào con rồi ư! Ngài Côngđê vừa nhiệt liệt chúc mừng bố về con với những lời lẽ thật kỳ quặc đến nỗi bố phải tự hỏi: sinh con ra, có phải bố đã sai lầm, để nay phải xin lỗi người ta chăng?
Một lát sau, khi hai con la của bố con cô chầm chậm dò bước trong đêm tối, ông Xăngxê lại lên tiếng và gật gật cái đầu:
- Bố không hiểu nối đám người ấy. Họ nghe mình nói với vẻ riễu cợt. Ông Hẩu tước đưa ra hàng loạt con số để giảng giải cho bố rằng tình hình tài chính của ông ta còn gay go hơn bố nhiều. Họ bỏ mặc bố đi về mà chẳng buồn mời bố một cốc rượu cho đỡ khô cổ. Vậy mà đùng một cái, họ lại chạy theo mời mọc và hứa hẹn làm mọi điều bố yêu cầu. Theo lời Hoàng thân, bố sẽ được cấp giấy miễn thuế, trước cuối tháng sau.
- Được vậy thì tốt quá bố nhỉ? – Angiêlic nói sẽ.
Cô nghe tiếng ếch nhai râm ran trong đêm, báo hiệu hai bố con đã về gần khu đầm lầy và tòa lâu đài cổ. Cô đột nhiên như muốn khóc lên.
- Con có nghĩ rằng bà Plexi sẽ nhận con làm tiểu thư tùy tùng không? – Ông Nam tước hỏi.
- Ồ không, con không tin, bố ạ. – Angiêlic trả lời, giọng ngọt ngào.
Tình Sử Angélique - Nữ Hầu Tước Của Các Thiên Thần Tình Sử Angélique - Nữ Hầu Tước Của Các Thiên Thần - Sergeanne Golon Tình Sử Angélique - Nữ Hầu Tước Của Các Thiên Thần