"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9710 / 29
Cập nhật: 2015-07-23 09:52:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
hủy Trúc đang dạo chợ Đà Lạt. Cô đanh phân vân chẳng biết chọn màu nào cho hợp. Cứ ngắm nghía ướm thử vào người. Một giọng nó thật quen vang lên:
– Cả hai đều đẹp. Cô lấy hết đi!
Thủy Trúc ngẩng đầu lên.
– Thưa ông!
Trọng Nam đưa tay lên môi:
– Đây không phải là công ty.
– Thưa anh!
– Lại thưa!
Cô ngập ngừng:
– Anh Trọng Nam!
Trọng Nam thật tự nhiên:
– Em nên chọn cả hai, vì anh thấy nó rất hợp với em.
Anh quay sang cô bán hàng:
– Cô gói hai áo len này giúp tôi!
Thủy Trúc gởi tiền cho cô bán hàng. Cô cười nhẹ, chỉ tay về phía Trọng Nam:
– Anh ta đã trả rồi!
– Cảm ơn chị!
Trọng Nam dắt hết gian hàng này đến gian hàng khác. Anh chỉ một con gấu:
– Em mua tặng anh con gấu đó đi.
Thủy Trúc trao cho Trọng Nam:
– Anh cầm đi!
– Anh cười thật tươi:
– Cám ơn món quà của em?- Em còn mua gì nữa không?
Thủy Trúc lắc đầu:
– Vậy chúng ta về! Xe em gởi ở đâu?
– Dạ em đi xe ngoài.
Trọng Nam đưa giỏ áo len cho Thuy Trúc:
– Tặng em. Nhưng em phải đứng đây chờ anh!
Trọng Nam đến bãi lấy xe. Anh chạy đến trước mặt. Cô và bảo:
– Em lên xe!
Thủy Trúc lắc đầu. Và cô gởi tiền áo len cho Trọng Nam. Trọng Nam giơ con gấu:
– Em đã tặng anh một thứ, thì anh phải tặng lại em chứ! Lên xe đi.
Thủy Trúc ngần ngừ, anh nắm lấy tay cô và ra lệnh:
– Em lên xe!
Trọng Nam cho xe chạy chậm. Anh chỉ cho Thủy Ttúc các thắng cảnh của Đà Lạt. Trọng Nam đề nghị:
– Giờ còn sớm, chúng đến vườn hoa chơi chưa chờ.
Chưa chờ phản ứng của Thủy Trúc thì anh đã cho xe phóng thật nhanh.
Trọng Nam cười:
– Em đến Đà Lạt đi làm mà không biết cảnh đẹp ở đây, thì làm sao mà xã giao với khách hàng. Hôm nay, anh đưa em đi là vì lợi ích của công ty cho nên, em không được trách anh.
Thủy Trúc ngồi sau, chỉ còn biết tuân theo lệnh của Trọng Nam. Đến vườn hoa, Trọng Nam mua vé và nắm lấy tay cô thật tự nhiên:
– Chúng mình đi!
Thủy Trúc rụt tay lại. Nhưng Trọng Nam đã cắn chặt. Anh nghiêng đầu:
– Ấy, phải nắm như thế này, chứ buông ra thì không đúng điệu đâu! Mà nắm tay, em có mất mát gì đâu, anh thấy còn giúp tay em ấm thêm!
Giữa đám đông, cô không thể tranh luận vì càng tranh luận thì họ càng nhìn mà họ nhìn thì coi anh chàng đáng ghét này lại càng thích thú.
Đối với Trọng Nam cũng rất thú vị. Anh luôn miệng kể cho cô nghe về Đà Lạt, làm cho Thủy Trúc cũng cảm thấy lôi cuốn theo giọng kể của anh. Thủy Trúc và Trọng Nam tự nhiên hơn. Tay trong tay dạo thành phố Đà Lạt. Trời càng về chiều tiết trời càng lạnh. Trọng nam bảo:
– Em mặc thêm áo len đi.
Thủy Trúc trố mắt:
– Em không mang áo!
Trọng Nam chỉ tay vào giỏ:
– Anh mới tặng em đó.
– Cô sực nhớ ra Trọng Nam nhanh nhẹn chọn lấy một chiếc:
– Em mặc vào đi!
Thủy Trúc lắc đầu:
– Kỳ lắm! Ai mà ăn mặc giữa đường.
Trọng Nam cầm chiếc áo:
– Em cho tay vào, và cho vào cổ thế là xong!
– Ai cười mặc họ, miễn mình ấm là được!
Thủy Trúc làm theo lời Trọng Nam. Trọng Nam gật đầu:
– Xinh lắm!
– Trọng Nam nắm tay cô và kéo đi tiếp! Thủy Trúc cười khanh khách trước cách pha trò của Trọng Nam. Họ tay trong tay giống như một đôi tình nhân hạnh phúc.
Trọng Nam đi ngang phòng của Thủy Trúc, anh gõ cửa, Thủy Trúc ngẩng đầu. Cô cúi chào, Trọng Nam nheo mắt:
– Em vui chứ!
TrọngNam thật trẻ trung, vui nhộn khác hẳn với Trọng Nam đầu tiên cô gặp.
Cô mỉm cười một mình. Anh ta thật ngộ nghĩnh. Đang nghĩ vớ vẩn thì có tiếng chuông điện thoại reo:
– Alô! Công ty Hoa Mai!
Tôi muốn được gặp ông giám đốc!
– Vâng, Ông chờ tôi nối máy!
– Thưa giám đốc! Cô người cần gặp ông!
Giọng Trọng Nam vang lên thật dõng dạc:
– Cô nối máy!
Thủy Trúc, cô đánh lại văn bản sắp xếp thật ngăn nắm, bên ngoài cô đề chữ thật to và có danh mục. Cô lẩm nhẩm:
– Có thế chứ, khi cần thì không phải tìm vất vả!
Suốt một buối sáng. Cô phải hì hục với mớ hỗn độn. Giờ đã được xếp gọn gàng, cô chép miệng:
– Đẹp rồi!
Trọng Nguyên vỗ tay tán thưởng:
– Em làm có khoa học lắm!
Thủy Trúc phủi bụi trên áo, bụi bay tung tóe. Ahn nên ra ngoài nếu không bụi sẽ bám đầy người anh Trọng Nam đó!
Trọng Nam trả lời một cách thản nhiên:
– Em chịu được, chẳng lẽ anh là đàn ồng lại không chịu nổi chút bụi này sao?
Thủy Trúc hất hàm:
– Vậy thì anh hãy ngồi đó mà hưởng. Nói xong, cô bước vội vào phòng vệ sinh cô rửa tay và mặt mày để tầy bụi dơ, và bước ra, thấy Trọng Nam vẫn ngồi đấy.
– Phổi của anh đã chứa đầy bụi chưa?
– Đủ rồi! Phần còn lại chừa cho em.
– Em không thích, còn anh thích thì cứ hít mà dùng dần dần.
Trọng Nam nắm tay cô:
– Chúng mình đi dùng cơm?
Thuỷ Trúc tháo tay Trọng Nam:
– Hôm qua khác, hôm nay khác không được nắm tay. Với lại, em có mang cơm. Anh Nam dùng một mình đi!
Trọng Nam cười kìl:
– Thế thì chờ anh một tí! 20 phút thôi!
Thủy Trúc nhìn theo Trọng Nam:
– Anh ta lại giở trò gì nữa đây?
Trọng Nam trở lại, trên tay anh túi xách cơm, anh bày ra trên bàn:
– Chúng mình cùng ăn đi!
Thủy Trúc ngỡ ngàng:
– Anh!
Trọng Nam lấy túi thức ăn của Thủy Trúc. Anh sắp kế tiếp. Anh bới cơm ra chén đưa cho Thủy Trúc:
– Em ngồi xuống ăn đi!
Trọng Nam bới vào hộp cơm và ăn thật ngon Thủy Trúc khép nép ngồi xuống, anh gắp thức ăn vào chén:
– Chúng ta trao đổi thức ăn nhé!
Thủy Trúc từ chối:
– Nhiều lắm, em ăn chắng hết đầu!
– Em gầy lắm, ăn nhiều cho mập thêm một tí.
Trọng Nam nheo mắt:
– Ngày mai anh sẽ mang cơm! Em nhớ chờ anh nhen! Bây giờ em phải dọn dep, vì lúc nãy anh đã dọn bàn ăn rồi!
Thủy Trúc luống cuống, Trọng Nam cười to.
– Em tập dần đi, vì anh sẽ là người láng giềng trung thành của em.
Thủy Trúc nhăn nhó:
– Em chẳng muốn anh làm láng giềng đâu.
Trọng Nam cương quyết:
– Em không nghe ông bà ta thường nói, bà con xa không bằng láng giềng gần sao! Em không thích nhưng anh lại muốn làm người lán giềng của em!
Thủy Trúc kêu nhỏ:
– Người gì mà kỳ cục!
Trúc này, có nước uống không, cho người láng gíềng xin một bát.
Trước sự khôi hài của Trọng Nam, Thủy Trúc không nhịn được cười. Trọng Nam nghiêng đầu:
– Em đã bằng lòng nhận anh là người láng giềng rồi chứ?
Thủy Trúc đặt ly nước lên bàn Trọng Nam uống cạn:
– Ly nước của ngươi láng giềng thật ngọt!
Trọng Nam đứng lên:
– Người láng giềng ra về, để nữ chủ nhân còn nghỉ ngơi!
Thuỷ Trúc chỉ còn biết chấp nhận theo cách sắp đặt của Trọng Nam. Cô đặt lưng xuống giường cảm thấy dễ chịu. Cô nhắm mắt lại để xua đi hình ảnh của Hải Bằng. Gần Trọng Nam cô cảm thấy vui lây với cách pha trò día dỏm của anh. Nhưng rồi hình ảnh của Hải Bằng xuất hiện trong đầu cô. Cô thấy nhoi nhói trong tim.
Giờ tan tầm thật đông người, Thuỷ Trúc len lỏi trong dòng nguời. Bỗng có một chiếc xe rà sát xe cô. Cô ngẩng lên thì thấy Trọng Nam giơ tay:
– Chào cô láng giềng, cho tôi tiễn cô một đoạn nhé!
Thuỷ Trúc hất đầu:
– Người láng giềng làm rộn làm, hãy cút đi ngay cho!
Hai chiếc xe chạy song song. Trọng Nam cười thích thú trước cách trả lời của Thuỷ Trúc:
Thủy Trúc đang cố gắng làm xong bản hợp đồng. Cô đọc đi đọc lại các điều khoản xem cỏ hợp lý không. Có tiếng gõ cửa làm cô ngẩng lên, Trọng Nam bước vào:
– Em cùng anh đi tiếp khách có được không?
Thủy Trúc nghiêm giọng:
– Em làm thuê thì giám đốc bảo em đi đâu thì em đi đấy!
– Em cần làm đẹp thì cứlàm đi, 10 phút nữa anh sẽ quay trở lại!
Thủy Trúc xếp lại hồ sơ. Cô rửa tay và soi mặt mình vào gương. Cô thoa thêm một ít son hồng. Thế là xong.
Trọng Nam đi thẳng vào nhà hàng, Thủy Trúc bước theo. Trọng Nam dẩy cửa vào một căn phòng khá sang trọng. Ông khách đứng lên vẫy tay chào.
Trọng Nam bước tới và chìa tay ra. Họ bắt tay nhau thật lâu, Trọng Nam giới thiệu:
– Đây là ông Bùi, Việt kiều Mỹ, khách hàng của chúng ta! Còn đây là Thủy Trúc thư ký của công ty chúng tôi.
Ông Bùi quay sang Thủy Trúc:
– Hân hạnh chào cô, cô xinh đẹp lắm!
– Ông quá khen!
Trọng Nam chỉ ghế.
– Mời ông!
Ông Bùi mỉm cười:
– Hôm nay, ông có thể tăng thêm cho công ty chúng tôi thêm một số mặt hàng mới được không?
Trọng Nam cười:
– Hẳn nhiên là được? Chúng ta làm việc với nhau đã ba năm rồi, ông biết tính tôi mà! ông Bùi đề nghị:
– Tôi muốn đến công ty ông để tham quan. Trọng Nam gật đầu:
– Ông có thể nghe cô Thủy Trúc giới thiệu sơ trước khi đến công ty ông sẽ tham quan hơn.
Trọng Nam vội đứng lên:
– Xin lỗi, tôi hơi khó chịu. Tôi muốn vào phòng vệ sinh ông Bùi nghe cô Thủy Trúc hướng dẫn:
Thuỷ Trúc nở nụ cười thật duyên dáng. Ông Bùi cười to:
– Giám đốc mà cô thư ký xinh đẹp như thế này thì làm việc chẳng biết chán!
Thủy Trúc cảm thấy khó chịu trước lời nói suồng sã của ông Bùi, nhưng cô làm lơ. Cô nghiêm giọng:
Tôi sẽ giới thiệu ông tưng phòng, khi đến ông muốn đến nơi nào thì khi đó chúng tôi sẽ sẵng sàng phục vụ.
Giọng Thủy Trúc dịu dàng, sôi nổi lúc trầm lúc bỏng, làm cho ông Bùi ngẩn ngơ về sự dịu dàng mà còn ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của cô. Ông Bùi đã tiếng sét bên cô. Ông nắm lấy tay cô và kéo cô vào lòng. Thủy Trúc vùng vàỵ. Ông xiết tay càng chặt hơn:
Đừng có vùng vẫy. Anh thương mà, em đẹp lắm. Yêu anh đi anh sẽ cho em thật nhiều tiền.
Thủy Trúc vùng mạnh để thoát khỏi tay ông. Ông cười sàm sỡ:
– Cô gái nào cũng vậy, mới đầu thì vùng vằng, nhưng khi vào cuộc rồi thì mê mẫn tâm thần. Cô em cũng vậy thôi!
– Ông không buông, tôi la lên bây giờ!
Ông cười sằn sặc:
– La đi! Đây là phòng cách âm mà?
Ông cúi xuống hôn vào mặt Thủy Trúc, cô né tránh và hét to:
– Bớ người ta, cứu tôi, cứu tôi!
Bỗng một tiếng hét thật lớn:
– Buông cô ấy ra?
Và kèm theo là một cú đấm vào mặt ông. Đau qúa, ông vội buông Thủy Trúc. Trọng Nam đỡ lấy cô:
– Em có sao không?
Thúy Trúc sợ hãi, lắc đầu. Ông Bui ôm mặt:
– Thế không phải, cậu tặng con bé ấy cho tôi sao?
Trọng Nam tặng cho ông thêm một cú đấm:
– Ai tặng ai! Tôi nói cho ông biết. Tôi chứ không phải ai khác. Tôi không làm cái trò đê tiện này đâu. Đồ háo sắc! Tôi sẽ hủyhợp đồng, không mưa bán gì cả.
Ông Bùi hoảng hốt:
– Ông Nam, tôi xin lỗi!
Nói xong, Trọng Nam kéo tay Thủy Trúc và giọng thật dịu dàng:
– Em vào xe đi!
Trọng Nam cho xe lướt đi trên mặt đường. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Thủy Trúc. Anh nắm nhẹ tay cô:
– Cho anh xin lỗi!
– Nhưng anh đã mất hợp đồng!
Trọng Nam nhìn cô:
– Hạng người đó, anh chẳng cần! Em có sợ Thủy Trúc gật đầu, cô bắt đầu khóc thút thít.
Trọng Nam dừng xe bên lề. Anh ôm cô vào lòng:
– Em khóc đi cho nhẹ nhàng!
Thuỷ Trúc ôm chặt lấy Trọng Nam oà lên khóc. Trọng Nam im lặng để cho cô khóc. Nước mắt cô thấm trên vai anh. Anh cảm thấy xót xa. Anh vốt nhẹ mái tóc cô:
– Anh hứa anh sẽ chang bỏ em một mình nữa đâu! Anh xin lỗi!
Cô nói qua màng lệ:
– Thế mà em cứ ngỡ anh bỏ mặc em!
Trọng Nam nhìn lao khuôn mặt đẫm lệ của cô:
– Em nghĩ anh như thế sao?
Thuỷ Trúc chớp mi:
– Em xin lỗi!
Trọng Nam lau nhẹ giọt lệ trên má cơ. Anh nhìn cô thật tha thiết. Anh thèm được đặt lên môi hồng một nụ hôn. Thủy Trúc né tránh. Cô cười và nói:
– Em đói rồi. Em muốn được ăn!
Trọng Nam nghiêng đầu:
– Em muốn ăn thứ gì?
– Cái gì cũng được!
– Được thôi!
Trọng Nam lái xe thật êm. Xe dừng lại một nhà hàng thật thơ mộng, nhìn ra hồ Xuân Hương, mặt nướe hồ phắng lặng, một màu xanh biếc, lãng đảng vài đám mây trắng trôi bồng bềnh. Trọng Nam hỏi:
– Em nhìn gì thế?
Cô chỉ tay xung quanh:
– Tất cả mọi vật! Tất cả đều đẹp, đều thơ mộng!
– Dùng xong, chúng mình đến hồ Than Thở, đến Thung Lũng tình yêu!
Thủy Trúc tròn mắt:
– Không đi làm à? Ai sẽ thay anh giải quyết công việc!
Trọng Nam dứt khoát:
– Không nói đến công việc nữa! Em dùng đi, đừng hỏi. Hôm nay chúng ta sẽ đi chơi!
Trọng Nam với giọng thật xúc động khi kể với mối tình đầy bi thương:
– Họ đã chết và được chôn tại đây!
Anh chỉ ngôi mộ của họ, ThủyTrúc thấy buồn buồn:
– Tội nghiệp họ quá!
Trọng Nam cười to:
– Trông em kìa! Sao mà ủ rũ thế kìa.
Anh kéo tay cô:
– Em có thích đi ngựa không?
– Thích! Nhưng em sợ.
– Có anh đây? Em đừng lo!
Trọng Nam chọn một con ngưa, và nhờ họ gắn yên. Trọng Nam đỡ Thủy Trúc và anh leo lên. Trọng Nam cười:
– Anh chạy nhé!
Ngưa chạy môt vòng Thủy Trúc thích thú. Mùi hương của tóc Thủy Trúc lan tỏa, Trọng Nam ngây ngất:
– Bây giờ em chạy nhé!
Trong Nam chỉ cô cách giật cương để điều khiển ngưa. Thủy Trúc thành thục thật nhanh. Giờ cô có thể ngồi một mình. Thủy Trúc vẫy vẫy tay chào Trọng Nam.
Trọng Nam cũng phi ngựa sát theo cô. Thuỷ Trúc cười vang:
– Đố anh Trọng Nam bắt được em!
– Em cừ thật!
Mồ hôi đọng trên trán Thuỷ Trúc. Trọng Nam đỡ cô xuống ngựa.
– Thích thật!
Trọng Nam cười bí ẩn:
– Em đi theo anh sẽ còn nhiều điều thú vị hơn nữa!
Thuỷ Trúc cong đôi môi:
– Vậy sao!
Trúc và Trọng Nam ngồi xuống bàn.
Anh gọi hai ly cam tươi, Thủy Trúc cầm lấy và hút một hơi thật dài. Cô ngẩng lên thì thấy Trọng Nam đang nhìn cô. Cô cười thật tỉnh:
– Anh không uống đi! Ngon 1ắm!
Anh đưa cô đi thật nhiều nơi. Thủy Trúc cảm thấy mình thật nhỏ bé trước sự hiểu biết của Trọng Nam:
Anh Trọng Nam tài thật. Biết đủ thứ, còn em chẳng biết gì cả.
– Em không biết! Ngày đầu tiên đã vặn vẹo người ta.
Thuỷ Trúc cười hồn nhiên:
Mà thật, ngày đầu tiên trông anh giống như một ông cụ non, chỉ biết ra lệnh, là ra ra lệnh. Cô Thuỷ Trúc vào đây tôi gặp. Ra ngay...Thật đáng ghét?
– Thế còn bây giờ?
Thủy Trúc háy mắt:
– Đỡ hơn nhiều!
Trọng Nam nhìn vào mắt cô, giọng trêu đùa:
– Thế có yêu được không?
Thủy Trúc lắc đầu và cười phá lên:
– Không yêu được!
Ngồi trên xe, Thủy Trúc ngắm hai bên đường:
– Thành phố Đà Lạt về đêm đẹp thật!
– Em có muốn dừng xe lại ngắm một tí không?
Thủy Trúc xua tay:
– Em muốn về, đã khuya rồi, mẹ sẽ trông!
Trọng Nam nghiêng đầu:
– Chớ không phải sợ anh à?
Thủy Trúc đánh trống lăng:
– Sợ anh ra lệnh lắm!
Trọng Nam biết Thủy Trúc cố né tránh tình cảm của anh. Trọng Nam lặng im, dừng xe lại:
– Đến nhà rỗi!
Thủy Trúc vẫy tay:
– Em vào nhà. Cám ơn anh Trọng Nam!
Trọng Nam nhìn theo bóng yêu kiều của Thủy Trúc. Anh cảm thấy lòng lâng lâng. Cô ấy đã làm lòng anh xao xuyến, hồn nhiên, nhí nhảnh, thông minh.
Nhưng trong đôi mắt cô luôn chứa đựng một nỗi sầu khó hiểu.
Hải Bằng đã đi khắp ngõ ngách Sài Gòn để tìm kiếm Thủy Trúc nhưng vô vọng. Hải Bằng than thở:
– Còn hai tuần nữa, là đám cưới hai người rồi, mà tìm Thủy Trúc chẳng được!
Hàn Dương mĩm cười:
– Hay chúng ta đăng báo!
Kim Anh gạt phăng:
– Không được!
Hải Bằng:
– Anh đi rất nhiều nơi để tìm kiếm nhưng vẫn chưa gặp!
Kim Anh lo âu:
– Anh cố xem, còn nơi nào anh chưa đến.
Hải Bằng bóp trán suy nghĩ và buông gọn:
– Đà Lạt!
Kim Anh reo lên:
– Em nhớ rồi! Có môt lần báe Thủy nói bác có người em họ ở trên ấy!
Hải Bằng giận dỗi:
– Sao em không để vài năm nữa rồi hãy nói!
Kim Anh phụng phịu:
– Giờ em mới nhớ ra, chớ ai muốn giấu anh.
Hàn Dương khuyến khích:
– Vây là có hy vọng rồi nhé!
Hải Bằng lòng ngập tràn niềm tin:
– Rất mong là cô ở trên đó!
Hàn Dương hỏi:
– Thế bao gìờ anh đi.
Hải Bằng:
– Sắp xếp công việc công ty xong, chắc có lẽ ngày mai!
Kim Anh dặn dò:
– Nếu có gặp Thủy Trúc thì anh báo tin cho em ngay nhé!
– Được rồi! Cầu trời cho anh tìm đươc cô ấy!
Hàn Dương khoanh tay:
– Nhất Thịnh có ghé nhà tớ, hỏi thăm cậu.
Cậu ấy xin lỗi cậu về chuyện của Bach Lan. Và gửi cho cậu tấm thiệp cưới của Bạch Lan và Khải Nguyên.
Hải Bằng hỏi Hàn Dương:
– Bao giờ?
– Ngày mai!
Kim Anh nhìn Hảì Bằng:
– Thế anh có dự không?
Hải Bằng nghĩ:
Anh sẽ dự, chiều anh sẽ đi máy bay ra Đà Lạt.
Kim Anh gãi đầu:
– Anh đã may xong bộ áo cưới của em chưa?
Hàn Dương chậm rãi:
– Cô ấy trông được xem áo cưới lắm!
Hải Bằng mỉm cười:
– Đừng có lo, đến ngày ấy em sẽ có một cái áo cưới tuyệt đẹp.
Nhưng em muốn xem trước.
– Xem trước sẽ mất hay!
Hàn Dương choàng tay qua vai Kim Anh:
– Vợ anh xinh rồi, dù mặc áo nào cũng vẫn xinh!
Hải Bằng nghiêng đầu:
– Một câu nịnh đầm thật đáng yêu!
Kim Anh phủi tay lia lịa:
– Các anh trêu em phải không?
– Không! Anh nói thật mà.
Kim Anh đuổi bắt Hải Bằng và Hàn Dương. Cô mệt đứng thở dốc:
– Thủy Trúc mà về, hai anh đừng hòng bắt nạt em! Hai người thật đáng ghét!
Hải Bằng thúc vào tay Hàn Dương, hướng mắt Kim Anh, Hàn Dương cười và bước đến bên cô:
– Anh nói thật mà!
Kim Anh túm được Hàn Dương. Cô đánh túi bụi. Hàn Dương nắm chặt tay cô và hôn lên má một nụ hôn thật dài. Kim Anh hạ giọng:
– Có Hải Bằng!
Hàn Dương thì thầm:
– Cậu ta đã xuống bếp rồi!
Kim Anh ngã vào đầu Hàn Dương. Hàn Dương cúi xuống tìm môi cô. Kim Anh không hề né tránh. Họ trao cho nhau những nụ hôn hạnh phúc. Hàn Dương thì thầm:
– Anh mong cho mau đến ngày đám cưới, để anh được gần em.
Kim Anh ôm lấy Hàn Dương:
– Em sẽ nấu cơm, anh nhặt rau... chúng mình sẽ nấu những bữa ăn thật ngon.
Hàn Dương cười:
Anh nghe anh kể mà anh phát thèm.
Kim Anh cười:
– Chúng mình phụ Hải Bằng nấu bếp.
Hàn Dương hôn lên má cô:
– Kệ hắn?
Kim Anh áp vào ngực anh, lòng thấy niềm hạnh phúc dâng tràn. Chỉ còn hai tuần nữa 1à họ đã có nhau, cho nhau những gì ngọt ngào nhất của tình yêu.
Bạch Lan xinh đẹp cặp tay Khải Nguyên. Họ đến để chào quan khách.
Khải Nguyên và Bạch Lan cầm ly rượu đến trước màt Hải Bằng.
– Chúng tôi cảm ơn anh!
Hải Bằng bắt tay Khải Nguyên:
– Chúc anh và Bạch Lan hạnh phúc!
Bạch Lan chớp mi:
– Em xin lỗi!
Hải Bằng xua tay:
– Duyên số cả mà!
Nhất Thịnh vỗ vai Hải Bằng:
– Chào cậu!
Hải Bằng mỉm cười:
– Lâu quá! Chúng mình chẳng gặp nhau!
Sau đám cưới Bạch Lan, chúng ta sẽ tổ chức môt buổi họp mặt.
– Được thôi!
Có tiếng gọi:
– Nhất Thịnh!
Nhất Thịnh cáo lỗi, Hải Bằng có cáo lỗi cùng Khải Nguyên:
– Tớ đi Đà Lạt có chuyện! Nên không ở lâu được! Chúc hai người vui vẻ.
Hải Bằng rời khỏi sự ồn ào, anh bước đi thật nhanh. Anh bảo anh tài xế:
– Anh đưa tôi ra sân bay!
Tình Sâu Nặng Tình Sâu Nặng - Hoàng Thu Dung Tình Sâu Nặng