A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 13540 / 34
Cập nhật: 2015-07-23 22:51:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
iễm Khanh khoác chiếc xắc tay lên vai, cô mở cửa đi ra hành lang. Nhưng nhớ ra, cô lại trở vào phòng, chọn 1 kính mát màu đen khá to so với khuôn mặt. Cô đứng nhìn mình trong gương để kiểm tra. Yên tâm với ý nghĩ sẽ không ai nhận ra mình, cô đi ra ngoài, khép cửa lại.
Gặp vú Hòa ngoài sân, Diễm Khanh nói như dặn:
- Con đi siêu thị 1 chút. Mẹ dậy, vú nói với mẹ dùm con nha.
Vú Hòa định cản Diễm Khanh nhưng rồi lại thôi. Ở nhà hoài thế này, vú còn thấy buồn, huống gì là năng động như Diễm Khanh.
Diễm Khanh ra ngoài đường, gọi 1 chiếc taxi đến 1 siêu thị gần nhất. Thật ra, cô không có nhu cầu mua sắm, nhưng ở nhà chán chịu không nổi nên phải ra ngoài.
Hơn tháng nay, cô theo mẹ về thành phố. Dượng Tường đã nhờ luật sư kiện dượng Bách. Trong thời gian chờ ra tòa, cô và mẹ không về nhà cũ. Dượng Tường thuê cho 2 mẹ con 1 ngôi nhà khang trang và yên tĩnh. Dù trên sân thượng có hẳn những chậu hoa cho cô chơi, nhưng chăm sóc có bao nhiêu đó cũng chán. Thời gian chờ đợi làm cô không sao chịu nổi.
Diễm Khanh đi nhẩn nha giữa các dãy kệ. Cô đứng lại, lựa 1 hộp sôcôla không để ý 1 người thanh niên đứng bên cạnh. Anh ta cũng chọn kẹo cho 1 cậu bé đi cùng. Anh ta chợt thấy Diễm Khanh và kêu lên 1 cách vui mừng lẫn ngạc nhiên:
- Nãy giờ đứng gần mà không biết. Thật tình là cô không nhận ra tôi à?
Diễm Khanh nhìn nhìn anh ta. Đúng là Nam Quang rồi. Lâu này không gặp anh ta, cô quên bẵng là có lúc anh ta tỏ ra đeo đuổi mình. Cô mỉm cười:
- Hôm nay anh lạ hơn lúc trước đó, nhưng tôi vẫn nhận ra anh. Anh mà cũng vào mấy quầy này à?
- Mua cho thằng nhóc này đó chứ.
Rồi anh ta đẩy thằng bé tới trước mặt Diễm Khanh:
- Chào cô đi con.
Diễm Khanh bẹo má nó 1 cái. Nhớ ra, cô nhìn Nam Quang với vẻ ngạc nhiên:
- Anh có con lúc nào mà nhanh vậy?
Nam Quang cười lớn:
- Không phải con tôi, của bà chị đấy. Tối ngày cứ vòi vĩnh cậu Quang đưa đi chơi. Cái này mới là tập 1 thôi, tập 2 là lên tầng trên nữa.
- Vậy hả? Không ngờ 1 người như anh cũng chiều trẻ con dữ.
Nam Quang nheo mắt:
- Bộ tôi dễ sợ lắm sao mà Khanh nghĩ vậy?
Diễm Khanh chỉ cười chứ không trả lời. Cô nhớ bữa tiệc nửa đêm ở nhà mình trước kia. Anh ta phải thế nào mới chơi với đám bạn như vậy chứ.
Nam Quang rủ với vẻ rất nhiệt tình:
- Lên tầng trên uống nước đi Khanh. Thả cho thằng nhóc chơi, mình nói chuyện thoải mái hơn. Có nhiều chuyện kể với Khanh lắm.
Nam Quang phì cười. Làm như anh ta với cô có nhiều chuyện lắm không bằng, không phải bạn bè thì có gì để nói chứ.
Nhưng đang không có bạn, nên cô cũng sẵn lòng nhận lời anh ta.
Cả 2 đưa chú nhóc lên tầng trên. Thằng bé hình như rất quen ở đây, nên vừa vào cửa là nó chạy bay lại chơi điện tử, hoàn toàn không theo mè nheo ông cậu.
Quang và Diễm Khanh đến quầy nước, chọn 1 bàn. Anh ta ngồi đối diện với Diễm Khanh và thẳng thắn quan sát cô:
- Lúc này Khanh có vẻ thay đổi nhiều lắm, khác trước rất nhiều.
- Khác thế nào? Tôi nhớ trước anh bảo tôi rất xinh và dễ thương, bây giờ ngược lại rồi phải không?
- Không, xinh thì vẫn vậy, nhưng trông hiền và trầm hơn, có vẻ trưởng thành hơn.
- Lớn thì phải vậy chứ. Hôm qua tôi có xem ca nhạc trên tivi, anh hát bài đó tôi rất thích. Lúc đó tôi nghĩ, giá mà có ai yêu cầu hát lại.
Nam Quang có vẻ vui:
- Nếu cô muốn, tôi sẽ hát riêng cho cô nghe.
- Cám ơn nhiều nhé.
- Tôi hợp với nhạc của anh Khang hơn cả. Nhờ bài của ảnh mà tôi lên luôn đó.
Diễm Khanh nhướng mắt:
- Vậy sao?
- Lý Lệ cũng vậy. Cổ nổi lên nhờ bài "Vườn hồng mùa nắng". Bài đó ban đầu anh Khang định đưa cho tôi giới thiệu, nhưng sau đó đưa cho Lý Lệ, không ngờ nổi đình nổi đám.
Nhắc tới 2 người đó, Diễm Khanh thấy khó chịu vô cùng. Rất lâu rồi cô không gặp Khang. Từ sau lần gọi điện đó, anh ta biến hẳn, không ghé Đà Lạt thăm cô, cũng không gọi điện. Cô đã mấy lần muốn liên lạc, nhưng tự ái nên bỏ qua. Mai mốt, gia đình cô sẽ đối đầu với gia đình Lý Lệ, không biết anh ta sẽ cư xử thế nào.
Thấy Diễm Khanh ngồi im, Nam Quang tưởng cô hứng thú muốn nghe, nên nói 1 cách hào hứng:
- Lúc đó nếu tôi hát thì chắc chắn sẽ đứng đầu "top ten". Anh Khang nói lúc sáng tác ảnh định giao cho tôi giới thiệu.
Diễm Khanh hỏi thờ ơ:
- Vậy sao anh ta không giao?
- Ảnh muốn nâng đỡ Lý Lệ, vì tội nghiệp cô ta.
Thấy cặp mắt nhướng lên đầy vẻ mỉa mai của Diễm Khanh, Quang xua tay:
- Trước kia cổ hiền lắm, bị đám ca sĩ đàn chị lấn lướt thấy thương, anh Khang thấy vậy nên cố ý lăng xê. Bởi vậy bả nhớ ơn. Bả mê anh Khang lắm, càng mê càng ghen, ghen điên luôn.
- 1 ngôi sao như vậy mà hạ mình ghen sao?
Nam Quang cười lớn:
- Lên sân khấu thì là "sao", xuống đời thường thì "sao" cũng như người khác thôi. Nhưng bây giờ thì bả khỏe rồi, chuyến đi nước ngoài vừa rồi 2 người quấn quýt nhau lắm. Bây giờ anh Khang về làm rể gia đình đó rồi.
- Cái gì?
Diễm Khanh hỏi mà mặt tái đi, run cả tay chân. Cô nhìn Nam Quang trừng trừng, đến nỗi anh đâm ra mất tự nhiên:
- Gì vậy Khanh?
Diễm Khanh ngồi im, cô nâng ly nước lên miệng, cố dấu vẻ bất thường của mình. Nhưng khi đặt ly xuống, cô vẫn thấy tay run run.
Thì ra anh ta đã kết hôn. Có lẽ là kết hôn ngay sau chuyến đi đó, vì vậy mà anh ta không liên lạc với cô.
Vậy mà khoảng thời gian ở Đà Lạt, cô vẫn còn tâm lý gần như chờ, chờ mà không biết cụ thể anh ta sẽ giúp gì cho mình.
Nam Quang nhìn nhìn Diễm Khanh:
- Sao tự nhiên buồn vậy Khanh? Có chuyện gì đó phải không?
- Đâu có gì, tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Vì Lý Lệ kết hôn mà không nghe dượng tôi nói gì.
- Tôi có nói là họ kết hôn đâu.
- Không kết hôn mà có chuyện ở rể?
Nam Quang cười xòa:
- Thì chỉ là hình thức nói vậy thôi. Mà trước sau gì chuyện đó cũng sẽ xảy ra. Anh Khang coi vậy mà có lộc. Bây giờ vào làm việc cho ông dượng đó, sau này công ty cũng thuộc về ảnh thôi.
Diễm Khanh cảm thấy ngạt thở. Sự phẫn nộ dữ dội làm mặt cô đỏ bừng lên. Trăm nghìn lần cô sẽ không để họ cướp tài sản của ba cô dễ dàng như vậy.
Tự nhiên cô thấy khinh bỉ Khang, những tình cảm tốt đẹp trước đây bị xóa sạch. Bất giác cô cười nhếch môi:
- Tội nghiệp Lý Lệ.
Nam Quang nhướng mắt:
- Bà đó mà tội nghiệp gì? Khanh phải tội nghiệp mình thì đúng hơn.
- Tôi thấy tội khi chị ta say mê 1 người thực dụng như vậy. Anh biết không, đàn ông đáng khinh nhất là lợi dụng phụ nữ.
Nam Quang chép miệng:
- Tôi thấy anh Khang làm vậy cũng chẳng hay gì. Nhưng dù sao đó cũng là thầy tôi, tôi không muốn bình luận.
Anh hỏi lảng qua chuyện khác:
- Khanh về đây lúc nào vậy? Mấy lần tới không gặp Khanh ở nhà, muốn hỏi nhưng không biết hỏi ai.
- Hỏi để làm gì?
Nam Quang cười gượng:
- Bạn bè quan tâm nhau không được sao?
Diễm Khanh cười nhạt:
- Bạn Lý Lệ sao có nhiều người xem tôi là bạn quá, tôi đâm ra sợ.
- Khanh không nên thành kiến như vậy. Tôi đã nói rồi, đâu phải chơi chung nhóm là nhất thiết đồng ý tất cả việc làm của người đó.
- Tôi không quan tâm. Chắc sau này Lý Lệ thường kéo bạn bè về nhà tôi quậy lắm chứ gì?
- Chơi thôi mà.
- Ngoài đường hết chỗ chơi rồi sao? Tôi cảm thấy không khí ở đó bị ô nhiễm quá.
Nam Quang cười không vui:
- Khanh đừng khinh chúng tôi quá như vậy. Thật ra không ai đồng tình với Lý Lệ đâu.
Thấy Diễm Khanh không trả lời, anh hỏi tiếp:
- Khanh về lúc nào vậy?
- Cũng hơi lâu.
- Sao tuần trước tới không gặp?
- Tôi không ở đó. Có thể nhờ anh điều này không?
- Gì? Khanh cứ nói đi.
- Đừng nói với Lý Lệ là tôi đang ở đây, cả với ông bồ của cô ta cũng đừng nói. Nói chung là tôi không muốn bất cứ ai biết.
Nam Quang gật đầu ngay:
- Tôi sẽ không nói gì hết, coi như tôi không hề gặp Khanh.
- Cám ơn.
- Nhưng Khanh đang ở đâu?
- Anh hỏi để làm gì?
Nam Quang thoáng lúng túng:
- Tôi muốn thỉnh thoảng đến thăm Khanh, hoặc rủ uống cà phê, hoặc mời xem ca nhạc chẳng hạn.
Diễm Khanh trả lời khô khan:
- Tôi không đi đâu.
- Khanh này! Sao cô có vẻ thù hằn tôi quá vậy? Chuyện Khanh ghét Lý Lệ đâu liên quan đến tôi, có thể bỏ bớt ác cảm với tôi không?
Cách hòa nhã của anh ta làm Diễm Khanh chợt thấy mình vô lý. Giọng cô dịu lại:
- Anh đưa số điện đây. Bao giờ buồn, tôi sẽ rủ anh đi chơi.
Nam Quang lập tức rút danh thiếp đưa cô, rồi dặn thêm:
- Chỉ cần gọi số này là bất cứ lúc nào tôi cũng đến chỗ Khanh ngay. Nhớ gọi thường cho tôi nghe!
Diễm Khanh gật đầu, nhưng không có vẻ gì hứa hẹn.
Lúc cô định về thì bất ngờ thấy Hiểu Khang và Lý Lệ. Cả 2 khoác tay nhau, đang đi lên cầu thang. Diễm Khanh biết thế nào họ cũng lên quầy nước, nên ngồi im, nhìn nơi khác như không nhận ra họ.
người đã đi lên, Lý Lệ là người phát hiện ra Diễm Khanh, cô ta lập tức kéo tay Khang đi đến ngồi chung bàn.
Nam Quang liếc vội Diễm Khanh, rồi đứng dậy chào Khang:
- Anh Khang, ngồi đây nè anh!
Hiểu Khang đưa mắt nhìn Diễm Khanh 1 cái, rồi quay qua Nam Quang:
- Vào đây lâu chưa?
- Dạ, cũng lâu. Tụi em cũng đang định về đó anh.
Khang nhìn qua Diễm Khanh:
- Khanh về lúc nào vậy?
Diễm Khanh quay mặt chỗ khác như không muốn trả lời, cử chỉ đó làm Lý Lệ nóng mũi. Cô câng mặt lên như chính mình bị khiêu khích:
- Hỏi không trả lời à? Khinh người quá vậy?
Diễm Khanh quay phắt lại:
- Tôi không muốn nói chuyện với các người, cút chỗ khác đi!
Nam Quang khều nhẹ Diễm Khanh như can. Nhưng cô hất tay anh ra và ngồi im, vẻ mặt như chực chờ gây luôn cả với anh.
Lý Lệ bĩu môi:
- Đồ chó điên cắn càn!
Nam Quang hơi giật mình khi nghe câu đó. Anh vừa định bảo Lý Lệ quá đáng thì Diễm Khanh đã đứng phắt dậy:
- Chị nói gì?
- Đồ chó điên nên mới gây hấn với người ta. Sao, có giỏi thì làm gì thử đi, ngon đánh đi!
- Được thôi.
Vừa nói, Diễm Khanh vừa vung mạnh tay tát vào mặt Lý Lệ. Nhưng Hiểu Khang đã nhanh hơn, anh đứng dậy, nắm cánh tay cô lại, điềm tĩnh:
- Chỗ đông người, đừng làm như vậy!
- Ngược lại, tôi lại rất muốn làm chuyện này với anh.
Cô rút nhanh tay ra rồi bất ngờ tát Hiểu Khang 1 cái, mạnh đến nỗi khuôn mặt anh in rõ cả những dấu tay.
Nam Quang vội kéo Diễm Khanh ra:
- Đừng làm như vậy Khanh, bình tĩnh đi!
Lý Lệ nhìn mặt Hiểu Khang. Cô nổi khùng lên:
- Dám đánh anh ấy hả?
Cô sấn tới định đánh Diễm Khanh. Nhưng Hiểu Khang đã giữ cô lại, giọng điềm tĩnh:
- Thôi đi Lệ, đừng làm ồn ở đây.
Xung quanh, mọi người đều đổ xô nhìn về phía bàn của họ. Thấy mọi người nhìn quá, Khang ra hiệu cho Nam Quang:
- Đưa cô ta về đi!
Và anh ấn Lý Lệ ngồi trở xuống:
- Em uống nước đi, đừng nóng nảy như vậy nữa.
- Nhưng nó đánh anh, làm anh mất mặt giữa đường. Không bỏ qua cho nó được, con này xấc lắm. Em bị nó chơi mấy lần rồi. Lần này, em phải cho nó biết tay em.
- Nhưng làm như vậy sẽ bị dư luận đánh giá, cô ta không đáng để em hy sinh danh tiếng của mình đâu.
Diễm Khanh tái mặt khi nghe câu đó. Đúng là anh ta coi thường cô, đến mức không thèm nổi giận vì bị cô làm mất mặt giữ thiên hạ. Lần đầu tiên Diễm Khanh có cảm giác đau thấm thía, đồng thời cũng là sự giận dữ không có gì kiềm chế.
Cô cầm chiếc ly dưới bàn, hắt nguyên ly nước vào mặt Khang, quắc mắt nhìn anh:
- Đồ tồi!
Lý Lệ làm dữ lên, cô nhào tới định xé áo Diễm Khanh. Nhưng Khang đã giữ tay cô lại. Còn Nam Quang thì mạnh mẽ kéo Diễm Khanh đi.
Vất vả lắm 2 người mới cản được 2 cô gái đang trong cơn giận cao ngút.
Xuống đến sân, Nam Quang mới dám buông Diễm Khanh ra. Anh nói ôn tồn:
- Chuyện đâu còn có đó Khanh à. Sao cô hay nóng bất tử vậy?
- Nóng bất tử?
Diễm Khanh trừng mắt hỏi lại, rồi nói một cách giận dữ:
- Nếu rơi vào trường hợp tôi, anh có hiền nổi không? Đừng nói suông như vậy.
- Tính Lý Lệ là vậy, rất hay mắng vào đầu người ta, đâu phải chỉ mình cô bị nói nặng vậy đâu, cô để ý làm gì.
Thấy Diễm Khanh chưa nguôi giận, anh nói tiếp:
- Nhiều ca sĩ đàn em bị cổ chửi xối xả, tới nỗi khóc luôn, bả quen coi mình là nhất nên không chịu thua kém ai, Khanh để ý làm gì.
- Cho dù là vậy, chị ta cũng không được quyền mạc sát tôi.
Nam Quang nhún vai:
- Bả tự cho mình quyền mắng nhiếc người khác. Có nói, bả cũng không hiểu đâu, càng gây với bả càng bất lợi thôi.
Diễm Khanh nheo mắt nhìn Quanh. Cái nhìn chứa đầy ác cảm mà anh biết có liên quan đến Lý Lệ. Anh vội đề nghị:
- Chờ tôi lên đón thằng bé xuống, tôi đưa Khanh về nghe.
Diễm Khanh phẩy tay:
- Không cần, tôi tự về.
Rồi cô quay ngoắt người bỏ đi. Nam Quang vội đi theo:
- Chờ chút đi Khanh, để tôi đưa về nhà.
Diễm Khanh đứng lại, lạnh lùng:
- Đừng đi theo tôi, anh có biết tôi đang như thế nào không? Đừng để tôi nói những câu khó nghe với anh.
Nam Quang không dám đi theo cô nữa, anh đứng nhìn cho tới lúc Diễm Khanh đi khuất ra ngoài.
Diễm Khanh đi ra ngoài đường, cô rất muốn trở vào, xông thẳng tới Hiểu Khang hỏi cho ra lẽ.Nhưng ý thức mình làm vậy sẽ trở thành trò cười cho mọi người, cô đành nuốt nước mắt bỏ qua.
Rồi một ngày, cô và anh ta sẽ gặp nhau ở tòa án. Lúc đó thì sẽ có người thắng và kẻ bại trận. Nếu có thắng gia đình anh ta, cô cũng không buồn thương xót, cũng sẽ không tiếc khoảng thời gian tốt đẹp giữa cô với anh ta.
Về nhà, Diễm Khanh giữ im lặng một mình. Cô không muốn kể với mẹ chuyện vừa xảy ra. Như thế này không cũng đã đau khổ rồi, thêm những chuyện gây hấn, chỉ làm cuộc sống mẹ thêm nặng nề mà thôi.
Phiên toà hôm nay đông nghịt người đến dự. Vụ án giết người chiếm đoạt tài sản của giám đốc công ty gỗ Dương Bách, đã làm xôn xao dư luận trong thời gian gần đây.
Lúc mới vào phòng, cô đã thấy anh ta. Ban đầu cô không để ý, nhưng vì bộ cánh diêm dúa của Lý Lệ nổi quá khiến ai cũng phải nhìn. Vì vậy mà cô thấy Khang đi bên cạnh cô ta.
Thấy Diễm Khanh, Lý Lệ chen về phía chỗ cô, cong cớn:
- Không ngờ gia đình mấy người cũng ghê gớm thật, biết không làm gì được bọn này nên làm ầm lên, coi chừng thua trắng đấy.
Bà An có vẻ suy xét kỹ hơn, nên không dám ngông nghêng như Lý Lệ, bà kéo tay cô:
- Vô tới đây còn gây hấn làm gì không biết.
Lý Lệ vẫn nghênh chiến:
- Chờ tòa xử xong mới biết ai thắng ai, lúc đó thì đừng hối hận đó nghe.
Diễm Khanh nhìn cô ta với vẻ căm ghét:
- Hình như chị không ý thức mình đang làm cái gì, mà cũng không nhận ra nổi mình đang xấu xa thế nào. Càng lúc, tôi càng thấy khinh chị hơn.
- Mày....
Lý Lệ tím mặt, lập tức vung tay lên định đánh lộn. Nhưng Hiểu Khang đã giữ tay cô lại:
- Em thật là, đừng làm gì để mọi người nhìn em chớ.
Lý Lệ trề môi, mắng vào đầu Diễm Khanh:
- Đúng là chó điên! Cắn bậy bạ, đụng ai cũng cắn.
Diễm Khanh quắc mắt:
- Chị mới là chó điên, hiểu chưa?
Lý Lệ định quật lại. Nhưng Khang đã kéo mạnh tay cô, nên cô đành phải đi theo anh.
Bà Nhã thở dài:
- Gặp cô ta rồi, mẹ mới hiểu con đã chịu đựng ra sao.
Dượng Tường vỗ vai Diễm Khanh:
- Bỏ qua đi con, chuyện này sắp kết thúc rồi, không lâu đâu.
Ông đẩy nhẹ hai mẹ con vào phía trong, tìm chỗ ngồi.
Diễm Khanh ngồi bên cạnh mẹ và dượng Tường, phía hàng ghế sau còn có cả vợ chồng Đông và những người trong dòng họ. Cô không hề nhìn về phía gia đình bà An nhưng cô biết Hiểu Khang cũng ngồi lẫn giữa gia đình phía bên đó. Nếu không bị chi phối về chuyện khác, chắc cô sẽ thấy đau gấp trăm lần.
Cả phòng xử im phăng phắc, chỉ có tiếng luật sư Quyền vang lên với lời lẽ đanh thép buột tội:
- Thưa quý toà, nếu không có sự trở về của nguyên cáo là bà Trần Thị Nhã, thì chắc vụ án này sẽ mãi mãi vẫn là bí mật, và kẻ giết người vẫn ung dung chiếm đoạt tài sản của nguyên cáo, nhởn nhơ sống ngoài vòng pháp luật, mà kẻ chịu sự mất mát chính là con gái bà Nhã. Không biết cô ta sẽ chịu sự hiếp đáp đến đâu, nếu không có công lý ra tay bảo vệ.
Thưa quý tòa, trước tiên tôi muốn nói về tai họa xảy đến với cô Mai Thị Diễm Khanh, bắt đầu từ sau chuyến du lịch của bà và bị cáo Dương Văn Bách.
Sau một tuần du lịch ở Thái Lan, bị cáo Bách đã trở về một mình và tuyên bố bà Nhà rơi xuống vực mất tích.
Cú sốc đó đã làm cô Diễm Khanh đau khổ, dẫn đến tình trạng suy nhược thần kinh trầm trọng. Việc này nằm trong kế hoạch của bị caó, y đã lợi dụng điều đó đưa cô con gái riêng của vợ lên dưỡng sức ở Đà Lạt, thực hiện bước thứ hai cuả việc cướp tài sản. Dã tâm hơn, là y đã cho cô Diễm Khanh uống thuốc ngủ thường xuyên, với mục đích huỷ hoại thần kinh của cô ta.
Ông dừng lại, lấy hộp đựng thuốc giơ lên cao:
- Đây là bằng chứng cho thấy thâm ý của bị cáo, trong việc điều trị chứng bệnh của cô Diễm Khanh.
Cả phòng xôn xao lên khi luật sư đưa ra bằng chứng. Hộp thuốc được chuyền lên bàn thẩm phán. Bà An lo ngại quay qua nhìn ông Bách. Còn ông ta thì nét mặt kín như bưng.
Luật sư Quyền nói tiếp:
- Trong thời gian cô Diễm Khanh ở Đà Lạt, bị cáo đã ngang nhiên đưa vợ con là bà Nguyễn Thị An và cô con gái là Dương Lý Lệ về ở ngôi biệt thự của mẹ con bà Trần Thị Nhã.
Luật sư Quyền nói đến đó, cả phòng xử ồ lên. Cô vụt đứng dạy chạy ra ngoài.
Diễm Khanh không hiểu mình đang làm gì. Cô chỉ biết bỏ chạy. Mọi người nhốn nháo lên vì hành động của cô. Cả luật sư Quyền cũng bị bất ngờ, nhưng chỉ đưa mắt nhìn theo.
Ra tới cửa, Diễm Khanh bị hai người công an chận lại, một người nói như ra lệnh:
- Đề nghị cô trở vào và đừng gây cản trở cho buổi xử.
Diễm Khanh vùng vẫy cố thoát ra:
- Tôi muốn ra ngoài, xin cho tôi đi. Ở lại đây, tôi chịu không nổi.
Rõ ràng là cô bị kích động quá mức. Sau một thời gian sống trong căng thẳng, cô trở nên suy kiệt, đến nỗi không còn làm chủ bản thân nổi nữa.
Anh công an định bảo cô trở vào, thì Hiểu Khang đã ra tới, anh nói như can thiệp:
- Cho phép chúng tôi ra ngoài một chút, tôi có chuyện cần nói với cô ấy.
Và anh kéo Diễm Khanh đi thẳng ra sân. Đến một góc vắng người, anh buông cô ra:
- Tôi biết cô nghĩ gì rồi, nhưng cô không được nói ra chuyện đó. Nói ra rồi cả tôi và cô đều xấu hổ, cô hiểu không?
Diễm Khanh quắc mắt:
- Có phải lần đó anh gài bẫy để tôi bỏ đi không? Anh muốn làm vậy để giúp họ phải không, đồ xảo quyệt?
- Hoàn toàn không. Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện đó, tôi muốn yêu cầu cô điều này, đừng nói chuyện đó ở đây, chúng ta đều xấu hổ cả, cô có nghĩ tới chuyện đó không?
Diễm Khanh nhìn anh ta một cách ghê tởm:
- Đêm đó anh đã làm chuyện tồi bại với tôi, có không?
Hiểu Khang thoáng cau mày:
- Đừng nói bậy.
- Bây giờ tôi mới hiểu, tại sao anh cố tình đưa tôi về nhà, đúng là anh có chủ ý, thế mà tôi không nhận ra, tôi sẽ tố cáo anh.
Hiểu Khang thở hắt ra, quay mặt đi chỗ khác:
- Tại sao ngay lúc này cô lại nghĩ ra chuyện đó. Cô làm tôi phát điên lên được. Trở vào đi và đừng nói gì cả!
- Tôi sẽ tố cáo anh về tội lường gạt.
Hiểu Khang đâm ra nổi nóng:
- Tôi cần phải vào ngay, muốn nói hay không tuỳ cô. Nhưng có điền này, nói ra rồi thì đừng xấu hổ đó, tôi không chịu trách nhiệm đâu.
- Nếu anh ngay thẳng, thì không việc gì anh phải sợ.
- Tôi xin cô đó, được không. Tôi không muốn làm trò cười cho thiên hạ đâu. Nếu nói giữa phiên toà, thì người xấu hổ là cô chứ không phải tôi. Suy nghĩ đi!
Diễm Khanh nheo mắt nhìn anh ta, ghê tởm:
- Anh nghĩ vì sợ xấu hổ mà tôi không dám nói sao?
Hiểu Khang khoát tay:
- Tôi khẳng định là không. Mà tôi cũng không có thời giờ giải thích với cô, luật sư Quyền đang chờ tôi, tôi phải vào đây.
Diễm Khanh nói như hét:
- Tại sao luật sư của tôi lại cấu kết với anh? Các người cùng phe với nhau, các người là đồ khốn nạn.
Hiểu Khang cau mặt:
- Cô có biết cô làm tôi khó xử không? Nhìn đi rồi sẽ thấy người ta đang nhìn mình ra sao. Mà cô muốn nghĩ gì kệ cô, tôi không cần thanh mình.
Nói xong, Hiểu Khang bỏ vô phòng. Diễm Khanh đứng lặng ở góc sân, suy nghĩ điên cuồng.
Nếu không vạch tội Hiểu Khang thì cô sẽ mãi ôm mối hận trong lòng. Nhưng nếu nói chuyện đó ra giữa tòa, cô xấu hổ lạnh cả người. Quả thật không đủ can đảm.
Hiểu Khang cũng có cái lý cuả anh ta. Cô hiểu rằng không phải chỉ có riêng cô, mà cả anh ta cũng mất uy tín. Anh ta còn nhiều cái để giữ hơn cô, vì vậy mà anh ta sợ.
Diễm Khanh thở dài, đi vào phòng xử, trong lòng là cảm giác nửa vời. Sự căm ghét khiến cô muốn nói tung ra, nhưng nghĩ tới hậu quả thì không dám.
Diễm Khanh trở lại chỗ ngồi. Bà Nhã quay qua cô, lo lắng:
- Con làm sao vậy?
- Không sao mẹ ạ.
- Lúc nãy mẹ thấy con bị khích động quá. Chuyện này con biết trước rồi, sao lại mất bình tĩnh như vậy? Con làm phiên tòa lộn xộn đó.
- Mẹ đừng lo, con không sau đâu.
- Nếu luật sư nói gì, con cũng không được để khích động vậy, hiểu không?
- Dạ hiểu.
Diễm Khanh sửa lại tư thế, ngồi ngay ngắn lên lắng nghe. Hình như nãy giờ hai luật sư đang tranh cãi gay gắt để bảo vệ lý lẽ của mình.
Luật sư Toàn phản bác rất hùng hồn:
- Nếu chỉ dựa vào sự suy đoán mơ hồ của bà Nhã, một người vừa qua cơn tâm thần nặng thì không thể kết luận ông Bách cố y giết người, như vậy là áp đặt.
Điều thứ hai, không thể đem việc ông Bách đưa bà An và cô Lý Lệ về ở chung để kết luận rằng ông Bách muốn cướp tài sản của cô Diễm Khanh. Vì thực tế là cô Khanh tự ý bỏ đi, chứ hoàn toàn không có ai đuổi. Và việc ông Bách sống với người phụ nữ khác là hoàn toàn hợp lý, vì bà Nhã đã mất, ông ta có quyền kết hôn lần nữa.
Luật sư Quyền phản đối:
- Thưa quý tòa, việc ông Bách đưa bà An và cô Lý Lệ về sống ở nhà bà Nhã là một sự sắp đặt trước. Tôi phản đối nhận định của luật sư Toàn, bị cáo Bách không kết hôn lần nữa,mà là sự đoàn tụ gia đình. Vì bà An là vợ chính thức của bị cáo và cô Lý Lệ là con chung của bà An và bị caó.
Lời tuyên bố như một tiếng sét nổ tung khiến cả phòng kinh ngạc. Luật sư Toàn đứng dậy:
- Phản đối! Thưa quý tòa, khi kết hôn với bà Nhã, ông Bách hoàn toàn là người độc thân,và cô Lý Lệ là con riêng của bà An. Đây là giấy kết hôn của ông Bách và bà Nhã. Như vậy, việc bà Nhã kết hôn với ông Tường mới là vi phạm luật hôn nhân.
- Luật sư Quyền kết luận bị cáo đoàn tụ với gia đình, vậy luật sư có bằng chứng cụ thể không?
Cả phòng hồi hộp theo dõi từng động tác của luật sư Quyền. Diễm Khanh ngồi lặng đi, tay chân lạnh ngắt vì hồi hộp. Cô thấy luật sư Quyền từ tối giơ phong bì đựng hồ sơ lên:
- Đây là bằng chứng cụ thể, thưa quý toà. Trong hồ sơ này có giấy chứng nhận kết hôn của bị cáo Bách và bà An, và có cả giấy ly hôn của hai người. Thời điểm họ ly hôn cách thời điểm bị cáo Bách kết hôn với bà Nhã là hai năm. Trùng thời gian mất của chồng bà Nhã là ông Mai Quốc Trần. Từ những sự việc trên, có thể kết luận bị cáo Bách đã cấu kết với bà An để chiếm đoạt tài sản của bà Nhã.
- Phản đối! Thưa quý tòa, vì thực tế cho đến giờ, ông Bách vẫn điều hành công ty với cương vị một trợ lý. Và tài sản vẫn đứng tên bà Nhã và cô Diễm Khanh. Không thể dựa vào chuyện hôn nhân riêng tư của ôn Bách để kết luận ông Bách muốn cướp tài sản của bà Nhã.
- Luật sư Quyền có bằng chứng gì để chứng minh nhận định của mình không?
Bà Nhã thất vọng gục đầu xuống băng ghế, tay chân rã rời.Việc bà phát hiện ông Bách gởi tiền riêng trong ngân hàng trước đây, không thể xem là bằng chứng xác thực. Còn những hoạt động của ông sau này, bà hoàn toàn không nắm vững và đã không cung cấp nổi cho luật sư chứng cớ quan trọng này.
Những người trong gia đình cũng thất vọng khi nhìn cử chỉ của bà. Nhân vật chính không đưa ra được bằng chứng cụ thể thì làm sao có thể trưng bày trước toà. Diễm Khanh thì hoàn toàn ngu ngơ, làm sao có thể dựa vào cô.
Cuối cùng thì luật sư Quyền cũng có những sơ hở hết sức ấu trĩ, còn trông đợi gì ở ông ta.
Ở hàng ghế bên kia, gương mặt ông Bách thoáng một nụ cười nham hiểm. Bà An nhìn ông như chia sẽ cảm giác đắc thắng. Lý Lệ nhếch một nụ cười tự mãn. Khi chọn luật sư Toàn, cô đã yên trí mình sẽ thắng.Ông ta nổi tiếng là biết là biết tìm sơ hở của đối phương để tấn công. Cô không tin ông ta không quật được luật sư Quyền.
Không khí trong phòng chợt yên lặng hẳn đi. Luật sư Toàn lên tiếng nhắc lại:
- Xin hỏi, luật sư Quyền có bằng chứng gì về hành động chiếm đoạt tài sản của ông Bách không?
Luật sư Quyền trình một phong bì đựng hồ sơ lên bàn thẩm phán, rồi nói rành rọt:
- Đây là những chứng cớ cho thấy bị cáo đã từng bước rút vốn của công ty do bà Nhã đứng tên và chuyển vào tài khoảng riêng của mình.
Cả phòng nhốn nháo lên. Luật sư Toàn mỉm cười:
- Xin hỏi luật sư Quyền, ông có thể đưa ra nhân chứng để khẳng định đó là những chứng cớ thật không?
Bà An lo ngại nhìn ông Bách. Nhưng nét mặt ông vẫn đầy vẻ tự tin. Trừ bà Nhã ra, không ai có thể khám phá ra những khoản tiền thâm hụt của công ty. Nhưng bà ta thì chỉ là một người tâm thần và đã ba năm nay, bà ta hoàn toàn không tham gia điều hành công ty, không có lý do gì để ông phải sợ.
Luật sư Quyền đáp một cách tự tin:
- Tôi có nhân chứng khám phá những hành động chiếm đoạt tài sản của bị cáo Bach. Người đó là trợ lý mới của bị cáo, cậu Vương Hiểu Khang.
Cả hai gia đình nguyên cáo và bị cáo đều đổ dồn mắt về phía Hiểu Khang, nhìn anh một cách sững sốt. Lý Lệ nắm tay anh, kéo xuống, rít qua kẽ răng:
- Anh không được làm chứng, không được phản gia đình em.
Ông thẩm phán nhìn xuống tay Lý Lệ, nói nghiêm nghị:
- Yêu cầu gia đình bị cáo không được cản trở nhân chứng lên tiếng!
Hiểu Khang từ tốn bước tới trước vành móng ngựa, giơ tay lên:
- Tôi xin thề sẽ khai đúng sự thật, và hoàn toàn chịu trách nhiệm về lời nói của mình...
Tôi không phải là người trong gia đình cô Diễm Khanh, cũng không phải người yêu của cô ấy. Nhưng có thể nói, tôi là người chứng kiến từ đầu những gì xảy đến với cô Khanh, bắt đầu tự sự mất tích của bà Nhã...
Tôi đã nhìn thấy cô Diễm Khanh bị gia đình ông Bách ức hiếp ra sao, đã từng là người ở bên cạnh khi cô ấy khủng hoảng tinh thần, và tôi buộc lòng phải dựa vào niềm tin của gia đình bà An đối với tôi để tìm ra sự thật.
Với tư cách con rể tương lai của ông Bách, tôi đã vaò công ty làm việc, và đã tìm hiểu những hoạt động mờ ám của ông ấy. Tôi xin cam đoan những bằng chứng tôi đưa ra là chính xác. Và với nguồn tài chính như hiện nay, có thể nói là công ty gỗ Quốc Trần đang trên đà bị phá sản.
Diễm Khanh chăm chú ngó Hiểu Khang, bàng hoàng như nằm mơ. Sự việc diễn ra bất ngờ quá, khiến cô không suy nghĩ kịp. Và tình huống này khiến cô không còn can đảm để tố giác anh về tội cưỡng đoạt.
Khi Hiểu Khang đi xuống, cô đăm đăm nhìn theo anh. Đôi mắt chan chứa sự biết ơn, cảm kích không bờ bến.
Lý Lệ ngồi rủ rượi dưới sàn gạch trong phòng Hiểu Khang. Cô đã đến đây từ lúc chiều để đợi anh. Từ hôm chia tay ở toà án,Hiểu Khang bận rộn liên tục, nên cô không có cách nào giữ được anh, dù là một giờ, để thanh toán món nợ tình cảm mà anh đã phủ nhận một cách độc đáo.
Buổi tối đi qua lúc nào không hay, Lý Lệ nhìn đồng hồ, gần mười giờ. Trước đây thì giờ này cô bận rộn chạy sô liên tục, đến nỗi không có thời giờ để nhìn lại mình. Cuộc sống cứ lao vun vút trên đỉnh vinh quang.
Giờ thì tất cả đã chấm dứt. Chẳng còn bầu sô nào muốn lăng xê một ca sĩ mà gia đình có tiền án như cô. Chẳng còn sân khấu nào đón nhận ngôi sao đã vụt tắt. Mà cô thì cũng không đủ can đảm hát ở nhà hàng, dù nơi đó người ta có thể lờ đi tì vết của cô.
Có tiếng xe chạy vào sân, Lý Lệ ngẩng đầu lên nghe ngóng. Cô biết Hiểu Khang đã về, cuối cùng thì cũng đối mặt với anh. Và anh sẽ cư xử với cô thế nào đâu, có giống với mọi người không?
Cô nghe tiếng chân Hiểu Khang đi lên,rồi anh bước vào phòng, có lẽ được người nhà nói trước nên anh không có vẻ ngạc nhiên, chỉ nhìn cô một cách bình thản:
- Em chờ anh lâu lắm à? Xin lỗi em, hôm nay bận quá.
Lý Lệ đứng bật dậy, sấn đến trước mặt anh, chiếu cái nhìn đầy căm giận:
- Anh khó chịu khi thấy tôi ở đây lắm phải không? Nếu trốn được thì anh đã trốn rồi phải không?
- Không, anh biết trước sau gì mình cũng phải ngồi lại nói chuyện. Có điều anh phải giải quyết công việc trước, bỏ đi một thời gian, anh có rất nhiều thứ giải quyết trước.
- Sau khi làm gia đình tôi thân bại danh liệt, anh vui vẻ lắm phải không? Anh với con nhỏ đó đã đi nhà hàng chúc mừng nhau chưa?
- Thực tế là từ lúc đó đến giờ, anh không hề gặp Diễm Khanh.
- Đừng có dấu tôi, tôi không làm gì được các người đâu, cần gì phải dấu.
- Đó không phải dấu, mà là thật.
Và anh chủ động câu chuyện:
- Anh biết trước sau gì mình cũng phải ngồi lại với nhau để nói. Nếu em không đến, anh cũng sẽ đến tìm em thôi. Ngồi xuống đi!
Lý Lệ vùng vằng:
- Không ngồi.
Hiểu Khang vẫn giữ thái độ thân mật:
- Em muốn nói gì với anh, nói trước đi.
Lý Lệ tuôn ra một tràng:
- Bây giờ ba mẹ tôi ngồi trong tù, còn tôi thì ra nông nỗi này, anh làm gì để trả giá với tôi đây? Gia đình tôi hết lòng với anh như vậy, anh trả bằng cách đó à? Thật không ngờ tôi mù quáng tin một người như anh.
- Còn điều gì nữa, em cứ nói hết đi, rồi sau đó im lặng nghe anh nói.
Lý Lệ quắc mắt nhìn Khang, nghiến răng:
- Tôi thù anh. Anh là kẻ thù không đội trời chung với tôi. Lúc này tôi khổ sở nào anh biết không, mấy thằng cha bầu sô lúc trước đội tôi lên đầu, bây giờ thấy tôi không thèm nhìn, lâu lâu lại có cú điện thoại khủng bố tôi, riết rồi tôi muốn điên luôn, anh đâu biết người ta khổ ra sao?
- Ai khủng bố em và khủng bố cái gì?
- Điện thoại nặc danh làm sao tôi biết được.
- Nội dung là gì?
Lý Lệ vung mạnh tay, hung hăng, như còn nguyên vẹn cơn tức tối đối với người vô danh nào đó, cô hét lên:
- Con quỷ cái đó hỏi tôi, tại sao không cản ba mẹ làm chuyện thất đức đó. Nó còn hỏi có phải trước toà, tôi đã cản anh làm nhân chứng không. Đồ nhiều chuyện, chỉ có cái thứ ăn không ngồi rồi mới chõ mũi vô chuyện người ta thôi. Thứ khốn nạn đó trước sau gì cũng vô tù thôi.
Hiểu Khang giơ tay cản lại:
- Đủ rồi Lệ, đừng bắt anh nghe mấy từ nặng nề đó nữa. Anh thấy em đừng nên tiếp những cuộc điện lạ nữa, như vậy sẽ đỡ phải bực mình.
Lý Lệ cười khanh:
- Anh nói chữ bực mình sao nhẹ quá. Nó làm tôi điên tiết.
Hiểu Khang cau mày:
- Ngoài những cú điện đó ra, còn ai làm em rắc rối nữa?
Như bị nhắc lại thực tế, Lý Lệ bỗng nổi cáu lên:
- Bao nhiêu đó chưa đủ khổ sao? Đời là vậy đó, cái đám hâm mộ thì trở mặt soi mói, mấy cái thằng bầu sô thì tẩy chay. Mai mốt tôi mà phục hồi trở lại, tụi nó mà bén mãng tới gặp tôi, tôi cho chó ra tiếp tụi nó.
- Tạm thời, em phải chấp nhận tình trạng này, em đừng làm gì cả. Cái gì rồi cũng sẽ qua, dư luận rồi cũng lắng xuống, em phải biết chấp nhận thôi.
Lý Lệ giãy đổng lên:
- Chuyện như vày mà biểu tôi chấp nhận à? Tôi đâu phải là người thường đâu.
- Đừng nghĩ mình là ngôi sao nữa, em sẽ thấy mình đỡ bất hạnh hơn.
- Nhưng tôi có tài năng, mọi người đừng cố tình lờ đi. Đừng có trở mặt, sau naỳ hối hận không kịp đó.
Hiểu Khang khoát tay, nói qua chuyện khác:
- Anh biết bây giờ em đang ghét anh.
Lý Lệ cắt ngang:
- Anh là kẻ thù không đội trời chung, chứ không phải ghét suông. Nói thẳng ra, anh là đồ bỉ ổi. Anh thấy bây giờ theo phe con Khanh ngon hơn, nên trở mặt với gia đình tôi.
Hiểu Khang nghiêm mặt:
- Anh cấm em có ý nghĩ đó.
- Anh là cái thá gì mà cấm? Ỷ tôi mê anh nên coi thường tôi hả? Không có chuyện đó đâu, cái đó xưa rồi.
Hiểu Khang trừng mắt:
- Em đừng nói chuyện khó nghe như vậy.
- Ừ, tôi là vậy đó, nghe không được thì thôi.
Hiểu Khang im lặng nhìn cô. Lý Lệ chì chiết nghe nhức cả đầu:
- Anh cũng tốt số tviệt đó,đúng là chuột sa hũ nếp. Gặp tôi hay con Khanh gì cũng là con một, lại là con gái, gia tài đồ sộ đó trước sau gì anh cũng hưởng thôi.
- Nói đủ chưa?
- Chắc anh cũng tính toán kỹ rồi, theo phe con Khanh chắc ăn hơn, vì ra tòa thế nào gia đình tôi cũng thua, bởi vậy anh trở mặt, chơi một cú nốc ao ngoạn mục. Bây giờ chắc anh được lòng gia đình bên đó lắm.
Hiểu Khang như đã tự trấn tĩnh được mình, anh nghiêm nghị nhìn Lý Lệ:
- Khi em trả giá như vầy, em có nghĩ đến tội ác mà gia đình em gây ra cho gia đình Diễm Khanh không. Bây giờ em bị mọi người quay lưng, em hãy nhớ, có lúc em đã bức bách cô ta đến mức tận cùng, cuối cùng em đang trả giá cho những gì mình làm đó.
- Tôi không thèm nghe, bây giờ mấy người nịnh nó thì có lợi hơn mà, tội gì không ca nó
Hiểu Khang điềm nhiên:
- Lúc em ức hiếp Diễm Khanh, em không hề nghĩ mình quá đáng, cũng không biết tội nghiệp cô ta, anh khuyên thế nào cũng không được, vậy thì đừng trách anh quay mặt với em. Anh không thể chịu được cái cách dùng sức mạnh lấn lướt người khác, đó là lý do tại sao anh đứng về phía Diễm Khanh.
- Mấy người ham tiền thì chỉ có vậy thôi, thay người yêu như thay áo, đời mà.
- Anh không hề nói anh yêu Diễm Khanh,cũng chưa từng yêu em, em đừng gán ghép cho anh đủ thứ như vậy.
Lý Lệ nhìn Khang trừng trừng. Cách nói đó làm cô tức lên ngùn ngụt:
- Anh không thích mà vẫn trở lại với tôi, làm tôi tưởng anh thay đổi. Thì ra là cố tình lợi dụng tôi. Đằng nào thì cũng khốn nạn như nhau.
Hiểu Khang nói gần như quát:
- Em chỉ biết lo trách móc, không khi nào nhìn lại những gì mình làm. Hãy trả lời thật lòng đi, những gì em gặp hôm nay là tự gia đình em gây ra, hay Diễm Khanh chủ động hại em? Nghĩ cho công bằng đi!
- Tôi không biết. Nhưng nếu nó không đưa ra luật pháp, thì gia đình tôi không đến nỗi thế này.
- Vậy ngược lại, nếu không thua kiện thì em để mặc gia đình Diễm Khanh khốn đốn chứ gì?
- Tôi không biết.
- Giả sử như gia đình Diễm Khanh đề nghị gia đình em trả lại tài sản, em có trả không?
- Tôi không biết, đó là chuyện của ba mẹ tôi, tôi không xen vào.
Hiểu Khang gật gù:
- Được thôi, vậy thì những gì xảy ra chỉ là chuyện của ba mẹ em, hãy để họ tự lo, em đừng xen vào làm gì.
Lý Lệ gào lên:
- Anh là đồ khốn khiếp!
Hiểu Khang gật đầu thản nhiên:
- Có thể anh đáng bị em nói như vậy. Nhưng đứng ở vị trí Diễm Khanh, cô ta sẽ nói em nhiền hơn như vậy nữa.
Lý Lệ tức điên người, khi tới đây, cô nghĩ mình sẽ là người trách móc, và Hiểu Khang chỉ có thể xin lỗi, hoặc im lặng. Vậy mà thực tế, anh còn vạch ra lỗi của gia đình cô. Cô không chấp nhận được điều đó. Thời gian này, toàn bộ suy nghĩ của cô chỉ là hận thù. Cô không có thời giờ nghĩ mình đã như thế nào.
Hiểu Khang điềm tĩnh vạch ra lỗi của cô:
- Khi Diễm Khanh thất thế, em đã hiếp đáp cô ta không biết tội nghiệp, đã đồn người ta vào đường cùng mà vẫn thấy chưa đủ. Gia đình cô ta phải hành động cứng rắn thôi. Anh rất ngạc nhiên là Diễm Khanh không làm gì để trả thù em.
- Anh... Nó mà...
- Những gì em làm với Diễm Khanh, có lẽ suốt cả đời cô ta cũng không hết hận em đâu.
- Bộ tưởng con này hiền lắm à? Bộ tưởng con này dễ bị ăn hiếp lắm à? Lầm rồi!
- Đến giờ này mà em vẫn hung hăng, anh sợ rằng em còn gặp nhiều buồn tủi khác nữa, mà người gây ra là bản thân em đó.
Lý Lệ gào lên:
- Anh là thằng khốn kiếp, là thằng lừa đảo.
Hiểu Khang đứng bật dậy, vỗ mạnh bàn:
- Đủ rồi Lệ! Nếu cô không dừng lại, tôi sẽ không nhẹ nhàng với cô nữa đấy. Có biết bây giờ là mấy giờ không?
- Tôi cứ la làng lên đó, la cho cả phố nghe, để họ biết anh là thằng khốn kiếp.
- Em về ngay!
- Tôi không về.
- Đừng để tôi nói nặng với cô.
Lý Lệ không trả lời, cô quay qua, quơ tay đẩy sạch mọi thứ trên bàn xuống. Sau đó lại đến phía tủ, dùng đồ chặn giấy đập tan hoang khung kính, vừa đập, vừa la hép dữ dội:
- Chết hết đi, ai làm gì được tôi.
Hiểu Khang kéo mạnh cô, đẩy ra hành lang:
- Cô về ngay cho tôi!
Thấy dì giúp việc đứng lấp ló ở cầu thang, anh nói như ra lệnh:
- Dì đưa cô này ra ngoài đi.
Rồi anh trở vào phòng, đóng sầm cửa lại. Phía ngoài, Lý Lệ nhào đến đập cửa. Khang nghe tiếng dì giúp việc biểu cô ta về. Cả hai giằng co khá lâu.
Sau đó thêm một người đi lên phụ, mới kéo được cô ta xuống dưới nhà.
Khang nhìn mớ đổ nát dưới sàn nhà, anh hất nó qua một bên,rồi ngồi xuống lấy thuốc ra hút, gương mặt khó đăm đăm.
Anh đã chuẩn bị tinh thần chờ phản ứng của Lý Lệ, nhưng không ngờ cô làm quá mức như vậy. Giống như trong cơn điên mù quáng, bỏ rơi hết nhân cách, chỉ còn là con thú hoang giãy giụa trước cái chết. Cô gây cho anh tâm lý bực mình đến tận cùng của nó.
Anh ngồi một mình, suy nghĩ thật lâu, rồi đến lấy giấy viết thư cho Lý Lệ.
" Anh khuyên em hãy về quê, hoặc tìm một nơi yên tĩnh nào đó. Đừng ở đây, em sẽ chỉ nhận thêm phiền phức do chính em gây ra mà thôi.
Cứ để thời gian giúp em xoa dịu lòng mình, thời gian cũng sẽ xoá bới dư luận. Khi đó em hãy trở lại thành phố, anh sẽ giúp em khôi phục lại vị trí mà em đã có.
Anh chỉ có thể giúp khi em thay đổi mà thôi. Từ giờ về sau, tự em sẽ quyết định cuộc đời em đó.
Anh sẽ thường xuyên gởi tiền cho em, nhưng đừng bao giờ có ý nghĩ tìm anh."
Khang xếp mảnh giấy bỏ vào bao thư. Anh cẩn thận nhét thêm xấp tiền vào, dán kín bì thư lại.
Sáng hôm sau, anh biểu người nhà mang thư đến chỗ Lý Lệ, rồi trở lên phòng, thu xếp hành lý cho một chuyến đi xa.
Buổi chiều muà xuân. Trời trong xanh, những giọt nắng cuối cùng còn rơi rớt trên những cành hoa Pensée màu tím. Toàn bộ khu vườn nhà Đông như ngập chìm trong hơi lạnh. Không khí trong trẻo và thật thanh bình trong chiều sắp tàn.
Bên khóm tường vi, Như và Diễm Khanh bày trên bàn bình cà phê nóng, vài thứ bánh ngọt và keọ sô cô la.
Diễm Khanh ra đây đã mấy ngày, hầu như chiều nào cô cũng sang chơi và chiều nào mọi người cũng bày bàn tiệc nhỏ như thế, ngồi trong vườn nhìn buổi chiều tàn, nói chuyện với nhau đến khi buổi tối xuống,thỉnh thoảng lại vào phòng khách hát karaoke. Có Diễm Khanh, không khí nhà Đông như sinh động hơn.
Chiều nay cũng vậy, mọi người đang tụ họp bên khóm hoa tường vi, thì lại có thêm một người khách.
Như chạy ra mở cửa. Cô kêu lên mừng rỡ khi nhận ra vị khách là Hiểu Khang, rồi đẩy rộng cửa:
- Em cứ nghĩ anh biến khỏi Đà Lạt luôn rồi. Anh đi công tác hả?
Không đợi anh trả lời, vừa nói, cô vừa xách chiếc vali trên tay anh, quay vào nhà, giọng hồ hởi:
- Anh Đông ra xem ai nè!
Tự nhiên Đông đưa mắt nhìn Diễm Khanh, khiến cô hơi ngượng nhìn lảng đi chỗ khác.
Lúc đó, Khang đã thấy Diễm Khanh. Anh có vẻ rất bất ngờ. Anh đi về phía cô, chìa tay ra:
- Lâu rồi không gặp, cô khoẻ chứ?
Diễm Khanh chìa tay cho anh bắt, giọng cô không dấu được vẻ bồi rối hồi hộp:
- Vẫn bình thường. Còn anh?
- Vẫn vậy.
Anh nhìn xuống bàn, rồi cười với Đông:
- Quý vị đang thưởng thức mùa xuân đó hả? Tuyệt lắm! Lâu rồi, không được uống cà phê của Như. Lấy thêm cái ly ra đi chứ!
Và anh thỏai mái ngồi xuống bên cạnh Đông, đưa tay nựng bé Hải:
- Con mau lớn thật. Chú Khang không nhận ra con luôn.
Thằng bé hỏi một cách thơ ngây:
- Có phải chú Khang đến tìm cô Diễm Khanh không? Mẹ con nói thế nào chú cũng đến nhà con. Con nhờ chú Khang lắm
Mọi người bật cười. Như sợ Diễm Khanh mất tự nhiên,vội mắng thằng bé:
- Đừng nói bậy chứ con, mẹ đâu có nói vậy.
Nó gân cổ lên cãi:
- Có mà mẹ. Hôm qua mẹ nói với cô Khanh như vậy, con nghe rõ mà.
Đông cười xòa:
- Mai mốt muốn biết chuyện gì, cứ hỏi con nít là biết ngay.
Như chạy vào nhà lấy ly rồi rót tách cà phê đặt trước mặt Khang. Cô vẫn không quên chuyện, thắc mắc lúc nãy:
- Anh đi công tác hay là ra chơi vậy?
- Cả hai.
- Anh biết Diễm Khanh đang ở đây không?
Khang lắc đầu:
- Không.
Anh quay qua nhìn Diễm Khanh:
- Cô ra lâu chưa? Đi một mình hay đi với ai?
- Tôi chỉ đi một mình thôi.
- Định bao giờ về?
- Có lẽ là qua tết. Chờ mẹ tôi lên đón.
Bé Hải mon men bò qua, ngồi trong lòng Khang:
- Chú Khang ơi! Chú ở đây có lâu không?
- Chú chưa biết.
Anh nheo mắt nhìn thằng bé:
- Muốn chú Khang cho đi cỡi ngựa phải không?
Được nói đúng ý, thằng bé cười híp mắt:
- Đi há chú Khang, mẹ cho rồi đó.
Như trừng mắt:
- Sao con biết mẹ cho?
- Mẹ hứa với con rồi mà.
Như lắc đầu:
- Hết biết!
Khang nói như hứa:
- Mấy ngày tết ngày nào chú cũng cho đi cỡi ngựa, chịu không?
Bé Hải hớn hở:
- Có cô Khanh đi không chú? Hải muốn cô Khanh đi cho vui, cô Khanh mua kẹo cho Hải ăn.
Mọi người cười rần lên. Như lắc đầu:
- Đúng là tính không sót chỗ nào.
Bé Hải lắc tay Khang:
- Chú có cho cô Khanh đi không, hả chú?
Khang mỉm cười:
- Cái đó phải hỏi cô Khanh, chứ chú đâu có quyết định được.
Thằng bé quay qua Diễm Khanh:
- Đi há cô Khanh!
- Cô cũng không biết nữa, để coi.
- Đi đi cô Khanh. Đi chơi vui lắm, muốn đòi gì chú Khang cũng cho hết. Chú Khang dễ chịu lắm.
Rồi nó quay ra vẽ vời buổi đi chơi tưởng tượng của nó. Mấy người lớn ngồi nghe, ai cũng chỉ cười chứ không hứa hẹn theo nó.
Diễm Khanh ngồi thêm một lát rồi đứng dậy.
- Em đi về, anh chị tiếp khách đi.
Như cản nhiệt tình:
- Sao về sớm vậy, anh Khang chứ có phải ai lạ đâu. Tối nay ăn cơm bên đây, thậm chí chị còn muốn rủ em ngủ lại luôn bên đây.
Nhưng Diễm Khanh vẫn lắc đầu:
- Thôi, em về, sợ vú Hoà chờ em.
- Thì kêu vú qua luôn.
- Thôi, vú không chịu đâu.
Như nhìn Hiểu Khang như ra hiệu anh nói một câu. Nhưng anh cứ lặng thinh một cách khó hiểu, vậy là cô đành phải để Diễm Khanh về.
Ra đến cửa, Như hỏi nhỏ:
- Sao em không ở lại vậy? Có phải em muốn tránh mặt anh Khang không?
- Dạ đâu có.
- Vậy tại sao có anh ấy thì về?
- Em nghĩ nên để anh chị tiếp khách, có em nữa, mọi người không tự nhiên.
- Chắc chắn là không phải, em với ảnh còn lạ gì nhau mà phải khách sáo. Hai người có chuyện gì rồi phải không?
- Nếu có thì chuyện cũng đã lâu rồi.
- Chị biết được không?
Diễm Khanh lắc đầu:
- Em cảm thấy chuyện đó con nít lắm, chị đừng để ý.
Rồi cô đẩy nhẹ Như:
- Chị vô đi. Em về.
Cô đi qua nhà mình. Khi vào sân, cô kín đáo đưa mắt nhìn qua sân bên kia, thấy mọi người ngồi bên bàn. Cô cố ý đi nhanh vào nhà.
Diễm Khanh trải qua buổi tối bồn chồn thầm lặng. Cô không nói với vú Hòa là Khang ở đây. Nhưng quả thật cô rất mong gặp riêng. Từ lần gặp ở toà án đến giờ, cô không có dịp tiếp xúc riêng với anh. Đã mấy lần gọi điện, nhưng Khang luôn bảo bận, cô có cảm giác đó chỉ là cái cớ, còn chủ yếu là vì anh không muốn gặp.
Cả cô cũng vậy, mỗi lần nhớ câu chuyện lúc ở ngoài sân tòa án, cô thấy rất khó chịu, không muốn gặp để làm gì. Nhưng cảm giác mắc nợ lại làm cô thấy bận lòng.
Diễm Khanh nhìn lên đồng hồ. Thấy đã mười giờ, cô mở cửa bước ra ban công, nhìn qua nhà anh Đông.
Vừa bước ra, Diễm Khanh đã thấy Khang đứng hút thuốc một mình. Đèn trong nhà đã tắt, chắc là chủ nhà đã ngủ. Không biết Khang có thấy cô không.
Diễm Khanh tần ngần một lúc, rồi vào nhà lấy máy gọi điện cho Khang.
Cô đứng nép vào cửa, nhìn qua bên kia. Cô thấy Khang có vẻ miễn cưỡng khi mở máy, hình như anh không muốn bị quấy rầy lúc này. Giọng anh không có chút nhiệt tình:
- Cô không ngủ sao mà còn ra đứng đó. Đừng trốn, tôi đã thấy cô rồi. Cô muốn nói gì?
Diễm Khanh thấy hơi quê, giống như mình bị phát hiện rình rập. Cô trở nên lúng túng:
- Tôi muốn nói chuyện với anh, có rất nhiều chuyện mà tôi muốn giải thích.
- Ngay bây giờ à?
- Dạ.
Khang suy nghĩ một chút, rồi xoay người nhìn qua nhà cô. Thấy Diễm Khanh đã bước hẳn ra cửa, anh gật đầu:
- Cô xuống sân đi. Tôi sẽ qua nhà cô.
Diễm Khanh tắt máy, thở nhẹ một mình. Cô nhẹ nhàng đi vào nhà, đóng cửa lại thật khẽ, như sợ vú Hòa có thể phát hiện.
Cô đến gương, chải lại tóc, chọn một chiếc áo len khoác thêm lên người, bước đến tắt đèn rồi nhón chân đi xuống cầu thang.
Trong nhà tối lờ mờ, ngoài sân cũng tối. Nếu không có Khang, chắc cô không đời nào dám ra sân một mình trong đêm khuya như vậy.
Diễm Khanh nhẹ nhàng mở cửa. Bước ra ngoài một cái là không khí lạnh hẳn, làm cô khẽ rùng mình. Cô băng qua khoảng sân tối om, đi ra cổng, rón rén mở cửa như tên ăn trộm.
Khang đang đứng tựa vào cổng chờ cô. Trong bóng tối, hai người đứng đối diện nhau, im lặng, như còn ngạc nhiên vì cuộc gặp này.
Một lát sau, anh lên tiếng:
- Cô muốn nói gì?
Diễm Khanh lúng túng đứng yên. Quả thật, cô không biết bắt đầu như thế nào. Cô đưa mắt nhìn quanh như tìm chỗ ngồi. Thấy vậy, Khang hỏi nhỏ:
- Cô có dám ra quán cà phê không?
Diễm Khanh tần ngần:
- Từ đây ra đường lớn tối quá, tôi sợ...
- Vậy thì vào nhà đi.
- Vú Hòa mà biết, tôi ngại lắm.
Khang bật cười nhỏ:
- Sao giống tên trộm quá vậy? Vậy thì ngồi trước thềm nói chuyện, không phải vào nhà. Nhưng như vậy sẽ lạnh lắm đó, coi chừng ngày mai bị cảm.
- Không sao đâu, tôi chịu lạnh giỏi lắm.
Mới nói xong, cô đã hắt hơi một cái. Cô vội bụm miệng, hoảng hồn nhìn quanh. Cử chỉ đó làm Khang bật cười một mình, rồi nói thản nhiên:
- Trừ phi cô sợ bị ai đó ghen, còn thì không có gì phải sợ cả. Không phải sợ tai tiếng hẹn hò với con trai.
Diễm Khanh lúng túng:
- Biết là vậy, nhưng tôi vẫn thấy ngại lắm.
- Ngại sao còn gọi điện hẹn?
Đang là trời lạnh mà Diễm Khanh vẫn thấy mặt mình nóng lên. Cô vừa quê vừa giận, nhưng chưa biết làm gì thì Khang đã kéo nhẹ tay cô:
- Tôi nói giỡn thôi. Thật ra, tôi cũng muốn gặp cô. Vào nhà đi!
Vừa nói, anh vừa đẩy cửa đi vào. Diễm Khanh cũng đi theo. Cả hai đến ngồi dưới thềm gạch, đưa mắt nhìn ra vườn hoa im lặng trong bóng tối.
Đêm thật yên lặng, Diễm Khanh kéo sát vạt áo vào người cho đỡ lạnh. Cô ngước nhìn lên trời đêm nay thật nhiều sao. Những bóng cây tùng lặng yên trong đêm. Nếu không có Khang ngồi một bên, chắc chẳng khi nào cô thưởng thức được cái đẹp của đêm như thế này.
Chợt cô nghe tiếng Khang trầm trầm bên cạnh:
- Tôi nghĩ giờ này cô đang lo thi cử, chứ không phải đi chơi nhăng nhít thế này, không định thay đổi sao?
Diễm Khanh phật lòng ngồi im. Gặp Khang thì chỉ có vậy, cô nhớ hình như bao giờ cũng vậy, anh luôn biểu cô phải thế này, phải thế kia. Giống như người ta dạy dỗ đứa con nít. Tự nhiên cô cau mặt:
- Câu đó để mẹ tôi nói thì hợp hơn.
Khang búng tàn thuốc ra xa, cười như không:
- Ai nói cũng vậy thôi, phật lòng làm gì. Nhưng tại sao giờ này còn ra đây, và định chừng nào về?
- Qua tết.
- Sao không lo học thi?
Giọng Diễm Khanh nhấm nhẳng:
- Đã thi xong, chỉ còn chờ thi lại thôi.
Khang bật cười:
- Diễm Khanh mà cũng để mình thi lại sao?
- Ừ đó.
- Nè, nói chuyện ngang với ai vậy?
- Với thiên hạ.
Không hiểu Khang nghĩ gì, anh bỗng xoay người lại, nhéo mũi Diễm Khanh một cái rất chính xác, nhưng không nói gì.
Diễm Khanh ngồi lặng đi một lát, bất ngờ một cách lâng lâng. Lần đầu tiên Khang có cử chỉ thân mật như vậy, nhưng cô chấp nhận được.
Khang cũng chợt lặng thinh. Hình như anh hối hận vì sự buông thả của mình. Anh hơi nhích ra xa Diễm Khanh, rồi nói với giọng điềm nhiên:
- Cô bảo muốn nói chuyện, sao không nói đi.
Thấy Diễm Khanh cứ nín thinh, anh lại lên tiếng:
- Khó nói lắm sao?
Diễm Khanh buột miệng:
- Sao gần đây anh không đến tìm tôi?
- Tôi bận.
- Hổng lẽ lúc trước không bận?
- Lúc trước công việc không nhiều lắm. Với lại, thời khóa biểu cuả tôi rất bất thường, không thể nói trước được.
- Tôi nghĩ nếu muốn, anh vẫn có thể tới.
Khang gật đầu tỉnh bơ;
- Đúng. Nếu muốn vẫn có thể tới, nhưng vấn đề là tôi không muốn.
Diễm Khanh thoáng nhăn mặt bất mãn. Nãy giờ, anh nói hai câu làm cô bị khựng lại. Anh có vẻ khác trước kia. Lúc trước có như vậy đâu.
Cô nói nhấm nhảng hẳn đi:
- Bây giờ không nói thì anh về cũng được.
Khang cười một cái:
- Tôi chưa nói hết ý. Thật ra, người cần nói là cô chứ không phải tôi, cho nên người cần tìm cũng phải là cô. Tôi đoán cô muốn nói chuyện gì rồi.
Diễm Khanh cau mặt:
- Anh thấy như vậy là kết thúc thật à?
- Bây giờ cô đã có ba mẹ, trở về nhà, và không còn ai quấy rầy cô nữa, cô còn đòi hỏi gì nữa, cũng không cần tôi làm gì. Còn chuyện ở tòa án, không cho qua được sao?
Diễm Khanh nói nhỏ:
- Đến giờ tôi cũng không biết mình nghĩ có đúng không. Trước kia tôi hoàn tòan không nghĩ gì, nhưng đến lúc đó tôi bật ra sự nghi ngờ...
Thấy cô có vẻ lúng túng, Khang nói tiếp:
- Tôi biết rồi, không cần phải nói cụ thể. Nhưng cô nghĩ gì về tôi, khi nghi ngờ như vậy?
Diễm Khanh nhăn mặt khổ sở:
- Không, không! Tôi không cố ý xúc phạm anh, tôi chỉ muốn nói là.. ôi trời, tôi cũng không biết mình nghĩ gì nữa. Có điều là chuyện hôm ấy bị cắt lưng chừng, tôi vẫn còn bị ấm ức.
- Vậy sao?
- Đôi lúc tôi muốn xin lỗi. Vậy rồi có lúc lại đâm ra nghi hoặc, vì lúc đó...
Cô nhăn trán, cố diễn đạt cho hết ý mình. Nhưng thật ra chính cô cũng còn lướng vướng, làm sao nói cho cụ thể.
Khang điềm nhiên nói tiếp:
- Rất may là lúc ở tòa, cô không phanh phui chuyện xảy ra buổi tối đó. Nếu không, tôi nghĩ tôi không còn mặt mũi nào nhìn bạn bè và mẹ cô.
Diễm Khanh nói như cãi:
- Anh thử nghĩ xem, tự nhiên câu chuyện đưa đẩy như vậy, làm sao tôi không nghĩ.
- Nói trắng ra, cô nghĩ tôi gây áp lực để cô bỏ đi, vì tôi liên kết với Lý Lệ. Vậy rồi cô đâm ra nghi ngờ về tư cách của tôi.
- Ồ không! Tôi...
- Đừng có chối, thái độ của cô hôm đó đã chứng minh hết rồi. Nhưng tôi không giận chút nào.
Anh nhún vai nói tiếp:
- Tôi hoài hơi mà giận một cô gái dễ bị khích động như cô. Cô sẵn sàng coi bạn như kẻ thù, khi xảy ra chuyện gì đó làm cô nghi ngờ người ta.
Diễm Khanh lúng túng:
- Tôi chỉ muốn.. lúc đó quả thật tôi rất mất bình tĩnh.
- Biết rồi. Vì thiếu lòng tin quá đó thôi. Cô mà ghét ai thì người đó chỉ có chết.
- Nói quá đáng thật đó. Tính cách đó là của Lý Lệ chứ không phải của tôi.
- Thôi được rồi, không nhắc đến Lý Lệ nữa. Nói về chuyện của cô đi!
Anh quay qua nhìn Diễm Khanh một cái:
- Cô không khi nào nhớ lại lỗi của mình, vậy rồi đâm ra nghi ngờ người khác. Buổi chiều đó gây cho dữ bà An, để phải lang thang ngoài đường phố. Chưa hết,vậy còn bắt chước con trai, cứ nghĩ say sẽ quên hết. Lúc đó tôi cản mà đâu có nghe.
Diễm Khanh trầm ngâm:
- Thật tình lúc đó tôi quẫn trí quá. Nhưng quả thật, khi say người ta tạm quên đi thực tế.
- Quên đi cái này để dây thêm cái kia, không hay chút nào.Rất may là cô không đem chuyện đó ra nói trước tòa.
Diễm Khanh trầm ngâm:
- Nhớ lại chuyện đó, tôi rùng cả mình.
- Rùng mình vì cái gì?
- Nếu như nói ra, tôi sẽ ân hận vì mắc cở, sẽ không dám nhìn mặt anh nữa.
- Bây giờ có cần nói thêm gì cho sáng tỏ hết mọi chuyện không?
Diễm Khanh hơi mím môi tự ái:
- Anh không thích nói chuyện phải không?
- Tôi thì không việc gì, nhưng cô thì coi chừng bị cảm. Ngồi ngoài sương không tốt đâu. Lẽ ra lúc nãy tôi không nên qua đây, chuyện thì lúc khác nói cũng được.
Diễm Khanh bực mình ngấm ngầm:
- Tôi thấy hình như anh lẫn lộn tôi với bé Hải rồi.
Khang nhún vai:
- Tất nhiên là cô không giống thằng bé, nhưng cả hai đều mỏng manh như nhau.
Diễm Khanh không muốn nghe nói kiểu đó. Cô quay qua hỏi thăm:
- Lúc này.. anh còn gặp Lý Lệ không?
- Còn.
Diễm Khanh hơi nhói một cái, một cảm giác rất khó chịu. Cô thấy giận mà không biết bộc lộ thế nào, thế là cô làm thinh.
Một lát sau, cô dứt khoát đứng dậy:
- Anh có muốn về thì về đi, chào.
- Khoan đã!
- Gì?
- Chìa khóa đâu?
- Chi vậy?
- Đưa tôi khóa cổng cho. Cô đừng ra ngoài đó, tối lắm.
- Cám ơn lòng tốt.
Rồi cô đưa chìa khóa cho Khang, nhưng tối quá nên anh không thấy. Cuối cùng, cô đặt nó vào tay anh.
Khang chụp luôn tay cô, giữ lại thật lâu. Nhưng vẫn im lặng, hình như anh lưỡng lự 1 điều gì đó.
Diễm Khanh hơi run, nhưng không rút tay lại. Cô hồi hộp đứng yên chờ, tim đập như trống đánh. Giữa đêm khuya yên vắng thế này. Lại quá lạnh lẽo, bỗng nhiên cô thấy thèm 1 vòng tay sưởi ấm.
Quả thật, Khang cũng không tự chủ nổi, anh ghì Diễm Khanh vào người thật mạnh mẽ. Bóng tối như sự đồng tình che chở cho cái hôn kéo dài như bất tận.
Diễm Khanh chới với bám lấy tay áo anh. Run rẩy cả người vì cảm xúc chưa từng có, cô không biết cách đáp trả, nhưng đón nhận.
Bất giác, cô hỏi nhỏ:
- Anh có yêu tôi không? Có bao giờ anh nhớ lại cái đêm tôi ở phòng anh không?
Khang cũng thì thầm:
- Cô không tức giận à?
- Nói ra thì thật mắc cở, nhưng... lạy chúa, nếu anh đã làm như vậy với tôi, tôi cũng không hề giận. Tôi nói thật.
- Nhưng thật sự là tôi không làm gì cả, dù tôi rất thích cô.
- Vậy sao anh không nói?
Khang chợt gỡ tay cô ra, giọng tỉnh táo:
- Khuya rồi, vô ngủ đi.
Diễm Khanh có cảm giác chới với như bị kéo ra khỏi giấc mơ đẹp. Cô bước lùi lại, gương mặt tả tơi thất vọng:
- Sao anh có thể lý trí vậy?
- Dù sao cũng đã khuya rồi, không nên ở ngoài này.
Giọng Diễm Khanh run run:
- Vậy mấy lúc chơi bời với bạn anh, anh có thức đêm không? Tôi đã từng thấy anh về nhà chị Như lúc nửa đêm, sao với tôi, anh tính toán như vậy?
- Đừng có so sánh kỳ cục như vậy. Cô không thể so sánh chuyện này với cuộc vui riêng của tôi, hoàn toàn không liên quan gì nhau hết.
Diễm Khanh nói như hét:
- Tôi không cần mấy người coi thường tôi.
Khang vội ôm chặt Diễm Khanh, che miệng cô lại:
- Khuya rồi, đừng làm ồn, cô không sợ mọi người thức sao?
Diễm Khanh hất tay anh ra:
- Anh là người máy không có tình cảm.
Nói xong, cô nguẩy người bỏ đi vô, để mặc Khang đứng 1 mình trong bóng tối.
Cô đi lên phòng, cảm thấy thất vọng không sao chịu nổi. Cô ngồi bó gối trên giường, nghiền ngẫm những gì vừa xảy ra, rồi tự hỏi tại sao sự việc lại như vậy?
Nó diễn ra đầy bất ngờ. Vui bất ngờ và buồn cũng bất ngờ. Như vậy tại mình nóng nảy hay tại anh ta. Nói chuyện với mình mà anh ta cứ muốn về, cứ muốn chấm dứt câu chuyện. Và khi mình hỏi có yêu mình không thì anh ta né tránh trả lời. Làm cho mình thấy mình vô duyên không thể tưởng.
Tình Như Tia Nắng Tình Như Tia Nắng - Hoàng Thu Dung Tình Như Tia Nắng