There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: Robyn Donald
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Innocent Misstress, Royal Wife
Dịch giả: Hoàng Yến
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1183 / 17
Cập nhật: 2015-12-31 12:49:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
exie lại nuốt nước bọt, cổ họng nàng nghẹn lại. Anh đang nói đến chuyện nhảy múa chứ không phải làm tình. Thậm chí anh còn không biết nàng vẫn còn trong trắng, mà nàng thì không hề có ý định cho anh biết.
Nàng nói lạc giọng, "Thật tiếc, em sẽ không ở đây lâu nên không thể học nhảy múa được, chuyện là như thế".
"Em rất duyên dáng, vì thế anh chắc chắn em có năng khiếu bẩm sinh", anh cười thản nhiên, pha chút giễu cợt.
"Em không biết". Lời nói giễu cợt này cùng với cách trêu đùa ngấm ngầm rất lạ lẫm với nàng. Nàng bồn chồn liếc nhìn đi chỗ khác, mắt mở to khi trông thấy chiếc bàn đặt sẵn những chiếc khay bày đồ ăn ngon và một cái gì đó trông như là chai sâm-panh.
"Theo anh chúng ta nên nâng cốc chúc mừng chuyến đi của em tới Moraze", Rafiq nói. "Anh để ý thấy em không uống thứ gì mạnh hơn món rượu hoa quả ở bữa tiệc, nhưng anh hy vọng em sẽ thích sâm-panh".
Lexie nghĩ nàng nên từ chối. Dưới ánh trăng huyền ảo đầy mê hoặc này, bất kỳ người phụ nữ nhạy cảm nào cũng sẽ chắc chắn mình hoàn toàn kiểm soát được bản thân.
Nhưng rồi người phụ nữ nhạy cảm đó sẽ nhìn ra mối nguy hiểm trong một buổi tối đầy thơ mộng này với Rafiq, và sẽ giả vờ yếu đuối trong khi thực tế không phải vậy. Và một khi bữa tiệc bắt đầu, không một phụ nữ nhạy cảm nào cho phép mình bị cuốn đi theo các vũ điệu gợi tình cùng tiếng trống đầy mê hoặc, những vòng xoay tít của màu sắc và sự khêu gợi lộ liễu.
Ngay cả đến một phụ nữ ít nhạy cảm cũng sẽ tránh những ly rượu sau bữa tiệc, và tươi cười nói lời chúc ngủ ngon ở ngưỡng cửa phòng mình trước khi đóng chặt cánh cửa lại.
Thôi được, vậy thì nàng không nhạy cảm. Chắc chắn nàng sẽ không quay về chiếc giường đơn độc, vô vị kia.
Trước những tiếng răng rắc và sức nóng của những nhịp cầu phía sau, nàng nói, "Em rất dễ bị cám dỗ", nàng vội vã nói thêm khi nhận ra ngụ ý của mình, "trước sâm-panh".
Đôi má nàng ửng đỏ, và nàng kiềm chế trước cơn bối rối, ngẩng cao đầu, điềm tĩnh mỉm cười.
Rafiq nhướn hàng lông mày để lộ sự ngạc nhiên. Không nói lời nào, anh quay ra mở nắp chai. Thay vì tiếng nổ bốp, chiếc nắp khẽ vụt ra – một sự thỏa mãn chăng?
Đừng nghĩ đến sự thỏa mãn! Lexie nhấp một ngụm nhỏ, tự hứa với mình lúc anh rót ra những li rượu sóng sánh. Nàng sẽ nhấp từng ngụm thật nhỏ, và nghỉ những hơi thật dài…
Và lúc quay trở về thự tại, nàng sẽ nhớ buổi tối này – cả quãng thời gian nàng lưu lại Moraze – mà không hề hối tiếc. Thay vào đó, nàng sẽ cảm ơn người đàn ông đã khơi dậy trong nàng những rung động vô cùng liều lĩnh và nguy hiểm kia. Đó là một con người chính trực, đáng trân trọng.
"Vậy", Rafiq từ tốn nói, và đưa cho nàng một chiếc ly. "Chúng ta uống mừng sức khỏe của em nhé".
Sau khi nhấp một ngụm nhỏ, nàng đáp, "Rượu ngon quá".
"Tất nhiên đó là rượu Pháp. Moraze sản xuất một vài loại rượu khá ngon, nhưng còn sâm-panh thì bọn anh trông chờ cả vào nước Pháp". Anh đặt li rượu xuống. "Anh rất mừng vì em thích".
Lexie nói lời nhận xét đầu tiên xuất hiện trong đầu. "New Zealand cũng có nhiều rượu ngon lắm".
"Đúng thế. Anh đã từng uống rượu Pinot Noir của vùng Đảo Nam, và một vài loại rượu vang cực ngon của một hòn đảo ngoài bờ biển Auckland".
"Đảo Waiheke. Vì khí hậu là đặc trưng rất riêng của hòn đảo này". Theo sau câu nói vô thưởng vô phạt của nàng là sự im lặng trĩu nặng, những suy nghĩ không nói thành lời, những khát khao bị kìm nén.
Lexie tuyệt vọng phá vỡ không khí ấy, "Em không phải là người am hiểu, nhưng em thích rượu được chế biến từ nho Sauvignon Blanc, và sản xuất tại Marlborough. Ở khu vực phía bắc của Đảo Bắc, nơi em sinh sống, những người trồng nho cũng đang thử rất nhiều loại nho khác lạ để xem loại nào phù hợp nhất với độ ẩm và tính chất ấm của khí hậu".
Ồ, tuyệt, nàng nghĩ trong tuyệt vọng. Một lời nói sáo rỗng!
"Chúng ta không đánh trống lảng nữa nhé?", Rafiq gợi ý, giọng anh thích thú kèm với một cảm xúc khác nữa khiến nàng run lên vì sung sướng.
"Em không nghĩ là chúng ta lại thế", nàng nói dối và hy vọng mình biết kiềm chế.
Anh đưa cho nàng ly rượu, và sau một thoáng do dự, nàng đưa trả lại, anh đặt chiếc ly xuống cạnh ly rượu của mình trên chiếc bàn thấp. Ánh trăng chập chờn trên chiếc áo sơ mi màu trắng của anh làm nổi bật bờ vai rộng, phần eo và hông nhỏ, cùng nét góc cạnh trên gương mặt kiêu ngạo. Mỗi lần ngồi trên con rồng sắt, nàng lại có cảm giác này: phấn chấn và sợ hãi.
"Tất nhiên là có đấy", anh nói, rồi mỉm cười với nàng. "Chúng ta là những kiếm sĩ, anh và em, đấu kiếm để giành phần thắng. Nhưng đã đến lúc phải chấm dứt rồi". Một lần nữa nàng thấy lâng lâng. Một cảm xúc mãnh liệt xóa nhòa mọi kí ức và cảm giác. Khi anh nhìn nàng bằng ánh mắt đó, nàng không còn biết gì khác ngoài tiếng đập thình thịch của con tim đang vang lên bên tai, và nỗi khát khao cháy bỏng như cơn bão tố ập đến. Ngọt ngào, mạnh mẽ, oai phong và đáng sợ, nó đang cào xé tâm can nàng.
Đôi mắt mở to, nàng ngắm nụ cười của anh, và cổ họng nghẹn lại khi anh chạm nhẹ lên cánh tay nàng.
"Lúc này làn da em còn đẹp hơn cả chiếc váy lụa em đang mặc kia. Suốt buổi tối hôm nay, anh mong chờ giây phút được chạm lên làn da ấy", anh nói bằng chất giọng khàn đục, rồi cúi xuống hôn lên những chỗ ngón tay anh vừa vuốt ve.
Nàng hân hoan và chìm đắm trong đê mê, cơn khoái lạc dâng lên khi đôi môi anh chạm vào người nàng. Khi anh đặt bàn tay lên lưng nàng và kéo nàng vè phía mình, nàng khẽ gọi tên anh, đón nhận nụ hôn đầy ham muốn, khám phá của anh cùng niềm đam mê tột đỉnh.
Giây phút ấy nhanh chóng qua đi. Anh ngẩng đầu lên, nhìn nàng, đôi mắt màu xanh lấp lánh, rồi anh nói bằng giọng gần như là giận dữ, "Đó là lần đầu tiên em được phép gọi như thế". Dù thế nào thì việc nói ra từ có hai âm thiết làm nên tên gọi của anh còn thân mật hơn cả những nụ hôn họ đã trao nhau. "Anh chưa bao giờ bảo em không được nói thế", giọng nàng lạc đi.
Đôi môi đẹp như tạc của anh nở nụ cười. "Anh không biết là người New Zealand lại có những quy tắc xã giao nghiêm ngặt đến vậy. Trên thực tế, anh tin em là người thoải mái".
Nhưng mẹ nàng không phải là người New Zealand, bà là người Illyria, và bà đã dạy dỗ các con gái nghiêm ngặt hơn so với các bạn bè của mình.
Rafiq nói tiếp, "Chúng ta đã hôn nhau – thế nên em có quyền gọi anh bằng cái tên nào em muốn". Và anh lại hôn nang, lần này hời họt hơn, "Còn anh có quyền gọi em là Lexie đáng yêu – không được ư?"
Đáng yêu? Có phải ý anh là anh biết nàng vẫn còn trong trắng, và điều đó có chấp nhận được không? Cố nở nụ cười, nàng nói, "Em không nghĩ là mình đáng yêu. Thực tế là…"
Nhưng một phụ nữ thông minh không nên nằm trong vòng tay anh, sung sướng vì được chạmân hình rắn chắc của anh, tim đập mạnh đến nỗi chắc chắn anh cảm nhận được.
"Lúc này em có cảm nhận được không?", giọng anh trầm ấm, dịu dàng.
Nàng nhắm mắt lại, gục vào người anh, sợ anh sẽ nhìn thấy cảm xúc của nàng – nàng đã hoàn toàn đầu hàng, cố tình bỏ qua tất cả những quy tắc nàng đã tuân theo cho đến khi gặp anh.
"Không", nàng thú nhận, cố lấy lại tự tin khi cảm nhận được con tim anh đang đập thình thịch cạnh cơ thể nàng. Cho dù anh nghĩ thế nào thì vẫn không thể giấu được thực tế rằng anh đang muốn có nàng.
"Vậy… em thấy sao?" Thấy nàng không trả lời, anh cười dịu dàng, "Một chút hoang dại?"
Anh nhấn mạnh mỗi từ bằng một nụ hôn, nhưng nàng cảm nhận được ham muốn đang thôi thúc anh, và cơn bùng cháy dữ dội nhằm thỏa mãn cơn thèm khát trong anh.
"Liều lĩnh hả?", anh thì thầm, miệng kề sát môi nàng khiến hơi thở của cả hai hòa lẫn vào nhau.
"Vâng", nàng biết mình vừa đồng tình với cái gì, và biết rằng sau nụ hôn này, nàng sẽ không phải nhìn lại – biết và không quan tâm, vì không có gì nàng muốn trên đời bằng việc khám phá Rafiq ở những cách thân mật nhất.
Để sau ư? Ồ nàng sẽ để sau khi nào nó đến.
Nàng thốt lên kinh ngạc, như thể thế giới sập xuống, anh nâng bổng nàng lên và bế nàng lên chiếc đi văng to đầy tội lỗi.
Anh đặt nàng đứng xuống, thả nàng dọc theo chiều dài cơ thể cường tráng đang khom khom cúi, điều đó càng chứng tỏ khao khát muốn có nàng trong anh mãnh liệt hơn bao giờ hết. Run rẩy, rực cháy đam mê, nàng đắm đuối nhìn vào đôi mắt anh, ánh mắt đầy ham muốn ấy đã xua tan mọi e dè, thẹn thùng trong nàng.
"Bản thân chiếc váy này đã quyến rũ lắm rồi", anh nói. "Từ lâu rồi anh đã muốn cởi bỏ những chiếc cúc nhỏ xíu khiêu khích kia đi, rồi cài chúng lại để lớp lụa mượt mà được khoác lên người em…"
Anh vừa nói, bàn tay vừa làm theo. Một cảm xúc mãnh liệt chưa từng có trào dâng, không bân tâm đến đôi má ửng đỏ, nàng cởi bỏ lớp áo lót ra. Rồi nàng dừng lại, biết rõ rằng ngăn cách duy nhất giữa bầú của nàng và đôi tay mềm mại uyển chuyển của anh là cái nịt vú của nàng.
Nàng có nên cởi nó ra không?
Nàng chưa kịp nghĩ phải làm gì thì đôi tay anh đã chạm tới – thành thạo, vô cùng khéo léo, ý nghĩ ghen tuông bất chợt khiến nàng ngẩng cao đầu trong lúc anh tháo chiếc nịt vú ra.
Anh đứng đó ngắm nhìn nàng, cơn thèm khát rực cháy trong đôi mắt anh dã thỏa mãn bản năng nguyên thủy, hoang dại trong nàng.
Bằng chất giọng khàn khàn, anh nói "Em… thật tuyệt vời", rồi nâng cằm nàng lên, một tay ngửa nàng ra phía sau để đôi môi mơn trớn trên môi nàng, rồi lần xuống bầu vú đang khao khát chờ đợi.
Cách vuốt ve nóng bỏng của đôi môi anh đã làm vỡ vụn mọi hàng rào ngăn cách. Rên rỉ, đắm chìm trong nhục dục, Lexie bấu chặt tay vào áo anh trong lúc đôi môi anh khuấy động cơ thể nàng.
"Đừng", nàng khẽ nói khi anh ngẩng đầu lên.
"Sao?"
Anh hỏi rành rọt khiến nàng mở to đôi mắt, và nàng thấy ở anh sự cứng rắn lạ thường. "Đừng dừng lại", nàng nói hổn hển.
Nhưng anh nhìn nàng vè dò hỏi. "Em chắc chứ?"
"Tất nhiên là em chắc chắn". Hụt hẫng, nàng nói tiếp, "Nếu anh dừng lại, có thể em sẽ giết anh đấy"
Cánh tay chắc khỏe lại ôm lấy cơ thể nàng, rồi anh đặt nàng lên giường. Run rẩy với ý nghí không biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra, nàng quan sát anh cởi chiếc áo sơ mi ra. Ánh đèn phản chiếu lên làn da anh, làm nổi bật những phần cơ bắp rắn chắc, linh hoạt khi anh thả chiếc áo xuống sàn nhà. Nhưng khi anh đưa tay lên khóa quần thì nàng vội quay mặt đi, ngượng ngùng biết rằng mình hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào hết.
Nàng có nên cho anh biết không? Liệu anh có cho rằng nàng là người không bình thường không? Và tệ hơn nữa, liệu anh có bị khuất phục trước phép lịch sự của người trung cổ để rồi từ chối làm tình với nàng không?
Mím chặt môi để ngăn lời thú tội đang chực thốt ra, nàng tháo giầy, không để ý xem chúng nằm trên hàng hiên lát bằng đá hay đã lăn xuống bểcách đó vài mét.
Tình Nàng Ngây Thơ Tình Nàng Ngây Thơ - Robyn Donald Tình Nàng Ngây Thơ