Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11322 / 30
Cập nhật: 2015-07-24 08:01:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
hu Dung đến shop thời trang thật sớm. Đi hai mình, với Lam Vũ, Hoàng Anh biết Lam Vũ rồi vì anh chàng có ghé đây với Thu Dung mấy lần.
Ngạc nhiên nhưng rồi Thu Dung không ngạc nhiên nữa. Hai người đến đây sớm hẳn là có tin.
- Đi đâu sớm hả mi?
Thu Dung nheo mắt:
- Còn mi mới ngủ dậy hả?
- Ta dậy từ khuya rồi nha!
- Vậy hả!
Hoàng Anh phân trần với Lam Vũ:
- Anh Vũ xem, Thu Dung hỏi có tức không? Em bán hàng phải dậy sớm chứ giờ này mới dậy chắc ế khách.
Thu Dung cười vui:
- Hôm nay ta làm khách của mi nha!
- Rất hân hạnh! Mi đi với anh Lam Vũ là có vấn đề.
Lam Vũ cất tiếng hỏi:
- Vấn đề gì hả Hoàng Anh?
Hoàng Anh liến thoắng:
- Là mua sắm và mời mọi người dự....
Thu Dung ré lên:
- Ê, hổng có đâu nha!
- Ta đang chờ mi báo tin mà không có hả? Vậy để anh Vũ nói?
Lam Vũ cười hỏi lại:
- Có báo tin gì không Thu Dung?
Thu Dung vờ ngắm nghía Hoàng Anh rồi thốt lên:
- Ta có tin báo cho mi đây.
Hoàng Anh nhạy miệng:
- Thấy chưa! Ta biết hai người cùng đến đây là để báo tin vui mà! Thiệp đâu đưa đây!
Mở xách tay lấy tấm thiệp đưa Hoàng Anh, Thu Dung tỉnh bơ mói:
- Sếp Huy Nam mời tất cả những người từng cộng tác với công ty tổ chức biểu diễn ''Sao sáng'' đến dự lễ đính hôn của anh và Thúy Ái!
Không cần chờ xem phản ứng của Hoàng Anh, trao tấm thiệp xong Thu Dung hối Lam Vũ vội vã đi về.
Hoàng Anh chới với chết lặng. Lễ đính hôn của Huy Nam ư? Trầm tĩnh để đọc tấm thiệp. Những hàng chữ nhạt nhòa trước mắt Hoàng Anh.
Huy Nam đính hôn. Mặc kệ anh ta! Tại sao Hoàng Anh thấy hụt hẫng, buồn chông chênh?
Hình ảnh Thúy Ái và Huy Nam mua sắm ở shop thời trang lại hiện ra rõ trước mặt Hoàng Anh. Cô nàng đỏng đảnh điệu đàng, anh chàng giám đốc hào phóng ngạo mạn. Hai người thật xứng đôi.
Nghĩ đến Huy Nam, Hoàng Anh chạnh lòng và cô lại không khỏi nhớ đến luật sư Nam Trí. Và cô lại thấy tức tức hai cha con ông.
Còn ba ngày nữa là lễ đính hôn của Huy Nam và Thúy Ái. Hoàng Anh buồn chông chênh. Cô có nên đi dự lễ đính hôn.
Hoàng Anh sợ là mình không đủ sức chịu đựng. Tự dưng cô thấy hụt hẫng và buồn nản.
Suốt ngày Hoàng Anh nhốt mình trong phòng. Nhớ lại những lời cô đã nói với anh, cô nghe buồn một cách sâu sắc. Cô ác cảm với anh bởi vì anh là con của luật sư Nam Trí.
Phải chi Huy Nam là con của một người nào khác chứ không phải là con luật sư Nam Trí. Phải chi? Nhưng sự thật vẫn là sự thật! Sự thật làm cho Hoàng Anh tê tái cõi lòng.
Suốt ngày ở trong phòng, Hoàng Anh để dì Út Lành trông coi và bán hàng.
Dì Út Lành thấy cháu gái buồn bã muốn an ủi mà chẳng biết làm thế nào.
Bất ngờ Hoàng Anh bước ra nói với dì Út Lành.
- Con sẽ nhờ Thu Dung gửi quà cho Huy Nam chứ không đi dự lễ đính hôn đâu dì!
Mắt dì Út Lành nhìn cô cháu gái lom lom:
- Con phải đi coi mới phải.
Hoàng Anh nhăn mặt:
- Cái gì mà phải chứ không phải hả dì?
Dì Út Lành cười hiền lành:
- Cậu ta có lòng mời thì con có lòng đi.
Hoàng Anh mím chặt môi:
- Con oán ghét anh ta tận xương tủy chẳng đi đâu cả.
Tâm trạng bất ổn, Hoàng Anh thẫn thờ bước ra bước vô:
- Con sẽ đi mua quà gửi cho Thu Dung.
Dì Út Lành dõi mắt theo Hoàng Anh. Một lát sau, cô lại bảo:
- Chẳng thèm mua gì cả, con lấy bộ váy áo thời trang làm quà tặng lễ đính hôn.
Thái độ của Hoàng Anh có cái gì đó bồn chồn bất ổn. Còn dì Út Lành thì hoang mang quá đỗi. Dì phân vân không biết có nên nói với Hoàng Anh.
Nhìn Hoàng Anh cuối cùng, dì Út Lành quyết định nói chứ không thể im lặng được nữa.
Dì Út Lành gọi Hoàng Anh lại:
- Con đừng đi tới đi lui nữa làm dì sốt ruột. Hãy ngồi xuống đây dì nói chuyện này cho con nghe.
Hoàng Anh nhíu mày:
- Con muốn gói món quà.
Nghe rồi gói cũng chưa muộn. Chuyện này quan trọng hơn.
Hoàng Anh tò mò nhìn dì Út Lành hỏi:
- Chuyện gì hả dì?
Chờ cho Hoàng Anh ngồi xuống đối diện, dì Út Lành bắt đầu tiết lộ:
- Con có biết dì từ Úc bay về Việt Nam chăm sóc con là ai nhắn không? Huy Nam lên mạng nhắn tin cho dì chứ dì đâu có biết gì.
Hoàng Anh hả miệng tròn vo. Ánh mắt thì nhìn như thôi miên.
Trong khi dì tiếp tục kể:
- Con bình phục hồi, Huy Nam mua lại shop thời trang Thanh Xuân cho hai dì cháu mình sinh sống.
Quá bất ngờ, Hoàng Anh bật dậy như chiếc lò xo, giọng thảng thốt:
- Sao dì không nói với con?
Dì Út Lành thật lòng:
- Dì đã hứa giữ bí mật với Huy Nam.
Hoàng Anh ấm ức:
- Dì xem trọng anh ta hơn con.
Dì Út Lành giải thích:
- Không phải như vậy. Dì thấy Huy Nam là người tốt, cậu ấy rất quan tâm lo lắng cho con, làm mọi chuyện vì con. Nhưng Huy Nam biết con thành kiến với cậu ấy nên chỉ âm thầm giúp đỡ, cậu ấy bắt dì phải giữ bí mật, sợ con biết thì sẽ nổi giận.
Phải! Hoàng Anh mà biết thì cô sẽ nổi giận. Cô không nhận của bố thí của Huy Nam.
Giận dỗi Huy Nam, Hoàng Anh ấm ức phàn nàn:
- Anh ta bố thí sao dì nhận.
Mắt dì Út Lành nhìn Hoàng Anh ánh nét hiền từ:
- Huy Nam rất thật lòng với con. Cậu ấy không bố thí mà lo lắng cho con từng ly từng tí.
Hoàng Anh chênh vênh không sao hiểu nổi. Cô hỏi dì Út Lành mà như hỏi chính mình:
- Tại sao anh ta làm thế?
Dì Út Lành mỉm cười:
- Vì Huy Nam yêu con.
Hoàng Anh lắc đầu nguầy nguậy:
- Không phải như thế đâu! Dì đừng tin anh ta nói!
Huy Nam có nói với dì đâu.
- Sao dì biết?
Dì Út Lành hắng giọng:
- Dì nói theo cái nhìn nhận biết và kinh nghiệm của người già.
Hoàng Anh buột miệng:
- Con oán ghét anh ta đến tận xương tủy.
Dì Út Lành kêu lên:
- Con sai rồi!
- Con không sai đâu. Tại dì chưa biết luật sư Nam Trí đấy thôi.
- Dì biết chứ!
Hoàng Anh nhìn dì Út Lành, nhanh nhảu hỏi:
- Dì có biết luật sư đã làm tan nát gia đình con không. Ba con chết và mẹ con...
Dì út Lành chặn lời Hoàng Anh:
- Con hiểu lầm rồi đó, Hoàng Anh.
- Con không hiểu lầm đâu. Luật sư hại cha con chết rồi đến mẹ con mua nhằm đồ giả, mất cá tài sản, uất ức và cũng chết.
Dì Út Lành nhìn Hoàng Anh thông cảm cho đứa cháu bị bao nhiêu biến cố đau thương dồn dập xảy ra nên oán hận luật sư Nam Trí.
- Con chưa tìm hiểu chuyện này mà đã vội kết luận.
Hoàng Anh khó chịu hỏi lại:
- Dì nghe anh ta biện hộ phải không? Lúc nào anh ta cũng bào chữa cho cha mình.
Dì Út Lành khuyên nhủ Hoàng Anh:
- Dì biết rõ chuyện này chứ không phải nghe Huy Nam bào chữa đâu. Con hãy nghe dì đi, dì chưa nói sai điều gì bao giờ.
Hoàng Anh im lặng. Chờ cho cháu thấm thía những lời mình nói, dì Út Lành bắt đầu kể:
- Con đã hiểu lầm luật sư Nam Trí. Điều quan trọng là ông ấy giúp mẹ con chứ không hại mẹ con đâu.
Hoàng Anh thắc mắc:
- Tại sao lại như vậy hả dì?
Dì Út Lành đáp với vẻ rành rọt:
- Luật sư Nam Trí đã thu thập đầy đủ hồ sơ của bọn buôn bán hồng ngọc và đá saphia giả. Bọn gian lận sẽ phải ra tòa lãnh án. Báo đăng rồi, con không biết chuyện đó sao?
Hoàng Anh hoang mang. Đầu óc rối bời. Ôi, cô đã hiểu sai ư?
- Còn chuyện này nữa, con đã hay chưa? Biệt thự đang hóa giá sẽ trả lại cho chủ cũ, con là kẻ kế thừa đó.
Dì Út Lành vừa hỏi Hoàng Anh mà cũng vừa trả lời. Hoàng Anh lúng ta lúng túng như gà mắc tóc. Dì Út Lành nhìn thẳng Hoàng Anh, nói như phê phán:
Con thật trẻ người non dạ, không biết gì hết mà hồ đồ kết luận. Thật ra, luật sư Nam Trí với mẹ con chỉ là bạn bè chứ không hề có tình ý gì riêng. Bấy lâu ông ấy đến nhà con gần gũi tiếp xúc với mẹ con để thu nhập tài liệu chứng cứ mà con chẳng hiểu gì cả?
Nghe những lời dì Út Lành nói, Hoàng Anh mới vỡ lẽ ra, cô vừa ngỡ ngàng vừa chới với hụt hẫng. Thì ra cô đã hiểu lầm, hiểu sai vấn đề, thế mà cứ huênh hoang là mình đã hiểu biết tất cả.
- Mẹ con đến chết vẫn còn bị hiểu lầm.
Câu nói của dì Út Lành vang lên làm nhói im Hoàng Anh Ôi, cô đã hiểu lầm bà Hoàng Chi, hiểu lầm ông luật sư Nam Trí và kéo theo cả Huy Nam.
Sai lầm thì phải trả giá đắt. Hoàng Anh gánh lấy hậu quả việc mình làm.
Hoàng Anh tưởng chừng mình đang rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Cứ ngỡ mọi chuyện mình đã nghĩ đúng. Bây giờ sự thật được tỏ bày. Một sự thật tốt đẹp mà lòng cô héo hắt. Cô là kẻ có tội...
Đúng như dì Út Lành nói Hoàng Anh còn trẻ người non dạ. Hoàng Anh nóng nảy hồ đồ.
Vì hồ đồ mà cô đã thành kiến với Huy Nam.
Từ nay làm sao Hoàng Anh dám gặp luật sư Nam Trí và Huy Nam.
Hoàng Anh thừ người ra nghĩ ngợi. Thật ra, bây giờ cô cũng chẳng thể nghĩ ngợi gì được nữa.
Tại sao Hoàng Anh đã gây bao nhiêu chuyện làm cho Huy Nam tự ái ngút trời mà anh vẫn âm thầm giúp đỡ cô, lo cho cô. Huy Nam càng làm cho cô hổ hẹn.
Đối với Huy Nam, mãi mãi cô là hòn sỏi nhỏ bên đỉnh non cao.
Thấy Hoàng Anh ngồi trầm tư, dì Út Lành lên tiếng:
- Mọi chuyện đã trôi qua rồi. Bây giờ con cũng biết rõ mọi điều, thôi đừng nghĩ ngợi nữa.
Hoàng Anh buồn bã:
- Con không suy nghĩ sao đưóc hả dì?
Dì Út Lành mỉm cười:
- Thì con cứ nghĩ dì thấy mọi chuyện tốt đẹp và ổn cả rổi đó. Con đừng có buồn nữa.
Hoàng Anh cắn môi:
- Còn đâu buồn nữa! Con quyết định thế này...
Dì Út Lành nhìn cô cháu gái cảnh giác, Hoàng Anh nói nhanh:
- Con sẽ trả shop Thanh Xuân lại cho Huy Nam.
Dì Út Lành không cho:
- Đừng phụ lòng cậu ấy. Con cứ giữ shop để kinh doanh rồi từ từ sẽ tính.
Hoàng Anh trầm giọng:
- Không tính gì nữa. Của anh ta thì trả lại cho anh ta!
Dì Út Lành quýnh quáng lên trước quyết định của Hoàng Anh. Có lẽ dì phải gọi điện cho Huy Nam biết chuyện này.
Vừa lúc đó, điện thoại reo vang. Thu Dung gọi đến bảo Hoàng Anh:
- Ta có chuyện muốn nói với mi!
- Chuyện gì hả?
- Chuyện bí mật và dài lắm.
- Mi cứ nói đi. Ta nghe!
Thu Dung hẹn:
- Đến quán chè thập cẩm Thủy Tiên hôm nọ. Ta chờ!
Nói xong, Thu Dung cúp máy.
Hoàng Anh muốn hỏi nữa cũng không kịp. Con nhỏ muốn nói gì mà cứ hẹn như tình nhân hẹn hò. Hoàng Anh tò mò, không đến quán chè cũng không được.
Giao shop thời trang lại cho dì Út Lành, Hoàng Anh dặn:
- Dì Út trông coi hàng giùm con! Con đi gặp Thu Dung một chút.
Dì Út Lành mỉm cười:
- Được rồi, con cứ đi gặp bạn bè đi!
Đến quán chè, Hoàng Anh đã thấy Thu Dung ngồi đợi sẵn.
Hoàng Anh cất tiếng hỏi như hôm nào Thu Dung đã hỏi:
- Có việc gì mà hẹn ta ra đây giống hẹn hò với tình nhân vậy hả?
Thu Dung gọi hai ly chè chứ chưa trả lời.
Hoàng Anh nói tiếp:
- Thiệp hồng báo tin cho ta thì đến shop cũng được sao hẹn ở đây hả?
Thu Dung buông gọn:
- Hẹn mi ăn chè!
- Chè khao việc gì hả?
Thu Dung nghiêm giọng chứ không đùa giỡn vui vẻ như mọi ngày:
- Việc đính hôn chẳng có vui gì đâu mà ăn chè khao.
Hoàng Anh kêu lên:
- Việc đính hôn của mi thì vui vẻ chứ có gì mà than.
Thu Dung đưa mắt nhìn Hoàng Anh:
- Chuyện đính hôn của người ta làm sao mà vui?
- Mi còn mời thiệp giùm ai nữa hả? Nói luôn đi!
Thu Dung giục:
- Ăn chè lạnh cho mát đi rồi ta nói!
Không biết Thu Dung có chuyện gì mà cứ úp mở, Hoàng Anh nhìn bạn rồi lại múc chè nhâm nhi. Ly chè thập cẩm đủ loại đậu béo bùi là món thích của hai cô.
Hoàng Anh cười bảo:
- Hôm nay ta ăn bốn ly?
Thu Dung buông gọn:
- Mi ăn mười ly ta cũng đãi nữa! Quan trọng là có ăn nổi không?
- Sao không nổi hả?
- Mi mà nghe tin này thì một ly chè cũng không nuốt nổi.
- Tin gì mà ghê dữ vậy hả?
- Tin vui!
Thu Dung nghiêm giọng nói tiếp:
- Ta vừa tình cờ biết chuyện đính hôn của Huy Nam với Thúy Ái...
Thu Dung bối rối thì Hoàng Anh đỡ lời:
- Đã mời rồi!
- Ừ, đã mời rồi. Nhưng bây giờ là sự thật...
Thu Dung kể:
- Thúy Ái là con của bà Thúy Hoa, bạn của mẹ anh Nam ngày xưa. Anh ấy bị mẹ ép đính hôn với Thúy Ái.
Hoàng Anh tròn mắt:
- Chuyện đó đính líu gì đến ta đâu.
Thu Dung nhìn Hoàng Anh chằm chằm:
- Có dính líu đến mi đó.
- Mi nói gì lạ nhỉ!
- Chính sếp đã thổ lộ với ta.
Hoàng Anh ngập ngừng:
- Thổ lộ hả chuyện gì?
Thu Dung phàn nàn:
- Mi hỏi gì cà giựt vậy? Để ta tường thuật chính xác nguyên văn lời của sếp cho mi nghe.
Hôm qua Thu Dung lên văn phòng của Huy Nam bàn bạc về việc múa minh họa cho chủ đề tháng tới. Trao đổi xong chuyện, Huy Nam nói với Thu Dung:
- Anh đang gặp rắc rối!
- Rắc rối gì hả?
- Chuyện đính hôn!
Thu Dung thản nhiên.
- Của anh với Thúy Ái hả? Anh đã nhờ em đưa thiệp mời Hoàng Anh.
Huy Nam tâm sự:
- Anh chỉ yêu có mỗi mình Hoàng Anh thôi.
Thu Dung há miệng tròn vo:
- Anh yêu Hoàng Anh hả?
Huy Nam nhăn trán đau khổ:
- Anh yêu Hoàng Anh mà đính hôn với Thúy Ái!
- Sao anh không nói với Hoàng Anh hả?
Mắt Huy Nam ánh lên nét nhìn xa xăm buồn rượi:
- Làm sao nói được khi Hoàng Anh cứ xem anh như kẻ thù không đội trời chung.
Thu Dung chống chế cho bạn:
- Nhỏ Hoàng Anh tuy quá đáng vậy chứ em tin có ngày nó sẽ hiểu anh.
Huy Nam chùng giọng cay đắng:
- Chẳng chịu hiểu mà Hoàng Anh đối xử với anh rất quá đáng, thậm chí còn khinh bỉ. Cứ gặp nhau là cô ấy mỉa mai đả kích, mắng té tát vào mặt anh. Mà nào anh có làm gì cô ấy đâu.
Thu Dung tỏ vẻ thông cảm:
- Em biết là anh bị oan! Hy vọng là anh sẽ được giải oan.
- Muộn rồi Thu Dung ạ!
- Sao muộn? Hoàng Anh hiểu lầm anh. Một ngày nào đó chuyện sẽ sáng tỏ.
Huy Nam tặc lưỡi:
Hoàng Anh có chịu nghe anh phân giải đâu mà làm sáng tỏ mọi chuyện.
Thu Dung ngây thơ hỏi:
- Bây giờ thì sao hả anh?
Huy Nam thở dài thậm thượt:
- Anh rất đau lòng trước thái độ của Hoàng Anh, và hiện tại anh đang rối rắm vì chuyện đính hôn với Thúy Ái.
- Anh không đồng ý thì thôi.
- Chuyện không đơn giản như Thu Dung nói đâu. Mẹ anh đã quyết.
Thu Dung nóng mũi:
- Anh là đàn ông con trai chẳng lẽ không đấu tranh bảo vệ tình yêu.
Huy Nam than vãn:
- Phải chi Hoàng Anh hiểu đượe lòng anh. Đằng này, cô ấy xem anh là kẻ thù. Anh có hy vọng gì đâu Thu Dung.
Thu Dung kể cho Hoàng Anh nghe rồi bảo:
- Vấn đề quan trọng là mi đó HoàngAnh!
Hoàng Anh giãy nảy lên:
- Sao lại là ta? Ta có liên quan gì đâu hả?
Thu Dung giải đáp thật rành rẽ:
- Anh Huy Nam đang chờ đợi mi. Giá như mi đồng cảm và hiểu thấu lòng anh ấy thì anh ấy sẽ không đính hôn với Thúy Ái.
Hoàng Anh thẫn thờ ngồi lặng thinh.
Thu Dung không biết tâm tư Hoàng Anh đang diễn ra điều gì. Cô nhìn bạn phân tích thêm:
- Chẳng lẽ mi yêu Tuấn Triều? Giữa mi và anh ta không hợp đâu. Mi đừng ngộ nhận vì mang ơn quá nhiều mà lầm tưởng là tình yêu. Mì đừng hy vọng vào Tuấn Triều, anh ta hời hợt rỗng tuếch, không sâu sắc bản lĩnh bằng Huy Nam đâu.
Đang nói thao thao, Thu Dung ngưng hỏi lại:
- Mi có nghe ta nói không hả?
Hoàng Anh run giọng:
- Mi cứ nói, ta đang nghe nè!
Thu Dung nhìn Hoàng Anh, cất tiếng khuyên lơn:
- Mi hãy đến gặp Huy Nam nhận lỗi là bấy lâu nay hiểu lầm cha anh ấy.
Giữa mì và anh Nam tình cảm rất tốt đẹp phải không? Hãy đi nhé Hoàng Anh!
Tình yêu chân thành thì kết thúc tốt đẹp! Hãy nghe ta và để cho trái tim của mi lên tiếng.
Sau khi buông những lời văn vẻ ân cần, Thu Dung tuyên bố:
- Nếu lần này mi cứ lừng khừng không chịu đến gặp anh Nam thì sẽ mất anh ấy vĩnh viễn.
Không còn đủ sức nghe tiếp, Hoàng Anh giục xuống bàn, giọng muốn nghẹt thở:
- Đừng nói nữa Dung...
Hoàng Anh muốn khóc quá. Cô nghe tâm hồn tái tê, chông chênh và kiệt sức...
Cùng một lúc, lời tiết lộ của dì Út Lành, lời ''thông báó' sét đánh của Thu Dung khiến Hoàng Anh hoàn toàn gục ngã.
Dật dờ, đờ đẫn như bóng ma, suốt đêm Hoàng Anh thức trắng. Cô không ngủ được vì mãi suy nghĩ.
Hoàng Anh tự suy xét để hỏi lại lòng mình. Kỷ niệm ngày nào... Hình ảnh buổi chiều mưa bay đã in đậm trong tâm hồn Hoàng Anh.
"Ai đi qua Chiều nhớ Ai đi qua Chiều thương Chiếc lá rơi Bên đường Người về Vấn vương".
Người về người có vấn vương? Hoàng Anh ở lại mà lòng xôn xao, thèm nhìn cơn mưa có những chiếc lá vàng lấm tấm rơi.
Lá rơi ngoài hiên...
Lá cuốn chân người. Cho người về với bao niềm nhớ...
Ôi, buổi gặp gỡ đầu tiên đẹp chi lạ và kỷ niệm mới dễ thương làm sao? Vậy mà để buồn chênh chênh...
Chính Hoàng Anh gây ra bức rào ngắn cách. Hoàng Anh tự trách mình quá hồ đồ cắt đứt.
Chấm dứt mà lòng ray rứt khôn nguôi:
Lời của Thu Dung vẫn còn văng vẳng bên tai Hoàng Anh'' - ''Nếu mi cứ lừng khừng không đến gặp Huy Nam thì sẽ mất anh ấy vĩnh viễn...'' Con tim Hoàng Anh bồi hồi thổn thức. Cô sẽ làm theo lời trái tim muốn nói?
Tình yêu đã đến trong tình yêu thì không nên tự ái, sĩ diện. Chỉ có tấm lòng thuần khiết đến với lòng thuần khiết.
Chính Hoàng Anh là kẻ có tội. Gây ra bờ rào ngăn cách thì cô phải có thành ý phá bỏ sự cách ngăn.
Sáng hôm sau, Hoàng Anh dậy thật sớm với tâm trạng phấn chấn yêu đời.
Cô trang điểm thật đẹp và ngắm nghía trước gương. Lớp phấn hồng làm cho khuôn mặt Hoàng Anh thêm rạng rỡ. Đôi mắt sáng long lanh làn mi mượt mà vút cong. Vẻ phờ nhạt mất ngủ đêm qua đã biến mất nhường chỗ cho nét đằm thắm xinh tươi.
Mặc bộ váy hoa chấm đỏ li ti, trông Hoàng Anh rất nhí nhảnh, trẻ trung.
Khoác túi xách lên vai, Hoàng Anh nói với dì Út Lành:
- Con đi chơi chút nghen dì Út?
Dì Út Lành nhìn cô cháu gái xinh xắn, mắt ánh nét cười:
- Con đi chơi vui vẻ nghe!
Dì biết Hoàng Anh đang phơi phới chắc có điều gì vui, thế nào đi về Hoàng Anh cũng kể cho dì nghe. Dì tin là những điều dì tiết lộ không làm cho Hoàng Anh thấy đau xót bẽ bàng nữa. Có thể con bé đã nhận ra giá trị của sự thật.
Hoàng Anh còn dặn thêm:
- Chừng nào con đi về con sẽ mở shop bán hàng.
- Dì mở bán cũng được mà.
- Thôi bận rộn dì lắm, dì cứ để con.
Dì Út gật đầu cho Hoàng Anh yên lòng:
- Cũng được! Con đi đi!
Hoàng Anh bước ra đường lòng nao nao. Dường như cô đang vui.
Cô chủ động đến công ty tổ chức biểu diễn "Sao sáng" để gặp Huy Nam.
Nghĩ đến Huy Nam, hai má Hoàng Anh thẹn thùng ửng đó.
Cô bước thong thả trên đường dự định sẽ vẫy chiếc xích lô.
Buổi sáng bầu trời trong veo.
Giọt nắng hồng tươi chiếu lấp lánh những cành lá biếc xanh.
Chút gió nhẹ lao xao cho lòng người thêm ấm áp dễ chịu.
Bầu không khí trong lành cho Hoàng Anh đi xích lô thêm thú vị.
Đến công ty "Sao sáng'' Hoàng Anh bỗng ngập ngừng. Thoáng lưỡng lự chẳng biết có nên vào...
Cuối cùng, Hoàng Anh tự trấn tĩnh và quyết định gặp Huy Nam. Có gì mà ngại, cô phải tắt những ngượng ngùng mặc cảm và tự ái nữa.
Hoàng Anh hỏi văn phòng giám đốc được một nhân viên chỉ rõ:
- Lầu một, phòng đầu bên phải đối diện cầu thang.
- Vâng, cám ơn!
Bước chân cuống quít, Hoàng Anh hối hả đi đến cầu thang để vào phòng giám đốc.
Cơ sợ rằng nếu không gặp được Huy Nam hôm nay thì sẽ khó có cơ hội gặp anh nữa.
Tấm biển ''Văn phòng Giám đốc'' đập vào mắt Hoàng Anh, cô bỗng run lên.
Tưởng mình là người đến sớm ai ngờ trước văn phòng lố nhố một nhóm người đang nói cười hỉ hả.
Sợ sẽ chùn bước, Hoàng Anh không dám nhìn kỹ đám đông, cô tiến đến gõ nhanh cửa phòng.
Bên trong tiếng nói dõng dạc:
- Mời vào!
Hoàng Anh từ tốn bước vào. Huy Nam ngồi nơi bàn giám đốc cùng với đống giấy tờ trước mặt. Anh ngước lên nhìn thấy Hoàng Anh, ánh mắt vội cụp xuống ngay.
Hoàng Anh thoáng bối rối. Cô quên mất những lời định nói với anh.
Huy Nam lại ngước lên lần nữa. Chiếu tia nhìn lạnh băng cho Hoàng Anh, anh hất hàm:
- Cô đến có việc gì không?
Đang háo hức, Hoàng Anh như rơi xuống vực sâu trước sự hững hờ của Huy Nam. Cô đâu ngờ tình huống này xảy ra.
Thái độ lạnh nhạt của Huy Nam khiến Hoàng Anh buồn muốn khóc. Nhưng cô đâu dễ khóc trước mặt anh.
Cô trấn tĩnh, Hoàng Anh đối đáp:
- Tôi muốn gặp Thu Dung.
Huy Nam trả lời mà không nhìn lên:
- Thu Dung cùng nhóm múa minh họa đang chuẩn bị đi thu hình ngoài trời ở Vũng Tàu.
Rồi anh khô khan hỏi:
- Cô gặp Thu Dung có chuyện gì?
Lãnh đạm đến thế là cùng! Hoàng Anh đáp xẵng:
- Cũng có chút việc!
Hoàng Anh không ngờ Huy Nam đón tiếp cô với thái độ lạnh nhạt xa cách như thế này.
Vừa tự ái vừa nản, cô đứng bật dậy. Hoàng Anh không thể chịu được sự đối xử của Huy Nam. Anh xa lạ với cô thì cô cũng chẳng màng. Cô đến đây không phải để xin xỏ anh điều gì.
Mím chặt đôi môi, Hoàng Anh đáp khô khan:
- Tôi sẽ gặp Thu Dung. Chào anh?
Ngỡ ngàng đau xót, Hoàng Anh lững thững bước ra về. Cô nhìn thấy Thúy Ái và nhóm múa minh họa ở bên ngoài.
Mọi người háo hức chờ sếp Huy Nam lái xe đưa đi thu hình ở bãi biển Vũng Tàu.
Hoàng Anh không là gì trong mắt Huy Nam.
Thúy Ái nhìn Hoàng Anh mỉm cười. Cô quên ca nụ cười đáp trả khi nhớ lại thái độ đỏng đảnh vòi vĩnh đòi mua sắm của cô ta.
Không biết Hoàng Anh đã đi như thế nào xuống khỏi cầu thanh và ra khỏi công ty để ra ngoài.
Bỗng dưng trời lất phất mưa. Ông trời lại khéo trêu ngươi Hoàng Anh đâu có cầu mưa!
Buổi sáng nắng hồng đẹp xiết bao, sao bây giờ trời đổ lệ sầu héo hắt.
Trời mưa, Hoàng Anh cũng mặc. Không thể chờ mưa tạnh, Hoàng Anh lững thững bước đi trong cơn mưa.
Nghĩ ngợi mông lung, đầu óc rối bời, Hoàng Anh cứ mải miết đi bộ chẳng thèm gọi xe.
Mưa rơi mãi. Hạt rơi lất phất không to nhưng đủ ướt áo và thấm lạnh.
Hoàng Anh cảm thấy lòng cô còn giá lạnh hơn.
Lúc ra đi náo nức, bây giờ trở về ôm nỗi tê tái. Lòng quặn thắt trong cơn đau. Hoàng Anh cảm thấy buồn một cách sâu sắc. Nếu biết đi mà gặp bẽ bàng thế này, Hoàng Anh sẽ không đến công ty ''Sao sáng'' làm gì? Hoàng Anh thầm trách Thu Dung xúi giục.
Phải chăng tại Thu Dung? Không! Tất cả là do Hoàng Anh. Không trách ai cả? Tại cô vô duyên bạc số.
Tình yêu không đến với Hoàng Anh!
Lảo đao đi tìm chỉ chuốt lấy đắng cay.
Buồn!
Xót xa! Đau đớn! Muộn phiền! Có cùng ai chia sẻ?
"Có một từ giải thoát chúng ta khỏi mọi gánh nặng và đau đớn trong cuộc sống. Đó là ''tình yêú'...'' Nhưng tình yêu không đến với Hoàng Anh Ai đã nói câu trên để cho Hoàng Anh hi vọng. Nhưng cô chẳng có gì, ngoài nỗi chơi vơi với trống vắng...
Mưa vẫn rơi...
Hoàng Anh vẫn đi...
Cô về đến shop thời trang thì quỵ hẳn.
Hoàng Anh vừa lạnh vừa sốt khiến dì Út Lành vô cùng lo lắng.
Tình Ca Và Cơn Mưa Tình Ca Và Cơn Mưa - Hoàng Thu Dung Tình Ca Và Cơn Mưa