Nguyên tác: More Than A Mistress
Số lần đọc/download: 1826 / 21
Cập nhật: 2018-05-19 20:08:22 +0700
Chương 9
J
ocelyn không hay tổ chức tiệc tùng, nhưng khi anh đã làm thì rất hoành tráng. Đầu bếp của anh không ngớt cằn nhằn dưới nhà khi đùng một cái được giao nhiệm vụ chuẩn bị một bữa tiệc linh đình để mở màn buổi tối và một bữa ăn ngon để lại sức lúc nửa đêm. Nhưng ông bắt tay vào việc với sự hăm hở đầy sáng tạo thay vì lập tức nghỉ việc như lời đe dọa mỗi khi dừng tay một lúc để hít thở. Bà quản gia thì không phàn nàn, nhưng với một quyết tâm sắt đá bà đốc thúc đội quân của mình tống khứ mọi vết bụi b
ẩn trong các phòng sẽ dùng để tiếp khách và lau chùi tất cả các bề mặt sàn cũng như đồ đạc đến sáng bóng như gương. Bà còn sắp xếp bố trí hàng núi hoa mà Michael Quincy đã đặt. Như Jocelyn đã dự báo, hầu hết mọi người đều nhận lời mời cho dù làm thế chắc chắn kéo theo việc hủy bỏ những lời hứa khác vào phút cuối. Chẳng mấy khi cơ hội được tham gia một bữa tiệc và dạ hội ở Dudley House.
Jocelyn chỉ thị cho bà quản gia chọn hoặc thuê một cô hầu sảnh việc làm tóc cho quý cô. Anh cũng nghĩ đến chuyện đưa Jane Ingleby đến một hiệu may sang trọng và yêu cầu chiếc váy dài buổi tối phải gấp rút làm cho xong - anh có tầm ảnh hưởng lớn với hai hoặc ba chủ hiệu may đặc biệt của London - nhưng anh không làm thế. Chắc chắn cô sẽ làm ầm lên và cuối cùng là từ chối không chịu hát. Vả lại, anh quyết định không được làm cho cô quá giống một quý cô, bằng không những vị khách của anh sẽ thắc mắc về tư cách của cô trong ba tuần làm y tá riêng cho anh. Anh dành một phần thời gian buổi chiều trong phòng nhạc với cô, tập hai bài hát khác hẳn nhau để khoe được giọng cô cũng như một bài hát hát theo yêu cầu khán giả, cô phản đối khả năng ấy, nhưng anh cứ khăng khăng.
Khi đang mặc dạ phục, Jocelyn nhận ra mình đang hồi hộp. Một điều khiến anh chột dạ và đâm ra hết sức xem thường bản thân. Hồi còn nhỏ, khi cha mẹ cô còn sống và khỏe mạnh, thường xuyên có những buổi picnic, tiệc tùng và khiêu vũ ở Candleford Abbey. Họ rất thích tổ chức những cuộc vui. Nhưng Jane không nghĩ họ từng mời những vị khách ở ngoài bán kính năm mươi dặm vào thời điểm đó. Và những bữa tiệc ấy đã diễn ra lâu lắm rồi. Hồi cô mới chỉ là một cô bé.
Cô ngồi trong phòng mình hàng giờ đồng hồ trước khi chuẩn bị xuống dưới nhà, lắng nghe những âm thanh nói cười vẳng đến, hình dung những gì đang diễn ra và những gì chưa diễn ra trước khi cô được gọi xuống hát. Nhưng khó có thể đoán trước thời điểm mệnh lệnh ấy đến. Những bữa tiệc trong giới, Jane biết nó không giống những bữa tiệc luôn kết thúc trước mười một giờ hoặc cùng lắm là nửa đêm ở quê. Ở thành phố này dường như không ai thấy lạ khi thức thâu đêm - và rồi, tất nhiên, ngủ bù suốt cả ngày hôm sau. Có thể đến nửa đêm cô vẫn chưa bị gọi xuống. Nếu phải chờ lâu đến thế chắc cô sẽ ngã quỵ vì sợ hãi và căng thẳng mất.
Cuối cùng, nhìn vào chiếc đồng hồ trên mặt lò sưởi cô biết rằng Adele, cô hầu người Pháp được thuê tối nay để làm tóc cho cô, sẽ gõ cửa phòng cô trong vòng mười phút nữa. Đến lúc sửa soạn rồi. Đã quá muộn để hối tiếc lời đồng ý điên rồ này. Không có người khách nào - cô đã đọc kỹ danh sách khách mời - có thể biết mặt cô. Nhưng Bá tước Durbury hiện đang ở thành phố. Nếu tất cả những người có mặt ở đây tối nay đều biết nhân dạng cô thì sao? Bụng Jane quặn lên. Nhưng đã quá muộn.
Cô dứt khoát cởi bộ váy dành cho người hầu ra và lồng qua đầu chiếc váy muslin thêu hoa được là ủi cẩn thận trải trên giường từ trước. Nó là trang phục dự trà chiều ở nông thôn. Tất nhiên kể cả ở quê nó cũng hoàn toàn không thích hợp với một bữa tiệc tối, nhưng chuyện đó không quan trọng. Xét cho cùng cô đâu phải là một vị khách trong cuộc vui tối nay. Cô rùng mình, phần vì lạnh, phần vì khích động và sợ hãi.
Cô chưa bao giờ có ý định lẩn trốn khi tới London. Điều lẽ ra cô nên làm sau khi hốt hoảng biết được phu nhân Webb không có nhà, Jane muộn màng nghĩ, là ở lại khách sạn đã thuê và gặp người quản lý tài chính của Bá tước ở thành phố. Lẽ ra cô nên bạo dạn tuyên bố với cả thế giới rằng mình đã bị ngược đãi và bị một kẻ say thô lỗ tấn công trong thời gian Bá tước và vợ vắng mặt ở Candleford. Rằng mình đã tự vệ một cách chính đáng bằng cách giáng cho hắn một quyển sách vào đầu và tránh thật xa hắn. Nhưng cô đã không làm thế, và bây giờ thì quá muộn.
Cô đang lẩn trốn. Và sắp sửa phơi mình trước năm mươi thành viên ưu tú của xã hội Anh quốc. Thật hết sức ngu xuẩn.
Một giọng nữ cười ré lên dưới nhà. Có ai đó gõ cửa phòng Jane, khiến cô nhảy dựng lên một cách ngớ ngẩn. Adele đã đến để làm tóc cho cô. Đúng mười một giờ phu nhân Heyward, người đảm nhận vai trò chủ tiệc của Jocelyn tối nay, tuyên bố kết thúc những ván bài đang cao trào, còn Jocelyn đích thân chỉ đạo vài gia nhân chuyển chiếc đàn dương cầm trong phòng khách ra giữa phòng và kê ghế thành vòng tròn quanh phòng. Chương trình âm nhạc tối nay sắp bắt đầu.
Hàng loạt quý cô trẻ tuổi tình nguyện hoặc bị thuyết phục chơi đàn hoặc hát. Một quý ông - ngài Riding – rất dũng cảm khi song ca một bài với vị hôn thê. Tất cả những màn biểu diễn đều từ khá trở lên. Các vị khách không ít thì nhiều cũng lắng nghe chăm chú và vỗ tay lịch sự. Xét cho cùng, đây là khuôn mẫu giải trí buổi tối quen thuộc với tất cả bọn họ. Cuối cùng Jocelyn đứng dậy với sự giúp sức của cây ba toong.
“Các vị cứ đứng lên cho thoải mái và đi lại trong vài phút,” anh lên tiếng khi đã thu hút hết sự chú ý của mọi người. “Tôi có một vị khách đặc biệt để giúp vui cho các vị trước bữa ăn. Tôi sẽ đi mời cô ấy xuống đây.” Em gái nhìn anh kinh ngạc. “Cô ấy là ai vậy, Tresham? Có phải cô ấy đang đợi trong bếp không? Làm cách nào anh kiếm được cô ấy trong khi gần như mắc kẹt ở nhà ba tuần qua?”
Nhưng Jocelyn chỉ nghiêng mình thi lễ và rời khỏi phòng. Anh đúng là thằng ngốc, anh chẳng thể nghĩ đến việc gì khác trong cả tối nay ngoài giây phút này. Anh chỉ hy vọng cô không đổi ý. Tất nhiên năm trăm bảng là một khoản khích lệ lớn, nhưng anh nghiêng về quan điểm rằng nếu Jane Ingleby đã không muốn hát, thì đến năm nghìn bảng cũng chẳng thuyết phục được cô. Anh đang đi qua sảnh, nặng nhọc tựa lên cây ba toong sau khi đã phái Hawkins lên lầu thông báo cho cô hai phút trước, thì cô xuất hiện trên cầu thang. Cô dừng lại ở bậc thang thứ ba từ dưới lên và đứng lặng như tượng - bức tượng nhợt nhạt cứng đờ với đôi môi mím chặt thành một đường mỏng dính khắc nghiệt, tuy thế nom vẫn giống một thiên thần. Chiếc váy muslin đơn giản và thanh thoát tôn vóc dáng mảnh mai của cô đến độ tuyệt vời. Tóc cô - trong một lúc lâu anh không thể rời mắt khỏi nó. Nó không được tạo dáng cầu kỳ, không phải những lọn uốn quăn như anh phần nào mong đợi. Nó được vấn cao, nhưng tất cả vẻ mộc mạc thường ngày đã biến mất. Nom nó dày dặn, mềm mại, sáng lấp lánh và thanh nhã. Và vàng óng.
“Chà chà,” anh nói, “nàng bướm đã thoát ra khỏi kén.” “Sẽ hay hơn nhiều nếu chúng ta không làm chuyện này,” cô nói.
Nhưng anh đã tiến đến chân cầu thang và đưa tay cho cô, mắt ghim chặt ánh mắt cô. “Giờ cô không được hèn nhát quay lưng với ta, Jane. Khách khứa của ta đang chờ vị khách đặc biệt.”
“Họ sẽ thất vọng cho xem,” cô cảnh báo. Jane Ingleby hoàn toàn không giống loại người co rúm lại vì sợ. Cô đang đứng thẳng với cằm hếch lên đầy kiêu hãnh, và như thể sắp mọc rễ ra ở bậc thang thứ ba.
“Đi nào,” anh nói, sử dụng đôi mắt để khuất phục cô. Cô bước xuống bậc thang thứ hai, và khi anh xoay lòng bàn tay xuống, cô liền đặt tay lên tay anh và để anh dẫn vào phòng khách. Cô có phong thái của một nữ công tước, ý nghĩ này của anh trong những hoàn cảnh khác ắt là một điều thú vị. Và cùng lúc ấy Jocelyn chợt sáng mắt ra. Một đứa trẻ mồ côi ư? Lớn lên trong một trại mồ côi sao? Giờ đã trưởng thành nên bước vào đời để tự kiếm sống sao? Anh không nghĩ thế. Anh có là thằng ngốc mới nhắt tin vào câu chuyện ấy.
Điều đó chứng tỏ Jane Ingleby là kẻ nói dối. “Trước tiên là bài 'Barbara Allen,’” anh nói. “Một bài quen thuộc với những ngón tay ta để cho chúng khởi động.”
“Vâng, được thôi,” cô đồng ý. “Tất cả khách của ngài vẫn ở trong kia sao?” “Cô đang hy vọng rằng bốn tám hoặc bốn chín người trong số đó đã về nhà say giấc nồng phải không?” anh hỏi cô. “Chưa một ai về cả, Jane.”
Anh cảm thấy cô hít sâu để trấn tĩnh khi một gia nhân nhanh nhảu bước tới mở cánh cửa phòng khách. Rồi cô hếch cằm cao thêm một chút. Nhìn cô như một bông hoa tươi mát ngoài vườn giữa đám hoa trong nhà kính, anh nghĩ khi dẫn cô bước vào trong và đi giữa hai hàng ghế, nơi những vị khách đang lục tục ngồi xuống trở lại và tò mò quan sát người khách của anh.
“Ồ, xem kìa.” Đó là giọng của Conan Brougham. “Đấy là cô Ingleby.” Tiếng rì rầm nổi lên khi những người biết cô Ingleby quay sang giải thích cho những người chưa biết. Dĩ nhiên họ đều biết về cô thợ phụ của cửa hàng trang phục nữ đã làm xao lãng sự tập trung của Công tước Tresham trong trận đấu súng với ngài Oliver và sau đó trở thành y tá của anh.
Jocelyn dẫn cô vào khoảng trống bên cạnh chiếc đàn đặt giữa phòng, rồi buông tay cô ra. “Thưa quý vị,” anh nói, “tôi đã thuyết phục cô Ingleby cho các vị thưởng thức một giọng ca chắc chắn là tuyệt vời nhất mà tôi từng được nghe. Rủi thay cô ấy không có người đệm đàn tương xứng, chỉ có tôi. Tôi chỉ biết chơi đại khái, các vị thấy đấy, với hai bàn tay hết sức vụng về. Nhưmg tôi dám chắc sẽ không ai nhận thấy điều đó một khi cô ấy cất tiếng hát.”
Anh gạt đuôi áo vét ra sau khi ngồi xuống ghế, đặt cây ba toong xuống sàn bên cạnh, rồi uốn những ngón tay trên phim đàn. Jane đứng nguyên tại chỗ anh đã để cô lại, nhưng thực tình anh không chú ý mấy đến cô. Anh đang sợ hãi. Anh, người đã đối mặt với họng súng lục trong bốn cuộc đấu súng khác nhau mà không mảy may nao núng, giờ lại sợ chơi đàn trước một đám khán giả thậm chí sẽ chẳng nghe anh đàn, mà chỉ tập trung vào Jane. Anh cảm thấy bị phơi bày, gần như trần truồng. Anh dồn hết tập trung vào cây đàn trước mắt và bắt đầu chơi những nhịp dạo đầu của “Barbara Allen.”
Giọng Jane hụt hơi và run rẩy ở hai câu đầu tiên của đoạn đầu. Nhưng rồi cô trấn tĩnh lại, cũng như anh. Quả thực anh đã quên ý định ban đầu là chỉ đàn như nhiệm vụ mà đàn theo bản năng. Cô hát hay hơn, nhiều cảm xúc hơn lần trước anh nghe. Anh nhận ra cô thuộc kiểu ca sĩ tự động hưởng ứng trước đám đông khán giả. Và những vị khách của anh là nhóm khán giả rất chăm chú. Anh biết chắc không ai cử động cho đến khi thanh âm cuối cùng của khúc ca ngọt ngào tan đi. Và sau đó là khoảnh khắc sững sờ và im lặng tuyệt đối. Rồi tiếng vỗ tay bùng lên. Không phải cách vỗ tay lác đác trong buổi tụ họp của giới quý tộc tỏ ra lịch sự với một thành viên của mình, mà là sự cảm kích nhiệt tình của nhóm khán giả đã có những phút giây được trôi vào không gian nghệ thuật của một nghệ sỹ thật sự tài năng.
Jane có vẻ ngạc nhiên và ngượng ngập nhưng khá bình tĩnh. Cô cúi đầu chào và đợi cho tiễng vỗ tay tắt dần rồi sau đó thay bằng sự im lặng đầy mong chờ. Cô hát bài “Bạn đang phiền muộn phải không?” của Handel. Chắc chắn nó là khúc nhạc du dương nhất từng được soạn cho giọng nữ trầm, Jocelyn vẫn hằng nghĩ thế. Nhưng tối nay dường như nó được viết cho riêng cô. Anh quên hết những khó khăn gặp phải trong việc ứng tác phần đệm đàn sao cho đúng với lời hát. Anh cứ thế đàn và lắng nghe giọng hát điêu luyện nhưng vẫn chan chứa cảm xúc của cô, và cổ họng anh nghẹn lại, như thế sắp khóc.
“Bạn đang phiền muộn phải không?” cô hát. “Âm nhạc sẽ làm bạn nguôi ngoai. Bạn đang mệt mỏi phải không? Hãy nghỉ ngơi đi; hãy nghỉ ngơi đi.” Hẳn là anh đã phiền muộn và mệt mỏi từ bao lâu nay, Jocelyn nhận thấy mình đang ngẫm nghĩ. Anh vẫn luôn biết âm nhạc có sức mạnh xoa dịu tâm hồn. Nhưng nó luôn là niềm an ủi bị ngăn cấm, sự thư thái bị chối từ. Những thứ dịu dàng, ẻo lả không phải dành cho anh, một Dudley, Công tước của Tresham.
“Âm nhạc.” Jane hít sâu, và giọng hát trong vắt của cô vút lên. “Âm nhạc vẫy gọi ta bằng tiếng ca diệu kỳ.” Ồ đúng vậy, bằng tiếng ca diệu kỳ. Nhưng một Dudley chỉ được nói bằng giọng nam tính, đanh thép và hiếm khi được nghe cái gì khác. Nhất là những thứ nằm ngoài phạm vi đời sống thường nhật anh thiết lập đế chế và quyền lực. Chắc chắn không phải là âm nhạc, hay vương quốc tinh thần nào mà âm nhạc có thế lan tới, đưa những người nghe tách khỏi bản thân mình, khỏi cái thế giới hạn chế cảm xúc tới một vùng đất chỉ có thể cảm nhận mà không diễn đạt được bằng lời.
Cảm giác đau thắt trong họng anh không thuyên giảm lúc bài hát đi tới những nốt cuối cùng. Anh thoáng nhắm mắt lại trong lúc tiếng vỗ tay một lần nữa phá tan sự im lặng. Khi mở mắt ra, anh thấy các vị khách của mình đều lần lượt đứng dậy, vẫn vỗ tay, còn Jane trông vô cùng ngượng nghịu. Jocelyn đứng lên khỏi ghế, không động đến cây ba toong, và nắm lấy bàn tay phải của cô giơ cao lên giữa hai người. Cuối cùng cô cũng mỉm cười và nhún gối chào.
Cô được yêu cầu hát bài “Robin Adair,” một bài hát nhẹ nhàng và dễ thương nhưng phức tạp. Nhất định ngày mai anh sẽ bảo cô rằng anh đã nói mà cô không chịu nghe, Jocelyn nghĩ, nhưng anh biết đêm nay anh không còn lòng dạ nào chế giễu cô. Sau đấy Jane định rời khỏi phòng ngay lập tức. Cô vừa cất được hai bước về phía lối đi hướng ra cửa giữa hai hàng ghế, thì những vị khách của anh đã làm trái lệ thường. Đầu tiên là Ferdinand bước ra chắn đường cô.
“Cô Ingleby,” cậu ta nói với một sự nồng nhiệt chân thật. “Đây là một buổi trình diễn tuyệt vời của anh Jolly. Cô hát rất hay. Xin mời cô đến phòng ăn để dùng bữa ăn nhẹ.” Cậu tươi cười cúi đầu, chìa tay ra và sử dụng tất cả sự quyến rũ mình có mỗi khi tâm trí không vướng bận với những con ngựa, những cuộc săn, những buổi đấm bốc và những vụ cá cược kỳ quặc gần đây nhất ở các câu lạc bộ.
Jocelyn cảm thấy khó chịu mà không biết vì sao. Jane cố thoái thác. Cô đưa ra vô số lý do, nhưng trong vòng vài giây Ferdinand đã không còn là người duy nhất cô phải thuyết phục. Cô bị vây quanh bởi rất nhiều vị khách cả nam lẫn nữ háo hức muốn trò chuyện với cô. Dù vị trí của cô ở Dudley House là y tá cho anh và hoàn cảnh mà cô được thuê chắc chắn kích thích trí tò mò của những kẻ phát đạt nhờ chuyện ngồi lê đôi mách cùng tai tiếng, Jocelyn vẫn không tin rằng chỉ những lý do đó mới làm mọi người chú ý đến cô. Mà là giọng hát của cô.
Anh tự hỏi làm thế nào anh có thể nghe nó hai đêm trước mà không nhận ra rằng nó không chỉ là một giọng hát hay khác thường? Nó cũng là một giọng ca được đào tạo bài bản. Một giọng hát hay đã qua huấn luyện chắc chắn không phải thứ người ta đạt được ở một trại mồ côi, kể cả một trại mồ côi cao cấp. Cô bị Ferdinand khoác tay đưa thẳng đến phòng ăn, với Heyward đi kè kè phía bên kia, lôi cô vào một cuộc đàm luận sôi nổi về trường ca Messiah của Handel. Jocelyn chuyển sự chú ý của mình sang những vị khách khác.
Gia sư của Jane, người được cha cô đưa về Cornwall với một mức phí khá cao, đã tuyên bố rằng cô có thể đi theo con đường ca hát chuyên nghiệp nếu cô thích, rằng cô có thể phát triển sự nghiệp ở Milan, ở Vienna, ở Covent Garden[1] - ở bất cứ nơi nào cô muốn. Rằng cô có thể trở thành một ngôi sao quốc tế. [1] Nhà hát Hoàng gia Anh.
Cha cô đã nhẹ nhàng nhưng cương quyết chỉ ra rằng một sự nghiệp, dù là một sự nghiệp rực rỡ như thế, là không thể chấp nhận được với con gái một bá tước. Jane không bận tâm đến nó. Cô chưa bao giờ muốn giành được sự ngợi ca của công chúng hay danh vọng. Cô hát vì niềm yêu thích và vì cô muốn cho bạn bè và người thân cùng thưởng thức. Nhưng thành công tối nay Dudley House thật làm người ta say mê, Jane buộc phải thừa nhận. Bản thân ngôi nhà đã biến thành xứ sở thần tiên rực rở với tất cả nến trên mọi ngọn chúc đài và giá nến đều được thắp sáng và vô số bình hoa được cắm công phu đặt khắp nơi. Tất cả mọi người đều hết sức ân cần. Hầu hết khách khứa đều lại gần cô trong phòng ăn nhẹ, một số chỉ để mỉm cười với cô và nói rằng họ thích bài biểu diễn của cô, số còn lại muốn nói chuyện với cô lâu hơn.
Trước giờ Jane chưa từng đến London. Cô chưa bao giờ ở giữa những người cao hứng đến vậy. Nhưng có một cảm giác tuyệt vời rất đúng đắn trong mối giao lưu này. Đây là những con người giống cô. Đây là thế giới mà cô thuộc về. Nếu mẹ cô sống lâu hơn, nếu cha cô giữ được sức khỏe, thì cố ắt đã tới London trong mùa vũ hội như một lẽ dĩ nhiên. Cô ắt sẽ được đưa tới chợ hôn nhân khổng lồ này với mục đích chọn một người chồng phù hợp. Với những vị khách của Công tước Tresham cô cảm thấy như được về nhà. Cô gắng tự nhủ rằng mình không thực sự là một thành viên trong số họ. Không còn như thế nữa. Có một chướng ngại khổng lồ chắn giữa cô với họ, được đặt ở đó khi Sidney, say xỉn và lỗ mãng, vốn rắp tâm quyến rũ cô, nhằm thuyết phục cô lấy hắn. Hắn định cưỡng bức cô - với sự đồng lõa của toàn bộ đám bạn cũng say không kém. Nhưng cô chưa bao giờ là đứa nhẫn nhục để kẻ khác bắt nạt. Cô đã ném một quyển sách vào hắn.
Và từ đó bắt đầu chuỗi ngày trốn chạy của cô. Nhưng chỉ ở mức độ nào đó! Hiện cô đang ở giữa buổi họp mặt của những thành phần tinh hoa trong giới, cư xử như thể cô không có vấn đề gì phải lo nghĩ. “Cho tôi xin phép,” cô nói nhỏ, mỉm cười và đứng dậy.
“Xin phép ư?” Phu nhân Heyward nhìn cô với vẻ ngạc nhiên thân thiện. “Không được, cô Ingleby. Cô không thấy mình đã trở thành một vị khách danh dự sao? Anh Heyward sẽ thuyết phục cô ở lại, cô không định ở lại sao, bạn thân mến?” Nhưng ngài Heyward đang mải nói chuyện với một quả phụ đội chiếc mũ không vành màu tía gắn lông chim ngất nghểu trên đầu.
“Cho phép tôi,” Tử tước Kimble nói, nắm lấy khuỷu tay Jane và chỉ về chiếc ghế cô vừa bỏ trống. “Cô là một ẩn số, cô Ingleby ạ. Một phút trước còn đang vội vã băng qua Hyde Park, phút sau đã chăm sóc cho Tresham như một cái bóng xám, và giờ thì hát như một chú sơn ca đã qua đào tạo. Xin phép cô cho tôi được phỏng vấn đôi điều.” Anh mỉm cười với vẻ quyến rũ lão luyện, làm dịu đi tác động của lời nói. Phu nhân Heyward, vẫn đang đứng, liền vỗ vỗ tay đế kêu gọi sự chú ý của mọi người.
“Tôi nhất định không cho phép mọi người tản đi sau bữa ăn,” cô nói, “khi vừa mới quá nửa đêm. Tôi sẽ không để Tresham trở thành trò cười vào ngày mai. Chúng ta sẽ khiêu vũ trong phòng khách. Bà Marsh sẽ đệm đàn cho chúng ta, bà đồng ý chứ, ma’am? Em sẽ ra lệnh cuộn thảm lại nhé, Tresham, hay là anh?” “Trời đất,” Công tước nói, những ngón tay nắm lấy gọng chiếc kính một mắt. “Em thật tử tế làm sao khi hết lòng quan tâm đến thanh danh của anh như vậy Angeline. Anh sẽ làm điều đó.” Đoạn anh rời khỏi phòng.
“Quả thực tôi phải xin phép” Mấy phút sau Jane kiên quyết nói, sau khi đã trả lời một cách mập mờ những câu hỏi của ngài Kimble. "Chúc ngài ngủ ngon.” “Tôi sẽ có một lý do mới để đến thăm Tresham trong mấy ngày sắp tới,” anh bảo cô, nâng bàn tay cô lên và cúi xuống hôn. Mắt anh nhìn vào mắt cô đầy tán dương.
Lại thêm một ngưòi đàn ông nguy hiểm nữa, Jane nghĩ trong lúc vội vã ra khỏi phòng, nói lời chúc ngủ ngon với nhũng người cô đi ngang qua. Một người hẳn biết rõ bộ dạ phục màu xanh nhạt và bạc đi cùng mái tóc vàng của anh ta nom quyến rũ ra sao. Nhưng lẻn được về phòng riêng tối nay không phải chuyện dễ, cô nhận ra lúc đến gần phòng khách. Công tước Tresham đang chống ba toong đi ra. Qua cánh cửa mở cô có thể thấy một số khách khứa của anh đã trở lại đó. Một số khác đang từ phòng đi sang.
“Định đi ngủ sao, Jane?” anh hỏi cô. “Khi mới quá nửa đêm chưa được một tiếng đồng hồ?” “Vâng, thưa ngài,” cô đáp. “Chúc ngài ngủ ngon.”
“Vớ vẩn,” anh bảo cô. “Cô nghe Angeline nói rồi đấy. Theo đánh giá của con bé thì cô đã trở thành khách mời danh dự và sẽ bị giám sát gắt gao. Và bất chấp gu thẩm mỹ kinh hoàng của nó trong chiếc váy dài màu hồng chóe kèm theo bao nhiêu đường xếp nếp, viền ren và những chiếc lông chim xanh lam thiếu may mắn nó cắm trên tóc kia - bất chấp tất cả những cái đó, Jane, không có kẻ đeo bám nào dai dẳng hơn em gái ta đâu. Cô sẽ đi vào phòng khách.” “Không,” cô nói.
Anh nhướn mày. “Không chịu vâng lời à? Cô sẽ khiêu vũ, Jane, với ta.” Cô bật cười. “Và cây ba toong của ngài nữa chứ.”
“Giờ thì,” anh nói, nhấc nó lên và chỉ vào cô, “nó là một sự sỉ nhục. Ta sẽ khiêu vũ mà không cần cây ba toong này. Cụ thể là một điệu van. Cô sẽ nhảy van với ta.” Anh đã lách vào đứng chắn giữa cô và đường ra cầu thang. Liếc nhìn mặt anh, cô có thể khẳng định rằng anh đang ở trong tâm trạng không chấp nhận lời từ chối. Cô định đấu tranh quyết liệt. Xét cho cùng anh không thể bắt cô nhảy được.
“Ngài không bao giờ nhảy van cơ mà,” cô bảo anh. “Giờ thì ai đã bảo cô thế?” anh hỏi.
“Chính ngài,” cô nhắc anh. “Trước mặt tôi. Khi có người đề cập đến Almak hôm trước.” “Tối nay ta sẽ làm một ngoại lệ,” anh nói. “Cô biết nhảy van chứ, Jane? Cô có biết các bước không?”
Lối thoát của cô đây rồi. Tất cả những gì cô cần làm là nói không. Và quả thực cô chưa từng nhảy ở bất cứ vũ hội chính thức nào, chỉ khiêu vũ vứi Charles và một số bạn bè của họ trong những buổi tụ tập riêng. Nhưng đột nhiên trong cô dậy lên nỗi khao khát thầm kín được nhảy van ở Dudley House này, giữa những người cùng tầng lớp trước khi tan biến vào nơi nào đó không ai tìm được. Được nhảy điệu van với Công tước Tresham. Sự cám dỗ ấy chợt trào dâng mãnh liệt. “Cô ấy đang do dự,” Công tước lẩm bẩm. Anh ghé lại gần hơn. “Giờ không từ chối được rồi, Jane. Sự im lặng của cô đã tố cáo cô.” Anh đưa tay ra. “Đi nào.”
Cô lưỡng lự thêm một phút trước khi đặt tay lên cánh tay anh và xoay ngươi đi vào phòng khách. Để khiêu vũ.
Để nhảy điệu van với Công tước Tresham. Jocelyn nhận thức một điều rất rõ ràng khi anh ngồi chuyện trò với mấy vị khách lớn tuổi trong lúc cánh trẻ nhảy điệu vũ đồng quê sôi động. Jane Ingleby sẽ sớm phải ra đi. Khỏi Dudley House, khỏi anh.
Cô đã trờ thành trung tâm chú ý. Cô không khiêu vũ, mà bị vây quanh bởi đám đông hâm mộ đúng nghĩa, trong số đó có Kimble và Ferdinand, hai người bình thường lẽ ra đã ở sàn nhảy. Trong chiếc váy muslin thêu hoa và kiểu tóc đơn giản, trông cô hơi lạc lõng giữa một rừng các quý bà quý cô xúng xính lụa là sa tanh cùng đồ trang sức với những chùm lông vũ cầu kỳ và mũ không vành dính trên đầu. Nhưng cô lại khiến cho họ trông quá rườm rà kiểu cách. Ở cô là sự giản dị. Như một bông hồng đơn. Không, hồng vẫn quá kiểu cách. Như một bông hoa huệ tây. Hoặc hoa cúc.
Nếu anh giữ cô lại đây lâu hơn thế nào cũng dấy lên nhiều thắc mắc. Chắc hẳn mọi vị khách của anh đều thấy rõ một điều, anh cũng nên thấy thế trong ba tuần qua, rằng cô là một quý cô từ đầu đến chân. Đứa con mồ côi của một quý ông bần cùng, theo như phỏng đoán. Nhưng dù sao vẫn là một quý cô. Một người con gái xinh đẹp lạ thường. Anh sẽ tìm cho cô một công việc khác – tối nay anh sẽ bỏ ý nghĩ vô cùng đáng nản này ra khỏi đầu. Điệu nhảy đồng quê đã kết thúc. Anh liền đứng đậy, để cây ba toong dựa vào ghế. Nhẹ nhõm nhận ra dồn toàn bộ trọng lượng sang chân trái cũng không đến nỗi đau lắm, anh cất bước đến chỗ bà Marsh bên cây đàn dương cầm.
“Các quý ông, xin hãy chọn bạn nhảy,” anh tuyên bố sau khi hội ý với bà, “cho điệu van.” Đoạn anh đi về phía Jane và rủi thay đụng phải ánh mắt của cả Kimble lẫn Ferdinand. Chúng đều nhìn anh như thể anh vừa mọc thêm cái đầu thứ hai. Anh biết lý do. Ai nấy đều biết Công tước Tresham không bao giờ nhảy van. Anh chìa tay phải ra. “Cô Ingleby?” “Ngài sẽ phải chịu hậu quả cho chuyện này,” cô cảnh báo anh khi họ đứng trên mặt sàn bóng lộn, thảm trải sàn đã được cuộn lại. “Có thể ngài sẽ buộc phải để chân lên tấm đệm trong hai tuần tới đấy.”
“Vậy thì cô sẽ được mãn nguyện nói với ta câu ‘tôi đã bảo rồi mà,’” anh đáp, đặt bàn tay phải sau eo lưng cô và cầm lấy bàn tay phải của cô trong tay trái anh. Anh chưa bao giờ nhảy van, vì một lý đo đơn giản: nó là điệu nhảy quá thân mật với một người đàn ông giỏi né tránh những cái bẫy hôn nhân. Nhưng anh vẫn nghĩ nếu gặp đúng thời điểm và đúng người phụ nữ, thì điệu van sẽ thực sự lôi cuốn.
Lúc này cả thời điểm và người phụ nữ đều phù hợp. Lưng cô uốn cong một cách dễ chịu dưới bàn tay anh, tay kia cô đặt trên vai anh. Cơ thể họ gần sát nhau nhưng chưa một lần chạm vào nhau khi họ xoay tròn quanh gian phòng, mắt họ nhìn nhau, những đôi nhảy khác cũng như khán giả đều bị quên lãng, như thể bọn họ không tồn tại. Anh cảm thấy hơi ấm cơ thể cô và ngửi được hương hoa hồng phảng phất như bao quanh cô.
Cô khiêu vũ đẹp tuyệt vời, như thể đồi chân không chạm đất, như thể cô là một phần của anh, như thể cả hai là một phần của âm nhạc hoặc nó là một phần của họ. Anh thấy mình đang mỉm cười với cô. Dù gương mặt cô vẫn tĩnh lặng, nhưng anh có cảm giác mơ hồ về một nụ cười đáp lại ấm áp qua đôi mắt xanh của cô. Chỉ đến khi bản nhạc ngân những nốt cuối cùng Jocelyn mới nhận ra hai điều - rằng anh đã vô tình buông rơi thái độ kiêu căng cố hữu, và rằng chân anh đang đau như quỷ.
“Tôi phải đi nghỉ thôi,” cô nói, giọng hụt hơi. “À, Jane,” anh dịu dàng, “ta không đi cùng cô được. Ta còn một nhà đầy khách.”
Cô gỡ mình ra khỏi vòng tay anh khi tất cả mọi người đổi bạn nhảy hoặc trở ra đường biên. “Nhưng ta sẽ đưa cô về phòng,” anh bảo cô, “không, cô khỏi cần liếc nhìn ngụ ý xuống chân ta. Ta không phải tên què, Jane, và sẽ không hành xử như thế. Khoác tay ta đi.”
Anh không quan tâm có ai nhìn thấy họ cùng nhau rời đi hay không. Anh sẽ không đi lâu. Và chẳng bao lâu nữa cô cũng không còn ở Dudley House để châm ngòi những lời ong tiếng ve. Chuyện đó đối với anh hiện rõ ràng hơn bao giờ hết. Ngoài sảnh và cầu thang vô cùng tĩnh lặng trái với tiếng trò chuyện ồn ào họ đã bỏ lại trong phòng khách. Jocelyn không định gợi chuyện khi họ chậm rãi đi lên từng bậc thang - anh không mang theo cây ba toong.
Anh không nói câu nào cho đến khi họ thả bước dọc hành lang mờ tối về phòng Jane. “Cô đã thành công rực rỡ đúng như tôi nghĩ,” giờ anh mới cất tiếng. “Thực ra là còn hơn.”
“Cảm ơn ngài,” cô nói. Anh dừng lại ngoài phòng cô, đứng chắn giữa cô và cánh cửa.
“Cha mẹ cô” anh nói, “hẳn là rất tự hào về cô.” “Ngài...” Cô kịp dừng lại và nhìn anh chăm chú, như tìm hiểu xem lời anh nói có phải chỉ là phát biểu bâng quơ. “Những người quen biết tôi cũng nói thế,” cô thận trọng đáp. “Nhưng một năng khiếu không phải là thứ cần tự hào quá mức, thưa ngài. Giọng hát của tôi không phải do phấn đấu mà có, nó là trời cho, cũng như khả năng chơi đàn của ngài.”
“Jane,” anh khẽ gọi tên cô trước khi cúi xuống và áp môi mình lên môi cô. Anh không hề chạm vào chỗ nào khác trên người cô. Cô cũng không chạm vào anh. Nhưng đôi môi họ quấn quýt với nhau dịu dàng, ấm áp, da diết trong nhiều phút trước khi một trong hai người dứt ra - anh không rõ là ai.
Đôi mắt cô mơ màng với niềm đam mê thầm kín, hai má đỏ bừng vì khao khảt. Đôi môi cô hé mở và ẩm ướt như lời mời gọi. Và nhịp tim anh đang đập thình thịch bên tai, đe dọa không cho anh về với thực tại. Ôi Jane, giá như... Anh nhìn dõi vào đôi mắt cô hồi lâu trước khi xoay người mở cửa phòng cô. “Ta vẫn còn những người khách dưới nhà, Jane. Chuyện này sẽ không tiếp diễn, đúng không? Không đi xa hơn nữa. Chúc cô ngủ ngon.”
Jane chạy vào phòng mà không dám nhìn lại. Cô nghe thấy tiếng cửa đóng phía sau lưng trước khi áp hai bàn tay lên đôi má nóng rực. Cô vẫn có thể cảm thấy bàn tay anh trên eo lưng cô khi họ khiêu vũ. Cô vẫn cảm thấy hơi ấm của anh, ngửi được mùi nước hoa anh dùng, cảm giác của nhịp điệu hoàn hảo khi họ xoay tròn theo tiếng nhạc. Cảm nhận về điệu van như một điều gì đó thân mật và gợi tình, không phải là niềm vui thuần túy như khi khiêu vũ với Charles.
Đúng vậy, vẫn còn những vị khách dưới nhà. Cô vẫn có thể cảm thấy nụ hôn của anh, không mãnh liệt, không dâm đãng. Mà tệ hơn nhiều. Một nụ hôn dịu dàng và khao khát. Không, nó sẽ không tiếp diễn. Không đi xa hơn nữa. Thực ra là đã chấm dứt. Từ nơi nào đó sâu thẳm bên trong cô vỡ ra một hố sâu trỗng rỗng vô bờ.