Số lần đọc/download: 3568 / 4
Cập nhật: 2015-11-23 17:58:19 +0700
Chương 9
S
ong Như Ý nói rồi, cổ không muốn sinh con vào năm mới mười tám. Còn anh, anh không biết anh có thể làm gì được nửa.
Giữa anh và em đã xảy ra quá nhiều điều không vui.
Anh không cần băn khoăn, giữa anh và em chúng mình vẫn có thể là bạn.
- Nhưng em cũng nên về thăm ba em, ông rất mong em. Em hiểu ba em là người tốt mà.
Thanh Bình cúi đầu. Ngày nào sao yêu nhau tha thiết, vắng nhau là thấy nhớ, vội đi tìm nhau. Còn bây giờ ngồi bên nhau khoảng cách một cái với tay nhưng lại quá xa.
Thanh Bình chua xót nhìn Tri Thức, cũng là lúc anh đang nhìn cô, hai ánh mắt giao nhau, tận đáy lòng cả hai đều hiểu, họ chưa bao giờ hết yêu nhau.
Nhưng trời ơi, làm sao xóa tan khoảng cách.
- Tri Thức!
- Em nói đi.
- Anh có còn yêu em không?
- Có, anh chưa bao giờ hết yêu em.
- Vậy còn Như Ý?
- Anh...không yêu có ấy. Có điều sự quay lưng cua anh có thể đẩy cô ấy vào tuyệt vọng.
- Em và Như Ý cùng một hoàn cảnh, những tốn thương khó và lành.
Tri Thức nhíu mày:
- Anh không hiểu.
- Ngày xưa em từng nói em bị cưỡng bức và lúc đó anh tin em nói thật. Bây giờ anh có tin là em nói thật không?
- Thanh Bình! Em lại đùa với anh nữa phải không?
Thanh Bình cười đau đớn:
- Lúc này mà anh bảo em đùa được sao? Em đã bị cha dượng của mình lợi dụng em lúc em mười lăm tuổi. Bây giờ em không lớn và có tài sản, ông ta sợ em phẫn chi tự tử nên nổi chịu buông tha cho em. Em từng hoi trong làng mình tại sao ba bỏ em, tại sao được sinh ra đời?
- Tại sao hả anh?
Tri Thức ngồi chết lặng rồi vụt ôm lấy Thanh Bình:
- Thanh Bình ơi! Anh thương em. Anh thương hại em phải không?
- Không có, anh thương em.
Thanh Bình gục vào lòng Tri Thức khóc như mưa. Chừng như san sẻ được với anh những gì chất chứa trong lòng mình, cô thấy như nhẹ nhàng, cởi bỏ được cái ách nặng oằn.
Đứng phía sau hòn giả sơn, Như Ý lặng lẽ quay bước. Thanh Bình cũng như cô, có vui sướng gì đâu, cô có được tình yêu của người cha, cho dù cô không phải là máu mủ ruột rà của ông.
Tri Thức, anh hãy ở bên Thanh Bình. Thiên Hành đẩy cửa bước vào nhà, đến bên ông Thiên An. Ba, cho con tiền đi!
Ông Thiên An mở mắt ra, gắt gỏng:
- Không có tiền! Đi mà hai mẹ mày hay con Thanh Bình ấy.
Thiên Hành sầm mặt:
Chị Bình đi ở riêng. Còn mẹ con con có thấy mặt mũi ở nhà khi nào đâu cho con tiền đi.
Ông Thiên An nạt đùa:
- Tao nói không có, nghe chưa. Lớn rồi phải biết kiếm tiền mà xài đi chứ.
Là ba bảo con đi kiếm tiền đó nghen, con đi ăn cướp nghen.
- Mày biết bả ở đâu không, đến nhà đó cuớp.
- Ở đâu?
- Nhà tình nhân của bả.
Thiên Hành nhảy nhổm:
- Tình nhân? Là thằng nào?
- Muốn biết mày đến số nhà...mà tìm. Bà ấy thất chặt hầu bao, tao hỏi cứ bảo không có, vậy mà có tiền cho thằng tình nhân của bả.
Thiên Hành nghiến răng trèo trẹo:
- Cha chả là tức! Con đến nhà đó phá tan hoang nhà họ luôn. Còn ba, sao ba để yên vây?
- Mày bao tao làm gì đây?
Thiên Hành cười khẩy:
- Cũng tại ba, ba quậy đục nước quá mà.
- Này thằng khốn nạn! Mày nói ba mày như vậy đó hả?
Chứ ba có cái gì cho con phục đâu. Gái là ba số một.
- Thằng mất dạy!
- Ba dạy con chứ ai dạy con. Trước khi con đến đó quậy nát nhà họ, ba đưa cho con liền cái đã.
Ông Thiên An la lên:
- Cái thằng này, tao đã nói là tao không có.
Vài trăm ngàn mà ba cũng không có hay sao?
- Ừ!
Ba tệ bạc đừng có trách tôi tệ bạc đấy.
- Thằng khốn nạn. Mày làm gì tao?
Ông Thiên An chồm ngưới lên đang tay tát vào mặt cậu con trai, nhưng nhanh hơn.
Thiên Hành lùi ra sau:
- Con hỏi ba lần chót, ba có cho con tiền không?
- Không! Hãy đi tìm mẹ mày!
- Nếu như vậy con mượn tạm cái xe của ba.
- Này, mày chưa đủ tuổi để lái xe đâu đó.
- Ăn nhằm gì, tôi chỉ cần lái đến chỗ tiệm cầm đồ. Chậc, cái xe của ba cũng được mười triệu là ít.
- Thằng quỷ sống! Xe của tao cả tỉ bạc mà mày mang đi cầm mười triệu, mày đừng có hòng.
Ông Thiên An chạy nhanh ra đóng cổng lại, một tay ông vớ lấy cây sắt quơ mạnh về phía Thiên Hành:
Thằng mất dạy, tao đập chết cha mày!
Cây sắt đặp trung vào Thiên Hành. Nổi điên, Thiên Hành nhủi đầu vào giật cây sắt đánh lại:
- Ba không làm lại con đâu?
Thiên Hành quật mấy đòn chí tử vào người ông Thiên An, làm ông ngã xuống ôm lấy đầu, máu đỏ tứa ra đầu. Chỉ chờ như vậy, cô gái ngồi trên xe hét lên:
Mở cửa đi anh Thiên Hành, em lái xe cho.
Cánh cửa mở toang ra cho xe chạy vù ra đường, Thiên Hành nhảy phóc lên:
- Dzọt!
Ông Thiên An chồm người lên toan đuổi theo, đau quá ông gục xuống.
- Cửu tôi với bớ người ta.
Tiểu Lĩnh vừa uốn éo người vừa lắc theo điệu nhạc man dại, cô ngửa cổ cười:
- Anh Thiên Hành lúc anh múa cây sắt đánh ba anh, giống Tề Thiên Đại Thánh cầm cây thước bằng múa võ lắm nghen.
Thiên Hành cũng lắc người theo Tiểu Linh đang phê nên cứ lắc như điên dại luôn, nhạc ầm ĩ điếc cả tai.
- Mở cửa, mở cửa!
Tiếng đập cứa bên ngoài mặc kệ, cả hai con người đang chìm đấm trong thuốc, rượu và nhạc vẫn cứ lắc người, vẩn uốn éo. Còn có bao nhiêu cặp quanh cả hai.
Đèn bật sáng lên, công an phá cửa đột kích vào, những thân thể trần truồng, mặt ngáy dại chưa tỉnh được:
Mời tất cả mọi người ra xe về phường. Một đám người dật dờ bị lùa lên xe có cả Thiên Hành và Tiểu Linh. Thiên Hành chỉ tỉnh khi bị dội nước vào người ướt loi ngoi.
- Chứng minh nhân dân của anh đâu?
- Không có.
- Tại sao không có?
- Thì không có là không có? Tôi mới mười sáu đi làm chứng minh chưa kịp lấy.
Thiên Hành cau có trả lời lại, người cảnh sát gườm gườm:
- Anh tên gì?
Thiên Hành:
- Ở đâu?
- Bụi đời.
Anh trả lời với người đại diện pháp luật như vậy à? Được, anh sẽ được đưa đi xét nghiệm nếu nghiện ma túy, anh sẽ được đưa đi cai.
- Này nàỵ.... Lúc này Thiên Hành mới hoảng sợ không dám nghênh ngang nữa:
- Tôi không cai đâu.
Vậy tốt nhất anh nên thành khấn khai báo.
- Làm ơn cho tôi gọi điện thoại về nhà.
- Nói số đi!
Gọi cho mẹ tôi, bà Thiên Ngân.
Thiên Hành khóc òa lên trong điện thoại:
- Mẹ ơi! Cứu con với, con đang ở sở cảnh sát.
Bà Thiên Ngân.nghẹn ngào:
- Con có biết ba con như thế nào rồi không? Ông ấy chết rồi.
- Chết.
Thiên Hành kêu lên sững sờ. Bây giờ là lúc Thiên Hành mới nhớ hành vi của mình đã giết cha.
Thiên Hành đổ sụp xuống:
- Mẹ ơi, cứu con với!
- Cứu như thế nào đây? Bà Thiên An gác điện thoại ngồi sững ngưừoi ra.
Đây là cái giá bà phải trả cho những tội lỗi của mình, cũng như ông Thiên An phải chịu sự trừng phạt cho những việc làm vô đạo đức của ông ta.
Kết thúc một bi sử, nhưng những gì để lại chẳng dễ chịu chút nào.
- Tại sao con chẳng bao giờ nói cho mẹ biết chuyện gì cả và nếu như Tri Thức không nói, mẹ sẽ mài mãi không biết. Tại sao con im lặng như vậy hả?
Mẹ đúng là vô tâm.
Bà Thiên Ngân đấm vào ngực mình, đau đớn:
Từ lâu, bà đã chung sống với quỷ, một con quỷ ghê tởm tanh hôi. Bây giờ ông ta đã chết. Cơn giận môi lúc như táng hơn, bà Thiên Ngân lao lại bàn thê gạt đổ hết mọi thứ, tấm di ảnh của ông Thiên An rơi xuống đất vở tan tành.
Thanh Bình kêu lên:
- Mẹ!
- Sự trừng phạt nào dành cho ông ta cũng không vừa, con biết không? Mẹ có phải là mẹ của con không, mà tại sao chưa bao giờ con chịu nói sự thật?
Thanh Bình rơi nước mắt:
- Mẹ sẽ đau khổ, có ích ơì đâu. Chẳng thà một mình con chịu đựng.
- Con thật là khờ đại ngu ngốc.
Hai mẹ con ôm lấy nhau cùng khóc. Đứng bên ngoài ông Dũng cúi sâu đầu.
Những gì xảy ra ngày,hôm nay, có cả sự vô tâm của ông, giá như ông đừng quá mặc cảm và bỏ đi.
- Thầy!
Tri Thức ôm vai ông Dũng, ông đẩy nhẹ ra:
- Thầy muốn ra ngoài. Con cứ ở lại đây, Thanh Bình đang rất cẩn con. Tri Thức, lúc này thấy không biết nói gì với. Con, con cứ quyết định theo ý muốn của con...
Ông Dũng bước đi khập khểnh, Tri Thức đứng nhìn theo. Anh yêu Thanh Bình, sẽ không có gì thay đổi tình yêu của anh cả.
Người chết và có tội đã chết, nhưng còn người sóng phải sống.. Một năm sau:
Tri Thức vui vẻ đẩy cửa bước vào:
- Thanh Bình, báo cho em tin mừng, mà có lẽ em đã nghe rồi phải không, bộ phim " Bình minh sau cơn bão" của em đã đoạt giảí "Cánh diều vàng".
Thanh Bình gác điện thoại, nước mắt của cô loang loáng trên má:
- Em vừa nghe điện thoại báo tin, thật xúc động. Lúc làm bộ phim đó, em không nghĩ là xúc động lòng người và đoạt giải cao như vậy. Cũng nhờ anh động viên cho em nữa.
- Bây giờ là lúc em phải nhớ lời hứa với anh rồi.
Thanh Bình ngạc nhiên:
- Em hứa gì nhĩ?
- Anh không tin là em quên. Em đã hứa làm vợ của anh.
Thanh Bình nhìn sang nơi khác:
- Anh Thức!
- Đừng có từ chối anh nữa, anh đợi em lâu lắm rồi.
- Em chỉ sợ là em không quên được ác mọng kinh hoàng.
- Không, em cần phải quên! Anh sẽ giúp em quên, tình yêu của chúng ta xóa tan tất cả những áng mây mờ.
- Em!
Tri Thức nâng cằm Thanh Bình lên, cho mặt cô đối diện với anh:
- Hãy quên hết đi em ạ.
Nước mắt thổn thức cúa Thanh Bình trào ra mi:
- Em rất muốn quên, nhưng dường như khó quá. Anh yêu em, em hãy nhớ như vậy.
Đôi môi ấm mềm của Tri Thức đáp nhẹ xuống đôi cánh môi run rẩy trốn thức.
Anh lau khô những giọt nước mắt của cô, rồi rút từ trong túi áo ra chiếc nhẫn.
Có thể chiếc nhẫn này không có giá trị lắm, nhưng nó là minh chứng tình yêu anh dành cho em, anh muốn cưới em làm vợ. Anh đeo cho em nghen.
Tri Thức âu yếm đeo chiếc nhẫn vào tay Thanh Bình, anh hôn nhẹ lên tay cô:
Chúng mình nhất định sẽ hạnh phúc Thanh Bình. Này! Ngày đám cưới em mặc áo trắng nhé, anh cũng vậy.
Tri Thức! Em không biết nói gì nữa. Vậy thì hãy nói em yêu anh.
Hai bàn tay Tri Thức đặt lên hông Thanh Bình, anh nhấc bỗng cô lên trên đôi cánh tay chắc khỏe của mình, nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt trong xanh ngập tràn cảm xúc:
Thanh Bình ấp úng:
- Em yêu anh.
Tất cả đã ra về, còn lại đôi vợ chồng mới cưới, sao bỗng dưng Thanh Bình thấy sợ, một sự sợ hãi vô cớ cứ tràn ngập trong lòng cô.
Tri Thức cới áo máng lên móc. Anh ngạc nhiên nhìn Thanh Bình, cô vẫn còn ngồi ở bàn trang điểm, cầm cây lược chải tóc, chải hoài.
Thanh Bình sao em không thay áo ra đi.
Thanh Bình nói mà không dám nhìn Tri Thức:
- Ờ, em đi thay quần áo đây chứ.
- Em có mệt không? Anh không muốn tổ chức đám cưới lớn, mời vài người bạn, nhưng cuối cùng ngõi của hãng phim của tòa soạn báo rồi khản giá nữa đến chúc mừng, tiếp họ xong cũng mệt ngất luôn.
Tri Thức để hai tay lên vai Thanh Bình, anh cúi xuống hôn nhẹ vào má cô.
- Đi tắm em có cảm giác khỏe khoắn ngay.
Nụ hôn của Tri Thức trợt xuống vai Thanh Bình, vì có né người ra, vẻ hấp tấp:
- À, em đi tắm.
Thanh Bình đứng lên đi lại mở tủ lấy quần áo, Tri Thức mỉm cười nhìn theo, anh không hề hay biết cái rùng mình của cô.
Thanh Bình đang cố gắng trấn áp sự sợ hãi dù cô biết cô đang được yêu thương và không có gì đáng sợ.
Thanh Bình tấm thật lâu, cuối cùng cũng phải mở cữa đi ra. Tri Thức quá mệt nên ngủ quên. Thanh Bình đi thật nhẹ, cô leo lên giường và nằm sát vào trong. Giường nệm có lò- xo nhún xuống đánh thức Tri Thức, anh mở mắt ra:
- Anh mệt quá nền ngủ quên. Thanh Bình nằm xích lại đây với anh.
Vừa nói Tri Thức vừa lăn người vào, anh dang tay luồn dưới gáy Thanh Bình để kéo cô vào vòng tay mình. Toàn thân Thanh Bình lạnh ngắt, cảm giác sợ hãi và ghê tớm đáng lên, cô cắn mạnh đôi hàm răng... xô mạnh Tri Thức ra, lăn sát vào vách.
Tri Thức ngạc nhiên:
- Em sao vậy Thanh Bình?
- Anh... đừng lại gần em, em... sợ lắm.
- Tại sao em sợ, anh yêu em kia mà.
- Em sợ lắm.
Thanh Bình nằm quay lưng lại, cô kéo mền trùm kín đầu mình. Tri Thức không hiểu gì hết anh lại lăn vào ôm vai Thanh Bình và kéo cái mền trùm đầu cô, ném xuống chân. Song Thanh Bình dùng hết sức mình giữ cái mền lại, cô run rẩy và khóc:
- Đừng! Đừng...
Rồi cô đưa một nắm tay vào hết trong miệng mình khóc nức nở. Không thể hiểu nổi, Tri Thức ngồi dậy nhìn Thanh Bình đăm đắm:
- Em không bằng lòng anh cái gì phải không?
- Không có. Em...sợ lắm.
- Em bỏ tay ra và nói chuyện với anh, nhìn anh đây nè, anh có gì đáng sợ lắm sao?
- Không.
Lần này Thanh Bình ngồi dậy, hai tay ôm cứng ngực mình, Tri Thức phải kéo tay cô ra:
- Thanh Bình?
- Không!
Thanh Bình hét tướng lên, cô nhảy xuống giường chạy lại cửa.
- Đừng có đến gần:
Chạy vùng ra ngoài, mãi đến khi nhìn căn phòng khách nhà mình hoa cưới quà cưới còn ngổn ngang, Thanh Bình mới đứng lại. Trời ơi! Tôi đang làm cái gì vậy? Thanh Bình sụp xuống nền gạch khóc nức nở:
- Tri Thức! Em xin lỗi, em không hiểu sao em hoảng sợ đến thành hoảng loạn khi anh ôm em. Cơn ác mộng dễ sợ đó vẫn còn trong em, không thể nào quên. Tri Thức đã hiểu, anh cũng quỳ sụp xuống:
- Anh hiểu rồi, nhưng em ngước lên và nhìn anh nè. Anh là Tri Thức, là người yêu của em là chồng của em?
- Anh là người yêu và là chồng của em?
- Phải. Chúng mình rất yêu nhau, những cơn mưa bão đã đi qua, xóa tan bầu trời u ám, nhường cho anh ánh bình minh hé dạng.
Tri Thức đi bằng hai đầu gối đến thật nhẹ gần sát Thanh Bình, anh ôm cô trong vòng tay:
Tình yêu đưa chúng ta đến gần nhau, khi yêu nhau được bên nhau, mới cảm nhận được hạnh phúc là như thế nào.
Một tay anh nâng cằm của cô lên:
- Đừng khóc nữa em ạ.
Anh vỗ nhẹ tay lên đầu cô như người anh trai dỗ dành em gái:
- Có một cô gái rất trẻ tài giỏi và cũng rất quậy, anh đã yêu cô ấy và nguyện suốt đời ở bên cô ấy, mang lại hạnh phúc cho cô ấy.