Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hùng Nguyễn
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3695 / 6
Cập nhật: 2016-04-11 17:31:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ở cửa cho Hải Du, chị Trúc Chi nghiêng đầu cười và trêu:
- Lại có chuyện gì nữa phải không nhóc?
Không vội trả lời câu hỏi của chị, Hải Du vội liếc vào trong rồi hỏi:
- Anh Sơn không có ở nhà hả chị?
Chị Trúc Chi gài cửa rồi vỗ nhẹ vào đầu nàng:
- Nhóc đến đúng lúc lắm. Hôm nay cha con bọn họ chở nhau về bên nội cả rồi. Nhóc có điều gì muốn "dzả" thì cứ thoải mái.
Nói xong chị đi thẳng ra sau nhà và mang lên một lon Coca cho cô. Sau đó ngồi xuống đối diện và nhìn cô một cách soi mói, chị lại cười:
- May quá! Hôm nay chắc chắn chị sẽ không bị "ướt" bởi một trận mưa nước mắt rồi.
Hải Du nói với đôi má ửng hồng nũng nịu:
- Chị lại bắt đầu chọc người ta rồi đó.
Chị lại liếc yêu:
- Chứ không phải sao? Lần nào em đến với chị lại không có chuyện. Nào là "chị ơi em thèm ăn món này quá", rồi lại "hôm nay em buồn quá". Có hôm lại khóc muốn ngập cả nhà người ta. Nhưng hôm nay thì khác nhé. Để chị xem nào. 2 má đỏ hồng, đôi mắt long lanh sáng rực, còn cái miệng kia cứ cười tủm tỉm hoài. Chắc chắn có chuyện vui.
Lời nói của chị làm cho Hải Du càng vui hơn. Nhưng cô cũng ngúng nguẩy:
- Chị đó, cứ xem mặt mà bắt hình dong.
- Còn một câu nữa, đó là chị đang đi guốc trong bụng nhóc đó.
Đúng vậy, đã bao năm nay rồi chị Trúc Chi là người luôn đọc được những tâm tư tình cảm cô. Chị là một phụ nữ đã ngoài 40 tuổi. Chị xuất thân từ trẻ mồ côi. Với nhiều ý chí phấn đấu, bây giờ xem như chị đã thành đạt có việc làm ổn định, nhất là có một người chồng rất có trách nhiệm và yêu thương vợ con. 2 con chị một trai, một gái rất ngoan và học giỏi. Tuy chị và Hải Du không có một mối quan hệ ruột rà nào, nhưng tình cờ một lần rất ngẫu nhiên.
Vâng, hình như cuộc đời của Hải Du cũng đã mấy lần ngẫu nhiên. Cũng có lần hạnh phúc, nhưng cũng có lần òa vỡ, sụp đổ. Và lần ngẫu nhiên đó, chị như thấy hiểu hoàn cảnh của Hải Du và xem cô như đứa em ruột của mình. Còn cô xem chị như một người bạn, người chị và có lúc như mẹ của mình. Những lúc cô đơn, đau khổ hay điều gì đó không thể nói với cha, Hải Du lại tìm đến chị. Cũng có thể nói nhờ có chị mà cha con cô mới tồn tại đến ngày hôm nay.
Chị lại nhìn nàng đang nhấp nhấp từng ngụm Coca nhỏ rồi giục:
- Nói gì chứ đi nhóc. Sao mà cứ nghĩ lâu thế?
Hải Du giả vờ ngơ ngác:
- Em biết nói gì bây giờ?
- Thôi đi cô ơi, có bao giờ vô duyên vô cớ cô đến thăm tôi đâu. Bao giờ có chuyện cô mới tìm tôi thôi.
Thấy chị chuẩn bị làm mặt giận, Hải Du vội bỏ lon nước xuống bàn, chạy đến bên chị ôm tay chị rồi nói:
- Trời ơi! Chị còn trẻ măng mà nói chuyện giống má chồng người ta rồi đó.
Nói xong cô vỗ trán vẻ tiếc rẻ rồi tiếp:
- Tiếc thật!
- Tiếc cái gì?
- Phải con trai chị lớn một chút thì em làm con dâu chị cho rồi.
Nàng hếch mũi cười:
- Má chồng!
Trúc Chi cốc vào đầu Hải Du:
- Đúng là bà cô tưng tửng rồi. Nhưng cho tôi xin đi, không dám làm má chồng đâu. Thôi nào, nghiêm túc đi. Hôm nay muốn gì nào? Ăn món gì để tôi đi làm.
- Em không ăn đâu.
- Thế thì nói đi. Em lúc này cũng vòng vo lôi thôi lắm đấy.
- Chị này! Ngày xưa lúc chị yêu anh Sơn, chị bao nhiêu tuổi vậy?
- À... thì cũng cỡ nhóc bây giờ ấy.
- Nhưng lúc ấy...
Trúc Chi trố mắt:
- Sao vậy? Muốn phỏng vấn chị à?
- Ồ không, em...
Trúc Chi cười cười:
- Tóm lại là chuyện gì đây? Đừng vòng vo nữa nhóc ạ.
Hải Du lí nhí:
- Nhưng em nói, chị không được cười nha.
- Ơ cái cô này!
- Và cũng không được chọc người ta nữa đó. Chị hứa nhé!
Trúc Chi liếc yêu:
- Sợ cô luôn. Nếu không nói mau thì tôi sẽ đổi ý đấy.
2 má nàng lại đỏ hồng. Đôi mắt long lanh ngời hạnh phúc. Hải Du ôm lấy vai chị:
- Chị Trúc Chi! Em đã có người yêu rồi.
Nhưng hình như chị Trúc Chi không có chút phản ứng nào. Điều đó đã làm cho Hải Du mất đi một chút hào hứng. Cô khẽ hỏi:
- Chị Trúc Chi, hình như chị... có phải chị không tin em không?
Trúc Chi mỉm cười cốc nhẹ vào đầu nàng rồi nói:
- Không phải là chị không tin nhóc. Sở dĩ lúc nhóc nói chị không tỏ ra ngạc nhiên vì chị đã biết trước rồi.
- Cái gì! Chị đã biết từ lâu rồi sao? Thì ra chị vẫn luôn theo dõi người ta. Chị xấu quá!
- Hừ! Ai thèm theo dõi cô làm gì. Tôi cũng mới vừa biết cách đây khoảng một0 phút.
- Vô lý! Em không nói, chị không thấy thì làm sao biết được chứ.
Trúc Chi lại cười có chút trêu chọc:
- Vâng, cái miệng xinh đẹp của cô không nói, nhưng cái khác lại phản bội cô.
Hải Du ngúng nguẩy:
- Hôm nay chị vòng vo quá, làm em không hiểu gì cả. Ai đã phản bội em chứ?
- À! Thì là đôi mắt đẹp biết nói của cô đấy.
- Đôi mắt của em? Thế nó đã nói gì với chị?
Trúc Chi đủng đỉnh:
- Lúc nãy khi chị mở cửa cho em đấy, thì đôi mắt đã nói với chị thế này này: "Chị Trúc Chi ơi! Cô chủ nhỏ của em đã yêu rồi. Chị thấy cô ấy vui và hạnh phúc không?".
Hải Du giãy nảy:
- Á! Chị lại chọc người ta. Có bao giờ đôi mắt biết nói đâu chứ.
- Đúng! Tạo hóa sinh ra có cái miệng để nói, nhưng đôi lúc lại không nói thật với suy nghĩ của mình. Nhưng đôi mắt thì khác. Tuy không phát ra được âm thanh, nhưng nó có thể truyền đạt đến người khác những tâm tư cảm xúc của mình. Có đúng thế không?
Nàng nhìn chị đầy thành kính và nể phục.
- Đến bây giờ em mới hiểu tại sao những người sống bên chị ai cũng hạnh phúc.
- Nghĩa là sao?
- Vì bao giờ chị cũng hiểu họ đang muốn gì và cần gì. Chị luôn chu đáo mọi thứ.
- Thôi đừng khen tôi nữa, nổi cả da gà đây nè. Nói tiếp đi. một nửa của em như thế nào?
Như chỉ chờ có thế, Hải Du hồ hởi nói:
- Anh ấy là một kiến trúc sư trẻ, đang làm việc ở công ty. Gia đình anh chỉ có một mẹ già và ảnh. Gia thế chỉ bình thường, thế nhưng ảnh là một thanh niên rất cầu tiến và lương thiện. Không biết đã bao giờ, chị từng nghe đến hội từ thiện trẻ chưa?
Trúc Chi ngờ ngợ:
- Chị đã từng nghe, và hình như có một vài lần chị đã từng tham gia ủng hộ hội đó.
Hải Du mừng rỡ:
- Đúng rồi! Anh ấy chính là hội trưởng đó. Thật tiếc, vừa rồi hội cũng vừa tổ chức buổi từ thiện nhưng đúng lúc đó chị lại đi công tác ở nước ngoài. Nếu không thì em nhất định sẽ lôi chị theo rồi.
Chị cười cười:
- Chắc chắn bây giờ chị cũng có phần trong ấy rồi phải không?
Hải Du hãnh diện:
- Em cũng là một hội viên đấy nhé. Mà chị có nhớ mặt của anh ấy không?
- Ừ... lần nào đến đấy cũng đều rất đông người, nên chị không nhớ mặt ai cả. Nhưng có điều chị còn ấn tượng là các chàng trai ở đó, ai cũng dễ thương. Hay là hôm nào, em đưa anh chàng đến giới thiệu với chị nhé. À phải! Ba em đã biết chuyện chưa?
Nàng ậm ừ:
- Em...
- Thôi tôi hiểu rồi, cô nhóc còn ngại phải không. Chắc bà chị này lại phải ra tay nữa rồi.
- Thì đó, xưa nay mọi chuyện của em đều do chị giải quyết mà. Tự nhiên đi nói với ba, em đã yêu thì ngượng chết.
- Nhưng theo chị nghĩ, ba em cũng mong có chàng trai nào đó rước em đi cho rồi.
Nàng mè nheo:
- Cả chị nữa phải không? Chỉ mong người ta lấy chồng để rảnh nợ.
- Vậy thì không đúng sao? Tôi đã mắc nợ cô lâu quá rồi, phải tìm người để giao lại chứ.
- Nhưng em không cam tâm đâu. Em sẽ theo "ám" chị dài dài cho mà xem.
Trúc Chi giả vờ đau khổ:
- Ông trời ơi! Con thật là đáng thương.
Nàng khoái chí vỗ tay cười như một đứa trẻ. Rồi lại ôm bụng nhăn mặt làm chị Trúc Chi hốt hoảng.
- Em làm sao thế? Bị đau ở đâu?
- Em đói bụng.
- Ôi trời ơi! Thế mà tôi hết cả hồn. Bây giờ muốn ăn phải không? Ủa! Sáng giờ chưa ăn gì sao?
- Ba có bảo em đi dùng bữa với ba. Nhưng vì tranh thủ đến nhà chị nên thôi. Bây giờ chợt nhớ ra thì thấy đói quá. Chị có gì cho em ăn không?
Trúc Chi liếc xéo nàng:
- Hiện tại thì không có, nhưng chờ một lát, chị xuống biếp là sẽ có thức ăn sau vài phút.
- Hay để em cùng nấu với chị nhé.
- Thế thì chị không nỡ từ chối đâu.
Họ cùng xuống bếp và chẳng mấy chốc, mùi thức ăn sực nức cả gian nhà.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn