Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Chương 9
D
aphne sống ở căn nhà gỗ xinh đẹp nhất trong khu rừng Nightingale. Nó nằm gọn trong một lùm cây lớn, điều đó có nghĩa là cô có thể chơi Ghita điện bất cứ khi nào mà không có một ai phàn nàn cả.
Daphne Chạy Trốn
Kevin - một bên tai là chiếc điện thoại di động, bên còn lại là điện thoại giao dịch của khu B&B - đang đi qua đi lại trong đại sảnh để nói chuyện với người quan lý kinh doanh của anh ta và một người khác hình như là thư kí hay quản gia gì đó. Đằng sau anh là chiếc cầu thang làm bằng gỗ cây óc chó lên cao đến lưng chừng lầu rồi xoay về góc bên phải. Những trục gỗ thì bám đầy bụi, tấm thảm được trang trí lộng lẫy trải trên các bậc cầu thang cần phải hút bụi ngay lập tức. Một chiếc bình gốm chứa đầy những chiếc lông công được đặt trên chiếc trụ ở đầu cầu thang.
Anh lượn lờ qua lại khiến cô cảm thấy chóng mặt, vậy nên cô quyết định sẽ đi xem xét xung quanh một chút trong khi anh nói chuyện. Với con Roo chạy đều đều theo sau, cô chậm rãi đi về phía phòng khách. Chiếc trường kỷ và mấy chiếc ghế đơn sang trọng đươc bọc bằng loại vải in hình hoa mao lương tuyệt đẹp và hoa hồng. Những bức tranh thực vật và phong cảnh đồng quê được đóng khung mạ vàng treo trên những bức tường màu kem nhạt, các cửa sổ trang trí bằng rèm có viền đăng ten tinh xảo. Vài chiếc chân nến bằng đồng, một cái chậu hoa Trung Quốc và những chiếc hộp pha lê dùng để trang trí đang nằm ngay ngắn trên mặt lò sưởi. Không may là đồ đồng thì bị hoen ố, pha lê bị xỉn màu còn mặt bàn thì bám đầy bụi. Một chiếc thảm phương đông có một phần bị sờn rách đã góp phần hoàn chình cho cái không gian bị quên lãng này.
Thật giống như phòng hòa nhạc đích thực vậy, nơi mà những chiếc đèn treo tường hình quả dứa truyền thống phù hợp để làm nền cho những chiếc ghế đọc sách với họa tiết hoa hồng và một cây dương cầm nhỏ. Một chiếc bàn viết nằm ở góc phòng chứa rất nhiều đồ dùng văn phòng đã ngả màu, cùng với một cái bút máy kiểu cũ và một lọ mực nước. Một cặp chân nến bằng bạc đã ố màu đặt ở trên đó, gần với chiếc bình toby[64] cũ.
Một chiếc bàn theo phong cách Nữ hoàng Anne và mười chiếc ghế chân cao phù hợp làm tôn thêm vẻ thanh nhã cho phòng ăn ở phía bên kia hành lang. Nét đặc biệt chi phối cả căn phòng là ô cửa sổ vuông lồi ra ngoài mở rộng một tầm nhìn tuyệt vời ra hồ nước và rừng cây. Molly nghi ngờ rằng những chiếc lọ hoa pha lê hình dáng cao cao trong tủ chén kia đã từng chứa đầy hoa tươi khi dì Judith còn sống, nhưng giờ thì trên mặt đá cẩm thạch đó lộn xộn toàn thứ còn lại của những chiếc đĩa đã dùng để phục vụ cho bữa sáng.
Cô đi qua một cánh cửa ở phía sau, tiến vào một căn bếp kiểu cổ xưa ấm áp với gạch ốp lát màu xanh, trắng cùng với một vài chiếc tủ gỗ bên trong chứa đưng bộ sưu tập tách, bình hoa văn sặc sỡ của Trung Quốc. Ở trung tâm là chiếc bàn dài, vững chắc cùng với sự hiện diện của một phiến đã hoa cương phù hợp với một không gian làm việc nhưng giờ thì nào là bát trộn bẩn thỉu, vỏ trứng, ly đong, rồi thì một bình nam việt quất khô đã mở đang nằm rải rác trên bề mặt. Chiếc lò nướng với kính thước như ở một nhà hàng hiện đại cần phải lau chùi, và một cái máy rửa bát cửa vẫn còn mở tung.
Một chiếc bàn tròn bằng gỗ sồi dùng cho những bữa ăn thân mật đặt trước cửa sổ. Rất nhiều gối in được đặt trên những chiếc ghế chuyên dụng trong trang trại, và chiếc đèn nhiều ngọn bọc thiếc treo trên trần nhà. Đằng sau căn nhà là một khoảng sân dốc xuống phía hồ nước, hai bên là rừng cây.
Cô nhòm vào trong căn phòng đựng thực phẩm khá lớn và đầy đủ, có thể ngửi thấy mùi nguyên liệu nướng bánh ở đây, sau đó cô đi vào căn phòng kết nối có diện tích khá nhỏ, một máy tính khá hiện đại được đặt trên chiếc bàn gỗ có ngăn kéo, đây hẳn là văn phòng. Cô cảm thấy khá mệt rồi nên ngồi xuống và khởi động máy tính. Hai mươi phút sau cô nghe thấy tiếng gọi của Kevin.
“Molly! Cô ở chỗ quỷ quái nào vậy?”
Slytherin, sự khiếm nhã đó thật không đáng để đáp lại, mặc kệ anh ta, cô xem xét các tài liệu trong máy.
So với một người đàn ông lịch sự thông thường, anh ta đã bước đi cực kì nặng nề vào sáng hôm đó, và cô đã nghe thấy tiếng bước chân rất lâu trước khi anh ta xác định được vị trí của cô. “ Tại sao cô không trả lời?”
Cô di chuyển con chuột khi anh đi đến phía sau cô, rồi trả lời anh ta với sự can đảm phi thường. “Tôi không đáp lại những tiếng gầm rú.”
“Tôi không gầm! Tôi chỉ…”
Khi anh bỏ dở câu nói, cô ngước lên để xem thứ gì đang thu hút sự chú ý của anh. Ngoài cửa sổ, một cô gái còn rất trẻ với một chiếc quần sooc màu đen thiếu vải bó sát, và chiếc áo cánh trễ cổ đang băng qua khu vườn, theo sau là một chàng trai cũng tầm tuổi đó. Cô gái quay đầu rồi chạy lùi lại, vừa cười đùa vừa trêu chọc chàng trai. Anh ta nói gì đó. Cô gái liền nắm lấy cái gấu áo và giật mạnh nó lên, nảy ra bộ ngực trần của cô ta.
“Whoa…” Kevin tấm tắc.
Molly cảm thấy da mình nóng dần lên.
Người con trai ôm lấy eo và kéo cô gái vào trong rừng cây nên họ không bị nhìn thấy từ phía ngoài đường, mặc dù vậy Kevin và Molly vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Anh ta dựa vào thân một cây phong già nua. Cô gái ngay lập tức nhảy bổ vào và quấn chặt đôi chân quanh eo anh ta.
Molly cảm nhân được dòng máu ngủ yên lâu ngày trong cô đã bị khuấy động khi cô xem đôi tình nhân trẻ bắt đầu ngấu nghiến lấy nhau. Anh ta luồn tay xuống dưới cô gái. Ngực của cô gái ép sát vào ngực của chàng trai, sau đó, cô đặt khuỷu tay lên đôi vai và giữ lấy đầu anh ta thật vững chắc, trông như cô đã không hôn anh ta đủ sâu vậy.
Molly nghe thấy Kevin di chuyển ra phía sau cô và cơ thể cô run lên một cách chậm chạp. Cô có thể cảm nhận được chiều cao của anh hiện ra lờ mờ bên trên cô, hơi thở ấm áp của anh thâm nhập vào lớp da mỏng của cô. Làm thế nào một ai đó có thể giữ cuộc sống của anh ta với mùi mồ hôi sạch sẽ như thế?
Chàng trai trẻ quay người tình của anh ta để cô ấy dựa lưng vào thân cây. Anh ta luồn tay xuống phía dưới áo cô gái và bảo phủ lấy bộ ngực.
Ngực Molly trở nên ngứa ngáy. Cô muốn quay đi nhưng không sao kiểm soát được mình. Hình như Kevin cũng không thể, bởi vì anh không di chuyển và giọng nói của anh có vẻ khàn khàn đầy mơ hồ.
“Tôi nghĩ chúng ta đã thoáng thấy được Amy và Troy Anderson.”
Cô gái trẻ hạ xuống mặt đất. Cô khá nhỏ nhắn nhưng có cặp chân dài, với một mái tóc vàng hoe được kéo lên bằng dây buộc tóc màu tím. Tóc của chàng trai thì tối hơn và cắt ngắn.
Anh ta khá gầy và cao hơn một chút so với cô gái kia.
Tay cô gái trượt xuống giữa cơ thể của họ. Chỉ mất một chút thời gian để Molly nhận ra cô ta đang làm cái gì.
Mở khóa quần jean của chàng trai.
“Họ sẽ làm điều đó ngay trước mặt chúng ta,” Kevin nói rất nhẹ nhàng.
Bình luận của anh kéo mạnh Molly ra khỏi trạng thái mê man. Cô nhảy lên khỏi máy tính và quay người lại phía cửa sổ. “Không phải trước mặt tôi.”
Mắt anh trôi từ cửa sổ sang cô, và thật lâu sau anh không nói gì cả. Anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Một lần nữa như có một xung điện chậm chạp trong máu của cô. Nó nhắc nhở cô rằng mặc dù họ đã có quan hệ nhưng cô chẳng biết gì về anh cả.
“ Nó quá nóng bỏng với cô à?”
Cô rõ ràng đã tức giận hơn.“Xem mấy cảnh khiêu dâm không phải sở thích của tôi.”
“Giờ thì tôi thật sự ngạc nhiên đấy. Điều này sẽ phải đúng với cách của cô, bởi vì cô có vẻ thích săn những thứ không mong đợi còn gì.”
Thời gian đã không thể xóa bớt sự xấu hổ mà cô đã cảm thấy. Cô định mở miệng ra xin lỗi một lần nữa, chỉ là có một cái gì đó được tính toán trong cách thể hiện của anh ta đã dừng cô lại. Với cú sốc đó cô nhận ra rằng Kevin sẽ không chịu nhượng bộ. Anh ta muốn tiêu khiển với một trận cãi vã.
Anh xứng đáng với câu trả lời tốt hơn nhưng bộ não của cô đã bị trì trệ quá lâu rồi nên thật khó khăn để đưa ra được một câu trả lời. “Chỉ khi tôi say thôi.”
“Cô đang nói rằng cô đã say vào đêm đó?” Anh liếc nhanh ra ngoài cửa sổ rồi quay trở lại với cô.
“Hoàn toàn mất kiểm soát. Một chút Stoli[65] đá. Tại sao anh lại nghĩ tôi sẽ cư xử giống hôm đó lần nữa?
Nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, lần này kéo dài lâu hơn một chút. “Tôi không nhớ rằng cô đã bị say.”
“Anh đang ngủ.”
“Tôi nhớ không nhầm thì cô đã nói là cô bị mộng du?”
Cô nuốt cơn giận. “Tôi hầu như không muốn thú nhận rằng tôi có vấn đề với đồ uống có cồn.”
“Giờ thì ổn rồi chứ, đúng không?” Đôi mắt xanh kia lá quá sâu sắc.
“Ngay cả những ý nghĩ về Stoli cũng khiến tôi buồn nôn.”
Cái nhìn của anh bao quát, chậm rãi đánh giá cơ thể cô. “Cô biết tôi nghĩ gì không?”
Cô nuốt nước miếng. “Tôi không quan tâm.”
“Tôi nghĩ tôi đã không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của cô.”
Cô tìm kiếm trong bộ óc giàu trí tưởng tượng của mình cho một lời đáp khó chịu hơn, nhưng thứ tốt nhất cô có thể đưa ra khá là tội nghiệp. “Bất cứ thứ gì khiến anh cảm thấy hạnh phúc.”
Anh đổi vị trí sang chỗ tốt hơn có thể nhìn thấy toàn cảnh ngoài kia. Sau đó nhăn mặt. “Ngoài kia bắt đầu đau đớn rồi.”
Cô muốn trông có vẻ xấu xa nhưng cô không thể chịu đựng được nữa. “Thật bệnh hoạn. Đừng nhìn họ nữa.”
“Thú vị lắm mà.”Anh nghiêng nghiêng đầu. “Giờ thì có thêm một cách mới để làm việc đó.”
“Thôi đi!.”
“Tôi không nghĩ điều đó là phạm pháp đâu.”
Cô không thể chịu thêm được nữa, cô quay nhanh lại, chỉ để nhận ra rằng đôi tình nhân đã biến mất.
Điệu cười của anh trở nên đầy ma quỷ. “Nếu cô chạy ra ngoài có thể sẽ bắt được họ trước khi họ kết thúc đấy.”
“Anh nghĩ anh buồn cười lắm sao?”
“Cũng khá thú vị.”
“Tốt lắm, trong trường hợp đó, việc này hẳn đã giải khuây cho anh không ít. Tôi đã xem lướt qua những hồ sơ trong máy tính của cô Judith, và khu B&B có vẻ như đã được đặt chỗ chắc chắn vào tháng Chín. Phần lớn những căn nhà gỗ cũng thế. Anh không thể tin được có bao nhiêu người sẵn sàng trả tiền để ở lại đây đâu.”
“Để tôi xem.” Anh đẩy cô ra để tiến gần máy tính.
“Tự thưởng thức đi. Tôi sẽ tìm chỗ nào đó để ở lại.”
Anh đã bận rộn xem xét tỉ mỉ màn hình nên không trả lời, kể cả khi cô đưa cho anh ta một phần ghi chú mà cô đã sử dụng để ghi tên những căn lều còn trống.
Chiếc bảng đóng chốt treo tường nằm cạnh bàn. Cô đã tìm thấy những chiếc chìa khóa thích hợp, vứt chúng vào trong túi xách của mình rồi theo đường cũ đi qua nhà bếp. Cô vẫn chưa ăn gì ngày hôm nay, nên trên đường đi cô với lấy một phần chiếc bánh nam việt quất của Charlotte Long. Ngay từ miếng đầu tiên đã nói với cô rằng Bà Long thật đúng khi nói bà ấy không biết nấu ăn, rồi cô ném nó vào sọt rác.
Khi cô đi đến phòng trước, tính tò mò đã chiến thắng sự mệt mỏi trong cô, và cô leo lên những bậc thang để khám phá phần còn lại của ngôi nhà. Con Roo vẫn chạy lon ton bên cạnh cô khi cô ngó qua từng phòng riêng dành cho khách, mỗi phòng đều được trang trí theo cách riêng. Có đầy sách ở các ngóc ngách, tầm nhìn đẹp từ cửa sổ, và những chi tiết trang trí nhỏ tạo cảm giác ấm cúng mà mọi người mong đợi ở một khu B&B cao cấp.
Cô phát hiện ra một tổ chim đựng đầy những viên bi thủy tính cổ xưa được đặt trên một chồng những hộp đựng mũ theo phong cách Vintage. Những chai lọ đựng dược liệu được sắp xếp gần chiếc lồng chim bằng kim loại. Những mảnh thêu trong những khung ảnh hình bầu dục, những biểu tượng bằng gỗ đã cũ, và những chiếc bình đá lẽ ra phải được cắm đầy hoa tươi bị giấu ở nhiều nơi. Cô cũng nhìn thấy những chiếc giường chưa được dọn dẹp, những thùng rác đầy tràn ra ngoài và bồn tắm bẩn thỉu với những chiếc khăn tắm vứt bừa bãi. Rõ ràng là Amy Anderson thích nhảy bổ lên cây với người chồng mới của cô ta hơn là dọn dẹp.
Ở phía cuối hành lang, cô mở cửa đi vào căn phòng duy nhất không được cho thuê. Cô biết vì nơi đây rất gọn gàng. Phán đoán từ những bức ảnh gia đình được đặt trên bàn trang điểm, phòng này hẳn đã từng thuộc về Judith Tucker. Nó chiếm một góc của căn nhà, bao gồm cả tòa tháp. Cô hình dung ra cảnh Kevin nằm ngủ bên dưới chiếc giường được chạm khắc tính tế. Anh quá cao nên phải nằm ngang trên tấm đệm.
Những hình ảnh về cái cách mà anh đã nhìn cô vào cái đêm cô lẻn vào giường anh thình lình hiện ra. Cô tống khứ nó đi và quay xuống cầu thang. Khi cô bước ra trước cổng vòm, cô ngửi thấy mùi của thông, dạ yên thảo và hồ nước. Roo thì dán chặt cái mũi của nó vào một chậu hoa.
Cô không muốn gì hơn là chìm vào một trong những chiếc giường nhỏ và ngủ một giấc, nhưng cô không có dự đinh sẽ ở cùng với Kevin trong phòng ngủ của dì Judith nên cô cần phải tìm một nơi khác để ở lại. “Đi nào Roo. Chúng ta sẽ đi thăm những căn nhà trống.”
Một tệp tin trong máy tính chứa đựng sơ đồ đánh dấu vị trí của từng căn nhà. Khi cô tiến ra bãi cỏ chung, cô để ý thấy những bảng hiệu nhỏ viết bằng tay gần trước mỗi cánh cửa: ‘Kèn Trumpet của sứ thần Gabriel’, ‘Sữa và Mật Ngọt’, ‘Đồng Cỏ Xanh’, ‘Những Tin Vui’.
Khi cô đi ngang qua căn ‘Thang Jacob’, thì một người đàn ông điển trai, gầy trơ xương đi xuyên qua rừng cây. Ông ta nhìn như thể đến từ đầu cho tới giữa những năm sáu mươi vậy, trẻ hơn đáng kể so với những khách trọ khác mà cô đã thấy trước đó. Cô gât đầu chào và nhận được một cái gật đầu đáp ứng khá thô lỗ.
Cô tiến về hướng ngược lại, tới gần ‘Cây Cối của Cuộc Sống’, một căn nhà san hô màu mận và tím hoa oải hương gọn gàng. Nó trống rỗng, giống như căn ‘Những đứa con của Chúa’. Cả hai đều rất xinh đẹp, nhưng cô muốn nhiều không gian riêng tư hơn so với những căn nhà trong khu vực bãi cỏ chung này, vậy nên cô quay lại và đi đến những căn nhà biệt lập hơn được đặt dọc theo con đường song song với hồ nước.
Một cảm giác rất kì lạ đang tràn ngập trong cô. Tại sao nơi này lại có vẻ quen thuộc đến thế? Khi cô đi qua khu B&B, con Roo đã nhảy lên trước cô, dừng lại để ngửi một cụm bèo tấm, sau đó khám phá ra một thảm cỏ hấp dẫn. Đi đến cuối con đường, cô thấy chính xác cái cô muốn, được ẩn mình trong những lùm cây. Căn ‘Hoa Lili trên Cánh đồng’.
Một căn nhà nhỏ được sơn một màu vàng kem tươi mát và mềm mại nhất cùng với những trục xoay và đồ trang trí gỗ đính ren nổi bật trong màu xanh nhạt và màu hồng bụi bặm tương tự như mặt trong của vỏ sò. Ngực cô đau nhói. Căn nhà này trông giống như căn nhà cho trẻ em vậy.
Cô leo lên những bậc thang và phát hiện ra nó kêu cót két như khi mở cánh cửa. Cô tìm chiếc chìa khóa phù hợp ở trong túi xách rồi tra vào ổ. Tiếp theo đó cô bước vào bên trong.
Căn nhà được thiết kế theo phong cách Shabby Chic[66] đích thực thay vì những kiểu hợp thời hơn. Những bức tường sơn trắng đã cũ và đáng ngạc nhiên. Bên dưới những tấm vải phủ kín bụi, cô tìm thấy một chiếc ghế dài bọc lớp đệm in hoa đã mờ. Thân cây gỗ méo mó ở trước nó được dùng như một chiếc bàn cà phê. Một chiếc tủ gỗ thông sạch sẽ đặt dọc theo một bức tường, một chiếc đèn gắn tường bằng đồng nằm cạnh đó. Mặc dù có mùi mốc, nhưng những bức tường trắng của căn nhà và những chiếc rèm đăng ten vẫn khiến mọi thứ có cảm giác thoáng đãng.
Về phía bên trái là căn bếp nhỏ có sẵn chiếc bếp ga kiểu cũ và một chiếc bàn lắp ghép nhỏ cùng với 2 chiếc ghế kiểu trang trại tương tự như những cái cô đã nhìn thấy trong nhà bếp của B& B. Nhìn vào bên trong chiếc tủ chén bằng gỗ có thể thấy được những đồ gốm sứ cực kì không phù hợp với những chiếc bát sứ Trung Quốc, nhiều hơn cả là những đồ thủy tinh có hoa văn in nổi, cả những chiếc cốc được in loang lổ bằng cách sử dụng bọt biển. Có thứ gì đó nhói đau trong cô khi cô phát hiện ra những cái đĩa Thỏ Peter dành cho trẻ con, cô quay đi ngay lập tức.
Trong phòng tắm có một bồn tắm chân đứng vững chắc và một bệ rửa cổ xưa. Một tấm thảm che phủ toàn bộ phần sàn nhà thô đằng trước bồn tắm, và ai đó đã điểm tô một chuỗi những dây leo gần trần nhà.
Hai phòng ngủ chiếm vị trí ở trong cùng, một phòng nhỏ và phòng còn lại lớn hơn đủ cho một chiếc giường đôi và một tủ ngăn kéo sơn màu. Giường ngủ, được phủ bằng một chiếc chăn bông đã bạc màu, có một đầu giường bằng sắt uốn hình tinh tế được sơn màu vàng nhẵn mịn với họa tiết hình giỏ hoa trang trí ở giữa. Một chiếc đèn ngủ thủy tinh màu trắng sữa nằm trên chiếc bàn cạnh giường.
Ra phía sau căn nhà, như chiếc tổ chim vẫn đang ở trên cây, là một mái hiên được che chắn cẩn thận. Những chiếc ghế liễu uốn lượn tinh xảo dựa vào tường và một chiếc võng treo trong một góc hiên. Ngày hôm nay cô đã đi nhiều hơn cả những tuần vừa rồi, và chỉ cần nhìn thấy chiếc võng thôi khiến cô nhận ra mình đã mệt mỏi thế nào.
Cô hạ mình xuống chiếc võng. Trần nhà gỗ trên đầu cô sơn màu vàng kem giống như phía bên ngoài ngôi nhà, với những điểm nhẩn màu hồng bụi va xanh lam dọc theo những đường gờ. Nơi đây thật thuyệt vời. Giống như ngôi nhà cho trẻ nhỏ vậy.
Cô nhắm mắt. Chiếc võng đu đưa như chiếc nôi. Ngay lập tức cô chìm vào trong giấc ngủ
Con chó giống Klingon chào đón Kevin trước cửa căn nhà bằng cách nhe răng và gầm gừ. “Đừng có bắt đầu. Tao không có tâm trạng đâu.”
Anh đi qua con chó tới phòng ngủ, đặt va li của Molly xuống, rồi quay ra đi về phía bếp. Cô ấy không có ở đây, nhưng Charlotte long bảo đã nhìn thấy cô đi vào trong này, và anh tìm thấy cô ở ngoài mái hiên, đang ngủ trên chiếc võng. Con chó canh cửa của cô chạy vội qua anh để làm nhiệm vụ bảo vệ. Kevin chăm chú nhìn xuống cô.
Trông cô nhỏ nhắn và có khả năng tự vệ. Một tay cuộn tròn lại bên dưới cằm, và một lọn tóc màu nâu sẫm rơi trên má cô. Lông mi của cô khá dày nhưng vẫn không đủ để che đi quầng thâm bên dưới mắt, và anh cảm thấy có lỗi vì cách anh đã bắt nạt cô. Đồng thời, có gì đó mách bảo anh rằng cô sẽ không có phản ứng tốt với sự chiều chuộng. Dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không chiều chuộng cô. Anh vẫn còn rất bất mãn.
Mắt anh lướt qua cơ thể cô và rồi cứ nấn ná ở đó mãi. Cô mặc một chiếc quần Jean Cappi màu đỏ tươi và một cái áo cánh không tay màu vàng nhàu nhĩ với chiếc cổ tàu. Khi cô tỉnh dậy và trở lại với cái tôi thông minh ngớ ngẩn lúc thường, thật khó để nhận ra dòng máu vũ nữ trong cô, nhưng khi cô ngủ thì đó lại là chuyện hoàn toàn khác. Mắt cá chân thanh mảnh, đôi chân thon dài và cặp hông của cô đã có đường cong mềm mại tuyệt vời. Bên dưới chiếc áo cánh, ngực cô phập phồng lên xuống theo nhịp thở, và qua chiếc cổ áo hình chữ V, anh thoáng thấy một lớp đăng ten màu đen. Tay anh rất muốn mở bung các cúc và xem chi tiết hơn.
Phản ứng đó làm anh chán ghét chính mình. Ngay khi quay lại Chicago, tốt hơn hết anh nên gọi cho một cô bạn gái cũ bởi rõ ràng đã quá lâu rồi anh chưa có quan hệ tình dục.
Con chó như đọc được suy nghĩ của anh bởi vì nó bắt đầu gầm gừ với anh rồi sau đó sủa ầm ĩ.
Roo đã đánh thức cô. Cô từ từ mở mắt và rồi gần như hụt hơi khi thoáng thấy bóng dáng một người đàn ông lờ mờ phía trên cô. Cô cố gắng ngồi dậy thật nhanh, khiến cho chiếc võng bị lật nghiêng.
Kevin giữ được cô trước khi cô rơi xuống đất rồi đặt cô đứng vững trên đôi chân. “Cô vừa nghĩ cái gì vậy?”
Cô vuốt những sợi tóc đang lòa xòa trước mặt rồi chớp chớp mắt cho tỉnh táo. “Anh muốn gì?”
“Lần tới hãy cho tôi biết khi cô biến mất.”
“Tôi đã làm thế đấy chứ.” Cô ngáp. “Nhưng anh đã quá bận rộn với kẽ hở trên ngực quý cô Anderson nên có chú ý đâu.”
Anh kéo một chiếc ghế liễu ra xa tường và ngồi xuống đó. “Cặp vợ chồng đó hoàn toàn vô dụng. Chỉ vài phút khi cô quay lưng về phía họ, họ đã đang leo lên tất cả những nơi khác nhau rồi.”
“Họ là cặp vợ chồng mới cưới.”
“Ha, vậy thì, chúng ta cũng thế thôi.”
Cô có thể nói gì được cơ chứ. Cô chìm xuống chiếc khung ghế kim loại, rõ rằng là chiếc đệm lót đã biến đi đâu mất, không thoải mái tẹo nào.
Thái độ của anh trở nên khôn ngoan. “Có một điều tôi có thể nói về Amy, là ít nhất thì con bé ấy cũng hỗ trợ cho người chồng.”
“Theo cách mà anh ta đã ép con bé vào thân cây ấy hả–”
“Cả hai bọn họ cùng đối mặt với thế giới. Làm việc cùng nhau. Giúp đỡ lẫn nhau. Là một nhóm.”
“Ngay cả khi anh đang trong thời điểm nhạy cảm, anh cũng không như thế đâu.”
“Tôi cần một vài sự giúp đỡ.”
“Tôi không nghe thấy anh đang nói gì cả.”
“Có vẻ như tôi bị mắc kẹt ở chỗ này trong cả mùa hè. Tôi sẽ tìm ra một ai đó ở đây để điều hành mọi thứ nhanh nhất có thể, nhưng cho tới lúc đó…”
“Không có gì cho tới lúc đó cả.”Cô bật dậy. “Tôi sẽ không làm. Cặp vợ chồng mới cưới điên cuồng vì tình dục kia có thể giúp anh. Còn bà Charlotte Long thì sao?
“Bà ấy ghét nấu ăn, và bà ấy chỉ làm nó vì cô Judith thôi. Ngoài ra, một đôi vợ chồng trong số khách trọ đã đến tìm tôi, và tất cả bọn họ đều khá bi quan về nỗ lực của bà ấy.” Anh đứng lên và bắt đầu đi đi lại lại, và tiếng rì rầm tràn đầy năng lượng phát ra không ngừng của anh nghe giống như tiếng của loại đèn bắt côn trùng vậy. “Tôi đã đề nghị với họ về việc hoàn trả lại số tiền, nhưng khi nó có liên quan đến kì nghỉ của họ thì mọi người đều trở nên quá đáng.”
Họ muốn tôi hoàn trả cả những gì mà họ đã được hứa hẹn trên tờ tạp chí Virginia.”
“Victoria.”
“Gì cũng được. Quan trọng là chúng ta sẽ phải ở lại cái nơi khủng khiếp này lâu hơn một chút so với kế hoạch của tôi.”
Đây không phải một nới khủng khiếp đối với cô. Nơi này rất tuyệt vời và cô cố gắng tạo cho mình cảm giác sung sướng khi họ ở lại đây lâu hơn, nhưng cô vẫn cảm thấy trống rỗng sau tất cả.
“Trong khi cô tiếp tục nghỉ ngơi, tôi sẽ vào trong thị trấn để đăng một quảng cáo Tìm Người Giúp trên tờ báo địa phương. Tôi sẽ tìm một tờ báo nhỏ ra hàng tuần và vừa mới xuất bản ngày hôm nay, vậy nên số báo tiếp theo 7 ngày nữa sẽ ra. Tôi cũng sẽ cố gắng nói điều này với một vài người dân địa phương nhưng không biết có hiệu quả không nữa.”
“Ý của anh là chúng ta sẽ ở đây trong một tuần?”
“Không, tôi sẽ nói với mọi người.” Anh trông có vẻ sẵn sàng để chinh phục một thứ gì đó. “Nhưng tôi đoán có khả năng là tôi có thể sẽ không tìm thấy bất cứ ai cho tới khi có tin Quảng Cáo. Khả năng tìm được người không lớn lắm nhưng tôi cho rằng nó có thể xảy ra.”
Cô ngồi xuống chiếc ghế kim loại. “Tôi đoán rằng anh sẽ điều hành khu B&B cho tới khi đó.”
Anh nheo mắt lại. “Có vẻ như cô đã quên mất lời thề sẽ hỗ trợ cho tôi.”
“Tôi không có thề như vậy!”
“Cô không hề coi trọng lời cô đã thề trong đám cưới phải không?”
“Tôi cố gắng để quên nó đi.” Cô thừa nhận. “Hứa không quen hứa với người khác, tôi biết tôi khó có thể giữ lời được.”
“Tôi không thế. Và cho đến bây giờ tôi đã giữ lời hứa.”
“Cho tình yêu, danh dự và sự phục tùng?? Tôi không nghĩ thế đâu.”
“Đó không phải những gì chúng ta đã hứa.” Anh đứng khoanh tay và quan sát cô.
Cô cố hiểu xem anh ta đang nói về cái gì, nhưng trong trí nhớ về buổi lễ hôm đó của cô chỉ có con chó xù và cách cô đã nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Andrew để giải thoát. Một cảm giác khó chịu len lỏi qua tâm trí cô. “Có thể anh muốn giúp tôi nhớ lại những thứ đó.”
“Tôi đang nói đến những lời thề mà Phoebe đã viết cho chúng ta,” Anh bình thản nói. “Cô có chắc chị ấy đã không đề cập đến nó với cô?”
Chị ấy đã nói, nhưng Molly đã quá đau khổ nên cô không hề chú ý. “Tôi chắc rằng tôi đã không nghe thấy gì.”
“Tốt thôi. Thậm chí tôi còn sửa chữa ở một vài chỗ để chúng trở nên thực tế hơn. Hiện tại tôi không thể chứng minh nhưng cô có thể gọi cho chị cô để xác nhận lại, nhưng về cơ bản thì, cô, Molly, đã hứa chấp nhận tôi, Kevin, là chồng hợp pháp, ít nhất trong một khoảng thời gian. Cô đã hứa sẽ tin tưởng và quan tâm đến tôi trong những ngày tháng sau này. Nói trước là không có đề cập đến những cái như tình yêu hay danh dự gì đâu đấy. Cô cũng hứa sẽ không nói xấu về tôi với những người khác.” Anh vẫn nhìn cô. “Và ủng hộ tôi trong tất cả mọi thứ, chúng ta cùng chia sẻ mọi việc.”
Molly cắn chặt môi. Có vẻ như Phoebe đã viết thứ gì đó giống như thế. Tất nhiên, chị ấy làm vậy cốt để bảo vệ đứa bé trong bụng cô.
Cô lấy lại bình tĩnh. “Được rồi, Anh là một tiền vệ nổi tiếng. Tôi có thể tôn trọng anh một chút. Và nếu ko tính Phoebe, Dan và Roo, thì tôi không bao giờ nói xấu về anh với những người khác.”
“Cảm xúc của tôi bị chà đạp rồi đấy. Phần khác thì sao? Về vấn đề hỗ trợ ấy.”
“Về việc hỗ trợ - anh biết đó là gì rồi đấy.” Cô chớp chớp mắt và hít lấy một hơi thật sâu. “Phoebe dứt khoát sẽ không cố bắt buộc tôi phải giúp anh quản lý khu B&B.”
“Đừng có quên tại căn nhà gỗ đó, và lời thề thiêng liêng chỉ vừa mới đó thôi.”
“Anh đã bắt cóc tôi ngày hôm qua và giờ thì cố thao túng để bắt tôi làm việc cho anh!”
“Nó sẽ chỉ mất vài ngày thôi mà. Nhiều nhất là một tuần. Hay đó là một đòi hỏi quá đáng với một cô gái giàu có.”
“Đó là vấn đề của anh, không phải của tôi.”
Anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, sau đó khuôn mặt anh trở lên giá lạnh “Tôi đoán sẽ như thế mà.”
Kevin không phải là người dễ dàng yêu cầu sự giúp đỡ từ người khác, cô cảm thấy hối hận vì tính cáu kỉnh của mình, nhưng bây giờ cô không thể ở gần bất cứ ai cả. Mặc dù vậy, cô cũng nên từ chối anh một cách lịch thiệp hơn. “ Tôi chỉ - Tình trạng của tôi gần đây không được tốt, và –”
“Thôi quên đi.” Anh ngắt lời cô. “Tôi sẽ tự quản lý mọi thứ.” Anh đi thẳng qua hiên rồi ra ngoài bằng cửa sau.
Cô bước đi nặng nề xung quanh căn nhà một lúc lâu, cảm thấy xấu hổ và đủ mọi cảm giác. Anh ta đã mang hành lí lại cho cô. Cô đã mở tung nó ra, chỉ để đó rồi quay lại ra ngoài hiên và nhìn chằm chằm về phía hồ nước.
Những lời thề trong hôn lễ…Cô đã sẵn sàng để phá vỡ những lời thề truyền thống đó. Ngay cả những cặp vợ chồng yêu nhau thật sự cũng phải mất một thời gian khó khăn để sống chung với lời thề ấy. Nhưng những lời thề này, chị Phoebe đã viết, chúng hoàn toàn khác biệt. Đây là những lời thề mà một người xứng đáng mới có khả năng gìn giữ.
Kevin đã làm được.
“Chết tiệt thật.”
Roo ngước lên.
“Mình chỉ không muốn ở với quá nhiều người, chỉ thế thôi mà.”
Nhưng cô đã không nói với bản thân mình toàn bộ sự thật. Cô chủ yếu không muốn ở gần anh ta.
Cô liếc xem đồng hồ và nhận ra đã năm giờ chiều rồi.
Nhăn mặt nhìn con chó xù của cô. “Tao sợ rằng chúng ta có một số việc cá nhân bắt buộc phải làm đấy.”
Mười người khách tụ tập trong căn phòng khách trên những chiếc ghế in hoa văn cây mao lương và hoa hồng để thưởng thức bữa trà chiều, nhưng bằng cách nào đó Molly không thể nào tưởng tượng được tạp chí Victoria đã công nhận đây là một sự kiện đặc biệt. Trên chiếc bàn khảm ở bên kia căn phòng đầy những túi Oreo đã mở, một thùng nước ép nho Hi-C, một bình cà phê, một ít cốc giấy, và một bình nữa trông có vẻ giống như chứa trà bột. Bất chấp thức ăn, mọi người có vẻ như đang tự mình tận hưởng.
Gia đình quan sát chim, Pearson đứng đằng sau hai người phụ nữ cao tuổi đang ngồi trên chiếc trường kỷ. Ngang qua căn phòng có hai cặp vợ chồng tóc đã bạc trắng đang nói chuyện. Những ngón tay xương xẩu của người phụ nữ lóe lên những chiếc nhẫn nạm kim cương cả cũ cả mới. Một trong đó là đàn ông có ria mép móc câu, người còn lại mặc một chiếc quần đánh gôn màu xanh lá cây với đôi giày da màu trắng. Một cặp vợ chồng khác trông trẻ hơn, có lẽ chỉ khoảng trên dưới năm mươi, những baby boomer[67] thành đạt, bước ra từ trong quảng cáo của Ralph Lauren. Kia là Kevin, anh là người nổi trội nhất trong phòng. Khi anh đứng cạnh lò sưởi, trông anh sẽ giống một bá tước của tòa lâu đài hơn nếu như quần sooc và áo ngắn tay của đội Stars được thay bằng chiếc quần bó và áo khoác cưỡi ngựa.
“…vậy nên tổng thống của Hoa kì đang ngồi trên vạch 50 yard, đội Stars đang bị dẫn trước 4 điểm, chỉ con có bảy giây đồng hồ nữa thôi, và tôi chắc chắn vừa bị bong gân sau cú va chạm chết tiệt vừa rồi.”
“Chắc phải đau đớn lắm nhỉ.” Người phụ nữ giàu có thì thầm.
“Tôi không để ý đến đau đớn cho tới mãi sau đó.”
“Tôi nhớ trận đấu này.” Chồng của cô ta lên tiếng. “Cậu đã thực hiện cú ném đầy rủi ro từ vạch 50 yard và đội Stars đã thắng với ba điểm cách biệt.”
Kevin khiêm tốn lắc đầu. “Tôi đã rất may mắn Chet à.”
Molly khép đôi mắt. Không một ai có thể tiến vào tốp đầu NFL tin tưởng vào may mắn cả. Kevin nhận biết được những vị trí tốt nhất. Chàng trai tốt bụng thân thiện mà anh đang đóng giả để quyến rũ những vị khách, nhưng cô biết sự thật đằng sau đó.
Mặc dù vậy, khi cô nhìn anh, cô đã thấy một khả năng kiềm chế cảm xúc trong hành động của anh, và cô rất muốn dành cho anh sự tôn trọng của mình. Không một ai nghi ngờ rằng anh ghét cay ghét đắng phải ở lại đây. Cô đã quên anh là con trai của một Mục sư, nhưng cô không nên làm thế. Kevin là một người đàn ông làm đúng trách nhiệm của mình cho dù anh có ghét nó đi chăng nữa. Giống như anh đã làm khi cưới cô.
“Tôi không thể tin.” Bà Chet vẫn nhỏ giọng. “Khi chúng tôi chọn khu nghỉ dưỡng B&B thuộc vùng hoang dã phía đông bắc Michigan này, chúng tôi không bao giờ tưởng tượng được rằng ông chủ lại là cầu thủ nổi tiếng Kevin Tucker.”
Kevin đã chiếu cố cô ta với thái độ khiêm tốn. Molly rất muốn nói với cô ta rằng đừng cố ve vãn anh ta làm gì khi mà cô ta chẳng thể có một giọng ngoại quốc.
“Tôi rất vui lòng được nghe kế hoạch của anh.” Chet chỉnh lại chiếc áo len cotton dài tay hải quân mà anh đã vắt ngang vai trên chiếc áo phông polo màu xanh lá cây.
“Hai chúng ta làm một vại bia ngoài hiên sau đêm nay thì thế nào?”
“Tôi không ngại tham gia đâu.” Người có ria mép móc câu xen vào, trong khi người mặc mặc quần gôn xanh lá cũng gật đầu đồng ý.
“Chúng tôi sẽ thu xếp tất cả.” Kevin nói một cách hòa nhã.
John Pearson đã ăn xong gói bánh Oreo cuối cùng. “Giờ thì Betty và tôi biết khái quát về cá nhân anh, chúng tôi sẽ phải bắt đầu theo dõi đội Stars thôi. Anh, uh, sẽ không có vấn đề gì với những chiếc bánh chanh ướp lạnh mầm mống gây nghiện của Judith phải không?
“Tôi không có bất cứ ý tưởng gì về nó cả.” Kevin nói. “Và điều đó nhắc nhở rằng tôi phải xin lỗi các vị về bữa sáng ngày mai. Bánh kếp là thứ tốt nhất tôi có thể làm vậy nên nếu các vị quyết định rời đi, tôi cũng sẽ hiểu mà. Lời đề nghị hoàn trả gấp đôi số tiền vẫn còn giá trị đấy.”
“Chúng tôi không nghĩ đến việc rời khỏi một nơi tuyệt vời thế này đâu.” Quý bà Chet đã dành cho Kevin một cái nhìn với cái vẻ mặt muốn ngoại tình hiện ra lồ lộ. “Và đừng lo lắng về bữa sáng. Tôi rất vui lòng hỗ trợ.”
Cô đã làm phần của mình để bảo vệ Mười Điều Răn Dạy bằng cách buộc bản thân phải bước qua ngưỡng cửa và bước vào phòng. “Điều đó không cần thiết đâu. Tôi tin chắc Kevin rất muốn các vị thật thoải mái trong khi ở đây; và tôi có thể hứa rằng các bữa ăn sẽ tốt hơn một chút vào ngày mai.”
Ánh mắt Kevin vụt sáng, nhưng nếu cô mong đợi anh quỳ xuống dưới chân cô để tỏ lòng biết ơn thì anh đã khiến cô tỉnh ngộ với cách giới thiệu của anh. “Đây là người vợ lập dị của tôi, Molly.”
“Tôi không thấy cô ấy có vẻ gì là lập dị cả.” Vợ người đàn ông có ria mép nói bằng một lời thì thầm quá lớn với người bạn đời của cô ta.
“Bởi vì bà không biết cô ấy đấy thôi.” Kevin lẩm bẩm.
“Vợ tôi gặp chút khó khăn trong việc nghe.” Giống như những người khác, ông Mustache rõ ràng đã bị ngạc nhiên trong cách giới thiệu của Kevin. Một vài người trong căn phòng hiếu kì đánh giá cô. Tờ People có mặt khắp nơi đây…
Molly cố gắng trấn át cảm giác khó chịu, nhưng như thế cũng tốt, họ sẽ không phải giả vờ là một cặp vợ chồng hạnh phúc.
John Pearson vội vàng tiến lên “Chồng của cô rất có khiếu hài hước. Chúng tôi thật sự vui mừng vì cô sẽ nấu ăn, cô Tucker.”
“Gọi tôi là Molly được rồi. Giờ thì cho phép tôi xin lỗi, tôi cần kiểm tra nguồn dự trữ thực phẩm trong bếp đã. Và tôi biết là các căn phòng của quý vị đã không được ngăn nắp như mong muốn nhưng Kevin sẽ dọn dẹp chúng trước khi đến giờ đi ngủ. Khi cô quay đầu xuống hành lang, cô quyết định rằng Quý ngài Khó chịu không phải luôn luôn phải có lời nói cuối cùng.
Sự hài lòng của cô đã biến mất ngay tại thời điểm cô mở cửa phòng bếp và nhìn thấy đôi tình nhân trẻ đang dựa vào chiếc tủ lạnh của cô Judith để làm trò mây mưa. Cô bước giật lùi lại và đâm sầm vào ngực Kevin.
Anh chăm chú nhìn qua đầu cô. “Azz, Vì Chúa hãy thôi ngay đi.”
Đôi tình nhân vội tách nhau ra. Molly đã sẵn sàng tránh mặt đi nhưng Kevin đã đi hiên ngang vào trong phòng. Anh lườm Amy, dây buộc tóc của cô gái đã rơi ra ngoài còn quần áo thì xộc xệch. “Tôi nghĩ tôi đã yêu cầu cô dọn sạch đống bát đĩa này rồi cơ mà.”
“Vâng, đúng thế, …”
“Troy, nhiệm vụ của cậu là cắt cỏ ở bãi cỏ chung kia mà.”
Cậu ta vật lộn với chiếc khóa quần. “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để –”
“Tôi biết chính xác cậu đang sẵn sàng để làm cái gì, và tin tôi đi, nó chả liên quan khỉ gì đến việc cắt cỏ cả.”
Troy hờn dỗi càu nhàu.
“Cậu nói gì đấy?” Kevin quát lên như cái cách anh hay sử dụng để chỉnh đốn các tân binh.
Quả táo Adam của Troy lên xuống. “Là, ừm, có quá nhiều việc để làm quanh đây so với những thứ chúng tôi được trả.”
“Cụ thể là cái gì?”
Troy nhìn anh, và ngay lập tức Kevin nhìn trả lại gấp đôi. Ánh mắt Troy chỉ còn là tia sáng yếu ớt. “Tốt lắm.”
“Nhưng đó là một cơ hội.” Anh vẫn nói một cách mạnh mẽ. “Cậu sẽ thực sự phải làm một số việc để kiếm số tiền đó. Amy yêu quí, đừng nghĩ đến việc đi khỏi tối nay cho đến khi những căn phòng khách kia sạch sẽ và như mới. Còn, Troy, cậu có cuộc hẹn hò với cái máy cắt cỏ đấy. Còn câu hỏi nào nữa không?”
Khi bọn họ lắc đầu một cách thận trọng, Molly nhìn thấy những vết bầm tím trên cổ họ. Có cái gì đó không thoải mái dấy lên trong dạ dày của cô.
Troy lê từng bước ra khỏi cửa, và ánh mắt khao khát của Amy nhắc Molly nhớ đến cái cách mà Ingrid Bergman dành cho Humphrey Bogart[68] trong lần chia tay cuối cùng trên sân bay Casablanca.
Có phải những thứ đó biểu hiện cho tình yêu? Một lần nữa cô cảm thấy được sự run rẩy khó chịu trong dạ dày. Chỉ sau khi đôi tình nhân chia tay cô mới nhận ra đó là sự ghen tị. Họ có những thứ mà riêng cô dường như không bao giờ được trải nghiệm.