Số lần đọc/download: 4501 / 57
Cập nhật: 2017-07-07 11:26:03 +0700
Chương 8
S
áng sớm hôm sau, các đệ tử của võ quán Tùng Bách tập trung trên sân đang lần lượt khởi động trước buổi tập sáng, phát hiện thấy Bách Thảo ngồi trên tấm đệm ngoài phòng tập. Chiếc chổi dựa chéo bên cạnh, cô đang cúi đầu chăm chú đọc sách. Cuốn sách đó vừa cũ vừa rách, nhưng dường như cô lại xem đến mê mẩn. Các đệ tử đi ngang qua, cũng không ngẩng lên.
“Bách Thảo, cậu đang đọc gì vậy?”, Bình Bình ghé đầu tò mò hỏi.
Trong ánh sáng buổi sớm, thấy trong sách có vẽ hình người đang trong tư thế Taeokwondo, còn có mấy dòng ghi chú nguệch ngoạc, nhìn chẳng rõ chữ gì. Giật mình bởi tiếng của Bình Bình, Bách Thảo ngẩng đầu ngượng nghịu nói:
“Là cuốn thổi pháp.”
“Ấy, mình xem được không?”. Đón cuốn sách từ tay Bách Thảo, Bình Bình lật vài trang, bỗng liên tưởng đến những bộ phim, những cuốn tiểu thuyết, sách cũ thế này liệu có phải là…
“Võ công bí truyền!”
Tiếng kêu kinh ngạc khiến các đệ tử chạy ùa đến, đứng vòng quanh, nhao nhao tranh nhau cuốn “Võ công bí truyền” trong tay Bình Bình. Trong cuốn sách cũ nát kia vẽ gì? Trên bìa có mấy chữ ”Toàn phong thổi pháp”.
“Thích Bách Thảo, mới sáng sớm mày đã ngồi xem sách, hóa ra quyển này sao?”, Tú Đạt ném luôn cuốn sách cho một đệ tử. “Không phải là mày tưởng đó là võ công bí truyền thật, xem xong lập tức trở thành tuyệt đại cao thủ chứ.”.
“Xì!”
“Ha ha ha!”
Các đệ tử truyền tay nhau xem, không nhịn được cười phá lên, miệng liến thoắng: ”Võ công bí truyền cóc khô gì! Thiếu gì hiệu sách có, chẳng qua là liệt kê vài cú đá của Thiếu Lâm Tự, thêm vào mấy chiêu của các môn phái nhỏ lẻ nào đấy, rồi cố ý đặt cho cái tên thật kêu, thế thôi.”.
“Bình Bình, cậu nên ít xem mấy cuốn truyện được không, xem đến mụ cả người, rồi la lên là võ công bí truyền. Cậu chưa thấy cuốn này sao? Năm ngoái chẳng phải Phong Thạch cũng mua rồi lén lút tự tập chán chê, cuối cùng mới vỡ lẽ là bị lừa đấy thôi!”
“A!”
Bình Bình chợt nhớ ra, hình như từng có chuyện như vậy, mặt bỗng đỏ bừng. “Nhưng mà, nhưng mà, cuốn sách Phong Thạch mua rất mới. Còn cuốn sách của Bách Thảo trông rất cũ nên không nghĩ chúng là một.”.
“Không có tài đánh bại chị tao, lại định dựa vào võ công bí truyền gì gì, hòng đi đường tắt sao?”. Tú Đạt hừ một tiếng, nhìn chằm chằm vào Bách Thảo: “Tuy mày không tự lượng sức, hôm đó trước mặt mọi người lại còn dám nghi ngờ quyết định của sư huynh Nhược Bạch, nhưng tao cũng thấy thán phục dũng khí của mày. Cứ tưởng mày sẽ vùng lên phấn đấu, chăm chỉ luyện tập, cố gắng năm sau lại thi đấu cùng chị tao lần nữa. Kết quả thế nào! Hừ, mơ mộng hão, cũng đòi luyện võ công bí truyền! Trông như ma thế này, có tập mười năm nữa cũng đấu không lại chị tao.”.
Bách Thảo mím chặt môi.
Cô không muốn nói gì với Tú Đạt. Trừ phi một ngày nào đó cô có thể đường hoàng chỉ dựa vào thực lực của mình chiến thắng Tú Cầm, nếu không nói gì cũng vô ích.
“Trả lại sách cho tôi!”
Thấy cuốn “Toàn phong thổi pháp” bị chuyền đi chuyền lại, ném qua ném lại trong tay các đệ tử như món đồ chơi, những trang giấy mỏng manh như sắp bung ra, cô lo lắng đứng bật dậy.
Các đệ tử vừa chơi trò chuyền qua chuyền lại, vừa nói:
“Ai da, cậu vẫn cho rằng cuốn sách này là võ công bí kíp cơ à!”
“Đừng ngốc nữa! Thời gian xem cuốn sách này thà để luyện tập các chiêu cơ bản còn hơn!”
Chẳng ai để ý đến cô. Các đệ tử tiếp tục ném sách cho nhau, càng chơi càng hứng thú, cười vang cả sân. Tận mắt nhìn thấy cuốn sách đó sắp bị bung cả gáy, Bách Thảo sốt ruột, nói:
“Bí truyền hay không các cậu khỏi cần biết, sách của tôi, hãy trả cho tôi!”.
“Ha ha ha, cuốn sách vô dụng đó còn cần làm gì.”. Không thèm để ý đến cô, các đệ tử vẫn tiếp tục trò chơi.
Bách Thảo cắn chặt môi, bước lên phía trước, đang định đòi lại cuốn sách, chợt nghe tiếng Nhược Bạch.
“Làm gì vậy? Mau tập hợp!”.
Mình vận võ phục trắng, vẻ mặt nghiêm nghị. Nhược Bạch từ giữa sân đi đến, các đệ tử lập tức không dám đùa nữa, đùn đẩy nhanh chóng đứng thành hàng. Cuốn sách bị tung lên cao, rơi xuống bãi cỏ.
Bách Thảo định cúi xuống nhặt.
Bình Bình đã nhanh chân nhặt trước, đưa cho Bách Thảo ngần ngại, nói: ”Xin lỗi, mình không cố ý. Đều tại mình cả.”.
“Không có gì.”.
Bách Thảo cầm cuốn sách, phủi những ngọn cỏ. Cô biết bọn họ nói không sai, đây chẳng phải là võ công bí truyền nào cả. Nhưng không phải là võ công bí truyền thì không được xem ư?
Hiểu Huỳnh ngủ dậy muộn nên đến trễ mấy phút, sau khi bị Nhược Bạch phạt chống đẩy ba mươi lần, cuối cùng trong giờ giải lao trước khi luyện tập theo nhóm cũng nghe được câu chuyện võ lâm bí truyền từ miệng các đệ tử.
”Chính là cuốn “Toàn phong thổi pháp”này?”
Hiểu Huỳnh nhíu mày, chỉ có vài phút giải lao ngắn ngủi mà Bách Thảo cũng vùi đầu đọc, người ngẩn ra như đang nghiên cứu điều gì quan trọng lắm, như không hề nghe thấy cô nói.
“Tối qua mình đã nói với cậu rồi, cuốn sách này chẳng phải võ công bí truyền gì hết. Các chiêu thức của võ thuật và Taekwondo khác nhau, đọc cũng vô ích. Sao sáng sớm cậu lại mang ra? Rốt cuộc có gì hay chứ?”
“Cậu xem.”
Bách Thảo hơi ngẩng đầu, chỉ những dòng chữ nguệch ngoạc, vừa như nói với Hiểu Huỳnh vừa như nói với chính mình:
“Ở đây viết hình như rất giống…”
“Hết giờ nghỉ, bắt đầu luyện tập theo nhóm.”
Nghe thấy mệnh lệnh của Nhược Bạch, Hiểu Huỳnh lập tức nhảy lên. Tuy về lí mà nói, những đệ tử không tham gia thi đấu cũng không luyện tập với sư tỉ Tú Cầm, chỉ cần tập luyện thông thường là được. Nhưng sư huynh Nhược Bạch một mặt vẫn tăng cường huấn luyện và thi đấu khởi động cho các đệ tử chuẩn bị tham dự thi đấu, một mặt vẫn theo dõi tập luyện thường ngày của các đệ tử. Không muốn bị Nhược Bạch phạt như vừa rồi, phải chống đẩy đến mệt lử, liếc nhìn trang sách Bách Thảo vừa chỉ cho xem, Hiểu Huỳnh nhanh tay giằng cuốn sách từ tay Bách Thảo, nói:
“Đừng xem nữa. Cẩn thận, xem lắm mụ người. Mau tập đi thôi.”
Ấy, sao thế này?
Không phải mình độc miệng chứ.
Sau khi bắt đầu tập luyện theo nhóm, Hiểu Huỳnh trố mắt nhìn Bách Thảo hình như đang trở nên mụ mẫm thật!
Bình thường khi luyện tập cùng nhau, mỗi lần đấu thực sự, Bách Thảo đều lao vào tấn công liên tiếp khiến cô liên tục phải lùi về sau, không còn khả năng phản công.
Nhưng hôm nay…
Dường như Bách Thảo không biết tấn công thế nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, phản ứng cũng chậm mấy nhịp.
“Phập!”
Cú đá trúng eo Bách Thảo, Hiểu Huỳnh vừa hốt hoảng chạy đến xem Bách Thảo có bị thương không, vừa kêu lên: ”Sao không tránh! Cậu sao vậy? Có phải là bị ốm rồi không? Chỗ nào khó chịu?”. Trước kia đòn tấn công như vậy của cô hoàn toàn không thể chạm vào người Bách Thảo.
Trán không nóng.
Có nghĩa là không bị sốt.
Hiểu Huỳnh băn khoăn nhìn Bách Thảo. Vậy tại sao hôm nay Bách Thảo lại như người ấm đầu, chẳng buồn tránh đòn, chỉ nhìn chằm chằm vào mình.
“Mình không sao, cậu tiếp tục ra đòn đi.”
Chuẩn bị xong tư thế phòng thủ, hai mắt Bách Thảo chăm chăm nhìn vào hai vai, cánh tay, eo và đùi của Hiểu Huỳnh. Không được, hình như điểm nhìn không được phân tán như vậy, chỉ có thể hướng vào một bộ phận, các phần khác chỉ cần nằm trong phạm vi tầm nhìn.
Vậy thì nên vào đâu?
Chờ hồi lâu vẫn không thấy Hiểu Huỳnh tấn công tiếp, cô băn khoăn nhìn Hiểu Huỳnh, thấy Hiểu Huỳnh nhìn mình đầy kinh ngạc rồi hoảng sợ hỏi:
“Bách Thảo, cậu thực sự không sao chứ?”
“Không sao cả, cậu tấn công đi.”. Cô nói giọng kiên quyết, rồi lại đợi một lúc, thấy Hiểu Huỳnh vẫn do dự đứng yên, không kìm được lại giục: ”Hiểu Huỳnh, mình chuẩn bị xong rồi”.
“… Ồ, được!”
Nghe thấy Bách Thảo nói giọng vẫn hoàn toàn bình thường, Hiểu Huỳnh lại do dự một chút, nhưng thấy Nhược Bạch đang nhìn về phía mình, lại sợ bị trách phạt, đành cắn răng hét lên một tiếng.
“Hây!”
Tấn công như chớp về phía Bách Thảo.
“Phập!”
“Phập!”
“Phập!”
“Phập!”
Hiểu Huỳnh thế như mãnh hổ.
Bách Thảo không có sức đánh trả. Mỗi đòn tấn công của Hiểu Huỳnh đều đánh trúng người cô!
Các đệ tử trong sân đều ngây người nhìn. Mọi người không ai bảo ai vừa xem, vừa ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt lo âu. Là do sư huynh Nhược Bạch không cho tham gia thi đấu, lại bị thua Đình Nghi thê thảm, bị sốc nặng, tự hành hạ bản thân, hay là do xem võ công bí truyền nhiều quá, đến nỗi tẩu hỏa nhập ma trở nên ngớ ngẩn mất rồi.
Điên rồi sao?
Nếu không, sao bỗng nhiên không còn sức trả đòn như vậy?
Các đòn tấn công của Hiểu Huỳnh cũng không thể chỉ trong một đêm đã trở nên lợi hại, vẫn thực lực như trước. Nhưng Bách Thảo chỉ nhìn Hiểu Huỳnh ra đòn, nhìn đăm đăm vào Hiểu Huỳnh, chẳng hiểu đang nghĩ gì, dường như không thể tập trung tinh thần, cũng không thể phản công.
Thật lạ lùng!
“Hây!”
Hiểu Huỳnh tung một cú đá ngang, chưa đá hết đột nhiên dừng lại khiến cơ thể mất thăng bằng suýt ngã.
“Xin cậu đấy, Bách Thảo. Cậu tập trung một chút được không?”. Mặt nhăn nhó như suýt khóc, Hiểu Huỳnh năn nỉ: “Tuy trước kia bị cậu đá cho thê thảm, trong lòng chẳng cam tâm chút nào, tuy là liên tục tấn công rất sướng, nhưng cậu không đánh trả, cứ để mình đá như vậy, mình sẽ cảm thấy có tội!”.
Bách Thảo nghe vậy ngẩn người, nói:
“Mình đâu có…”
“Tập trung tập luyện, không được nói chuyện!”. Nhược Bạch không biết từ lúc nào đã bước đến, ra lệnh: ”Hiểu Huỳnh, tiếp tục tấn công, sử dụng tất cả các cú đá ấy!”.
“Rõ!”
Hiểu Huỳnh hoảng sợ liếc nhìn Nhược Bạch, chẳng lẽ hôm đó bị Bách Thảo chất vấn trước mặt mọi người, giận quá nên mới nhân cơ hội này trả đũa? Rõ ràng thấy Bách Thảo không ổn, lại bắt mình tiếp tục tấn công Bách Thảo.
“Tấn công!”, Nhược Bạch cau mày ra lệnh cho Hiểu Huỳnh.
“Rõ!”
Hiểu Huỳnh lập tức không dám nghĩ vẩn vơ, dốc hết sức huy động loạt tấn công như vũ bão về phía Bách Thảo, miệng hét to:
“Hây!”
Đá trước!
Chăm chăm nhìn vào chân của Hiểu Huỳnh, trong tích tắc Hiểu Huỳnh vừa giơ chân phải lên, Bách Thảo lập tức phán đoán, muốn tìm khe hở phản kích cú đá thẳng thì: “Phập! Phập!”, Hiểu Huỳnh không đá thẳng mà đá song phi, hai chân liên tiếp đá trúng eo và ngực cô!
Đau điếng!
Bách Thảo lùi lại một bước, nắm chặt tay, mím chặt môi, nén đau, không để lộ ra mặt. Hiểu Huỳnh vốn đã e ngại, nếu thấy mình đau đớn lại càng không dám tấn công. Đúng, phải là cú song phi, tuy lúc đá song phi, tư thế chuẩn bị ra chân của Hiểu Huỳnh có vẻ giống đá thẳng, nhưng nâng chân thấp hơn một chút.
“Đừng nhìn chân, nên nhìn hai vai”, Nhược Bạch nói khẽ, “Nhìn chân sẽ khiến sức chú y của em quá tập trung vào phần dưới, phản ứng sẽ chậm.”.
Nhưng trong giây phút tấn công ngắn ngủi đó, các cú ra chân khác nhau thì sự thay đổi của phần vai là rất nhỏ, rất khó phân biệt. Bách Thảo ngẩn người suy nghĩ. Đến khi ngẩng đầu, định hỏi thì Nhược Bạch đã đi mất, như chưa từng nói với cô lời nào.
Nhìn chân, nhìn vai cái gì?
Hiểu Huỳnh không hiểu.
Nhưng từ khi sư huynh Nhược Bạch nói câu đó, mắt của Bách Thảo thực sự tập trung vào phần vai Hiểu Huỳnh khiến cô cảm thấy không tự nhiên, cảm giác như đôi vai mình đang bị Bách Thảo nhìn nóng ran.
Buổi tập sáng sắp kết thúc.
Tuy nhiên, chỉ mấy phút trước khi buổi tập sáng kết thúc, Hiểu Huỳnh vừa ra cú song phi trong nháy mắt, cú ra chân trọn vẹn, chưa kịp thu về thì “phập” một tiếng, bị Bách Thảo đá trúng eo.
Cái cảm giác đó…
Giống như thể Bách Thảo đã tìm được chênh lệch thời gian.
Giống như Bách Thảo đã đoán trước cô sẽ đá song phi, cho nên mới ung dung phản kích! Hiểu Huỳnh hơi loạng choạng.
Cảm giác bị Bách Thảo đá trúng này không giống như kiểu tấn công thục mạng của Bách Thảo trước đây, nhưng lại không thể nói rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào.
Buổi tập sáng kết thúc, Hiểu Huỳnh cảm thấy có gì đó không bình thường. Trong lúc giải lao giữa giờ học, cô bò gục đầu xuống bàn, vắt óc suy nghĩ, lát sau quay sang Bách Thảo đang chăm chú xem bài của giờ Toán sắp tới, băn khoăn hỏi:
“Cậu nói đi, rốt cuộc là thế nào?”
“Gì?”
Khi xem bài trước, Bách Thảo đều gạch dưới những chỗ không hiểu, để lúc lên lớp chú ý nghe.
Hiểu Huỳnh nghĩ nát óc, vẫn không tìm ra câu trả lời, bèn hỏi:
“Vì sao trong buổi tập sáng nay, cậu lại ngơ ngẩn. Vì sao cậu luôn để mình tấn công, còn cậu không hề phản công, lại còn nhìn mình đăm đăm. Đầu tiên nhìn toàn thân, rồi nhìn chân, sau đó sư huynh Nhược Bạch nói gì đó, thế là cậu chuyển sang nhìn vào vai của mình. Có phải là mình có chỗ nào trông rất buồn cười không?”
“Không phải!”
Dừng bút, Bách Thảo lôi trong ba lô cuốn “Toàn phong thổi pháp”, nói:
“Cuốn sách này viết…”
Lại là cuốn sách này! Hiểu Huỳnh bực muốn nổ mắt đã nói bao lần đây chẳng phải là võ công bí truyền nào hết, sao Bách Thảo vẫn không chịu nghe.
“… Đại khái là nói về các tư thế trước khi ra đòn”.
Trang thứ sáu của “Toàn phong thổi pháp”, bên cạnh hình vẽ miêu tả các tư thế ra chân, có ghi mấy hàng chữ viết tháu, phải xem rất kĩ mới đoán được là chữ gì. Hiểu Huỳnh bước đến nhìn vào chỗ Bách Thảo chỉ, hình như ý nghĩa của nó đại khái cũng như ý Bách Thảo vừa nói.
“Mình thấy sách nói rất có lý.”, Bách Thảo đắn đo tìm cách diễn đạt: “Cậu còn nhớ hôm mình thua sư tỉ Đình Nghi không? Mình đã thua rất thảm đúng không?”.
“Hi hi…”, Hiểu Huỳnh bối rối cười hi hi, an ủi Bách Thảo, “là do sư tỉ Đình Nghi thực lực quá mạnh, nhưng cậu cũng giỏi lắm rồi, nếu là tớ, có lẽ chưa hết hai cú đá đã ngất xỉu rồi.”.
Bách Thảo lắc đầu, nói:
“Đấu với chị ấy, có cảm giác, thế trận đều bị chị ấy kiểm soát, dường như mỗi lần mình chuẩn bị ra đòn đều bị chị ấy đoán biết, đều nằm trong tầm kiểm soát của chị ấy.”.
“Hình như là vậy.”, Hiểu Huỳnh nhớ lại trận đấu hôm đó. “Mỗi lần cậu vừa giơ chân, hình như chị ấy đã nắm ngay ý đồ, nhẹ nhàng né tránh và lập tức phản đòn. Đúng rồi, không sai, cứ như thể chị ấy có thể đoán trước cậu sẽ làm như vậy!”.
“Tại sao chị ấy lại có thể đoán trước được?”
“Ừ, tại sao thế?”, Hiểu Huỳnh bò ra bàn, gối đầu lên cánh tay, suy nghĩ.
“Là do chị ấy quan sát được tư thế trước khi ra đòn của mình.”
“Hả?”
“Cậu xem, giả sử cậu chuẩn bị đá thẳng, như vậy cử động của hai vai và chân cũng khác so với đá hậu”. Bách Thảo vừa nói vừa sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình. “Muốn thực hiện bất cứ động tác nào, đều phải dùng lực từ hai vai, eo, đùi đến cơ toàn thân, mà các động tác khác nhau, sự thay đổi của các bộ phận cơ thể trong khoảnh khắc đó cũng khác nhau…”.
“A!”
Hiểu Huỳnh nhảy lên, chạy đến cuối lớp, biểu diễn động tác đá thẳng và đá hậu, rồi làm lại lần nữa, phấn khởi reo lên:
“Đúng rồi! Đúng là như vậy! Sự thay đổi của các bộ phận cơ thể trước khi thực hiện hai động tác này rất khác nhau, chính là tư thế chuẩn bị gì gì đó trước khi ra đòn mà cậu nói, đúng là có sự khác biệt!”
Tiếng reo quá to.
Các bạn trong lớp đều ngoái đầu lại nhìn.
Hiểu Huỳnh ngượng nghịu, mỉm cười với các bạn, lập tức quay trở về bàn học, nói nhỏ, vẻ rất hào hứng.
“Cậu không nói mình cũng chẳng chú ý! Thực ra, nghĩ lại cũng đúng, thực hiện các động tác không giống nhau, tư thế chuẩn bị đương nhiên phải khác. Nếu không sao có thể ra đòn khác nhau được”.
“Đúng!”, Bách Thảo gật đầu: “Cho nên, nếu có thể quan sát tư thế, chính là tư thế chuẩn bị ra đòn, phán đoán được họ chuẩn bị ra đòn gì sẽ nắm được ý đồ của đối thủ, sau đó…”
“Sau đó có thể hạ gục đối thủ! Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng! Ha ha ha!”. Hiểu Huỳnh nói liến thoắng, càng nghĩ càng thấy hưng phấn, càng nghĩ càng đắc ý, đột nhiên cảm thấy mình sắp vô địch thiên hạ đến nơi, không nhịn được, bật cười thành tiếng!
Cả lớp lại nhao nhao ngoái nhìn.
Hiểu Huỳnh lập tức ngậm miệng.
Đợi các bạn quay đi, trở lại công việc của mình, Hiểu Huỳnh lại không nhịn được nói: ”Cho nên lúc tập sáng nay, cậu mới ngây người, không chủ động tấn công mình như trước, chính là để nghiên cứu tư thế trước khi mình xuất chiêu, đúng không?”.
“Đúng!”
“Thôi đi, sao cậu không nói sớm. Mình sẽ hành động chậm chút, nói trước cho cậu mình định xuất chiêu gì, có phải là cậu đỡ mất sức không?”
Bách Thảo ngẩn người.
“Nhưng mà, nếu cậu cố ý cử động chậm, mà lại biết rõ là mình đang quan sát, liệu có gì khác so với lúc đấu bình thường hoặc khi thi đấu không?”
“Ấy, cái này không phải…”. Hiểu Huỳnh lắc lắc đầu, cảm thấy bồn chồn, đột nhiên rất muốn tự mình kiểm nghiệm phương pháp tập luyện của Bách Thảo xem có hiệu quả không. “Hôm nay tan học, chúng mình trở về võ quán thử nghiệm ngay nhé!”.
“Được!”
Hiểu Huỳnh hào hứng định nói tiếp thì tiếng chuông vang lên, thấy thầy giáo dạy Toán, mái tóc bạc phơ, ôm giáo án bước vào nên đành im bặt. Suốt giờ Toán, Hiểu Huỳnh vẫn xúc động, tâm trí để ở đâu đâu. Thực ra, cô cảm thấy phương pháp Bách Thảo nói nhất định có hiệu quả.
Ngay trước khi buổi tập sáng kết thúc, Bách Thảo đá trúng cô một cái đã chứng tỏ điều đó. Ấy, chẳng nhẽ cuốn sách đó đúng thực là võ công bí truyền?
Võ công bí truyền trong truyền thuyết!
Luyện tập theo có thể biến thành đệ nhất thiên hạ!
Ha ha ha ha.
Kì lạ, mình xúc động như vậy, sao Bách Thảo vẫn có thể tập trung tinh thần nghe thầy giảng bài? Thấy Bách Thảo chăm chú lắng nghe, cắm cúi ghi chép, Hiểu Huỳnh cảm thấy quá đỗi lạ lùng.
oOo
Nắm được ý đồ của đối thủ!
Trước khi đối thủ chưa thực sự xuất chiêu, chỉ là tích tắc ngắn ngủi khi chuẩn bị tư thế, đã nhìn rõ ý đồ của đối phương, bất ngờ giáng một đòn chí mạng, nếu có thể luyện đến trình độ như vậy thì có thể nói là trăm trận trăm thắng, thiên hạ vô địch!
Hiểu Huỳnh xúc động hưng phấn đến mức vừa tan học liền kéo Bách Thảo chạy thật nhanh về võ quán, thay võ phục, chạy ngay đến phòng tập, sau đó ra lệnh cho Bách Thảo tấn công! Cô muốn quan sát sự thay đổi tư thế trước khi thực hiện mỗi động tác như thế nào để từ đó phá giải mỗi đòn tấn công của Bách Thảo.
Nhưng mà…
Nhưng mà…
Sao lại không dễ như trong tưởng tượng?
Đến lần thứ ba mươi bảy bị Bách Thảo đá trúng, Hiểu Huỳnh khóc không ra nước mắt, ngồi sụp xuống đệm, gào lên:
“Không tập nữa! Cậu lừa bịp, không thể nào phát hiện, nắm bắt được!”
Thời gian trước khi tung chân còn nhanh hơn cả chớp mắt, chưa kịp nhận ra dấu hiệu thay đổi nào, chân Bách Thảo đã đá trúng người. Cái gọi là tư thế gì gì đó nhanh như chớp, chưa đến một giây, không, chỉ trong một phần mười mấy giây, làm sao có thể nhìn ra được! Làm sao có đôi mắt thần thông như của Tôn Ngộ Không!
“Đau chết được! Không tập nữa, không tập nữa!”
Hiểu Huỳnh ngao ngán ngồi trên đệm, không buồn đứng dậy. Tại sao giữa ước mơ với hiện thực lại có khoảng cách lớn đến thế, thật quá đau lòng!
Bách Thảo đưa khăn cho bạn.
Đúng là rất khó.
Tối qua cô đã nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng thấy câu nói đó rất có lý, nhưng đến buổi tập sáng nay mới phát hiện muốn nắm bắt khởi thế của đối phương không phải chuyện dễ. Cho nên sáng nay bị Hiểu Huỳnh liên tục đá trúng, nhưng lại không thể đoán ra ý đồ tấn công của Hiểu Huỳnh, chỉ có đúng một lần không biết có phải ngẫu nhiên mới phản kích được.
“Thôi đi, cậu cũng đừng luyện nữa. Khó lắm! Hơn nữa để luyện phương pháp này, cậu phải chịu không biết bao nhiêu cú đá, cơ thể cũng chịu không nổi.”, Hiểu Huỳnh ôm eo, rên rỉ: “Hừ, mình bây giờ đang đau muốn chết…”.
Ấy, mới luyện một lúc đã chịu không nổi. Trong buổi tập sáng nay, cô đá bao nhiêu vào người Bách Thảo, chắc Bách Thảo đau lắm. Bách Thảo này, lạ thật! Không kêu một tiếng, hình như tỏ vẻ anh hùng lắm, không đáng yêu nữa rồi!
“Nhưng mà về lí thì rất có lý…”, Bách Thảo nghĩ lại.
“Có quá nhiều chuyện trên lí thuyết thì đúng, nhưng trong thực tiễn lại không thể làm được!”, Hiểu Huỳnh chán nản nói: “Không thể được, chỉ trong nháy mắt mà định nắm được ý đồ ra đòn của đối thủ quả là chuyện trên trời dưới biển!”. Đáng ghét, đáng ghét, làm mình mất công xúc động!
“… Mình vẫn muốn thử”.
Hiểu Huỳnh ngẩn người nói: “Cậu…cậu…”.
“Dù sao mình cũng không tham gia cuộc thi đấu sắp tới, vừa may có khoảng thời gian thử một chút.“, Bách Thảo mỉm cười: “Không luyện được cũng chẳng sao, đằng nào cũng chẳng mất gì”. Cho dù thất bại, cũng được rút kinh nghiệm. Bây giờ mình đang thiếu kinh nghiệm và kĩ năng thi đấu, cho nên, chỉ cần lí thuyết nói có thể, mình nhất định phải thử.
“Sao lại không mất gì? Chẳng nhẽ mình đá cậu không đau sao?”
“… Cũng không đau lắm. Hì hì!”
Hiểu Huỳnh lừ mắt đứng dậy, giọng bức xúc: “Cậu nói, mình đá không đau, vậy là giễu mình sức yếu phải không? Đấy là mình không nỡ đá mạnh, cố ý nương tay với cậu! Đến đây, cho cậu xem đôi chân của mình! Nào!”.
Hiểu Huỳnh tập cùng Bách Thảo đúng hơn một tiếng đến lúc không chịu nổi mới quay về nghỉ. Bách Thảo lại một mình luyện các cách đánh cơ bản, đến giờ dọn vệ sinh mới thu xếp, lau chùi các tấm đệm trong phòng tập, rồi cầm chổi ra ngoài quét sân.
Ôi.
Đau quá!
Quét dọc theo con đường nhỏ cạnh sân, lúc tập không nhận thấy cơ thể đang dần dần đau ê ẩm, liên tục dùng cánh tay đỡ các cú ra chân của Hiểu Huỳnh, cánh tay bây giờ đau đến mức không cầm được chổi lên nữa.
“Tay em sao vậy?”
Một bóng người mảnh khảnh in lên mặt đường, nghe thấy giọng nói quen thuộc, Bách Thảo giật mình, giấu cánh tay về sau.
“Để anh xem.”
Sơ Nguyên chìa tay về phía cô, những ngón tay thon dài, sạch sẽ, được ánh hoàng hôn bao bọc, tỏa ra hơi ấm. Tại sao liên tiếp gặp anh vậy? Bất giác thầm nghĩ, Bách Thảo đưa cánh tay ra. Sơ Nguyên vén tay áo võ phục của cô, thấy cánh tay đầy vết thâm tím, đang tấy đỏ, anh cau mày.
Nước suối êm đềm chảy.
Gió chiều hiu hiu từ cửa sổ lùa vào.
Trong căn nhà gỗ nhỏ, Sơ Nguyên cẩn thận bôi dầu, xoa bóp những vết bầm tím trên cánh tay Bách Thảo, mùi dầu lan tỏa trong không gian, nồng nàn ấm áp. Cô cúi đầu, khuôn mặt ửng hồng bởi ánh hoàng hôn, có lúc thoáng ngước mắt, thấy anh vẫn chăm chú xoa bóp cánh tay cho cô. Hai hàng lông mày hơi nhíu lại.
“Sao lại bị thương nặng thế này?”
Luyện tập bình thường không đến mức bị thương như vậy, trừ phi hoàn toàn không phản kháng hay phòng bị. Xoa bóp cánh tay đầy vết bầm cho Bách Thảo, thấy cô mím chặt môi, cố chịu đau, Sơ Nguyên nhẹ tay hơn.
“Em…”, Bách Thảo ngập ngừng.
“Sao vậy?”
“… Em đang thử một phương pháp”. Cuối cùng không kìm được, cô kể những điều đọc được trong cuốn “Toàn phong thổi pháp” và những suy nghĩ thực của mình, nếu có thể đoán trước ý đồ tấn công của đối phương, có lẽ sẽ có được ưu thế nhất định trong thi đấu.
Sơ Nguyên ngừng tay, sau đó lại quệt dầu lên lòng bàn tay, tiếp tục xoa bóp cánh tay cho cô, anh nói:
“Ừ, suy nghĩ đó rất tốt.”
“Thật không?”
Bách Thảo phấn khởi mở to mắt.
“Nhưng mà, cũng có thể dù em luyện tập thế nào cũng không thể nắm bắt được cảm giác trước khi đối thủ ra chiêu, dẫu sao giây phút đó cũng cực kì ngắn ngủi, thoáng qua.”. Thấy cô xúc động như con nai nhỏ, đôi mắt sáng lên, anh không giấu nổi nụ cười: “Hơn nữa tập luyện theo phương pháp này rất cực khổ, em có chịu được không?”.
“Được ạ!”, cô nói không cần suy nghĩ.
Anh nhìn đăm đăm vào cô mấy giây, nụ cười từ khóe môi dâng lên, thấm vào mắt anh. Đúng, anh biết cô không sợ khổ, chỉ cần cho cô một mục tiêu, là cô sẽ giống như cây cỏ dại, cho dù bị đè dưới tảng đá lớn, cũng vẫn kiên cường vươn lên.
“Em phải hứa với anh một điều.”
“Vâng!”
Bất luận sư huynh Sơ Nguyên muốn cô làm gì, cô đều làm theo, thậm chí Bách Thảo còn hi vọng đó là chuyện không dễ dàng làm được, như vậy cô mới cảm thấy có thể báo đáp một chút sự chăm sóc của sư huynh Sơ Nguyên dành cho mình.
Anh cúi đầu vừa xoa thuốc cho cô vừa nói:
“Mỗi ngày sau khi tập xong đều phải đến đây. Vết thương phải chữa trị ngay, nếu không càng ngày càng nặng, tổn hại đến bên trong.”
“Sao?”, cô ngẩn người.
“Chỉ có vậy thôi, có thể hứa với anh không?”
Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa bóp, những vết thương trên cánh tay cô được xoa dầu nóng ran, vết bầm tan dần. Cô muốn lắc đầu nói không cần, cô có thể tự xoa dầu hằng ngày, nhưng ngước nhìn khuôn mặt dịu dàng, đăm chiêu của anh trong ánh hoàng hôn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại gật đầu.
oOo
Thời gian trôi rất nhanh, chỉ còn hơn một tuần nữa là đến cuộc thi giữa các võ quán, không khí chuẩn bị thi đấu của võ quán Tùng Bách càng ngày càng khẩn trương, sôi động. Nhược Bạch gấp rút luyện tập, mỗi ngày đều thức khuya, dậy sớm, ngoài lúc đến trường, ăn, ngủ thời gian còn lại đều ở phòng tập. Diệc Phong cũng thay đổi, không còn lười biếng như trước, hằng ngày đi ngủ, thức dậy đúng giờ cùng luyện tập với Nhược Bạch, hai người tăng thời gian luyện tập thi đấu, thường tập đến khi người đẫm mồ hôi mới ngồi nghỉ.
Tú Cầm cũng chăm chỉ dốc sức khổ luyện. Bởi vì ngoài buổi tập sáng và tập tối cùng luyện với Diệc Phong, thời gian khác Diệc Phong chủ yếu tập cùng Nhược Bạch, cho nên Nhược Bạch cử thêm mấy đệ tử nam luyện cùng Tú Cầm. Đương nhiên Tú Đạt trở thành người được tập luyện nhiều nhất với chị gái.
Còn các đệ tử không phải tham gia thi đấu, dù phải tập luyện cùng sư tỉ Tú Cầm hay không đều cố gắng tạo không khí và môi trường tốt nhất cho nhóm thi đấu luyện tập, hi vọng trong cuộc thi đấu năm nay sẽ mang lại vinh quang, danh tiếng cho võ quán.
Hiểu Huỳnh thành lập đội cổ động, gồm toàn các cô gái, hằng ngày ngoài giờ tập thông thường, họ bắt đầu làm công tác chuẩn bị và tập hô khẩu hiệu. Đình viện là nơi hoạt động của đội cổ động, các cô gái phấn khởi triển khai đội hình diễn tập, tay cầm những quả cầu bông sặc sỡ, tập vẫy theo lệnh chỉ huy của Hiểu Huỳnh. Nói theo lời Hiểu Huỳnh, bất luận võ quán Tùng Bách năm nay được xếp hạng mấy, đội cổ động nhất định phải có được khí thế tốt nhất.
Bách Thảo cũng bị Hiểu Huỳnh lôi kéo vào đội cổ động.
Hai ngày đầu cô còn rụt rè, trước kia các hoạt động của võ quán đều không cho cô tham gia, lâu dần, cô không biết làm cách nào để hòa nhập với mọi người. Tay vụng về giơ quả cầu bông, tưởng mọi người sẽ chế giễu mình, nhưng không phải một mình cô vụng về, các cô gái khác cũng thường không theo kịp khẩu hiệu của Hiểu Huỳnh, mỗi lần như vậy mọi người lại nhìn nhau cười phá lên.
Tiếng cười trong trẻo của các cô gái khiến sân võ quán với thảm cỏ xanh mướt bên cạnh bỗng chốc trở thành hoa viên vui vẻ.
Các động tác của đội cổ động cũng dần dần nhịp nhàng, thống nhất, những quả cầu hoa đủ màu sắc rực rỡ trong ánh nắng, các cô gái phấn khởi hô to: “Cố lên, cố lên, Tùng Bách cố lên”, “Võ quán Tùng Bách, vững bước tiến lên!”. Các đệ tử nam cũng tíu tít vây quanh, giúp họ dán băng rôn, khẩu hiệu, đưa ra lời nhận xét.
Đứng giữa đội cổ động, xung quanh là những gương mặt rạng rỡ của các bạn gái, Bách Thảo cũng hô vang khẩu hiệu, đưa quả cầu hoa tung bay trong gió, bỗng chốc, nụ cười trên mặt cô cũng trở nên rạng rỡ như ánh mặt trời.
Nụ cười này là do Hiểu Huỳnh yêu cầu.
Là thành viên của đội cổ động, đi cổ vũ cho các sư huynh, sư tỉ, nụ cười nhất thiết phải tươi tắn, rạng ngời, ít nhất là phải lộ ra đủ tám cái răng trắng bóng, tốt nhất là mười cái! Hiểu Huỳnh bắt các bạn nữ phải tập cười trước gương. Nụ cười của Bách Thảo càng là đối tượng chú ý của Hiểu Huỳnh.
Từ lúc đầu không quen, đến khi nụ cười tự nhiên lộ ra, Bách Thảo không còn nhớ phải mất bao lâu. Chỉ nhớ có một lần, khi kết thúc tập luyện cùng đội cổ vũ, về phòng, tình cờ thấy nụ cười của mình trong gương, đôi mắt sáng rực, khuôn mặt ửng hồng.
Bách Thảo bỗng đứng ngây người.
Từ trước đến giờ, vẫn tưởng rằng mình không được mọi người chấp nhận, yêu mến, đành nỗ lực tập Taekwondo để được thấy nụ cười hài lòng của sư phụ. Lẽ nào, hay là, thực ra mình cũng có thể được mọi người chấp nhận, cũng có thể không bị ghét bỏ, cũng có thể kết bạn, cũng có thể được người khác nhìn bằng con mắt thân thiện, ấm áp?
Cũng như hai ngày tập luyện vừa qua.
Cô vẫn tiếp tục thử quan sát các tư thế trước khi ra đòn, mỗi ngày trong hai buổi tập sáng và tối đều chăm chú quan sát các thế ra đòn của Hiểu Huỳnh, quan sát thay đổi của ánh mắt, cánh tay, eo và chân của Hiểu Huỳnh, do tập trung quan sát nên phản đòn hơi chậm, đều bị Hiểu Huỳnh đá trúng.
Do tập luyện trong đội cổ động, các cô gái trong đội bỗng trở nên thân thiện với Bách Thảo, không còn cảm thấy Bách Thảo quá trầm lặng, đều chủ động bắt chuyện, quan tâm đến cô.
“Vì sao mấy ngày nay, lúc tập luyện cậu cứ ngơ ngẩn như vậy, không tránh các đòn tấn công của Hiểu Huỳnh?”, A Nhân cùng tuổi với Bách Thảo nhưng học trường dành cho con nhà giàu, có nước da nâu, mái tóc dài hơi xoăn lượn sóng, rất đẹp.
“Có phải là cậu vẫn buồn vì không được tham gia thi đấu?”, Bình Bình lo lắng nhìn Bách Thảo, đến bên lau mồ hôi cho cô. “Sức khỏe là quan trọng nhất, nếu ngày nào cũng bị đá trúng sẽ rất đau, lại nguy hiểm nữa.”.
Bách Thảo giải thích với các bạn.
Nhưng các cô gái nghe xong ngẩn người nhìn nhau, rồi ai nấy nhìn cô với ánh mắt thương cảm, lo lắng, giống như cô bị sốc quá nặng nên mới tẩu hỏa nhập ma như vậy. Sau đó mọi người tránh nói chuyện đó, chỉ nhắc đến những chuyện vui lúc tập trong đội cổ động. Sau đó lại giúp cô lau dọn phòng tập.
“Các bạn về nghỉ đi, mình tự làm được.”
Mỗi lần Bách Thảo ngăn cản, là mỗi lần các cô gái đều cố giúp, họ viện đủ lí do, lúc thì:
“Làm nhanh lên còn đi tập với đội cổ động, cậu là chủ lực của đội, thiếu cậu là không được!”.
Lúc thì: ”Hôm nay ăn nhiều quá, muốn làm chút việc để giảm béo!”
Lúc thì: “À, mình có tin giật gân muốn nói với cậu, vừa làm vừa nói càng thêm không khí!”.
Căn nhà gỗ nhỏ trước giờ cơm tối.
“Có chuyện gì vui à?”
Vết bầm trên cánh tay đã ít hơn mấy ngày trước. Sơ Nguyên dùng dầu xoa bóp cánh tay cho cô, dù Bách Thảo không ngẩng đầu, anh cũng có thể cảm nhận toàn thân cô đang toát lên niềm vui khôn xiết.
“Vâng!”
Bách Thảo cố gắng kìm nén, nụ cười lấp lánh trong mắt, không sao giấu nổi. Vừa rồi Hiểu Huỳnh, A Nhân và Bình Bình cùng giúp cô dọn dẹp, lau chùi những tấm đệm trong phòng tập, không đến hai mươi phút mọi việc đã xong, thực ra dù lau dọn phòng tập hay quét sân, giặt quần áo, cô đều đã quen, chẳng thấy mệt.
Nhưng…
Có các bạn giúp, lòng cảm thấy ấm áp như được ánh mặt trời chiếu rọi. Ánh mặt trời rạng rỡ, thân thiện bao bọc quanh mình.
Cảm giác đó…
Tuyệt diệu làm sao!
“Hình như các bạn ấy muốn làm bạn với em!”
Vội vã kể mọi chuyện cho anh nghe, giọng hồ hởi, cao hơn thường ngày, như một cô bé mong được tâm sự với người mình tin tưởng nhất.
“Các bạn ấy sẽ thích em.”. Sự vui vẻ của cô như truyền sang anh, Sơ Nguyên cũng mỉm cười, thấy cô vui mắt long lanh, anh nói: “Chỉ cần tiếp xúc với em, hiểu em, các bạn sẽ thích em ngay”.
Mặt cô ửng đỏ.
Có thể thấy sự tán thưởng trong lời nói của anh, say sưa trong niềm vui, bỗng nhiên lại thấy bất an, vội cúi đầu. Thực ra, không phải muốn tất cả mọi người đều yêu mến mình, chỉ mong mọi người không ghét bỏ, xa lánh như trước.
“Có phải là do em tham gia đội cổ động không?”. Nếu tham gia vào các hoạt động tập thể có thể khiến mọi người chấp nhận thì sau này cô sẽ cố gắng tham gia.
“Đúng vậy, tình bạn phải có thời gian vun đắp.”. Sơ Nguyên mỉm cười, chuyển sang xoa bóp cánh tay trái cho cô. “Nhưng, cũng có thể vì các bạn cảm thấy áy náy.”.
“Áy náy?”, cô không hiểu.
“Là vì em đã giành chiến thắng trong cuộc thi tuyển của võ quán, nhưng cuối cùng Tú Cầm lại được tham gia thi đấu.”
“Nhưng mọi người đều cảm thấy nên để sư tỉ Tú Cầm tham gia? Tại sao lại cảm thấy áy náy với em?”. Bỗng thấy hoang mang, cô nói chậm lại: “Hôm đó em hơi xúc động nên mới nói với sư huynh Nhược Bạch như vậy, có lẽ mọi người đều ghét em, thấy em không biết tự lượng sức.”.
“Thực ra, về sau em cũng nghĩ ra rồi, là do em ích kỷ, chỉ muốn mình được đi thi đấu, không nghĩ đến danh dự của cả võ quán. Sư tỉ Tú Cầm đại diện võ quán tham gia thi đấu, quả thực là tốt hơn em.”. Giọng băn khoăn, cô hỏi: “Vậy tại sao mọi người lại cảm thấy áy náy với em.”.
Mùi dầu gió lan tỏa khắp phòng.
Sơ Nguyên mỉm cười:
“Đời là vậy. Khi em chưa đủ thực lực để hoàn toàn đánh bại Tú Cầm, cho dù em chiến thắng Tú Cầm, được tham gia cuộc thi đấu quan trọng đó thì mọi người sẽ đồng tình với Tú Cầm, trút giận lên em. Nhưng khi quyết định cuối cùng để Tú Cầm thi đấu, mọi người lại thấy trong thi đấu thực tế em đã thắng, cảm thấy em bị thiệt thòi.”
Cô ngẩn người.
“Không vui nữa sao?”, Sơ Nguyên dùng một ngón tay chạm nhẹ vào mi mắt cô.
“Đâu có.”.
Nghĩ một lát, cô lại ngẩng lên, nói:
“Lủi thủi một mình, chẳng có ai trò chuyện, chỉ có những ánh mắt thù ghét, coi như mình không tồn tại, cảm giác đó đáng sợ hơn không được tham gia thi đấu. Nếu như không được tham gia thi đấu, đổi lại được mọi người chấp nhận, yêu mến, em thấy thích hơn. Với lại bất kể vì lí do gì, đối với em, ai tốt với em, em sẽ đối tốt với họ, sẽ cảm kích họ.”
Hoàng hôn mênh mông ngoài cửa sổ.
Khuôn mặt cô đỏ ửng, sinh động tươi tắn. Ngừng một lát, cô lại nói tiếp, vẻ trịnh trọng:
“Sư huynh Sơ Nguyên, cảm ơn anh đã cho em biết những điều này. Nếu thực lực không đạt, cuối cùng vẫn không thể khiến người khác tâm phục khẩu phục, cho dù may mắn giành chiến thắng, cũng không thể xóa đi khoảng cách về thực lực. Cho nên, em sẽ luyện tập thật tốt. Nhất định có ngày, em sẽ dùng thực lực của mình để được mọi người ghi nhận!”
“Ô, nói hay lắm, rất khí phách.”.
Cánh cửa căn nhà nhỏ chỉ khép hờ, tiếng cười của cô gái vọng vào. Bách Thảo ngây người, ngoái đầu, thấy sư tỉ Đình Nghi đang bước tới, ánh mắt hướng vào Sơ Nguyên, rồi mới nhìn cô, mỉm cười: “Tôi tin là em sẽ tiến bộ rất nhanh, hi vọng có ngày lại được đấu với em.”.
“Sư tỉ Đình Nghi!”
Bách Thảo đứng dậy, cung kính nói. Tuy hôm đó cô bị thua thê thảm, nhưng trong lòng rất tâm phục khẩu phục.
“Sao vậy? Bị thương à? Có nặng lắm không?”. Đình Nghi bước tới, thấy Sơ Nguyên gật gật đầu rồi lại tiếp tục bôi dầu, xoa bóp cánh tay cho Bách Thảo.
“Không có gì. Chỉ là bị thương một chút thôi ạ.”.
Không biết vì sao, tuy Đình Nghi nói rất nhẹ nhàng nhưng Bách Thảo lại cảm thấy không được thoải mái, muốn rút tay ra khỏi bàn tay của Sơ Nguyên.
Sơ Nguyên giữ chặt tay cô, tiếp tục xoa bóp, anh nói: “Chờ chút nữa, xong ngay đây.”.
“Không sao, tôi không cản trở hai người.”, Đình Nghi mỉm cười: ”À, Bách Thảo, em ăn tối chưa?”.
“Chưa ạ!”.
“Tôi và anh Sơ Nguyên đã hẹn đi ăn tối, hay là em cùng đi cho vui.”, Đình Nghi đặt mấy cuốn sách lên bàn học cạnh cửa sổ, đó là mấy cuốn sách y học, rồi quay người, ánh mắt dịu dàng hướng về Sơ Nguyên, tuy nói với Bách Thảo, nhưng hình như đối với cô trong phòng chỉ có cô và Sơ Nguyên.
“Không cần ạ. Cảm ơn sư tỉ Đình Nghi”.
Sơ Nguyên vừa buông tay, Bách Thảo đã vội vàng đứng dậy. Thì ra cô làm lỡ cuộc hẹn của sư huynh Sơ Nguyên và sư tỉ Đình Nghi, lòng áy náy, cô vội vàng cám ơn rồi lập tức vụt ra ngoài như cơn gió.
“Dạo này sao hay gặp cô ấy thế.”
Đình Nghi mỉm cười, giúp Sơ Nguyên thu dọn đồ trên bàn. Có lẽ là tình cờ, liên tiếp mấy lần đến tìm Sơ Nguyên đều bắt gặp anh đang cùng Bách Thảo.
Chờ một lúc, không thấy Sơ Nguyên đáp lại, cô ngẩng đầu nhìn thì thấy Sơ Nguyên đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ở phía xa, bóng cô gái vừa chạy khỏi căn nhà gỗ mỗi lúc một nhỏ dần.