We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Barbara Cartland
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Anna 88
Biên tập: Gió
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2021-10-03 17:28:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
rời đã sáng, vài tia nắng vàng óng đầu ngày đang cố len qua khe màn cửa sổ. El Diablo nói với Skye.
-Tôi phải để em ngủ thôi.
Hắn nhìn xuống Skye đang nằm trên trường kỷ. Mặt cô xanh xao, đôi môi như cánh hoa nhàu nát, tóc xõa trên nệm ghế vàng ánh như nắng. El Diablo đưa tay vén những lọn tóc qua vầng trán thanh tú. Cô uể oải xoay đầu qua hướng khác.
-Suýt chút nữa là tôi giết ông rồi. Giọng cô khàn khàn mệt mỏi.
-Em cần có nhiệt tình để thù hận cũng như yêu thương. El Diablo trả lời cô, bàn tay lướt nhẹ xuống cần cổ trắng mịn màng. “Nhiệt tình, chứ không phải lạnh lùng.” Hắn nói tiếp, giọng nhẹ như ru. “Tôi nhớ lại 1 câu chuyện cổ tích về 1 thiếu nữ băng tuyết, tim cô ấy không bao giờ đập cho đến khi băng tan.”
Tay hắn dừng lại nơi tim cô, rồi bất ngờ nhấc cô lên đi vào phòng cô. Hắn đặt cô nhẹ nhàng xuống giường. Cô ngước lên nhìn hắn, thân thể quá rã rời không còn biết sợ là gì nữa, hắn cúi người hôn nhẹ lên trán cô.
-Ngủ ngon nhé, cô gái tuyết. Nói xong, hắn bước ra ngoài.
Cô ngủ thiếp đi lòng vẫn mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó không được như ý. Khi tỉnh dậy cô thấy Neengai đang kiên nhẫn đợi trong góc phòng, và chợt nhớ ra mọi chuyện xảy ra tối qua. Cô muốn kêu gào lên vì tức tối. Sao cô lại ngu ngốc, quá yếu đuối, quá vô dụng để chiến thắng tưởng như trong tầm tay vuột trôi đi mất.
Skye không thể tin được mình lại dại khờ đến thế. Đúng ra giờ này cô đã an toàn ở Jacara ăn sáng trên tàu của cô! Nhưng nghĩ đi rồi nghĩ lại – giờ này biết đâu đã bị bọn thủ hạ của El Diablo bắn chết, hay tệ hơn lại bị bắt giữ.
Cô lắc đầu như điên dại. Hắn đã lợi dụng cảm xúc của cô, đánh lừa cô với thủ đoạn tài tình khiến cô phải xấu hổ mỗi khi nghĩ đến. Lại một lần nữa cô trở thành tù nhân của hắn, mặc tình để hắn thao túng. Điệp khúc cũ lại diễn ra, lại kiểu tỏ tình với cảm xúc lẫn lộn, hắn quyến rũ cô rồi lại tự kiềm chế mình, để lại cô với bao ngỡ ngàng hoang mang. Tại sao hắn không đòi hỏi bắt ép cô thuộc về hắn? Hắn khao khát cô, cô biết, nhưng vẫn chối từ quyền làm chồng.
Khi Neengai đem khay điểm tâm đến, cái đầu tiên cô thấy trên đó là hai lá thư. Trong 1 thoáng cô nhìn chăm chăm như thể chúng là những bóng ma, rồi cô chợt nhớ lại đây là thư hồi âm của thuyền trưởng Maclean khi nhận được lá thư giả mạo chữ viết của cô.
Cô nôn nóng mở chiếc phong bì đầu tiên, đây là thư của thuyền trưởng.
Miss Standish mến,
Tôi rất vui biết được chuyến thăm viếng của cô đầy tốt đẹp. Mọi chuyện ở đây vẫn yên ổn cả. Mọi người đã thu dọn sắp xếp trên tàu đâu vào đấy, chỉ còn đợi cô trở về.
Nhân tiện tôi chuyển đến cô lá thư vừa mới gửi đến sáng nay. Nếu cô cần gì, làm ơn cho tôi biết.
Hy vọng sớm gặp lại cô,
Trân trọng,
Angus Maclean
Cô mím chặt môi sau khi đọc lá thư đến hai lần. Đã quá rõ ràng là thuyền trưởng đã nhận được lá thư giả thứ nhì của cô, nội dung báo cho ông ấy biết là cô bẫn bình an.
Tên đàn ông này thật xấc xược quá! Cô chợt cảm thấy yếu đuối, không đáng phiền hà chuyện vặt vãnh này khi còn bao nhiêu chuyện khác đáng giận hơn. Lá thư thứ hai của chú Jimmy. Trong thư ông toàn viết lời hay ý đẹp về Valparaiso, hy vọng dỗ dành cô rời khỏi Mariposa. Lời chót trong thư ông viết.
Chú hy vọng rất nhiều nhận được thư của cháu, nhưng có lẽ Mariposa đã hoàn toàn cuốn hút đầu óc cháu rồi. Đừng liều lĩnh lao mình vào những chuyện nguy hiểm. Dù biết là không cần thiết nhưng chú vẫn lo lắng lắm.
-Nếu mà chú ấy biết được! Skye thầm nghĩ, nhưng đồng thời lại cảm thấy hoàn cảnh mình thật khôi hài, trớ trêu. Chú Jimmy ở tận Valparaiso lúc nào cũng sợ cô gặp trở ngại, nhưng lại cố ép mình tin rằng không có tin có nghĩa là tin tốt, trong khi ở đây cô đã thành hôn, bị giam cầm sỉ nhục bởi 1 tên thổ phỉ, người đang gắn cho cô bản án chung thân trong cái hang động tù đày này.
-Chuyện này phải đến hồi kết thúc thôi! Cô bực bội nói lớn.
Neengai nghe tiếng nói tưởng Skye đang gọi mình.
-Excusa, senora. Cô hỏi 1 cách lễ phép.
-À không có gì đâu, Neengai, tôi chỉ nói với mình tôi thôi. Bây giờ là mấy giờ?
-Gần đến trưa, senora. El Cabeza đi với nhiều người, senora. Ngài nói bà đang mệt, đừng làm phiền bà.
Skye vươn tay lên cao.
-Tôi phải dậy thôi, nằm trên giường nóng quá.
Neengai đã đem nước cho cô tắm. Tắm rửa xong cô mặc 1 chiếc áo đầm mỏng bằng cotton. Nếu El Diablo đi ra trại, cô biết mình không được phép rời khỏi hang. Lại thêm 1 ngày sắp phải nổi điên vì bị giam hãm, nhưng hôm nay cô phấn chấn hơn. Người vẫn còn rã rời, cô cảm thấy uể oải hơi buồn ngủ.
Vào lúc cô sửa soạn quần áo thì đã đến giờ ăn trưa, nhưng cô không cảm thấy đói thế là những hầu bàn Indian phải đem đi hết thức ăn mà Alphonse đã tốn nhiều công sức nấu nướng. Khi họ đi ra, Skye ngả người xuống trường kỷ, đang mơ màng sắp ngủ cô chợt nghe có tiếng nói bên ngoài.
-Tôi mang tin của El Cabeza cho senora. Một người nào đó đang nói với cô.
Những tên canh gác ở ngoài hình như đang tranh cãi điều gì đó, rồi cửa mở và một gaucho bước vào mang theo 1 bó hoa. Skye nhận ra người này, anh ta thuộc về cái băng thường xuyên hộ tống El Diablo mỗi khi hắn ra ngoài. Cô cũng nhớ được tên hắn là Pedro.
-Buenos dias, senora. Pedro nói, cúi chào ngay cửa. Khi Skye chào lại, hắn tiến đến trao cho cô bó hoa.
-Đây là qùa tặng của El Cabeza, senora. Ngài có hỏi nếu như bà không quá mệt thì hãy đi dạo cùng ngài. Ngài đang đợi bà cách đây vài dặm, tôi có thể đưa bà đến đó.
Hắn nói mấy câu trước lớn lên, sau đó hạ giọng khẽ nói.
-Nếu bà muốn trốn, senora, bây giờ tôi sẽ giúp bà.
Skye tự động đưa tay nhận lấy bó hoa, nhưng trước lời lẽ của tên gaucho này cô đăm đăm nhìn hắn, đột nhiên thấy căng thẳng khi hiểu ra ý nghĩa của lời đề nghị này.
-Bà nói cái gì đi, senora. Hắn thì thào, “bọn canh gác đang lắng nghe đó.”
Tâm trí cô như đang chạy đua cố gắng nắm bắt chuyện gì đang xảy ra, sau 1 lúc cô nói.
-El Cabeza thật tử tế quá, anh nói là ông ấy đề nghị tôi đi cùng à? Bên ngoài trời ra sao? Có phải nóng lắm không?
-Vâng, trời rất nóng. Pedro trả lời, “nhưng có gió mát. Bà đến cửa sổ xem đi, senora.”
Đứng ở cửa sổ, vị trí của họ giờ đây khuất sau lối ra vào và ra xa được tầm nghe hơn 1 chút.
-Bà phải hành động nhanh, senora. Pedro thì thầm. “El Cabeza cho tôi về vì tôi thấy không khỏe. Ngài ấy ở cách đây khá xa. Trước khi ông ấy trở về thì trời đã tối. Vào thời gian đó mình đã đến được Jacara.”
-Đúng hôm nay trời đẹp. Skye nói, “mặc dù khá nóng,” rồi thấp giọng xuống. “Anh muốn bao nhiêu?”
-Lát nữa trời sẽ mát hơn, senora. 500 dollar Mỹ.
Dù cô muốn bàn luận thêm, nhưng không còn nhiều thời gian nữa.
-Tôi đồng ý. Skye nói nhỏ rồi lại cao giọng lên, “tôi sẽ cưỡi ngựa ra ngoài gặp El Cabeza. Ngựa đã được chuẩn bị cho tôi chưa?”
-Gracias, senora.
Pedro cúi chào, cô xoay người chạy ngay vào hang trong. Cô chỉ cần tốn vài phút thay bộ y phục kỵ sỹ, đoạn nhét hết tiền vào túi quần. Với lấy roi ngựa và găng tay cô nhìn vòng quanh hang lần chót.
Đây là lần cuối cùng cô nhìn thấy hang động này, vẫn cảm thấy được vẻ đẹp lạ lùng hư hư thực thực sau khi rời khỏi đây. Nhưng cửa tù đang rộng mở. Nếu El Diablo chiếm được thế thượng phong tối qua, hôm nay thế cờ đã hoàn toàn lật ngược.
Khi hắn trở về thì trời cũng sụp tối, vì cũng mấy ngày rồi hắn chưa đi tuần hành như thường lệ. Trong những ngày ở đây cô đã quen với giờ giấc làm việc của hắn - viếng thăm hacienda, tuần tra các khu mỏ và nơi đãi lọc kim cương. Trừ phi có chuyện không hay xảy ra, như ngày hôm kia hắn phải ra ngoài săn báo, thông thường thời khoá biểu của hắn đều đặn như đồng hồ chạy.
Cô nhìn đồng hồ, họ có thể đến gần Jacara vào lúc El Diablo về trại – quá muộn để hắn đuổi kịp họ.
Skye cười với bọn gác cửa khi ra ngoài hàng hiên, bọn họ ngả nón chào cô phô hàm răng vàng khói thuốc lá.
-Ngày hôm nay thật đẹp để cưỡi ngựa. Cô nói với bọn họ, hai người canh gác cũng mỉm cười hưởng ứng. Họ đứng lui lại trầm trồ nhìn theo dáng người thon thả của cô khi cô bước xuống cầu thang đá đến chỗ Pedro đang đợi cô với hai con ngựa.
Anh ta đem cho cô con ngựa cái lông đen ưa thích cô từng cưỡi trước đây. Con ngựa chồm lên như náo nức, cô lên yên và cho nó đi nước kiệu ra khỏi trại tiến vào đồng cỏ bên ngoài.
Họ nhắm hướng bắc, Skye hiểu ngay đó là hướng họ phải đi khi ra ngoài tầm nhìn của bọn tuần tra. Ra đến bên ngoài cô cố dò xét người đồng hành, tự hỏi mình xem có thể tin tưởng anh ta được hay không.
Thật khó xét đoán tính cách của người này qua diện mạo bên ngoài. Anh ta có mái tóc rậm đen, được vuốt keo kỹ lưỡng, khuôn mặt tròn với làn da cháy nắng, trên đôi môi dày là hàng ria đen tỉa mỏng, đôi mắt lộ dường như không hề sợ sệt gì đến hiểm nguy anh ta đang liều lĩnh dấn thân vào.
Skye bực bội căng thẳng đến nỗi 1 chú chim vàng bien-te-veo hót lên 1 tràng “I spy you” cũng làm cô giật thót mình khi nó bay lướt ngang. Khi họ đi cách trại khoảng 1 dặm, cô cho ngựa dừng lại.
-Chúng ta phải đi đường núi xa hơn 1 chút, senora. Pedro trả lời. “Thuộc hạ của El Cabeza ở dọc theo quãng đường từ đèo đến trại và cả trên con đường khác đi về hướng đông.”
-Đi có khó lắm không? Skye hỏi.
-Rất khó cho người không rành đường, nhưng đối với tôi không thành vấn đề. Pedro khoe khoang. “Tôi đi đường này nhiều lần lắm, đó là lý do tại sao tôi tự nói với mình ‘tôi, Pedro, sẽ giúp senora trốn thoát, vì chẳng còn ai có thể giúp bà ấy nữa’.”
-Anh thật là tử tế. Skye nói 1 cách cảm kích. “Sao anh biết được là tôi muốn trốn?”
Pedro mỉm cười, nụ cười của người tự mãn về đầu óc sáng suốt của mình.
-El Cabeza sai tôi và Juan đi lấy thư của senora. Tôi đã thấy chiếc tàu đẹp của bà, còn nói chuyện với thuyền trưởng nữa. Ông ấy được lắm, hỏi rất nhiều câu hỏi về nơi senora đang ở. Chỗ đó có lớn không, và senora có thoải mái không? El Cabeza dặn tôi phải trả lời như thế nào, và thuyền trưởng rất hài lòng. Nhưng khi về trại tôi cứ nghĩ về chuyện đó. Tôi lại nhớ đến Yokseyi, nó bị đánh ra sao khi nhận tiền của bà – nhưng nó là 1 thằng ngu. Nó muốn qua mặt bọn canh gác, còn tôi, Pedro, khéo léo hơn nhiều không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
-Phải, phải, tôi hiểu rồi, mình phải đi mau lên. Skye nói, không kiên nhẫn nổi nghe Pedro huyên thuyên nữa khi thời gian qúy báu cứ vơi dần đi.
Cô thúc ngựa chạy nước đại, không còn nhiều thời giờ để nói thêm cho đến khi họ đã cách trại khá xa và bắt đầu lên núi.
Trước đây Skye từng lưu ý địa thế lạ lùng của những rặng núi này. Khu trại nằm trên trục lộ xuyên xuốt bắc nam, một đường núi hẹp, không cao lắm, kéo dài đến đồng trống hoang vu. Nhưng dãy núi chính làm thành biên giới thiên nhiên giữa Mariposa và Brazil, gồ ghề, cằn cỗi vươn ra không có lề luật trật tự như 1 cầu thang khổng lồ dẫn lên trời. Trong nắng hanh vàng, rặng núi bừng lên rực rỡ đủ mọi sắc màu từ đỏ nâu cho đến tím sẫm.
Pedro đi trước dẫn đường xuyên qua những bụi cỏ vòi voi, những bụi huyền sâm vàng và xuơng rồng bao phủ chân đồi. Leo lên cao, họ đến 1 lối mòn hẹp lởm chởm đá, rất dốc nhiều lần Skye phải bám chặt vào yên tránh bị tuột khỏi lưng ngựa, hay những lần khác phải uốn vòng quanh các rãnh sâu dốc đến nỗi cô không dám nhìn xuống. Rồi bụi rậm cũng nhanh chóng bị bỏ lại đằng sau.
Những rặng núi này, Skye biết rõ, là nơi trú ẩn của nhiều loài dã thú. Skye nhìn quanh xem có thấy được con báo sư tử nào lẩn vào bóng râm hay không, hay là bóng dáng của vợ chồng nhà sói. Chỉ có báo đốm là nguy hiểm, còn các loài thú khác sẽ lẻn mất khi nghe thấy tiếng người.
Skye nhìn chung quanh, rồi lại nhìn ra phía sau cứ thế đến cả ngàn lần, sợ họ bị truy đuổi, sợ El Diablo đã tìm ra dấu vết! Cô không thể nào giả vờ, ngay với chính mình, là không sợ bị bắt lại.
Lối đi hết uốn rồi lượn, đôi khi đất lở hay những đường rãnh mới tạo thành do những trận mưa từ mùa đông đã xóa đi hết đường đi làm Pedro do dự, anh ta phải tìm vòng quanh kỹ lưỡng trước khi đi tiếp. Hay đôi lần lối đi tẽ làm đôi khiến họ phải chọn một trong hai.
-Giờ này đúng ra mình phải đi sâu vào phía nam rồi, phải không? Cô hỏi giọng đầy lo âu.
-Pedro biết đường mà, senora không cần phải lo lắng. Không muốn làm mất lòng anh ta, Skye không hỏi thêm 1 câu nào trừ khi thật cần thiết.
Anh ta tâm tính có vẻ dễ chịu, trên đường hầu như lúc nào cũng huýt sáo, thỉnh thoảng lại còn nghêu ngao hát hò.
Sau nhiều giờ trôi qua, khi lối đi trở nên dốc đứng, Skye đề nghị họ cho ngựa nghỉ ngơi. Cô lưu ý thấy Pedro đang bước phía trước, dáng dấp nghênh ngang, áo thì phanh ra lộ hết cả ngực, vòng hông hẹp uyển chuyển. Người này là 1 anh chàng phù phiếm, Skye đoán có lẽ cuộc sống vất vả trong trại và công việc mà El Diablo ấn định cho mọi thuộc hạ không thích hợp với sở thích của anh ta.
Khi họ dừng lại trên 1 mỏm núi cho ngựa lấy hơi và xiết chặt đai yên trước lúc thắng ngựa, cô hỏi anh ta.
-Giúp tôi kiểu này anh thật can đảm. Có được tiền rồi anh có định cưới vợ không?
-Cưới vợ? Không đâu, senora! Anh ta bật cười sảng khoái trước ý nghĩ này. “Tôi đã lập gia đình cách đây nhiều năm khi tôi chỉ là 1 thằng bé, nhưng tôi bỏ vợ tôi rồi – cô ta ghen ghê lắm, lúc nào cũng bắt lỗi này nọ, lúc nào cũng đòi hỏi tiền bạc. Đến 1 ngày tức nước vỡ bờ, tôi bỏ nhà đi. Bọn tôi từng sống ở Sena, 1 thị trấn phía nam. Tôi ra bắc tìm việc làm ở Jacara.”
-Anh có tìm được việc không?
-Si, si, lúc nào chả có việc cho Pedro, lúc nào chả có đàn bà đẹp tử tế với hắn ta, do đó tôi thoải thoải mái lắm! Nhưng nếu tôi ở nơi nào quá lâu tôi sẽ chán, vì thế tôi nhập bọn với El Cabeza, rồi bây giờ lại đi nữa. Tại sao không đi chứ, thế giới rộng lớn quá mà.
-Sau chuyến này anh sẽ đi đâu? Skye vui vẻ hỏi tới, hứng thú với câu chuyện của anh ta.
-Rio... Buenos Aires... Montevideo...? Hay có lẽ senora cho tôi đi chung tới New York luôn?
-Tôi nghĩ việc anh rời Nam Mỹ là 1 sai lầm. Skye vội vã nói.
Cô không muốn dính líu gì với người đàn ông này. Ngoài ra cô đã tính đâu vào đấy, một khi cô trả tiền cho anh ta xong và dong tàu ra khỏi Jacara, cô sẽ xóa sạch toàn bộ đoạn đời đó trong tâm trí, sẽ về lại với thế giới văn minh và quên hết! Không, điều đó không đúng, cô tự nhủ - sẽ không bao giờ quên, nhưng không có ai – trừ vị luật sư sẽ giải tỏa mối hôn nhân này cho cô – là biết được thôi, sẽ không có 1 ai khác biết được nỗi sỉ nhục này, không một ai được biết, không có ai hết!
Cô nhìn lại lối mòn dốc đứng, khó khăn họ vừa đi qua. Họ phải đi tiếp thôi – lỡ như họ đang bị theo đuổi, lỡ như họ bị bắt lại! Pedro đang lau mồ hôi trên trán, Skye đưa tay quẹt mặt thấy mặt mình cũng lem luốc bụi và mồ hôi, nhưng không còn nhiều thời gian để nghĩ đến diện mạo nữa.
-Mình phải mau thôi. Đúng ra vào thời điểm này mình đã an toàn xuống núi, vào đồng bằng rồi chứ?
-Si, si, senora, tôi cũng tính như vậy.
Câu trả lời của hắn nghe trơn tru khiến Skye nghi ngờ. Cô đã thắng yên xong trong khi hắn vẫn đứng nơi đầu ngựa. Cô nhìn hắn hỏi 1 cách trách móc.
-Anh lạc đường rồi phải không?
-Không, dĩ nhiên là không, senora. Bà cứ tin ở tôi, nhưng lối đi đã thay đổi sau khi mưa – không phải lúc nào cũng dễ dàng tìm ra được.
Skye nhìn lên mặt trời. Vẫn còn sáng rỡ, nhưng đang lặn thấp xuống. Cô bắt đầu lo ngại. Lẽ ra giờ này họ phải ra khỏi núi rồi, nhưng trước mặt chỉ toàn là đá và các rãnh sâu khó lòng cho người và ngựa vượt qua.
-Anh có nghĩ là đã đi sai đường không? Cô hỏi cố giữ cho giọng mình bình tĩnh. Hay mình nên lui lại 1 chút?
-Không, không sao, senora. Pedro sẽ tìm ra đường mà, bà cứ tin vào Pedro.
Hắn nhìn cô cười xuề xòa, rồi thót lên yên. Họ lại đi tiếp, cho ngựa chạy nhanh tối đa về hướng nam, nhưng cô cũng không chắc lắm.
Skye nhắm theo hướng mặt trời xác định vị trí xem họ đang ở đâu, nhưng họ phải thường xuyên vòng rồi lại lượn khiến cô không biết đường nào mà lần. Liếc qua, cô thấy Pedro cũng bối rối, anh ta không còn huýt sáo hay ca hát nữa. Lòng tự tin cũng dần dần bay biến, anh ta lau mặt liên tục như tự trấn an mình.
-Mình phải quay lại thôi. Skye nói 1 cách cương quyết.
Cô cố gắng không để cho giọng nói mình nghe tuyệt vọng, cô đã tự tin biết bao suốt buổi chiều nay. Đã chắc chắn biết bao là lần này cô sẽ vượt thoát. Rồi lại cay đắng biết bao khi thấy niềm vui chiến thắng của mình sao mà ngắn ngủi. Nhưng cô vẫn chưa bị đánh gục! Chắc chắn là có đường qua núi, nếu họ nhắm sai hướng vấn đề duy nhất trong tình thế này là lui lại khoảng 1 dặm, hay nhắm hướng trái thay vì hướng phải, hay là ngược lại.
Họ lại yên lặng đi, cuối cùng khi đến 1 ngã ba, Pedro đột ngột lấy lại tinh thần.
-Đúng đường rồi, chỗ này không dễ phát hiện nhưng Pedro đâu có lầm lẫn hoài. Xem đi, có phải khá hơn không, đường bắt đầu ít đá hơn. Mình đi nhanh thôi để đến kịp Jacara.
-Tôi cũng mong được vậy. Skye nạt lại.
-Tôi nghĩ bà nên cho Pedro nhiều hơn 1 chút - được chứ?
-Chúng ta sẽ nói chuyện này sau khi về tới Jacara.
-Có lẽ bà sẽ cho hắn ta 800 dollars?
-Tôi nói rồi, mình sẽ đợi đến cho đến khi đến được đó rồi bàn chuyện này sau.
-Tôi, Pedro, thích senora hứa bây giờ hơn, hãy cho tôi 850 dollars.
Skye cảm nhận được có vẻ gì đó trong giọng nói và ánh mắt bỗng lóe lên của hắn làm cô đồng ý ngay không cần quanh co thoái thác.
-Được thôi, thì 850 dollars. Nhưng nên nhớ là anh chỉ lấy được tiền khi mình đến được Jacara.
Cô đã bị hắn tống tiền, nhưng không muốn lo nhiều nữa. Giờ đây tâm trí cô lấp đầy với 1 ý nghĩ duy nhất – có được tự do. Cô hình dung đến nét mặt của El Diablo khi về tới trại, phát hiện ra hắn đã bị qua mặt tài tình bởi chính người của hắn. Cô ước là mình có thể thấy được cơn giận dữ của hắn. Cô tưởng tượng được hắn sẽ tạt vào mặt bọn canh gác những câu hỏi nào, cơn giận dâng lên ngùn ngụt trong mắt hắn và đôi môi mím chặt ra sao. Phải hắn giận lắm, giận điên lên được, nhưng cô không còn ở đó nữa để hứng chịu đòn thù.
Tiếng chửi thề bất chợt của Pedro đem cô trở về thực tại. Cô chưa hoàn toàn thoát khỏi El Diablo thì họ đã đến 1 con đường cụt khác. Pedro bật lên 1 tràng dài nguyền rủa núi non, những trận mưa giông mùa đông, thời tiết, rồi tất cả mọi thứ trừ bản thân của anh ta.
-Mình phải quay lại thôi. Skye lo lắng nói.
Cô cảm thấy quá mệt mỏi. Đầu và thân thể nhức như bị ai dần. Lại khát nước, dù không đói, nhưng cô cũng cần phải có chút gì đó cầm hơi.
Pedro quay cho ngựa quay lại.
-Đường đến Jacara quá khó khăn. Khi về tới nơi, senora phải trả cho Pedro một... không, hai ngàn dollars.
Skye nhìn anh ta. Sao trước đó cô không nhận ra anh ta có cặp mắt quá sát với nhau? Cô đã điên mất rồi khi đặt lòng tin nơi cái tên bất tài khoác lác này, chỉ làm mọi cách để moi tiền cô.
-Mình đã thỏa thuận rồi, tôi không muốn hứa thêm bất cứ điều gì nữa. Cô lạnh lùng đáp lại.
-Tôi nghĩ Senora phải đổi ý. Anh ta nói khẽ, thình lình Skye cảm thấy sợ.
Cô không biết sợ vì lý do gì. Hắn ta không nói gì chỉ đứng nhìn cô, nhưng vẻ mặt hắn có ẩn dấu gì đó và có lẽ vì bàn tay lặng yên, nhỏ kỳ lạ phủ đầy lông đen, làm cô lạnh người vì sợ. Cô muốn bỏ chạy, cô ước ao hết lòng mình là chưa bao giờ rời khỏi trại, rằng cô đang an toàn trong hang động với bọn gác cửa bên ngoài, và El Diablo sẽ trở lại lúc đêm về.
Pedro đang đợi cô trả lời.
-Được rồi – 2,000 dollars. Cô nói 1 cách yếu ớt, nhưng mình vẫn chưa đến Jacara mà.
Một lần nữa họ thoái lui, một lần nữa họ tìm ra lối mới và lối đi này dẫn họ đi thêm 1 đoạn trước khi Skye nhận ra mặt trời đã biến mất đằng sau rặng núi. Trời trở nên mát hơn, giờ đây trong bóng râm những rãnh núi dường như sâu hơn. Cô bỗng lo sợ khủng khiếp hiểu ra rằng lát nữa đây họ sẽ hoàn toàn rơi vào tăm tối.
-Khoảng 20 phút nữa là trời sẽ tối, mình sẽ phải làm gì bây giờ?
-Chúng ta phải đi xuống. Hắn trả lời 1 cách hứa hẹn.
Mười phút sau họ lại phải leo trèo. Màu đỏ cam rực rỡ của hoàng hôn giờ đây trở thành lá cờ đỏ báo nguy.
-Mình phải tìm cái hang hay chỗ nào đó để qua đêm. Skye nói.
-Si, si, mình phải làm vậy thôi. Lúc này thì họ không còn hối hả sấn tới mà nhìn vòng quanh xem chỗ nào có thể trú thân. Rồi chính Pedro phát hiện ra 1 dòng suối đang đổ xuống núi bên dưới.
-Mình có thể đi theo con suối này. Hắn kêu lên hồ hởi. “Nó sẽ dẫn mình xuống đồng bằng.”
-Quá trễ rồi. Skye đáp lại. “Chỉ còn vài phút nữa thôi là trời sụp tối. Mình phải dừng lại quanh đây. Không thể đi tiếp nữa cho đến khi trăng lên.”
Họ tháo yên và dẫn ngựa ra suối uống nước. Skye thấy bên dưới 1 tảng đá nhô ra, khuất nửa đằng sau khối đá dốc xuống là 1 cái hang.
-Đi xem coi chỗ đó ra sao. Skye nói với Pedro. “Coi xem có rắn không.”
Từ El Diablo cô biết mấy chỗ như thế này rất nguy hiểm, thường có rắn lẩn khuất đâu đó nhất là loài rắn rung chuông hay loài vivora de la cruz - loại rắn độc trên đầu có hình chữ thập.
Pedro khệnh khạng bỏ đi, không quá hối hả, cô đoán chừng hắn thấy khó chịu vì bị cô sai bảo và việc đã thất bại không như hắn từng hứa hẹn. Nhưng cũng không còn thời gian để lo tới cảm giác của hắn. Thế nào hắn cũng làm tiền thêm trước khi họ đến được Jacara, nhưng cô không để tâm nhiều nữa miễn là tới được đích. Cô tháo yên cho ngựa và buộc chằng chân nó lại bằng roi ngựa như kiểu bọn gaucho thường làm. Mấy con ngựa đã quen với kiểu buộc đó. Giờ thì chúng đang gặm mấy bụi cỏ cằn cỗi ven suối, trông có vẻ thuần thục không muốn đi lang thang đó đây.
Cô nghe tiếng Pedro quẹt lửa, một đốm sáng lóe lên rồi hắn quay lại.
-Cái hang đó trông cũng sạch sẽ. Hắn lên tiếng, “nhưng có mùi cáo.”
-Còn đỡ hơn là ngủ ngoài trời, lẽ ra tôi nên mang theo 1 cái áo choàng. Cô rùng mình thấy lạnh.
-Tội nghiệp cho senora, nhưng tôi có mấy thứ giúp cho bà giữa ấm. Pedro tỏ vẻ thông cảm.
Nói xong, hắt rút 1 cái chai trong túi ra và đưa cho cô.
-Ngon lắm. Hắn khuyến khích khi thấy cô lo ngại nhìn cái chai.
Cô kéo nút chai ra và ngửi thử. Thứ này là rượu thô rất mạnh, nặng mùi cồn, giống như mùi rượu whiskey của Irish. Cô mỉm cười đưa trả lại hắn.
-Thôi khỏi, cám ơn. Ở trong hang cũng ấm.
Pedron ngả đầu tu 1 hơi, rồi đóng nắp chai lại.
-Cẩn thận, senora, bên trong tối lắm. Để tôi dẫn đường cho bà, tôi có đem theo diêm.
-Mình có thể nhóm lửa. Skye hớn hở kêu lên.
-Tất nhiên được. Hắn hưởng ứng nhưng không mấy nồng nhiệt.
-Mau đi tìm củi trước khi trời quá tối!
Hiện giờ họ ở không cao lắm như vài giờ trước đó, sườn đồi đầy dẫy các bụi cây khô và lá khô rụng từ mùa thu trước. Ngoài 1 cành thông, Skye mang về 1 ôm đầy củi đốt. Mặt trời lặn những đỉnh núi in những nét đen tuyền trên nền trời đang ửng lên màu đỏ sẫm. Skye gom thêm 1 bó, rồi 1 bó nữa trước khi trời tối đen không thấy nổi nữa. Cô đã quá mệt gần như 1 cực hình lê chân đi trên nền đất khô cứng, rồi bực bội hơn nữa khi thấy số củi Pedro mang về không nhiều bằng cô. Nhưng cô cố gắng ghìm nỗi khó chịu xuống, nhờ hắn đi nhóm lửa.
-Có lửa sáng, anh có thể đi lấy thêm củi về.
Hắn mồi lửa khéo léo, chỉ với 1 que diêm đã nhóm xong. Đống lửa tỏa ánh sáng vàng bập bùng trên nền trời tối.
-Như vậy khá hơn nhiều. Cô thở dài hài lòng. “Ít ra cũng đuổi được mấy con cáo ra khỏi ổ. Tôi không muốn chia giường của tôi với đám thú hoang.”
Pedro lại uống thêm 1 ngụm rượu, lau miệng chai vào tay áo, xong đậy nắp lại.
-Senora sợ hả? Pedro sẽ bảo vệ cho bà.
-Không đâu, tôi không sợ 1 chút nào. Phải chi mình đem theo 1 ít thức ăn, nhưng bây giờ chả có gì tốt hơn là đừng nghĩ đến cái đói. Thôi ngủ 1 lát đi. Khi trăng lên cao, mình lại đi tiếp.
Cô hơ tay trên lửa, hơi ấm đã giúp xua đi cơn lạnh đột ngột cách đó vài phút. Pedro vòng qua đứng phía sau lưng cô.
-Pedro sẽ bảo vệ cho senora. Hắn nói với giọng ngọt ngào hoà hoãn.
-Vậy thì anh nên ngủ ở ngoài cửa hang đi. Skye đanh giọng nói. “Và nhớ giữ cho lửa cháy tiếp, tôi vào bên trong. Chúc ngủ ngon Pedro.”
Cô quay người cẩn thận dò xét khi đi vào bên trong. Hang không sâu lắm, ánh lửa bên ngoài *** sáng sàn hang phủ cát, những vách đá thô nhám, và đám xương trắng hếu nằm trong 1 góc bên kia. Thảo nào Pedro đã bảo hang nồng mùi cáo. Nhưng dù sao đi nữa chỗ trú tạm bợ này cũng phần nào đỡ được gió lạnh bên ngoài.
Đột nhiên ánh lửa ngoài kia bị che khuất đi, Skye nhận ra Pedro đang nối gót theo cô.
-Anh muốn cái gì?
-Tôi vào chăm sóc cho senora. Giọng hắn lè nhè, đầy mơn trớn.
-Tôi đã nói là tôi không cần anh ở trong đây. Đi ra ngoài ngay.
Hắn không cao lắm, nhưng đầu hắn gần chạm trần hang. Thân hình gần như choán hết cả hang làm cho cô tự dưng thấy mình nhỏ bé trước hắn.
-Anh có nghe không? Cô lập lại. “Đi ra ngoài, tôi muốn ở đây 1 mình.”
Âm điệu trong giọng nói cô không nhuốm vẻ sợ hãi, ngược lại đầy uy quyền. Nhưng Pedro không nao núng, hắn dang tay ra.
-Senora sẽ thích Pedro thôi. Hắn mỉm cười. “Con gái nào cũng thích Pedro, nếu senora thích Pedro thật nhiều, có lẽ bà sẽ dẫn Pedro đi Mỹ luôn.”
-Không được đụng vào người tôi. Skye hét lên giận dữ. “Đi ra ngay! Nếu anh muốn đi Mỹ, chúng ta sẽ nói chuyện đó ngày mai, không phải là bây giờ - anh có nghe không? – không phải lúc này!”
-Bà đẹp lắm. Cô cảm thấy hơi thở nóng nồng mùi rượu phả lên mặt cô. “Tôi thích con gái da trắng, còn bà nữa, sẽ thích Pedro - hắn là người tình độc đáo lắm.”
Hắn chụp lấy cô. Skye thét lên kinh hoàng, cố gắng chống trả hết sức mình. Cô cào lên mặt hắn, đấm túi bụi vào ngực, cắn vào tay hắn. Nhưng cô biết sớm hay muộn cô sẽ bị hắn áp đảo.
Hắn là đàn ông, mạnh mẽ hơn cô, và đang bị dục vọng kích thích – sự kích thích tột độ đang lộ ra qua hơi thở hổn hển, phì phà giữa đôi môi dầy. Cô thấy người mình bị trượt đi, té ngửa ra trên nền hang. Cô liên tục gào thét dữ dội, kinh hoàng cực độ. Rồi cô cảm thấy tay hắn lần lên cổ cô, giữ chặt lấy người cô. Thình lình có tiếng động lớn từ bên ngoài - tiếng chân bước và tiếng súng nổ đinh tai vang dội khắp vòm hang nhỏ. Rồi Pedro té sấp tới trước, thân hình nặng nề của hắn đổ ập lên người cô.
Cô ráng hết sức đẩy bật hắn ra, khi gượng đứng lên cô thấy bóng dáng của ai đó đang đứng ngay cửa hang. Không cần ánh lửa sáng rực hơn để *** rõ bờ vai rộng, hay dáng dấp uy nghi. Cô đã biết rõ đó là ai, biết ai là người đã vừa cứu cô!
Cô vấp váp bước về phía người mới đến, hơi thở dồn dập, tim đập nhanh đến độ nghẹt thở, chỉ thều thào được vài câu.
-Ông đến rồi! Cám ơn Chúa... ông đã đến.
Cô bám lấy hắn ta, vùi mặt vào bờ vai hắn. Cơn ác mộng khủng khiếp cách đó vài phút đã hoàn toàn làm cô suy sụp. Người cô run rẩy đứng không vững, nhưng El Diablo vẫn chưa đưa tay đỡ lấy cô.
-Đi xem coi tên đó đã chết chưa. Hắn nói với người đứng đằng sau, giọng đanh lại đầy uy quyền. “Thắng yên cho hai con ngựa đó luôn.”
Cô mơ hồ tựa vào người hắn cố lấy lại quân bằng, Skye nhận ra hắn đang giận dữ và cô đã bị bắt lại, nhưng cô không cần biết đến những chuyện này nữa. Giờ đây không có từ ngữ nào có thể diễn tả lòng biết ơn thâm sâu rằng hắn đã đến kịp lúc cứu thoát cô.
The Kiss Of The Devil The Kiss Of The Devil - Barbara Cartland The Kiss Of The Devil